tán cây bạch đàn của sân khu trọ đổ bóng dài cùng với ánh hoàng hôn dần tắt làm cho chỗ chúng tôi đứng cứ buồn bã thế nào ấy. gương mặt điển trai của Thắng khẽ thoáng 1 nụ cười nhưng lại là nụ cười buồn hiu.
“sao anh cười?”
“cười vì hoá ra Yên còn chưa biết là tôi có yêu Yên hay ko..”
“…nghĩa là sao? anh có yêu tôi ko?”
có lẽ ko ai nói chuyện yêu đương mà tỉnh như tôi lúc này tôi còn ko tin mình có thể như vậy nữa với Quân tôi cũng run và lúng túng lắm đấy thôi.
“yêu gì mà ko theo đuổi, ko đưa đón, ko nhắn tin, ko rủ rê.. tôi bỏ mặc Yên chắc hơn 1 tháng nay rồi.”
“uh, đúng đó… yêu gì mà yêu.”
tôi cười khì khì và tiếp tục bước đi, nhưng Thắng ko theo cùng tôi nữa cũng ko đi về hướng khu B.
tôi hơi quay đầu lại để xem thì thấy anh ta ngồi dưới gốc bạch đàn, rút 1 điếu thuốc ra rồi châm lửa. kể từ sau vụ hứa ko hẹn hò Quân và hôm sau đi Parkson games, Thắng trở nên xa cách tôi, và có cái gì đó thay đổi..tôi ko chắc nữa, nó làm tôi nghĩ tới 1 người, nhưng là ai thì tôi ko thể nhớ ra.
………
suốt 2 tuần đó tôi vừa làm việc vừa bị bạn trai sư huynh nhồi nhét đủ loại kiến thức về món Âu và bánh ngọt mặc dù cũng stress lắm nhưng tôi thấy thích, 1 phần là ko phải dễ có cơ hội được 1 bếp trưởng tài giỏi như John Quân truyền thụ toàn tâm phần khác là vì tôi nhận ra hắn thực sự yêu thương tôi. hắn lo cho tôi còn hơn tôi lo cho mình nữa.
do mải học và lo chuyện chuyển việc nên tôi quên bẵng vụ bệnh án và tấm phim, Vân nó cũng ko nói gì hay nhắc gì càng ko thể khiến tôi nhớ ra được. cho tới 1 ngày tôi về nhà thăm mẹ..
“vài hôm nữa con chuyển chỗ làm rồi mẹ.”
“ủa sao vậy? ở chỗ Cheres…gì đó họ ko tốt với con đúng ko? mẹ biết mà..cái tên bếp trưởng bóc lột sức lao động..”
“ko…ko phải.. Quân bếp trưởng của con.. dễ thương mà.”
tôi vội vàng bênh vực gã sư huynh 1 cách lộ liễu, bởi lỡ mà mẹ ghét hắn là coi như gian nan trắc trở. mẹ nhận ra ngay vẻ ko bình thường của tôi khi nhắc tới bếp trưởng.
“nói thật đi..con yêu sếp mình hả?”
“hic.. dạ…”
“còn anh ta có yêu con ko?”
“có chứ. hihi…”
mẹ nhìn tôi 1 lúc, vẻ nghi ngờ, nhưng rồi cũng ko phản ứng gì tiêu cực chỉ hạ giọng dặn dò..
“yêu thì yêu nhưng.. cẩn thận kẻo gặp kẻ sở khanh. mấy kẻ giàu có thường ko có thật lòng với mình.. con lại là nhân viên của nó… coi chừng nó chỉ đùa cợt con..”
“ko có đâu, con biết mà.”
tôi ôm mẹ và nói chắc giọng đầy tự tin, tình yêu của tôi dành cho sư huynh cũng đang lớn dần, nhất là lúc này, bản thân tôi thấy hạnh phúc khi nhắc tới anh. mẹ ậm ừ vẻ ko hào hứng lắm, rồi bỗng đổi hướng đột ngột.
“àh, Thắng khoẻ chưa con?”
“huh? sao mẹ hỏi thế?”
“thì bữa trước nó nói bị trật khớp.. khi khiêng tủ cho mẹ..”
“khiêng tủ gì nữa?”
tôi há hốc mồm vì chuyện mẹ nói, mặt cứ nghệch ra hệt 1 con lừa.
“vậy là nó ko có kể con nghe. hôm mẹ đi mua cái tủ áo thì gặp Thắng..nó chở mẹ về và phụ khiêng tủ vào.. đang khiêng nó bỗng khuỵu chân và kêu đau.”
“trời ạh. sao mẹ ko cho con hay?”
“mẹ tưởng nó sẽ nói con…với lại mẹ cũng lu bu nhiều việc quá.”
“chuyện lâu chưa?”
“cũng gần 3 tuần rồi.”
vậy là chuyện xảy ra trước khi tôi gặp Thắng hôm ấy, dưới tán cây bạch đàn 1 buổi chiều hoàng hôn buồn hiu. sao anh ta ko nói chuyện đó. tự dưng tôi thấy bất an làm sao……..
“Thắng nói bị trật khớp sao?”
“thì nó nói vậy.. nhưng trật khớp gì mà ko cần sửa vặn gì mà 30 phút sau là nó lại đi được.”
tôi nghe trong lòng bắt đầu hoang mang, mắt tôi ngó mẹ một cách trống trải… tay tôi cũng lạnh hẳn đi.
“Yên, con sao vậy?”
“thôi con có việc đi ngay, bữa khác con lại về!”
tôi chào mẹ xong thì lao ngay ra ngoài bắt chiếc xe ôm về thẳng nhà trọ.
…..
tôi xô cửa phòng một cách vội vàng, Vân đang thay áo nên nó giật mình khi thấy tôi xông vào.
“trời ơi…chị làm em..súyt đứng tim!”
“… tấm phim đó..có kết quả chưa???"
“sao anh cười?”
“cười vì hoá ra Yên còn chưa biết là tôi có yêu Yên hay ko..”
“…nghĩa là sao? anh có yêu tôi ko?”
có lẽ ko ai nói chuyện yêu đương mà tỉnh như tôi lúc này tôi còn ko tin mình có thể như vậy nữa với Quân tôi cũng run và lúng túng lắm đấy thôi.
“yêu gì mà ko theo đuổi, ko đưa đón, ko nhắn tin, ko rủ rê.. tôi bỏ mặc Yên chắc hơn 1 tháng nay rồi.”
“uh, đúng đó… yêu gì mà yêu.”
tôi cười khì khì và tiếp tục bước đi, nhưng Thắng ko theo cùng tôi nữa cũng ko đi về hướng khu B.
tôi hơi quay đầu lại để xem thì thấy anh ta ngồi dưới gốc bạch đàn, rút 1 điếu thuốc ra rồi châm lửa. kể từ sau vụ hứa ko hẹn hò Quân và hôm sau đi Parkson games, Thắng trở nên xa cách tôi, và có cái gì đó thay đổi..tôi ko chắc nữa, nó làm tôi nghĩ tới 1 người, nhưng là ai thì tôi ko thể nhớ ra.
………
suốt 2 tuần đó tôi vừa làm việc vừa bị bạn trai sư huynh nhồi nhét đủ loại kiến thức về món Âu và bánh ngọt mặc dù cũng stress lắm nhưng tôi thấy thích, 1 phần là ko phải dễ có cơ hội được 1 bếp trưởng tài giỏi như John Quân truyền thụ toàn tâm phần khác là vì tôi nhận ra hắn thực sự yêu thương tôi. hắn lo cho tôi còn hơn tôi lo cho mình nữa.
do mải học và lo chuyện chuyển việc nên tôi quên bẵng vụ bệnh án và tấm phim, Vân nó cũng ko nói gì hay nhắc gì càng ko thể khiến tôi nhớ ra được. cho tới 1 ngày tôi về nhà thăm mẹ..
“vài hôm nữa con chuyển chỗ làm rồi mẹ.”
“ủa sao vậy? ở chỗ Cheres…gì đó họ ko tốt với con đúng ko? mẹ biết mà..cái tên bếp trưởng bóc lột sức lao động..”
“ko…ko phải.. Quân bếp trưởng của con.. dễ thương mà.”
tôi vội vàng bênh vực gã sư huynh 1 cách lộ liễu, bởi lỡ mà mẹ ghét hắn là coi như gian nan trắc trở. mẹ nhận ra ngay vẻ ko bình thường của tôi khi nhắc tới bếp trưởng.
“nói thật đi..con yêu sếp mình hả?”
“hic.. dạ…”
“còn anh ta có yêu con ko?”
“có chứ. hihi…”
mẹ nhìn tôi 1 lúc, vẻ nghi ngờ, nhưng rồi cũng ko phản ứng gì tiêu cực chỉ hạ giọng dặn dò..
“yêu thì yêu nhưng.. cẩn thận kẻo gặp kẻ sở khanh. mấy kẻ giàu có thường ko có thật lòng với mình.. con lại là nhân viên của nó… coi chừng nó chỉ đùa cợt con..”
“ko có đâu, con biết mà.”
tôi ôm mẹ và nói chắc giọng đầy tự tin, tình yêu của tôi dành cho sư huynh cũng đang lớn dần, nhất là lúc này, bản thân tôi thấy hạnh phúc khi nhắc tới anh. mẹ ậm ừ vẻ ko hào hứng lắm, rồi bỗng đổi hướng đột ngột.
“àh, Thắng khoẻ chưa con?”
“huh? sao mẹ hỏi thế?”
“thì bữa trước nó nói bị trật khớp.. khi khiêng tủ cho mẹ..”
“khiêng tủ gì nữa?”
tôi há hốc mồm vì chuyện mẹ nói, mặt cứ nghệch ra hệt 1 con lừa.
“vậy là nó ko có kể con nghe. hôm mẹ đi mua cái tủ áo thì gặp Thắng..nó chở mẹ về và phụ khiêng tủ vào.. đang khiêng nó bỗng khuỵu chân và kêu đau.”
“trời ạh. sao mẹ ko cho con hay?”
“mẹ tưởng nó sẽ nói con…với lại mẹ cũng lu bu nhiều việc quá.”
“chuyện lâu chưa?”
“cũng gần 3 tuần rồi.”
vậy là chuyện xảy ra trước khi tôi gặp Thắng hôm ấy, dưới tán cây bạch đàn 1 buổi chiều hoàng hôn buồn hiu. sao anh ta ko nói chuyện đó. tự dưng tôi thấy bất an làm sao……..
“Thắng nói bị trật khớp sao?”
“thì nó nói vậy.. nhưng trật khớp gì mà ko cần sửa vặn gì mà 30 phút sau là nó lại đi được.”
tôi nghe trong lòng bắt đầu hoang mang, mắt tôi ngó mẹ một cách trống trải… tay tôi cũng lạnh hẳn đi.
“Yên, con sao vậy?”
“thôi con có việc đi ngay, bữa khác con lại về!”
tôi chào mẹ xong thì lao ngay ra ngoài bắt chiếc xe ôm về thẳng nhà trọ.
…..
tôi xô cửa phòng một cách vội vàng, Vân đang thay áo nên nó giật mình khi thấy tôi xông vào.
“trời ơi…chị làm em..súyt đứng tim!”
“… tấm phim đó..có kết quả chưa???"
/75
|