Nếu không phải tình yêu

Chương 1.1

/5


Chương 1.1

Edit: TrangQA830810


Phàm là vật khiến cho người ta sa đoạ, chung quy vẻ ngoài luôn nguỵ trang hoa lệ.

Như chiếc túi xách kia, đúng là cực kỳ xinh đẹp, phản chiếu trong ánh mắt của cô gái mười sáu tuổi. Màu hồng tươi sáng, khảm thêm pha lê trong suốt, đặc biệt loá mắt. Lại đặt ở ngay vị trí dễ thấy nhất trong tủ kính, nên mỗi khi tan học về, Hoa Lê đều có thể đứng ngắm nó.

Lần đầu cô nhìn thấy cô đã bị chiếc túi này hấp dẫn, đứng trước tủ kính kia lưu luyến không muốn về. Nhưng mà nhìn giá năm ngàn nguyên thật làm người ta chùn bước. Năm ngàn đối với kẻ có tiền mà nói, có lẽ chỉ là một bữa cơm, một hồi giao thiệp. Đối với người thường mà nói, cũng chỉ là một chiếc di động, một cái máy tính. Nhưng đối với Hoa Lê, nó đại diện cho một khoản tiền rất rất lớn.

Cô là đứa nhỏ lớn lên trong gia đình đơn chiếc, cha và con gái hai người sống dựa vào nhau, cha cô suốt ngày làm việc vặt cho mọi người xung quanh để sống qua ngày. Tiền lương đến tay cũng chỉ miễn cưỡng chi trả đủ cho khoản thuê nhà, củi gạo cùng học phí, cũng chẳng còn lại mấy đồng.

Từ nhỏ đến lớn cô hầu như không có tiền tiêu vặt, một ít tiền riêng có được khoảng năm trăm nguyên cũng dựa vào lúc nghỉ đông cùng nghỉ hè đi làm thêm và bán ít đồ phế phẩm tích góp lại. So sánh với con số năm ngàn, giống như lấy muối bỏ biển, chẳng làm nên chuyện gì.

Đều nói mỗi người con gái, ai cũng có trong tay ít nhiều những vật phẩm xa xỉ mà mình yêu thích, giống như nó có thể nói lên bản thân họ đang được cưng chiều đến cỡ nào. Nhưng sinh ra trong hoàn cảnh như vậy, từ nhỏ Hoa Lê đã hình thành cho mình thói quen nghiêm khắc với bản thân, không bao giờ dám sinh ra nửa điểm ham muốn hư vinh, nhưng đây là lần đầu tiên, cô thiệt tình muốn có được chiếc túi này. Đáng tiếc, ông chủ sẽ không vì tấm lòng chân thật của cô, liền tặng không cho cô chiếc túi xách, cô vẫn phải dùng tiền để mua nó.

Nhưng làm cách nào để cho một cô gái mười lăm tuổi có thể kiếm ra năm ngàn đồng đây? Sau một hồi tưởng tượng, Hoa Lê cảm giác mình phảng phất như muốn cái túi kia đến sắp điên rồ, đi đường nghĩ, ăn cơm nghĩ, ngay cả lên lớp cũng nghĩ, về nhà nằm trên giường cũng có thể mơ tới nó.

Nghĩ đến thiệt nhiều, đến đầu óc đều mơ hồ, thế cho nên hồ đồ quẹo vào một ngỏ khác, kết quả trong con hẻm nhỏ đụng phải Chính Quân. Chính Quân là bạn học cùng lớp của cô, là một người ăn chơi quậy phá, ở thời điểm cô làm uỷ viên kỷ luật đã một lần bắt được hắn làm trái luật, sau đó liền trở mặt cùng cô, luôn khắp nơi đối với cô gây khó dễ. Gặp phải người này, tuyệt đối xui xẻo ...Nhưng cô điều cô không nghĩ tới chính là, trong ngõ nhỏ trừ bỏ Chính Quân ra còn có Trần Thiệu Dương. So với Chính Quân, Trần Thiệu Dương hoàn toàn ngược lại, là một học sinh nổi tiếng toàn trường, nhân phẩm hay học lực đều đứng đầu, nghe nói trường học đều quyết định đưa cậu ấy vào Thanh Hoa, đáng tiếc người ta chẳng thấy hiếm lạ, muốn bản thân tự mình thi

Kỳ thực, dựa vào điều kiện gia đình Trần Thiệu Dương, cậu ấy muốn học trường gì thì có thể vào học, từ đầu bản thân chẳng cần phải bỏ sức ra mà đi thi. Nhưng khác thường là người ta lại muốn chứng minh thực lực của chính mình. Một cái nhân phẩm ưu tú học trò ngoan, như thế nào lại cùng một cái ba trăm sáu mươi lăm ngày trong đó trốn học hết ba trăm ngày đứng trong ngõ hẻm hút thuốc?

Đặc biệt nhìn đến Trần Thiệu Dương đồng phục mở rộng, hai chân bắt chéo, bộ dáng hút thuốc nhả khói một cách điêu luyện, hiển nhiên đây không phải là lần đầu tiên. Hoa Lê lập tức hiểu mình đã nhìn thấy điều không nên nhìn, chẳng nói hai lời liền vác lên túi xách quay đầu bỏ chạy, nhưng Chính Quân so với cô còn nhanh hơn, một bước nhảy lên từ phía sau túm được tóc của cô.

Đầu cô thoáng tê rần, nước mắt thiếu chút nữa chảy ra, vì không muốn da đầu tróc, cô chỉ có thể dừng bước lại, cứng ngắt lui về sau hai bước. Chính Quân cùng Trần Thiệu Dương liền một trước một sau vây cô lại, tình cảnh này cô có cánh cũng khó mà bay khỏi. Ôm đầu nhìn về phía Chính Quân, lại quay qua nhìn Trần Thiệu Dương, tế nhị giải thích bản thân mình chẳng phát hiện cũng chẳng nhìn thấy bất cứ cái gì, cho nên nhất định sẽ không đi nói lung tung.

Kết quả chỉ đổi lấy nụ cười chế nhạo của hai người. Nhất là Trần Thiệu Dương, thổi khói thuốc vào đầu cô, bày ra vẻ mặt nếu cô thích nói cứ đi nói, hắn đây chẳng việc gì, dù sao cô có nói cũng không có ai tin. Hoa Lê biết hắn nói không sai, nếu chẳng phải tận mắt nhìn thấy, cô cũng sẽ không tin tưởng Trần Thiệu Dương sẽ cùng Chính Quân ở chung một chỗ, còn cùng nhau hút thuốc, giọng điệu còn cực kỳ ác liệt, đầy chất lưu manh, tuyệt đối không giống dáng vẻ bình thường văn minh lễ phép đoan trang hào phóng trong trường của hắn.

Nhưng thiệt lòng cô không nghĩ ra, nếu bọn họ không sợ cô nói lung tung, vậy tại sao cản đường không cho cô đi. Kết quả chờ đến khi Chính Quân mở miệng cô liền hiểu tại sao. Cũng bởi bình thường Chính Quân hắn đều trốn học, mỗi khi có dịp vào lớp chung quy đều bắt nạt cô một chút, đẩy một cái, hoặc nói móc mấy câu, có đôi khi cùng vài tên quậy phá trong trường giở trò đùa dai, nhiều lần đem cặp sách của cô quăng vào thùng rác, mỗi lần như thế không cần đoán cũng biết là ai làm.

Mỗi lần bị bắt nạt, Hoa Lê đều mắng lại, thậm chí dùng tay đánh trả, đáng tiếc vóc người của cô lại thấp bé, giọng nói thì nhỏ, mắng chửi không được, đánh cũng không xong, thật sự chẳng có biện pháp, cô cũng chỉ biết khóc, nhưng cho dù khóc thì cũng có được ích lợi gì. Cô đã từng nói qua với thầy chủ nhiệm, mấy lần đầu thầy giáo còn an ủi cô vài câu, về sau cũng lười nói đến, bởi vì gia đình Chính Quân rất có thế lực ở cả hai giới hắc đạo và bạch đạo, thầy giáo không dám quản hắn, trường học đối với hắn luôn mắt nhắm mắt mở cho qua, bằng không dựa vào tính trốn học suốt ngày của hắn đã sớm bị đuổi khỏi trường, chỉ cần hắn không gây ra tội gì quá phận, ngay từ đầu trường học sẽ chẳng để ý.

Cầu khẩn không xong, Hoa Lê cũng dần dần không phản kháng nữa, nếu hắn muốn đánh liền đánh, muốn chửi thì chửi, còn muốn đùa dai thì cứ theo hắn thôi. Thật lòng cô cũng chẳng thèm quan tâm, còn nửa học kỳ thôi, hắn cũng không còn có thể bắt nạt cô, mỗi lần nghĩ đến bị hắn bắt nạt cô đều cảm thấy cực kỳ khó chịu. Nhưng ngay lúc này cũng không chạy thoát, cô biết hắn sẽ chẳng bỏ qua cho bản thân mình, hắn muốn tới thì chịu thôi, dù sao cô không phản kháng là được.

Trần Thiệu Dương nhả khói liếc mắt nhìn Chính Quân một cái, phát hiện ánh mắt đối phương chăm chú nhìn chằm chằm người Hoa Lê. Thiếu nữ cúi gằm đầu, mái tóc phân tán ở hai bên gò má, bởi vì một phen giật vừa rồi nên có chút rối loạn, phía sau lộ ra một đoạn cổ tuyết trắng, ánh mắt Chính Quân liền dừng ở chỗ này.

Trần Thiệu Dương nhíu mày đăm chiêu suy nghĩ

(*)Nguyên: Đơn vị tiền tệ


/5

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status