tôi nói và mẹ lùi ra tránh chỗ cho tôi vào bếp, bún gạo nấu nước lèo xương heo, cho 1 quả hột gà vào là ngon tuyệt…
“con ra dáng 1 đầu bếp thành thạo rồi đó, Yên à”
nghe mẹ khen, tôi chưa kịp cười vui thì bóng ba tôi từ phòng bước ra tằng hắng làm tôi im thinh.. thậm chí ko dám nhìn ông.
“nếu thích mấy trò nấu nướng đó thì lấy chồng cho rồi, học Đại học chi cho tốn tiền của cha mẹ”
“con…có muốn học đâu…”
“thế ra ba ép mày hả?mày nghĩ ba bắt mày đi học ĐH là lợi lộc gì cho ba??”
“sao ba cứ….”
tôi cất giọng định cãi nhưng mẹ giật nhẹ tay, nháy mắt bảo tôi nhịn ông… thật tình, dù thương ba, thương mẹ,nhớ nhà bao nhiêu…mà hễ cha con gặp nhau nói câu nào cũng bất đồng.
đợi ông đi lên nhà trước,mẹ mới khẽ khàng vào tai tôi..
“ba con cứ bị anh em bên nội rồi bạn bè nói ra vào.. là có con gái đi làm phụ bếp… ba con vốn sĩ diện..con biết mà..”
“nhưng phụ bếp hay đầu bếp có phải là ăn cướp hay ăn mày đâu???”
“với suy nghĩ của mấy người đó thì … nghề đó thường dành cho mấy kẻ…ít học.”
“kỳ lạ… ba cũng nghĩ vậy sao chứ??”
“nghĩ hay ko mà bị nói này nói kia thì ba con khó chịu cũng có lý do.”
“thôi, mẹ dọn bữa sáng…con đi..”
tôi thất vọng nói, đi rửa tay và rời khỏi nhà, dù mẹ có cố giữ lại, tôi cũng ko còn thấy vui vẻ gì ngồi vào bàn ăn sáng.. ngày nào tôi ko thành đạt với con đường mình chọn,chắc ngày ấy ba vẫn ko chấp nhận tôi…
…………..
tôi tranh thủ còn chút thời gian ghé nhà trọ, xin lỗi Vân và mong nó ko giận lâu.. dù chỉ ở cùng nhau mới mấy tháng nhưng chúng tôi gần như là chị em, nó thực sự lo cho tôi.. cửa khoá.
sao nó đi sớm vậy?
tôi đành thay bộ đồ mới và cũng rời khỏi phòng lúc 6h30.. khi tôi hối hả chạy ra trạm xe, thì tiếng Khải, nghe như tiếng ba vậy, gọi tôi..
“Yên…!”
“oh..hi..”
lần thứ hai tình cờ gặp nhau, xem ra cũng có duyên..-__- mà lần này thì Khải thấy tôi trước.
“ko thấy tôi sao?”
“uh… tại Yên đang vội..”
“đi làm sớm quá vậy?”
“đầu bếp mà… luôn sớm hơn những công việc khác.”
Khải gật gù ra vẻ hiểu rồi, bảo tôi lên xe để anh chở vì tiện đường.. tôi hơi ngại nên tỏ ra ngập ngừng.
“hay Yên ngại gì ?”
“sợ phiền…”
“chúng ta là bạn, đúng ko? nếu là bạn đừng nói chữ “phiền”.”
ya..tôi đồng ý và leo lên xe KHải lần thứ hai, trong 1 tâm trạng vui vui, ko biết nữa.. ít ra là anh ta đã chịu mở miệng nói nhiều hơn.
“tối qua… Vân nó giận lắm à?”
“uh..thấy cô bé khóc…”
nghe Khải nói, tôi lại thấy mình vô tâm.. ít khi nào Vân rơi nước mắt vì chuyện gì đó
vậy mà…
“anh khi nào có dịp..nói giúp Yên 1 tiếng…”
“tôi thì biết gì mà nói giúp Yên?”
“…thì bảo là Yên có chút chuyện ko vui nên…muốn về nhà.. tâm trạng lộn xộn nên chẳng nhớ gì…”
“sao Yên ko tự nói?”
“nó giận vậy chắc ko chịu nói chuyện với Yên.”
tôi nghe tiếng Khải cười nhẹ phía trước, ko hiểu tại sao anh cười.. tôi cũng cười như cười bản thân mình.
“bảo Thắng nói ấy. mà nó cũng chưa gọi Yên à?”
“chưa?”
“hôm qua nó cũng lo lắng ra mặt.”
lo lắng gì? cho tôi à?…anh ta đâu là gì của tôi, sao lo cho tôi?
“ở đây phải ko?”
tôi giật mình ngẩng lên khi Khải hỏi, đúng cổng Chereston rồi..
“cảm ơn anh.”
“đường này cùng đường tôi đi học nên sáng cứ đi chung cho tiện.”
“thật ko?”
mặt tôi có lẽ ghi nguyên chữ “sung sướng” hay sao, mà Khải nhìn tôi tròn mắt.. như ko hiểu..tại sao tôi lại mừng rỡ như thế?
T____T
“chẳng lẽ tôi đang đùa?”
“ah,,ko…chỉ là… Yên… thấy…”
“nếu ok thì mai nhắn tin cho tôi trước khi đi 10 phút.”
Khải vừa nói vừa lấy điện thoại bấm số tôi gọi vào, để tôi biết số của anh.. tôi nói “OK” xong thì Khải chào tạm biệt, đi khuất.. còn tôi cứ đứng ngẩn ngơ nhìn dáng anh xa dần..T___T
…………
tôi vào bếp lục coi có…bánh mì sandwich còn thừa ko để ăn sáng, ko thì có ít mì làm đĩa spaghetti cũng được.. nhưng Chereston ko phải Âu Việt quán, mọi thứ nguyên liệu thực phẩm đều cho vào tủ có khoá,
chỉ có Bếp trưởng và bếp phó – mới mở được..
hic hic..
“em tìm cái gì?”
giọng sư huynh hỏi khiến tôi giật bắn, như đang ăn vụn mà bị bắt quả tang..dù tôi còn chưa tìm được thứ gì để mà ăn nữa kìa
“con ra dáng 1 đầu bếp thành thạo rồi đó, Yên à”
nghe mẹ khen, tôi chưa kịp cười vui thì bóng ba tôi từ phòng bước ra tằng hắng làm tôi im thinh.. thậm chí ko dám nhìn ông.
“nếu thích mấy trò nấu nướng đó thì lấy chồng cho rồi, học Đại học chi cho tốn tiền của cha mẹ”
“con…có muốn học đâu…”
“thế ra ba ép mày hả?mày nghĩ ba bắt mày đi học ĐH là lợi lộc gì cho ba??”
“sao ba cứ….”
tôi cất giọng định cãi nhưng mẹ giật nhẹ tay, nháy mắt bảo tôi nhịn ông… thật tình, dù thương ba, thương mẹ,nhớ nhà bao nhiêu…mà hễ cha con gặp nhau nói câu nào cũng bất đồng.
đợi ông đi lên nhà trước,mẹ mới khẽ khàng vào tai tôi..
“ba con cứ bị anh em bên nội rồi bạn bè nói ra vào.. là có con gái đi làm phụ bếp… ba con vốn sĩ diện..con biết mà..”
“nhưng phụ bếp hay đầu bếp có phải là ăn cướp hay ăn mày đâu???”
“với suy nghĩ của mấy người đó thì … nghề đó thường dành cho mấy kẻ…ít học.”
“kỳ lạ… ba cũng nghĩ vậy sao chứ??”
“nghĩ hay ko mà bị nói này nói kia thì ba con khó chịu cũng có lý do.”
“thôi, mẹ dọn bữa sáng…con đi..”
tôi thất vọng nói, đi rửa tay và rời khỏi nhà, dù mẹ có cố giữ lại, tôi cũng ko còn thấy vui vẻ gì ngồi vào bàn ăn sáng.. ngày nào tôi ko thành đạt với con đường mình chọn,chắc ngày ấy ba vẫn ko chấp nhận tôi…
…………..
tôi tranh thủ còn chút thời gian ghé nhà trọ, xin lỗi Vân và mong nó ko giận lâu.. dù chỉ ở cùng nhau mới mấy tháng nhưng chúng tôi gần như là chị em, nó thực sự lo cho tôi.. cửa khoá.
sao nó đi sớm vậy?
tôi đành thay bộ đồ mới và cũng rời khỏi phòng lúc 6h30.. khi tôi hối hả chạy ra trạm xe, thì tiếng Khải, nghe như tiếng ba vậy, gọi tôi..
“Yên…!”
“oh..hi..”
lần thứ hai tình cờ gặp nhau, xem ra cũng có duyên..-__- mà lần này thì Khải thấy tôi trước.
“ko thấy tôi sao?”
“uh… tại Yên đang vội..”
“đi làm sớm quá vậy?”
“đầu bếp mà… luôn sớm hơn những công việc khác.”
Khải gật gù ra vẻ hiểu rồi, bảo tôi lên xe để anh chở vì tiện đường.. tôi hơi ngại nên tỏ ra ngập ngừng.
“hay Yên ngại gì ?”
“sợ phiền…”
“chúng ta là bạn, đúng ko? nếu là bạn đừng nói chữ “phiền”.”
ya..tôi đồng ý và leo lên xe KHải lần thứ hai, trong 1 tâm trạng vui vui, ko biết nữa.. ít ra là anh ta đã chịu mở miệng nói nhiều hơn.
“tối qua… Vân nó giận lắm à?”
“uh..thấy cô bé khóc…”
nghe Khải nói, tôi lại thấy mình vô tâm.. ít khi nào Vân rơi nước mắt vì chuyện gì đó
vậy mà…
“anh khi nào có dịp..nói giúp Yên 1 tiếng…”
“tôi thì biết gì mà nói giúp Yên?”
“…thì bảo là Yên có chút chuyện ko vui nên…muốn về nhà.. tâm trạng lộn xộn nên chẳng nhớ gì…”
“sao Yên ko tự nói?”
“nó giận vậy chắc ko chịu nói chuyện với Yên.”
tôi nghe tiếng Khải cười nhẹ phía trước, ko hiểu tại sao anh cười.. tôi cũng cười như cười bản thân mình.
“bảo Thắng nói ấy. mà nó cũng chưa gọi Yên à?”
“chưa?”
“hôm qua nó cũng lo lắng ra mặt.”
lo lắng gì? cho tôi à?…anh ta đâu là gì của tôi, sao lo cho tôi?
“ở đây phải ko?”
tôi giật mình ngẩng lên khi Khải hỏi, đúng cổng Chereston rồi..
“cảm ơn anh.”
“đường này cùng đường tôi đi học nên sáng cứ đi chung cho tiện.”
“thật ko?”
mặt tôi có lẽ ghi nguyên chữ “sung sướng” hay sao, mà Khải nhìn tôi tròn mắt.. như ko hiểu..tại sao tôi lại mừng rỡ như thế?
T____T
“chẳng lẽ tôi đang đùa?”
“ah,,ko…chỉ là… Yên… thấy…”
“nếu ok thì mai nhắn tin cho tôi trước khi đi 10 phút.”
Khải vừa nói vừa lấy điện thoại bấm số tôi gọi vào, để tôi biết số của anh.. tôi nói “OK” xong thì Khải chào tạm biệt, đi khuất.. còn tôi cứ đứng ngẩn ngơ nhìn dáng anh xa dần..T___T
…………
tôi vào bếp lục coi có…bánh mì sandwich còn thừa ko để ăn sáng, ko thì có ít mì làm đĩa spaghetti cũng được.. nhưng Chereston ko phải Âu Việt quán, mọi thứ nguyên liệu thực phẩm đều cho vào tủ có khoá,
chỉ có Bếp trưởng và bếp phó – mới mở được..
hic hic..
“em tìm cái gì?”
giọng sư huynh hỏi khiến tôi giật bắn, như đang ăn vụn mà bị bắt quả tang..dù tôi còn chưa tìm được thứ gì để mà ăn nữa kìa
/75
|