Chẳng biết ma xúi thánh giật phương nào tiêu khiển anh , nên anh bế nó về phòng mình luôn.
Đặt nó nằm xuống giường , ngắm nhìn nó ngủ..anh khẽ cười , lúc khiêu vũ anh đã không ngăn được mình cơ đấy.
Nhưng anh lại nhớ đến những gì nó đã trải qua , lòng anh lại gợn lên đầy những sự bất an…
Năm đó nó thoát nạn , nhưng may mắn không phải lúc nào cũng đến.tương lai của nó sao mà hư ảo quá…
Anh phải làm gì mới bảo vệ được nó đây ? muốn nó được an toàn thì nhất định phải tìm ra kẻ kia..
Nghĩ rồi anh để nó ngủ ở đó , ôm laptop tra cứu thông tin..
Ngồi gần hai tiếng mà vẫn không tìm được gì cả..thậm chí sử sụng nhiều mã hack mà vẫn không được.thông tin nhà waston quả nhiên tuyệt mật..
Chỉ biết Lãnh Trung ( Daniel Waston – Daddy của Rose ) mất do một tai nạn giao thông .Anne Amelia Waston ( mamy ) mất do sinh khó ..người con trai đầu tiên mất lúc mới sinh..
Về phía thù oán thương trường thì nhà Waston cũng có , nhưng không đến mức quá tồi tệ.còn thù oán cá nhân thì dường như là với nhà Johnson. William Johnson ( bác Rose ) do bị ám sát mà mất.một tờ báo lá cải năm đó còn đề dòng chữ “ nhà Waston là cánh cửa của tử thần , nơi đó có hoa hồng của quỷ” ý ám chỉ rằng có dính dáng gì với nhà Waston thì sẽ chết , đến bên Rose sẽ mất mạng..thật là lời lẽ không ra gì…
Anh ngồi ngẫm nghĩ , rõ những gì báo chí nói không đúng sự thật ! vậy thì người duy nhất biết sự thật này chỉ có Jame Waston , chắc ông ta đã phong tỏa và tiết lộ tin tức giả với báo chí.
Rốt cuộc kẻ đó là ai ? chắc chắn không phải nhà Johnson rồi , họ Johnson dù gì cũng thuộc tầng lớp quý tộc của Anh quốc , không thể làm những chuyện như vậy..
Anh nhức đầu kéo xuống những trang tiế theo..hiện trước mắt anh là một vài dòng chữ “ tuyệt sắc giai nhân của Anh quốc kết hôn với hoàng tử của nhà Waston”
Bên dưới là hình ảnh một người phụ nữ với nước da trắng như tuyết ! môi đỏ như cánh hoa hồng , đôi mắt shapphire trong xanh tựa như biển.mái tóc bồng bềnh màu vàng nâu-một tuyệt sắc giai nhân.
Kế bên là một người đàn ông rất đẹp trai và liếc qua thì anh cũng biết người đàn ông này thuộc dòng con lai ( Jame Waston là người Mĩ gốc Việt , phu nhân là người Mĩ) chiếc mũi cao chạy thẳng tắp , đôi mày rậm .vầng trán cao .mái tóc đen muốt…
Anh liếc qua tấm hình , rồi xoay đầu liếc về phía nó .anh gật gù khẳng định đó chắc chắc là Anne Waston.so với cô Anne thì nó không khác gì mấy.gương mặt mộc , đôi mắt shapphire , hàng mi cong dài , chiếc cằm chẽ và làn da trắng , đôi môi mỏng đỏ mọng.
Nó giống ba ở chiếc trán cao , chiếc mũi cao không thể hoàn hảo hơn.đôi chân mày rậm thanh tú.và mái tóc đen óng mượt mà.
Được thừa hưởng những thứ hoàn hảo nhất của ba mẹ..
Anh gật gù nhận xét , Anne Waston mang hai dòng máu anh-nhật , Daniel Waston cũng mang hai dòng máu Mĩ-Việt , nếu tính cho chuẩn thì Rose mang 4 dòng máu.hỏi sao không đẹp. >.<
Kéo xuống nữa , trước màn hình là một cô bé khoảng 3 tuổi mặc váy đỏ ngồi chơi piano , cây Piano trắng muốt đặt bên cửa sổ, từng ánh nắng xen kẽ chiếu vào..nếu hai con người kia được gọi là quá đẹp , thì chắc cô bé này không còn từ gì để tả nổi..
Tinh khiết như tuyết và đẹp rực rỡ tựa hoa hồng..
Từng ngón tay nhỏ bé đang ngự trên những phím đàn , đôi mắt đăm chiêu ra phía cửa sổ.sâu trong đôi mắt shapphire như mặt hồ mùa đông bị đóng băng không hề có một gợn sóng kia , nếu để ý kĩ sẽ thấy một nỗi buồn, nỗi cô đơn vô bến bờ …dưới anh nắng , mái tóc đen kia anh lên những màu sắc như hào quang.
Cô bé như một cánh hoa hồng đang khoe mình trong nắng sớm..
Phía bên dưới , cánh nhà báo đề dòng chữ “tương lai sẽ là đóa hoa hồng lai rực rỡ của thế giới”.
Sâu trong ánh mắt của Anne Waston và Daniel Waston là sự yêu thương vô bờ bến.sâu trong ánh mắt của Rose là sự khao khát được yêu thương.một gia đình hạnh phúc như vậy , tại sao ông trời lại nhẫn tâm chia lìa họ giữa sự sống và cái chết chứ…
anh thở dài mệt mỏi gấp laptop lại , tiến lại phía giường nơi có một đóa hồng đang an giấc..
Nhìn kĩ thì anh thấy nó khác khác hình làm sao í , tuy bây giờ nó vẫn đẹp .nhưng so với trong hình không bằng.chẳng lẽ hình photoshop .hay là ?..
. nghĩ rồi nhân lúc nó ngủ , anh lấy nước lau lấy khuôn mặt nó.một chục lớp kem được nước gội trôi..để lại hình ảnh đích thực ….
Tuy gương mặt cũ của nó không khác gương mặt thật là mấy , nhưng đẹp hơn bội phần.
Và nếu để gương mặt này ra đường , thì hậu quả khó mà lường được.
Anh thở dài , thầm nghĩ lại một kiếp hồng nhan bạc phận.
Chợt trong đầu anh lé lên một suy nghĩ , hồng nhan bạc phận ? chẵng lẽ mối thù kia là tình yêu ? rất có thể là 1 cuộc tình tay ba nào đó ? vì chỉ có một tình yêu mù quáng mới khiến con người ta mất đi suy nghĩ thôi..
Anh mệt nhoài lăn ra nằm kế bên nó , ôm nó vào lòng….ngủ thiếp đi…
------------ ( new york )
Cũng tại thời điểm này , ở một phòng làm việc của một công ty rất lớn , một người đàn ông chưa đến 40 tuổi đang ngôi nhâm nhi tách café đen , mắt ngắm nhìn vào tờ lịch , nở nụ cười thâm độc. nói khẽ với cô gái khoảng 17 tuổi ngồi bên cạnh.. ( nói chuyện bằng tiếng Mĩ )
-‘gần đến giáng sinh rồi Selina nhỉ ?’
-‘năm này ngày sẽ làm gì đây thưa tổng giám ?’ cô gái trả lời..
-‘năm nay à ? ta vẫn chưa nghĩ ra nữa ! mà ta chắc là bảo bối của ta không thích sinh nhật đâu !’
-‘mà ngài tim ra con bé rồi à ?’
-‘một vài lớp phấn và danh hiệu thường dân thì có thể qua mắt được ta sao ? Jame Waston xem thường ta quá’ ông ta cười tự đắc –‘Edward dạo này thế nào rồi ?’
-‘rất tốt ! cậu ý sẽ hoàn thành lớp học vào cuối tháng này.’
-‘lớp học sát thủ !’ ông ta lại bật cười khanh khách.
Cô gái trẻ chào ông ta rồi đi ra ngoài.
Bên trong không gian yên tĩnh chỉ còn riêng ông ta..
-‘năm nay bảo bối 15 tuổi rồi nhỉ ? vậy đây là sinh nhật cuối cùng của nó , ta sẽ cho nó được an hưởng sinh nhật cuối cùng bên Jame Waston ! còn…năm sau …nó sẽ tổ chức sinh nhật…cùng em đó Anne’ .
♥ chàng nói vẻ đẹp của thiếp khiến hoa kia úa tàn
♥khuynh quốc đến ánh trăng kia phải thẹn thùng
♥mỹ nhân nào khiến bươm bướm buồn thương
♥thiếp chỉ nghe tiếng sấm nơi phương xa vọng đến
♥bão táp mưa sa nhẹ rơi khiến nỗi lòng càng thêm trĩu nặng
♥hạnh phúc kia không làm ai bừng tĩnh sau đêm dài mộng mị
♥năm tháng đằng đẳng càng khiến thiếp tiều tụy
♥khói lửa chiến tranh mang đến bao nỗi đe dọa
♥bị bao bọc bởi nỗi cô đơn
♥rồi cuối cùng thiếp có sống hạnh phúc sau nỗi biệt ly ?
Đặt nó nằm xuống giường , ngắm nhìn nó ngủ..anh khẽ cười , lúc khiêu vũ anh đã không ngăn được mình cơ đấy.
Nhưng anh lại nhớ đến những gì nó đã trải qua , lòng anh lại gợn lên đầy những sự bất an…
Năm đó nó thoát nạn , nhưng may mắn không phải lúc nào cũng đến.tương lai của nó sao mà hư ảo quá…
Anh phải làm gì mới bảo vệ được nó đây ? muốn nó được an toàn thì nhất định phải tìm ra kẻ kia..
Nghĩ rồi anh để nó ngủ ở đó , ôm laptop tra cứu thông tin..
Ngồi gần hai tiếng mà vẫn không tìm được gì cả..thậm chí sử sụng nhiều mã hack mà vẫn không được.thông tin nhà waston quả nhiên tuyệt mật..
Chỉ biết Lãnh Trung ( Daniel Waston – Daddy của Rose ) mất do một tai nạn giao thông .Anne Amelia Waston ( mamy ) mất do sinh khó ..người con trai đầu tiên mất lúc mới sinh..
Về phía thù oán thương trường thì nhà Waston cũng có , nhưng không đến mức quá tồi tệ.còn thù oán cá nhân thì dường như là với nhà Johnson. William Johnson ( bác Rose ) do bị ám sát mà mất.một tờ báo lá cải năm đó còn đề dòng chữ “ nhà Waston là cánh cửa của tử thần , nơi đó có hoa hồng của quỷ” ý ám chỉ rằng có dính dáng gì với nhà Waston thì sẽ chết , đến bên Rose sẽ mất mạng..thật là lời lẽ không ra gì…
Anh ngồi ngẫm nghĩ , rõ những gì báo chí nói không đúng sự thật ! vậy thì người duy nhất biết sự thật này chỉ có Jame Waston , chắc ông ta đã phong tỏa và tiết lộ tin tức giả với báo chí.
Rốt cuộc kẻ đó là ai ? chắc chắn không phải nhà Johnson rồi , họ Johnson dù gì cũng thuộc tầng lớp quý tộc của Anh quốc , không thể làm những chuyện như vậy..
Anh nhức đầu kéo xuống những trang tiế theo..hiện trước mắt anh là một vài dòng chữ “ tuyệt sắc giai nhân của Anh quốc kết hôn với hoàng tử của nhà Waston”
Bên dưới là hình ảnh một người phụ nữ với nước da trắng như tuyết ! môi đỏ như cánh hoa hồng , đôi mắt shapphire trong xanh tựa như biển.mái tóc bồng bềnh màu vàng nâu-một tuyệt sắc giai nhân.
Kế bên là một người đàn ông rất đẹp trai và liếc qua thì anh cũng biết người đàn ông này thuộc dòng con lai ( Jame Waston là người Mĩ gốc Việt , phu nhân là người Mĩ) chiếc mũi cao chạy thẳng tắp , đôi mày rậm .vầng trán cao .mái tóc đen muốt…
Anh liếc qua tấm hình , rồi xoay đầu liếc về phía nó .anh gật gù khẳng định đó chắc chắc là Anne Waston.so với cô Anne thì nó không khác gì mấy.gương mặt mộc , đôi mắt shapphire , hàng mi cong dài , chiếc cằm chẽ và làn da trắng , đôi môi mỏng đỏ mọng.
Nó giống ba ở chiếc trán cao , chiếc mũi cao không thể hoàn hảo hơn.đôi chân mày rậm thanh tú.và mái tóc đen óng mượt mà.
Được thừa hưởng những thứ hoàn hảo nhất của ba mẹ..
Anh gật gù nhận xét , Anne Waston mang hai dòng máu anh-nhật , Daniel Waston cũng mang hai dòng máu Mĩ-Việt , nếu tính cho chuẩn thì Rose mang 4 dòng máu.hỏi sao không đẹp. >.<
Kéo xuống nữa , trước màn hình là một cô bé khoảng 3 tuổi mặc váy đỏ ngồi chơi piano , cây Piano trắng muốt đặt bên cửa sổ, từng ánh nắng xen kẽ chiếu vào..nếu hai con người kia được gọi là quá đẹp , thì chắc cô bé này không còn từ gì để tả nổi..
Tinh khiết như tuyết và đẹp rực rỡ tựa hoa hồng..
Từng ngón tay nhỏ bé đang ngự trên những phím đàn , đôi mắt đăm chiêu ra phía cửa sổ.sâu trong đôi mắt shapphire như mặt hồ mùa đông bị đóng băng không hề có một gợn sóng kia , nếu để ý kĩ sẽ thấy một nỗi buồn, nỗi cô đơn vô bến bờ …dưới anh nắng , mái tóc đen kia anh lên những màu sắc như hào quang.
Cô bé như một cánh hoa hồng đang khoe mình trong nắng sớm..
Phía bên dưới , cánh nhà báo đề dòng chữ “tương lai sẽ là đóa hoa hồng lai rực rỡ của thế giới”.
Sâu trong ánh mắt của Anne Waston và Daniel Waston là sự yêu thương vô bờ bến.sâu trong ánh mắt của Rose là sự khao khát được yêu thương.một gia đình hạnh phúc như vậy , tại sao ông trời lại nhẫn tâm chia lìa họ giữa sự sống và cái chết chứ…
anh thở dài mệt mỏi gấp laptop lại , tiến lại phía giường nơi có một đóa hồng đang an giấc..
Nhìn kĩ thì anh thấy nó khác khác hình làm sao í , tuy bây giờ nó vẫn đẹp .nhưng so với trong hình không bằng.chẳng lẽ hình photoshop .hay là ?..
. nghĩ rồi nhân lúc nó ngủ , anh lấy nước lau lấy khuôn mặt nó.một chục lớp kem được nước gội trôi..để lại hình ảnh đích thực ….
Tuy gương mặt cũ của nó không khác gương mặt thật là mấy , nhưng đẹp hơn bội phần.
Và nếu để gương mặt này ra đường , thì hậu quả khó mà lường được.
Anh thở dài , thầm nghĩ lại một kiếp hồng nhan bạc phận.
Chợt trong đầu anh lé lên một suy nghĩ , hồng nhan bạc phận ? chẵng lẽ mối thù kia là tình yêu ? rất có thể là 1 cuộc tình tay ba nào đó ? vì chỉ có một tình yêu mù quáng mới khiến con người ta mất đi suy nghĩ thôi..
Anh mệt nhoài lăn ra nằm kế bên nó , ôm nó vào lòng….ngủ thiếp đi…
------------ ( new york )
Cũng tại thời điểm này , ở một phòng làm việc của một công ty rất lớn , một người đàn ông chưa đến 40 tuổi đang ngôi nhâm nhi tách café đen , mắt ngắm nhìn vào tờ lịch , nở nụ cười thâm độc. nói khẽ với cô gái khoảng 17 tuổi ngồi bên cạnh.. ( nói chuyện bằng tiếng Mĩ )
-‘gần đến giáng sinh rồi Selina nhỉ ?’
-‘năm này ngày sẽ làm gì đây thưa tổng giám ?’ cô gái trả lời..
-‘năm nay à ? ta vẫn chưa nghĩ ra nữa ! mà ta chắc là bảo bối của ta không thích sinh nhật đâu !’
-‘mà ngài tim ra con bé rồi à ?’
-‘một vài lớp phấn và danh hiệu thường dân thì có thể qua mắt được ta sao ? Jame Waston xem thường ta quá’ ông ta cười tự đắc –‘Edward dạo này thế nào rồi ?’
-‘rất tốt ! cậu ý sẽ hoàn thành lớp học vào cuối tháng này.’
-‘lớp học sát thủ !’ ông ta lại bật cười khanh khách.
Cô gái trẻ chào ông ta rồi đi ra ngoài.
Bên trong không gian yên tĩnh chỉ còn riêng ông ta..
-‘năm nay bảo bối 15 tuổi rồi nhỉ ? vậy đây là sinh nhật cuối cùng của nó , ta sẽ cho nó được an hưởng sinh nhật cuối cùng bên Jame Waston ! còn…năm sau …nó sẽ tổ chức sinh nhật…cùng em đó Anne’ .
♥ chàng nói vẻ đẹp của thiếp khiến hoa kia úa tàn
♥khuynh quốc đến ánh trăng kia phải thẹn thùng
♥mỹ nhân nào khiến bươm bướm buồn thương
♥thiếp chỉ nghe tiếng sấm nơi phương xa vọng đến
♥bão táp mưa sa nhẹ rơi khiến nỗi lòng càng thêm trĩu nặng
♥hạnh phúc kia không làm ai bừng tĩnh sau đêm dài mộng mị
♥năm tháng đằng đẳng càng khiến thiếp tiều tụy
♥khói lửa chiến tranh mang đến bao nỗi đe dọa
♥bị bao bọc bởi nỗi cô đơn
♥rồi cuối cùng thiếp có sống hạnh phúc sau nỗi biệt ly ?
/73
|