_ Tao sẽ giết chết mày !
Một câu nói đầy sự hận thù, tàn nhẫn dội vào tai tôi, vang vọng.
A… Là lỗi tại mình sao ?
_ Mọi chuyện chỉ là do định mệnh mà thôi ! Không ai trong chúng ta có lỗi cả ! – Tôi gần như gào lên, những giọt mồ hôi đã lấm thấm trên mặt. _ Chỉ cần … cô quay lại với Ryan thì mọi chuyện sẽ ổn thôi mà ! Rõ ràng là anh ấy yêu cô ! Khụ..! - Những ngón tay của cô ta xiết chặt làm tôi khó thở mà ho khan.
_ Ổn ? Ổn sao ? Buồn cười thật … Mày quên là tao chỉ là một linh hồn thôi sao ? Mà thôi … cho dù gì đi chăng nữa … Ryan ư ? Giờ hắn có quỳ mọp xuống mà cầu hôn tao thì cũng chẳng có gì thay đổi cả… Tao chỉ muốn danh tiếng, tiền bạc của gia đình hắn thôi… Mà bây giờ hắn cũng không còn giá trị lợi dụng nữa rồi … - Đôi môi đỏ mọng quyến rũ của ả ta vẫn nhếch lên một nụ cười chế nhạo.
Khốn thật !
_ Cô … - Tôi tức giận nghiến răng.
_ Thứ tao cần bây giờ, chính là chiếc kẹp tóc này … Chỉ cần có đôi cánh của William, tao sẽ trở thành Thiên Thần, và sẽ thoát ra khỏi cái kiếp làm ma quỷ chết tiệt này … Chỉ cần đem mày ra làm mồi dụ … hắn sẽ dễ dàng nhả ra nó thôi ! Hahaha
“ Ring ring “ – Khi ả vừa dứt lời, đột nhiên điện thoại tôi reo lên.
Phương Đan lấy từ trong túi xách ra một sợi dây thừng, trói tôi lại quẳng vào một góc. Rồi ả lấy điện thoại từ trong túi quần tôi ra xem xét.
_ Ồh, thật đúng lúc, tên Ryan gọi đến này … - Ả giơ điện thoại tôi lên._ Chúng ta nên nói chuyện với hắn một chút nhỉ ? – Rồi cô ta dí điện thoại đến trước mặt tôi.
_ Stella, em đang ở đâu vậy ? – Trong điện thoại, Ryan giọng lo lắng hỏi.
_ A... Chào Ryan, liệu anh có nhã hứng đến đầy một chút được không ? - Thanh âm ngọt ngào từ vành môi ả thủ thì vào điện thoại.
_ Angie ? Stella đang ở cùng em sao ?
_ Anh cứ tới quán Last Time sẽ biết... Và nếu thích thì có thể rủ thêm em trai William yêu quý của anh nữa ...
Phải lợi dụng thời cơ ngay mới được !
_ A ...Ryan cứu … Ái ! - Tôi cố gắng trườn mình lại gần chân ả và la toáng lên đủ để Ryan nghe thấy. Nhưng ả đã nhanh chóng dí gót giày vào đầu tôi nện thật mạnh làm tôi ngã nhoài người ra sàn.
_ Khôn hồn thì câm đi ! - Phương Đan rít lên, và nhanh tay cúp ngay điện thoại trước khi Ryan kịp ú ớ điều gì.
Trong quán cafe được đóng kín cửa, tôi bị ả quẳng sau đống bàn ghế đươc chồng lên cao. Và không thể nhúc nhích bởi sự siết chặt của sợi dây thừng quấn quanh người. Bàn tay tôi đau rát và đỏ tấy lên vì bị bỏng, còn đầu thì đau nhức nhối bởi cái đạp lúc nãy của ả...
Ả đứng trước mặt tôi, khoanh tay và đôi môi nở một nụ cười mãn nguyện thâm độc.
_ Mày có biết ... tại sao mà mày lại bị thương khi chạm vào chiếc kẹp tóc đó không ?
Tôi im lặng nhìn ả, như muốn lắng nghe.
_ Đó là vì... sức mạnh của chiếc kẹp tóc đó rất lớn... Và con người tầm thường như mày đụng vào thì chỉ có chết mà thôi ... Hahaha ... Đó là cách tốt nhất để giết mày mà không hề để lại dấu vết, lại còn có thể lấy đi chiếc kẹp tóc một cách dễ dàng... Nhưng mà tao muốn hai gã kia phải đau khổ, dằn vặt khi thấy mày bị hành hạ ... Đâu thể để cho mày chết dễ như thế được đúng không ? - Ả cười một cách tàn độc bất cần, khanh khách trong bầu không khí tĩnh lặng.
Tôi nghe vậy, không nhịn được mà bật cười trào phúng :
_ Hừ ... Cho dù như thế đi, tôi là con người bằng xương bằng thịt, nhưng cô thì sao ? Chỉ là một linh hồn mà thôi, cô chạm vào nó thì chẳng khác gì vấy bẩn Thiên Thần cả ... Nghe cô nói buồn cười thật đấy, cô nghĩ cô có tư cách để sử dụng nó sao ? - Tôi cười lạnh, khinh bỉ nhìn ả.
Tôi không muốn yếu đuối cầu xin, vì tôi không phải là người thích khuất phục trước người khác.
Cứ cho là tôi sẽ chết dưới tay ả đi, nhưng tôi muốn chết một cách oach liệt chứ không phải được sống trong sự ám ảnh đến cuối đời...
Tôi không muốn van nài một kẻ biến chất điên cuồng như thế này...
_ Mày ... - Ả nghiến răng đầy phẫn nộ, ném cho tôi một cái nhìn đầy đe dọa _ Mày có phải là muốn kết liễu cuộc đời sớm hơn một chút không ?
_ Nếu cô thích thì cứ làm - Tôi thản nhiên nói, nhún vai.
_ Mày ...! - Phương Đan bước tới gần tôi, không hiểu từ đâu rút ra một con dao sắc nhọn sáng bóng lăm le chỉa vào ngực tôi.
Không chút nao núng, tôi bình tĩnh nhìn ả dí con dao vào người...
Đây rồi ...!
Rất nhanh, khi con dao vừa kịp lao xuống thân thể tôi, thì tôi đã dùng sức đá vào chân ả làm cho ả ngã chúi xuống bên cạnh. Và con dao văng ra khỏi tay ả... Tôi liền chợp lấy thời cơ, dùng hai bàn chân kẹp lấy con dao ấy trước khi ả đang lúi cúi ngồi dậy...
Nhưng ...
_ Mày ... tưởng là sẽ thoát được sao ? - Trong lúc hai bàn chân tôi còn đang loay hoay với con dao thì ả đã kịp ngồi dậy... Và loạng choạng bước đến chỗ tôi.
Tôi nghiến chặt răng, run rẩy trườn mình về phía sau theo từng bước chân của ả.
_ Tao phài giết mày ...phải giết mày ... - Phương Đan dường như đã mất tự chủ, cô ta như một con thú hoang bị đả thương, điên cuồng lẩm bẩm... Ánh mắt đầy cừu hận lẫn tàn độc đong đầy trong nhãn quang đỏ mập mờ trong đêm.
_ Cô điên rồi ...! Hãy tỉnh lại đi ! - Tôi rít gào trong tuyệt vọng, hốc mắt đã ẩm ướt tự bao giờ.
Không ! Tôi không muốn khóc cho cô ta !
Nhưng sao ...
Mắt tôi ráo hoảnh, và trong lúc ả đang tiến lại ; tôi nhìn thấy tấm lịch treo tường sau lưng Phương Đan...Thật rõ, hôm nay là ...
Ngày 30 tháng 12 ...
A...
Ngày 30 ?
Chết tiệt !? Sao tôi lại quên mất điều này chứ ?
Thiên Du !
Và không suy nghĩ gì cả, tôi ngước lên nhìn Phương Đan :
_ Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi cầu xin cô... Hãy cứu lấy Thiên Du đi ! Nếu như cô còn yêu anh ấy thì hãy cứu lấy anh ấy đi ... Phương Đan ! - Tôi cảm nhận được cổ họng mình đang nghèn nghẹn.... - Rồi sau đó giết tôi luôn cũng được !
... Nếu như anh chết thì tôi sẽ rủa anh mỗi ngày !
_ Mày ngốc thế ? Vẫn còn tưởng là tao yêu Thiên Du sao ? - Ả cúi mình giật lấy con dao kẹp giữa hai bàn chân tôi. _ Tao chỉ lợi dụng thôi mày hiểu không ? Mà mấy gã đó đều ngu ngốc y hệt mày đấy … - Ả châm chọc.
Và khi ả chầm chậm dí con dao vào tôi...
_ Angie ? - Bên ngoài gian trước, vọng vào giọng nói quen thuộc.
Tuy bị những chiếc bàn ghế che khuất, nhưng tôi vẫn nhìn ra trước cửa ; Ryan đang đứng ngóng vào trong...
Phương Đan nghe thấy tiếng gọi cũng giật nảy mình, dừng ngay động tác, và quay sang lầm bầm :
_ Ngồi yên đó ! Nếu như mày làm bất cứ điều gì thì tao sẽ kết liễu đời mày sớm hơn một chút đó !
Nếu như bây giờ tôi không làm gì ?
Thì hắn sẽ sao ...
Tôi cố lết người lại gần chiếc đồng hồ bị rớt trên sàn...
11h30 PM
Còn chưa đầy 1 tiếng nữa sao ?
Không được ! Tôi phải ....thoát ra khỏi đây thật nhanh ...
_ Angie, Stella đâu rồi ? - Khi tôi đang gắng gượng để thoát ra khỏi sợi dây đó, thì tiếng của Ryan vọng vào.
Tôi hé mắt nhìn lên, ả Phương Đan đang ôm lấy eo của anh, họ đang thủ thỉ vào tai nhau điều gì ấy nhỉ ?
Tôi không quan tâm, điều tôi quan tâm nhất bây giờ là phải báo cho Ryan biết tôi đang bị nhốt...
Cố rướn mình đến bức tường, tôi dùng chân đập thật mạnh vào tường, để anh có thể nghe thấy.
" Bộp ! " - Một cái đạp mạnh vào tường khiến chân tôi đau điếng, nhưng tôi vẫn gắng đạp thêm vài cái nữa.
Tôi ngước lên, thấy gương mặt anh đã bắt đầu nhăn lại, và anh ngó nghiêng xung quanh, thắc mắc hỏi :
_ Này Angie, em có nghe thấy tiếng gì không ?
Phương Đan từ trong ngực anh ngước lên, chớp mắt :
_ Không, mà cái gì thế anh ?
Tôi đạp chân vào tường thêm 1 cái nữa...
_ Rõ ràng anh nghe thấy có tiếng động lạ mà ...
Tôi đạp chân vào tường.. " Bộp"
Phương Đan liền rời ra khỏi vòng tay của anh, lách qua những chiếc bàn ghế toan định đến chỗ tôi.
_ Khoan đã ! - Ryan cất tiếng gọi ả từ phía sau, khiến ả khững lại.
Qua khe của mấy cái bàn ghế chồng lên nhau, tôi thấy Ryan đứng sau lưng ả. Một gương mặt thản nhiên, ánh mắt ngọc bích của anh lại đong đầy lãnh băng ...
_ Sao vậy...anh ? - Ả thoáng giật mình, tươi cười ngoái đầu lại _ Em chỉ định đi lấy chút đồ uống ...
Và Ryan đút tay vào túi quần, rút ra ...
Một cây súng màu bạc ...
Bạc môi mỏng của anh mấp máy, lạnh lùng :
_ Angie ...
Anh đứng ở đó, cánh tay phải giơ lên chĩa đầu súng màu bạc ánh kim về phía trước ...
_ Gì vậy anh - Phương Đan quay lại đối mặt với anh, thanh âm vẫn ngọt ngào._ Cái...đó ... - Họng của ả cứng lại khi thấy khẩu súng trên tay anh.
_ Em có biết ...Khẩu súng này tên gọi là gì không ?
Phương Đan cả kinh, mắt mở to nhìn anh :
_ Em ... làm sao biết được chứ ?
Anh khẽ nhếch môi cười lạnh :
_ Vậy à ? Anh nghĩ em phải biết rõ nó lắm chứ ?
_ Anh nói gì vậy ... lâu nay em đâu có rành về súng đạn đâu, mau dẹp nó vào đi - Phương Đan cười, bước lên vài bước đến gần anh. Và ả kéo cánh tay anh xuống, vuốt ve khẩu súng bạc trong tay anh :
_ Anh đừng đùa nữa được không ? - Ả thủ thỉ bên tai Ryan.
Ryan vòng một tay qua ôm lấy eo ả kéo sát lại vào người mình, lầm bầm nói nhưng tôi vẫn nghe thấy được giọng trầm mà lãnh băng của anh ...
_ A... Anh mới là ngườ nên nói câu đó chứ nhỉ ? Chẳng phải đây là thứ ...mà em đánh rơi trong rừng sao ? - Giọng anh vẫn thản nhiên _ Đây cũng là một khẩu súng đặc biệt a ...
_ Lỡ nó là của người khác thì sao ? Anh đùa à ... - Phương Đan vẫn một nụ cười không tin vào mắt mình, ả vươn tay đến toan chộp lấy khẩu súng trên tay anh thì Ryan đã nhanh chóng nhấc cánh tay giấu ra sau lưng.
_ Và ... còn một câu nữa anh muốn hỏi ...
Ả ngước lên gương mặt tuyệt mĩ của anh, vẫn một bộ ngây thơ :
_ Gì vậy anh ?
_ Em... có biết... - Giọng anh trở nên dịu dàng, bàn tay trái mơn trớn gương mặt trắng nõn của ả. _ 3 năm trước tại sao anh không hủy hôn ước với Stella không ?
_ Sao lại nói chuyện này chứ ? Chẳng phải là ...anh yêu cô ấy sao ?
_ Là vì ... em ...đã không còn là Angie của anh nữa rồi - Anh ôn nhu nói.
" Đoàng ! " - Tiếng súng vang lên như gào thét, khiến tôi cả kinh bàng hoàng.
Khoảnh khắc ấy, tôi không sao quên được...
Anh ôm Phương Đan trong tay, nhưng cơ thể của ả đã xụi lơ trong tay anh...
_ Đây là Silver Bullet ( Viên đạn bạc ) - Bên môi, anh lẩm bẩm.
Phương Đan ngã xuống... một cách chậm rãi ...
Máu dần loang lổ trên sàn.... nào máu là máu ... Đỏ tươi...
Và khi tôi thất thần ngước lên ...
Bóng hình ấy, quen thuộc làm sao ...
Không khí nghẽn lại, nhưng vẫn còn thoang thoảng mùi thuốc súng tàn khốc.
Tôi nhìn anh trân trân, tựa hồ như không thể rời mắt ra vậy.
_ Ry...an - Khi tôi vừa kịp lẩm bẩm cái tên ấy, thì một bàn tay ấm áp không hiểu từ đâu nhanh chóng che lấy đôi mắt của tôi, khiến tôi thoáng giật nảy mình.
_ Ai ? - Tôi ngơ ngác lầm bầm, nghe thấy cả tiếng loẹt xoẹt của dao... Và sợi dây trên cánh tay tự lúc nào được tháo bỏ khỏi tay tôi, cả miếng băng keo trên miệng.
Người đó không trả lời, rồi cơ thể tôi đột nhiên bị nhấc bổng lên !
Chuông đồng hồ từ nhà thờ vang vọng khắp con phố ...
Khoảnh khắc cuối cùng ...
Một câu nói đầy sự hận thù, tàn nhẫn dội vào tai tôi, vang vọng.
A… Là lỗi tại mình sao ?
_ Mọi chuyện chỉ là do định mệnh mà thôi ! Không ai trong chúng ta có lỗi cả ! – Tôi gần như gào lên, những giọt mồ hôi đã lấm thấm trên mặt. _ Chỉ cần … cô quay lại với Ryan thì mọi chuyện sẽ ổn thôi mà ! Rõ ràng là anh ấy yêu cô ! Khụ..! - Những ngón tay của cô ta xiết chặt làm tôi khó thở mà ho khan.
_ Ổn ? Ổn sao ? Buồn cười thật … Mày quên là tao chỉ là một linh hồn thôi sao ? Mà thôi … cho dù gì đi chăng nữa … Ryan ư ? Giờ hắn có quỳ mọp xuống mà cầu hôn tao thì cũng chẳng có gì thay đổi cả… Tao chỉ muốn danh tiếng, tiền bạc của gia đình hắn thôi… Mà bây giờ hắn cũng không còn giá trị lợi dụng nữa rồi … - Đôi môi đỏ mọng quyến rũ của ả ta vẫn nhếch lên một nụ cười chế nhạo.
Khốn thật !
_ Cô … - Tôi tức giận nghiến răng.
_ Thứ tao cần bây giờ, chính là chiếc kẹp tóc này … Chỉ cần có đôi cánh của William, tao sẽ trở thành Thiên Thần, và sẽ thoát ra khỏi cái kiếp làm ma quỷ chết tiệt này … Chỉ cần đem mày ra làm mồi dụ … hắn sẽ dễ dàng nhả ra nó thôi ! Hahaha
“ Ring ring “ – Khi ả vừa dứt lời, đột nhiên điện thoại tôi reo lên.
Phương Đan lấy từ trong túi xách ra một sợi dây thừng, trói tôi lại quẳng vào một góc. Rồi ả lấy điện thoại từ trong túi quần tôi ra xem xét.
_ Ồh, thật đúng lúc, tên Ryan gọi đến này … - Ả giơ điện thoại tôi lên._ Chúng ta nên nói chuyện với hắn một chút nhỉ ? – Rồi cô ta dí điện thoại đến trước mặt tôi.
_ Stella, em đang ở đâu vậy ? – Trong điện thoại, Ryan giọng lo lắng hỏi.
_ A... Chào Ryan, liệu anh có nhã hứng đến đầy một chút được không ? - Thanh âm ngọt ngào từ vành môi ả thủ thì vào điện thoại.
_ Angie ? Stella đang ở cùng em sao ?
_ Anh cứ tới quán Last Time sẽ biết... Và nếu thích thì có thể rủ thêm em trai William yêu quý của anh nữa ...
Phải lợi dụng thời cơ ngay mới được !
_ A ...Ryan cứu … Ái ! - Tôi cố gắng trườn mình lại gần chân ả và la toáng lên đủ để Ryan nghe thấy. Nhưng ả đã nhanh chóng dí gót giày vào đầu tôi nện thật mạnh làm tôi ngã nhoài người ra sàn.
_ Khôn hồn thì câm đi ! - Phương Đan rít lên, và nhanh tay cúp ngay điện thoại trước khi Ryan kịp ú ớ điều gì.
Trong quán cafe được đóng kín cửa, tôi bị ả quẳng sau đống bàn ghế đươc chồng lên cao. Và không thể nhúc nhích bởi sự siết chặt của sợi dây thừng quấn quanh người. Bàn tay tôi đau rát và đỏ tấy lên vì bị bỏng, còn đầu thì đau nhức nhối bởi cái đạp lúc nãy của ả...
Ả đứng trước mặt tôi, khoanh tay và đôi môi nở một nụ cười mãn nguyện thâm độc.
_ Mày có biết ... tại sao mà mày lại bị thương khi chạm vào chiếc kẹp tóc đó không ?
Tôi im lặng nhìn ả, như muốn lắng nghe.
_ Đó là vì... sức mạnh của chiếc kẹp tóc đó rất lớn... Và con người tầm thường như mày đụng vào thì chỉ có chết mà thôi ... Hahaha ... Đó là cách tốt nhất để giết mày mà không hề để lại dấu vết, lại còn có thể lấy đi chiếc kẹp tóc một cách dễ dàng... Nhưng mà tao muốn hai gã kia phải đau khổ, dằn vặt khi thấy mày bị hành hạ ... Đâu thể để cho mày chết dễ như thế được đúng không ? - Ả cười một cách tàn độc bất cần, khanh khách trong bầu không khí tĩnh lặng.
Tôi nghe vậy, không nhịn được mà bật cười trào phúng :
_ Hừ ... Cho dù như thế đi, tôi là con người bằng xương bằng thịt, nhưng cô thì sao ? Chỉ là một linh hồn mà thôi, cô chạm vào nó thì chẳng khác gì vấy bẩn Thiên Thần cả ... Nghe cô nói buồn cười thật đấy, cô nghĩ cô có tư cách để sử dụng nó sao ? - Tôi cười lạnh, khinh bỉ nhìn ả.
Tôi không muốn yếu đuối cầu xin, vì tôi không phải là người thích khuất phục trước người khác.
Cứ cho là tôi sẽ chết dưới tay ả đi, nhưng tôi muốn chết một cách oach liệt chứ không phải được sống trong sự ám ảnh đến cuối đời...
Tôi không muốn van nài một kẻ biến chất điên cuồng như thế này...
_ Mày ... - Ả nghiến răng đầy phẫn nộ, ném cho tôi một cái nhìn đầy đe dọa _ Mày có phải là muốn kết liễu cuộc đời sớm hơn một chút không ?
_ Nếu cô thích thì cứ làm - Tôi thản nhiên nói, nhún vai.
_ Mày ...! - Phương Đan bước tới gần tôi, không hiểu từ đâu rút ra một con dao sắc nhọn sáng bóng lăm le chỉa vào ngực tôi.
Không chút nao núng, tôi bình tĩnh nhìn ả dí con dao vào người...
Đây rồi ...!
Rất nhanh, khi con dao vừa kịp lao xuống thân thể tôi, thì tôi đã dùng sức đá vào chân ả làm cho ả ngã chúi xuống bên cạnh. Và con dao văng ra khỏi tay ả... Tôi liền chợp lấy thời cơ, dùng hai bàn chân kẹp lấy con dao ấy trước khi ả đang lúi cúi ngồi dậy...
Nhưng ...
_ Mày ... tưởng là sẽ thoát được sao ? - Trong lúc hai bàn chân tôi còn đang loay hoay với con dao thì ả đã kịp ngồi dậy... Và loạng choạng bước đến chỗ tôi.
Tôi nghiến chặt răng, run rẩy trườn mình về phía sau theo từng bước chân của ả.
_ Tao phài giết mày ...phải giết mày ... - Phương Đan dường như đã mất tự chủ, cô ta như một con thú hoang bị đả thương, điên cuồng lẩm bẩm... Ánh mắt đầy cừu hận lẫn tàn độc đong đầy trong nhãn quang đỏ mập mờ trong đêm.
_ Cô điên rồi ...! Hãy tỉnh lại đi ! - Tôi rít gào trong tuyệt vọng, hốc mắt đã ẩm ướt tự bao giờ.
Không ! Tôi không muốn khóc cho cô ta !
Nhưng sao ...
Mắt tôi ráo hoảnh, và trong lúc ả đang tiến lại ; tôi nhìn thấy tấm lịch treo tường sau lưng Phương Đan...Thật rõ, hôm nay là ...
Ngày 30 tháng 12 ...
A...
Ngày 30 ?
Chết tiệt !? Sao tôi lại quên mất điều này chứ ?
Thiên Du !
Và không suy nghĩ gì cả, tôi ngước lên nhìn Phương Đan :
_ Đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng tôi cầu xin cô... Hãy cứu lấy Thiên Du đi ! Nếu như cô còn yêu anh ấy thì hãy cứu lấy anh ấy đi ... Phương Đan ! - Tôi cảm nhận được cổ họng mình đang nghèn nghẹn.... - Rồi sau đó giết tôi luôn cũng được !
... Nếu như anh chết thì tôi sẽ rủa anh mỗi ngày !
_ Mày ngốc thế ? Vẫn còn tưởng là tao yêu Thiên Du sao ? - Ả cúi mình giật lấy con dao kẹp giữa hai bàn chân tôi. _ Tao chỉ lợi dụng thôi mày hiểu không ? Mà mấy gã đó đều ngu ngốc y hệt mày đấy … - Ả châm chọc.
Và khi ả chầm chậm dí con dao vào tôi...
_ Angie ? - Bên ngoài gian trước, vọng vào giọng nói quen thuộc.
Tuy bị những chiếc bàn ghế che khuất, nhưng tôi vẫn nhìn ra trước cửa ; Ryan đang đứng ngóng vào trong...
Phương Đan nghe thấy tiếng gọi cũng giật nảy mình, dừng ngay động tác, và quay sang lầm bầm :
_ Ngồi yên đó ! Nếu như mày làm bất cứ điều gì thì tao sẽ kết liễu đời mày sớm hơn một chút đó !
Nếu như bây giờ tôi không làm gì ?
Thì hắn sẽ sao ...
Tôi cố lết người lại gần chiếc đồng hồ bị rớt trên sàn...
11h30 PM
Còn chưa đầy 1 tiếng nữa sao ?
Không được ! Tôi phải ....thoát ra khỏi đây thật nhanh ...
_ Angie, Stella đâu rồi ? - Khi tôi đang gắng gượng để thoát ra khỏi sợi dây đó, thì tiếng của Ryan vọng vào.
Tôi hé mắt nhìn lên, ả Phương Đan đang ôm lấy eo của anh, họ đang thủ thỉ vào tai nhau điều gì ấy nhỉ ?
Tôi không quan tâm, điều tôi quan tâm nhất bây giờ là phải báo cho Ryan biết tôi đang bị nhốt...
Cố rướn mình đến bức tường, tôi dùng chân đập thật mạnh vào tường, để anh có thể nghe thấy.
" Bộp ! " - Một cái đạp mạnh vào tường khiến chân tôi đau điếng, nhưng tôi vẫn gắng đạp thêm vài cái nữa.
Tôi ngước lên, thấy gương mặt anh đã bắt đầu nhăn lại, và anh ngó nghiêng xung quanh, thắc mắc hỏi :
_ Này Angie, em có nghe thấy tiếng gì không ?
Phương Đan từ trong ngực anh ngước lên, chớp mắt :
_ Không, mà cái gì thế anh ?
Tôi đạp chân vào tường thêm 1 cái nữa...
_ Rõ ràng anh nghe thấy có tiếng động lạ mà ...
Tôi đạp chân vào tường.. " Bộp"
Phương Đan liền rời ra khỏi vòng tay của anh, lách qua những chiếc bàn ghế toan định đến chỗ tôi.
_ Khoan đã ! - Ryan cất tiếng gọi ả từ phía sau, khiến ả khững lại.
Qua khe của mấy cái bàn ghế chồng lên nhau, tôi thấy Ryan đứng sau lưng ả. Một gương mặt thản nhiên, ánh mắt ngọc bích của anh lại đong đầy lãnh băng ...
_ Sao vậy...anh ? - Ả thoáng giật mình, tươi cười ngoái đầu lại _ Em chỉ định đi lấy chút đồ uống ...
Và Ryan đút tay vào túi quần, rút ra ...
Một cây súng màu bạc ...
Bạc môi mỏng của anh mấp máy, lạnh lùng :
_ Angie ...
Anh đứng ở đó, cánh tay phải giơ lên chĩa đầu súng màu bạc ánh kim về phía trước ...
_ Gì vậy anh - Phương Đan quay lại đối mặt với anh, thanh âm vẫn ngọt ngào._ Cái...đó ... - Họng của ả cứng lại khi thấy khẩu súng trên tay anh.
_ Em có biết ...Khẩu súng này tên gọi là gì không ?
Phương Đan cả kinh, mắt mở to nhìn anh :
_ Em ... làm sao biết được chứ ?
Anh khẽ nhếch môi cười lạnh :
_ Vậy à ? Anh nghĩ em phải biết rõ nó lắm chứ ?
_ Anh nói gì vậy ... lâu nay em đâu có rành về súng đạn đâu, mau dẹp nó vào đi - Phương Đan cười, bước lên vài bước đến gần anh. Và ả kéo cánh tay anh xuống, vuốt ve khẩu súng bạc trong tay anh :
_ Anh đừng đùa nữa được không ? - Ả thủ thỉ bên tai Ryan.
Ryan vòng một tay qua ôm lấy eo ả kéo sát lại vào người mình, lầm bầm nói nhưng tôi vẫn nghe thấy được giọng trầm mà lãnh băng của anh ...
_ A... Anh mới là ngườ nên nói câu đó chứ nhỉ ? Chẳng phải đây là thứ ...mà em đánh rơi trong rừng sao ? - Giọng anh vẫn thản nhiên _ Đây cũng là một khẩu súng đặc biệt a ...
_ Lỡ nó là của người khác thì sao ? Anh đùa à ... - Phương Đan vẫn một nụ cười không tin vào mắt mình, ả vươn tay đến toan chộp lấy khẩu súng trên tay anh thì Ryan đã nhanh chóng nhấc cánh tay giấu ra sau lưng.
_ Và ... còn một câu nữa anh muốn hỏi ...
Ả ngước lên gương mặt tuyệt mĩ của anh, vẫn một bộ ngây thơ :
_ Gì vậy anh ?
_ Em... có biết... - Giọng anh trở nên dịu dàng, bàn tay trái mơn trớn gương mặt trắng nõn của ả. _ 3 năm trước tại sao anh không hủy hôn ước với Stella không ?
_ Sao lại nói chuyện này chứ ? Chẳng phải là ...anh yêu cô ấy sao ?
_ Là vì ... em ...đã không còn là Angie của anh nữa rồi - Anh ôn nhu nói.
" Đoàng ! " - Tiếng súng vang lên như gào thét, khiến tôi cả kinh bàng hoàng.
Khoảnh khắc ấy, tôi không sao quên được...
Anh ôm Phương Đan trong tay, nhưng cơ thể của ả đã xụi lơ trong tay anh...
_ Đây là Silver Bullet ( Viên đạn bạc ) - Bên môi, anh lẩm bẩm.
Phương Đan ngã xuống... một cách chậm rãi ...
Máu dần loang lổ trên sàn.... nào máu là máu ... Đỏ tươi...
Và khi tôi thất thần ngước lên ...
Bóng hình ấy, quen thuộc làm sao ...
Không khí nghẽn lại, nhưng vẫn còn thoang thoảng mùi thuốc súng tàn khốc.
Tôi nhìn anh trân trân, tựa hồ như không thể rời mắt ra vậy.
_ Ry...an - Khi tôi vừa kịp lẩm bẩm cái tên ấy, thì một bàn tay ấm áp không hiểu từ đâu nhanh chóng che lấy đôi mắt của tôi, khiến tôi thoáng giật nảy mình.
_ Ai ? - Tôi ngơ ngác lầm bầm, nghe thấy cả tiếng loẹt xoẹt của dao... Và sợi dây trên cánh tay tự lúc nào được tháo bỏ khỏi tay tôi, cả miếng băng keo trên miệng.
Người đó không trả lời, rồi cơ thể tôi đột nhiên bị nhấc bổng lên !
Chuông đồng hồ từ nhà thờ vang vọng khắp con phố ...
Khoảnh khắc cuối cùng ...
/28
|