Anh tiến lên một bước, ôm lấy thân thể đang ngã trái ngã phải của cô, cô ở trong ngực hình như lại gầy đi rất nhiều, anh vẫn cho là trong khoảng thời gian này cô rất vui vẻ, lại quên mất, cô chính là kiểu phụ nữ cười với mọi người, xoay người liền ngồi một mình ở trong góc khóc thầm, cô không ngại người khác đánh giá cô thế nào, lại để ý chính tư thái của cô, có đủ đẹp mắt hay không.
"Anh có thể làm như vậy, vẫn luôn có thể." Cằm anh đặt trên tóc cô.
Nếu như cô nguyện ý, thật có thể làm như vậy, anh sẽ không để ý, những thứ này đối với anh mà nói đều là chút chuyện nhỏ không quan trọng mà thôi.
"Rốt cuộc anh có biết em thực sự là dạng gì không? Lười biếng, dơ dáy lộn xộn, được chăng hay chớ…. Em không phải là thục nữ ôn ôn nhu nhu mà anh thấy, lúc em tức giận khổ sở sẽ nhổ hết tất cả các loại hoa trong bồn, vặt hết cánh hoa, còn có thể dùng kéo cắt tất cả những tờ báo thành từng mẩu…. Em chính là nội tâm đè nén sẽ thành ra kẻ lầm đường lạc lối, cố tình mặt ngoài còn có thể giả bộ bình tĩnh giả bộ thục nữ, cho tới bây giờ em đều không phải là cái dạng mọi người thấy kia."
"Vậy thì thế nào đây?" Anh đẩy cô đang ôm trong ngực ra, hai tay đặt vào trên vai cô, "Vậy em cảm thấy, anh chính là muốn một thục nữ danh viện sao? Em cứ như vậy, cứ như vậy cũng rất tốt."
Anh chưa từng yêu cầu cô nhất định phải là một hạng người gì, cô chỉ cần là cô là tốt rồi, chỉ cần là hiện tại có thể làm cho hai tay của anh cảm nhận được người của cô là tốt rồi, cái khác thật sự không có quan hệ. Cô nhìn anh, đôi mắt đẫm lệ mông lung, lại kiễng mũi chân, nhẹ nhàng hôn anh, rượu là cái cớ rất tốt, rất nhiều thứ cũng có thể đẩy tới nó, vì vậy một vài chuyện sai lầm, cũng có thể có khả năng hiểu được.
Cô không biết mình muốn làm gì, hoặc là nói có chút điên cuồng muốn làm những gì, cô hôn người đàn ông này, trước nay chưa từng muốn cùng anh xảy ra những chuyện gì. Cô đổi lấy anh nhiệt liệt đáp lại, anh hôn cô, lại cũng chỉ là hôn cô. Sau khi môi lưỡi tương giao thật lâu, anh chỉ đặt đầu vào trên vai cô cúi đầu thở, hơn nữa ngăn trở cô cởi cúc áo sơ mi của anh ra.
"Đây là anh là ghét bỏ em sao?"
Bây giờ cô còn là bạn gái Trần Mậu thanh, dán nhãn của người khác, lấy tính tình anh như vậy, có lẽ là sẽ không đụng bạn gái người khác.
"Anh nói rồi, anh không phải tốt như em tưởng." Cái lễ nghĩa liêm sỉ gì, đó lại là đồ chơi mắc cười, nếu anh thật sự muốn thờ phụng những thứ này, cũng sẽ không đi tới hôm nay, "Tô Tử Duyệt, em uống rượu."
"Em biết rõ…. " Nhưng cô sẽ không đem tất cả đều đẩy tới trên người anh, cũng sẽ không trách cứ anh làm cái gì với cô.
Dù sao cũng là người đã từng quấn quít chặt chẽ, cô biết, anh có phản ứng, nhưng anh vẫn ngăn trở động tác của cô như cũ. Anh khẽ thở dài một tiếng, "Tô Tử Duyệt, em uống rượu, lúc này làm, đối với thân thể em không tốt."
Chỉ một câu, tay cô liền dừng động tác chuẩn bị điên cuồng lại. Đúng, cô muốn làm cái gì đó để đẩy lùi con quái thú, tựa như muốn một cuộc hỏa hoạn thiêu đốt, thiêu hủy toàn bộ những thứ đó. Tựa như cô đã từng hút thuốc lá uống rượu, thật ra thì đều là cùng một loại.
Anh chỉ cần một câu nói, làm cho ý niệm điên cuồng của cô tất cả đều dập tắt, hơn nữa thế nhưng lại mơ hồ có chút cảm động.
Cô ngã vào trong ngực anh, hốc mắt đỏ lên, nước mắt trong hốc mắt, rốt cuộc chịu đựng không được chảy xuống.
Có lẽ vào giờ khắc này, cô mới nguyện ý chân chính tin tưởng, người đàn ông này đối với cô, không phải trách nhiệm và đạo nghĩa, anh là thật lòng đối xử với cô.
Cô có thể cảm thấy, anh bế cô lên, sau đó bỏ cô vào trên giường trong phòng ngủ, cởi giầy cho cô, sau đó mới ngồi ở mép giường, dùng tay của cô, nhẹ nhàng giúp cô lau nước mắt. Cô biết mình không say, nhưng rượu chính là một thứ đồ tốt, có thể làm cho vào thời điểm này, cho anh biết, cô chính là người có dáng vẻ như vậy, hoàn toàn không phải là bộ dáng bình thường biểu hiện ra, dù là sau khi cô tỉnh dậy, cô lại đi làm người mà người khác cho là Tô Tử Duyệt đó.
Tay anh nhẹ nhàng trượt ở khóe mắt cô, mà nước mắt của cô, lại càng chảy càng nhiều hơn, giống như vỡ đê, thế nào cũng không ngừng được.
Anh cúi người xuống, cúi đầu hôn khóe mắt cô, thì ra là nước mắt có mùi này, vừa mặn vừa chát. Anh áp mặt mình vào mặt cô, bốn mắt nhìn nhau, đều ở trong mắt.
"Em có thể nói cho anh biết." Anh nhẹ nhàng mở miệng.
Cô nhìn anh không nói chuyện.
"Khó chịu đau lòng khổ sở…. Toàn bộ đều có thể nói cho anh biết."
Nước mắt của cô càng rơi càng nhiều, thân thể cũng run rẩy, lúc này thực sự khóc òa lên.
Mà tay anh, lại nhẹ nhàng rơi xuống bụng cô, giọng anh rất kiên định, "Em nên nói cho anh biết, mà không phải một mình gánh chịu."
Trong mắt cô chứa đầy nước mắt, nhìn hướng ánh mắt anh kinh ngạc lại kèm theo nghi ngờ.
"Đứa bé…. Tại sao không nói cho anh, em không phải là độc ác muốn bỏ nó, mà là có phải em không muốn sinh một đứa bé dị dạng ra?" Anh dính vào trên người cô, mặt đối mặt, "Em có thể nói cho anh biết."
Anh ôm lấy thân thể run rẩy của cô, vào giờ khắc này mới biết, thật ra thì chính là cô biểu hiện ra cái dáng vẻ kia, nhu nhược không chịu nổi, chỉ là cô cho là mình rất kiên cường theo thói quen. Diêm Đình Đào nói cô không phải loại phụ nữ kia, sẽ không bỏ mặc con của mình, anh nghĩ tới ngày đi làm giải phẫu ấy, cô rõ ràng là đang khóc, dù là cô vẫn đè nén, thương tâm của cô ngay cả đè nén cũng không đè nén được, nhưng cô vẫn đưa ra quyết định.
Anh rốt cuộc đã hiểu, nếu cô nói hai tháng, không phải cô không tin tưởng với đoạn cảm tình này, cũng không phải là cô muốn làm thời gian giảm xóc gì, mà là khi đó, cô mới có thể đi làm kiểm tra bất thường, biết đứa nhỏ trong bụng có phải không khỏe mạnh hay không. Cô mâu thuẫn, không hy vọng mình có cảm tình nồng đậm với đứa bé này, đến lúc đó sẽ khó có thể chịu được anh rời đi, rồi lại sợ buông tha anh quá sớm, anh lại thật sự là không muốn đến với thế giới này.
Rốt cuộc Tô Tử Duyệt khóc rống lên, chuyện cô che giấu lâu như vậy, bị anh nói mấy câu đều vạch trần.
Cô có thể nói cái gì chứ ? Nói tất cả đều chỉ là chính cô tự làm tự chịu. Thời điểm cô biết anh, không liên quan đến gia thế của anh, muốn có một tình cảm thuần túy không chứa bất kỳ tạp chất gì, cho nên bọn họ lui tới, ở trong đoạn cảm tình này, cô phát hiện mình càng ngày càng quan tâm anh, đây thật sự không phải là một hiện tượng tốt, cô có thể cảm thấy, tuy rằng anh rất tốt với mình, nhưng anh không thương mình.
Nhất là lúc cô nói chia tay, anh thế nhưng lại nửa điểm giữ lại cũng không có, cô ngoài mặt lạnh nhạt, tựa như việc không đáng lo, sau lưng hút thuốc lá uống rượu mọi thứ đều làm. Thật ra thì cô cảm thấy mình hút thuốc lá uống rượu thật sẽ ghiền, làm cho cô không phân rõ ngày đêm, mỗi lần ông nội gọi điện thoại cho cô, cô đều cảm thấy vô cùng sợ hãi, bởi vì cô thật sự không biết đó là ngày gì…. Đoạn thời gian đó, cô thật sự sống ở một thế giới mê muội huyền ảo, đói bụng thì tùy tiện nhét ít thứ ăn, vừa suy nghĩ lung tung, vừa uống rượu, say thì tùy tiện nằm, cũng không cần lo lắng người nào nhìn thấy bộ dáng nhếch nhác của bản thân, ông nội gọi điện thoại tới liền nói mình đang du lịch….
Cho đến khi cô cảm thấy thân thể mình khác thường, cô nghĩ có lẽ là đoạn thời gian đó cuộc sống của cô quá không có quy luật, dẫn đến thân thể gặp chuyện không may. Đó cũng là một hồi chuông cảnh tỉnh, để cho cô biết không thể tiếp tục như vậy nữa. Cũng là, người thôi, điên cuồng một đoạn thời gian là được, sao có thể vẫn luôn điên cuồng như vậy.
Khi bác sĩ nói cô đang mang thai, ý niệm đầu tiên của cô là không dám tin, mặc dù đoạn thời gian đó cô và Giang Dực vẫn luôn làm, nhưng luôn luôn có các biện pháp, cô cũng không rõ ràng lắm làm sao lại có cái ngoài ý muốn này. Ý niệm thứ hai chính là đứa bé có khỏe mạnh không…. Bác sĩ nói cho cô biết, mấy tháng đầu là lúc đứa bé yếu ớt nhất, cũng dễ dàng bị bên ngoài ảnh hưởng, cô làm như vậy…. Đề nghị tốt nhất là không nên để lại đứa bé này.
Cô mới vừa biết có đứa bé này, bác sĩ liền tuyên cáo đứa bé này không thích hợp ra đời.
Cô cảm thấy có lẽ mình không xứng làm một người mẹ, bình thường mẹ đều yêu con của mình, dù là biết đứa bé có thể dị dạng, cũng sẽ lựa chọn sinh nó ra, thương nó, chăm sóc nó…. Nhưng cô nghĩ tới chính là, cô tuyệt đối không nguyện ý sinh một đứa bé dị dạng ra, cô sẽ bởi vì đứa bé dị dạng mà khó chịu, mà đứa bé cũng sẽ vì vậy mà cả đời bị chỉ chỉ chỏ chỏ, trong lòng vĩnh viễn bị vây trong bất bình, nếu như chỉ là sau này, người đó cũng không lựa chọn được, nhưng nếu như căn bản là có lựa chọn, cô lựa chọn chính là không sinh đứa bé này ra.
Cô muốn đi phá bỏ đứa bé này, vốn là cô cũng chưa có nghĩ tới sự hiện hữu của nó, đã như vậy, thì xem như nó chưa từng xuất hiện!
Sau đó Giang Dực xuất hiện, anh muốn cô sinh đứa bé này ra.
Cô cảm thấy cuộc sống sao lại kỳ diệu như vậy, khi cô quyết định không lưu thì anh lại tới tìm cô, yêu cầu cô sinh đứa bé này ra, tựa như đã chỉ định từ trong u tối, đứa bé này nhất định nên lưu lại, vì vậy cô tiếp nhận đề nghị của Giang Dực .
Đoạn thời gian đó, bọn họ chung đụng rất vui vẻ, làm cho cô nghĩ đến một ngày trong tương lai kia, cô sẽ ra ngoài du lịch cùng ba đứa bé, hình ảnh kia quá mức tốt đẹp, ngay cả số lần cô ảo tưởng cũng không dám quá nhiều.
Cô một bên lo lắng tình trạng đứa bé, lại mơ hồ mong đợi đứa bé khỏe mạnh.
Cô rất vui vẻ, cảm thấy trời xanh vẫn chiếu cố cô.
Cho đến khi, cô từ miệng Hạ Ngữ Đình, biết được sự liên thủ giữa Giang Dực và nhà họ Hạ, một khắc kia, cô khó chịu, cũng tự nói với mình, hết thảy đều đã qua…. Bác sĩ Hoàng nói cho cô biết, về đứa bé tình huống, ngày mai sẽ có kết luận, ngày đó cô liền tự nói với mình, vận mệnh của cô liền để cho đứa bé này quyết định!
Nếu như đứa bé khỏe mạnh, cô nguyện ý quên những chuyện không vui trước đây, cùng sống với Giang Dực, hơn nữa không hề nhắc tới những chuyện đã qua nữa. Nếu như đứa bé không khỏe mạnh, đó cũng là đang ám chỉ cô và Giang Dực không thích hợp….
Khi bác sĩ Hoàng nói cho cô biết, kết quả kiểm tra, cô liền rõ ràng, đây chính là kết quả giữa cô và Giang Dực. cô dùng sự khỏe mạnh của đứa bé này tới chặn tương lai giữa cô và Giang Dực….
Kết quả sau cùng là cô thua, cô thua hoàn toàn.
Anh có thể cảm nhận được nội tâm cô cực kỳ bi ai, nước mắt trên mặt cô, bỏng đến nỗi anh khó chịu không thôi.
Đôi mắt cô đẫm lệ trong cơn mông lung, nặn ra một tia cười, "Giang Dực, đó là con trai…."
Là một cậu con trai.
Giữa bọn họ từng có một cậu con trai.
"Anh có thể làm như vậy, vẫn luôn có thể." Cằm anh đặt trên tóc cô.
Nếu như cô nguyện ý, thật có thể làm như vậy, anh sẽ không để ý, những thứ này đối với anh mà nói đều là chút chuyện nhỏ không quan trọng mà thôi.
"Rốt cuộc anh có biết em thực sự là dạng gì không? Lười biếng, dơ dáy lộn xộn, được chăng hay chớ…. Em không phải là thục nữ ôn ôn nhu nhu mà anh thấy, lúc em tức giận khổ sở sẽ nhổ hết tất cả các loại hoa trong bồn, vặt hết cánh hoa, còn có thể dùng kéo cắt tất cả những tờ báo thành từng mẩu…. Em chính là nội tâm đè nén sẽ thành ra kẻ lầm đường lạc lối, cố tình mặt ngoài còn có thể giả bộ bình tĩnh giả bộ thục nữ, cho tới bây giờ em đều không phải là cái dạng mọi người thấy kia."
"Vậy thì thế nào đây?" Anh đẩy cô đang ôm trong ngực ra, hai tay đặt vào trên vai cô, "Vậy em cảm thấy, anh chính là muốn một thục nữ danh viện sao? Em cứ như vậy, cứ như vậy cũng rất tốt."
Anh chưa từng yêu cầu cô nhất định phải là một hạng người gì, cô chỉ cần là cô là tốt rồi, chỉ cần là hiện tại có thể làm cho hai tay của anh cảm nhận được người của cô là tốt rồi, cái khác thật sự không có quan hệ. Cô nhìn anh, đôi mắt đẫm lệ mông lung, lại kiễng mũi chân, nhẹ nhàng hôn anh, rượu là cái cớ rất tốt, rất nhiều thứ cũng có thể đẩy tới nó, vì vậy một vài chuyện sai lầm, cũng có thể có khả năng hiểu được.
Cô không biết mình muốn làm gì, hoặc là nói có chút điên cuồng muốn làm những gì, cô hôn người đàn ông này, trước nay chưa từng muốn cùng anh xảy ra những chuyện gì. Cô đổi lấy anh nhiệt liệt đáp lại, anh hôn cô, lại cũng chỉ là hôn cô. Sau khi môi lưỡi tương giao thật lâu, anh chỉ đặt đầu vào trên vai cô cúi đầu thở, hơn nữa ngăn trở cô cởi cúc áo sơ mi của anh ra.
"Đây là anh là ghét bỏ em sao?"
Bây giờ cô còn là bạn gái Trần Mậu thanh, dán nhãn của người khác, lấy tính tình anh như vậy, có lẽ là sẽ không đụng bạn gái người khác.
"Anh nói rồi, anh không phải tốt như em tưởng." Cái lễ nghĩa liêm sỉ gì, đó lại là đồ chơi mắc cười, nếu anh thật sự muốn thờ phụng những thứ này, cũng sẽ không đi tới hôm nay, "Tô Tử Duyệt, em uống rượu."
"Em biết rõ…. " Nhưng cô sẽ không đem tất cả đều đẩy tới trên người anh, cũng sẽ không trách cứ anh làm cái gì với cô.
Dù sao cũng là người đã từng quấn quít chặt chẽ, cô biết, anh có phản ứng, nhưng anh vẫn ngăn trở động tác của cô như cũ. Anh khẽ thở dài một tiếng, "Tô Tử Duyệt, em uống rượu, lúc này làm, đối với thân thể em không tốt."
Chỉ một câu, tay cô liền dừng động tác chuẩn bị điên cuồng lại. Đúng, cô muốn làm cái gì đó để đẩy lùi con quái thú, tựa như muốn một cuộc hỏa hoạn thiêu đốt, thiêu hủy toàn bộ những thứ đó. Tựa như cô đã từng hút thuốc lá uống rượu, thật ra thì đều là cùng một loại.
Anh chỉ cần một câu nói, làm cho ý niệm điên cuồng của cô tất cả đều dập tắt, hơn nữa thế nhưng lại mơ hồ có chút cảm động.
Cô ngã vào trong ngực anh, hốc mắt đỏ lên, nước mắt trong hốc mắt, rốt cuộc chịu đựng không được chảy xuống.
Có lẽ vào giờ khắc này, cô mới nguyện ý chân chính tin tưởng, người đàn ông này đối với cô, không phải trách nhiệm và đạo nghĩa, anh là thật lòng đối xử với cô.
Cô có thể cảm thấy, anh bế cô lên, sau đó bỏ cô vào trên giường trong phòng ngủ, cởi giầy cho cô, sau đó mới ngồi ở mép giường, dùng tay của cô, nhẹ nhàng giúp cô lau nước mắt. Cô biết mình không say, nhưng rượu chính là một thứ đồ tốt, có thể làm cho vào thời điểm này, cho anh biết, cô chính là người có dáng vẻ như vậy, hoàn toàn không phải là bộ dáng bình thường biểu hiện ra, dù là sau khi cô tỉnh dậy, cô lại đi làm người mà người khác cho là Tô Tử Duyệt đó.
Tay anh nhẹ nhàng trượt ở khóe mắt cô, mà nước mắt của cô, lại càng chảy càng nhiều hơn, giống như vỡ đê, thế nào cũng không ngừng được.
Anh cúi người xuống, cúi đầu hôn khóe mắt cô, thì ra là nước mắt có mùi này, vừa mặn vừa chát. Anh áp mặt mình vào mặt cô, bốn mắt nhìn nhau, đều ở trong mắt.
"Em có thể nói cho anh biết." Anh nhẹ nhàng mở miệng.
Cô nhìn anh không nói chuyện.
"Khó chịu đau lòng khổ sở…. Toàn bộ đều có thể nói cho anh biết."
Nước mắt của cô càng rơi càng nhiều, thân thể cũng run rẩy, lúc này thực sự khóc òa lên.
Mà tay anh, lại nhẹ nhàng rơi xuống bụng cô, giọng anh rất kiên định, "Em nên nói cho anh biết, mà không phải một mình gánh chịu."
Trong mắt cô chứa đầy nước mắt, nhìn hướng ánh mắt anh kinh ngạc lại kèm theo nghi ngờ.
"Đứa bé…. Tại sao không nói cho anh, em không phải là độc ác muốn bỏ nó, mà là có phải em không muốn sinh một đứa bé dị dạng ra?" Anh dính vào trên người cô, mặt đối mặt, "Em có thể nói cho anh biết."
Anh ôm lấy thân thể run rẩy của cô, vào giờ khắc này mới biết, thật ra thì chính là cô biểu hiện ra cái dáng vẻ kia, nhu nhược không chịu nổi, chỉ là cô cho là mình rất kiên cường theo thói quen. Diêm Đình Đào nói cô không phải loại phụ nữ kia, sẽ không bỏ mặc con của mình, anh nghĩ tới ngày đi làm giải phẫu ấy, cô rõ ràng là đang khóc, dù là cô vẫn đè nén, thương tâm của cô ngay cả đè nén cũng không đè nén được, nhưng cô vẫn đưa ra quyết định.
Anh rốt cuộc đã hiểu, nếu cô nói hai tháng, không phải cô không tin tưởng với đoạn cảm tình này, cũng không phải là cô muốn làm thời gian giảm xóc gì, mà là khi đó, cô mới có thể đi làm kiểm tra bất thường, biết đứa nhỏ trong bụng có phải không khỏe mạnh hay không. Cô mâu thuẫn, không hy vọng mình có cảm tình nồng đậm với đứa bé này, đến lúc đó sẽ khó có thể chịu được anh rời đi, rồi lại sợ buông tha anh quá sớm, anh lại thật sự là không muốn đến với thế giới này.
Rốt cuộc Tô Tử Duyệt khóc rống lên, chuyện cô che giấu lâu như vậy, bị anh nói mấy câu đều vạch trần.
Cô có thể nói cái gì chứ ? Nói tất cả đều chỉ là chính cô tự làm tự chịu. Thời điểm cô biết anh, không liên quan đến gia thế của anh, muốn có một tình cảm thuần túy không chứa bất kỳ tạp chất gì, cho nên bọn họ lui tới, ở trong đoạn cảm tình này, cô phát hiện mình càng ngày càng quan tâm anh, đây thật sự không phải là một hiện tượng tốt, cô có thể cảm thấy, tuy rằng anh rất tốt với mình, nhưng anh không thương mình.
Nhất là lúc cô nói chia tay, anh thế nhưng lại nửa điểm giữ lại cũng không có, cô ngoài mặt lạnh nhạt, tựa như việc không đáng lo, sau lưng hút thuốc lá uống rượu mọi thứ đều làm. Thật ra thì cô cảm thấy mình hút thuốc lá uống rượu thật sẽ ghiền, làm cho cô không phân rõ ngày đêm, mỗi lần ông nội gọi điện thoại cho cô, cô đều cảm thấy vô cùng sợ hãi, bởi vì cô thật sự không biết đó là ngày gì…. Đoạn thời gian đó, cô thật sự sống ở một thế giới mê muội huyền ảo, đói bụng thì tùy tiện nhét ít thứ ăn, vừa suy nghĩ lung tung, vừa uống rượu, say thì tùy tiện nằm, cũng không cần lo lắng người nào nhìn thấy bộ dáng nhếch nhác của bản thân, ông nội gọi điện thoại tới liền nói mình đang du lịch….
Cho đến khi cô cảm thấy thân thể mình khác thường, cô nghĩ có lẽ là đoạn thời gian đó cuộc sống của cô quá không có quy luật, dẫn đến thân thể gặp chuyện không may. Đó cũng là một hồi chuông cảnh tỉnh, để cho cô biết không thể tiếp tục như vậy nữa. Cũng là, người thôi, điên cuồng một đoạn thời gian là được, sao có thể vẫn luôn điên cuồng như vậy.
Khi bác sĩ nói cô đang mang thai, ý niệm đầu tiên của cô là không dám tin, mặc dù đoạn thời gian đó cô và Giang Dực vẫn luôn làm, nhưng luôn luôn có các biện pháp, cô cũng không rõ ràng lắm làm sao lại có cái ngoài ý muốn này. Ý niệm thứ hai chính là đứa bé có khỏe mạnh không…. Bác sĩ nói cho cô biết, mấy tháng đầu là lúc đứa bé yếu ớt nhất, cũng dễ dàng bị bên ngoài ảnh hưởng, cô làm như vậy…. Đề nghị tốt nhất là không nên để lại đứa bé này.
Cô mới vừa biết có đứa bé này, bác sĩ liền tuyên cáo đứa bé này không thích hợp ra đời.
Cô cảm thấy có lẽ mình không xứng làm một người mẹ, bình thường mẹ đều yêu con của mình, dù là biết đứa bé có thể dị dạng, cũng sẽ lựa chọn sinh nó ra, thương nó, chăm sóc nó…. Nhưng cô nghĩ tới chính là, cô tuyệt đối không nguyện ý sinh một đứa bé dị dạng ra, cô sẽ bởi vì đứa bé dị dạng mà khó chịu, mà đứa bé cũng sẽ vì vậy mà cả đời bị chỉ chỉ chỏ chỏ, trong lòng vĩnh viễn bị vây trong bất bình, nếu như chỉ là sau này, người đó cũng không lựa chọn được, nhưng nếu như căn bản là có lựa chọn, cô lựa chọn chính là không sinh đứa bé này ra.
Cô muốn đi phá bỏ đứa bé này, vốn là cô cũng chưa có nghĩ tới sự hiện hữu của nó, đã như vậy, thì xem như nó chưa từng xuất hiện!
Sau đó Giang Dực xuất hiện, anh muốn cô sinh đứa bé này ra.
Cô cảm thấy cuộc sống sao lại kỳ diệu như vậy, khi cô quyết định không lưu thì anh lại tới tìm cô, yêu cầu cô sinh đứa bé này ra, tựa như đã chỉ định từ trong u tối, đứa bé này nhất định nên lưu lại, vì vậy cô tiếp nhận đề nghị của Giang Dực .
Đoạn thời gian đó, bọn họ chung đụng rất vui vẻ, làm cho cô nghĩ đến một ngày trong tương lai kia, cô sẽ ra ngoài du lịch cùng ba đứa bé, hình ảnh kia quá mức tốt đẹp, ngay cả số lần cô ảo tưởng cũng không dám quá nhiều.
Cô một bên lo lắng tình trạng đứa bé, lại mơ hồ mong đợi đứa bé khỏe mạnh.
Cô rất vui vẻ, cảm thấy trời xanh vẫn chiếu cố cô.
Cho đến khi, cô từ miệng Hạ Ngữ Đình, biết được sự liên thủ giữa Giang Dực và nhà họ Hạ, một khắc kia, cô khó chịu, cũng tự nói với mình, hết thảy đều đã qua…. Bác sĩ Hoàng nói cho cô biết, về đứa bé tình huống, ngày mai sẽ có kết luận, ngày đó cô liền tự nói với mình, vận mệnh của cô liền để cho đứa bé này quyết định!
Nếu như đứa bé khỏe mạnh, cô nguyện ý quên những chuyện không vui trước đây, cùng sống với Giang Dực, hơn nữa không hề nhắc tới những chuyện đã qua nữa. Nếu như đứa bé không khỏe mạnh, đó cũng là đang ám chỉ cô và Giang Dực không thích hợp….
Khi bác sĩ Hoàng nói cho cô biết, kết quả kiểm tra, cô liền rõ ràng, đây chính là kết quả giữa cô và Giang Dực. cô dùng sự khỏe mạnh của đứa bé này tới chặn tương lai giữa cô và Giang Dực….
Kết quả sau cùng là cô thua, cô thua hoàn toàn.
Anh có thể cảm nhận được nội tâm cô cực kỳ bi ai, nước mắt trên mặt cô, bỏng đến nỗi anh khó chịu không thôi.
Đôi mắt cô đẫm lệ trong cơn mông lung, nặn ra một tia cười, "Giang Dực, đó là con trai…."
Là một cậu con trai.
Giữa bọn họ từng có một cậu con trai.
/60
|