Vương Hiểu Hiểu nhìn kỹ biểu cảm của tổng tài, cẩn thận dè dặt nói thêm một câu: “ Thư ký Ngôn đã không đi làm một tuần rồi ạ.” Còn tuần này, tổng tài đến sớm về muộn, hầu như tâm tư tình cảm đều dành cho em họ của thư ký Ngôn là Ngôn Chi Tinh .
Cũng thấy lạ thư ký Ngôn không đi làm một tuần nay rồi, đến bây giờ tổng tài mới phát hiện.
“ Ai phê chuẩn!” Ba chữ, dường như bật từ trong kẽ răng ra! Anh ta không phê chuẩn, ai cho phép cô từ chức chứ!
“ Gọi bộ phận nhân sự lên gặp tôi!
Giám đốc Lưu của bộ phận nhân sự khúm núm đứng trước mặt người đàn ông toàn thân toát ra khí chất lạnh lùng, dè dặt báo cáo: “ Thư ký Ngôn hai tháng trước, đã gửi đơn từ chức đến bộ phận nhân sự rồi.” Chủ quản người béo béo, cẩn thận đưa tờ đơn từ chức trong tay cho tổng tài: “ Đây, đây là báo cáo từ chức của thư ký Ngôn.”
“ Là giám đốc của bộ phận nhân sự, lẽ nào ông không biết, điều động của lãnh đạo, nhất thiết phải thông qua tôi phê chuẩn?” Lục Vân Trạm nắm chặt tờ báo cáo từ chức trong tay.......là chữ của cô ta, dù cho hóa thành tro, hắn cũng nhận ra được!
“ Nhưng, nhưng thư ký Ngôn nói, đã được tổng giám đốc thông qua. Nếu không tôi, tôi cũng không dám xét duyệt......” Hơn nữa, một thư ký, cũng không được coi là lãnh đạo công ty mà.
Giám đốc nhân sự mặt mày méo xệu.
“ Ra ngoài! Đi đến bộ phận tài vụ nhận lương tháng này, ông có thể rời khỏi Lục thị được rồi.”
“ Lục Tổng, Lục Tổng, ngài không thể làm như thế, tôi trên còn có mẹ già, dưới có con thơ.........”
“ Tôi có thể thêm cho ông. Bây giờ, ra ngoài. Ông có thể lĩnh thêm ba tháng lương, và cả tiền sát hạch quý.” Ánh mắt Lục Vân Trạm lạnh lùng, lướt trên người giám đốc Lưu, khiến ông ta run cầm cập.
Giám đốc nhân sự đi rồi, Lục Vân Trạm mới nhìn tờ báo cáo từ chức trong tay, bực tức!
Đứng dậy, khoác áo vest, đi hướng ra ngoài.
Ngôn Tiểu An , cô đừng để tôi tóm được!
Lên xe, đạp chân ga, Lục Vân Trạm cũng không nghĩ nhiều, đi về “ Lan Uyển”.
“ rầm”, anh ta dùng lực đẩy cửa, cánh cửa phát ra âm thanh nặng nề.
Lục Vân Trạm mang theo cáu giận, đi vào trong phòng ngủ.
“ Ngôn Tiểu An ! Không có sự cho phép của tôi, cô dám từ chức........rầm!” Lại là một tiếng, cánh cửa phòng ngủ bị đạp mạnh ra.
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, Lục Vân Trạm đứng sững sờ ở đó.
Trong phòng vẫn còn vương lại chút mùi thơm của cô, nhưng đã sạch sẽ gọn gàng, không giống như có người ở.
Anh ta bước nhanh đến trước tủ quần áo, mở cửa tủ ra, đồ đạc bên trong, toàn bộ trống rỗng, anh ta lại kéo ngăn kéo tủ của bàn trang điểm và ngăn kéo ở đầu giường, nơi nào có thể để đồ được, đều mở ra......Nhưng tất cả trống rỗng!
Ngôn Tiểu An đi rồi.....anh ta cảm nhận được rõ rệt.
Cầm điện thoại, gọi điện cho Ngôn Tiểu An .
“ Xin chào, số điện thoại bạn gọi đã tắt máy.”
Lục Vân Trạm cảm giác, có thứ gì đó ,biến mất rồi.
Anh ta nhấc bước đi ỉa ngoài cửa, xuống lầu, lên xe, lái với tốc độ nhanh nhất đến nhà họ Ngôn.
Động cơ xe gầm rú, cũng không bằng sự điên cuồng trong lòng anh ta lúc này.
Lục Vân Trạm vượt mấy đèn đỏ trên đường, chỉ trong nửa tiếng, từ “ Lan Uyển” di chuyển đến nhà họ Ngôn.
“ Vân Trạm, sao anh .....lại đến?”
“ Người đâu!” Lục Vân Trạm vội vàng hỏi.
“ Ai cơ?” Ngôn Chi Tinh đờ đẫn hỏi một câu.
“ Chị của em, Ngôn Tiểu An ! Cô ta đâu? Gọi cô ta ra đây!”
Trong mắt Ngôn Tiểu An ánh lên chút gì đó lạc lõng khác thường, cụp mắt xuống: “ Vân Trạm, có phải chị đã làm sai gì rồi, tại sao anh lại chạy đến đây? Đừng giận chị nữa..........”