Triệu Minh Thành ngồi đó im lặng cũng đã lâu, lúc này mới lên tiếng nói chuyện:
- Quân Dật, cậu không biết là hôm trước, sau khi biết Lâm Kiệt chính là kẻ gài bom trên máy bay của cậu, Vũ Tranh đã tức giận đến mức cướp súng của cảnh sát, chĩa thẳng vào trán của hắn ta. Lúc đấy à, ai ai cũng phải kinh ngạc vì hành động của cô ấy.
Nghe thấy chuyện này, Hạ Quân Dật nhíu mày kinh ngạc, quay sang nhìn Lương Vũ Tranh đang ngồi ở bên cạnh. Thấy ánh mắt của Hạ Quân Dật đang hướng về mình, Lương Vũ Tranh bất giác cúi đầu xuống. Cô thật sự chẳng dám nhìn thẳng vào mắt của anh nữa. - Lương Vũ Tranh, anh biết lá gan của em cũng lớn lắm. Nhưng rốt cuộc lần này là em đã mượn thêm được bao nhiêu lá gan mà dám giơ súng định giết Lâm Kiệt như vậy? Lỡ như em lỡ tay giết chết hắn ta thì sẽ như thế nào đây hả? Mặc dù là nói với giọng quở trách như vậy nhưng có lẽ chẳng ai biết là trong lòng Hạ Quân Dật đang vui và hạnh phúc như thế nào. Hóa ra cũng có một ngày Lương Vũ Tranh sẵn sang chĩa súng vào người ta khi biết anh gặp nguy hiểm.
- Em… - Lương Vũ Tranh vẫn cúi gằm mặt xuống, giọng nói trở nên ấp úng. Rốt cuộc là chẳng nói được gì nữa.
- Mình còn nhớ như in câu nói của em gái Lương hôm đấy nữa cơ. Gì mà “Lâm Kiệt, tôi nói cho anh biết, nếu như Hạ Quân Dật có mệnh hệ gì, cho dù anh đang ở bất cứ đâu tôi cũng sẽ tìm giết anh bằng được. Còn nếu anh chết rồi thì tôi sẽ đào mộ của anh lên”. Nghe những lời này mà mình không thể tin được.
Hôm đấy xuất hiện ở sở cảnh sát, Từ Dịch Phàm cũng rất tò mò về tên hung thủ dám lắp đặt bom trên máy bay của Hạ Quân Dật. Nhưng anh càng không ngờ khi gặp được tên Lâm Kiệt kia, Lương Vũ Tranh lại dám chĩa thẳng súng vào hắn ta và nói như thế. Từ Dịch Phàm cũng biết, Lương Vũ Tranh và Lâm Kiệt ngày trước từng yêu nhau. Thật không thể ngờ rồi có ngày Lương Vũ Tranh cũng dám vì Hạ Quân Dật mà có ý định giết cả người yêu cũ nữa.
- Vũ Tranh à… em giỏi thật đấy.
Câu nói này của Hạ Quân Dật khiến cho Lương Vũ Tranh bất giác ngẩng đầu lên nhìn anh. Nụ cười kia của anh là gì chứ? Là một nụ cười ấm áp hạnh phúc hay là một nụ cười mỉa mai? Mỉa mai việc cô dám cầm súng và thậm chí là còn có ý định giết người?
- Quân Dật… em… em lúc đấy vì không kiềm chế được mới làm như vậy thôi.
- Haizzz… Quân Dật à, cậu không biết em gái Lương cầm súng thuần thục như thế nào đâu. Nếu như cậu nhìn thấy thì cũng phải bái phục luôn đấy dù cậu đã cầm súng lâu năm rồi. Em gái Lương à, lần này em chuẩn bị chịu phạt đi là vừa rồi đấy.
Hạ Quân Dật liếc nhìn Tống Thừa Huân, nói: - Ai bảo với cậu là mình sẽ phạt cô ấy hả?
- Ơ… Thế là thế nào? Tội của em gái Lương không phải là lớn hơn bọn mình à? Bọn mình là làm giả chứng từ, còn em ấy là suýt nữa giết người luôn đấy.
- Quân Dật, bọn mình biết cậu yêu em gái Lương đến độ tắc luôn mạch máu não, nhưng cũng không đến mức đứng ra bảo vệ vợ như thế chứ? Còn công bằng không đây?
- Em gái Lương cũng phải bị phạt.
Hạ Quân Dật vẫn bình thản nhìn bọn họ. Lương Vũ Tranh nghe mọi người ép Hạ Quân Dật phải phạt mình nhưng cô vẫn còn cười được.
- Đúng như cậu nói rồi đấy, mình yêu Vũ Tranh đến mức tắc mạch máu não rồi nên chẳng cần công bằng gì đâu. Cũng chẳng phải là vì cô ấy yêu mình quá nên mới cầm súng định giết người hay sao? Chuyện này đáng lý nên thưởng cho cô ấy mới đúng.
- Quân Dật, anh định thưởng gì cho em? – Lương Vũ Tranh ôm chặt cánh tay của Hạ Quân Dật, giọng ngọt ngào hỏi.
- Đợi lát nữa bọn họ về hết rồi thì anh sẽ cùng em tính đến chuyện thưởng. Có được không?
- Tất nhiên là được rồi. Thấy hành động tình cảm của Hạ Quân Dật và Lương Vũ Tranh, Tống Thừa Huân ngồi đối diện đấy cảm thấy khá “buồn nôn”.
- Này, trước mặt tất cả mọi người, cậu với em gái Lương đừng có tình tứ như vậy được không? Buồn nôn chết đi được. Nếu muốn tình tứ thì lên giường mà tình tứ.
- Thừa Huân, anh đang ghen với bọn em à? Mà cũng phải, dù sao anh cũng là người độc thân mà.
Ở lâu với Hạ Quân Dật, Lương Vũ Tranh cuối cùng cũng đã học được bản lĩnh chọc ngoáy và mỉa mai của anh.
Mọi người sau khi nghe thấy câu nói của Lương Vũ Tranh thì đều bật cười. Tống Thừa Huân không vui nói:
- Em gái Lương à, anh biết em giờ đã là Hạ phu nhân của Quân Dật rồi, nhưng cũng không cần phải giống cậu ta ở cách ăn nói chứ? Chê anh đây không có ai theo sao?
- Quân Dật, cậu không biết là hôm trước, sau khi biết Lâm Kiệt chính là kẻ gài bom trên máy bay của cậu, Vũ Tranh đã tức giận đến mức cướp súng của cảnh sát, chĩa thẳng vào trán của hắn ta. Lúc đấy à, ai ai cũng phải kinh ngạc vì hành động của cô ấy.
Nghe thấy chuyện này, Hạ Quân Dật nhíu mày kinh ngạc, quay sang nhìn Lương Vũ Tranh đang ngồi ở bên cạnh. Thấy ánh mắt của Hạ Quân Dật đang hướng về mình, Lương Vũ Tranh bất giác cúi đầu xuống. Cô thật sự chẳng dám nhìn thẳng vào mắt của anh nữa. - Lương Vũ Tranh, anh biết lá gan của em cũng lớn lắm. Nhưng rốt cuộc lần này là em đã mượn thêm được bao nhiêu lá gan mà dám giơ súng định giết Lâm Kiệt như vậy? Lỡ như em lỡ tay giết chết hắn ta thì sẽ như thế nào đây hả? Mặc dù là nói với giọng quở trách như vậy nhưng có lẽ chẳng ai biết là trong lòng Hạ Quân Dật đang vui và hạnh phúc như thế nào. Hóa ra cũng có một ngày Lương Vũ Tranh sẵn sang chĩa súng vào người ta khi biết anh gặp nguy hiểm.
- Em… - Lương Vũ Tranh vẫn cúi gằm mặt xuống, giọng nói trở nên ấp úng. Rốt cuộc là chẳng nói được gì nữa.
- Mình còn nhớ như in câu nói của em gái Lương hôm đấy nữa cơ. Gì mà “Lâm Kiệt, tôi nói cho anh biết, nếu như Hạ Quân Dật có mệnh hệ gì, cho dù anh đang ở bất cứ đâu tôi cũng sẽ tìm giết anh bằng được. Còn nếu anh chết rồi thì tôi sẽ đào mộ của anh lên”. Nghe những lời này mà mình không thể tin được.
Hôm đấy xuất hiện ở sở cảnh sát, Từ Dịch Phàm cũng rất tò mò về tên hung thủ dám lắp đặt bom trên máy bay của Hạ Quân Dật. Nhưng anh càng không ngờ khi gặp được tên Lâm Kiệt kia, Lương Vũ Tranh lại dám chĩa thẳng súng vào hắn ta và nói như thế. Từ Dịch Phàm cũng biết, Lương Vũ Tranh và Lâm Kiệt ngày trước từng yêu nhau. Thật không thể ngờ rồi có ngày Lương Vũ Tranh cũng dám vì Hạ Quân Dật mà có ý định giết cả người yêu cũ nữa.
- Vũ Tranh à… em giỏi thật đấy.
Câu nói này của Hạ Quân Dật khiến cho Lương Vũ Tranh bất giác ngẩng đầu lên nhìn anh. Nụ cười kia của anh là gì chứ? Là một nụ cười ấm áp hạnh phúc hay là một nụ cười mỉa mai? Mỉa mai việc cô dám cầm súng và thậm chí là còn có ý định giết người?
- Quân Dật… em… em lúc đấy vì không kiềm chế được mới làm như vậy thôi.
- Haizzz… Quân Dật à, cậu không biết em gái Lương cầm súng thuần thục như thế nào đâu. Nếu như cậu nhìn thấy thì cũng phải bái phục luôn đấy dù cậu đã cầm súng lâu năm rồi. Em gái Lương à, lần này em chuẩn bị chịu phạt đi là vừa rồi đấy.
Hạ Quân Dật liếc nhìn Tống Thừa Huân, nói: - Ai bảo với cậu là mình sẽ phạt cô ấy hả?
- Ơ… Thế là thế nào? Tội của em gái Lương không phải là lớn hơn bọn mình à? Bọn mình là làm giả chứng từ, còn em ấy là suýt nữa giết người luôn đấy.
- Quân Dật, bọn mình biết cậu yêu em gái Lương đến độ tắc luôn mạch máu não, nhưng cũng không đến mức đứng ra bảo vệ vợ như thế chứ? Còn công bằng không đây?
- Em gái Lương cũng phải bị phạt.
Hạ Quân Dật vẫn bình thản nhìn bọn họ. Lương Vũ Tranh nghe mọi người ép Hạ Quân Dật phải phạt mình nhưng cô vẫn còn cười được.
- Đúng như cậu nói rồi đấy, mình yêu Vũ Tranh đến mức tắc mạch máu não rồi nên chẳng cần công bằng gì đâu. Cũng chẳng phải là vì cô ấy yêu mình quá nên mới cầm súng định giết người hay sao? Chuyện này đáng lý nên thưởng cho cô ấy mới đúng.
- Quân Dật, anh định thưởng gì cho em? – Lương Vũ Tranh ôm chặt cánh tay của Hạ Quân Dật, giọng ngọt ngào hỏi.
- Đợi lát nữa bọn họ về hết rồi thì anh sẽ cùng em tính đến chuyện thưởng. Có được không?
- Tất nhiên là được rồi. Thấy hành động tình cảm của Hạ Quân Dật và Lương Vũ Tranh, Tống Thừa Huân ngồi đối diện đấy cảm thấy khá “buồn nôn”.
- Này, trước mặt tất cả mọi người, cậu với em gái Lương đừng có tình tứ như vậy được không? Buồn nôn chết đi được. Nếu muốn tình tứ thì lên giường mà tình tứ.
- Thừa Huân, anh đang ghen với bọn em à? Mà cũng phải, dù sao anh cũng là người độc thân mà.
Ở lâu với Hạ Quân Dật, Lương Vũ Tranh cuối cùng cũng đã học được bản lĩnh chọc ngoáy và mỉa mai của anh.
Mọi người sau khi nghe thấy câu nói của Lương Vũ Tranh thì đều bật cười. Tống Thừa Huân không vui nói:
- Em gái Lương à, anh biết em giờ đã là Hạ phu nhân của Quân Dật rồi, nhưng cũng không cần phải giống cậu ta ở cách ăn nói chứ? Chê anh đây không có ai theo sao?
/203
|