- Mỹ Phương, cô cùng tôi qua bên công ty đối tác một chút.
Mạnh Nguyên xuất hiện ở ngưỡng cửa Ban Thư ký làm cả phòng bất động tới mất phút. Họ phải dụi dụi mắt mấy lần để chắc chắn rằng mình không nhìn lầm người. Cái dáng cao lớn, lịch lãm và đàn ông đó ngoài tổng tài của họ ra thì còn ai nữa đâu. Anh đưa mắt nhìn một lượt và dừng lại ở chỗ Vũ Hân. Hôm nay cô không đi làm.
Anh nhìn Mỹ Phương rồi quay đi. Mỹ Phương cầm túi xách rồi nhanh chân chạy theo trong đầu không khỏi thắc mắc. Xưa nay Mạnh Nguyên chẳng bao giờ tới Ban Thư ký làm gì, nếu cần anh sẽ gọi điện rồi điều người cần gặp lên phòng mình. Hành động của anh hôm nay quả thực đang kích thích trí tò mò của cô.
- Vũ Hân đâu.
Một câu nói ngắn gọn tới mức xúc tích của Mạnh Nguyên làm Mỹ Phương khựng lại như chết ngồi. Mặt cô đờ đẫn bởi vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Mạnh Nguyên khó chịu nhìn lên phía trên để nghe câu trả lời từ Mỹ Phương nhưng cô vẫn im lặng.
- À cái đó…- Mỹ Phương lấy lại bình tĩnh.- Cô ấy hôm nay xin nghỉ, thưa sếp.
- Lý do.
Mỹ Phương bặm môi, cô chưa bao giờ thấy sếp mình như vậy cả. Chẳng nhẽ anh thay đổi cách sống? Muốn quan tâm tới nhân viên nhiều hơn sao? Vậy sao cả tuần nay cô làm việc hùng hục như thế mà anh không hỏi lấy một câu. Cô tất tả chạy đi chạy lại sao anh không giảm bớt công việc đi để cô có thời gian thở một chút. Mặt cô trắng xanh lại mà anh không thèm để ý. Quả như cô tiên đoán, sếp tổng của cô đang chú ý tới Vũ Hân.
- Cô ấy nói là cô ấy mệt…
Như không còn thắc mắc, Mạnh Nguyên lại im lặng khiến không khí trong xe lại rơi vào trạng thái cũ. Mỹ Phương không phải là người nhiều chuyện nên Mạnh Nguyên mới lên tiếng hỏi cô. Anh cũng không lo cô như những nhân viên khác, thích bàn ra tán vào chuyện của sếp. Anh rất yên tâm với độ trung thành và kín tiếng của Mỹ Phương. Vì thế nên cô mới ở bên cạnh anh lâu như vậy được.
Từ khi đi du lịch về tới nay, thái độ của Vũ Hân với anh thay đổi hoàn toàn. Cô không còn bẽn lẽn, tỏ ra bối rối khi đứng trước anh nữa. Cô cũng lờ tịt đi việc cô và anh đã… hôn nhau. Anh không biết mình đã gây nên tội gì. Hôm đó khi thấy nước mắt của Vũ Hân, đầu óc anh như trống rống, chẳng thể nghĩ gì được cả. Và ngay cả hôm qua, sự quan tâm của anh lại khiến cô gắt lên một các giận dữ. Anh rất muốn nói chuyện với cô thì lại nhớ đến gương mặt đong đầy nước đó… thật sự ảnh cảm thấy rất khó hiểu. Vậy nên hôm nay anh muốn gặp cô nhưng cô lại xin nghỉ. Hỏi ra mới biết cô mệt.
Có điều anh không biết rằng giờ Mỹ Phương đang rất rất tò mò về quan hệ của anh với Vũ Hân. Lâu nay làm việc bên cạnh anh, cô nhận định anh là người tài giỏi, quyết đoán trong công việc, thực sự là một người hoàn mĩ. Nhưng cô cũng đã từng nghi ngờ về giới tính của anh. Xung quanh anh có không biết bao nhiêu cô gái săn đón, sẵn sàng ngã vào vòng tay anh khi anh mở lòng. Thế mà anh lại thờ ơ bỏ qua, coi họ như không tồn tại.
Hơn nữa Vũ Hân thì không có gì nổi bật. Làm việc với Vũ Hân cũng không lâu nhưng cô có thể khẳng định Vũ Hân là một cô gái bình thường. Ngoại hình ưa nhìn, xinh xắn nhưng không thể gọi là mỹ nhân bởi Vũ Hân còn kém Mỹ Phương một bậc. Tính cách hòa đồng, nhanh nhẹn nhưng sao nhạy bén bằng Mỹ Phương. Nghĩ đi nghĩ lại thì Mỹ Phương vẫn không hiểu Vũ Hân có điểm gì thu hút sếp mình.
…
Kinh kong… King kong…
Vũ Hân vẫn nằm im trên giường sau 2 hồi chuông cửa. Cô vùi mặt vào gối vì muốn vị khách không mời mà tới kia bỏ đi khi không thấy ai ra mở cửa. Có điều người đó rất kiên trì, tiếng chuông tiếp tục vang lên inh ỏi khiến đầu Vũ Hân như muốn nổ tung. Cô nhăn mặt rồi cố gắng đứng dậy, nhấc người khỏi giường. Bước những bước chân nặng nhọc ra phía cửa bởi tiếng chuông cứ vang lên không ngừng.
Vừa mở cửa ra, Vũ Hân đã sững người. Gương mặt cô đã biểu lộ chút hốt hoảng. Mạnh Nguyên đang sừng sững đứng trước mặt cô, gương mặt anh tuấn ánh lên vẻ khó chịu vì phải chờ đợi. Nhưng thấy gương mặt tái xanh có phần trắng bệch của Vũ Hân thì anh lại xuôi lòng, tim khẽ nhói lên một cái.
- Cô… làm sao vậy?
- Sếp tới có việc gì sao?
Vũ Hân không trả lời Mạnh Nguyên mà lại hỏi ngược lại anh. Cô ngoái vào trong nhà nhìn lên chiếc đồng hồ trên tường.
14h40′???
Cô quay lại nhìn anh, trong đầu không khỏi thắc mắc. Có nằm mơ cô cũng không nghĩ anh xuất hiện ở nhà mình vào giờ này. Đáng lẽ anh phải ở công ty chứ sao lại ở đây…
- Định để tôi đứng ngoài này sao?
- À…, xin lỗi sếp!
Vũ Hân đứng tránh sang một bên để Mạnh Nguyên bước vào. Nhưng đứng được một lúc là Vũ Hân ngã lăn ra đất, gập người lại rồi nhăn mặt đau đớn. Mạnh Nguyên hốt hoảng đỡ cô dậy rồi hỏi han.
- Sao vậy? Cô đau ở đâu?
- Cái đó…
Vũ Hân nhăn nhó nhìn Mạnh Nguyên rồi vịn vào tay anh đứng dậy. Cô cố gắng bước vào nhà vệ sinh khiến Mạnh Nguyên ngây ra trong giây lát.
Hôm nay tới ngày của Vũ Hân, bụng đau tới mức không chịu nổi nên cô mới xin nghỉ làm. Cô mệt mỏi với tay lên chiếc túi đựng băng nhưng trong đó chẳng còn lấy một chiếc. Ông trời nhẫn tâm đẩy cô vào tình huống gì thế này. Đã xuất hiện trước mặt Mạnh Nguyên trong bộ dạng thảm hại thì chớ, lại còn… Giờ cô bước ra ngoài kia thế nào được.
Đang suy nghĩ không biết làm gì thì Mạnh Nguyên gõ cửa nhà tắm.
- Cô sao vậy? Bộ ngất ở trong đó rồi à?
- Tôi…- Vũ Hân lắp bắp.
- Sao?
- Tôi… sếp có thể đi mua giúp tôi… cái đó được không…
- Hả?
- Hôm nay là tới ngày, tôi…
Vũ Hân nín thinh, cô cũng không nghe thấy ngoài cửa có tiếng động gì nữa. Khỏi nói cũng biết Mạnh Nguyên sửng sốt tới mức nào. Không phải là anh xấu hổ khi nghe cô nhờ đi mua mà là vì anh không nghĩ vì chuyện đó mà cô nghỉ làm, hơn nữa bộ dạng lại thảm hại như thế.
Anh thản nhiên đi vào cửa hàng tạp hóa, thản nhiên đứng trước gian hàng dành cho phụ nữ. Cái bộ dạng gãi cằm nhìn chằm chằm vào mấy cuộn băng *** của anh làm mấy bà cô lẫn mấy cô bán hàng mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau.
- Không biết cô ấy dùng loại nào nhỉ??
Anh tặc lưỡi rồi chọn mỗi loại một túi. Đặt cả một rổ băng *** trước quầy tính tiền làm cô nhân viên nhìn anh như thể anh là người ngoài hành tinh. Cũng đúng thôi, trông anh thì lịch lãm, đẹp trai, nhìn đã biết là đại gia rồi. Nhưng cái việc anh đang làm… chẳng có tên đàn ông nào làm cả.
Thấy mình bị nhìn tới mòn cả mặt, Mạnh Nguyên cười giả lả, giọng điệu chân thật.
- Vợ tôi cô ấy tới ngày nên tôi mua dùm ấy mà!
Nghe thấy thế, mấy vị phụ nữ đứng đó mắt nheo lại, miệng ngoác ra cười.
- Hóa ra là thế, cậu thật chu đáo.- Một bà cô lớn tuổi khen.
- Phải đó, tôi với chồng tôi lấy nhau hơn 40 năm mà cũng chưa thấy lão làm thế bao giờ.- Người đàn bà khác nói chen vào.
- Vợ anh thật có phước.- Cô bán hàng tặc lưỡi tiếc rẻ.
Mạnh Nguyên nhanh chóng thanh toán rồi nhanh chân rời khỏi cửa hàng bách hóa. Không phải anh ngại trước mấy lời trêu đùa của mấy người phụ nữ kia mà là anh sợ Vũ Hân đang ở nhà ngất luôn trong phòng tắm. Nhưng nghĩ tới đó thì bước chân anh chậm dần và đổi hướng.
Mãi một lúc sau anh mới gõ cửa và gọi Vũ Hân. Cô cảm kích nhận chiếc túi trong tay Mạnh Nguyên rồi đóng cửa lại. Nhìn chiếc túi to trong tay, cô hơi hoảng.
- Gì mà mua nhiều vậy??
Vì không biết Vũ Hân dùng loại nào nên Mạnh Nguyên đã mua từ loại có cánh, không cánh, dùng ban đêm cho tới dùng hàng ngày… Anh rất cẩn thận, rất chu đáo. Tự dưng Vũ Hân thấy có lỗi vì đã đẩy anh vào tình huống khó xử này. Cô cũng không hiểu làm cách nào mà anh lại xách được cái túi to oành này ra khỏi bách hóa nữa. Nghĩ tới đó, môi cô bỗng vẽ thành nụ cười mà chính cô cũng không hay.
Lúc Vũ Hân trở ra thì thấy Mạnh Nguyên đang đứng bên bàn bếp, cạnh chiếc phích nước làm nóng siêu tốc. Cô lật đật chạy lại gần nhưng bị ánh mắt sắc lạnh của anh làm cho dừng bước.
- Chẳng ph
ải vào những ngày này cô không nên chạy nhảy sao??
- Dạ?- Vũ Hân nhìn anh với ánh mắt khó hiểu, cái đầu nghiêng nghiêng trông rất ngộ.
Nhìn bộ dạng ngây ngốc của Vũ Hân, Mạnh Nguyên nén cười.
- Uống cái này đi.
Anh đưa Vũ Hân một viên thuốc cùng với cốc nước ấm. Cô ngẩn người nhìn anh rồi lại nhìn viên thuốc.
- Nó sẽ giúp cô giảm đau.
Nói tới đó là Vũ Hân đỏ mặt. Cô cúi đầu không dám ngẩng lên nhìn Mạnh Nguyên. Hai tay cô vân vê vạt áo một hồi mới dám lên tiếng.
- Tôi… không có thói quen uống thuốc. Uống rồi sợ khi không có thuốc sẽ không chịu đựng được.
Mạnh Nguyên cười. Vũ Hân vốn dĩ trong mắt anh là một người có vẻ ngoài mạnh mẽ và cam chịu. Nghĩ cho kĩ thì điều cô nói hoàn toàn hợp lý. Cô tạo cho mình một thói quen là không phụ thuộc vào thuốc nhưng trông cô đau đớn như thế anh thấy thật không cam lòng.
Anh kêu cô ra salon ngồi rồi lại bật bếp lên làm gì đó. Vũ Hân ngồi im ở ghế rồi nhìn anh, mắt không rời đi nửa giây. Cái dáng cao cao vẫn rất phong độ khi đứng trước gian bếp vốn dành cho phụ nữ. Gương mặt nhìn nghiêng vẫn ánh lên vẻ đàn ông, nam tính. Ánh mắt đầy chăm chú như anh muốn đặt hết tình cảm của mình vào công việc mình đang làm. Trái tim vốn đã lạnh của Vũ Hân bỗng nhiên có cảm giác ấm áp.
Khoảng thời gian này rất khó khăn với cô, cô lao đầu vào làm việc để làm gì? Chẳng phải để những suy nghĩ vẩn vơ về anh biến mất sao? Cô mất ngủ vì sao? Vì đêm nào cô cũng trằn trọc, cũng cảm thấy cô đơn trong căn nhà này. Rồi cô lại thức tới sáng vì sợ lại mơ thấy những giấc mơ đó lần nữa. Nhưng lúc này, khi nhìn thấy bộ dạng đó của Mạnh Nguyên cô lại thấy lòng mình yên lắng lạ thường. Cái cảm giác bình yên và ấm áp đó, lâu lắm rồi cô mới cảm nhận được.
Vũ Hân cứ ngẩn người ngắm ai đó mà quên mất việc rằng người ấy đang làm gì. Cho mãi tới khi Mạnh Nguyên đặt trước mặt cô một ly nước gừng với đường thì cô mới ngớ người ra.
- Sếp… cũng biết à?
- Mẹ tôi và Phương Nhi cũng thường như vậy. Mà mỗi lần như thế thì tôi đều pha thứ này cho họ uống. Nghe nói là đỡ hơn rất nhiều.
Anh thật tốt! Vũ Hân đã nghĩ như vậy nhưng không nói. Từ trước tới nay khi cô bị đau tới mức nằm liệt giường cũng không có ai ngó ngàng tới. Cũng không ai quan tâm đi pha nước gừng với đường cho cô cả. Cẩm cốc nước gừng trên tay, Vũ Hân thấy cổ họng nghèn nghèn, mắt cay cay. Miệng cười, cô nói.
- Cảm ơn!
- Ừ!
Thấy bộ dạng đó của Vũ Hân, Mạnh Nguyên rất muốn ôm cô, muốn vuốt vuốt mái tóc dài đó nhưng không có đủ can đảm để nhìn cô quay lưng lại với anh lần nữa. Gương mặt xanh xao ấy đã đỡ hơn một chút cũng khiến anh yên tâm hơn. Chợt Vũ Hân nhìn anh rồi hỏi.
- Sếp vừa nhắc tới Phương Nhi… cô ấy là ai vậy?
Một sự vui thích len lỏi trong tâm trí Mạnh Nguyên. Gương mặt thoáng hồng của Vũ Hân khiến môi anh nở nụ cười. Chẳng lẽ… cô ghen sao??
- À, là em gái tôi.
- Em gái sếp?
- Ừ! Nó đi du học. Tháng tới là về rồi!
- Vậy sao?
- Phải. Và còn một chuyện nữa tôi muốn nói với cô.
Nhìn bộ mặt nghiêm túc trở lại của Mạnh Nguyên là Vũ Hân toát mồ hôi hột. Anh có chuyện gì nhờ vả hay giao phó cho cô mà lại phải tới tận đây như thế. Giờ ánh mắt của anh còn khiến cô sợ tới mức quên hẳn cơn đau đang âm ỉ. Cô nuốt khan rồi ngồi thẳng nhìn anh. Gương mặt sát thủ quen thuộc lại trở về. Ngự trị ở đó là một nụ cười đẹp tới mê đắm lòng người.
Mạnh Nguyên xuất hiện ở ngưỡng cửa Ban Thư ký làm cả phòng bất động tới mất phút. Họ phải dụi dụi mắt mấy lần để chắc chắn rằng mình không nhìn lầm người. Cái dáng cao lớn, lịch lãm và đàn ông đó ngoài tổng tài của họ ra thì còn ai nữa đâu. Anh đưa mắt nhìn một lượt và dừng lại ở chỗ Vũ Hân. Hôm nay cô không đi làm.
Anh nhìn Mỹ Phương rồi quay đi. Mỹ Phương cầm túi xách rồi nhanh chân chạy theo trong đầu không khỏi thắc mắc. Xưa nay Mạnh Nguyên chẳng bao giờ tới Ban Thư ký làm gì, nếu cần anh sẽ gọi điện rồi điều người cần gặp lên phòng mình. Hành động của anh hôm nay quả thực đang kích thích trí tò mò của cô.
- Vũ Hân đâu.
Một câu nói ngắn gọn tới mức xúc tích của Mạnh Nguyên làm Mỹ Phương khựng lại như chết ngồi. Mặt cô đờ đẫn bởi vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Mạnh Nguyên khó chịu nhìn lên phía trên để nghe câu trả lời từ Mỹ Phương nhưng cô vẫn im lặng.
- À cái đó…- Mỹ Phương lấy lại bình tĩnh.- Cô ấy hôm nay xin nghỉ, thưa sếp.
- Lý do.
Mỹ Phương bặm môi, cô chưa bao giờ thấy sếp mình như vậy cả. Chẳng nhẽ anh thay đổi cách sống? Muốn quan tâm tới nhân viên nhiều hơn sao? Vậy sao cả tuần nay cô làm việc hùng hục như thế mà anh không hỏi lấy một câu. Cô tất tả chạy đi chạy lại sao anh không giảm bớt công việc đi để cô có thời gian thở một chút. Mặt cô trắng xanh lại mà anh không thèm để ý. Quả như cô tiên đoán, sếp tổng của cô đang chú ý tới Vũ Hân.
- Cô ấy nói là cô ấy mệt…
Như không còn thắc mắc, Mạnh Nguyên lại im lặng khiến không khí trong xe lại rơi vào trạng thái cũ. Mỹ Phương không phải là người nhiều chuyện nên Mạnh Nguyên mới lên tiếng hỏi cô. Anh cũng không lo cô như những nhân viên khác, thích bàn ra tán vào chuyện của sếp. Anh rất yên tâm với độ trung thành và kín tiếng của Mỹ Phương. Vì thế nên cô mới ở bên cạnh anh lâu như vậy được.
Từ khi đi du lịch về tới nay, thái độ của Vũ Hân với anh thay đổi hoàn toàn. Cô không còn bẽn lẽn, tỏ ra bối rối khi đứng trước anh nữa. Cô cũng lờ tịt đi việc cô và anh đã… hôn nhau. Anh không biết mình đã gây nên tội gì. Hôm đó khi thấy nước mắt của Vũ Hân, đầu óc anh như trống rống, chẳng thể nghĩ gì được cả. Và ngay cả hôm qua, sự quan tâm của anh lại khiến cô gắt lên một các giận dữ. Anh rất muốn nói chuyện với cô thì lại nhớ đến gương mặt đong đầy nước đó… thật sự ảnh cảm thấy rất khó hiểu. Vậy nên hôm nay anh muốn gặp cô nhưng cô lại xin nghỉ. Hỏi ra mới biết cô mệt.
Có điều anh không biết rằng giờ Mỹ Phương đang rất rất tò mò về quan hệ của anh với Vũ Hân. Lâu nay làm việc bên cạnh anh, cô nhận định anh là người tài giỏi, quyết đoán trong công việc, thực sự là một người hoàn mĩ. Nhưng cô cũng đã từng nghi ngờ về giới tính của anh. Xung quanh anh có không biết bao nhiêu cô gái săn đón, sẵn sàng ngã vào vòng tay anh khi anh mở lòng. Thế mà anh lại thờ ơ bỏ qua, coi họ như không tồn tại.
Hơn nữa Vũ Hân thì không có gì nổi bật. Làm việc với Vũ Hân cũng không lâu nhưng cô có thể khẳng định Vũ Hân là một cô gái bình thường. Ngoại hình ưa nhìn, xinh xắn nhưng không thể gọi là mỹ nhân bởi Vũ Hân còn kém Mỹ Phương một bậc. Tính cách hòa đồng, nhanh nhẹn nhưng sao nhạy bén bằng Mỹ Phương. Nghĩ đi nghĩ lại thì Mỹ Phương vẫn không hiểu Vũ Hân có điểm gì thu hút sếp mình.
…
Kinh kong… King kong…
Vũ Hân vẫn nằm im trên giường sau 2 hồi chuông cửa. Cô vùi mặt vào gối vì muốn vị khách không mời mà tới kia bỏ đi khi không thấy ai ra mở cửa. Có điều người đó rất kiên trì, tiếng chuông tiếp tục vang lên inh ỏi khiến đầu Vũ Hân như muốn nổ tung. Cô nhăn mặt rồi cố gắng đứng dậy, nhấc người khỏi giường. Bước những bước chân nặng nhọc ra phía cửa bởi tiếng chuông cứ vang lên không ngừng.
Vừa mở cửa ra, Vũ Hân đã sững người. Gương mặt cô đã biểu lộ chút hốt hoảng. Mạnh Nguyên đang sừng sững đứng trước mặt cô, gương mặt anh tuấn ánh lên vẻ khó chịu vì phải chờ đợi. Nhưng thấy gương mặt tái xanh có phần trắng bệch của Vũ Hân thì anh lại xuôi lòng, tim khẽ nhói lên một cái.
- Cô… làm sao vậy?
- Sếp tới có việc gì sao?
Vũ Hân không trả lời Mạnh Nguyên mà lại hỏi ngược lại anh. Cô ngoái vào trong nhà nhìn lên chiếc đồng hồ trên tường.
14h40′???
Cô quay lại nhìn anh, trong đầu không khỏi thắc mắc. Có nằm mơ cô cũng không nghĩ anh xuất hiện ở nhà mình vào giờ này. Đáng lẽ anh phải ở công ty chứ sao lại ở đây…
- Định để tôi đứng ngoài này sao?
- À…, xin lỗi sếp!
Vũ Hân đứng tránh sang một bên để Mạnh Nguyên bước vào. Nhưng đứng được một lúc là Vũ Hân ngã lăn ra đất, gập người lại rồi nhăn mặt đau đớn. Mạnh Nguyên hốt hoảng đỡ cô dậy rồi hỏi han.
- Sao vậy? Cô đau ở đâu?
- Cái đó…
Vũ Hân nhăn nhó nhìn Mạnh Nguyên rồi vịn vào tay anh đứng dậy. Cô cố gắng bước vào nhà vệ sinh khiến Mạnh Nguyên ngây ra trong giây lát.
Hôm nay tới ngày của Vũ Hân, bụng đau tới mức không chịu nổi nên cô mới xin nghỉ làm. Cô mệt mỏi với tay lên chiếc túi đựng băng nhưng trong đó chẳng còn lấy một chiếc. Ông trời nhẫn tâm đẩy cô vào tình huống gì thế này. Đã xuất hiện trước mặt Mạnh Nguyên trong bộ dạng thảm hại thì chớ, lại còn… Giờ cô bước ra ngoài kia thế nào được.
Đang suy nghĩ không biết làm gì thì Mạnh Nguyên gõ cửa nhà tắm.
- Cô sao vậy? Bộ ngất ở trong đó rồi à?
- Tôi…- Vũ Hân lắp bắp.
- Sao?
- Tôi… sếp có thể đi mua giúp tôi… cái đó được không…
- Hả?
- Hôm nay là tới ngày, tôi…
Vũ Hân nín thinh, cô cũng không nghe thấy ngoài cửa có tiếng động gì nữa. Khỏi nói cũng biết Mạnh Nguyên sửng sốt tới mức nào. Không phải là anh xấu hổ khi nghe cô nhờ đi mua mà là vì anh không nghĩ vì chuyện đó mà cô nghỉ làm, hơn nữa bộ dạng lại thảm hại như thế.
Anh thản nhiên đi vào cửa hàng tạp hóa, thản nhiên đứng trước gian hàng dành cho phụ nữ. Cái bộ dạng gãi cằm nhìn chằm chằm vào mấy cuộn băng *** của anh làm mấy bà cô lẫn mấy cô bán hàng mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau.
- Không biết cô ấy dùng loại nào nhỉ??
Anh tặc lưỡi rồi chọn mỗi loại một túi. Đặt cả một rổ băng *** trước quầy tính tiền làm cô nhân viên nhìn anh như thể anh là người ngoài hành tinh. Cũng đúng thôi, trông anh thì lịch lãm, đẹp trai, nhìn đã biết là đại gia rồi. Nhưng cái việc anh đang làm… chẳng có tên đàn ông nào làm cả.
Thấy mình bị nhìn tới mòn cả mặt, Mạnh Nguyên cười giả lả, giọng điệu chân thật.
- Vợ tôi cô ấy tới ngày nên tôi mua dùm ấy mà!
Nghe thấy thế, mấy vị phụ nữ đứng đó mắt nheo lại, miệng ngoác ra cười.
- Hóa ra là thế, cậu thật chu đáo.- Một bà cô lớn tuổi khen.
- Phải đó, tôi với chồng tôi lấy nhau hơn 40 năm mà cũng chưa thấy lão làm thế bao giờ.- Người đàn bà khác nói chen vào.
- Vợ anh thật có phước.- Cô bán hàng tặc lưỡi tiếc rẻ.
Mạnh Nguyên nhanh chóng thanh toán rồi nhanh chân rời khỏi cửa hàng bách hóa. Không phải anh ngại trước mấy lời trêu đùa của mấy người phụ nữ kia mà là anh sợ Vũ Hân đang ở nhà ngất luôn trong phòng tắm. Nhưng nghĩ tới đó thì bước chân anh chậm dần và đổi hướng.
Mãi một lúc sau anh mới gõ cửa và gọi Vũ Hân. Cô cảm kích nhận chiếc túi trong tay Mạnh Nguyên rồi đóng cửa lại. Nhìn chiếc túi to trong tay, cô hơi hoảng.
- Gì mà mua nhiều vậy??
Vì không biết Vũ Hân dùng loại nào nên Mạnh Nguyên đã mua từ loại có cánh, không cánh, dùng ban đêm cho tới dùng hàng ngày… Anh rất cẩn thận, rất chu đáo. Tự dưng Vũ Hân thấy có lỗi vì đã đẩy anh vào tình huống khó xử này. Cô cũng không hiểu làm cách nào mà anh lại xách được cái túi to oành này ra khỏi bách hóa nữa. Nghĩ tới đó, môi cô bỗng vẽ thành nụ cười mà chính cô cũng không hay.
Lúc Vũ Hân trở ra thì thấy Mạnh Nguyên đang đứng bên bàn bếp, cạnh chiếc phích nước làm nóng siêu tốc. Cô lật đật chạy lại gần nhưng bị ánh mắt sắc lạnh của anh làm cho dừng bước.
- Chẳng ph
ải vào những ngày này cô không nên chạy nhảy sao??
- Dạ?- Vũ Hân nhìn anh với ánh mắt khó hiểu, cái đầu nghiêng nghiêng trông rất ngộ.
Nhìn bộ dạng ngây ngốc của Vũ Hân, Mạnh Nguyên nén cười.
- Uống cái này đi.
Anh đưa Vũ Hân một viên thuốc cùng với cốc nước ấm. Cô ngẩn người nhìn anh rồi lại nhìn viên thuốc.
- Nó sẽ giúp cô giảm đau.
Nói tới đó là Vũ Hân đỏ mặt. Cô cúi đầu không dám ngẩng lên nhìn Mạnh Nguyên. Hai tay cô vân vê vạt áo một hồi mới dám lên tiếng.
- Tôi… không có thói quen uống thuốc. Uống rồi sợ khi không có thuốc sẽ không chịu đựng được.
Mạnh Nguyên cười. Vũ Hân vốn dĩ trong mắt anh là một người có vẻ ngoài mạnh mẽ và cam chịu. Nghĩ cho kĩ thì điều cô nói hoàn toàn hợp lý. Cô tạo cho mình một thói quen là không phụ thuộc vào thuốc nhưng trông cô đau đớn như thế anh thấy thật không cam lòng.
Anh kêu cô ra salon ngồi rồi lại bật bếp lên làm gì đó. Vũ Hân ngồi im ở ghế rồi nhìn anh, mắt không rời đi nửa giây. Cái dáng cao cao vẫn rất phong độ khi đứng trước gian bếp vốn dành cho phụ nữ. Gương mặt nhìn nghiêng vẫn ánh lên vẻ đàn ông, nam tính. Ánh mắt đầy chăm chú như anh muốn đặt hết tình cảm của mình vào công việc mình đang làm. Trái tim vốn đã lạnh của Vũ Hân bỗng nhiên có cảm giác ấm áp.
Khoảng thời gian này rất khó khăn với cô, cô lao đầu vào làm việc để làm gì? Chẳng phải để những suy nghĩ vẩn vơ về anh biến mất sao? Cô mất ngủ vì sao? Vì đêm nào cô cũng trằn trọc, cũng cảm thấy cô đơn trong căn nhà này. Rồi cô lại thức tới sáng vì sợ lại mơ thấy những giấc mơ đó lần nữa. Nhưng lúc này, khi nhìn thấy bộ dạng đó của Mạnh Nguyên cô lại thấy lòng mình yên lắng lạ thường. Cái cảm giác bình yên và ấm áp đó, lâu lắm rồi cô mới cảm nhận được.
Vũ Hân cứ ngẩn người ngắm ai đó mà quên mất việc rằng người ấy đang làm gì. Cho mãi tới khi Mạnh Nguyên đặt trước mặt cô một ly nước gừng với đường thì cô mới ngớ người ra.
- Sếp… cũng biết à?
- Mẹ tôi và Phương Nhi cũng thường như vậy. Mà mỗi lần như thế thì tôi đều pha thứ này cho họ uống. Nghe nói là đỡ hơn rất nhiều.
Anh thật tốt! Vũ Hân đã nghĩ như vậy nhưng không nói. Từ trước tới nay khi cô bị đau tới mức nằm liệt giường cũng không có ai ngó ngàng tới. Cũng không ai quan tâm đi pha nước gừng với đường cho cô cả. Cẩm cốc nước gừng trên tay, Vũ Hân thấy cổ họng nghèn nghèn, mắt cay cay. Miệng cười, cô nói.
- Cảm ơn!
- Ừ!
Thấy bộ dạng đó của Vũ Hân, Mạnh Nguyên rất muốn ôm cô, muốn vuốt vuốt mái tóc dài đó nhưng không có đủ can đảm để nhìn cô quay lưng lại với anh lần nữa. Gương mặt xanh xao ấy đã đỡ hơn một chút cũng khiến anh yên tâm hơn. Chợt Vũ Hân nhìn anh rồi hỏi.
- Sếp vừa nhắc tới Phương Nhi… cô ấy là ai vậy?
Một sự vui thích len lỏi trong tâm trí Mạnh Nguyên. Gương mặt thoáng hồng của Vũ Hân khiến môi anh nở nụ cười. Chẳng lẽ… cô ghen sao??
- À, là em gái tôi.
- Em gái sếp?
- Ừ! Nó đi du học. Tháng tới là về rồi!
- Vậy sao?
- Phải. Và còn một chuyện nữa tôi muốn nói với cô.
Nhìn bộ mặt nghiêm túc trở lại của Mạnh Nguyên là Vũ Hân toát mồ hôi hột. Anh có chuyện gì nhờ vả hay giao phó cho cô mà lại phải tới tận đây như thế. Giờ ánh mắt của anh còn khiến cô sợ tới mức quên hẳn cơn đau đang âm ỉ. Cô nuốt khan rồi ngồi thẳng nhìn anh. Gương mặt sát thủ quen thuộc lại trở về. Ngự trị ở đó là một nụ cười đẹp tới mê đắm lòng người.
/45
|