Nếu không phải tình yêu

Chương 2.1

/5


Chương 2.1:

Edit: TrangQA830810


Sau tiết thể dục, theo thường lệ mọi người sẽ đi thay quần áo, kết quả bạn học mới mua chiếc túi xách mới bỗng nhiên kêu la, nói túi của mình không thấy nữa, nhất định là bị ai đó ăn cắp.

Lúc nói lời này, trùng hợp bạn nữ đó cứ nhìn chằm chằm Hoa Lê. Điều này làm cho Hoa Lê cảm thấy thật giận dữ, tuy cô thích chiếc túi kia, cũng rất muốn có nó, nhưng cô tuyệt đối sẽ không đi trộm. Các bạn nữ la hét ầm ĩ, rất nhanh giám thị xuất hiện, đầu tiên là giả vờ tìm xung quanh phòng thay quần áo một vòng, sau lại tỏ thái độ phải kiểm tra hộc tủ của từngngười ở đây. Kết quả xem xét một hồi tìm được chiếc túi trong ngăn tủ của Hoa Lê. Hoa Lê lúc ấy cả người đều sợ đến choáng váng. Mà cô bạn đồng học được thế lại không nguyện ý buông tha la hét đòi báo cảnh sát. Còn may chủ nhiệm lớp kịp thời chạy đến, sau khi biết tình huống, gọi Hoa Lê và bạn học nữ vào phòng hội nghị hy vọng có thể giải quyết riêng.

Hoa Lê đứng ở trong phòng hội nghị khóc nức nở, vừa khóc vừa biện giải, hận không thể phát lời thề độc chứng minh bản thân không có trộm đồ. Chủ nhiệm lớp cảm thấy vấn đề bây giờ không phải là trộm hay không, dù gì túi xách cũng tìm được, ít nhất chưa xảy ra tổn thất gì, có thể giả quyết nhẹ nhàng cho qua là tốt nhất, nếu báo cảnh sát sẽ ảnh hưởng đến danh dự của trường. Nhưng cô bạn mất túi lại tỏ vẻ bên trong túi đã bị hư, không thể sử dụng được nữa, nể mặt giáo viên chủ nhiệm cầu tình, cô có thể giải quyết riêng, nhưng tối thiểu Hoa Lê phải bồi thường tiền đã mua chiếc túi.

Về phần Hoa Lê nếu nói cô không phải trộm cũng chẳng xong, dù gì chiếc túi tìm được trong ngăn tủ của cô, tất cả mọi người đều tận mắt nhìn thấy. Sự tình đi đến nước này, bồi thường tiền là biện pháp giải quyết tốt nhất, của đi thay người. Nhưng Hoa Lê sao có thể có được số tiền lớn như vậy, cho dù có cô cũng tiếc bỏ ra, bởi túi xách vốn không phải cô trộm, nếu trả số tiền này chẳng khác nào tự nhận bản thân mình làm. Hoa Lê không chịu thua thiệt, cũng quyết không nhận tội, bạn học liền la hét báo cảnh sát. Chủ nhiệm cũng nhìn ra được Hoa Lê là bị oan, nhưng bạn học đó gia cảnh cũng không đơn giản, nếu báo cảnh sát, đối với Hoa Lê chỉ càng thêm bất lợi, vì thế kéo tay Hoa Lê đến ngoài cửa khuyên nhủ một phen.

Nghe xong lời chủ nhiệm lớp, Hoa Lê rốt cục hiểu vấn đề không nằm ở chỗ cô có trộm hay không, cuối cùng tất cả chuyện này đều đổ lên đầu cô. Không báo cảnh sát mà giải quyết riêng là biện pháp duy nhất, nếu có liên quan đến cảnh sát, nhà trường vì danh dự nhất định sẽ vứt bỏ cô, đến lúc đó cô khẳng định bị đuổi học, trên hồ sơ có thêm vết bẩn, chẳng có trường học nào khác dám nhận cô nữa. Nhưng vấn đề mấu chốt là, cô đi đâu lấy ra được năm ngàn đồng tiền. Chủ nhiệm lớp gọi cô về nhà trước thương lượng với người nhà chuyện này. Cô đeo cặp sách đần độn về nhà, cũng không dám gọi điện thoại cho ba, trên người ba ngay cả năm mươi đồng cũng chẳng có, trong nhà tiền sinh hoạt chỉ còn năm trăm đồng để chống chọi đến cuối tháng. Nơi nào đào ra năm ngàn đồng để bồi thường đây.

Ngồi yên trên chiếc ghế gỗ trong căn phòng cũ nát, cô đột nhiên nhớ lại lời nói của Chính Quân, tên đó nói sẽ đưa cho cô năm ngàn đồng, chỉ cần cô quỳ trên đất liếm giày của hắn, lúc ấy cô còn cự tuyệt, hung hăng cắn hắn một cái. Bây giờ nghĩ lại, không biết nếu lúc đó cô chịu quỳ, liếm, vậy chuyện hôm nay có thểsẽ không phát sinh qua?

Đúng vậy, nhất định là Chính Quân giở trò quỷ, hắn lúc nào cũng muốn bắt nạt, tra tấn cô. Tên hư hỏng này !Hoa Lê càng nghĩ càng giận, nhảy dựng lên, chạy xông ra ngoài. Cô chạy đi tìm khắp các con đường, muốn thấy Chính Quân, kết quả chẳng tìm được, cuối cùng vẫn tại con hẻm nhỏ lần trước nhìn thấy hắn. Hắn vẫn như cũ đang ở cùng Trần Thiệu Dương, nhưng lúc này hai người không có hút thuốc, mà như đang bàn luận chuyện gì đó. Hoa Lê mặt nóng tiến lên, nắm tay vung ra thẳng vào Chính Quân, vừa đánh vừa mắng.

" Đồi bại ! Hư hỏng ! Thích bắt nạt người ! rất ức hiếp người khác! "

Khí thế của cô dào dạt, đáng tiếc sức lực quá yếu, chỉ được cái khoa tay múa chân một điểm lực đạo cũng chẳng có, Chính Quân quay đầu tránh đi, đưa tay túm chặt hai cánh tay cô, quát một tiếng .

" Cô là chó điên sao! Lại đánh người !".

Đánh không xong, cô há mồm bổ nhào qua cắn hắn. Chính Quân sợ tới mức né tránh, đưa tay đẩy mạnh cô một cái. Hoa Lê té ngã mông đập xuống đất, chổng hai chân lên, ôm mặt gào khóc.

" Cậu bắt nạt người! Đồ tồi! "

Thấy cô khóc thật đáng thương, nước mắt nước mũi đều chảy tùm lum, khóc đến trong lòng Chính Quân có điểm khó chịu. Lắc lắc tay, hắn nhịn không được bước lên, ngồi xổm người xuống nhìn cô.

" Này, đồ nghèo kiếp xác, cô làm sao vậy? "

Hoa Lê đưa tay lau nước mắt, xoa hai mắt đỏ bừng.

" Đồ tồi! cậu dám cho người vu oan cho tôi, đồi bại !"

" Vu oan cô ?"  

Chính Quân không hiểu nói. Đứng kế bên Trần Thiệu Dương nghe rõ ràng, lông mày nhíu lại, tiến đến lỗ tai Chính Quân thì thầm vài câu. Nghe xong Chính Quân liền nhảy lên.

" Nói cái gì, tôi là người như vậy? Tôi mà như vậy sao? Này, đồ nghèo, cô chính là cái tham lam đi trộm đồ này nọ, còn vu oan cho tôi? Cô có biết xấu hổ hay không hả ?"

Chính Quân nói lời này chủ yếu vì giận Hoa Lê oan uổng bản thân mình, nhưng mở miệng luôn thốt ra những lời ti tiện.

Trần Thiệu Dương bên cạnh nghe xong cũng thẳng thắng lắc đầu.

Hoa Lê nghe được Chính Quân không chịu nhân tội, liền tức đỏ mắt đứng lên, duỗi ngón tay chỉ vào mũi hắn mắng

" Không phải cậu thì còn ai? Cậu mới là thứ không biết xấu hổ, luôn bắt nạt người, tôi không có trộm đồ, tôi không có "

" Cô nói không có liền không có sao? Bao nhiêu con mắt nhìn thấy rõ ràng, đồ nghèo a đồ nghèo, đúng là không tiền đồ, việc gì cũng làm, giờ còn đi ăn trộm, cô được đó !"

" Tôi không có!" Hoa Lê hét lên giận dữ.

" Được, được, được, cô không làm, vậy để cho cảnh sát đến điều tra đi, dù sao cô có trộm đâu mà sợ" Chính Quân vuốt vuốt tay, chẳng thèm để ý nói ra.

Vừa nhắc đến cảnh sát, Hoa Lê liền ỉu xìu, cô chẳng sợ cảnh sát điều tra bản thân, chỉsợ cảnh sát một khi xuất hiện, trường học sẽ đuổi cổ mình. Thấy cô thút tha thút thít đứng khóc, không còn dáng vẻ hùng hổ như vừa rồi, Chính Quân liền đi qua, lấy một tay đẩy cô.

" Này, đồ nghèo, đừng khóc, chẳng phải chỉ có năm ngàn đồng thôi sao, có gì lớn lao đâu"

Cũng chỉ năm ngàn đồng tiền thôi! Hắn nói sao thật dễ dàng! Hoa Lê oán hận nghĩ, ánh mắt trợn lên nhìn hắn. Cô khóc đến mí mắt đều sưng lên, hai con mắt bị xoa đi xoa lại đỏ bừng, cùng với khuôn mặt trắng nõn, trông giống như một con thỏ. Nhìn bộ dáng tức giận uất ức cùng đáng thương của cô, Chính Quân cảm thấy cả người ngứa ngáy, như có một dòng điện chạy qua khắp cơ thể, lập tức trở nên hưng phấn dị thường, càng hưng phấn càng muốn thốt ra nhiều lời đê tiện hơn.


/5

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status