Khi Lương Vũ Tranh gặp lại Vương Nhã Đồng thì đã là buổi chiều ngày hôm sau. Sáng hôm nay, Lương Vũ Tranh đã gọi điện cho Kiều Lương xin nghỉ một ngày với lý do ốm. Kiều Lương cũng không nói gì, chỉ bảo cô nhớ giữ gìn sức khỏe.
Lương Vũ Tranh lại hẹn Vương Nhã Đồng ở quán café mà hai người hay đến. Nhưng Vương Nhã Đồng hôm nay đến trễ mất nửa tiếng chỉ vì đoạn đường cô ấy đi xảy ra tai nạn nghiêm trọng nên bị tắc nghẽn.
- Hôm qua lúc cậu gọi điện cho mình báo sẽ về nhà của Hạ Quân Dật khiến mình lo quá. Nhưng suy đi nghĩ lại, mọi chuyện cũng không đến nỗi phức tạp như mình tưởng tượng.
- Ừ. Thật ra quay về Minh viên cũng chẳng phải là việc gì quá đáng sợ, cậu cũng không cần phải lo đâu.
- Cậu đã quyết định như vậy rồi sao?
- Vậy cậu nghĩ còn có sự lựa chọn nữa à? Chuyện đã thế này rồi thì cứ để như vậy đi.
Vương Nhã Đồng thở dài rồi nhìn Lương Vũ Tranh không nói gì cả. Lương Vũ Tranh không nhìn Vương Nhã Đồng, chỉ chăm chú về ly nước hoa quả, tay cầm ống hút khuấy đều ly nước.
- Vũ Tranh, có một câu mà trước đó mình đã từng hỏi cậu nhưng cậu vẫn chưa cho mình đáp án, giờ mình muốn hỏi lại.
- Cậu hỏi đi.
- Cậu có yêu Hạ Quân Dật không?
Tay đang cầm ống hút khuấy ly nước của Lương Vũ Tranh bỗng dừng lại. Cô bỏ tay ra khỏi ống hút, đặt cả hai bàn tay đang nắm chặt nhau ở trên đùi, không trả lời câu hỏi của Vương Nhã Đồng.
- Sao vậy? Câu hỏi này của mình đến bây giờ cậu vẫn chưa tìm ra được câu trả lời thích đáng à?
Lương Vũ Tranh lắc đầu, nhìn thẳng vào Vương Nhã Đồng, mãi mới nói một câu:
- Câu trả lời, muốn đưa ra thì không khó. Nhưng câu trả lời ấy, có thật lòng hay không thì chẳng ai biết được.
- Thật ra Vũ Tranh, mình thấy cậu với Hạ Quân Dật cũng rất đẹp đôi mà. Không phải mình đùa đâu, nói thật đấy. Ngoại trừ việc lần trước anh ta lợi dụng cậu đối phó với Lâm Kiệt ra thì từ trước đến nay không phải anh ta đối xử với cậu rất tốt à?
- Phải, Hạ Quân Dật đối xử rất tốt với mình. Nhưng cậu có nghĩ đến không? Chắc gì anh ta cần mình, anh ta chỉ cần đứa con trong bụng của mình thôi. Anh ta có thể cần con, nhưng sẽ không bao giờ kết hôn với ai cả đâu, mình cũng chẳng phải ngoại lệ gì.
Vương Nhã Đồng lại tiếp tục thở dài. Lương Vũ Tranh nghe thấy tiếng thở dài kia thì quay sang hỏi:
- Sao hôm nay cậu thở dài nhiều thế? Người gặp chuyện là mình chứ có phải là cậu đâu? Lại còn lo lắng hộ mình nữa à?
Vương Nhã Đồng nhận ra ngay đó chỉ là một câu nói đùa của Lương Vũ Tranh. Cô cười nói:
- Nếu không phải là bạn thân nhất của cậu thì mình cũng chẳng cần phải hao tâm tổn sức đi lo lắng cho cậu. Nhưng mà Vũ Tranh, những lời mà mình nói là thật đấy. Tại sao cậu không về hỏi Hạ Quân Dật xem anh ta có tình cảm với cậu hay không?
Lương Vũ Tranh nghe thế thì bật cười:
- Nhã Đồng ơi là Nhã Đồng, cậu dạo này đọc nhiều truyện ngôn tình quá rồi à? Đi hỏi một người đàn ông đào hoa bậc nhất xem anh ta có yêu mình không, chẳng khác gì mò trăng dưới nước, hái hoa trong gương cả. Từ bỏ hy vọng đi.
- Sao lại từ bỏ hy vọng? Cậu đã thử đâu sao biết được kết quả sẽ như thế nào? Người đàn ông đào hoa nhưng có phải là sẽ đào hoa suốt đời đâu. Clark Gable, thần tượng của cậu cũng đào hoa bậc nhất Hollywood một thời đấy còn gì, nhưng chẳng phải vẫn chỉ yêu Carole Lombard đến tận lúc chết đấy à?
- Cậu so sánh ông ấy với Hạ Quân Dật sao?
- Lương Vũ Tranh, cậu đang cố tình không hiểu lời mình nói hay sao? Nói chung là đàn ông đào hoa rồi sẽ có ngày tìm được người phụ nữ mà họ thật lòng yêu.
Lương Vũ Tranh uống ngụm nước hoa quả rồi nói:
- Phải, cậu nói đúng, dù đàn ông có đào hoa đến mức nào rồi đến một ngày nào đó, anh ta sẽ tìm được một người phụ nữ mà anh ta thật lòng yêu. Nhưng người phụ nữ Hạ Quân Dật yêu chắc chắn không phải là mình đâu. Cậu yên tâm.
- Yên tâm cái gì. Thôi, cậu về mà hỏi thẳng Hạ Quân Dật xem anh ta có yêu cậu không.
- Hỏi cũng như không.
- Chưa hỏi sao cậu biết được.
- Không hỏi thì mình cũng biết.
Lương Vũ Tranh và Vương Nhã Đồng ngồi nói chuyện với nhau khá lâu. Nhưng đến cuối cùng, Lương Vũ Tranh vẫn chưa cho Vương Nhã Đồng một câu trả lời chính xác, đó là cô có yêu Hạ Quân Dật hay không. Rõ ràng, chính Lương Vũ Tranh còn chẳng biết được câu trả lời.
Lương Vũ Tranh lại hẹn Vương Nhã Đồng ở quán café mà hai người hay đến. Nhưng Vương Nhã Đồng hôm nay đến trễ mất nửa tiếng chỉ vì đoạn đường cô ấy đi xảy ra tai nạn nghiêm trọng nên bị tắc nghẽn.
- Hôm qua lúc cậu gọi điện cho mình báo sẽ về nhà của Hạ Quân Dật khiến mình lo quá. Nhưng suy đi nghĩ lại, mọi chuyện cũng không đến nỗi phức tạp như mình tưởng tượng.
- Ừ. Thật ra quay về Minh viên cũng chẳng phải là việc gì quá đáng sợ, cậu cũng không cần phải lo đâu.
- Cậu đã quyết định như vậy rồi sao?
- Vậy cậu nghĩ còn có sự lựa chọn nữa à? Chuyện đã thế này rồi thì cứ để như vậy đi.
Vương Nhã Đồng thở dài rồi nhìn Lương Vũ Tranh không nói gì cả. Lương Vũ Tranh không nhìn Vương Nhã Đồng, chỉ chăm chú về ly nước hoa quả, tay cầm ống hút khuấy đều ly nước.
- Vũ Tranh, có một câu mà trước đó mình đã từng hỏi cậu nhưng cậu vẫn chưa cho mình đáp án, giờ mình muốn hỏi lại.
- Cậu hỏi đi.
- Cậu có yêu Hạ Quân Dật không?
Tay đang cầm ống hút khuấy ly nước của Lương Vũ Tranh bỗng dừng lại. Cô bỏ tay ra khỏi ống hút, đặt cả hai bàn tay đang nắm chặt nhau ở trên đùi, không trả lời câu hỏi của Vương Nhã Đồng.
- Sao vậy? Câu hỏi này của mình đến bây giờ cậu vẫn chưa tìm ra được câu trả lời thích đáng à?
Lương Vũ Tranh lắc đầu, nhìn thẳng vào Vương Nhã Đồng, mãi mới nói một câu:
- Câu trả lời, muốn đưa ra thì không khó. Nhưng câu trả lời ấy, có thật lòng hay không thì chẳng ai biết được.
- Thật ra Vũ Tranh, mình thấy cậu với Hạ Quân Dật cũng rất đẹp đôi mà. Không phải mình đùa đâu, nói thật đấy. Ngoại trừ việc lần trước anh ta lợi dụng cậu đối phó với Lâm Kiệt ra thì từ trước đến nay không phải anh ta đối xử với cậu rất tốt à?
- Phải, Hạ Quân Dật đối xử rất tốt với mình. Nhưng cậu có nghĩ đến không? Chắc gì anh ta cần mình, anh ta chỉ cần đứa con trong bụng của mình thôi. Anh ta có thể cần con, nhưng sẽ không bao giờ kết hôn với ai cả đâu, mình cũng chẳng phải ngoại lệ gì.
Vương Nhã Đồng lại tiếp tục thở dài. Lương Vũ Tranh nghe thấy tiếng thở dài kia thì quay sang hỏi:
- Sao hôm nay cậu thở dài nhiều thế? Người gặp chuyện là mình chứ có phải là cậu đâu? Lại còn lo lắng hộ mình nữa à?
Vương Nhã Đồng nhận ra ngay đó chỉ là một câu nói đùa của Lương Vũ Tranh. Cô cười nói:
- Nếu không phải là bạn thân nhất của cậu thì mình cũng chẳng cần phải hao tâm tổn sức đi lo lắng cho cậu. Nhưng mà Vũ Tranh, những lời mà mình nói là thật đấy. Tại sao cậu không về hỏi Hạ Quân Dật xem anh ta có tình cảm với cậu hay không?
Lương Vũ Tranh nghe thế thì bật cười:
- Nhã Đồng ơi là Nhã Đồng, cậu dạo này đọc nhiều truyện ngôn tình quá rồi à? Đi hỏi một người đàn ông đào hoa bậc nhất xem anh ta có yêu mình không, chẳng khác gì mò trăng dưới nước, hái hoa trong gương cả. Từ bỏ hy vọng đi.
- Sao lại từ bỏ hy vọng? Cậu đã thử đâu sao biết được kết quả sẽ như thế nào? Người đàn ông đào hoa nhưng có phải là sẽ đào hoa suốt đời đâu. Clark Gable, thần tượng của cậu cũng đào hoa bậc nhất Hollywood một thời đấy còn gì, nhưng chẳng phải vẫn chỉ yêu Carole Lombard đến tận lúc chết đấy à?
- Cậu so sánh ông ấy với Hạ Quân Dật sao?
- Lương Vũ Tranh, cậu đang cố tình không hiểu lời mình nói hay sao? Nói chung là đàn ông đào hoa rồi sẽ có ngày tìm được người phụ nữ mà họ thật lòng yêu.
Lương Vũ Tranh uống ngụm nước hoa quả rồi nói:
- Phải, cậu nói đúng, dù đàn ông có đào hoa đến mức nào rồi đến một ngày nào đó, anh ta sẽ tìm được một người phụ nữ mà anh ta thật lòng yêu. Nhưng người phụ nữ Hạ Quân Dật yêu chắc chắn không phải là mình đâu. Cậu yên tâm.
- Yên tâm cái gì. Thôi, cậu về mà hỏi thẳng Hạ Quân Dật xem anh ta có yêu cậu không.
- Hỏi cũng như không.
- Chưa hỏi sao cậu biết được.
- Không hỏi thì mình cũng biết.
Lương Vũ Tranh và Vương Nhã Đồng ngồi nói chuyện với nhau khá lâu. Nhưng đến cuối cùng, Lương Vũ Tranh vẫn chưa cho Vương Nhã Đồng một câu trả lời chính xác, đó là cô có yêu Hạ Quân Dật hay không. Rõ ràng, chính Lương Vũ Tranh còn chẳng biết được câu trả lời.
/203
|