“Thả tôi ra.”
Lần này, Thần Tinh không còn im lặng chờ đợi trong phòng nữa, kể từ khi Lăng Điền ra khỏi phòng, cô đã bắt đầu đập cửa. Cô không thích cảm giác bị giam lỏng, không thích một chút nào.
Chỉ là, tuy rằng là khách sạn, nhưng chẳng có người bận tâm đến cô. Bởi gọi suốt một tiếng đồng hồ, vẫn chẳng có ai hồi đáp.
Cô không gọi cửa thêm nữa, bắt đầu đi mọi ngóc ngách trong căn phòng một lượt, sau đó đẩy cửa ra ban công, liền phát hiện bên dưới lan can là một hồ bơi cực lớn. Tuy rằng có lan can ngăn lại, nhưng hồi nhỏ cô đã leo trèo rất nhiều, cũng coi như có thêm một tài lẻ.
Chỉ là, lần này không hề đơn giản như tưởng tượng, vạt váy của cô bị mắc vào lan can, ngã thẳng xuống dưới.
Khả năng bơi lội của Thần Tinh không tốt, thế nên giờ chỉ có thể miễn cưỡng nhịn thở, quờ quạng tay chân kiểu bơi chó tiến về phía bờ, thế nhưng sau khi chạm phải lớp men gạch lạnh băng, cảm giác vui mừng nhanh chóng biến thành sợ hãi.
Lúc cô ngẩng đầu, quả nhiên thấy Lăng Điền lạnh lùng đứng ngay trước mặt, nhìn từ cao xuống thấp.
Kể từ khi lấy anh tới nay, cô luôn phải làm theo những điều anh nói vởi cô thay chị gái lấy anh. Thế nên ngay từ đầu, mối quan hệ giữa hai người luôn không bình đẳng.
Mẹ đã qua đời, công ty cha xảy ra vấn đề, cô vẫn phải phục tùng anh vô điều kiện, cho dù sự phục tùng đó đồng nghĩa với việc mất đi nhân quyền.
Không biết có phải đang ở trong nước khiến cho đại não tạm thời thiếu dưỡng khí, Thần Tinh chẳng bận tâm quá nhiều, ra sức kéo mạnh chân Lăng Điền. Còn Lăng Điền do quá bất ngờ, không kịp đề phòng, cả người bị kéo thẳng xuống mặt nước.
Bọt nước bắn tung tóe khắp nơi, tiế theo đó là tiếng thét thịnh nộ của Lăng Điền “Cô…”
Thần Tinh lúc này đã nhanh chóng trèo lên bờ, chạy như bay.
Cho dù hậu quả thế nào, giờ cô cũng phải trốn khỏi chỗ này. Nếu anh đã không nghe cô giải thích, vậy thì cô chẳng cần phải vô duyên vô cớ để bị ‘giam lỏng’ tại đây. Huống hồ, kể từ sau khi gặp mặt Vũ Văn Linh, cô âm thầm cảm thấy lần này Lăng Điền tới thành phố S không hề đơn giản, thuần túy như bề ngoài.
Thế nhưng, khi cô vừa đi vào phòng được vài bước, cả người đã bị ai đó kéo mạnh lại, Thần Tinh phản ứng lại, cả người vấp vào chiếc xe lăn cạnh bên.
Lăng Điền dùng tay chặn chiếc xe lăn lại, tiếp theo đó, một tiếng động vang lên, cô bị Lăng Điền ấn chặt xuống tấm thảm lông trên sàn nhà.
Đây có thể coi là lần tiếp xúc thân mật thứ hai kể từ sau lần anh say rượu trước đó.
Chỉ là lần này khác với lần trước, cả cô và anh đều trong trạng thái thần trí tỉnh táo.
Anh dùng sức mạnh kẹp chặt lấy cô, cô muốn kêu đau, nhưng tính quật cường khiến cô nhẫn nhịn “Lăng Điền, tôi không phải là nô lệ của anh. Anh không có quyền giam lỏng tôi.”
“Thần Tinh, cô vội vội vàng vàng rời khỏi đây như vậy có phải sợ ngộ nhỡ tôi xảy ra chuyện gì, sẽ gây ảnh hưởng tới cô?”
“Tôi không hiểu anh đang định nói gì, mau thả tôi ra.”
“Vậy mà tôi đã suýt chút tin vào khổ nhục kế của cô.” Lăng Điền cong miệng mỉm cười, một nụ cười sắc bén như dao, rồi nheo mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt.
Dáng vẻ tức giận của cô trông rất quen mắt, đặc biệt là cái dáng vẻ không biết tự lượng sức mình, không coi trời cao đất dày ra gì, dùng chút sức lực nhỏ bé với ý đồ phản kháng lại anh, lại càng quen thuộc. Ngay giây sau, chân cô khẽ giơ lên, hình như muốn học theo các bộ phim truyền hình, hòng thoát khỏi anh. Thế nhưng anh sao có thể để cho cô toại nguyện?
Anh khẽ nhấc người, tiếp đó, thuận thế ép cô xuống chặt hơn.
Chỉ là, sau một hồi vận động, toàn thân cô vốn đã ướt nhoẹt, không ngừng ra sức rung lắc thân người định thoát khỏi anh khiến toàn thân anh trở nên nóng rực. Thần trí hoàn toàn không cho phép anh xảy ra bất cứ chuyện gì với người phụ nữ này. Thế nên anh liền tiện thể vơ lấy vạt áo, định trói tay cô vào chân bàn trà gần đó.
Có điều, khi đang trói, anh mới phát hiện cơ thể mình lại càng dính sát vào cô hơn. Khiến sự nóng rực trong anh càng tăng lên gấp bội.
Lúc này, tiếng di động đột ngột vang lên. Khiến Lăng Điền choàng tỉnh, trói chặt Thần Tinh lại, rồi vội vã đứng dậy nghe máy.
Thần Tinh nhân lúc Lăng Điền quay người, nhìn bàn tay bị trói của mình, chẳng bận tâm đến hình tượng, dùng miệng cắn dây.
Vừa nghe điện thoại, sắc mặt Lăng Điền bỗng trở nên nghiêm trọng “Tôi biết rồi!”
Dứt lời, Lăng Điền đặt di động xuống, bất giác nhìn về phía Thần Tinh.
Người phụ nữ với bộ dạng như vậy làm sao lại khiến anh liên tưởng tới một người tâm địa sâu sắc, thủ đoạn nham hiểm cơ chứ?
Huống hồ, trong khoảng thời gian ngắn ngủi vài tháng lấy anh, đại bộ phận lời nói, hành động của cô đều khiến anh chẳng thể nghĩ tới một người nhiều mưu mô.
Gạt bỏ những suy nghĩ vốn không nên xuất hiện, giờ, mọi thứ đều đang chứng minh một chuyện, kể từ lúc lấy anh, cô đã có mục đích.
Vốn cho rằng, anh bày mưu tính kế lợi dụng kẻ khác, không ngờ, cha con họ lại bày mưu, nhằm vào Lăng Thị.
Lúc này, Lăng Thị đang trong tình thế nguy hiểm trùng trùng.
Nghĩ vậy Lăng Điền bước về phía Thần Tinh. Khoảnh khắc nghe thấy tiếng bước chân, Thần Tinh bất giác thu người, thế nhưng tay bị trói chặt khiến cô không thể cử động, thay vào đó chỉ có thể mở to hai mắt nhìn anh hạ người, nhìn cô chằm chằm rồi nói “Thần Tinh, cho dù cô làm nhiều việc như vậy, đến sau cùng vẫn chỉ có hai bàn tay trắng mà thôi.”
“Lăng Điền, tôi không hiểu anh đang nói gì. Mau thả tôi ra, tôi không phải nô lệ của anh.”
“Không phải? Coi như cô đã nhắc nhở, cô hiện nay vẫn còn là vợ tôi, tất cả mọi thức mà hai cha con cô làm với tôi, tôi đáp trả một phần lên người cô cũng không bị xem là bỉ ổi.”
Dứt lời, Lăng Điền nâng cằm Thần Tinh lên, trước khi cô kịp nói tiếp, anh đã nhanh tay xé rách y phục có phần mỏng manh trên người cô.
Phần ngực trắng trẻo lộ ra khiến Thần Tinh chết lặng trong một lúc.
Vào thời điểm lấy anh, không phải cô chưa từng nghĩ tới mọi khả năng có thể xảy ra. Thế nhưng, lúc này, tại sao chỉ có nỗi hoảng sợ càng lúc càng trào dâng, thậm chí khiến cô quên cả la hét, theo ý thức thu người về sau.
Khoảnh khắc cô thu người lại đó, cơ thể anh đè lên, nước mắt cô ào ạt tuôn xuống.
Nhìn giọt nước mắt nóng hổi, Lăng Điền đột ngột dừng lại tất cả những gì định làm tiếp theo rồi nhanh chóng bước vào phòng tắm.
Thần Tinh đưa tay che đi phần y phục bị kéo rách, dây trói ở tay cũng đã lỏng đi phần nào, cô dùng răng cắn mạnh, cởi dây, chập choạng đứng dậy. Cô định trước khi Lăng Điền đi ra, cô sẽ tìm cách chạy trốn, thế nhưng vừa định đẩy cửa, lại thấy Vu Vãn Lai đang đi tới. Không muốn để Vu Vãn Lai bắt gặp mình trong tình trạng này, trong lúc vội vã, Thần Tinh quay người, trốn ra phía sau giá treo đồ gần đó.
Lăng Điền bước ra khỏi phòng tắm, thấy Thần Tinh đã biến mất, sắc mặt liền theo đó biến đổi. Bước nhanh về phía cửa lớn, phát hiện cửa chỉ khép hờ, lại thấy người đang đứng bên ngoài là Vu Vãn Lai.
Từ chỗ nấp, Thần Tinh không thấy Lăng Điền và Vu Vãn Lai nói gì. Một lúc sau thì thấy Lăng Điền bước ra ngoài, cửa phòng được đóng lại.
Sau khi nghe tiếng bước chân họ xa dần Thần Tinh mới bước ra khỏi chỗ nấp. Không hiểu sao nhìn Lăng Điền bỏ đi cùng người phụ nữ khác, cô lại cảm thấy có phần bực bội đáng lẽ cô nên vui mừng vì mình cuối cùng cũng được giải thoát mới đúng chứ?
Nhìn bộ y phục, Thần Tinh biết lúc này nếu muốn ra ngoài, cô phải thay một bộ y phục khác. Nghĩ vậy Thần Tinh rút một chiếc áo sơ mi của Lăng Điền mặc vào lại khoác thêm chiếc áo thể thao ra ngoài, rồi thận trọng mở cửa bước ra.
Vừa đi tới cửa thang máy, chuông di động đột nhiên vang lên. Đầu dây bên kia giọng Thần Đỉnh vang lên có phần bị thương “Tinh Tinh” Rồi im lặng rất lâu.
“Bố làm sao thế?” Thần Tinh hỏi rồi ấn nút thang máy, nhanh chóng bước vào bên trong.
Thần Đỉnh im lặng như vậy khiến Thần Tinh cảm thấy bất an, mãi cho tới khi thang máy xuống đến tầng hai, Thần Đỉnh mới cất giọng “Tinh Tinh, cho dù bố có làm điều gì có lỗi với con, con cũng phải tha thứ cho bố. Bố cũng chỉ là muốn để Thần Thị tốt hơn mà thôi…”
“Bố làm sao thế?”
Thần Tinh hoảng sợ hỏi, nhưng Thần Đỉnh đã đột ngột dập máy.
“Tinh.” Thang máy dừng lại. Khoảnh khắc trái tim Thần Tinh dường như rơi xuống tận đáy cốc. Còn người bước vào thang máy lại khiến trái tim cô co thắt.
“Thần tiểu thư, cô ở đây à, tôi đã tìm cô rất lâu.”
Người bước vào là Vũ Văn Linh, mặc dù thái độ lịch sự tận tình nhưng không cách nào che đi được sự căng thẳng bên trong. Thần Tinh có cảm giác sự căng thẳng của Vũ Văn Linh lúc này có liên quan đến cô.
“Vũ Văn tiên sinh…”
“Thần tiểu thư, mong rằng mọi chuyện vẫn còn kịp.”
“Có chuyện gì thế?”
“Thần tiên sinh không được ổn lắm, có điều, tìm được cô có lẽ mọi chuyện vẫn còn kịp. Mau đi theo tôi.”
Vũ Văn Linh nhanh tay ấn tầng B1, xuống thẳng hầm đỗ xe.
Cùng lúc, Thần Tinh nhìn thấy Lăng Điền và Vu Vãn Lai xuất hiện ở một đầu khác của hầm đỗ xe.
Vu Vãn Lai lặng người ngắm Lăng Điền, trong khi bàn tay Lăng Điền cũng giống như lần trước, dịu dàng đỡ lấy cô.
Bốn người, chạm mặt trong tình huống đầy lúng túng.
Thực ra, không chỉ bây giờ, trước kia, bọn họ luôn tồn tại sự lúng túng này. Khác biệt là bức màn lúng túng lúc này đã bị xé rách. Bởi họ bất đắc dĩ phải đối mặt.
Vu Vãn Lai theo ý thức thoát khỏi vòng tay Lăng Điền, trong khi Thần Tinh đứng lặng một chỗ, nhìn cảnh tượng trước mắt. Cùng lúc đó Lăng Điền nhìn Thần Tinh chăm chăm, sau đó hướng ánh nhìn sang Vũ Văn Linh. Trong bốn người lúc này, duy chỉ có Vũ Văn Linh vẫn mỉm cười ôn hòa, mở miệng nói với Vu Vãn Lai “Vãn Lai, em cũng tới đây à?”
“Wilson, em…”
“Không cần phải giải thích.” Vũ Văn Linh ngắt lời, lại quay sang nói với Lăng Điền “Steven, thật không ngờ cậu vẫn còn thời gian rảnh rỗi ở đây.”
“Wilson, tôi cũng không ngờ, cậu tới đây nhanh như vậy/”
“Là cậu không ngờ tới hay đã đánh giá thấp tất cả mọi người?” Vũ Văn Linh nhếch miệng cười nhạt, lại quay sang nói với Thần Tinh “Thần tiểu thư, cô liệu có cần nói với Steven một câu không?”
Thần Tinh nhìn Lăng Điền, lại nhìn Vu Vãn Lai, nhẹ lắc đầu, sau đó định theo Vũ Văn Linh đi về một góc khác của hầm để xe.
Chính lúc này, Lăng Điền bước lên vài bước, đứng chặn đường đi của Thần Tinh, hòng nắm chặt lấy cổ tay cô, nhưng Thần Tinh khéo léo né tránh. Rất nhanh Vũ Văn Linh bước lại, đứng xen vào giữa hai người.
“Steven, tuy rằng cô ấy là vợ cậu, thế nhưng…”
“Cậu cũng biết cô ấy là vợ tôi sao?” Lăng Điền cắt ngang lời nói Vũ Văn Linh, tức giận đùng đùng.
“Lăng Điền, xin anh hãy tránh ra.” Cuối cùng Thần Tinh cũng chịu lên tiếng.
Lăng Điền liếc Thần Tinh bằng ánh mắt lạnh lùng, cong miệng bật cười nói “Được, tôi sẽ tránh, cô muốn đi thì tùy cô.”
Thần Tinh nghiến chặt răng, đi thẳng về phía chiếc xe của Vũ Văn Linh, trong tâm trí cô lúc này chỉ vang lên những lời Vũ Văn Linh nói với cô trong thang máy khi nãy.
Mong rằng, mọi chuyện vẫn còn kịp.
Mong rằng trước khi mọi chuyện trở thành bi kịch, cô có thể giải quyết.
Lúc ngồi vào trong xe, cô bất giác liếc mắt nhìn Lăng Điền qua gương chiếu hậu, nhưng chỉ thấy anh đã quay người, bước lên một chiếc xe khác.
Vu Vãn Lai đứng lặng tại chỗ, chìm trong cảm giác bàng hoàng, mãi cho tới khi chiếc xe của Vũ Văn Linh đi khỏi, cô mới quay người, bước tới trước xe Lăng Điền, ngồi vào trong.
Chiếc xe rời đi rất nhanh, bên ngoài cửa sổ chắc hẳn rất lạnh, dù trong xe đã được bật điều hòa, thế nhưng cảm giác lạnh lẽo vẫn khiến Thần Tinh thu người lại. Vũ Văn Linh tận tâm bật điều hòa ấm hơn, thế nhưng hơi ấm ấy chẳng thể ngăn được cảm giác lạnh lẽo kia.
Mãi cho tới khi chiếc xe dừng lại cửa một tòa nhà lớn, bước xuống xe, đón trận gió băng giá thổi tới, toàn thân Thần Tinh run rẩy, nhưng có đôi bàn tay ấm áp kịp thời đỡ lấy vai cô.
“Cô vẫn ổn chứ?”
“Không sao!” Thần Tinh ngẩng đầu nhìn tòa nhà sừng sững trước mắt “Bố tôi đang ở đây?”
“Ừm, mau đi theo tôi.” Vũ Văn Linh chuyển bàn tay từ trên vai xuống cổ tay Thần Tinh, nhẹ nhàng nắm lấy, thế nhưng khi hai người bước vào bên trong, cô đã lặng lẽ rút tay ra.
Nhìn bảng số hiện trong thang máy, càng lên cao, cô càng cảm thấy nặng nề.
Khi cầu thang dừng lại ở tầng cao nhất, cửa thang máy mở ra, cô nhanh chóng cảm thấy một tầng áp lực ập tới.
Hai người một trước một sau bước ra, đôi giày không cao lắm nện lên hành lang vọng lại những thanh âm trầm buồn. Hai bên là dãy phòng làm việc đóng chặt. Căn phòng trong cùng là phòng làm việc của tổng giám đốc, chỉ khép hờ, bốn bề ngoại trừ tiếng máy fax chạy ro ro, im lặng như tờ.
Vũ Văn Linh bước tới trước cửa phòng, bỗng nhiên dừng lại. Thần Tinh hít một hơi thật sâu, đẩy cửa phòng làm việc ra.
Lần này, Thần Tinh không còn im lặng chờ đợi trong phòng nữa, kể từ khi Lăng Điền ra khỏi phòng, cô đã bắt đầu đập cửa. Cô không thích cảm giác bị giam lỏng, không thích một chút nào.
Chỉ là, tuy rằng là khách sạn, nhưng chẳng có người bận tâm đến cô. Bởi gọi suốt một tiếng đồng hồ, vẫn chẳng có ai hồi đáp.
Cô không gọi cửa thêm nữa, bắt đầu đi mọi ngóc ngách trong căn phòng một lượt, sau đó đẩy cửa ra ban công, liền phát hiện bên dưới lan can là một hồ bơi cực lớn. Tuy rằng có lan can ngăn lại, nhưng hồi nhỏ cô đã leo trèo rất nhiều, cũng coi như có thêm một tài lẻ.
Chỉ là, lần này không hề đơn giản như tưởng tượng, vạt váy của cô bị mắc vào lan can, ngã thẳng xuống dưới.
Khả năng bơi lội của Thần Tinh không tốt, thế nên giờ chỉ có thể miễn cưỡng nhịn thở, quờ quạng tay chân kiểu bơi chó tiến về phía bờ, thế nhưng sau khi chạm phải lớp men gạch lạnh băng, cảm giác vui mừng nhanh chóng biến thành sợ hãi.
Lúc cô ngẩng đầu, quả nhiên thấy Lăng Điền lạnh lùng đứng ngay trước mặt, nhìn từ cao xuống thấp.
Kể từ khi lấy anh tới nay, cô luôn phải làm theo những điều anh nói vởi cô thay chị gái lấy anh. Thế nên ngay từ đầu, mối quan hệ giữa hai người luôn không bình đẳng.
Mẹ đã qua đời, công ty cha xảy ra vấn đề, cô vẫn phải phục tùng anh vô điều kiện, cho dù sự phục tùng đó đồng nghĩa với việc mất đi nhân quyền.
Không biết có phải đang ở trong nước khiến cho đại não tạm thời thiếu dưỡng khí, Thần Tinh chẳng bận tâm quá nhiều, ra sức kéo mạnh chân Lăng Điền. Còn Lăng Điền do quá bất ngờ, không kịp đề phòng, cả người bị kéo thẳng xuống mặt nước.
Bọt nước bắn tung tóe khắp nơi, tiế theo đó là tiếng thét thịnh nộ của Lăng Điền “Cô…”
Thần Tinh lúc này đã nhanh chóng trèo lên bờ, chạy như bay.
Cho dù hậu quả thế nào, giờ cô cũng phải trốn khỏi chỗ này. Nếu anh đã không nghe cô giải thích, vậy thì cô chẳng cần phải vô duyên vô cớ để bị ‘giam lỏng’ tại đây. Huống hồ, kể từ sau khi gặp mặt Vũ Văn Linh, cô âm thầm cảm thấy lần này Lăng Điền tới thành phố S không hề đơn giản, thuần túy như bề ngoài.
Thế nhưng, khi cô vừa đi vào phòng được vài bước, cả người đã bị ai đó kéo mạnh lại, Thần Tinh phản ứng lại, cả người vấp vào chiếc xe lăn cạnh bên.
Lăng Điền dùng tay chặn chiếc xe lăn lại, tiếp theo đó, một tiếng động vang lên, cô bị Lăng Điền ấn chặt xuống tấm thảm lông trên sàn nhà.
Đây có thể coi là lần tiếp xúc thân mật thứ hai kể từ sau lần anh say rượu trước đó.
Chỉ là lần này khác với lần trước, cả cô và anh đều trong trạng thái thần trí tỉnh táo.
Anh dùng sức mạnh kẹp chặt lấy cô, cô muốn kêu đau, nhưng tính quật cường khiến cô nhẫn nhịn “Lăng Điền, tôi không phải là nô lệ của anh. Anh không có quyền giam lỏng tôi.”
“Thần Tinh, cô vội vội vàng vàng rời khỏi đây như vậy có phải sợ ngộ nhỡ tôi xảy ra chuyện gì, sẽ gây ảnh hưởng tới cô?”
“Tôi không hiểu anh đang định nói gì, mau thả tôi ra.”
“Vậy mà tôi đã suýt chút tin vào khổ nhục kế của cô.” Lăng Điền cong miệng mỉm cười, một nụ cười sắc bén như dao, rồi nheo mắt nhìn chằm chằm người phụ nữ trước mặt.
Dáng vẻ tức giận của cô trông rất quen mắt, đặc biệt là cái dáng vẻ không biết tự lượng sức mình, không coi trời cao đất dày ra gì, dùng chút sức lực nhỏ bé với ý đồ phản kháng lại anh, lại càng quen thuộc. Ngay giây sau, chân cô khẽ giơ lên, hình như muốn học theo các bộ phim truyền hình, hòng thoát khỏi anh. Thế nhưng anh sao có thể để cho cô toại nguyện?
Anh khẽ nhấc người, tiếp đó, thuận thế ép cô xuống chặt hơn.
Chỉ là, sau một hồi vận động, toàn thân cô vốn đã ướt nhoẹt, không ngừng ra sức rung lắc thân người định thoát khỏi anh khiến toàn thân anh trở nên nóng rực. Thần trí hoàn toàn không cho phép anh xảy ra bất cứ chuyện gì với người phụ nữ này. Thế nên anh liền tiện thể vơ lấy vạt áo, định trói tay cô vào chân bàn trà gần đó.
Có điều, khi đang trói, anh mới phát hiện cơ thể mình lại càng dính sát vào cô hơn. Khiến sự nóng rực trong anh càng tăng lên gấp bội.
Lúc này, tiếng di động đột ngột vang lên. Khiến Lăng Điền choàng tỉnh, trói chặt Thần Tinh lại, rồi vội vã đứng dậy nghe máy.
Thần Tinh nhân lúc Lăng Điền quay người, nhìn bàn tay bị trói của mình, chẳng bận tâm đến hình tượng, dùng miệng cắn dây.
Vừa nghe điện thoại, sắc mặt Lăng Điền bỗng trở nên nghiêm trọng “Tôi biết rồi!”
Dứt lời, Lăng Điền đặt di động xuống, bất giác nhìn về phía Thần Tinh.
Người phụ nữ với bộ dạng như vậy làm sao lại khiến anh liên tưởng tới một người tâm địa sâu sắc, thủ đoạn nham hiểm cơ chứ?
Huống hồ, trong khoảng thời gian ngắn ngủi vài tháng lấy anh, đại bộ phận lời nói, hành động của cô đều khiến anh chẳng thể nghĩ tới một người nhiều mưu mô.
Gạt bỏ những suy nghĩ vốn không nên xuất hiện, giờ, mọi thứ đều đang chứng minh một chuyện, kể từ lúc lấy anh, cô đã có mục đích.
Vốn cho rằng, anh bày mưu tính kế lợi dụng kẻ khác, không ngờ, cha con họ lại bày mưu, nhằm vào Lăng Thị.
Lúc này, Lăng Thị đang trong tình thế nguy hiểm trùng trùng.
Nghĩ vậy Lăng Điền bước về phía Thần Tinh. Khoảnh khắc nghe thấy tiếng bước chân, Thần Tinh bất giác thu người, thế nhưng tay bị trói chặt khiến cô không thể cử động, thay vào đó chỉ có thể mở to hai mắt nhìn anh hạ người, nhìn cô chằm chằm rồi nói “Thần Tinh, cho dù cô làm nhiều việc như vậy, đến sau cùng vẫn chỉ có hai bàn tay trắng mà thôi.”
“Lăng Điền, tôi không hiểu anh đang nói gì. Mau thả tôi ra, tôi không phải nô lệ của anh.”
“Không phải? Coi như cô đã nhắc nhở, cô hiện nay vẫn còn là vợ tôi, tất cả mọi thức mà hai cha con cô làm với tôi, tôi đáp trả một phần lên người cô cũng không bị xem là bỉ ổi.”
Dứt lời, Lăng Điền nâng cằm Thần Tinh lên, trước khi cô kịp nói tiếp, anh đã nhanh tay xé rách y phục có phần mỏng manh trên người cô.
Phần ngực trắng trẻo lộ ra khiến Thần Tinh chết lặng trong một lúc.
Vào thời điểm lấy anh, không phải cô chưa từng nghĩ tới mọi khả năng có thể xảy ra. Thế nhưng, lúc này, tại sao chỉ có nỗi hoảng sợ càng lúc càng trào dâng, thậm chí khiến cô quên cả la hét, theo ý thức thu người về sau.
Khoảnh khắc cô thu người lại đó, cơ thể anh đè lên, nước mắt cô ào ạt tuôn xuống.
Nhìn giọt nước mắt nóng hổi, Lăng Điền đột ngột dừng lại tất cả những gì định làm tiếp theo rồi nhanh chóng bước vào phòng tắm.
Thần Tinh đưa tay che đi phần y phục bị kéo rách, dây trói ở tay cũng đã lỏng đi phần nào, cô dùng răng cắn mạnh, cởi dây, chập choạng đứng dậy. Cô định trước khi Lăng Điền đi ra, cô sẽ tìm cách chạy trốn, thế nhưng vừa định đẩy cửa, lại thấy Vu Vãn Lai đang đi tới. Không muốn để Vu Vãn Lai bắt gặp mình trong tình trạng này, trong lúc vội vã, Thần Tinh quay người, trốn ra phía sau giá treo đồ gần đó.
Lăng Điền bước ra khỏi phòng tắm, thấy Thần Tinh đã biến mất, sắc mặt liền theo đó biến đổi. Bước nhanh về phía cửa lớn, phát hiện cửa chỉ khép hờ, lại thấy người đang đứng bên ngoài là Vu Vãn Lai.
Từ chỗ nấp, Thần Tinh không thấy Lăng Điền và Vu Vãn Lai nói gì. Một lúc sau thì thấy Lăng Điền bước ra ngoài, cửa phòng được đóng lại.
Sau khi nghe tiếng bước chân họ xa dần Thần Tinh mới bước ra khỏi chỗ nấp. Không hiểu sao nhìn Lăng Điền bỏ đi cùng người phụ nữ khác, cô lại cảm thấy có phần bực bội đáng lẽ cô nên vui mừng vì mình cuối cùng cũng được giải thoát mới đúng chứ?
Nhìn bộ y phục, Thần Tinh biết lúc này nếu muốn ra ngoài, cô phải thay một bộ y phục khác. Nghĩ vậy Thần Tinh rút một chiếc áo sơ mi của Lăng Điền mặc vào lại khoác thêm chiếc áo thể thao ra ngoài, rồi thận trọng mở cửa bước ra.
Vừa đi tới cửa thang máy, chuông di động đột nhiên vang lên. Đầu dây bên kia giọng Thần Đỉnh vang lên có phần bị thương “Tinh Tinh” Rồi im lặng rất lâu.
“Bố làm sao thế?” Thần Tinh hỏi rồi ấn nút thang máy, nhanh chóng bước vào bên trong.
Thần Đỉnh im lặng như vậy khiến Thần Tinh cảm thấy bất an, mãi cho tới khi thang máy xuống đến tầng hai, Thần Đỉnh mới cất giọng “Tinh Tinh, cho dù bố có làm điều gì có lỗi với con, con cũng phải tha thứ cho bố. Bố cũng chỉ là muốn để Thần Thị tốt hơn mà thôi…”
“Bố làm sao thế?”
Thần Tinh hoảng sợ hỏi, nhưng Thần Đỉnh đã đột ngột dập máy.
“Tinh.” Thang máy dừng lại. Khoảnh khắc trái tim Thần Tinh dường như rơi xuống tận đáy cốc. Còn người bước vào thang máy lại khiến trái tim cô co thắt.
“Thần tiểu thư, cô ở đây à, tôi đã tìm cô rất lâu.”
Người bước vào là Vũ Văn Linh, mặc dù thái độ lịch sự tận tình nhưng không cách nào che đi được sự căng thẳng bên trong. Thần Tinh có cảm giác sự căng thẳng của Vũ Văn Linh lúc này có liên quan đến cô.
“Vũ Văn tiên sinh…”
“Thần tiểu thư, mong rằng mọi chuyện vẫn còn kịp.”
“Có chuyện gì thế?”
“Thần tiên sinh không được ổn lắm, có điều, tìm được cô có lẽ mọi chuyện vẫn còn kịp. Mau đi theo tôi.”
Vũ Văn Linh nhanh tay ấn tầng B1, xuống thẳng hầm đỗ xe.
Cùng lúc, Thần Tinh nhìn thấy Lăng Điền và Vu Vãn Lai xuất hiện ở một đầu khác của hầm đỗ xe.
Vu Vãn Lai lặng người ngắm Lăng Điền, trong khi bàn tay Lăng Điền cũng giống như lần trước, dịu dàng đỡ lấy cô.
Bốn người, chạm mặt trong tình huống đầy lúng túng.
Thực ra, không chỉ bây giờ, trước kia, bọn họ luôn tồn tại sự lúng túng này. Khác biệt là bức màn lúng túng lúc này đã bị xé rách. Bởi họ bất đắc dĩ phải đối mặt.
Vu Vãn Lai theo ý thức thoát khỏi vòng tay Lăng Điền, trong khi Thần Tinh đứng lặng một chỗ, nhìn cảnh tượng trước mắt. Cùng lúc đó Lăng Điền nhìn Thần Tinh chăm chăm, sau đó hướng ánh nhìn sang Vũ Văn Linh. Trong bốn người lúc này, duy chỉ có Vũ Văn Linh vẫn mỉm cười ôn hòa, mở miệng nói với Vu Vãn Lai “Vãn Lai, em cũng tới đây à?”
“Wilson, em…”
“Không cần phải giải thích.” Vũ Văn Linh ngắt lời, lại quay sang nói với Lăng Điền “Steven, thật không ngờ cậu vẫn còn thời gian rảnh rỗi ở đây.”
“Wilson, tôi cũng không ngờ, cậu tới đây nhanh như vậy/”
“Là cậu không ngờ tới hay đã đánh giá thấp tất cả mọi người?” Vũ Văn Linh nhếch miệng cười nhạt, lại quay sang nói với Thần Tinh “Thần tiểu thư, cô liệu có cần nói với Steven một câu không?”
Thần Tinh nhìn Lăng Điền, lại nhìn Vu Vãn Lai, nhẹ lắc đầu, sau đó định theo Vũ Văn Linh đi về một góc khác của hầm để xe.
Chính lúc này, Lăng Điền bước lên vài bước, đứng chặn đường đi của Thần Tinh, hòng nắm chặt lấy cổ tay cô, nhưng Thần Tinh khéo léo né tránh. Rất nhanh Vũ Văn Linh bước lại, đứng xen vào giữa hai người.
“Steven, tuy rằng cô ấy là vợ cậu, thế nhưng…”
“Cậu cũng biết cô ấy là vợ tôi sao?” Lăng Điền cắt ngang lời nói Vũ Văn Linh, tức giận đùng đùng.
“Lăng Điền, xin anh hãy tránh ra.” Cuối cùng Thần Tinh cũng chịu lên tiếng.
Lăng Điền liếc Thần Tinh bằng ánh mắt lạnh lùng, cong miệng bật cười nói “Được, tôi sẽ tránh, cô muốn đi thì tùy cô.”
Thần Tinh nghiến chặt răng, đi thẳng về phía chiếc xe của Vũ Văn Linh, trong tâm trí cô lúc này chỉ vang lên những lời Vũ Văn Linh nói với cô trong thang máy khi nãy.
Mong rằng, mọi chuyện vẫn còn kịp.
Mong rằng trước khi mọi chuyện trở thành bi kịch, cô có thể giải quyết.
Lúc ngồi vào trong xe, cô bất giác liếc mắt nhìn Lăng Điền qua gương chiếu hậu, nhưng chỉ thấy anh đã quay người, bước lên một chiếc xe khác.
Vu Vãn Lai đứng lặng tại chỗ, chìm trong cảm giác bàng hoàng, mãi cho tới khi chiếc xe của Vũ Văn Linh đi khỏi, cô mới quay người, bước tới trước xe Lăng Điền, ngồi vào trong.
Chiếc xe rời đi rất nhanh, bên ngoài cửa sổ chắc hẳn rất lạnh, dù trong xe đã được bật điều hòa, thế nhưng cảm giác lạnh lẽo vẫn khiến Thần Tinh thu người lại. Vũ Văn Linh tận tâm bật điều hòa ấm hơn, thế nhưng hơi ấm ấy chẳng thể ngăn được cảm giác lạnh lẽo kia.
Mãi cho tới khi chiếc xe dừng lại cửa một tòa nhà lớn, bước xuống xe, đón trận gió băng giá thổi tới, toàn thân Thần Tinh run rẩy, nhưng có đôi bàn tay ấm áp kịp thời đỡ lấy vai cô.
“Cô vẫn ổn chứ?”
“Không sao!” Thần Tinh ngẩng đầu nhìn tòa nhà sừng sững trước mắt “Bố tôi đang ở đây?”
“Ừm, mau đi theo tôi.” Vũ Văn Linh chuyển bàn tay từ trên vai xuống cổ tay Thần Tinh, nhẹ nhàng nắm lấy, thế nhưng khi hai người bước vào bên trong, cô đã lặng lẽ rút tay ra.
Nhìn bảng số hiện trong thang máy, càng lên cao, cô càng cảm thấy nặng nề.
Khi cầu thang dừng lại ở tầng cao nhất, cửa thang máy mở ra, cô nhanh chóng cảm thấy một tầng áp lực ập tới.
Hai người một trước một sau bước ra, đôi giày không cao lắm nện lên hành lang vọng lại những thanh âm trầm buồn. Hai bên là dãy phòng làm việc đóng chặt. Căn phòng trong cùng là phòng làm việc của tổng giám đốc, chỉ khép hờ, bốn bề ngoại trừ tiếng máy fax chạy ro ro, im lặng như tờ.
Vũ Văn Linh bước tới trước cửa phòng, bỗng nhiên dừng lại. Thần Tinh hít một hơi thật sâu, đẩy cửa phòng làm việc ra.
/46
|