Dòng nước như con mãnh thú chồm tới, mạnh tới mức muốn tách đôi chúng tôi ra, nước khiến những vết thương hơi rát, khó khăn lắm tôi mới túm được bờ vai anh, má áp vào cổ anh âm ấm.
----
Duy Phong cõng tôi trên vai, chúng tôi chạy thật nhanh ngược hướng đám cháy, nơi mà anh nói sẽ có một dòng suối ở đó.
Mặc dù trước đó tôi đã biết rằng Âu Dương Duy Phong có sức khỏe rất tốt, nhưng không ngờ mạnh tới mức dù cõng tôi vẫn có thể chạy như bay.
Khu rừng nóng lên rõ rệt, mồ hôi ướt đẫm gáy anh, có lẽ tấm áo sơ mi bên trong áo khoác cũng đã ướt đẫm, tôi nhìn vậy mà không khỏi cắn môi xót xa.
Chưa bao giờ tôi cảm thấy mình vô dụng như lúc này, đã không thể giúp anh được gì lại còn hại anh phải tốn thêm sức cõng mình.
Lửa càng ngày càng gần, tôi có thể nghe tiếng chim đập cánh kêu thảm thương, tiếng lá cây sụp đổ, khóc thầm trong lửa, tiếng nổ lách tách của cây trong lửa, thế lửa hừng hưng hung hăng như mãnh hổ thiêu rụi mọi thứ, càng ngày càng rõ rệt. Đến mức phía trước chúng tôi không còn tôi mù tối mịt như lúc nãy nữa, bởi ánh lửa sau lưng đủ sức soi sáng cả khu rừng.
Hay nói cho dễ hiểu, thì chỉ cần quay lưng lại là có thể thấy cả một vùng bị bốc cháy, lửa nhanh chóng bắt xăng cháy lại gần phía chúng tôi.
Cũng không biết tại sao thấy cảnh đó tôi ghì chặt lấy cổ Duy Phong, khiến anh dù đang chạy cũng hơi ngoái đầu lại, hỏi: “Sợ à?”.
Tôi cười, đùa: “Anh nói tôi là một con heo nướng mà, nướng thêm một chút cũng không sao”.
Âu Dương Duy Phong không trả lời, nhưng qua bờ vai của anh, tôi biết anh đang cười.
Không hiểu sao trong tình cảnh thập tử nhất sinh thế này mà tôi lại có cảm giác hạnh phúc bình an, chẳng ngại ngần, tôi tựa đầu vào vai anh, thầm thở dài một mình “Anh đang ở đây, sợ gì chứ?”.
…..
Vài phút sau chúng tôi đến một con suối. Cũng giống con suối lúc chiều, nước từ khe đá đổ xuống, nhưng khác với tiếng róc rách nhè nhẹ ban chiều, nước ở đây đổ xuống ầm ầm, chứng tỏ lực của dòng chảy không hề nhẹ, và con suối này không hề nông.
Phóng tầm mắt qua bờ bên kia, ước lượng cũng phải gần mười mét lăm.
Nếu bình thường ở bể bơi hoặc khúc suối ban chiều, mười lăm mét với tôi là quá ư là dễ dàng, nhưng nước ở đây chảy rất siết, dù tôi có lành lặn cũng khó lòng qua được, huống hồ bây giờ tới đi bộ cũng chẳng còn sức, nói chi là bơi.
Có lẽ Duy Phong thừa sức hoặc thậm chí dù kéo thêm tôi cũng có thể bơi qua, nhưng tôi biết anh sẽ không làm thế, bởi anh biết sáng hôm sau tôi sẽ bị bệnh nặng, hơn nữa tôi cũng đang bị thương, bởi vậy không đi đến đường cùng, anh sẽ không để tôi xuống nước.
Do trời tối, tôi không xác định được nước suối trong hay đen, chỉ thấy ánh lửa hắt xuống khiến mặt nước lóng lánh, mà cho dù có xác định được thì trong tình cảnh này tôi cũng chẳng có tâm trạng để dùng mỹ tự để miêu tả vẻ đẹp của nó đâu.
Nhìn ngọn lửa phía sau, lại nhìn xuống dòng nước, mặc dù biết đây là cơ hội sống xót duy nhất của chúng tôi, nhưng tôi vẫn thâm trầm phân tích: “Anh có nghe thấy tiếng nước không, có lẽ gần đầu nguồn, nước chảy rất siết” tôi đề nghị: “Chúng ta phải đi bộ qua những tảng đá kia, đó là cách duy nhất”.
Nhận được cái gật đầu từ Duy Phong, tôi tụt khỏi lưng anh: “Thả tôi xuống đi, chúng ta không còn thời gian đâu”.
...
Sau khi dìu tôi tới những tản đá kia, đột nhiên Duy Phong dừng lại, điều này làm tôi thoáng ngạc nhiên, toan hỏi thì đã bị anh làm cho miệng mồm suýt rơi xuống đất.
Tôi “A” lên một tiếng.
Tự nhiên trong tình cảnh này anh cởi áo làm gì chứ.
Bây giờ mới để ý nha, tuy tấm lưng còn hơi trắng, nhưng body của Duy Phong hơi bị chuẩn men.
Bất giác mặt tôi nóng rang, chẳng biết có phải do lửa không, tôi cười tít mắt, mân môi: “Rám nắng thêm chút nữa mới men”.
Anh ngớ người nhìn tôi rồi lắc đầu: “Đang nghĩ cái gì vậy?” rồi nhẹ cầm tay tôi lên, dùng chiếc áo sơ mi đó buộc thật chặt cổ tay trái của tôi với cổ tay phải của anh.
Đột nhiên nhìn thẳng vào mắt tôi, đôi mắt anh chưa bao giờ êm đềm đến vậy, anh cất giọng trầm ấm, nói: “Tin tôi không?”
Tôi thoáng ngạc nhiên, tin anh không? Tất nhiên là tin nha, tôi cười tươi: “Tin tưởng tuyệt đối”.
Duy Phong cười, hai bàn tay chúng tôi nhanh chóng đan chặt vào nhau.
Để đảm bảo không bị trượt rêu trên các tảng đá, chúng tôi phải cởi giày lẫn tất ra để tăng độ nhạy cảm của lòng bàn chân.
Âu Dương Duy Phong đi trước, tỉ mĩ dắt tôi theo sau.
Tôi dù khập khễnh vẫn gắng bước đi cùng anh một cách cẩn thận nhất.
Chúng tôi đi được khoảng 5 mét, bấy giờ cả hai ít nhiều cũng thấy nhẹ lòng, bỗng Duy Phong dừng lại, thấy vậy tôi cũng ngừng bước, nhóm đầu lên phía trước nhìn một lát, nói: “Tảng đá này nhỏ quá, không bước qua được đâu, bơi thôi” mặc dù biết đoạn bơi chỉ còn năm mét, anh dù kéo thêm tôi cũng qua được dễ dàng, và hơn hết anh sẽ không bỏ rơi tôi, nhưng chẳng biết sao tôi lại mấp máy môi nói: “Nước ở đây rất siết, tôi dù bơi tốt nhưng người ngợm như vậy….anh cứ bơi đi, tôi ngồi ở đây tới sáng đợi người tới cứu cũng được, dù sao lửa cũng không đuổi được đến đây”.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy mình cao thượng tới ngu ngốc như vậy, ngồi ở đây đợi á? Có mà chết cóng. Thầm nghĩ, chắc có lẽ tôi muốn được nghe câu “tôi sẽ không bỏ em” từ miệng anh, nhưng tôi biết anh sẽ không nói vậy đâu.
Quả nhiên Duy Phong không bỏ tôi lại, cũng không nói những lời ngọt ngào, ngoái đầu lại, anh nói: “Nói trước nữa đêm lạnh quá thì đừng gọi tôi bế về, tôi không muốn vác heo nữa đâu”.
Lửa phía sau vẫn cháy, chiếu vào tư dung trác việt của Duy Phong, hắt lên đôi mắt thâm trầm nhưng dịu dàng tình ý, ngọt ngào sâu lắng của anh, khiến tim tôi như đánh trống trong ngực, nhưng nhớ lại những gì anh vừa nói, tôi cắn môi dưới trừng mắt nhìn anh: “ồ, giờ mới biết nhị thiếu gia nhà Âu Dương chỉ là người vác heo”.
Duy Phong cười, đôi mắt càng ướt át đa tình.
Anh cầm lấy chiếc áo khoác khô ráo ném thật mạnh vào bờ bên kia, sau đó quay sang nói với tôi: “Chuẩn bị đi”.
Tôi gật đầu nhìn anh, hít một hơi thật sau.
“Bùm!” một tiếng, hai thân ảnh một nam một nữ ngã nhào xuống nước.
Dòng nước như con mãnh thú chồm tới, mạnh tới mức muốn tách đôi chúng tôi ra, nước khiến những vết thương hơi rát, khó khăn lắm tôi mới túm được bờ vai anh, má áp vào cổ anh âm ấm.
Vốn đã kinh nghiệm bơi đầy mình, nên tôi dễ dàng nổi lên mặt nước mà không cần tốn nhiều sức lực.
Hai chúng tôi trồi đầu khỏi mặt nước, Duy Phong hai tay rắn rỏi quắp chặt eo tôi, tôi cũng không ngại dang hai tay ôm lấy cổ anh. Khoảng cách giữa chúng tôi gần như là không có. Nước làm tóc anh ướt sũng, lộ ra vầng trán cao tinh anh.
Có lẽ nếu như không phải ở trong tình cảnh éo le như thế này, thì ở cái tư thế bây giờ, sẽ không ít người nghĩ chúng tôi đang tắm tiên đâu. @@!
Cảm nhận đôi mắt đen đang nhìn thẳng vào mình, hơi thở đang phả vào mặt mình, tôi đã phải cầm lòng lắm mới không ghì lấy cổ anh mà hôn một cái. Ôi! Càng ngày tôi càng phát điên rồi.
Duy Phong cứ vậy kéo tôi vào bờ một cách dễ dàng, cũng không quá khó như tôi nghĩ.
Việc đầu tiên tôi lên đến bờ là hắc xì liên tục rồi mệt mỏi nằm ì ra không chịu dậy, mọi việc đều do Duy Phong lo.
Có anh bên mình thật thích. :3
…
Chúng tôi chọn một vị trí dưới góc cây để tránh sương đêm, khá cao ráo và xa đoạn suối. Bên kia khu rừng vẫn cháy, nhưng lửa đã giảm phần nào.
Duy Phong nhóm một đống lửa vừa đủ để sưởi ấm rồi chạy đi đâu mất, tôi cũng không quan tâm lo lắng cho lắm, bởi tôi thừa biết khu rừng này chẳng làm gì được anh, nên yên tâm dính chặt lấy đống lửa, không rời nữa bước.
Tôi tựa vào góc cây ngủ, cũng chẳng biết bao lâu đột nhiên thức giấc, có lẽ do cơ thể bắt đầu khó chịu.
Cũng không ngạc nhiên lắm khi thấy mình đang nằm trên một đống cỏ tươi, quần áo đều đã khô hết, trên người đắp hai chiếc áo khoác, trên trán đang chườm nước lạnh, không những thế những vết thương trên người đều đã được bó lại bằng những mảnh vải sơ mi, hình như bên trong những mảnh vải ấy chứa loại cây lá gì đó tốt cho vết thương mà tôi không rõ.
Khu rừng tối thui như vậy mà Duy Phong có thể tìm được cỏ và những loại lá cây tốt cho vết thương, phải rồi rằng con người này quá tài giỏi.
Nói thật rằng nếu Duy Phong không phải là công tử nhà Âu Dương và tôi không thích anh, tôi nhất định sẽ bắt anh về làm Osin cho mình cả đời.
Cũng không ngạc nhiên gì khi người tôi nóng rang, đầu óc quay nhòng nhòng.
Đưa mắt qua tìm Duy Phong, anh đang ngủ, vẫn là tư thế cao ngạo như bậc đế vương, nhưng đâu có lẫn chút trẻ con. Trên người anh chỉ có duy nhất chiếc quần dài bởi áo sơ mi đã xé banh chành để quấn lấy vết thương và làm vải chườm cho tôi.
Không nén nổi cảm giác muốn khoác áo lên người anh, tôi nhẹ ngồi dậy, khoác áo của tôi lên người, rồi cầm lấy chiếc áo khoác của anh, bò lại chỗ anh.
Tôi đang sốt, bởi vậy tôi dám chắc rằng anh sẽ không ngủ say đâu, có lẽ do mệt quá nên anh ngủ gật tí thôi. Phải thật nhẹ nhàng.
Thật nhẹ nhàng tôi khoác áo lên cho anh, lúc chuẩn bị bò đi thì ập vào mắt một thứ mà khiến tôi khựng người.
Sợi dây chuyền với mặt dây là hình tròn dẹp nhỏ bằng đầu ngón tay út , xung quanh đính 1 viên kim cương nhỏ , phần bên trong rỗng chỉ có mỗi một viên đá màu đỏ đang nằm trong lòng bàn tay anh. Đó chẳng phải là sợi dây mà Âu Dương Duy Phong đã tặng tôi vào mùa đông trước, và cũng đã giật lấy từ cổ tôi mà ném đi sao.
Chẳng lẽ..
Tôi cơ hồ bịt miệng lại, lòng hơi nhói lên.
Thì ra hôm đó anh tới 20h anh mới về nhà là để tìm sợi dây này sao? Vậy tại sao anh lại ném nó đi, chẳng lẽ anh không cố tình làm tôi tổn thương.
Tại sao vậy?
Thấy Duy Phong hơi nhúc nhích, tôi ba chân bốn cẳng toán loạn, không biết phải làm sao đành bay lại vuốt cổ anh, miệng máy máy câu hát lúc bé nhũ mẫu hay hát cho tôi nghe: “Bé ơi ngủ ngon, đêm đã khuya rồi, để những giấc mơ đẹp sẽ luôn bên em…” hình dung cảnh tượng này giống như chú chuột nhỏ Jerry đang ru ngủ mèo Tom để trộm vặt, tôi không khỏi nhoẻn miệng cười một cái.
Hát xong thấy buồn cười, Âu Dương Duy Phong mà bé á @@ nhưng không ngờ Duy Phong lại tựa người vào cây ngủ tiếp, đầu gục vào vai tôi, ngoan như một đứa bé.
Tôi được nước làm tới, ngân nga mãi câu hát đó, vuốt vuốt lấy gáy, vai anh.
Được một lúc thì vừa hát vừa lấy sợi dây khỏi tay anh, thật nhẹ nhàng tôi cho vào túi áo khoác, khóa dây lại.
Cái này không phải ăn trộm nha, nó vốn là của tôi mà.
Có ai đó đã nói rằng, nơi nào có người mình yêu thì dù địa ngục cũng sẽ thành thiên đường, quả nhiên là vậy.
----
Duy Phong cõng tôi trên vai, chúng tôi chạy thật nhanh ngược hướng đám cháy, nơi mà anh nói sẽ có một dòng suối ở đó.
Mặc dù trước đó tôi đã biết rằng Âu Dương Duy Phong có sức khỏe rất tốt, nhưng không ngờ mạnh tới mức dù cõng tôi vẫn có thể chạy như bay.
Khu rừng nóng lên rõ rệt, mồ hôi ướt đẫm gáy anh, có lẽ tấm áo sơ mi bên trong áo khoác cũng đã ướt đẫm, tôi nhìn vậy mà không khỏi cắn môi xót xa.
Chưa bao giờ tôi cảm thấy mình vô dụng như lúc này, đã không thể giúp anh được gì lại còn hại anh phải tốn thêm sức cõng mình.
Lửa càng ngày càng gần, tôi có thể nghe tiếng chim đập cánh kêu thảm thương, tiếng lá cây sụp đổ, khóc thầm trong lửa, tiếng nổ lách tách của cây trong lửa, thế lửa hừng hưng hung hăng như mãnh hổ thiêu rụi mọi thứ, càng ngày càng rõ rệt. Đến mức phía trước chúng tôi không còn tôi mù tối mịt như lúc nãy nữa, bởi ánh lửa sau lưng đủ sức soi sáng cả khu rừng.
Hay nói cho dễ hiểu, thì chỉ cần quay lưng lại là có thể thấy cả một vùng bị bốc cháy, lửa nhanh chóng bắt xăng cháy lại gần phía chúng tôi.
Cũng không biết tại sao thấy cảnh đó tôi ghì chặt lấy cổ Duy Phong, khiến anh dù đang chạy cũng hơi ngoái đầu lại, hỏi: “Sợ à?”.
Tôi cười, đùa: “Anh nói tôi là một con heo nướng mà, nướng thêm một chút cũng không sao”.
Âu Dương Duy Phong không trả lời, nhưng qua bờ vai của anh, tôi biết anh đang cười.
Không hiểu sao trong tình cảnh thập tử nhất sinh thế này mà tôi lại có cảm giác hạnh phúc bình an, chẳng ngại ngần, tôi tựa đầu vào vai anh, thầm thở dài một mình “Anh đang ở đây, sợ gì chứ?”.
…..
Vài phút sau chúng tôi đến một con suối. Cũng giống con suối lúc chiều, nước từ khe đá đổ xuống, nhưng khác với tiếng róc rách nhè nhẹ ban chiều, nước ở đây đổ xuống ầm ầm, chứng tỏ lực của dòng chảy không hề nhẹ, và con suối này không hề nông.
Phóng tầm mắt qua bờ bên kia, ước lượng cũng phải gần mười mét lăm.
Nếu bình thường ở bể bơi hoặc khúc suối ban chiều, mười lăm mét với tôi là quá ư là dễ dàng, nhưng nước ở đây chảy rất siết, dù tôi có lành lặn cũng khó lòng qua được, huống hồ bây giờ tới đi bộ cũng chẳng còn sức, nói chi là bơi.
Có lẽ Duy Phong thừa sức hoặc thậm chí dù kéo thêm tôi cũng có thể bơi qua, nhưng tôi biết anh sẽ không làm thế, bởi anh biết sáng hôm sau tôi sẽ bị bệnh nặng, hơn nữa tôi cũng đang bị thương, bởi vậy không đi đến đường cùng, anh sẽ không để tôi xuống nước.
Do trời tối, tôi không xác định được nước suối trong hay đen, chỉ thấy ánh lửa hắt xuống khiến mặt nước lóng lánh, mà cho dù có xác định được thì trong tình cảnh này tôi cũng chẳng có tâm trạng để dùng mỹ tự để miêu tả vẻ đẹp của nó đâu.
Nhìn ngọn lửa phía sau, lại nhìn xuống dòng nước, mặc dù biết đây là cơ hội sống xót duy nhất của chúng tôi, nhưng tôi vẫn thâm trầm phân tích: “Anh có nghe thấy tiếng nước không, có lẽ gần đầu nguồn, nước chảy rất siết” tôi đề nghị: “Chúng ta phải đi bộ qua những tảng đá kia, đó là cách duy nhất”.
Nhận được cái gật đầu từ Duy Phong, tôi tụt khỏi lưng anh: “Thả tôi xuống đi, chúng ta không còn thời gian đâu”.
...
Sau khi dìu tôi tới những tản đá kia, đột nhiên Duy Phong dừng lại, điều này làm tôi thoáng ngạc nhiên, toan hỏi thì đã bị anh làm cho miệng mồm suýt rơi xuống đất.
Tôi “A” lên một tiếng.
Tự nhiên trong tình cảnh này anh cởi áo làm gì chứ.
Bây giờ mới để ý nha, tuy tấm lưng còn hơi trắng, nhưng body của Duy Phong hơi bị chuẩn men.
Bất giác mặt tôi nóng rang, chẳng biết có phải do lửa không, tôi cười tít mắt, mân môi: “Rám nắng thêm chút nữa mới men”.
Anh ngớ người nhìn tôi rồi lắc đầu: “Đang nghĩ cái gì vậy?” rồi nhẹ cầm tay tôi lên, dùng chiếc áo sơ mi đó buộc thật chặt cổ tay trái của tôi với cổ tay phải của anh.
Đột nhiên nhìn thẳng vào mắt tôi, đôi mắt anh chưa bao giờ êm đềm đến vậy, anh cất giọng trầm ấm, nói: “Tin tôi không?”
Tôi thoáng ngạc nhiên, tin anh không? Tất nhiên là tin nha, tôi cười tươi: “Tin tưởng tuyệt đối”.
Duy Phong cười, hai bàn tay chúng tôi nhanh chóng đan chặt vào nhau.
Để đảm bảo không bị trượt rêu trên các tảng đá, chúng tôi phải cởi giày lẫn tất ra để tăng độ nhạy cảm của lòng bàn chân.
Âu Dương Duy Phong đi trước, tỉ mĩ dắt tôi theo sau.
Tôi dù khập khễnh vẫn gắng bước đi cùng anh một cách cẩn thận nhất.
Chúng tôi đi được khoảng 5 mét, bấy giờ cả hai ít nhiều cũng thấy nhẹ lòng, bỗng Duy Phong dừng lại, thấy vậy tôi cũng ngừng bước, nhóm đầu lên phía trước nhìn một lát, nói: “Tảng đá này nhỏ quá, không bước qua được đâu, bơi thôi” mặc dù biết đoạn bơi chỉ còn năm mét, anh dù kéo thêm tôi cũng qua được dễ dàng, và hơn hết anh sẽ không bỏ rơi tôi, nhưng chẳng biết sao tôi lại mấp máy môi nói: “Nước ở đây rất siết, tôi dù bơi tốt nhưng người ngợm như vậy….anh cứ bơi đi, tôi ngồi ở đây tới sáng đợi người tới cứu cũng được, dù sao lửa cũng không đuổi được đến đây”.
Lần đầu tiên tôi cảm thấy mình cao thượng tới ngu ngốc như vậy, ngồi ở đây đợi á? Có mà chết cóng. Thầm nghĩ, chắc có lẽ tôi muốn được nghe câu “tôi sẽ không bỏ em” từ miệng anh, nhưng tôi biết anh sẽ không nói vậy đâu.
Quả nhiên Duy Phong không bỏ tôi lại, cũng không nói những lời ngọt ngào, ngoái đầu lại, anh nói: “Nói trước nữa đêm lạnh quá thì đừng gọi tôi bế về, tôi không muốn vác heo nữa đâu”.
Lửa phía sau vẫn cháy, chiếu vào tư dung trác việt của Duy Phong, hắt lên đôi mắt thâm trầm nhưng dịu dàng tình ý, ngọt ngào sâu lắng của anh, khiến tim tôi như đánh trống trong ngực, nhưng nhớ lại những gì anh vừa nói, tôi cắn môi dưới trừng mắt nhìn anh: “ồ, giờ mới biết nhị thiếu gia nhà Âu Dương chỉ là người vác heo”.
Duy Phong cười, đôi mắt càng ướt át đa tình.
Anh cầm lấy chiếc áo khoác khô ráo ném thật mạnh vào bờ bên kia, sau đó quay sang nói với tôi: “Chuẩn bị đi”.
Tôi gật đầu nhìn anh, hít một hơi thật sau.
“Bùm!” một tiếng, hai thân ảnh một nam một nữ ngã nhào xuống nước.
Dòng nước như con mãnh thú chồm tới, mạnh tới mức muốn tách đôi chúng tôi ra, nước khiến những vết thương hơi rát, khó khăn lắm tôi mới túm được bờ vai anh, má áp vào cổ anh âm ấm.
Vốn đã kinh nghiệm bơi đầy mình, nên tôi dễ dàng nổi lên mặt nước mà không cần tốn nhiều sức lực.
Hai chúng tôi trồi đầu khỏi mặt nước, Duy Phong hai tay rắn rỏi quắp chặt eo tôi, tôi cũng không ngại dang hai tay ôm lấy cổ anh. Khoảng cách giữa chúng tôi gần như là không có. Nước làm tóc anh ướt sũng, lộ ra vầng trán cao tinh anh.
Có lẽ nếu như không phải ở trong tình cảnh éo le như thế này, thì ở cái tư thế bây giờ, sẽ không ít người nghĩ chúng tôi đang tắm tiên đâu. @@!
Cảm nhận đôi mắt đen đang nhìn thẳng vào mình, hơi thở đang phả vào mặt mình, tôi đã phải cầm lòng lắm mới không ghì lấy cổ anh mà hôn một cái. Ôi! Càng ngày tôi càng phát điên rồi.
Duy Phong cứ vậy kéo tôi vào bờ một cách dễ dàng, cũng không quá khó như tôi nghĩ.
Việc đầu tiên tôi lên đến bờ là hắc xì liên tục rồi mệt mỏi nằm ì ra không chịu dậy, mọi việc đều do Duy Phong lo.
Có anh bên mình thật thích. :3
…
Chúng tôi chọn một vị trí dưới góc cây để tránh sương đêm, khá cao ráo và xa đoạn suối. Bên kia khu rừng vẫn cháy, nhưng lửa đã giảm phần nào.
Duy Phong nhóm một đống lửa vừa đủ để sưởi ấm rồi chạy đi đâu mất, tôi cũng không quan tâm lo lắng cho lắm, bởi tôi thừa biết khu rừng này chẳng làm gì được anh, nên yên tâm dính chặt lấy đống lửa, không rời nữa bước.
Tôi tựa vào góc cây ngủ, cũng chẳng biết bao lâu đột nhiên thức giấc, có lẽ do cơ thể bắt đầu khó chịu.
Cũng không ngạc nhiên lắm khi thấy mình đang nằm trên một đống cỏ tươi, quần áo đều đã khô hết, trên người đắp hai chiếc áo khoác, trên trán đang chườm nước lạnh, không những thế những vết thương trên người đều đã được bó lại bằng những mảnh vải sơ mi, hình như bên trong những mảnh vải ấy chứa loại cây lá gì đó tốt cho vết thương mà tôi không rõ.
Khu rừng tối thui như vậy mà Duy Phong có thể tìm được cỏ và những loại lá cây tốt cho vết thương, phải rồi rằng con người này quá tài giỏi.
Nói thật rằng nếu Duy Phong không phải là công tử nhà Âu Dương và tôi không thích anh, tôi nhất định sẽ bắt anh về làm Osin cho mình cả đời.
Cũng không ngạc nhiên gì khi người tôi nóng rang, đầu óc quay nhòng nhòng.
Đưa mắt qua tìm Duy Phong, anh đang ngủ, vẫn là tư thế cao ngạo như bậc đế vương, nhưng đâu có lẫn chút trẻ con. Trên người anh chỉ có duy nhất chiếc quần dài bởi áo sơ mi đã xé banh chành để quấn lấy vết thương và làm vải chườm cho tôi.
Không nén nổi cảm giác muốn khoác áo lên người anh, tôi nhẹ ngồi dậy, khoác áo của tôi lên người, rồi cầm lấy chiếc áo khoác của anh, bò lại chỗ anh.
Tôi đang sốt, bởi vậy tôi dám chắc rằng anh sẽ không ngủ say đâu, có lẽ do mệt quá nên anh ngủ gật tí thôi. Phải thật nhẹ nhàng.
Thật nhẹ nhàng tôi khoác áo lên cho anh, lúc chuẩn bị bò đi thì ập vào mắt một thứ mà khiến tôi khựng người.
Sợi dây chuyền với mặt dây là hình tròn dẹp nhỏ bằng đầu ngón tay út , xung quanh đính 1 viên kim cương nhỏ , phần bên trong rỗng chỉ có mỗi một viên đá màu đỏ đang nằm trong lòng bàn tay anh. Đó chẳng phải là sợi dây mà Âu Dương Duy Phong đã tặng tôi vào mùa đông trước, và cũng đã giật lấy từ cổ tôi mà ném đi sao.
Chẳng lẽ..
Tôi cơ hồ bịt miệng lại, lòng hơi nhói lên.
Thì ra hôm đó anh tới 20h anh mới về nhà là để tìm sợi dây này sao? Vậy tại sao anh lại ném nó đi, chẳng lẽ anh không cố tình làm tôi tổn thương.
Tại sao vậy?
Thấy Duy Phong hơi nhúc nhích, tôi ba chân bốn cẳng toán loạn, không biết phải làm sao đành bay lại vuốt cổ anh, miệng máy máy câu hát lúc bé nhũ mẫu hay hát cho tôi nghe: “Bé ơi ngủ ngon, đêm đã khuya rồi, để những giấc mơ đẹp sẽ luôn bên em…” hình dung cảnh tượng này giống như chú chuột nhỏ Jerry đang ru ngủ mèo Tom để trộm vặt, tôi không khỏi nhoẻn miệng cười một cái.
Hát xong thấy buồn cười, Âu Dương Duy Phong mà bé á @@ nhưng không ngờ Duy Phong lại tựa người vào cây ngủ tiếp, đầu gục vào vai tôi, ngoan như một đứa bé.
Tôi được nước làm tới, ngân nga mãi câu hát đó, vuốt vuốt lấy gáy, vai anh.
Được một lúc thì vừa hát vừa lấy sợi dây khỏi tay anh, thật nhẹ nhàng tôi cho vào túi áo khoác, khóa dây lại.
Cái này không phải ăn trộm nha, nó vốn là của tôi mà.
Có ai đó đã nói rằng, nơi nào có người mình yêu thì dù địa ngục cũng sẽ thành thiên đường, quả nhiên là vậy.
/73
|