Miếng bông thấm lên môi, cô càng khát, bất giác đưa lưỡi liếm nước dính trên môi, chiếc lưỡi hồng thè ra liếm trên đôi môi nhợt nhạt, Lục Vân Trạm cầm chiếc bông thấm trong tay, sững người, thần sắc trong mắt, âm u tối tăm.
“ Khát, vẫn muốn........”
Lục Vân Trạm nghe lời Ngôn Tiểu An nói, cụp mi xuống, đưa tay với nước ấm, thấm ướt môi cô.
Có lẽ là khát quá, Ngôn Tiểu An thèm nước, cho nên cô yên lặng để Lục Vân Trạm hết lần này đến lần khác thấm ướt môi.
“ Có muốn nhìn con không?” Lục Vân Trạm đột nhiên nói.
Mắt Ngôn Tiểu An sáng lên, “ Muốn.”
Nhưng...........tại sao đột nhiên anh ta để cô nhìn thấy con chứ? .......lẽ nào nói, đây là muốn cô từ biệt với con?
Ngôn Tiểu An không nói gì, đợi khi Lục Vân Trạm quay lại phòng bệnh, trong lòng ôm đứa bé đang quấn chăn.
“ Con trai của chúng ta.” Lục Vân Trạm kiêu hãnh nói: “ giống anh, sau này lớn lên nhất định sẽ đẹp trai cao to.”
Ngôn Tiểu An ngó nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu con trai, càng nhìn càng không nỡ rời xa nó.
Cố gắng nhưng vẫn không kiềm chế được, Ngôn Tiểu An đau khổ nhìn Lục Vân Trạm : “ Lục Vân Trạm , nể tình tôi, anh đừng chia cách tôi với con, có được không?”
Lục Vân Trạm ngạc nhiên nhìn vẻ mặt đau khổ của Ngôn Tiểu An ....... “ An An. Tại sao em cho rằng, anh sẽ chia cách em và con của chúng ta chứ?”
“ Anh đừng giấu tôi nữa, anh sắp kết hôn với Ngôn Chi Tinh rồi phải không? Cô ấy không thể sinh được, cho nên anh muốn đem con của tôi tặng cho cô ấy nuôi, có phải không?”
Đúng cái gì mà đúng!
Lục Vân Trạm nổi giận lôi đình!
Lại là Ngôn Chi Tinh !
“ Ai nói với em anh muốn kết hôn với Ngôn Chi Tinh ? Còn nữa, ai nói anh muốn đem con của chúng ta tặng cho Ngôn Chi Tinh chứ?”
“ Lục Vân Trạm , đến lúc này rồi, còn giấu tôi cũng chẳng được, cái gì nên biết tôi đã biết từ lâu rồi.”
“ Em biết cái gì chứ!” Lục Vân Trạm bực tức nói: “ Mấy lời đó lại là Ngôn Chi Tinh nói với em có phải không? Em nói cho anh, từ bao giờ em giấu anh, đi gặp cô ta?”
Tại sao cô phải giấu hắn mà đi gặp Ngôn Chi Tinh chứ?
“ .......Thôi được thôi được, bây giờ sức khỏe yếu, anh cũng không hỏi em nữa,” Lục Vân Trạm phẩy phẩy tay, xót xa nhìn người phụ nữ trên giường: “ Ngôn Tiểu An , em nhớ cho anh, anh không muốn lấy Ngôn Chi Tinh , càng không có dự định lấy người khác. Người phụ nữ duy nhất anh cần chính là em.”
A.........?
“ Anh, thực ra là muốn lừa tôi đem con cho Ngôn Chi Tinh có đúng không? Tôi biết cô ta không thể sinh được, anh thương cô ta, nhưng, con, tôi tuyệt đối không nhường cho ai hết.”
Lục Vân Trạm thật muốn rạch não cô ra, nhìn xem bên trong có phải bị nhét rơm cỏ gì không.
“ Con của anh và em, tại sao phải đưa cho một người ngoài nuôi chứ?” Lục Vân Trạm chán nản nói: “ Còn cả em họ đó của em, sau này em ít gặp cô ta, tốt nhất đừng gặp cô ta. Nhìn thấy cô ta, thì tránh xa chút.”
“ Tại sao?”
“ Không tại sao cả!”
“ Anh không phải rất yêu rấy yêu Ngôn Chi Tinh sao?” Ngôn Tiểu An cảm thấy mơ hồ, cô ở bên cạnh Lục Vân Trạm ba năm, Lục Vân Trạm thật sự chán ghét Ngôn Chi Tinh hay là giả tạo, cô có thể phân định được.
Lục Vân Trạm hiện rõ vẻ không muốn giải thích nhiều, lẽ nào để anh ta nói, anh ta nhầm đối tượng, nhận sai người, sau đó mắt mờ mười mấy hai mươi năm sao?
Lục tổng tài bất giác thấy mất mắt, giọng nói không kiên nhẫn: “ Ngôn Tiểu An , em nói nhiều thế làm gì. Em chỉ cần biết, từ nay về sau, em thuộc về anh.”