Ngồi trong xe mà An Lan bảo người đưa cô quay về công ty, trong lòng Ngôn Tiểu An rối như tơ vò.
An Lan , không phải là búp bê long lanh trong mắt người ta, không phải đại minh tinh khí chất chơi sang trong mắt công chúng, cũng không phải người phụ nữ mệnh tốt trong miệng lưỡi thiên hạ.....người phụ nữ này, có câu chuyện của bản thân, cô ấy, che giấu rất kỹ.
Buổi chiều khi quay về công ty, Ngôn Tiểu An đánh một đơn thôi việc.
Ngôn Chi Tinh quay về rồi, cô, nên rút lui rồi.
“ Thư ký Ngôn, việc thôi việc của cô, Lục Tổng có biết không?” Giám đốc đầu trọc của bộ phận nhân sự, đẩy gọng kính trên sống mũi, nghi ngờ hỏi Ngôn Tiểu An. Cả đời làm nhân sự, lão già này, rất tinh tường.
Ai không biết, giữa Ngôn Tiểu An và Lục tổng của bọn họ không trong sáng, việc của hai người này, giám đốc nhân sự như ông ta, vẫn nên để mắt đến chút.
“ Giám đốc Lưu yên tâm đi, việc từ chức, là đã thông qua sự đồng ý của Lục Tổng, nếu không, tôi làm sao dám tự ý gửi đơn từ chức về công ty chứ? Lại nói, thời gian sau thôi việc là ba tháng sau.”
Giám đốc Lưu lúc này mới yên tâm, cất đơn thôi việc của Ngôn Tiểu An vào trong tập hồ sơ, “ Có lời này của thư ký Ngôn, tôi yên tâm rồi. đã là Lục tổng phê chuẩn, thế thì tôi sẽ làm theo trình tự.”
Giám đốc Lưu nhìn Ngôn Tiểu An rời đi, xoa xoa đầu.....xem ra là Ngôn Chi Tinh quay về rồi, Lục tổng muốn đá người phụ nữ này rồi.
...........
Buổi tối về nhà họ Ngôn ăn cơm, Ngôn Tiểu An mang theo tâm trạng phức tạp, bước vào cửa nhà.
Trong ba năm, số lần cô về nhà, đếm trên đầu ngón tay. Không phải không muốn về nhà, mà là bố mẹ cô sau khi sự việc đó xảy ra ba năm trước, đã đoạn tuyệt qua lại với cô.
Có lúc, bản thân Ngôn Tiểu An cảm thấy thật khó hiểu.......rốt cuộc, ai mới là con gái đẻ của họ?
Từ nhỏ, bố mẹ cô thương xót Ngôn Chi Tinh mất ba mẹ, đón Ngôn Chi Tinh về sống chung, từ đó, Ngôn Tiểu An và Ngôn Chi Tinh cùng ăn ở với nhau, đi học với nhau. Bố mẹ càng thương Ngôn Chi Tinh , lúc nào cũng nhắc nhở bên tai Ngôn Tiểu An : “ Tinh Tinh đã không còn ba mẹ từ lâu rồi, con là chị, bất cứ việc gì cũng phải nhường em, biết chưa?”
Từ đó, cái gì cô cũng nhường Ngôn Chi Tinh .
Ngôn Tiểu An bước vào cửa, lão quản gia rơm rớm nơi khóe mắt: “ An An về rồi. Lão gia phu nhân, An An về rồi.”
Mắt cay cay, Ngôn Tiểu An ôm chầm lão quản gia trước mắt. Sau ba năm đó, vẫn coi cô như con vậy, gọi cô là An An , cũng chỉ có bác Hà.
“ Chị, chị tan làm rồi à? Em nhớ chị quá.”
Một bóng dáng xinh đẹp bổ nhào đến, một tay kéo Ngôn Tiểu An từ chỗ bác Hà, Ngôn Chi Tinh ôm chầm lấy Ngôn Tiểu An .
“ Chị, mau vào ngồi đi, thím Phương làm rất nhiều món ngon đấy.”
Ngôn Tiểu An được Ngôn Chi Tinh kéo vào phòng ăn, hình như Ngôn Tiểu An mới là khách.
Không tránh được lực kéo kéo của Ngôn Chi Tinh , Ngôn Tiểu An bị đẩy vào phòng ăn, quanh bàn mọi người đều ngồi cả vào rồi.
“ Vân Trạm, anh ngồi sang bên đó, chị em về rồi.” Ngôn Chi Tinh nói.
Nghe thấy tên Lục Vân Trạm , Ngôn Tiểu An rơi run rẩy, nói không ra là cảm giác gì, ý thức tránh sang một bên.
Ông Ngôn cau mày lại, giọng nói như trách mắng: “ Còn không ngồi xuống, con không ngồi, Chi Tinh đành phải đứng với con đấy.”
“ Đúng thế, Tiểu An, đêm qua Tinh Tinh mới ngồi máy bay đến nhà, còn chưa được bao lâu là nói muốn gặp con, nhớ con rồi. Mau ngồi xuống ăn cơm đi.”
Ngôn Tiểu An liếc nhìn một lượt những người ngồi quanh bàn, bố mẹ cô, Ngôn Chi Tinh , Lục Vân Trạm ......còn cô, tại sao, như người thừa trong nhà vậy.