Khi Hạ Quân Dật quay lại phòng ngủ thì mọi thứ đã được xử lý sạch sẽ rồi. Còn Lương Vũ Tranh lúc này đang nằm trên giường, trông cô có vẻ ngủ rất ngon.
Hạ Quân Dật nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Lương Vũ Tranh, giơ tay kéo chiếc chăn mỏng đắp hẳn hoi cho cô.
Bỗng dưng Lương Vũ Tranh quay người về phía Hạ Quân Dật, một chân cô đè vào chân anh, tay nắm chặt lấy vạt áo ngủ của anh, đầu tì sát vào ngực của anh.
- Này Lương Vũ Tranh, em nằm như thế này thì tôi ngủ kiểu gì đây? Dậy mau đi.
Nhưng Lương Vũ Tranh lúc này đã ngủ say như chết, có gọi thế nào cô cũng chẳng dậy.
Hạ Quân Dật đẩy tay và chân của Lương Vũ Tranh ra, nhưng không ngờ cô vẫn cứ bám dính lấy anh.
- Cái gì thế này không biết. Lương Vũ Tranh, em dậy ngay cho tôi. Nếu không thì đừng trách tôi vô tình.
Và đương nhiên, Lương Vũ Tranh chẳng nghe thấy những lời uy hiếp kia của Hạ Quân Dật. Anh ngán ngẩm nhìn gương mặt đang ngủ rất bình thản kia của cô.
………………………………………..
Sáng hôm sau tỉnh lại, Lương Vũ Tranh cảm thấy rất đau đầu. Nhìn bên cạnh, Hạ Quân Dật đã rời khỏi giường từ lâu nhưng mùi hương đặc trưng của anh vẫn còn phảng phất ở đây.
Lương Vũ Tranh chẳng nhớ đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cô chẳng quan tâm rồi đi vào phòng tắm.
……………………………………….
Lương Vũ Tranh xuống đến phòng ăn thì thấy Hạ Quân Dật đã ngồi sẵn đó đọc báo. Nhìn kỹ thì thấy gương mặt anh có chút nhợt nhạt, biểu hiện của vẻ mất ngủ.
- Tiểu thư, cô đã dậy rồi.
- Vâng.
Hạ Quân Dật gấp tờ báo lại, đặt ở bên cạnh, uống ngụm sữa rồi ngẩng đầu hỏi Lương Vũ Tranh:
- Chuyện đêm qua thế nào, em có nhớ không?
- Chuyện gì?
Thật lòng mà nói, dù có cố gắng nhớ lại thì Lương Vũ Tranh cũng chẳng nhớ đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
- Đêm qua em một mình tu hết chai rượu vang đỏ của tôi rồi say bét ra đấy, nói bậy nói bạ, cuối cùng thì nôn hết ra người tôi.
Lương Vũ Tranh cúi đầu xuống, cười vui vẻ.
- Còn cười nữa hả?
- Không, em đâu có cười.
- Nhưng mà, em uống rượu vào cũng được lắm, rất biết cách chủ động trong chuyện “ấy”.
Lương Vũ Tranh nghe vậy thì tròn mắt lên nhìn Hạ Quân Dật. Anh nói cái gì? Cái gì mà chủ động?
- Mặc dù lúc say rượu em nói năng linh tinh lắm nhưng “làm” thì lại rất được.
- Đừng… đừng nói nữa.
Mấy câu như vậy mà Hạ Quân Dật anh cũng nói ra được. Lương Vũ Tranh ngượng quá phải cầm lấy tờ báo bên cạnh mà che mặt lại. Rồi cô lại nhìn xuống bên dưới. Hạ Quân Dật nói vậy, phải chăng đêm qua cô và anh? Không thể nào, rõ ràng là cô đã cố gắng để 2 tháng ở bên anh sẽ không phát sinh ra chuyện gì.
Hạ Quân Dật giật lấy tờ báo từ tay của Lương Vũ Tranh, nhìn cô, nói với giọng trêu chọc:
- Hay là chúng ta đêm nay cũng uống thêm chút rượu để mọi chuyện thêm “dễ dàng” hơn nhỉ?
Lương Vũ Tranh có thể nghe thấy rõ, từ “dễ dàng” kia anh cố tình nhấn mạnh. Đêm qua đã như vậy, cô còn dám uống rượu nữa sao? Cô thề là từ nay sẽ chẳng bao giờ uống rượu nữa.
- Sao thế? Chuyện này là chuyện hết sức bình thường mà, có gì mà phải ngại đâu.
- Thôi, anh đừng nói nữa.
- Thật là, em có vẻ rất dễ ngượng nhỉ?
Đúng là ngượng quá, Lương Vũ Tranh không ăn sáng, vội chạy lên trên phòng.
………………………………
Cô nhìn lại mình lần nữa, thấy không đau đớn gì, trên người cũng chẳng có vết gì lạ.
- Không đau, cũng chẳng có vết gì cả. Nếu đã vậy thì những lời Hạ Quân Dật vừa nói… là đùa?
Lương Vũ Tranh lại nhìn ra hướng cửa, lúc này mặt cô nhăn lại. Hạ Quân Dật này dám dùng những lời như thế trêu đùa cô. Sao da mặt anh có thể dày đến mức đấy?
Hạ Quân Dật nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh Lương Vũ Tranh, giơ tay kéo chiếc chăn mỏng đắp hẳn hoi cho cô.
Bỗng dưng Lương Vũ Tranh quay người về phía Hạ Quân Dật, một chân cô đè vào chân anh, tay nắm chặt lấy vạt áo ngủ của anh, đầu tì sát vào ngực của anh.
- Này Lương Vũ Tranh, em nằm như thế này thì tôi ngủ kiểu gì đây? Dậy mau đi.
Nhưng Lương Vũ Tranh lúc này đã ngủ say như chết, có gọi thế nào cô cũng chẳng dậy.
Hạ Quân Dật đẩy tay và chân của Lương Vũ Tranh ra, nhưng không ngờ cô vẫn cứ bám dính lấy anh.
- Cái gì thế này không biết. Lương Vũ Tranh, em dậy ngay cho tôi. Nếu không thì đừng trách tôi vô tình.
Và đương nhiên, Lương Vũ Tranh chẳng nghe thấy những lời uy hiếp kia của Hạ Quân Dật. Anh ngán ngẩm nhìn gương mặt đang ngủ rất bình thản kia của cô.
………………………………………..
Sáng hôm sau tỉnh lại, Lương Vũ Tranh cảm thấy rất đau đầu. Nhìn bên cạnh, Hạ Quân Dật đã rời khỏi giường từ lâu nhưng mùi hương đặc trưng của anh vẫn còn phảng phất ở đây.
Lương Vũ Tranh chẳng nhớ đêm qua rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì. Cô chẳng quan tâm rồi đi vào phòng tắm.
……………………………………….
Lương Vũ Tranh xuống đến phòng ăn thì thấy Hạ Quân Dật đã ngồi sẵn đó đọc báo. Nhìn kỹ thì thấy gương mặt anh có chút nhợt nhạt, biểu hiện của vẻ mất ngủ.
- Tiểu thư, cô đã dậy rồi.
- Vâng.
Hạ Quân Dật gấp tờ báo lại, đặt ở bên cạnh, uống ngụm sữa rồi ngẩng đầu hỏi Lương Vũ Tranh:
- Chuyện đêm qua thế nào, em có nhớ không?
- Chuyện gì?
Thật lòng mà nói, dù có cố gắng nhớ lại thì Lương Vũ Tranh cũng chẳng nhớ đêm qua đã xảy ra chuyện gì.
- Đêm qua em một mình tu hết chai rượu vang đỏ của tôi rồi say bét ra đấy, nói bậy nói bạ, cuối cùng thì nôn hết ra người tôi.
Lương Vũ Tranh cúi đầu xuống, cười vui vẻ.
- Còn cười nữa hả?
- Không, em đâu có cười.
- Nhưng mà, em uống rượu vào cũng được lắm, rất biết cách chủ động trong chuyện “ấy”.
Lương Vũ Tranh nghe vậy thì tròn mắt lên nhìn Hạ Quân Dật. Anh nói cái gì? Cái gì mà chủ động?
- Mặc dù lúc say rượu em nói năng linh tinh lắm nhưng “làm” thì lại rất được.
- Đừng… đừng nói nữa.
Mấy câu như vậy mà Hạ Quân Dật anh cũng nói ra được. Lương Vũ Tranh ngượng quá phải cầm lấy tờ báo bên cạnh mà che mặt lại. Rồi cô lại nhìn xuống bên dưới. Hạ Quân Dật nói vậy, phải chăng đêm qua cô và anh? Không thể nào, rõ ràng là cô đã cố gắng để 2 tháng ở bên anh sẽ không phát sinh ra chuyện gì.
Hạ Quân Dật giật lấy tờ báo từ tay của Lương Vũ Tranh, nhìn cô, nói với giọng trêu chọc:
- Hay là chúng ta đêm nay cũng uống thêm chút rượu để mọi chuyện thêm “dễ dàng” hơn nhỉ?
Lương Vũ Tranh có thể nghe thấy rõ, từ “dễ dàng” kia anh cố tình nhấn mạnh. Đêm qua đã như vậy, cô còn dám uống rượu nữa sao? Cô thề là từ nay sẽ chẳng bao giờ uống rượu nữa.
- Sao thế? Chuyện này là chuyện hết sức bình thường mà, có gì mà phải ngại đâu.
- Thôi, anh đừng nói nữa.
- Thật là, em có vẻ rất dễ ngượng nhỉ?
Đúng là ngượng quá, Lương Vũ Tranh không ăn sáng, vội chạy lên trên phòng.
………………………………
Cô nhìn lại mình lần nữa, thấy không đau đớn gì, trên người cũng chẳng có vết gì lạ.
- Không đau, cũng chẳng có vết gì cả. Nếu đã vậy thì những lời Hạ Quân Dật vừa nói… là đùa?
Lương Vũ Tranh lại nhìn ra hướng cửa, lúc này mặt cô nhăn lại. Hạ Quân Dật này dám dùng những lời như thế trêu đùa cô. Sao da mặt anh có thể dày đến mức đấy?
/203
|