"Khí chất của cô rất giống bạn gái tôi." Cuối cùng sau khi vũ bước kết thúc, Trần Mậu Thanh ở bên tai cô nhẹ giọng mở miệng.
Vốn là giống như lời kịch bắt chuyện cũ rích, được anh ta nói ra khỏi miệng như vậy lại làm cho Tô Tử Duyệt cảm nhận được mấy phần chân thật. Thậm chí cảm thấy mình có vinh dự làm bạn gái anh ta, nếu không phải thì ở loại thời điểm này anh ta sẽ không chủ động mời cô khiêu vũ, ở tiệc rượu này vai trò thân phận của cô hoặc nhiều hoặc ít có chút xấu hổ. Quan hệ nhà họ Tô và nhà họ Hạ như nước với lửa, chắc hẳn phần lớn mọi người đều biết, huống chi chủ nhân tiệc rượu hôm nay là Hạ Thành Vân, không ai muốn tại loại thời điểm này mà đi đắc tội với nhà họ Hạ.
Ở Nam Giang, nhà họ Hạ không được tính là đại gia tộc hạng nhất, nhưng còn hơn rất nhiều gia tộc, người có thể không để nhà họ Hạ ở trong mắt tất nhiên cũng có, có thể nói còn có rất nhiều, nhưng có ai nguyện ý vào thời điểm này mà ra mặt đây? Thậm chí phần lớn mọi người muốn giữ khoảng cách nhất định với cô.
Giọng nói Trần Mậu Thanh rất êm tai, mặc dù làm cho người ta cảm thấy một bộ không đứng đắn. Cô biết nhất định lời của anh ta là thật, lúc đàn ông bắt chuyện, tuyệt đối sẽ không nói người phụ nữ này giống với bạn gái mình, thiếu một chữ "trước" để tô điểm.
Nhưng cô vẫn bày tỏ cảm kích với Trần Mậu Thanh, cảm ơn anh ta ra mặt hóa giải lúng túng cho cô, không để cho cô ngây ngốc đứng ở một bên, mặc cho người khác dùng ánh mắt khinh thường hoặc là khinh bỉ lăng trì.
"Đây là vinh hạnh của tôi." Chính xác là như vậy.
Trần Mậu Thanh sờ sờ mũi, cười với cô một cái, "Tô tiểu thư xinh đẹp, cô nhất định sẽ gặp vận may."
"Vậy thì cảm ơn lời chúc của anh."
Cô hiểu, người đàn ông này nguyện ý đứng ra để giảm bớt xấu hổ cho cô, nhưng cũng không làm được nhiều lắm, thế giới của đàn ông có vẻ như rất đơn giản, nhưng cũng rất phức tạp, bọn họ nguyện ý làm một vài chuyện nhỏ không quan trọng, cũng tuyệt đối không muốn lấy ích lợi bạn thân ra để đùa giỡn, cho dù là Trần Mậu Thanh tiêu tiền như nước cũng thế, đối mặt với lợi ích thì đều sẽ cân nhắc một hai, tuyệt đối không buôn bán lỗ vốn.
Cô nhìn Trần Mậu Thanh đi xa, khẽ thở dài, xác thực ông nội bảo vệ cô rất tốt, đến hôm nay mới để cô lộ ra khuôn mặt tươi cười xấu xí, chỉ là cô có thói quen lạnh nhạt, ngoài mặt dù chưa biểu hiện chút bất mãn nào, nội tâm đã có chút mệt mỏi rồi. Ông nội chính là như vậy, vẫn kiên cường đứng ở phía trước cô, che gió che mưa cho cô, hôm nay cô, chưa được một phần ngàn của ông.
Cô cho là mình có thể tưởng tượng ra mọi thứ mà ông chịu, xem ra vẫn chưa đủ, sự thật luôn tàn nhẫn hơn so với tưởng tượng một chút.
Nhiệm vụ hôm nay của cô đã hoàn thành rồi, cũng là lúc cô nên rời đi rồi.
Lúc cô nghĩ tới nên rời đi, Phương Văn Thành lại đứng ở trước người cô.
Cô không biết anh lấy loại thân phận nào tham gia tiệc rượu lần này, đại diện người nào, cô cũng không muốn biết, cái này không có quan hệ với cô. Cô nhàn nhạt nhìn về phía người đàn ông trước mặt này, cười với anh, "Thật là trùng hợp, ở chỗ này cũng có thể gặp phải."
"Thực sự rất khéo." Ở bệnh viện có thể gặp được, ở chỗ này cũng có thể gặp, hơn nữa đều là không hề chuẩn bị điều kiện tiên quyết.
Cô nhìn lướt qua anh, nụ cười càng đậm, "Bây giờ thăng chức ở đâu?"
Anh nói ra một cái tên, cô chưa từng nghe nói, nhưng hẳn là không tệ. Anh thấy cô lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, tỉ mỉ giải thích cho cô một phen.
"Có thể mời em ăn cơm không?"
"Tôi không đói."
"Vậy uống cà phê?"
"Tôi không muốn buổi tối mất ngủ." Nụ cười của cô không thay đổi, "Phương Văn Thành, anh lấy thân phận gì nói mấy lời này? Bạn học? Bạn bè? Ex. Boyfriend?"
Phương Văn Thành lộ ra mấy phần chua xót cười, "Anh biết, em vẫn còn trách anh, dù là năm đó em không tỏ vẻ gì."
Có một số người chính là kiểu như thế, cô không biểu hiện ra tâm tình gì, cô đặt cảm xúc ở đáy lòng, đồng thời ăn sâu bén rễ, đối với việc đã từng tổn thương, tuyệt đối sẽ không liền sẹo thì quên người tạo ra vết thương, luôn luôn ghi nhớ.
"Phương Văn Thành, hôm nay có có hứng thú nhớ thuở xưa? Thực xin lỗi, cho tới bây giờ đối với tôi nhớ đến thuở xưa cũng không có hứng thú."
"Tiểu Duyệt, em đừng như vậy..."
"Vậy tôi nên như thế nào, mời nói cho tôi biết, tôi sẽ cân nhắc xem có nên làm theo anh nghĩ hay không."
Thái độ cô như vậy khiến Phương Văn Thành hoàn toàn không biết mình phải làm thế nào, cảm giác như thế quá xa lạ. Trước kia luôn là cô vây quanh anh, cùng với anh, lấy anh làm trọng, anh lại không biết, cô còn có một mặt như vậy.
"Anh không phải có ý đó, anh chỉ là bởi vì… Chúng ta coi như không ở cùng nhau, cũng có thể cư xử thản nhiên với đối phương."
"Không làm được người yêu thì làm bạn bè, những lời này không có trong từ điển của tôi."
"Chúng ta không thể nói chuyện giống như bạn bè cũ sao?"
"Không thể." Cô gằn từng chữ một nói ra hai chữ này, đây chính là thái độ của cô, "Nếu như anh cảm thấy áy náy, muốn đền bù cái gì, căn bản là không cần, tôi cũng không có tổn thất gì, huống chi tôi cũng sống rất tốt. Nếu như không phải, thầm nghĩ muốn thỏa mãn anh cái gọi là người tình cũ gặp nhau nhất tiếu mẫn ân cừu*, vậy thì thôi đi! Chúng ta căn bản không cần thiết phải gặp mặt, bởi vì tôi hoàn toàn không biết, phải nói cái gì với anh, tôi ghét phải tìm chuyện để nói, điểm này hẳn là anh biết rõ."
*Nhất tiếu mẫn ân cừu: Cười một tiếng xóa hết oán thù
Lần này Phương Văn Thành thật không biết nên nói cái gì cho phải rồi.
Anh cũng không biết, thì ra cô chính là đại tiểu thư nhà họ Tô, anh chỉ biết điều kiện gia đình cô rất không tệ. Nhưng cô cũng không cố ý thể hiện gia thế của cô, luôn là ăn với anh ít đồ ăn rẻ một chút, thậm chí biết anh kiêm chức vất vả, cũng không bắt anh mua quà. Những chi tiết này, đến mấy năm sau, anh hồi tưởng lại lần nữa, mới biết năm đó cô gái kia thật lòng đối đãi với mình như thế nào.
Nếu như anh nói anh hối hận, có phải làm kiêu quá hay không?
Hạ Ngữ Đình ngã vào trong ngực anh, nói cô thích anh đến cỡ nào, vì anh cố gắng cỡ nào, nhìn cô nước mắt hoa lê đẫm mưa, thật sự anh động lòng rồi, loại cảm giác điềm đạm đáng yêu đó, lập tức liền đâm trúng anh. Hơn nữa khi đó, anh muốn đó là cô gái có thể khéo hiểu lòng người, cô gái như vậy mới có thể cùng anh đến cuối cùng. Vì vậy anh chủ động đưa ra lời chia tay, dĩ nhiên nguyên nhân có rất nhiều, nhưng khó có thể phủ nhận thực sự là anh động lòng với Hạ Ngữ Đình.
Anh lựa chọn quán cà phê bọn họ thường hẹn hò để chia tay với Tô Tử Duyệt.
Anh đưa ra lời chia tay, anh suy đoán phản ứng của cô, suy nghĩ rất nhiều loại, cô sẽ mắng to anh, hoặc là trực tiếp cho anh một bạt tai, hoặc giả trực tiếp khóc thút thít hỏi anh lý do. Nhưng cô chỉ nói là được, sau đó đứng dậy rời đi, quả quyết như vậy, chỉ lưu lại một bóng lưng.
Anh chưa từng nói cho bất kỳ ai, nhìn bóng lưng cô rời đi thì sự bi thương của anh khó có thể tưởng tượng được, nước mắt lập tức tràn mi. Thì ra không phải là không yêu, mà là sâu tận xương tủy, không nhìn thấy, liền cho rằng không tồn tại.
Đây là bí mật thuộc về một mình Phương Văn Thành.
Mà hiện tại anh rất rõ ràng, thực sự Tô TỬ Duyệt chỉ có thể là mối tình đầu của anh thôi, cô sẽ không cho anh cơ hội lần thứ hai. Người nói lời chia tay là anh, người canh cánh trong lòng lại là anh.
Dương Tử Hân lôi kéo chồng mình cùng nghe trộm ở góc tường, sau khi nghe xong, cô phải nói, cô thật tâm thích người phụ nữ này, cô còn tưởng rằng mình có thể thấy một đôi người tình nhân cũ gặp nhau dây dưa chuyện xưa, phát hiện kết quả sai rồi, là chàng có ý mà thiếp vô tình. Cô thấy nhiều cô gái si tình, phát hiện thích nhất là loại cầm lên được cũng thả xuống được này, phụ nữ nên như vậy, kéo thấp trình độ trung bình của phụ nữ si tình, miễn cho bị khi dễ.
Sau đó Dương Tử Hân phát hiện, cô gái này còn là một mỹ nhân, hơn nữa còn là kiểu mỹ nhân phù hợp … thẩm mỹ đại chúng.
Lăng Diệc Cảnh kéo vợ mình liên tục mấy lần, phát hiện cô không có phản ứng gì, cứ ở góc tường nghe người ta như vậy, thật sự được sao?
Sau khi đôi kia rời đi, tự Dương Tử Hân cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, "Nhìn thấy mỹ nữ vừa rồi không?" Cô không nói chuyện nhảm.
"Ừ, nhưng khẳng định không có chăm chú như em."
Dương Tử Hân lấy tay nhéo hông anh, "Mỹ nữ kia có chút dối trá, mang theo một tấm mặt nạ tựa như. . . . . ."
Lăng Diệc Cảnh khẽ lắc đầu, ở chỗ này, ai mà không như vậy chứ?
Thực ra Dương Tử Hân muốn nói là, vị mỹ nữ kia đặc biệt nhất ở chỗ này a, cười dối trá như vậy, nhưng mà một chút cũng không làm người ta ghét, phụ nữ như vậy mới thật sự là lợi hại. Cô cảm thấy mỹ nữ kia dù là giả khóc, cho dù cô là đàn ông, cho dù biết rõ mỹ nữ đang làm bộ, cũng không chán ghét, loại phụ nữ này thật sự là làm cho người ta. . . . . . Ừm, là không ghét nổi.
Nhưng tại sao cô có thể ở trước mặt chồng mình khen người phụ nữ khác chứ, vì vậy nữ nhân dối trá kia, nhất định là dối trá.
Sau khi Dương Tử Hân theo Lăng Diệc Cảnh dạo một vòng ở đại sảnh, cảm thấy quá nhàm chán, "Anh tiếp tục nói chuyện làm ăn với người khác đi, em đi tìm anh trai em… Đã lâu không gặp anh ấy rồi."
Lăng Diệc Cảnh dặn dò cô mấy câu thì để cho cô đi.
Đối với cô nói chuyện làm ăn giống như niệm kinh.
Dương Tử Hân thật thật lâu không nhìn thấy anh trai của mình rồi, vì vậy hưng phấn chạy tới, nếu như không phải là người ở đây quá nhiều, có lẽ cô sẽ giống như khi còn bé vậy, lấy tay che mắt của anh, "Đang suy nghĩ gì? Ngay cả em tới cũng không biết."
Giang Dực liếc nhìn em gái mình, có chút nhức đầu, "Diệc Cảnh đâu? Sao em không đi theo cậu ấy? Không sợ cậu ấy bị mỹ nữ lừa mất?"
"Mới không đâu, anh ấy là có lòng trách nhiệm của người đàn ông tốt, tuyệt đối sẽ không bị người khác câu đi."
"Đúng vậy, em tin tưởng cậu ấy như thế. Người nói muốn thời thời khắc khắc canh giữ ở bên cạnh chồng mình phòng ngừa anh ta bị mỹ nữ khác bắt cóc không phải là em."
Dương Tử Hân buồn bực, "Hừ, lời này khẳng định không phải là em nói."
"Anh chưa nói gì là em nói." Giang Dực kéo khóe miệng, chỉ là nụ cười rất nhạt.
Cô vẫn có thể nhìn ra cảm xúc của anh trai mình không tốt lắm, "Anh, tâm tình anh không tốt?"
"Không có."
"Còn nói không có, cảm giác anh đặc biệt không yên lòng." Cô suy nghĩ một chút, "Không thể nào, chẳng lẽ anh lại cãi nhau với bạn gái của anh?"
Giang Dực liếc mắt nhìn cô một cái, quả thật liền mặc kệ cô, "Lại nói nhảm, bảo Lăng Diệc Cảnh tới thu người."
"Em liền không được anh chào đón như vậy?" Lúc này Dương Tử Hân mới nhớ tới mục đích mình tới đây, "Mới vừa rồi anh nhìn vị mỹ nữ kia à, em cũng đang nhìn, đích xác là rất xinh đẹp, anh thích kiểu này?"
Giang Dực đứng dậy, hình như không muốn nói với cô em gái này của mình hơn một câu.
Dương Tử Hân cũng bất giác đi theo phía sau anh, "Có phải hay không, anh nói một câu đi!"
Anh vẫn không để ý tới cô.
Dương Tử Hân lại lầm bầm lầu bầu, "Hình như trong nhà vị mỹ nữ kia có khó khăn, anh, nếu như anh thật sự cảm thấy hứng thú với người ta, nắm lấy cơ hội này, cứu cô ấy ở trong nước sôi lửa bỏng, cô ấy sẽ lấy thân báo đáp anh ngay..."
Giang Dực hoàn toàn coi khinh lời của cô, "Anh bây giờ rời đi, em đi theo anh hay là chờ đi cùng Diệc Cảnh?"
"Chờ anh ấy."
"Ừ." Anh gật đầu một cái, xoay người rời đi.
Anh biết, ném cho cô loại lựa chọn này, cô sẽ không chút do dự lựa chọn chồng.
Dương Tử Hân nhìn bóng lưng anh mình, hậu tri hậu giác nghĩ, mới vừa rồi vị mỹ nữ kia, hình như cũng là rời đi từ bên này…
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Mậu Thanh: có thể để cho ta làm gã nam phụ sao? Ta muốn nhiều màn hơn mấy lần…
Lục Lục: nam phụ của ta đều không có kết quả tốt…
Trần Mậu thanh: có thể nhiều màn hơn là được.
Lục Lục: nam nữ chính, ý của các ngươi là?
Tô Tử Duyệt: thế nhưng không cần phải vì ta mới muốn làm nam phụ, không hợp cách!
Giang dực: không sao cả… ( dù sao cũng giành không thắng ta )
Lục Lục: …
Trần Mậu Thanh đang si si ngốc ngốc nhìn ta.
Lục Lục: vậy ta suy nghĩ một chút!
Vốn là giống như lời kịch bắt chuyện cũ rích, được anh ta nói ra khỏi miệng như vậy lại làm cho Tô Tử Duyệt cảm nhận được mấy phần chân thật. Thậm chí cảm thấy mình có vinh dự làm bạn gái anh ta, nếu không phải thì ở loại thời điểm này anh ta sẽ không chủ động mời cô khiêu vũ, ở tiệc rượu này vai trò thân phận của cô hoặc nhiều hoặc ít có chút xấu hổ. Quan hệ nhà họ Tô và nhà họ Hạ như nước với lửa, chắc hẳn phần lớn mọi người đều biết, huống chi chủ nhân tiệc rượu hôm nay là Hạ Thành Vân, không ai muốn tại loại thời điểm này mà đi đắc tội với nhà họ Hạ.
Ở Nam Giang, nhà họ Hạ không được tính là đại gia tộc hạng nhất, nhưng còn hơn rất nhiều gia tộc, người có thể không để nhà họ Hạ ở trong mắt tất nhiên cũng có, có thể nói còn có rất nhiều, nhưng có ai nguyện ý vào thời điểm này mà ra mặt đây? Thậm chí phần lớn mọi người muốn giữ khoảng cách nhất định với cô.
Giọng nói Trần Mậu Thanh rất êm tai, mặc dù làm cho người ta cảm thấy một bộ không đứng đắn. Cô biết nhất định lời của anh ta là thật, lúc đàn ông bắt chuyện, tuyệt đối sẽ không nói người phụ nữ này giống với bạn gái mình, thiếu một chữ "trước" để tô điểm.
Nhưng cô vẫn bày tỏ cảm kích với Trần Mậu Thanh, cảm ơn anh ta ra mặt hóa giải lúng túng cho cô, không để cho cô ngây ngốc đứng ở một bên, mặc cho người khác dùng ánh mắt khinh thường hoặc là khinh bỉ lăng trì.
"Đây là vinh hạnh của tôi." Chính xác là như vậy.
Trần Mậu Thanh sờ sờ mũi, cười với cô một cái, "Tô tiểu thư xinh đẹp, cô nhất định sẽ gặp vận may."
"Vậy thì cảm ơn lời chúc của anh."
Cô hiểu, người đàn ông này nguyện ý đứng ra để giảm bớt xấu hổ cho cô, nhưng cũng không làm được nhiều lắm, thế giới của đàn ông có vẻ như rất đơn giản, nhưng cũng rất phức tạp, bọn họ nguyện ý làm một vài chuyện nhỏ không quan trọng, cũng tuyệt đối không muốn lấy ích lợi bạn thân ra để đùa giỡn, cho dù là Trần Mậu Thanh tiêu tiền như nước cũng thế, đối mặt với lợi ích thì đều sẽ cân nhắc một hai, tuyệt đối không buôn bán lỗ vốn.
Cô nhìn Trần Mậu Thanh đi xa, khẽ thở dài, xác thực ông nội bảo vệ cô rất tốt, đến hôm nay mới để cô lộ ra khuôn mặt tươi cười xấu xí, chỉ là cô có thói quen lạnh nhạt, ngoài mặt dù chưa biểu hiện chút bất mãn nào, nội tâm đã có chút mệt mỏi rồi. Ông nội chính là như vậy, vẫn kiên cường đứng ở phía trước cô, che gió che mưa cho cô, hôm nay cô, chưa được một phần ngàn của ông.
Cô cho là mình có thể tưởng tượng ra mọi thứ mà ông chịu, xem ra vẫn chưa đủ, sự thật luôn tàn nhẫn hơn so với tưởng tượng một chút.
Nhiệm vụ hôm nay của cô đã hoàn thành rồi, cũng là lúc cô nên rời đi rồi.
Lúc cô nghĩ tới nên rời đi, Phương Văn Thành lại đứng ở trước người cô.
Cô không biết anh lấy loại thân phận nào tham gia tiệc rượu lần này, đại diện người nào, cô cũng không muốn biết, cái này không có quan hệ với cô. Cô nhàn nhạt nhìn về phía người đàn ông trước mặt này, cười với anh, "Thật là trùng hợp, ở chỗ này cũng có thể gặp phải."
"Thực sự rất khéo." Ở bệnh viện có thể gặp được, ở chỗ này cũng có thể gặp, hơn nữa đều là không hề chuẩn bị điều kiện tiên quyết.
Cô nhìn lướt qua anh, nụ cười càng đậm, "Bây giờ thăng chức ở đâu?"
Anh nói ra một cái tên, cô chưa từng nghe nói, nhưng hẳn là không tệ. Anh thấy cô lộ ra vẻ mặt nghi hoặc, tỉ mỉ giải thích cho cô một phen.
"Có thể mời em ăn cơm không?"
"Tôi không đói."
"Vậy uống cà phê?"
"Tôi không muốn buổi tối mất ngủ." Nụ cười của cô không thay đổi, "Phương Văn Thành, anh lấy thân phận gì nói mấy lời này? Bạn học? Bạn bè? Ex. Boyfriend?"
Phương Văn Thành lộ ra mấy phần chua xót cười, "Anh biết, em vẫn còn trách anh, dù là năm đó em không tỏ vẻ gì."
Có một số người chính là kiểu như thế, cô không biểu hiện ra tâm tình gì, cô đặt cảm xúc ở đáy lòng, đồng thời ăn sâu bén rễ, đối với việc đã từng tổn thương, tuyệt đối sẽ không liền sẹo thì quên người tạo ra vết thương, luôn luôn ghi nhớ.
"Phương Văn Thành, hôm nay có có hứng thú nhớ thuở xưa? Thực xin lỗi, cho tới bây giờ đối với tôi nhớ đến thuở xưa cũng không có hứng thú."
"Tiểu Duyệt, em đừng như vậy..."
"Vậy tôi nên như thế nào, mời nói cho tôi biết, tôi sẽ cân nhắc xem có nên làm theo anh nghĩ hay không."
Thái độ cô như vậy khiến Phương Văn Thành hoàn toàn không biết mình phải làm thế nào, cảm giác như thế quá xa lạ. Trước kia luôn là cô vây quanh anh, cùng với anh, lấy anh làm trọng, anh lại không biết, cô còn có một mặt như vậy.
"Anh không phải có ý đó, anh chỉ là bởi vì… Chúng ta coi như không ở cùng nhau, cũng có thể cư xử thản nhiên với đối phương."
"Không làm được người yêu thì làm bạn bè, những lời này không có trong từ điển của tôi."
"Chúng ta không thể nói chuyện giống như bạn bè cũ sao?"
"Không thể." Cô gằn từng chữ một nói ra hai chữ này, đây chính là thái độ của cô, "Nếu như anh cảm thấy áy náy, muốn đền bù cái gì, căn bản là không cần, tôi cũng không có tổn thất gì, huống chi tôi cũng sống rất tốt. Nếu như không phải, thầm nghĩ muốn thỏa mãn anh cái gọi là người tình cũ gặp nhau nhất tiếu mẫn ân cừu*, vậy thì thôi đi! Chúng ta căn bản không cần thiết phải gặp mặt, bởi vì tôi hoàn toàn không biết, phải nói cái gì với anh, tôi ghét phải tìm chuyện để nói, điểm này hẳn là anh biết rõ."
*Nhất tiếu mẫn ân cừu: Cười một tiếng xóa hết oán thù
Lần này Phương Văn Thành thật không biết nên nói cái gì cho phải rồi.
Anh cũng không biết, thì ra cô chính là đại tiểu thư nhà họ Tô, anh chỉ biết điều kiện gia đình cô rất không tệ. Nhưng cô cũng không cố ý thể hiện gia thế của cô, luôn là ăn với anh ít đồ ăn rẻ một chút, thậm chí biết anh kiêm chức vất vả, cũng không bắt anh mua quà. Những chi tiết này, đến mấy năm sau, anh hồi tưởng lại lần nữa, mới biết năm đó cô gái kia thật lòng đối đãi với mình như thế nào.
Nếu như anh nói anh hối hận, có phải làm kiêu quá hay không?
Hạ Ngữ Đình ngã vào trong ngực anh, nói cô thích anh đến cỡ nào, vì anh cố gắng cỡ nào, nhìn cô nước mắt hoa lê đẫm mưa, thật sự anh động lòng rồi, loại cảm giác điềm đạm đáng yêu đó, lập tức liền đâm trúng anh. Hơn nữa khi đó, anh muốn đó là cô gái có thể khéo hiểu lòng người, cô gái như vậy mới có thể cùng anh đến cuối cùng. Vì vậy anh chủ động đưa ra lời chia tay, dĩ nhiên nguyên nhân có rất nhiều, nhưng khó có thể phủ nhận thực sự là anh động lòng với Hạ Ngữ Đình.
Anh lựa chọn quán cà phê bọn họ thường hẹn hò để chia tay với Tô Tử Duyệt.
Anh đưa ra lời chia tay, anh suy đoán phản ứng của cô, suy nghĩ rất nhiều loại, cô sẽ mắng to anh, hoặc là trực tiếp cho anh một bạt tai, hoặc giả trực tiếp khóc thút thít hỏi anh lý do. Nhưng cô chỉ nói là được, sau đó đứng dậy rời đi, quả quyết như vậy, chỉ lưu lại một bóng lưng.
Anh chưa từng nói cho bất kỳ ai, nhìn bóng lưng cô rời đi thì sự bi thương của anh khó có thể tưởng tượng được, nước mắt lập tức tràn mi. Thì ra không phải là không yêu, mà là sâu tận xương tủy, không nhìn thấy, liền cho rằng không tồn tại.
Đây là bí mật thuộc về một mình Phương Văn Thành.
Mà hiện tại anh rất rõ ràng, thực sự Tô TỬ Duyệt chỉ có thể là mối tình đầu của anh thôi, cô sẽ không cho anh cơ hội lần thứ hai. Người nói lời chia tay là anh, người canh cánh trong lòng lại là anh.
Dương Tử Hân lôi kéo chồng mình cùng nghe trộm ở góc tường, sau khi nghe xong, cô phải nói, cô thật tâm thích người phụ nữ này, cô còn tưởng rằng mình có thể thấy một đôi người tình nhân cũ gặp nhau dây dưa chuyện xưa, phát hiện kết quả sai rồi, là chàng có ý mà thiếp vô tình. Cô thấy nhiều cô gái si tình, phát hiện thích nhất là loại cầm lên được cũng thả xuống được này, phụ nữ nên như vậy, kéo thấp trình độ trung bình của phụ nữ si tình, miễn cho bị khi dễ.
Sau đó Dương Tử Hân phát hiện, cô gái này còn là một mỹ nhân, hơn nữa còn là kiểu mỹ nhân phù hợp … thẩm mỹ đại chúng.
Lăng Diệc Cảnh kéo vợ mình liên tục mấy lần, phát hiện cô không có phản ứng gì, cứ ở góc tường nghe người ta như vậy, thật sự được sao?
Sau khi đôi kia rời đi, tự Dương Tử Hân cũng cảm thấy có chút ngượng ngùng, "Nhìn thấy mỹ nữ vừa rồi không?" Cô không nói chuyện nhảm.
"Ừ, nhưng khẳng định không có chăm chú như em."
Dương Tử Hân lấy tay nhéo hông anh, "Mỹ nữ kia có chút dối trá, mang theo một tấm mặt nạ tựa như. . . . . ."
Lăng Diệc Cảnh khẽ lắc đầu, ở chỗ này, ai mà không như vậy chứ?
Thực ra Dương Tử Hân muốn nói là, vị mỹ nữ kia đặc biệt nhất ở chỗ này a, cười dối trá như vậy, nhưng mà một chút cũng không làm người ta ghét, phụ nữ như vậy mới thật sự là lợi hại. Cô cảm thấy mỹ nữ kia dù là giả khóc, cho dù cô là đàn ông, cho dù biết rõ mỹ nữ đang làm bộ, cũng không chán ghét, loại phụ nữ này thật sự là làm cho người ta. . . . . . Ừm, là không ghét nổi.
Nhưng tại sao cô có thể ở trước mặt chồng mình khen người phụ nữ khác chứ, vì vậy nữ nhân dối trá kia, nhất định là dối trá.
Sau khi Dương Tử Hân theo Lăng Diệc Cảnh dạo một vòng ở đại sảnh, cảm thấy quá nhàm chán, "Anh tiếp tục nói chuyện làm ăn với người khác đi, em đi tìm anh trai em… Đã lâu không gặp anh ấy rồi."
Lăng Diệc Cảnh dặn dò cô mấy câu thì để cho cô đi.
Đối với cô nói chuyện làm ăn giống như niệm kinh.
Dương Tử Hân thật thật lâu không nhìn thấy anh trai của mình rồi, vì vậy hưng phấn chạy tới, nếu như không phải là người ở đây quá nhiều, có lẽ cô sẽ giống như khi còn bé vậy, lấy tay che mắt của anh, "Đang suy nghĩ gì? Ngay cả em tới cũng không biết."
Giang Dực liếc nhìn em gái mình, có chút nhức đầu, "Diệc Cảnh đâu? Sao em không đi theo cậu ấy? Không sợ cậu ấy bị mỹ nữ lừa mất?"
"Mới không đâu, anh ấy là có lòng trách nhiệm của người đàn ông tốt, tuyệt đối sẽ không bị người khác câu đi."
"Đúng vậy, em tin tưởng cậu ấy như thế. Người nói muốn thời thời khắc khắc canh giữ ở bên cạnh chồng mình phòng ngừa anh ta bị mỹ nữ khác bắt cóc không phải là em."
Dương Tử Hân buồn bực, "Hừ, lời này khẳng định không phải là em nói."
"Anh chưa nói gì là em nói." Giang Dực kéo khóe miệng, chỉ là nụ cười rất nhạt.
Cô vẫn có thể nhìn ra cảm xúc của anh trai mình không tốt lắm, "Anh, tâm tình anh không tốt?"
"Không có."
"Còn nói không có, cảm giác anh đặc biệt không yên lòng." Cô suy nghĩ một chút, "Không thể nào, chẳng lẽ anh lại cãi nhau với bạn gái của anh?"
Giang Dực liếc mắt nhìn cô một cái, quả thật liền mặc kệ cô, "Lại nói nhảm, bảo Lăng Diệc Cảnh tới thu người."
"Em liền không được anh chào đón như vậy?" Lúc này Dương Tử Hân mới nhớ tới mục đích mình tới đây, "Mới vừa rồi anh nhìn vị mỹ nữ kia à, em cũng đang nhìn, đích xác là rất xinh đẹp, anh thích kiểu này?"
Giang Dực đứng dậy, hình như không muốn nói với cô em gái này của mình hơn một câu.
Dương Tử Hân cũng bất giác đi theo phía sau anh, "Có phải hay không, anh nói một câu đi!"
Anh vẫn không để ý tới cô.
Dương Tử Hân lại lầm bầm lầu bầu, "Hình như trong nhà vị mỹ nữ kia có khó khăn, anh, nếu như anh thật sự cảm thấy hứng thú với người ta, nắm lấy cơ hội này, cứu cô ấy ở trong nước sôi lửa bỏng, cô ấy sẽ lấy thân báo đáp anh ngay..."
Giang Dực hoàn toàn coi khinh lời của cô, "Anh bây giờ rời đi, em đi theo anh hay là chờ đi cùng Diệc Cảnh?"
"Chờ anh ấy."
"Ừ." Anh gật đầu một cái, xoay người rời đi.
Anh biết, ném cho cô loại lựa chọn này, cô sẽ không chút do dự lựa chọn chồng.
Dương Tử Hân nhìn bóng lưng anh mình, hậu tri hậu giác nghĩ, mới vừa rồi vị mỹ nữ kia, hình như cũng là rời đi từ bên này…
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Mậu Thanh: có thể để cho ta làm gã nam phụ sao? Ta muốn nhiều màn hơn mấy lần…
Lục Lục: nam phụ của ta đều không có kết quả tốt…
Trần Mậu thanh: có thể nhiều màn hơn là được.
Lục Lục: nam nữ chính, ý của các ngươi là?
Tô Tử Duyệt: thế nhưng không cần phải vì ta mới muốn làm nam phụ, không hợp cách!
Giang dực: không sao cả… ( dù sao cũng giành không thắng ta )
Lục Lục: …
Trần Mậu Thanh đang si si ngốc ngốc nhìn ta.
Lục Lục: vậy ta suy nghĩ một chút!
/60
|