Năm phút sau, Vũ Văn Linh xuất hiện trước cửa phòng làm việc.
Kể từ sau lần gặp mặt Vũ Văn Ngạo, tưởng rằng khi gặp lại, hai người sẽ cảm thấy ngần ngại, thế nhưng Vũ Văn Linh tỏ ra chưa từng có chuyện gì xảy ra, thảo luận với cô vô cùng chuyên nghiệp.
Bản thỏa thuận đi kèm này chỉ tăng thêm một vài chi tiết cho sự hợp tác trước đó của hai bên, chủ yếu thì chẳng có bất cứ vấn đề quan trọng nào khác. Có điều, bởi vì thêm thắt nhiều chi tiết, cho nên cuộc thảo luận diễn ra khá lâu, cho dù chỉ thêm có vài trang vậy mà khi kết thúc, đồng hồ đã điểm chín giờ tối.
“Á, đã muộn thế này rồi à?” Thần Tinh liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ treo tường nói.
“Chúng ta cùng dùng bữa tối đi.” Vũ Văn Linh ngỏ lời mời.
“Chuyện này…”
“Yên tâm đi, lần này tôi không để bố làm phiền cô đâu.”
“Ừm, vậy được.” Thần Tinh gật đầu đáp “Vậy thì ăn luôn ở trung tâm thương mại gần đây nhé! Tôi sắp xếp lại hồ sơ một chút, anh cứ sang đó trước đi.”
“Không vội, vào giờ này không cần phải đặt chỗ, đã chín giờ hơn rồi còn gì.”
Đợi Thần Tinh sắp xếp xong hồ sơ, lúc rời khỏi tập đoàn Thần Thị đã là hơn chín giờ tối.
Thần Tinh vốn định gọi xe của Tiểu Lý, đến khi bước ra ngoài tòa nhà mới phát hiện gần đó có một chiếc xe, cho dù cách đó một khoange, cô cũng có thể nhận ra đây là xe của ai.
Trước đó, cô đã bảo Lão Trương không cần tới đón, không ngờ Lão Trương vẫn đợi ngoài này.
“Thật là ngại quá, tôi không thể đi được rồi.” Cô nhìn về phía xe của Lão Trương, nói với Vũ Văn Linh đang đứng cạnh bên.
“Cô…sau cùng vẫn quay lại ư?”
“Ừm.”
“Tại sao chứ?” Vũ Văn Linh hỏi, thanh âm bình thản, thế nhưng sau đó lại nói “Thật ngại quá, đây là cuộc sống riêng của cô, cô có thể không trả lời.”
‘Bởi vì…tôi đã mang thai rồi.” Thần Tinh do dự đôi lát, sau cùng vẫn nói ra “Vì đứa con này, cuộc hôn nhân của chúng tôi tạm thời tiếp tục.”
“Là vì đứa trẻ hay vì trước nay cô chưa từng tin rằng nguy cơ của tập đoàn Thần Thị có liên quan tới cậu ta?” Vũ Văn Linh buột miệng hỏi “Xin lỗi cô, tôi lại hỏi thừa rồi! Thế nhưng tôi chỉ không muốn cô chịu tổn thương mà thôi.”
Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt của Vũ Văn Linh khiến anh trông dịu dàng, cũng khiến những lời nói của anh trở nên động lòng.
“Thực là cảm động.”
Phía sau lưng hai người truyền lại tiếng cười chế giễu, tiếp sau đó là câu nói bất cần truyền tới. Giọng nói đột ngột này khiến Vũ Văn Linh cau chặt đôi mày, không cần quay đầu cũng có thể nghe ra chủ nhân của giọng nói này là ai.
Vũ Văn Phi bước tới, không biết anh đã đi theo Vũ Văn Linh với Thần Tinh từ bao giờ, chỉ biết rằng lúc anh ta xuất hiện, ngữ điệu mang vẻ coi thường, ngay cả ánh mắt cũng chứa đựng vẻ bất mãn.
“Tiểu Phi.” Giọng Vũ Văn Linh rất dịu dàng, đương nhiên rất khác biệt khi nói nói chuyện với người khác.
“Sao thế, buổi biểu diễn của anh khi xuất hiện một khán giả như tôi liền thấy thiếu thoải mái sao?” Vũ Văn Phi bật cười, nói.
“Tiểu Phi, trước khi em nói chuyện, liệu có thể suy nghĩ kĩ càng đôi chút được không?”
“Dù tôi có nói chuyện không suy nghĩ kĩ càng đến mức nào, cũng không giống anh, mỗi câu nói ra đều sâu xa, đắn đo chán chê rồi mới bật ra khỏi miệng.”
Hai anh em họ nói chuyện căng thẳng, Thần Tinh đứng giữa, không chỉ lúng túng mà còn là cảm giác khó xử. Thế nhưng cô không thể khuyên giải, bởi trong những tình huống thế này, lời khuyên chưa chắc đã có tác dụng, ngược lại còn dễ khiến hiềm khích giữa họ càng lớn hơn.
“Tại sao em còn ở đây?” Giọng một người đàn ông khác trầm ổn vang lên, nhưng lại giúp Thần Tinh giải quyết được sự lúng túng này.
Thần Tinh không ngờ, Lăng Điền cũng ở trong xe cũng Lão Trương, càng không nghĩ rằng, anh sẽ xuất hiện để giải vậy cho cô trước tình hình căng thẳng như thế này.
Lăng Điền trong ấn tượng của cô dường như luôn nhìn cô bằng ánh mắt lạnh giá, cho dù cô có gặp phải tình huống khó xử đến mức nào, anh vẫn cứ đứng một bên với vẻ mặt tột cùng lạnh nhạt.
Lần này, khi cô quay người, thấy anh đang đứng ở chỗ cách cô rất gần, tuy gương mặt không có bất kì nụ cười nào, thế nhưng chẳng còn vẻ lạnh lùng như trước kia nữa.
“Em phải tăng ca.” Thần Tinh dịu dàng đáp.
“Wilson, cậu cũng ở đây à?” Lăng Điền bước tới cạnh bên Thần Tinh, lại quay sang Vũ Văn Linh hỏi.
“Đúng vậy, tôi phải bàn bạc bản thỏa thuận đi kèm cùng các cho tiết nhỏ khác với Thần tiểu thư.”
“Vất vả cho cậu rồi, tốn bao công sức để hợp tác cùng Thần Thị.”
Lăng Điền nhẹ mỉm cười, vẻ mặt khi cười của anh thực sự rất đẹp, chỉ là anh rất ít khi cười.
Vũ Văn Phi đứng cạnh bên, đột nhiên lên tiếng “Nếu chồng người ta đã đến đón thì tổng giám đốc Vũ Văn không ngại đưa tôi về chứ?”
“Vậy chúng tôi đi trước đây.” Lăng Điền thuận thế đưa tay ôm lấy vòng eo Thần Tinh nói.
“Cảm ơn.” Thần Tinh khẽ nói một câu với Vũ Văn Linh, liếc mắt sang Vũ Văn Phi, chỉ thấy Vũ Văn Phi bực bội quay đầu đi chỗ khác.
Thần Tinh khẽ mấp máy môi như định nói gì thế nhưng rốt cuộc vẫn im lặng, theo Lăng Điền lên xe.
Khoang xe rộng rãi, tiếng nhạc du dương, Lăng Điền lặng im không nói. Thần Tinh thấy vậy càng cảm thấy áy náy, bởi vì, từ khi Lão Trương gọi điện thoại tới nay, nếu Lăng Điền ngồi trong này đợi cùng thì cũng được hơn ba tiếng đồng hồ rồi.
Ngón tay Thần Tinh vò vạt váy đầy bất an, cũng chính vào lúc này, Lăng Điền đưa cô một phần điểm tâm “Còn nửa tiếng nữa mới về đến nhà.” Giọng anh rất khẽ, lại giữa tiếng nhạc du dương nhưng Thần Tinh nghe rất rõ.
Cô đưa tay nhận lấy một lồng bánh bao hiệu Giang Nam còn bốc khói nghi ngút. Thần Tinh cầm lên một cái, cắn nhẹ, nước sốt tràn vào khoang miệng, nhưng không hề nóng, mùi vị thơm ngon, tuyệt hảo.
“Anh cũng ăn một cái đi.”
“Không cần đâu.” Lăng Điền từ chối, ngón tay thon dài không ngừng di chuyển trên bàn phím.
Dạ dày được bổ sung bánh bao từ từ ấm hẳn lên. Đang ăn ngon lành, phía trước dường như xảy ra vấn đề, Lão Trương phanh xe rất gấp. Khi Thần Tinh nghĩ chiếc lồng trên tay mình sẽ bay lên phía trước thì Lăng Điền đã đưa một tay chặn. Cánh tay còn lại ôm cô vào lòng như muốn bảo vệ, giống như lần tai nạn trước đó, nếu không có anh che chắn, có lẽ, cô đã chẳng còn trên cuộc đời này nữa rồi.
Thực ra, ngoại trừ những lời chế giễu, cùng những tổn thương mà người khác kể tội, người đàn ông này trong cảm nhận của Thần Tinh chưa hề làm chuyện gì tổn hại đến cô. Hơn nữa cô cũng chưa điều tra ra sự thật để kiểm chứng.
“Cảm ơn anh.” Thần Tinh đỡ lấy chiếc lồng, bên trong vân còn một chiếc bánh bao nữa. “Tôi ăn no rồi, vẫn còn một cái…”
Không khí trong xe lúc này thật ngại ngùng. Thần Tinh muốn phá vỡ không khí ấy, cầm chiếc bánh bao nhỏ lên, ngẫm lại thấy có phần hối hận, đây chẳng phải là đồ cô ăn thừa hay sao?
Thế nhưng, cô vừa dứt lời, Lăng Điền đã thu cánh tay lại, tiện thể cầm lấy chiếc bánh bao cuối cùng ấy, cho vào miệng ăn hết.
Anh ăn rất nhanh, đợi khi cô định thần, anh đã nho nhã dùng khăn giấy lau miệng.
Thần Tinh bê chiếc lồng rỗng, trên môi bất giác nở nụ cười mà đến bản thân cũng không hề hay biết.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng dần bị mây mù che khuất, đôi chút ánh sáng còn sót lại chẳng thể chiếu rọi trái tim đã đen tối khá lâu của ai đó, thậm chí mây đen khiến trái tim ấy ngày một tăm tối hơn.
Trong không gian âm u đó, không khí trong xe đột ngột chuyển sang lạnh như băng.
Vũ Văn Linh đích thân lái xe, còn Vũ Văn Phi ngồi ở ghế phụ, ngón tay nhẹ gõ lên thành cửa sổ, phát ra những tiếng động đơn điệu, cũng trở thành thứ âm thanh duy nhất vang lên trong xe.
Cuối cùng, Vũ Văn Linh lại là người lên tiếng trước, giọng nói mang chút yếu mềm “Tiểu Phi, thành kiến của em với anh quá nặng nề. Xem ra, giữa hai anh em chúng ta, xa cách bao năm vẫn chẳng thể nào khá lên, ngược lại càng thêm hiểu lầm.”
“Đây là thành kiến hay là do những hành động của ahn đã khiến người ta thất vọng hoàn toàn? Bất luận là trước kia hay bây giờ, anh luôn khiến cho người ta hãi hùng.”
“Amh đối xử với người khác đáng sợ thế nào, nhưng ít nhất với em anh vẫn luôn niệm tình.”
“Ha ha, bởi vì tôi là em trai anh, cho nên anh còn thương xót bố thí cho tôi chút niệm tình…Vậy anh đối với mẹ thì sao? Vũ Văn Linh, mỗi câu nói của anh đều khiến người ta thấy buồn nôn.” Nói đến đây, Vũ Văn Phi lại nắm chặt hai tay, nghiến răng nghiến lợi nói.
Có nhiều chuyện dù đã là dĩ vãng, nhưng vừa chạm vào đã khiến người ta đau thấu xương tủy, thở không ra hơi, chẳng cách nào lãng quên được.
Vũ Văn Linh vẫn tỏ ra bình đạm “Bao nhiêu năm rồi, em vẫn luôn cho rằng như vậy, Tiểu Phi, lẽ nào chuyện năm đó, em không có chút trách nhiệm nào sao?”
Vũ Văn Phi nắm bàn tay chặt đến nỗi các khớp xương trắng nhợt không còn một giọt máu, đôi môi nhợt nhạt, mãi lâu sau, mới nghiến răng lên tiếng “Trách nhiệm của tôi đó chính là quá ỷ lại vào anh.”
Vũ Văn Linh khe than dài một tiếng “Hiếm khi hai anh em mình ở cùng nhau, chúng ta đừng tiếp tục chủ đề này nữa, em đã dùng bữa chưa?”
Chiếc xe chầm chậm tiến về phía một khu trung tâm thương mại, nơi có một tiệm cà phê, trước kia Vũ Văn Phi rất thích lui tới.
Bao năm trôi qua, anh vẫn còn nhớ, chỉ là hiện nay vật còn mà người đã rời xa.
“Tôi muốn gặp bố.” Vũ Văn Phi cũng không cố chấp tranh cãi truyện ban nãy nữa.
“Anh sẽ sắp xếp thời gian để em gặp.”
“Lại là sắp xếp? Không phải anh nói chỉ khi nào tôi gia nhập Thái Hưng thì mới có khả năng đấu chọi với anh sao? Vậy tại sao ngay đến việc tôi muốn gặp bố, anh cũng không đồng ý vậy?”
“Tình trạng sức khỏe của bố hiện nay không ổn, chuyện này, chắc em cũng biết.”
“Được, tôi hiểu, vậy thì phiền anh hãy sắp xếp cho tôi gặp bố thật sớm. Chuyện tôi muốn gia nhập Thái Hưng, hy vọng ông sẽ đứng ra tuyên bố.”
“Tiểu Phi…”
“Nói cho cùng, ông ấy mới là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Thái Hưng.” Vũ Văn Phi vừa dứt lời lại nói tiếp “Tôi muốn xuống xe.”
Bàn tay Vũ Văn Linh khẽ run, sau đó xoay vô lăng, dừng lại trước một ngõ nhỏ.
“Tiểu Phi, anh sẽ nhanh chóng sắp xếp cho em, hãy đợi điện thoại của anh.”
Nhưng Vũ Văn Phi đã bỏ đi không thèm nhìn lại, khuất dần trong biển người đông đúc.
Sắc đêm ngày càng tối tăm, mây đen mịt mù, có lẽ, ngày mai trời sẽ đổ mưa xuân.
Tại biệt thự nhà họ Lăng, bữa tối đầy đủ, đa dạng đa được chuẩn bị sẵn sàng, Lăng Nguyên không xuống dùng bữa cùng bọn họ, đoán chắc lúc này vẫn còn đắm chìm trong game.
Còn Thần Tinh bởi vì ăn gần hết cả lồng bánh bao, nên chỉ uống chút canh hải sâm, thế nhưng dạ dày lại bắt đầu quặn thắt.
Vì không muốn ảnh hưởng tới việc ăn uống của Lăng Điền, càng không muốn để ahn phát hiện, trước sự quan tâm của anh gần đây, cô luôn cảm thấy như ảo ảnh, nên Thần Tinh gắng ghìm cơn ho rồi rời khỏi bàn. Lúc này Lăng Nguyên mới xuất hiện ở đầu cầu thang, kéo Thần Tinh lại “Chị dâu…”
Tiếng chị dâu này nghe rất thân thiết. “Em còn không mau xuống dùng bữa tối đi?”
Thần Tinh lúc này không kìm được, bật ho một vài tiếng, Lăng Nguyên vội đưa tay vuốt lưng cho cô, lại cất tiếng cằn nhằn “Chị dâu, người ta không đói lắm, buổi chiều em đã ăn quá nhiều đồ ăn vặt. À, đúng rồi, chị dâu…”
Lăng Nguyên định nói gì lại thôi, kéo Thần Tinh vào phòng ngủ của mình “Chị dâu ơi, cái anh Hoàng Phủ Dịch lần trước có còn liên hệ với chị không?”
“Hoàng Phủ Dịch…có chuyện gì sao?”
“Không gì cả, chỉ là đột nhiên nhớ tới, bộ lạc trên mạng của em có một hoạt động, cho nên…em nghĩ rằng anh ấy sẽ hứng thú.”
Yêu cầu này có vẻ hơi đường đột, có điều, trò chơi mà Lăng Nguyên đang chơi lại nằm dưới sự quản lý của công ty Niệm Vũ.
Mà tổng giám đốc của Niệm Vũ chính là Hoàng Phủ Dịch, chỉ cần lên trang mạng tra là biết ngay mọi thông tin cá nhân. Chỉ là, trước khi tra, Lăng Nguyên thật sự không biết rằng, anh có lai lịch như vậy. Tuy lai lịch cũng khá tốt, cũng đại diện cho có năng lực và quyền lực. Nhưng không phải trước kia cô vẫn luôn coi thường những đối tượng xem mặt có năng lực mà anh trai sắp xếp cho sao?
Tại sao giờ lại…
Giọng Thần Tinh kéo Lăng Nguyên ra khỏi những suy nghĩ hỗn loạn “Bộ lạc?”
“Dạ vâng, chính là cái tổ chức trong trò chơi mà em tham gia đó.”
“Chị với anh ấy chỉ là bạn bè bình thường, lần đó, anh ấy tình cờ đi ngang qua, nên giúp chúng ta thôi chứ thực ra chẳng có liên hệ gì cả.”
“Là như vậy sao…” Lăng Nguyên có vẻ thất vọng, bàn tay nắm chặt lấy tay áo Thần Tinh từ từ buông ra.
“Bộ lạc có hoạt động gì?”
Thần Tinh không muốn làm Lăng Nguyên thất vọng, nếu sức khỏe của cô cho phép, sẽ cùng Lăng Nguyên tới đó xem sao.
“Cũng chẳng có gì ạ.” Thế nhưng xem ra Lăng Nguyên đã mất hết hứng thú, chu miệng nói “Chị dâu, không có chuyện gì nữa, chị quay về nghir ngơi đi, nhớ chăm sóc em bé thật tốt đấy.”
“Được. Nhưng nếu không phải hoạt động gì quá khó, chị có thể đi cùng em.”
“Ừm, chuyện này…đến lúc đó rồi nói tiếp.” Lăng Nguyên buồn bã nhìn vào màn hình game. “Hầy, vốn tưởng rằng còn có thể gặp mặt anh ấy một lần cơ…”
Lăng Nguyên bất giác di chuột, hoạt động hào hứng nãy giờ cô đành xóa đi thôi. Bởi lẽ thân là tổng giám đốc tập đoàn Niệm Vũ, đương nhiên Hoàng Phủ Dịch sẽ không chủ động tham gia các hoạt động như vậy. Lần gặp gỡ ấy, cô cứ tưởng chị dâu quen thân với anh.
Có điều, xem ra chị dâu là người phụ nữ nội tâm, sao có thể quen thân với quá nhiều đàn ông như vậy?
Trong phòng ngủ, tiếng nhạc du dương vang lên, nhưng lại khiến Thần Tinh lúng túng. Những lúc chỉ có hai người ở bên nhau, cô luôn cảm thấy như vậy.
Nhưng không hiểu sao hôm nay Lăng Điền lại chủ động phá tan sự lúng túng đó “Cô mau đi tắm đi.”
“Vâng ạ.”
Tối qua còn chưa tắm, hôm nay mà không tắm nữa thì thật kinh khủng, lại thấy trên chiếc sô pha gần đó đã đặt sẵn bộ đồ ngủ màu hồng, mềm mại.
Lúc đóng cửa phòng tắm lại, cô mới phát hiện, cánh cửa này không hề có khóa, là vì mỹ quan, hoặc giả do tính cách phóng khoáng của chủ nhân căn phòng.
Phát hiện này khiến Thần Tinh không khỏi ngượng ngùng, nghĩ ngợi một hồi, Thần Tinh đặt quần áo xuống, lấy chiếc ghế chặn cửa lại, sau đó mới bước vào buồng tắm.
Không cần điều chỉnh, nhiệt độ nước rất thích hợp, chỉ đến khi gội đầu, sờ lên mái tóc ướt nhoẹt cô mới nhận ra mình quên cầm theo khăn tắm, nước gội đầu hảy vào mắt gây cảm giác khó chịu, Thần Tinh đành mò mẫm đi ra phía cửa.
Đẩy cửa ra, cô thử mở mắt, thò tay với chiếc khăn bông bên ngoài, móc được chiếc khăn, nhưng bánh xà phòng đặt gần đó bị vướng mà rơi xuống, do nước chảy quá to Thần Tinh không hề hay biết, dùng khăn lau mặt, quay trở lại buồng tắm. Chẳng ngờ giẫm phải bánh xà phòng, cả người ngã xuống đất tạo thành một tiếng động rất lớn. Cơn đau truyền từ phần đùi lên, mặc dù theo phản xạ, cô đã dùng tay chống đất, cũng ngã lên tấm đệm mềm chống trơn. Chỉ là thực sự vẫn thấy rất đau. Nhưng phản ứng đầu tiên của cô lúc này chính là ôm lấy phần bụng, rồi xem xét một lượt, ngoài chân đau, những nơi khác không có gì bất thường.
Chính lúc này, cô nghe thấy tiếng cửa mở, rồi tiếng bước chân vội vã chạy vào giọng Lăng Điền vang lên bên tai. Phản ứng đầu tiên của Thần Tinh chính là hét lớn, sau đó dùng chiếc khăn bông lớn để che lấy ngực.
Lăng Điền sau khi kiểm tra thấy Thần Tinh không có việc gì, thì cảm thấy vô cùng kinh ngạc trước tiếng hét lớn. Phản ứng tiếp theo là nhìn cơ thể gần như không mảnh vải che thân của Thần Tinh.
Hơi nước bốc nghi ngút trong phòng, cùng cả hương thơm của dầu gội khiến cảnh tượng hiện nay càng thêm bốc lửa. Chỉ là, ngay lúc sau, anh lập tức kéo một chiếc khăn tắm lớn, gói gọn thân người Thần Tinh lại, bế bổng cô lên.
“Ý…” Thần Tinh thấy vậy lại khẽ hô lên một tiếng.
Bây giờ Lăng Điền mới để ý kỹ thấy trên đầu Thần Tinh, dầu gội đầu còn rất nhiều, cứ đi ra ngoài thế này, hình như không thích hợp lắm.
“Cô…không sao chứ?” Lần đầu tiên, đường đường tổng giám đốc Lăng cao cao tại thượng nói chuyện không mấy thoải mái, bởi vì anh hít thở có phần khó khăn.
Là bởi bởi vì hơi nước trong phòng tắm quá nhiều hoặc giả…
“Có lẽ không sao, chỉ là mái tóc ó chút vấn đề.” Cô chỉ vào mái tóc đầy bọt xà phòng của mình.
Khuôn mặt Lăng Điền ửng đỏ, thế nhưng Thần Tinh lại chẳng nhìn thấy, bởi vì nước gội đầu lại chảy vào mắt, khiến cô không còn cách nào khác nhắm chặt mắt lại.
Nhắm mắt thế này thật ra cũng là muốn tránh phải đối diện với không khí lúng túng lúc này.
Lăng Điền lặng lẽ bế Thần Tinh vào buồng tắm, tìm một chiếc ghế để cô ngòi lên, rồi tiện tay gội sạch dầu gội vương trên mái tóc cho cô. Những sợi tóc mềm mại giữa những ngón tay anh, trong lòng anh đột ngột cảm thấy bầu không khí hiếm khi lại ấm áp thế này.
Hai tay cô nắm chặt chiếc khăn tắm cuốn trên người, ngoan ngoãn ngồi đó, thầm nghĩ lúc nhỏ, mẹ thường gội đầu giúp cô thế này, giờ một lần nữa tận hưởng cảm giác kì diệu ấy, không ngờ lại là từ người đàn ông cao ngạo.
Thần Tinh khẽ rụt cổ, hòng giảm bớt cảm giác mê say trong tim.
Bởi vì không hề mở mắt, cho nên cô cũng không nhìn thấy dáng vẻ vụng về của Lăng Điền lúc này, thậm chí cái giá phải trả để gội sạch mái tóc cho cô chính là khiến ống tay áo của anh thẫm đẫm xà phòng.
Cũng chính, nhìn cô với mái tóc ướt nhoẹt, những mảnh kí ức xa xôi trong đầu anh bắt đầu trỗi dậy…
Nơi đó, có người con gái với nụ cười vui vẻ, toàn thân ướt đẫm, chỉ vì muốn chuyển tất cả những giỏ hoa hồng trong mưa vào phòng chứa hoa, anh thấy cô tay chân lúng túng, liền quyết định giúp cô một tay. Nhưng anh không ngờ, giá để bồn hoa không kiên cố, mảnh sành rơi xuống cứa rách ngón tay của anh, để lại một vết sẹo khá rõ, máu trôi theo nước mưa, càng lúc càng chảy nhiều hơn. Thấy anh bị chảy máu, lần đầu tiên đứng trước mặt anh, cô không còn nụ cười rạng rỡ, thay vào đó là đôi mắt long lanh đẫm lệ.
Anh nhìn đôi mắt nhòa lệ của cô, chẳng biết nước mưa hay nước mắt nhiều hơn, chỉ biết rằng, trái tim anh tưởng rằng cứng hơn kim cương, cuối cùng đã mềm nhũn. Cô băng bó vết thương cho anh, mái tóc cô ướt đẫm, dính sát vào khuôn mặt trái xoan, lại càng toát lên vẻ yếu đuối. Chính vào lúc đó, chẳng né được, anh nhẹ cúi người trao cô nụ hôn. Đó là nụ hôn đầu tiên giữa anh và cô.
Ký ức đó của anh mang theo vị nước mưa tinh khiết, cùng mùi hương thơm ngát của hoa hồng, và cả đôi môi mềm mại của cô, những cảm giác đó vẫn còn đọng lại trên môi, khiến anh bất giác chìm sâu trong kí ức tuyệt vời. Anh hôn thật sâu, thật mãnh liệt, cô dường như không chịu nổi sự mãnh liệt đó, phát ra tiếng rên nhè nhẹ, khoảnh khắc, anh dần lấy lại bình tĩnh đồng thời kinh hãi nhận ra, người anh đang hôn không phải là Lạc Lạc mà là Thần Tinh.
Lăng Điền không khỏi lặng người, dù hành động này đã vượt quá cảnh giới trong lòng, thế nhưng anh đột nhiên lại không muốn từ bỏ cảm giác tuyệt vời lúc này.
Có lẽ bắt đầu từ khi nãy, cô đã mơ màng, cô chỉ biết, bỗng nhiên có một thứ mềm mại, ấm nóng chiếm trọn lấy bờ môi mình. Thần Tinh nhắm mắt lại, cảm nhận cảm nhận đôi môi ấm nóng, cuồng nhiệt đó, mà quên mất phải đẩy anh ra. Có lẽ là mơ màng đã khiến cô quên mất cả phản kháng.
Nước chảy qua bàn tay anh, rơi xuống mặt đất, nhưng âm thanh ấy chẳng sánh bằng tiếng nhịp tim đập thình thịch lúc này. Là tiếng nhịp tim đập của cô hay là của anh. Hoặc giả trái tim của cả hai đã chẳng thể nào bình ổn được.
Không biết bao lâu sau, anh mới rời khỏi bờ môi cô, ngay giây tiếp theo, toàn thân Thần Tinh truyền đến cảm giác lành lạnh, không còn nước nóng, rời khỏi bờ môi anh lẽ nào sẽ lạnh lẽo vậy sao?
Không, không thể nào. Cảm giác lạnh giá này đồng thời buộc Thần Tinh phải tỉnh táo lại, cô cúi đầu, dùng khăn bông lau mắt, giống như khi nãy chưa từng xảy ra chuyện gì, giữ một khoảng cách nhất định giữa hai bên.
“Xong rồi.” Giọng anh mang theo chút dịu dàng, truyền từ trên đỉnh đầu cô xuống.
“Cảm ơn anh, để tôi tự làm.”
“Ừm.” Anh buông cô ra, nhưng lúc sau lại bế bổng cô từ trên ghế lên.
Nước trong phòng tắm tràn ra bên ngoài khi cửa vừa mở, bây giờ cả phòng vệ sinh nhoe nhoét nước, đi ra thế này rất dễ bị trượt.
Anh vốn là người đàn ông kĩ tính, mọi hành động tối nay cũng rất dịu dàng. Chỉ là những thứ này, không phải vì cô.
Con người, nên biết mình là ai, như vậy mới tốt.
Huống hồ, giữa cô với anh chỉ sống cạnh nhau có vài tháng ngắn ngủi, nhưng lại có quá nhiều chuyện phức tạp, không thuần túy.
Lăng Điền từ tốn đặt Thần Tinh lên giường, sau đó để dì Tường cùng hai người làm nhanh chóng lau sạch phòng vệ sinh.
Bởi vì có người làm xuất hiện, Thần Tinh cầm cuốn sách hướng dẫn chăm sóc trẻ sơ sinh bên giường lên đọc để che đi vẻ bối rối, còn anh ngồi bên cửa sổ đọc một cuốn sách khác, thi thoảng lại lên mạng tra tài liệu.
Thời gian từ từ trôi, khi đồng hồ chỉ mười giờ, anh đóng mày tính lại, đi tới bên giường. Thấy vậy Thần Tinh chưa đợi anh lên tiếng, gập sách đặt lên hộc đầu giường bên mình, rồi nhẹ nhàng chui vào trong chăn.
Cô có thể nghe thấy, tiếng anh tắt đèn, chui vào trong chăn, sau vài âm thanh loay hoay nhẹ nhàng, tất cả chìm vào yên tĩnh.
Thần Tinh bất giác đưa tay chạm lên môi mình, nơi này dường như vẫn còn đọng lại hơi ấm của anh khi nãy, cảm giác chạm môi đó khiến khuôn mặt cô đỏ bừng. Cô bị sao thế này? Sao đột nhiên lại có động tác này chứ?
Thần Tinh nhẹ lắc đầu, cố gắng gạt bỏ nhưng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, nhưng đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm ổn của anh vang lên “Có chuyện gì thế?”
“Không sao cả…” Giọng Thần Tinh rất nhẹ, đã lâu rồi không được ai quan tâm đến cô như vậy, nó khiến cô cảm thấy khó bề thích ứng.
Lời vừa mới dứt, cô thấy có một vật mềm mềm đẩy sát tới phần eo, cô kinh hãi, thu người về phía sau, bờ vai liền bị anh nhẹ nhàng kéo lại. Để ý kĩ, cô mới nhận ra đó là một tấm đệm mềm. Khác với chiếc gối ôm ở giữa giường, cái đệm này được thiết kế phù hợp với vùng eo cô.
“Ngủ như vậy sẽ thấy dễ chịu hơn.”
Giọng anh rất khẽ, thế nhưng nghe ra không còn vẻ lạnh lùng như mọi khi.
Thần Tinh mím môi, cũng dịu dàng lên tiếng “Cảm ơn anh.”
Lần này quay lại, cô dường như không chỉ nói cảm ơn anh có một lần, bờ môi bất giác cong lên thành một nụ cười, nói ‘cảm ơn’ dù gì cũng tốt hơn cãi cọ. Nếu giữa cô và anh tình cờ quen biết, phải chăng mọi thứ đã khác?
Biết đâu sự dịu dàng này không phải vì bất cứ thứ gì mà chỉ vì cô thôi?
Giữa cô và anh, tất cả mọi thứ sẽ là thuần túy, sẽ không kẹp giữa những thị phi, phức tạp không cần thiết nữa.
Vừa nghĩ tới đây, Thần Tinh nắm gối, tại sao cô lại có thể suy nghĩ lung tung như vậy? Thôi đành, tối nay, cô cho phép bản thân được suy nghĩ lung tung đôi chút.
Vùi nửa mặt vào trong chăn, nghe được tiếng hơi thở nhịp nhàng của anh, cô cũng dần chìm vào mộng đẹp.
Không biết có phải đã mang thai, giấc ngủ của cô không sâu lắm, chỉ nghe thấy chút động tĩnh là giật mình tỉnh giấc, nửa đêm nóng quá, Thần Tinh đạp chăn ra, sau đó liền thấy anh nhẹ nhàng đắp lại cho cô.
Vào lúc đó, cho dù thần trí không được tỉnh táo lắm, thế nhưng khóe mắt Thần Tinh bỗng nhiên âm ấm, sau khi anh đắp chăn lại cho cô, nước mắt Thần Tinh lặng le rơi xuống, Thấm vào mép chăn, chẳng để lại chút xíu dấu tích nào.
Nếu như, mọi thứ trước kia có thể trôi đi không dấu vết thì thật tốt biết bao, ít nhất sẽ chẳng còn nặng nề vì những tổn thương đó.
Kể từ sau lần gặp mặt Vũ Văn Ngạo, tưởng rằng khi gặp lại, hai người sẽ cảm thấy ngần ngại, thế nhưng Vũ Văn Linh tỏ ra chưa từng có chuyện gì xảy ra, thảo luận với cô vô cùng chuyên nghiệp.
Bản thỏa thuận đi kèm này chỉ tăng thêm một vài chi tiết cho sự hợp tác trước đó của hai bên, chủ yếu thì chẳng có bất cứ vấn đề quan trọng nào khác. Có điều, bởi vì thêm thắt nhiều chi tiết, cho nên cuộc thảo luận diễn ra khá lâu, cho dù chỉ thêm có vài trang vậy mà khi kết thúc, đồng hồ đã điểm chín giờ tối.
“Á, đã muộn thế này rồi à?” Thần Tinh liếc mắt nhìn chiếc đồng hồ treo tường nói.
“Chúng ta cùng dùng bữa tối đi.” Vũ Văn Linh ngỏ lời mời.
“Chuyện này…”
“Yên tâm đi, lần này tôi không để bố làm phiền cô đâu.”
“Ừm, vậy được.” Thần Tinh gật đầu đáp “Vậy thì ăn luôn ở trung tâm thương mại gần đây nhé! Tôi sắp xếp lại hồ sơ một chút, anh cứ sang đó trước đi.”
“Không vội, vào giờ này không cần phải đặt chỗ, đã chín giờ hơn rồi còn gì.”
Đợi Thần Tinh sắp xếp xong hồ sơ, lúc rời khỏi tập đoàn Thần Thị đã là hơn chín giờ tối.
Thần Tinh vốn định gọi xe của Tiểu Lý, đến khi bước ra ngoài tòa nhà mới phát hiện gần đó có một chiếc xe, cho dù cách đó một khoange, cô cũng có thể nhận ra đây là xe của ai.
Trước đó, cô đã bảo Lão Trương không cần tới đón, không ngờ Lão Trương vẫn đợi ngoài này.
“Thật là ngại quá, tôi không thể đi được rồi.” Cô nhìn về phía xe của Lão Trương, nói với Vũ Văn Linh đang đứng cạnh bên.
“Cô…sau cùng vẫn quay lại ư?”
“Ừm.”
“Tại sao chứ?” Vũ Văn Linh hỏi, thanh âm bình thản, thế nhưng sau đó lại nói “Thật ngại quá, đây là cuộc sống riêng của cô, cô có thể không trả lời.”
‘Bởi vì…tôi đã mang thai rồi.” Thần Tinh do dự đôi lát, sau cùng vẫn nói ra “Vì đứa con này, cuộc hôn nhân của chúng tôi tạm thời tiếp tục.”
“Là vì đứa trẻ hay vì trước nay cô chưa từng tin rằng nguy cơ của tập đoàn Thần Thị có liên quan tới cậu ta?” Vũ Văn Linh buột miệng hỏi “Xin lỗi cô, tôi lại hỏi thừa rồi! Thế nhưng tôi chỉ không muốn cô chịu tổn thương mà thôi.”
Ánh trăng chiếu lên khuôn mặt của Vũ Văn Linh khiến anh trông dịu dàng, cũng khiến những lời nói của anh trở nên động lòng.
“Thực là cảm động.”
Phía sau lưng hai người truyền lại tiếng cười chế giễu, tiếp sau đó là câu nói bất cần truyền tới. Giọng nói đột ngột này khiến Vũ Văn Linh cau chặt đôi mày, không cần quay đầu cũng có thể nghe ra chủ nhân của giọng nói này là ai.
Vũ Văn Phi bước tới, không biết anh đã đi theo Vũ Văn Linh với Thần Tinh từ bao giờ, chỉ biết rằng lúc anh ta xuất hiện, ngữ điệu mang vẻ coi thường, ngay cả ánh mắt cũng chứa đựng vẻ bất mãn.
“Tiểu Phi.” Giọng Vũ Văn Linh rất dịu dàng, đương nhiên rất khác biệt khi nói nói chuyện với người khác.
“Sao thế, buổi biểu diễn của anh khi xuất hiện một khán giả như tôi liền thấy thiếu thoải mái sao?” Vũ Văn Phi bật cười, nói.
“Tiểu Phi, trước khi em nói chuyện, liệu có thể suy nghĩ kĩ càng đôi chút được không?”
“Dù tôi có nói chuyện không suy nghĩ kĩ càng đến mức nào, cũng không giống anh, mỗi câu nói ra đều sâu xa, đắn đo chán chê rồi mới bật ra khỏi miệng.”
Hai anh em họ nói chuyện căng thẳng, Thần Tinh đứng giữa, không chỉ lúng túng mà còn là cảm giác khó xử. Thế nhưng cô không thể khuyên giải, bởi trong những tình huống thế này, lời khuyên chưa chắc đã có tác dụng, ngược lại còn dễ khiến hiềm khích giữa họ càng lớn hơn.
“Tại sao em còn ở đây?” Giọng một người đàn ông khác trầm ổn vang lên, nhưng lại giúp Thần Tinh giải quyết được sự lúng túng này.
Thần Tinh không ngờ, Lăng Điền cũng ở trong xe cũng Lão Trương, càng không nghĩ rằng, anh sẽ xuất hiện để giải vậy cho cô trước tình hình căng thẳng như thế này.
Lăng Điền trong ấn tượng của cô dường như luôn nhìn cô bằng ánh mắt lạnh giá, cho dù cô có gặp phải tình huống khó xử đến mức nào, anh vẫn cứ đứng một bên với vẻ mặt tột cùng lạnh nhạt.
Lần này, khi cô quay người, thấy anh đang đứng ở chỗ cách cô rất gần, tuy gương mặt không có bất kì nụ cười nào, thế nhưng chẳng còn vẻ lạnh lùng như trước kia nữa.
“Em phải tăng ca.” Thần Tinh dịu dàng đáp.
“Wilson, cậu cũng ở đây à?” Lăng Điền bước tới cạnh bên Thần Tinh, lại quay sang Vũ Văn Linh hỏi.
“Đúng vậy, tôi phải bàn bạc bản thỏa thuận đi kèm cùng các cho tiết nhỏ khác với Thần tiểu thư.”
“Vất vả cho cậu rồi, tốn bao công sức để hợp tác cùng Thần Thị.”
Lăng Điền nhẹ mỉm cười, vẻ mặt khi cười của anh thực sự rất đẹp, chỉ là anh rất ít khi cười.
Vũ Văn Phi đứng cạnh bên, đột nhiên lên tiếng “Nếu chồng người ta đã đến đón thì tổng giám đốc Vũ Văn không ngại đưa tôi về chứ?”
“Vậy chúng tôi đi trước đây.” Lăng Điền thuận thế đưa tay ôm lấy vòng eo Thần Tinh nói.
“Cảm ơn.” Thần Tinh khẽ nói một câu với Vũ Văn Linh, liếc mắt sang Vũ Văn Phi, chỉ thấy Vũ Văn Phi bực bội quay đầu đi chỗ khác.
Thần Tinh khẽ mấp máy môi như định nói gì thế nhưng rốt cuộc vẫn im lặng, theo Lăng Điền lên xe.
Khoang xe rộng rãi, tiếng nhạc du dương, Lăng Điền lặng im không nói. Thần Tinh thấy vậy càng cảm thấy áy náy, bởi vì, từ khi Lão Trương gọi điện thoại tới nay, nếu Lăng Điền ngồi trong này đợi cùng thì cũng được hơn ba tiếng đồng hồ rồi.
Ngón tay Thần Tinh vò vạt váy đầy bất an, cũng chính vào lúc này, Lăng Điền đưa cô một phần điểm tâm “Còn nửa tiếng nữa mới về đến nhà.” Giọng anh rất khẽ, lại giữa tiếng nhạc du dương nhưng Thần Tinh nghe rất rõ.
Cô đưa tay nhận lấy một lồng bánh bao hiệu Giang Nam còn bốc khói nghi ngút. Thần Tinh cầm lên một cái, cắn nhẹ, nước sốt tràn vào khoang miệng, nhưng không hề nóng, mùi vị thơm ngon, tuyệt hảo.
“Anh cũng ăn một cái đi.”
“Không cần đâu.” Lăng Điền từ chối, ngón tay thon dài không ngừng di chuyển trên bàn phím.
Dạ dày được bổ sung bánh bao từ từ ấm hẳn lên. Đang ăn ngon lành, phía trước dường như xảy ra vấn đề, Lão Trương phanh xe rất gấp. Khi Thần Tinh nghĩ chiếc lồng trên tay mình sẽ bay lên phía trước thì Lăng Điền đã đưa một tay chặn. Cánh tay còn lại ôm cô vào lòng như muốn bảo vệ, giống như lần tai nạn trước đó, nếu không có anh che chắn, có lẽ, cô đã chẳng còn trên cuộc đời này nữa rồi.
Thực ra, ngoại trừ những lời chế giễu, cùng những tổn thương mà người khác kể tội, người đàn ông này trong cảm nhận của Thần Tinh chưa hề làm chuyện gì tổn hại đến cô. Hơn nữa cô cũng chưa điều tra ra sự thật để kiểm chứng.
“Cảm ơn anh.” Thần Tinh đỡ lấy chiếc lồng, bên trong vân còn một chiếc bánh bao nữa. “Tôi ăn no rồi, vẫn còn một cái…”
Không khí trong xe lúc này thật ngại ngùng. Thần Tinh muốn phá vỡ không khí ấy, cầm chiếc bánh bao nhỏ lên, ngẫm lại thấy có phần hối hận, đây chẳng phải là đồ cô ăn thừa hay sao?
Thế nhưng, cô vừa dứt lời, Lăng Điền đã thu cánh tay lại, tiện thể cầm lấy chiếc bánh bao cuối cùng ấy, cho vào miệng ăn hết.
Anh ăn rất nhanh, đợi khi cô định thần, anh đã nho nhã dùng khăn giấy lau miệng.
Thần Tinh bê chiếc lồng rỗng, trên môi bất giác nở nụ cười mà đến bản thân cũng không hề hay biết.
Ngoài cửa sổ, ánh trăng dần bị mây mù che khuất, đôi chút ánh sáng còn sót lại chẳng thể chiếu rọi trái tim đã đen tối khá lâu của ai đó, thậm chí mây đen khiến trái tim ấy ngày một tăm tối hơn.
Trong không gian âm u đó, không khí trong xe đột ngột chuyển sang lạnh như băng.
Vũ Văn Linh đích thân lái xe, còn Vũ Văn Phi ngồi ở ghế phụ, ngón tay nhẹ gõ lên thành cửa sổ, phát ra những tiếng động đơn điệu, cũng trở thành thứ âm thanh duy nhất vang lên trong xe.
Cuối cùng, Vũ Văn Linh lại là người lên tiếng trước, giọng nói mang chút yếu mềm “Tiểu Phi, thành kiến của em với anh quá nặng nề. Xem ra, giữa hai anh em chúng ta, xa cách bao năm vẫn chẳng thể nào khá lên, ngược lại càng thêm hiểu lầm.”
“Đây là thành kiến hay là do những hành động của ahn đã khiến người ta thất vọng hoàn toàn? Bất luận là trước kia hay bây giờ, anh luôn khiến cho người ta hãi hùng.”
“Amh đối xử với người khác đáng sợ thế nào, nhưng ít nhất với em anh vẫn luôn niệm tình.”
“Ha ha, bởi vì tôi là em trai anh, cho nên anh còn thương xót bố thí cho tôi chút niệm tình…Vậy anh đối với mẹ thì sao? Vũ Văn Linh, mỗi câu nói của anh đều khiến người ta thấy buồn nôn.” Nói đến đây, Vũ Văn Phi lại nắm chặt hai tay, nghiến răng nghiến lợi nói.
Có nhiều chuyện dù đã là dĩ vãng, nhưng vừa chạm vào đã khiến người ta đau thấu xương tủy, thở không ra hơi, chẳng cách nào lãng quên được.
Vũ Văn Linh vẫn tỏ ra bình đạm “Bao nhiêu năm rồi, em vẫn luôn cho rằng như vậy, Tiểu Phi, lẽ nào chuyện năm đó, em không có chút trách nhiệm nào sao?”
Vũ Văn Phi nắm bàn tay chặt đến nỗi các khớp xương trắng nhợt không còn một giọt máu, đôi môi nhợt nhạt, mãi lâu sau, mới nghiến răng lên tiếng “Trách nhiệm của tôi đó chính là quá ỷ lại vào anh.”
Vũ Văn Linh khe than dài một tiếng “Hiếm khi hai anh em mình ở cùng nhau, chúng ta đừng tiếp tục chủ đề này nữa, em đã dùng bữa chưa?”
Chiếc xe chầm chậm tiến về phía một khu trung tâm thương mại, nơi có một tiệm cà phê, trước kia Vũ Văn Phi rất thích lui tới.
Bao năm trôi qua, anh vẫn còn nhớ, chỉ là hiện nay vật còn mà người đã rời xa.
“Tôi muốn gặp bố.” Vũ Văn Phi cũng không cố chấp tranh cãi truyện ban nãy nữa.
“Anh sẽ sắp xếp thời gian để em gặp.”
“Lại là sắp xếp? Không phải anh nói chỉ khi nào tôi gia nhập Thái Hưng thì mới có khả năng đấu chọi với anh sao? Vậy tại sao ngay đến việc tôi muốn gặp bố, anh cũng không đồng ý vậy?”
“Tình trạng sức khỏe của bố hiện nay không ổn, chuyện này, chắc em cũng biết.”
“Được, tôi hiểu, vậy thì phiền anh hãy sắp xếp cho tôi gặp bố thật sớm. Chuyện tôi muốn gia nhập Thái Hưng, hy vọng ông sẽ đứng ra tuyên bố.”
“Tiểu Phi…”
“Nói cho cùng, ông ấy mới là chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Thái Hưng.” Vũ Văn Phi vừa dứt lời lại nói tiếp “Tôi muốn xuống xe.”
Bàn tay Vũ Văn Linh khẽ run, sau đó xoay vô lăng, dừng lại trước một ngõ nhỏ.
“Tiểu Phi, anh sẽ nhanh chóng sắp xếp cho em, hãy đợi điện thoại của anh.”
Nhưng Vũ Văn Phi đã bỏ đi không thèm nhìn lại, khuất dần trong biển người đông đúc.
Sắc đêm ngày càng tối tăm, mây đen mịt mù, có lẽ, ngày mai trời sẽ đổ mưa xuân.
Tại biệt thự nhà họ Lăng, bữa tối đầy đủ, đa dạng đa được chuẩn bị sẵn sàng, Lăng Nguyên không xuống dùng bữa cùng bọn họ, đoán chắc lúc này vẫn còn đắm chìm trong game.
Còn Thần Tinh bởi vì ăn gần hết cả lồng bánh bao, nên chỉ uống chút canh hải sâm, thế nhưng dạ dày lại bắt đầu quặn thắt.
Vì không muốn ảnh hưởng tới việc ăn uống của Lăng Điền, càng không muốn để ahn phát hiện, trước sự quan tâm của anh gần đây, cô luôn cảm thấy như ảo ảnh, nên Thần Tinh gắng ghìm cơn ho rồi rời khỏi bàn. Lúc này Lăng Nguyên mới xuất hiện ở đầu cầu thang, kéo Thần Tinh lại “Chị dâu…”
Tiếng chị dâu này nghe rất thân thiết. “Em còn không mau xuống dùng bữa tối đi?”
Thần Tinh lúc này không kìm được, bật ho một vài tiếng, Lăng Nguyên vội đưa tay vuốt lưng cho cô, lại cất tiếng cằn nhằn “Chị dâu, người ta không đói lắm, buổi chiều em đã ăn quá nhiều đồ ăn vặt. À, đúng rồi, chị dâu…”
Lăng Nguyên định nói gì lại thôi, kéo Thần Tinh vào phòng ngủ của mình “Chị dâu ơi, cái anh Hoàng Phủ Dịch lần trước có còn liên hệ với chị không?”
“Hoàng Phủ Dịch…có chuyện gì sao?”
“Không gì cả, chỉ là đột nhiên nhớ tới, bộ lạc trên mạng của em có một hoạt động, cho nên…em nghĩ rằng anh ấy sẽ hứng thú.”
Yêu cầu này có vẻ hơi đường đột, có điều, trò chơi mà Lăng Nguyên đang chơi lại nằm dưới sự quản lý của công ty Niệm Vũ.
Mà tổng giám đốc của Niệm Vũ chính là Hoàng Phủ Dịch, chỉ cần lên trang mạng tra là biết ngay mọi thông tin cá nhân. Chỉ là, trước khi tra, Lăng Nguyên thật sự không biết rằng, anh có lai lịch như vậy. Tuy lai lịch cũng khá tốt, cũng đại diện cho có năng lực và quyền lực. Nhưng không phải trước kia cô vẫn luôn coi thường những đối tượng xem mặt có năng lực mà anh trai sắp xếp cho sao?
Tại sao giờ lại…
Giọng Thần Tinh kéo Lăng Nguyên ra khỏi những suy nghĩ hỗn loạn “Bộ lạc?”
“Dạ vâng, chính là cái tổ chức trong trò chơi mà em tham gia đó.”
“Chị với anh ấy chỉ là bạn bè bình thường, lần đó, anh ấy tình cờ đi ngang qua, nên giúp chúng ta thôi chứ thực ra chẳng có liên hệ gì cả.”
“Là như vậy sao…” Lăng Nguyên có vẻ thất vọng, bàn tay nắm chặt lấy tay áo Thần Tinh từ từ buông ra.
“Bộ lạc có hoạt động gì?”
Thần Tinh không muốn làm Lăng Nguyên thất vọng, nếu sức khỏe của cô cho phép, sẽ cùng Lăng Nguyên tới đó xem sao.
“Cũng chẳng có gì ạ.” Thế nhưng xem ra Lăng Nguyên đã mất hết hứng thú, chu miệng nói “Chị dâu, không có chuyện gì nữa, chị quay về nghir ngơi đi, nhớ chăm sóc em bé thật tốt đấy.”
“Được. Nhưng nếu không phải hoạt động gì quá khó, chị có thể đi cùng em.”
“Ừm, chuyện này…đến lúc đó rồi nói tiếp.” Lăng Nguyên buồn bã nhìn vào màn hình game. “Hầy, vốn tưởng rằng còn có thể gặp mặt anh ấy một lần cơ…”
Lăng Nguyên bất giác di chuột, hoạt động hào hứng nãy giờ cô đành xóa đi thôi. Bởi lẽ thân là tổng giám đốc tập đoàn Niệm Vũ, đương nhiên Hoàng Phủ Dịch sẽ không chủ động tham gia các hoạt động như vậy. Lần gặp gỡ ấy, cô cứ tưởng chị dâu quen thân với anh.
Có điều, xem ra chị dâu là người phụ nữ nội tâm, sao có thể quen thân với quá nhiều đàn ông như vậy?
Trong phòng ngủ, tiếng nhạc du dương vang lên, nhưng lại khiến Thần Tinh lúng túng. Những lúc chỉ có hai người ở bên nhau, cô luôn cảm thấy như vậy.
Nhưng không hiểu sao hôm nay Lăng Điền lại chủ động phá tan sự lúng túng đó “Cô mau đi tắm đi.”
“Vâng ạ.”
Tối qua còn chưa tắm, hôm nay mà không tắm nữa thì thật kinh khủng, lại thấy trên chiếc sô pha gần đó đã đặt sẵn bộ đồ ngủ màu hồng, mềm mại.
Lúc đóng cửa phòng tắm lại, cô mới phát hiện, cánh cửa này không hề có khóa, là vì mỹ quan, hoặc giả do tính cách phóng khoáng của chủ nhân căn phòng.
Phát hiện này khiến Thần Tinh không khỏi ngượng ngùng, nghĩ ngợi một hồi, Thần Tinh đặt quần áo xuống, lấy chiếc ghế chặn cửa lại, sau đó mới bước vào buồng tắm.
Không cần điều chỉnh, nhiệt độ nước rất thích hợp, chỉ đến khi gội đầu, sờ lên mái tóc ướt nhoẹt cô mới nhận ra mình quên cầm theo khăn tắm, nước gội đầu hảy vào mắt gây cảm giác khó chịu, Thần Tinh đành mò mẫm đi ra phía cửa.
Đẩy cửa ra, cô thử mở mắt, thò tay với chiếc khăn bông bên ngoài, móc được chiếc khăn, nhưng bánh xà phòng đặt gần đó bị vướng mà rơi xuống, do nước chảy quá to Thần Tinh không hề hay biết, dùng khăn lau mặt, quay trở lại buồng tắm. Chẳng ngờ giẫm phải bánh xà phòng, cả người ngã xuống đất tạo thành một tiếng động rất lớn. Cơn đau truyền từ phần đùi lên, mặc dù theo phản xạ, cô đã dùng tay chống đất, cũng ngã lên tấm đệm mềm chống trơn. Chỉ là thực sự vẫn thấy rất đau. Nhưng phản ứng đầu tiên của cô lúc này chính là ôm lấy phần bụng, rồi xem xét một lượt, ngoài chân đau, những nơi khác không có gì bất thường.
Chính lúc này, cô nghe thấy tiếng cửa mở, rồi tiếng bước chân vội vã chạy vào giọng Lăng Điền vang lên bên tai. Phản ứng đầu tiên của Thần Tinh chính là hét lớn, sau đó dùng chiếc khăn bông lớn để che lấy ngực.
Lăng Điền sau khi kiểm tra thấy Thần Tinh không có việc gì, thì cảm thấy vô cùng kinh ngạc trước tiếng hét lớn. Phản ứng tiếp theo là nhìn cơ thể gần như không mảnh vải che thân của Thần Tinh.
Hơi nước bốc nghi ngút trong phòng, cùng cả hương thơm của dầu gội khiến cảnh tượng hiện nay càng thêm bốc lửa. Chỉ là, ngay lúc sau, anh lập tức kéo một chiếc khăn tắm lớn, gói gọn thân người Thần Tinh lại, bế bổng cô lên.
“Ý…” Thần Tinh thấy vậy lại khẽ hô lên một tiếng.
Bây giờ Lăng Điền mới để ý kỹ thấy trên đầu Thần Tinh, dầu gội đầu còn rất nhiều, cứ đi ra ngoài thế này, hình như không thích hợp lắm.
“Cô…không sao chứ?” Lần đầu tiên, đường đường tổng giám đốc Lăng cao cao tại thượng nói chuyện không mấy thoải mái, bởi vì anh hít thở có phần khó khăn.
Là bởi bởi vì hơi nước trong phòng tắm quá nhiều hoặc giả…
“Có lẽ không sao, chỉ là mái tóc ó chút vấn đề.” Cô chỉ vào mái tóc đầy bọt xà phòng của mình.
Khuôn mặt Lăng Điền ửng đỏ, thế nhưng Thần Tinh lại chẳng nhìn thấy, bởi vì nước gội đầu lại chảy vào mắt, khiến cô không còn cách nào khác nhắm chặt mắt lại.
Nhắm mắt thế này thật ra cũng là muốn tránh phải đối diện với không khí lúng túng lúc này.
Lăng Điền lặng lẽ bế Thần Tinh vào buồng tắm, tìm một chiếc ghế để cô ngòi lên, rồi tiện tay gội sạch dầu gội vương trên mái tóc cho cô. Những sợi tóc mềm mại giữa những ngón tay anh, trong lòng anh đột ngột cảm thấy bầu không khí hiếm khi lại ấm áp thế này.
Hai tay cô nắm chặt chiếc khăn tắm cuốn trên người, ngoan ngoãn ngồi đó, thầm nghĩ lúc nhỏ, mẹ thường gội đầu giúp cô thế này, giờ một lần nữa tận hưởng cảm giác kì diệu ấy, không ngờ lại là từ người đàn ông cao ngạo.
Thần Tinh khẽ rụt cổ, hòng giảm bớt cảm giác mê say trong tim.
Bởi vì không hề mở mắt, cho nên cô cũng không nhìn thấy dáng vẻ vụng về của Lăng Điền lúc này, thậm chí cái giá phải trả để gội sạch mái tóc cho cô chính là khiến ống tay áo của anh thẫm đẫm xà phòng.
Cũng chính, nhìn cô với mái tóc ướt nhoẹt, những mảnh kí ức xa xôi trong đầu anh bắt đầu trỗi dậy…
Nơi đó, có người con gái với nụ cười vui vẻ, toàn thân ướt đẫm, chỉ vì muốn chuyển tất cả những giỏ hoa hồng trong mưa vào phòng chứa hoa, anh thấy cô tay chân lúng túng, liền quyết định giúp cô một tay. Nhưng anh không ngờ, giá để bồn hoa không kiên cố, mảnh sành rơi xuống cứa rách ngón tay của anh, để lại một vết sẹo khá rõ, máu trôi theo nước mưa, càng lúc càng chảy nhiều hơn. Thấy anh bị chảy máu, lần đầu tiên đứng trước mặt anh, cô không còn nụ cười rạng rỡ, thay vào đó là đôi mắt long lanh đẫm lệ.
Anh nhìn đôi mắt nhòa lệ của cô, chẳng biết nước mưa hay nước mắt nhiều hơn, chỉ biết rằng, trái tim anh tưởng rằng cứng hơn kim cương, cuối cùng đã mềm nhũn. Cô băng bó vết thương cho anh, mái tóc cô ướt đẫm, dính sát vào khuôn mặt trái xoan, lại càng toát lên vẻ yếu đuối. Chính vào lúc đó, chẳng né được, anh nhẹ cúi người trao cô nụ hôn. Đó là nụ hôn đầu tiên giữa anh và cô.
Ký ức đó của anh mang theo vị nước mưa tinh khiết, cùng mùi hương thơm ngát của hoa hồng, và cả đôi môi mềm mại của cô, những cảm giác đó vẫn còn đọng lại trên môi, khiến anh bất giác chìm sâu trong kí ức tuyệt vời. Anh hôn thật sâu, thật mãnh liệt, cô dường như không chịu nổi sự mãnh liệt đó, phát ra tiếng rên nhè nhẹ, khoảnh khắc, anh dần lấy lại bình tĩnh đồng thời kinh hãi nhận ra, người anh đang hôn không phải là Lạc Lạc mà là Thần Tinh.
Lăng Điền không khỏi lặng người, dù hành động này đã vượt quá cảnh giới trong lòng, thế nhưng anh đột nhiên lại không muốn từ bỏ cảm giác tuyệt vời lúc này.
Có lẽ bắt đầu từ khi nãy, cô đã mơ màng, cô chỉ biết, bỗng nhiên có một thứ mềm mại, ấm nóng chiếm trọn lấy bờ môi mình. Thần Tinh nhắm mắt lại, cảm nhận cảm nhận đôi môi ấm nóng, cuồng nhiệt đó, mà quên mất phải đẩy anh ra. Có lẽ là mơ màng đã khiến cô quên mất cả phản kháng.
Nước chảy qua bàn tay anh, rơi xuống mặt đất, nhưng âm thanh ấy chẳng sánh bằng tiếng nhịp tim đập thình thịch lúc này. Là tiếng nhịp tim đập của cô hay là của anh. Hoặc giả trái tim của cả hai đã chẳng thể nào bình ổn được.
Không biết bao lâu sau, anh mới rời khỏi bờ môi cô, ngay giây tiếp theo, toàn thân Thần Tinh truyền đến cảm giác lành lạnh, không còn nước nóng, rời khỏi bờ môi anh lẽ nào sẽ lạnh lẽo vậy sao?
Không, không thể nào. Cảm giác lạnh giá này đồng thời buộc Thần Tinh phải tỉnh táo lại, cô cúi đầu, dùng khăn bông lau mắt, giống như khi nãy chưa từng xảy ra chuyện gì, giữ một khoảng cách nhất định giữa hai bên.
“Xong rồi.” Giọng anh mang theo chút dịu dàng, truyền từ trên đỉnh đầu cô xuống.
“Cảm ơn anh, để tôi tự làm.”
“Ừm.” Anh buông cô ra, nhưng lúc sau lại bế bổng cô từ trên ghế lên.
Nước trong phòng tắm tràn ra bên ngoài khi cửa vừa mở, bây giờ cả phòng vệ sinh nhoe nhoét nước, đi ra thế này rất dễ bị trượt.
Anh vốn là người đàn ông kĩ tính, mọi hành động tối nay cũng rất dịu dàng. Chỉ là những thứ này, không phải vì cô.
Con người, nên biết mình là ai, như vậy mới tốt.
Huống hồ, giữa cô với anh chỉ sống cạnh nhau có vài tháng ngắn ngủi, nhưng lại có quá nhiều chuyện phức tạp, không thuần túy.
Lăng Điền từ tốn đặt Thần Tinh lên giường, sau đó để dì Tường cùng hai người làm nhanh chóng lau sạch phòng vệ sinh.
Bởi vì có người làm xuất hiện, Thần Tinh cầm cuốn sách hướng dẫn chăm sóc trẻ sơ sinh bên giường lên đọc để che đi vẻ bối rối, còn anh ngồi bên cửa sổ đọc một cuốn sách khác, thi thoảng lại lên mạng tra tài liệu.
Thời gian từ từ trôi, khi đồng hồ chỉ mười giờ, anh đóng mày tính lại, đi tới bên giường. Thấy vậy Thần Tinh chưa đợi anh lên tiếng, gập sách đặt lên hộc đầu giường bên mình, rồi nhẹ nhàng chui vào trong chăn.
Cô có thể nghe thấy, tiếng anh tắt đèn, chui vào trong chăn, sau vài âm thanh loay hoay nhẹ nhàng, tất cả chìm vào yên tĩnh.
Thần Tinh bất giác đưa tay chạm lên môi mình, nơi này dường như vẫn còn đọng lại hơi ấm của anh khi nãy, cảm giác chạm môi đó khiến khuôn mặt cô đỏ bừng. Cô bị sao thế này? Sao đột nhiên lại có động tác này chứ?
Thần Tinh nhẹ lắc đầu, cố gắng gạt bỏ nhưng suy nghĩ hỗn loạn trong đầu, nhưng đột nhiên nghe thấy giọng nói trầm ổn của anh vang lên “Có chuyện gì thế?”
“Không sao cả…” Giọng Thần Tinh rất nhẹ, đã lâu rồi không được ai quan tâm đến cô như vậy, nó khiến cô cảm thấy khó bề thích ứng.
Lời vừa mới dứt, cô thấy có một vật mềm mềm đẩy sát tới phần eo, cô kinh hãi, thu người về phía sau, bờ vai liền bị anh nhẹ nhàng kéo lại. Để ý kĩ, cô mới nhận ra đó là một tấm đệm mềm. Khác với chiếc gối ôm ở giữa giường, cái đệm này được thiết kế phù hợp với vùng eo cô.
“Ngủ như vậy sẽ thấy dễ chịu hơn.”
Giọng anh rất khẽ, thế nhưng nghe ra không còn vẻ lạnh lùng như mọi khi.
Thần Tinh mím môi, cũng dịu dàng lên tiếng “Cảm ơn anh.”
Lần này quay lại, cô dường như không chỉ nói cảm ơn anh có một lần, bờ môi bất giác cong lên thành một nụ cười, nói ‘cảm ơn’ dù gì cũng tốt hơn cãi cọ. Nếu giữa cô và anh tình cờ quen biết, phải chăng mọi thứ đã khác?
Biết đâu sự dịu dàng này không phải vì bất cứ thứ gì mà chỉ vì cô thôi?
Giữa cô và anh, tất cả mọi thứ sẽ là thuần túy, sẽ không kẹp giữa những thị phi, phức tạp không cần thiết nữa.
Vừa nghĩ tới đây, Thần Tinh nắm gối, tại sao cô lại có thể suy nghĩ lung tung như vậy? Thôi đành, tối nay, cô cho phép bản thân được suy nghĩ lung tung đôi chút.
Vùi nửa mặt vào trong chăn, nghe được tiếng hơi thở nhịp nhàng của anh, cô cũng dần chìm vào mộng đẹp.
Không biết có phải đã mang thai, giấc ngủ của cô không sâu lắm, chỉ nghe thấy chút động tĩnh là giật mình tỉnh giấc, nửa đêm nóng quá, Thần Tinh đạp chăn ra, sau đó liền thấy anh nhẹ nhàng đắp lại cho cô.
Vào lúc đó, cho dù thần trí không được tỉnh táo lắm, thế nhưng khóe mắt Thần Tinh bỗng nhiên âm ấm, sau khi anh đắp chăn lại cho cô, nước mắt Thần Tinh lặng le rơi xuống, Thấm vào mép chăn, chẳng để lại chút xíu dấu tích nào.
Nếu như, mọi thứ trước kia có thể trôi đi không dấu vết thì thật tốt biết bao, ít nhất sẽ chẳng còn nặng nề vì những tổn thương đó.
/46
|