Nếu không phải tình yêu

Chương 3

/5


Chương 3:


Từ lần nhìn thấy quần lót của Hoa Lê trong nháy mắt đạt tới khoái cảm, đây tuyệt đối là một sự sỉ nhục vô cùng to lớn đối với một thiếu niên mười sáu tuổi suốt ngày ăn chơi đàn điếm như Chính Quân, cho nên hắn trốn học càng thêm lợi hại, có tật mới giật mình trốn tránh Hoa Lê.

Theo thời gian trôi đi, hổ thẹn trong lòng cũng dần phai nhạt, Chính Quân khó có được cơ hội xuất hiện trong phòng học, kết quả lại phát hiện ra khuôn mặt Hoa Lê trắng bệch ngồi ở lớp, tựa như một cơn gió cũng có thể thổi bay cô đi.

Ánh mắt Chính Quân luôn lưu ý đến cô, nhưng ở trong trường học không thể chọc vào Hoa Lê. Chờ Hoa Lê tan học, liền chặn cô lại trong một con hẻm nhỏ. Thấy mặt Chính Quân, Hoa Lê liền nhớ lại chuyện xấu hổ trước đó, nhất thời mặt đỏ lên, ôm túi sách lùi về phía sau.

" Cậu...cậu muốn làm gì ?"

Lùi lại phía sau liền đụng phải người, quay lại, thế nhưng lại là Trần Thiệu Dương. Nhìn Trần Thiệu Dương xuất hiện trong ngõ hẻm, Chính Quân sửng sốt một chút, còn Trần Thiệu Dương lại chẳng hề bận tâm, nhún vai nhẹ nhàng bâng quơ nói ra một câu" Tôi đi ngang qua !"

Chính Quân không tin, đường nào cũng có thể dẫn tới La Mã, vì sao Trần Thiệu Dương lại đi ngang qua nơi này, bất quá hắn cũng lười quản chuyện của Trần Thiệu Dương, trước mắt đồ nghèo kiếp xác Hoa Lê mới hấp dẫn hắn nhất. Nếu Trần Thiệu Dương đã cản đường lui của Hoa Lê, hắn liền bước nhanh tới, cúi đầu nhìn Hoa Lê, dáng vẻ lưu manh hỏi

" Này, đồ nghèo, cô chạy cái gì? Mặt của La đại gia đây đáng sợ lắm sao?"

Hoa Lê nghĩ rằng cậu cũng biết mặt mình đáng sợ sao, chỉ là suy nghĩ, Hoa Lê cũng không dám nói, ôm túi sách giống như con đà điểu cúi đầu mím môi. Cô không trả lời, Chính Quân nói tiếp.

" Tôi nói này đồ nghèo, nhiều ngày không thấy, trên trán cô sao lại có nhiều nếp nhăn như vậy? Có phải hay không nghĩ tới tiền đến phát sầu luôn ?"

Chính Quân vươn tay, dùng một ngón chọc chọc vào trán của cô. Hoa Lê chau mày, xoay đầu đi. Chính Quân lại tiếp tục hô to gọi nhỏ  

" Á, đến nếp nhăn nơi khoé mắt cũng có nè "

Nói xong ngón tay lại xẹt qua khoé mắt cô, thuận tiện trên má Hoa Lê xoa nhẹ một cái. Cử chỉ này rất không nghiêm túc, giống như một tên thiếu niêu hư hỏng đang bắt nạt con gái giữa đường, mặt Hoa Lê đỏ lên, giận dữ trừng mắt một cái.

" Chuyện của tôi, không cần cậu lo! Tránh ra đi, bại hoại !"

Nói xong cô nổi lên dũng khí lấy túi sách trong tay đập lên người Chính Quân, túi sách tuy đánh trên người hắn lại giống như gãi ngứa, ngược lại Chính Quân đưa tay ra, liền đem túi sách đoạt đến trong tay

" Trả lại cho tôi !"

Hoa Lê nhất thời nhảy lên, bổ nhào qua mong lấy lại. Kết quả Chính Quân đưa một tay liền đem cô tóm gọn

" Buông tôi ra!"

Cô lùi lại phía sau, giãy tay kêu lên. Nhìn cô giãy giụa, trong mắt Chính Quân giống như một con mèo đang vươn móng vuốt, lại như một con thỏ nhỏ giơ tay duỗi chân, một chút thương tổn cũng không thấy, nhưng thật biết cách chọc người trìu mến. Càng nhìn cô như vậy, Chính Quân lại càng nghĩ cách bắt nạt Hoa Lê. Đưa tay đem túi sách quăng ra, Trần Thiệu Dương một tay tiếp được. Chính Quân dùng cả hai tay túm lấy Hoa Lê, kéo đến bên cạnh, cúi đầu nhìn lên nhìn xuống

Phía sau Trần Thiệu Dương cầm lấy túi sách của Hoa Lê, đầu tiên ôm lấy, sau đó chẳng bận tâm kéo mở khoá, đưa tay lục lọi, liền lôi ra một chút tiền lẻ. Có năm đồng, mười đồng, phiếu đại hạ giá, được xếp gọn gàng, chồng lên nhau, cố định bằng một cái kẹp giấy, đây là thành quả lao động trong ba ngày vừa qua của Hoa Lê, mỗi một đồng lẻ đều xếp cẩn thận, nhìn đến thứ trong tay Trần Thiệu Dương, Chính Quân cười ha hả

" A, đồ nghèo này trong túi không ngờ cũng có nhiều tiền nha" Hoa Lê quay đầu, lại nhảy lên

" Đừng đụng đồ của tôi! Cậu buông tay, buông tay!"

Cô không nghĩ tới, đường đường là lớp trưởng lại đi lục túi của người khác, điểm này thật khác so với Trần Thiệu Dương lúc ở trong trường, tuy nhiên cô đã chứng kiến hai tính cách trái ngược nhau của Trần Thiệu Dương khi ở trong lớp và khi ở ngoài. Hoa Lê kêu buông tay, Chính Quân lại càng nắm chặt, hai bàn tay nhỏ bị hắn nắm giống như tay con thỏ, mềm yếu, mảnh mai, gãi vào lòng bàn tay hắn, thật ngứa ngáy. Ngứa đến thật thoải mái cùng hưng phấn, muốn trêu chọc cô, khi dễ cô thật nhiều.

" Đồ nghèo, nghe nói dạo này trong trường cô làm nhiều việc lắm? Thế nào? Thiếu tiền lắm hả?"  

Chính Quân xoa xoa bàn tay nhỏ bé đang nắm, ngôn ngữ tự giác trở nên dịu dàng. Nhưng lọt vào tai Hoa Lê đều là lời dối trá, cô trừng mắt hét

" Không cần cậu lo, buông tay ra! "

" Cô thiếu tiền có thể nói với tôi nha, tôi cho cô, cô khỏi cần chạy vặt khắp nơi, nói đi, cô muốn bao nhiêu?"  

Chính Quân đúng là thật tâm muốn cho cô tiền, cũng chẳng có ý nghĩ nhục nhã cô, dù sao cô thích tiền như vậy, lại túng thiếu, còn hắn tiền rất nhiều. Tựa như bỏ tiền ra nuôi một con thỏ nhỏ, La đại gia vui vẻ sẵn lòng.

Nhưng trong suy nghĩ của Hoa Lê, thì ra Chính Quân đang dùng tiền nhục mạ cô, nhưng cô đúng là không tốt đẹp gì, từng cầm qua tiền của hắn, nên trước mặt Chính Quân lo lắng không thôi

" Tôi không cần! Tôi...tôi không cần tiền của cậu!"

" Không cần? Vì sao không lấy? Lần trước...cô không phải cầm rất nhanh sao. Năm ngàn đồng đó! Không phải mới đây mà cô quên rồi đi !"

Nhìn bộ dạng luôn cho là đúng trừng mắt nói chuyện của Chính Quân, Hoa Lê xấu hổ đến hận không thể đâm đầu một phát chết cho xong, nhưng khuôn mặt đỏ lựng của Hoa Lê lại là điều Chính Quân mơ ước, làm thiếu niên ngây người ngắm nhìn. Chính Quân ngây mặt đứng nhìn, phía sau Trần Thiệu Dương thình lình mở miệng bổ thêm một câu

" Tôi nhìn thấy cô ấy mọi nơi thu thập tư liệu về các trường luyện thi, muốn ghi danh, nhưng không đủ tiền "

Hoa Lê kinh hãi, không thể nghĩ đến mọi cử động của mình đều lọt vào tầm mắt người khác, Chính Quân lộ ra vẻ mặt như bừng tỉnh.

" Trường luyện thi? Vậy tốn bao nhiêu tiền? cô thiếu bao nhiêu? Một ngàn? Hai ngàn? Muốn bao nhiêu thì nói với tôi "

" Tôi không cần!"

" Không cần? Vậy cô làm, tôi trả"

" Tôi không cần! Tôi...tôi không làm cái loại việc đó "

" Làm việc đó nào?"

Chính Quân híp mắt nói. Biết hắn đã hiểu được là cái gì, Hoa Lê chẳng thốt ra lời, mặt đỏ như máu, lại bị Chính Quân nhìn chăm chú không tha, chịu chẳng nổi cô cúi gằm mặt xuống, lộ ra một đoạn cổ trắng hồng phía sau. Chính Quân kìm lòng không được nốt nước bọt, hầu kết lăn lộn lên xuống

" Đồ nghèo, đừng dùng lòng dạ hẹp hòi của cô so với tấm lòng rộng lượng của La đại gia, gia muốn thuê cô, tuần sau là sinh nhật của tôi, tôi muốn mời bạn bè đến nhà tụ họp, cần một người chiêu đãi, thế nào? Cô có muốn làm hay không? Tôi sẽ trả lương cho cô, một buổi tối chiêu đãi, tôi đưa cô hai trăm đồng, được hay không?"

Hoa Lê ngẩng mạnh đầu, nhìn Chính Quân, một buổi tối chiêu đãi, hai trăm đồng, nơi nào có chuyện tốt như vậy! Cô không phải không động tâm. Bất quá phải đi đến nhà Chính Quân...cô cảm thấy có điểm bất ổn. Chính Quân làm rất nhiều việc xấu, bạn bè bên cạnh đều là thành phần bất hảo, cô lọt vô trong đám người như vậy, có gì tốt chứ?  

Nhưng nghĩ lại, Chính Quân trong nhà không phải chỉ mình hắn, khẳng định còn có người lớn trong nhà, có ba mẹ hắn ở đó, cô hẳn là an toàn. Một cái sinh nhật thì mất bao lâu, cùng lắm bốn năm tiếng, lại được hai trăm đồng, rất nhiều nha. Có hai trăm đồng này, số tiền còn thiếu chỉ cần nỗ lực cố gắng nhất định là đủ. Cô thật động lòng.

Nghe nói đến sinh nhật, Trần Thiệu Dương có chút nhíu mày, Trần Thiệu Dương cho tới giờ còn chưa thấy Chính Quân nhắc qua, nhưng mặc kệ là thật hay giả, dù sao cũng là cái cớ cho Chính Quân đem bắt được Hoa Lê, thuận tiện cho Hoa Lê ít tiền, điều này không dính dáng gì đến hắn, nhưng chẳng biết vì sao, khi mở miệng hắn lại đem bản thân kéo vào

" Thật không biết tuần sau là sinh nhật cậu, không được quên người bạn thân này nha "

Chính Quân chợp nhíu mày " Đó là đương nhiên, khẳng định phải mời cậu "

Hoa Lê nghe Trần Thiệu Dương cũng đi, cảm thấy an tâm không ít, tuy rằng đã biết Trần Thiệu Dương là người hai mặt, nhưng chung quy vẫn thấy Trần Thiệu Dương so với Chính Quân chính nghĩa hơn một chút, có hắn ở đó sẽ không xảy ra chuyện gì


/5

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status