Thấy gương mặt của Lương Vũ Tranh trở nên bất ổn, Hạ Quân Dật ngồi bên cạnh nắm lấy tay cô. Anh có thể cảm nhận thấy bàn tay cô đang run, run vì sợ hãi, run vì tất cả những gì đang xảy ra trước mắt. Những điều mà cô không nghĩ đến nay đã trở thành sự thật.
Còn nhớ ngày hôm đó, Hạ Quân Dật đã nhận tất cả mọi trách nhiệm về phía mình, câu nói của anh như khẳng định chắc chắn rằng, anh là người đã giết bố mẹ của Lương Vũ Tranh. Anh biết, Thẩm Gia Tuấn nói những điều ấy với Lương Vũ Tranh, dù có thế nào cô ắt hẳn cũng sẽ tin một nửa. Giữa họ chỉ có giao dịch, mà nếu chỉ là giao dịch thì sao có thể tin tưởng lẫn nhau được chứ?
- “Bà Lâm, cảnh sát chúng tôi suốt thời gian qua không tìm được nổi một chút chứng cứ về kẻ giết người. Nếu như kéo dài quá thời gian mà chẳng biết được hung thủ, cấp trên sẽ cho dừng lại việc điều tra. Tại sao bà lại muốn ra đầu thú chứ?”
Lương Vũ Tranh vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình TV, cô nhìn Thẩm Gia Tuấn rồi lại nhìn bà Lâm. Bàn tay của Hạ Quân Dật vẫn đang nắm lấy tay cô, giống như một hơi ấm nhỏ che đi những lạnh lẽo trong tâm hồn cô lúc này.
- “Kể từ sau khi Tần Tú Liên chết, đêm nào con tiện nhân đó cũng xuất hiện trong giấc mơ đòi giết tôi. Tôi không quan tâm tôi về sau sẽ như thế nào nhưng mà Kiệt, con trai tôi… Nó tốn bao nhiêu công sức mới lập ra được công ty riêng, nhưng chỉ trong một đêm tất cả đều sụp đổ hoàn toàn. Tôi có thể nhìn thấy, gương mặt của nó lúc nào cũng nặng nề u ám. Liệu có phải là Tần Tú Liên đang trả thù hay không? Nếu cô ta muốn trả thù thì tìm tôi, đừng có kiếm con trai tôi, nó vô tội.”
Lương Vũ Tranh lúc này bỗng cười khổ. Nguyên nhân vì sao mà dì Lâm lại ngăn cản cô đến với Lâm Kiệt? Đó chính là bà ấy cùng với mẹ của Lương Vũ Tranh ngày trước là kẻ thù, thù đến nỗi bà Lâm chỉ nuôi ý định giết chết mẹ của cô.
- Em có sao không?
Hạ Quân Dật không nhìn lên màn hình TV, anh chỉ nhìn Lương Vũ Tranh suốt từ nãy tới giờ.
- Tôi từng thắc mắc, suy nghĩ rất nhiều lần, mẹ tôi hiền lành như thế, được lòng nhiều người như thế, tại sao lại bị người ta giết hại cơ chứ? Rốt cuộc là ai đã nhẫn tâm giết hại mẹ tôi như thế? Chưa bao giờ tôi nghi ngờ dì Lâm dù trước kia dì ấy có ngăn cản tôi và Lâm Kiệt đến đâu. Tôi thậm chí còn chẳng biết giữa mẹ tôi và dì ấy còn có mối quan hệ sâu xa đến như vậy. Nhưng tôi càng không thể ngờ, những chuyện như thế này lại xảy ra, tất cả cứ như một giấc mơ u ám.
- Có thấy nhẹ lòng hơn không?
- Không biết nữa.
Hạ Quân Dật cứ nghĩ, có lẽ trong tình huống như thế này, Lương Vũ Tranh sẽ bật khóc nức nở khi thấy được chân tướng toàn bộ sự việc. Nhưng, một giọt nước mắt cũng không rơi xuống, tay của Lương Vũ Tranh tuy vẫn run như vậy, tuy đã lạnh ngắt đi, cô vẫn không cho người khác thấy sự yếu đuối của mình.
- Lần trước, tôi đã từng hỏi anh, anh có phải là hung thủ đã hại chết bố mẹ tôi hay không, tại sao anh lại nhận hết trách nhiệm về phía mình? Anh tưởng anh làm thế là hay lắm à?
Lương Vũ Tranh quay sang nhìn Hạ Quân Dật nhíu mày lại, anh có thể nghe rõ giọng nói đầy tức giận của cô.
- Khi ấy, em rất có thể đã tin lời của Thẩm Gia Tuấn mà không tin anh, vậy lời anh nói, dù có thế nào đi chăng nữa cũng chỉ là ngụy biện. Em cho rằng anh độc ác, anh và bố của em là thâm thù đại hận, việc anh giết bố mẹ em chẳng có gì là lạ.
- Anh nhận tất cả về mình để làm gì chứ?
- Như em nói, anh cũng không biết nữa.
- Vụ án của mẹ tôi nay đã rõ ràng, vậy còn của bố tôi thì sao? Anh có giết bố tôi không?
Không hiểu sao, Lương Vũ Tranh lúc này đã tự tạo cho mình một chút hy vọng nhỏ, mong rằng Hạ Quân Dật sẽ phủ nhận mọi chuyện. Nhưng nếu anh phủ nhận thì cô sẽ làm gì?
- Anh thừa nhận hay phủ nhận, đối với em quan trọng lắm sao? Em có mắt để nhìn, có tai để nghe, em hãy tự cho mình một câu trả lời đi. Anh không biết câu trả lời của anh có khiến em vừa ý hay không.
Câu nói của Hạ Quân Dật khiến cho Lương Vũ Tranh không thể nói được gì. Một câu nói như có như không của anh, anh là muốn cô tin anh hay nghi ngờ anh đây?
Cửa phòng đột nhiên mở ra, Thẩm Gia Tuấn đã đi vào. Lương Vũ Tranh rút tay khỏi bàn tay của Hạ Quân Dật, đứng lên.
- Lương tiểu thư. Thật không ngờ hôm nay Hạ tiên sinh cũng có mặt ở đây cơ đấy.
Hạ Quân Dật có thể nghe ra những ý châm chọc của Thẩm Gia Tuấn trong câu nói này.
- Tôi đến đây cũng không có gì là lạ. Chẳng phải từ trước đến nay cảnh sát Thẩm vẫn luôn cho tôi là tội phạm tình nghi số 1 hay sao? Hôm nay anh minh oan cho tôi, tôi đương nhiên phải đến.
Còn nhớ ngày hôm đó, Hạ Quân Dật đã nhận tất cả mọi trách nhiệm về phía mình, câu nói của anh như khẳng định chắc chắn rằng, anh là người đã giết bố mẹ của Lương Vũ Tranh. Anh biết, Thẩm Gia Tuấn nói những điều ấy với Lương Vũ Tranh, dù có thế nào cô ắt hẳn cũng sẽ tin một nửa. Giữa họ chỉ có giao dịch, mà nếu chỉ là giao dịch thì sao có thể tin tưởng lẫn nhau được chứ?
- “Bà Lâm, cảnh sát chúng tôi suốt thời gian qua không tìm được nổi một chút chứng cứ về kẻ giết người. Nếu như kéo dài quá thời gian mà chẳng biết được hung thủ, cấp trên sẽ cho dừng lại việc điều tra. Tại sao bà lại muốn ra đầu thú chứ?”
Lương Vũ Tranh vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình TV, cô nhìn Thẩm Gia Tuấn rồi lại nhìn bà Lâm. Bàn tay của Hạ Quân Dật vẫn đang nắm lấy tay cô, giống như một hơi ấm nhỏ che đi những lạnh lẽo trong tâm hồn cô lúc này.
- “Kể từ sau khi Tần Tú Liên chết, đêm nào con tiện nhân đó cũng xuất hiện trong giấc mơ đòi giết tôi. Tôi không quan tâm tôi về sau sẽ như thế nào nhưng mà Kiệt, con trai tôi… Nó tốn bao nhiêu công sức mới lập ra được công ty riêng, nhưng chỉ trong một đêm tất cả đều sụp đổ hoàn toàn. Tôi có thể nhìn thấy, gương mặt của nó lúc nào cũng nặng nề u ám. Liệu có phải là Tần Tú Liên đang trả thù hay không? Nếu cô ta muốn trả thù thì tìm tôi, đừng có kiếm con trai tôi, nó vô tội.”
Lương Vũ Tranh lúc này bỗng cười khổ. Nguyên nhân vì sao mà dì Lâm lại ngăn cản cô đến với Lâm Kiệt? Đó chính là bà ấy cùng với mẹ của Lương Vũ Tranh ngày trước là kẻ thù, thù đến nỗi bà Lâm chỉ nuôi ý định giết chết mẹ của cô.
- Em có sao không?
Hạ Quân Dật không nhìn lên màn hình TV, anh chỉ nhìn Lương Vũ Tranh suốt từ nãy tới giờ.
- Tôi từng thắc mắc, suy nghĩ rất nhiều lần, mẹ tôi hiền lành như thế, được lòng nhiều người như thế, tại sao lại bị người ta giết hại cơ chứ? Rốt cuộc là ai đã nhẫn tâm giết hại mẹ tôi như thế? Chưa bao giờ tôi nghi ngờ dì Lâm dù trước kia dì ấy có ngăn cản tôi và Lâm Kiệt đến đâu. Tôi thậm chí còn chẳng biết giữa mẹ tôi và dì ấy còn có mối quan hệ sâu xa đến như vậy. Nhưng tôi càng không thể ngờ, những chuyện như thế này lại xảy ra, tất cả cứ như một giấc mơ u ám.
- Có thấy nhẹ lòng hơn không?
- Không biết nữa.
Hạ Quân Dật cứ nghĩ, có lẽ trong tình huống như thế này, Lương Vũ Tranh sẽ bật khóc nức nở khi thấy được chân tướng toàn bộ sự việc. Nhưng, một giọt nước mắt cũng không rơi xuống, tay của Lương Vũ Tranh tuy vẫn run như vậy, tuy đã lạnh ngắt đi, cô vẫn không cho người khác thấy sự yếu đuối của mình.
- Lần trước, tôi đã từng hỏi anh, anh có phải là hung thủ đã hại chết bố mẹ tôi hay không, tại sao anh lại nhận hết trách nhiệm về phía mình? Anh tưởng anh làm thế là hay lắm à?
Lương Vũ Tranh quay sang nhìn Hạ Quân Dật nhíu mày lại, anh có thể nghe rõ giọng nói đầy tức giận của cô.
- Khi ấy, em rất có thể đã tin lời của Thẩm Gia Tuấn mà không tin anh, vậy lời anh nói, dù có thế nào đi chăng nữa cũng chỉ là ngụy biện. Em cho rằng anh độc ác, anh và bố của em là thâm thù đại hận, việc anh giết bố mẹ em chẳng có gì là lạ.
- Anh nhận tất cả về mình để làm gì chứ?
- Như em nói, anh cũng không biết nữa.
- Vụ án của mẹ tôi nay đã rõ ràng, vậy còn của bố tôi thì sao? Anh có giết bố tôi không?
Không hiểu sao, Lương Vũ Tranh lúc này đã tự tạo cho mình một chút hy vọng nhỏ, mong rằng Hạ Quân Dật sẽ phủ nhận mọi chuyện. Nhưng nếu anh phủ nhận thì cô sẽ làm gì?
- Anh thừa nhận hay phủ nhận, đối với em quan trọng lắm sao? Em có mắt để nhìn, có tai để nghe, em hãy tự cho mình một câu trả lời đi. Anh không biết câu trả lời của anh có khiến em vừa ý hay không.
Câu nói của Hạ Quân Dật khiến cho Lương Vũ Tranh không thể nói được gì. Một câu nói như có như không của anh, anh là muốn cô tin anh hay nghi ngờ anh đây?
Cửa phòng đột nhiên mở ra, Thẩm Gia Tuấn đã đi vào. Lương Vũ Tranh rút tay khỏi bàn tay của Hạ Quân Dật, đứng lên.
- Lương tiểu thư. Thật không ngờ hôm nay Hạ tiên sinh cũng có mặt ở đây cơ đấy.
Hạ Quân Dật có thể nghe ra những ý châm chọc của Thẩm Gia Tuấn trong câu nói này.
- Tôi đến đây cũng không có gì là lạ. Chẳng phải từ trước đến nay cảnh sát Thẩm vẫn luôn cho tôi là tội phạm tình nghi số 1 hay sao? Hôm nay anh minh oan cho tôi, tôi đương nhiên phải đến.
/203
|