kể từ sau hôm tối thứ bảy xem ca nhạc, tuần nào Khải và Vân cũng hẹn nhau đi đâu đó..cả xóm trọ ai cũng biết chuyện họ yêu nhau.
tuần đầu tiên thấy Vân xúm xín thay áo đẹp, thoa son, chải tóc, ca hát líu lo chờ Khải gọi, tôi còn thấy tim mình đau đau..tuần thứ 2 thì thấy ghen ghen, tức tức. tới tuần thứ 3, tôi bắt đầu cố ko bận tâm, chạy xuống căn tin coi phim truyền hình, và ngủ sớm trước khi nó về tới. tuần thứ tư, tôi bình thản.
bởi cho dù Khải có cuốn hút như thế nào với chất giọng nam trầm ấm ấy, tôi cũng không thể làm được gì. cho nên cứ xóa tan cảm giác sẽ là phương pháp hay nhất..
“con Vân nó quen thằng Khải, sao chị ko quen thằng Thắng luôn cho có cặp?” bà Lan hỏi han nhưng trong câu nói có 90% cạnh khoé, tôi chỉ cười trừ xách bịch rác đi..
“thấy hai người cũng quấn quít nhau quá.. còn ngủ ở phòng người ta nữa là..”
“hôm đó cháu ngất nên..”
“ôi dào, giới trẻ các chị thì tôi còn lạ gì.. đấy, mới nhắc..”
tôi đến điên với mấy người như bà ấy, kiểu gì cũng nói theo hướng tệ hại, như thể trong mắt bà ta chúng tôi đều là 1 lũ con gái hư đốn. tôi muốn gân cổ cãi cho hả tức, nhưng bà ấy đã nhanh chân đi trước. Thắng giật tay tôi giành bịch rác…
“ai chọc mà mặt lại như vậy?”
“anh có nghe bà ấy nói gì ko??”
“ko… mà khỏi nghe cũng biết là nói ko hay ho gì rồi. hehe”
“bởi vậy…người gì đâu..mà..#%$%$#%”
tôi nói phần cuối bằng 1 giọng lầm bầm ko rõ ngôn ngữ gì, Thắng tròn mắt nhìn tôi rồi cười khì ra.
“haha..Yên nói tiếng Lào à?”
“>__<….”
“sao tức mà ko gọi bà ấy lại rồi chửi? người đâu mà hiền như cục đất!..”
“kệ tui.. ko phải hiền mà là…có văn hoá thôi.”
“ok..vậy người có văn hoá có vui lòng đi xem chung kết Wimbledon với tại hạ ko?”
“chừng nào? ai đánh? anh hả?”
“ko, Federer với Nadal, tối nay.”
tôi vốn chẳng hứng thú gì với cái môn ấy, hơn nữa, lại đi với Thắng thì càng mang tiếng thêm..
“thôi..anh cứ đi với..bạn đi.”
“bà kia nói gì rồi, chị hai? tôi bảo Yên đi cùng để gặp mấy người tôi quen..họ là giám đốc nhà hàng, khách sạn lớn cả.. tôi đang tìm 1 chân bếp phó cho Yên đấy.”
“hả? anh nói sao?”
tôi đổi thái độ ngay tức thì khi nghe tới 2 chữ bếp phó. nghĩa là tôi ko còn là phụ bếp, mà là bếp phó chỉ kém bếp trưởng có 1 bậc thôi, hehe.
Thắng bảo cái hội anh vừa quen được là 1 nhóm người làm trong ngành ẩm thực nhà hàng. tôi ko rõ Thắng làm sao mà quen, coi ra, anh chàng kỹ sư này giao thiệp rộng quá.
dĩ nhiên tôi mặc kệ bà Lan muốn đồn sao thì đồn, tôi háo hức với vụ bếp phó hơn nhiều… thay bộ đồ đẹp nhất của mình, tôi cũng thoa son, chải tóc, nhưng ko phải hẹn hò mà là tìm kiếm 1 cơ hội. ba ơi, chờ đấy!
…
“ông bạn tôi quen làm giám đốc điều hành Windsor. bà bếp trưởng bếp bánh ngọt sắp xin nghỉ về nước. tôi sẽ nhờ bố trí Yên theo bà ta..”
Thắng tranh thủ lúc chở tôi tới quán café họ hẹn nhau để xem trận đấu, thông tin cho tôi trước tình huống..
tôi nghe chăm chú và có phần e ngại.
“họ sẽ nhận tôi sao?? vậy tôi phải bỏ Chereston à?”
“uh, bỏ quách cái chỗ ấy đi.”
“Chereston cũng lớn…”
“lớn gì? Yên làm ở đấy có cơ hội nào lên bếp trưởng ko?”
“ack, cái lão ấy đời nào mà tôi lật đổ nổi T__T”
“thấy chưa?”
Thắng cười nghênh mặt khẳng định thêm lý do, còn tôi thì lo lắng..dù cũng muốn nhảy sang 1 nơi khác với 1 cánh cửa lớn hơn, tôi vẫn cảm thấy mình..giống kẻ phản bội sao ấy. Chereston là sư phụ giới thiệu cho tôi vào, và dẫu có cục cằn thô lỗ, nhiều lúc quát tháo như phát xít, nhưng sư huynh John Quân cũng đã truyền đạt cho tôi khá nhiều.
vậy mà chỉ vừa nghe cái bếp phó, tôi đã.. thật là.. ích kỷ quá.
…..
nó ko hẳn là 1 quán café, mà giống như 1 hộp đêm hơn, nghĩa là có tầng quầy bar, có khu café, có khu karaoke nữa. cái hội mà Thắng nói, tên là TNR Club gì đó, đặt hẳn 1 phòng riêng có truyền hình cáp.. khoảng 7 người cả thảy, đang ngồi trò chuyện rôm rả. cả người nước ngoài , trời ạh. tôi bắt đầu thấy hoảng, và bấu chặt gấu áo Thắng hình như hắn không thấy căng thẳng gì cả, vẻ mặt rất tự tin.
tuần đầu tiên thấy Vân xúm xín thay áo đẹp, thoa son, chải tóc, ca hát líu lo chờ Khải gọi, tôi còn thấy tim mình đau đau..tuần thứ 2 thì thấy ghen ghen, tức tức. tới tuần thứ 3, tôi bắt đầu cố ko bận tâm, chạy xuống căn tin coi phim truyền hình, và ngủ sớm trước khi nó về tới. tuần thứ tư, tôi bình thản.
bởi cho dù Khải có cuốn hút như thế nào với chất giọng nam trầm ấm ấy, tôi cũng không thể làm được gì. cho nên cứ xóa tan cảm giác sẽ là phương pháp hay nhất..
“con Vân nó quen thằng Khải, sao chị ko quen thằng Thắng luôn cho có cặp?” bà Lan hỏi han nhưng trong câu nói có 90% cạnh khoé, tôi chỉ cười trừ xách bịch rác đi..
“thấy hai người cũng quấn quít nhau quá.. còn ngủ ở phòng người ta nữa là..”
“hôm đó cháu ngất nên..”
“ôi dào, giới trẻ các chị thì tôi còn lạ gì.. đấy, mới nhắc..”
tôi đến điên với mấy người như bà ấy, kiểu gì cũng nói theo hướng tệ hại, như thể trong mắt bà ta chúng tôi đều là 1 lũ con gái hư đốn. tôi muốn gân cổ cãi cho hả tức, nhưng bà ấy đã nhanh chân đi trước. Thắng giật tay tôi giành bịch rác…
“ai chọc mà mặt lại như vậy?”
“anh có nghe bà ấy nói gì ko??”
“ko… mà khỏi nghe cũng biết là nói ko hay ho gì rồi. hehe”
“bởi vậy…người gì đâu..mà..#%$%$#%”
tôi nói phần cuối bằng 1 giọng lầm bầm ko rõ ngôn ngữ gì, Thắng tròn mắt nhìn tôi rồi cười khì ra.
“haha..Yên nói tiếng Lào à?”
“>__<….”
“sao tức mà ko gọi bà ấy lại rồi chửi? người đâu mà hiền như cục đất!..”
“kệ tui.. ko phải hiền mà là…có văn hoá thôi.”
“ok..vậy người có văn hoá có vui lòng đi xem chung kết Wimbledon với tại hạ ko?”
“chừng nào? ai đánh? anh hả?”
“ko, Federer với Nadal, tối nay.”
tôi vốn chẳng hứng thú gì với cái môn ấy, hơn nữa, lại đi với Thắng thì càng mang tiếng thêm..
“thôi..anh cứ đi với..bạn đi.”
“bà kia nói gì rồi, chị hai? tôi bảo Yên đi cùng để gặp mấy người tôi quen..họ là giám đốc nhà hàng, khách sạn lớn cả.. tôi đang tìm 1 chân bếp phó cho Yên đấy.”
“hả? anh nói sao?”
tôi đổi thái độ ngay tức thì khi nghe tới 2 chữ bếp phó. nghĩa là tôi ko còn là phụ bếp, mà là bếp phó chỉ kém bếp trưởng có 1 bậc thôi, hehe.
Thắng bảo cái hội anh vừa quen được là 1 nhóm người làm trong ngành ẩm thực nhà hàng. tôi ko rõ Thắng làm sao mà quen, coi ra, anh chàng kỹ sư này giao thiệp rộng quá.
dĩ nhiên tôi mặc kệ bà Lan muốn đồn sao thì đồn, tôi háo hức với vụ bếp phó hơn nhiều… thay bộ đồ đẹp nhất của mình, tôi cũng thoa son, chải tóc, nhưng ko phải hẹn hò mà là tìm kiếm 1 cơ hội. ba ơi, chờ đấy!
…
“ông bạn tôi quen làm giám đốc điều hành Windsor. bà bếp trưởng bếp bánh ngọt sắp xin nghỉ về nước. tôi sẽ nhờ bố trí Yên theo bà ta..”
Thắng tranh thủ lúc chở tôi tới quán café họ hẹn nhau để xem trận đấu, thông tin cho tôi trước tình huống..
tôi nghe chăm chú và có phần e ngại.
“họ sẽ nhận tôi sao?? vậy tôi phải bỏ Chereston à?”
“uh, bỏ quách cái chỗ ấy đi.”
“Chereston cũng lớn…”
“lớn gì? Yên làm ở đấy có cơ hội nào lên bếp trưởng ko?”
“ack, cái lão ấy đời nào mà tôi lật đổ nổi T__T”
“thấy chưa?”
Thắng cười nghênh mặt khẳng định thêm lý do, còn tôi thì lo lắng..dù cũng muốn nhảy sang 1 nơi khác với 1 cánh cửa lớn hơn, tôi vẫn cảm thấy mình..giống kẻ phản bội sao ấy. Chereston là sư phụ giới thiệu cho tôi vào, và dẫu có cục cằn thô lỗ, nhiều lúc quát tháo như phát xít, nhưng sư huynh John Quân cũng đã truyền đạt cho tôi khá nhiều.
vậy mà chỉ vừa nghe cái bếp phó, tôi đã.. thật là.. ích kỷ quá.
…..
nó ko hẳn là 1 quán café, mà giống như 1 hộp đêm hơn, nghĩa là có tầng quầy bar, có khu café, có khu karaoke nữa. cái hội mà Thắng nói, tên là TNR Club gì đó, đặt hẳn 1 phòng riêng có truyền hình cáp.. khoảng 7 người cả thảy, đang ngồi trò chuyện rôm rả. cả người nước ngoài , trời ạh. tôi bắt đầu thấy hoảng, và bấu chặt gấu áo Thắng hình như hắn không thấy căng thẳng gì cả, vẻ mặt rất tự tin.
/75
|