Trong kí ức của hắn, người con gái đã khích lệ hắn trong tang lễ của ba mẹ mình?
Cho nên, hắn làm mất An An của hắn rồi?
Lục Vân Trạm, những năm này, rốt cuộc mày làm gì thế!
Lục Vân Trạm , ba năm nay, mày đối xử với cô ấy thế nào!
Lục Vân Trạm như người mất hồn quay về “ Lan Uyển”, nơi này, đã từng là nơi hắn bảo cô ở.
Đã từng, chỉ cần mở cửa, là có thể nhìn thấy bóng dáng mảnh mai, đợi chờ hắn.
Đã từng, chỉ cần hắn quay về, khoảnh khắc mở cửa ra đó, nhất định có người phụ nữ vui mừng đón lấy cặp tài liệu của hắn.
Đã từng, chăm sóc quan tâm hắn, trước khi hắn tắm xem nước tắm ấm chưa.
Đã từng.......những gì đã từng giờ đã không còn nữa!
Khi Thẩm Việt đến Lan Uyển, đẩy cửa ra, mùi rượu tỏa ra khắp phòng.
“ Trời ạ, tên học Lục này tắm trong vại rượu à?” Mộ Dung Túc mắng, đi vào trong phỏng ngủ, mới hiểu, phòng khách còn dễ chịu hơn phòng ngủ.
Trong phòng ngủ, Lục Vân Trạm đang ngật ngưỡng nằm trên đất, bên cạnh là những chai rượu rỗng.
“ Này này, Lục Vân Trạm , cậu tỉnh lại đi?”
Mộ Dung Túc đẩy Lục Vân Trạm , nhưng người không hề nhúc nhích.
Ở bên cạnh, Thẩm Việt đẩy Mộ Dung Túc ra, “ Cậu như thế không được, để mình.” Nói xong, từ trong nhà tắm, lấy một chậu nước lạnh hắt vào người Lục Vân Trạm .
“ Hứ~~~~~~~ Thẩm Việt, đợi tên họ Lục này tỉnh lại, cậu chết với hắn!”
“ Đợi cậu ta tỉnh lại, cũng chẳng có thời gian mà đánh chết mình đâu.”
Lục Vân Trạm vẫn còn chìm đắm trong giấc mơ có Ngôn Tiểu An , trong mơ......quá đẹp. Sau đó, một chậu nước lạnh, làm biến mất người con gái trong mơ đó.
Sắc mặt Lục Vân Trạm trở nên đáng sợ, “ Các cậu đến làm cái gì?”
“ Xem cậu chết hay chưa.” Mộ Dung Túc nói.
“ Cút ra ngoài.” Việc của hắn không cần ai quan tâm.
“ Cậu không muốn tìm Ngôn Tiểu An nữa à?” Thẩm Việt vừa nói xong. Ngay tức khắc, người đàn ông lồm cồm bò dậy, tóm lấy cổ áo của Thẩm Việt, hỏi lớn: “ Ngôn Tiểu An đang ở đâu!”
“ Buông tay.” Thẩm Việt sắp bị chèn cho tức chết, nhìn tên đàn ông trước mặt đã phát điên rồi, Thẩm Việt chỉ có thể lườm hắn mà nghĩ.........bây giờ biết vội rồi, sao hồi đó còn làm thế.
Mặc dù không tán thành cách làm của Lục Vân Trạm , nhưng Thẩm Việt vẫn nói: “ An Lan mua vé máy bay vào hôm nay lúc 5h sáng đi Tam Á Hải Nam. Mình đã tra thử, gần đây công việc của cô ta không có nơi nào phải đi Tam Á.”
Nói không cần rõ, người thông minh cũng có thể hiểu ra.
Lục Vân Trạm đứng lên: “ Bây giờ mấy giờ rồi?”
“ Cậu bây giờ nhớ ra mà hỏi mấy giờ rồi à? Say mấy ngày rồi còn nói............”
“ Im miệng! Mình hỏi cậu, bây giờ mấy giờ!”
“ Uhm.....hai giờ 11 phút sáng.”
Lục Vân Trạm đẩy Mộ Dung Túc ra, đi nhanh vào nhà tắm, chỉ trong năm phút, tắm rửa xong, thay quần áo rồi đi ra khỏi cửa.
“ Cậu không cần vội, vé máy bay đã đặt cho cậu rồi.” Thẩm Việt gọi với đằng sau Lục Vân Trạm .
“ ..........uhm, cảm ơn.”
Thẩm Việt cười nói: “ Khách sáo rồi.” Người anh em theo đuổi tình yêu chân thật, là bạn bè phải giúp đỡ. Mấy tên bạn thân chí cốt sao nỡ lòng nhìn tên họ Lục sau này phải ôm hối hận chứ?
Lục Vân Trạm có máy bay riêng, nhưng nếu như không đi cùng chuyến với An Lan , làm sao có thể đi theo sau An Lan , ở nơi ven biển này, tìm thấy người con gái đó chứ?
Áng nắng của sáng sớm, hắt trên người cũng đủ khiến người ta chảy mồ hôi.
Bên bờ biển, trên bãi cát trắng, Lục Vân Trạm nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đó.
An Lan nói, tại sao hắn lại không phát hiện Ngôn Tiểu An gầy đi một cách đáng sợ chứ?
Còn bây giờ, người phụ nữ đó, đứng trên bãi cát bên bờ biển dưới trời xanh, một trận gió thổi dường như cũng đủ cuốn cô đi.
Thân hình đó, mỏng manh như tờ giấy.