Sau khi xuống máy bay, Hạ Quân Dật lập tức nhận được lệnh triệu gọi từ phía sở cảnh sát.
Anh im lặng trước tất cả mọi câu hỏi từ phía cảnh sát, không lâu sau Tống Thừa Huân đã đến bảo lãnh cho anh.
Còn Lương Vũ Tranh, cô ngồi trong xe, chờ phía trước sở cảnh sát đợi Hạ Quân Dật ra.
- Quân Dật, anh không sao chứ? - Vừa thấy Hạ Quân Dật, Lương Vũ Tranh liền hỏi.
- Anh không sao, em đừng lo lắng. - Vừa nói, anh vừa ngồi xuống cạnh Lương Vũ Tranh.
- Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào vậy, anh có thể nói cho em biết không?
- Chuyện này vốn đã được dàn dựng sẵn rồi. Bọn người đứng phía sau biết anh đi Nga nên đã lợi dụng mấy tờ báo viết linh tinh bảo DCL rửa tiền khiến cho giá cổ phiếu giảm xuống tận đáy. Bên phía Moscow sau khi nghe tin đã vội vàng từ chối không bán mỏ dầu cho DCL nữa. Đồng thời lúc đó, 1 tỷ USD được điều động để giúp DCL đã mất trắng. Vì vậy cảnh sát mới đến điều tra.
- Là DCL mất tiền, sao có thể là rửa tiền phi pháp chứ?
Hạ Quân Dật vẫn bình thản, nói tiếp:
- Là có người tố cáo DCL rửa tiền phi pháp. Hiện nay anh đang cho người điều tra, nhất định sẽ tìm ra được kẻ đó. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, người anh nghi ngờ nhất chính là Hàn Bính Sinh.
- Hàn Bính Sinh? Là người luôn đối đầu với suốt thời gian qua sao?
- Phải.
Lương Vũ Tranh bất giác nhíu mày:
- Nhưng tại sao ông ta cứ nhắm vào anh như thế? Anh với ông ta có thù oán gì vậy?
Hạ Quân Dật thở dài, tựa hẳn người ra ghế.
- Chuyện này nói liên quan đến anh, cũng có thể. 10 năm trước, khi bố mẹ anh gặp tai nạn, anh đang ở trường đại học liền vội vàng lái xe trở về. Nhưng đi giữa đường xe lại bị hỏng, mà đường đó lại hẻo lánh không có người nên anh đã gọi điện cho Hàn Minh, con trai của Hàn Bính Sinh. Lúc ấy, anh và Hàn Minh có quan hệ rất tốt, Hạ gia và Hàn gia cũng vậy.
Hạ Quân Dật lại chần chừ một hồi, Lương Vũ Tranh vẫn nhìn anh không rời mắt, muốn nghe nốt nửa sau của câu chuyện.
- Hàn Minh biết tình cảnh của anh lúc đấy nên đã bảo anh đi xe của cậu ta, còn cậu ta sẽ gọi điện thuê người đến đưa xe của anh về. Vì đang vội nên anh đồng ý ngay với Hàn Minh, rồi lái xe của cậu ta, vội vàng trở về nội thành.
- Sau đó thì sao?
- Xảy ra quá nhiều chuyện, anh cũng không còn nhớ đến việc anh đang mượn xe của Hàn Minh nữa. Rồi một hôm, Hàn Minh lái xe của anh đến định trả, nhưng trên đường bị một nhóm sát thủ ám hại, giết người rồi quăng xác xuống biển, phải mãi sau mới tìm thấy thi thể. Thật ra, bọn sát thủ ấy muốn giết anh, nhưng lại giết nhầm Hàn Minh.
Lương Vũ Tranh nghe Hạ Quân Dật nói đến đây thì coi như đã hiểu rõ tất cả mọi chuyện rồi.
- Hàn Minh bị giết như thế, Hàn Bính Sinh cho rằng vì anh mà con trai của ông ta bị giết. Thế nên bây giờ ông ta quay trở lại thành phố B là tìm anh để trả thù?
- Đúng. Những hành động gần đây của ông ta khá lộ liễu nên anh chắc chắn, việc lần này có liên quan đến Hàn Bính Sinh.
Bỗng nhiên lúc này điện thoại của Hạ Quân Dật vang lên. Anh bình thản trả lời:
- Điều tra ra chưa?
- “Tiên sinh, quả đúng như anh đã dự đoán, người ra tay lần này chính là Hàn Bính Sinh. Nhưng ông ta không nghĩ anh đã sớm nghĩ ra và mọi chuyện đã nhanh chóng được áp chế.”
- Tốt lắm.
Hạ Quân Dật tắt máy, anh bỗng nở nụ cười nhếch mép thâm trầm và cũng rất lạnh lùng.
- Thật sự là Hàn Bính Sinh đã ra tay?
- Phải, là ông ta. Chuyện của Hàn Minh 10 năm trước, anh luôn cảm thấy rất có lỗi với Hàn Bính Sinh và tỏ ra nhường ông ta trong nhiều dự án. Nhưng Hàn Bính Sinh này, ông ta không chịu tha cho anh. Nếu ông ta đã muốn dồn anh vào đường cùng thì anh cũng phải cho ông ta biết, rốt cuộc Hạ Quân Dật anh là người như thế nào.
Giọng nói lạnh lùng kia của Hạ Quân Dật thật sự khiến cho Lương Vũ Tranh cũng phải lạnh theo.
Nhưng nếu Hạ Quân Dật đã nói như thế thì chắc chắn lần này, anh sẽ không tha cho Hàn Bính Sinh.
Anh im lặng trước tất cả mọi câu hỏi từ phía cảnh sát, không lâu sau Tống Thừa Huân đã đến bảo lãnh cho anh.
Còn Lương Vũ Tranh, cô ngồi trong xe, chờ phía trước sở cảnh sát đợi Hạ Quân Dật ra.
- Quân Dật, anh không sao chứ? - Vừa thấy Hạ Quân Dật, Lương Vũ Tranh liền hỏi.
- Anh không sao, em đừng lo lắng. - Vừa nói, anh vừa ngồi xuống cạnh Lương Vũ Tranh.
- Rốt cuộc mọi chuyện là như thế nào vậy, anh có thể nói cho em biết không?
- Chuyện này vốn đã được dàn dựng sẵn rồi. Bọn người đứng phía sau biết anh đi Nga nên đã lợi dụng mấy tờ báo viết linh tinh bảo DCL rửa tiền khiến cho giá cổ phiếu giảm xuống tận đáy. Bên phía Moscow sau khi nghe tin đã vội vàng từ chối không bán mỏ dầu cho DCL nữa. Đồng thời lúc đó, 1 tỷ USD được điều động để giúp DCL đã mất trắng. Vì vậy cảnh sát mới đến điều tra.
- Là DCL mất tiền, sao có thể là rửa tiền phi pháp chứ?
Hạ Quân Dật vẫn bình thản, nói tiếp:
- Là có người tố cáo DCL rửa tiền phi pháp. Hiện nay anh đang cho người điều tra, nhất định sẽ tìm ra được kẻ đó. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, người anh nghi ngờ nhất chính là Hàn Bính Sinh.
- Hàn Bính Sinh? Là người luôn đối đầu với suốt thời gian qua sao?
- Phải.
Lương Vũ Tranh bất giác nhíu mày:
- Nhưng tại sao ông ta cứ nhắm vào anh như thế? Anh với ông ta có thù oán gì vậy?
Hạ Quân Dật thở dài, tựa hẳn người ra ghế.
- Chuyện này nói liên quan đến anh, cũng có thể. 10 năm trước, khi bố mẹ anh gặp tai nạn, anh đang ở trường đại học liền vội vàng lái xe trở về. Nhưng đi giữa đường xe lại bị hỏng, mà đường đó lại hẻo lánh không có người nên anh đã gọi điện cho Hàn Minh, con trai của Hàn Bính Sinh. Lúc ấy, anh và Hàn Minh có quan hệ rất tốt, Hạ gia và Hàn gia cũng vậy.
Hạ Quân Dật lại chần chừ một hồi, Lương Vũ Tranh vẫn nhìn anh không rời mắt, muốn nghe nốt nửa sau của câu chuyện.
- Hàn Minh biết tình cảnh của anh lúc đấy nên đã bảo anh đi xe của cậu ta, còn cậu ta sẽ gọi điện thuê người đến đưa xe của anh về. Vì đang vội nên anh đồng ý ngay với Hàn Minh, rồi lái xe của cậu ta, vội vàng trở về nội thành.
- Sau đó thì sao?
- Xảy ra quá nhiều chuyện, anh cũng không còn nhớ đến việc anh đang mượn xe của Hàn Minh nữa. Rồi một hôm, Hàn Minh lái xe của anh đến định trả, nhưng trên đường bị một nhóm sát thủ ám hại, giết người rồi quăng xác xuống biển, phải mãi sau mới tìm thấy thi thể. Thật ra, bọn sát thủ ấy muốn giết anh, nhưng lại giết nhầm Hàn Minh.
Lương Vũ Tranh nghe Hạ Quân Dật nói đến đây thì coi như đã hiểu rõ tất cả mọi chuyện rồi.
- Hàn Minh bị giết như thế, Hàn Bính Sinh cho rằng vì anh mà con trai của ông ta bị giết. Thế nên bây giờ ông ta quay trở lại thành phố B là tìm anh để trả thù?
- Đúng. Những hành động gần đây của ông ta khá lộ liễu nên anh chắc chắn, việc lần này có liên quan đến Hàn Bính Sinh.
Bỗng nhiên lúc này điện thoại của Hạ Quân Dật vang lên. Anh bình thản trả lời:
- Điều tra ra chưa?
- “Tiên sinh, quả đúng như anh đã dự đoán, người ra tay lần này chính là Hàn Bính Sinh. Nhưng ông ta không nghĩ anh đã sớm nghĩ ra và mọi chuyện đã nhanh chóng được áp chế.”
- Tốt lắm.
Hạ Quân Dật tắt máy, anh bỗng nở nụ cười nhếch mép thâm trầm và cũng rất lạnh lùng.
- Thật sự là Hàn Bính Sinh đã ra tay?
- Phải, là ông ta. Chuyện của Hàn Minh 10 năm trước, anh luôn cảm thấy rất có lỗi với Hàn Bính Sinh và tỏ ra nhường ông ta trong nhiều dự án. Nhưng Hàn Bính Sinh này, ông ta không chịu tha cho anh. Nếu ông ta đã muốn dồn anh vào đường cùng thì anh cũng phải cho ông ta biết, rốt cuộc Hạ Quân Dật anh là người như thế nào.
Giọng nói lạnh lùng kia của Hạ Quân Dật thật sự khiến cho Lương Vũ Tranh cũng phải lạnh theo.
Nhưng nếu Hạ Quân Dật đã nói như thế thì chắc chắn lần này, anh sẽ không tha cho Hàn Bính Sinh.
/203
|