Đột nhiên Cố Nam không dám về nhà, anh bắt đầu đến các quán rượu, muốn mượn rượu giúp mình say, nhưng cuối cùng anh nhận ra không có tác dụng, càng uống anh càng tỉnh.
Anh không biết vì sao Duyệt Tâm trở nên như vậy.
Không phải là không còn đứa con nữa sao? Anh không trách cô, dù sao họ vẫn còn trẻ nên còn nhiều cơ hội.
Việc gì anh cũng nghe lời cô. Cô không muốn nói, anh cố gắng tránh xa cô để cô không phiền lòng; buổi tối cô ngủ không ngon giấc, chỉ cần khẽ có tiếng động là tỉnh giấc, anh sợ anh hay trở mình khiến cô không ngủ được nên chủ động chuyển ra ngoài phòng khách.
Anh còn có thể làm như thế nào nữa? Chỉ cần Duyệt Tâm nói ra, chắc chắn anh sẽ làm vừa ý cô. Nhưng anh lại sợ cô nói ra anh không làm được, ví dụ, “ly hôn”, hai chữ đơn giản đó là yếu điểm của anh.
Cố Nam chưa bao giờ mất tự tin về bản thân mình, lúc đối diện với Duyệt Tâm, anh nhận ra cảm giác lo sợ và yếu đuối của mình.
“Duyệt Tâm, rốt cuộc anh phải làm gì?” Anh tự hỏi mình nhưng chỉ có hơi rượu nồng nồng trả lời anh.
Duyệt Tâm thu dọn đồ đạc trong nhà, cầm những chiếc quần áo nhỏ xinh mềm mại chuẩn bị cho đứa trẻ, chúng chứa đựng toàn bộ tình yêu của cô. Nhưng đúng là không có duyên, cô thậm chí không thể tin nổi đứa con đã rời xa cô.
Điện thoại trong nhà vang lên, Duyệt Tâm không muốn nghe. Lúc này, cô không muốn bị ai làm phiền.
Nhưng tiếng chuông vang lên không ngừng.
Cô không biết phải làm thế nào, đành nhấc máy lên nghe. Đầu dây bên kia là một giọng nói lạ đặc khẩu âm của người Đông Bắc: “Có phải nhà của Cố Nam không?”
Mặc dù không đủ tỉnh táo những Cố Nam vẫn biết Duyệt Tâm đưa anh về nhà.
Anh nhờ nhân viên phục vụ ở quán rượu gọi điện để xem Duyệt Tâm có còn quan tâm đến anh không.
Anh rất say, bước đi xiêu vẹo, Duyệt Tâm dìu anh, anh liền dựa đầu lên vai cô, chỉ có lúc này anh mới có thể gần cô. Cố Nam cảm thấy xấu hổ vì việc mình làm.
Duyệt Tâm không trách anh, thậm chí cô không nói gì, cô chỉ giúp anh nằm lên giường, lấy khăn nóng đắp lên trán anh. Cô nhìn anh hồi lâu rồi lặng lẽ chảy nước mắt.
Cố Nam cũng biết điều này nhưng anh không dám ngồi dậy, thậm chí anh không dám mở mắt nhìn cô, anh chỉ giả vờ nó mơ: “Nước…”
Duyệt Tâm đi rót nước cho anh.
Cố Nam thấy khóe mắt mình hơi ướt, anh cảm thấy mình có lỗi với Duyệt Tâm.
Cố Nam mời mãi Vệ Đông mới đến nhà anh.
Cố Nam nói họ đang chiến tranh lạnh, không khí trong nhà không vui, muốn Vệ Đông giúp anh điều chỉnh.
Mấy ngày nay Duyệt Tâm không đi làm, thư ký Vu nói tổng giám đốc Viên đã bàn giao công việc để cô có thêm thời gian nghỉ ngơi.
Trước đây, Cố Nam ăn xong bữa cơm tối mới về. Không biết vì sao hôm nay anh về sớm, thấy Duyệt Tâm nằm trên giường liền hỏi: “Em ăn gì chưa?”
Duyệt Tâm không nói gì.
Cố Nam nói: “Để anh nấu cháo cho em.”
Trong lòng Duyệt Tâm cảm thấy chua xót, cô lắc đầu tỏ vẻ không cần.
Cố Nam không nghe lời cô, bước vào trong bếp.
Lúc Vệ Đông đến, Duyệt Tâm vẫn nằm trên giường, Cố Nam đang bận rộn trong bếp.
Cố Nam ra mở cửa, anh ra hiệu bằng tay cho Vệ Đông có ý trách vì sao bây giờ anh mới đến.
Vệ Đông bĩu môi, khẽ nói: “Tắc đường.”
Duyệt Tâm nằm trên giường, nghĩ bâng quơ, không hiểu vì sao có lúc Cố Nam dịu dàng, có lúc anh lại hách dịch, nhưng dù sao bây giờ cô cũng không để ý nữa.
Cô mãi nghĩ về những chuyện của mình, không nghe thấy tiếng Vệ Đông cho tới khi anh bước vào cười với cô: “Ồ, Duyệt Tâm, lâu rồi không gặp.”
Cô giật mình. Duyệt Tâm biết Vệ Đông, lúc Duyệt Tâm kết hôn với Cố Nam, anh làm phù rể.
Lúc đó, anh vẫn còn trêu cô: “Không được có tình ý với phù rể.” Hồi ấy, cô vẫn kiên định sẽ đi cùng Cố Nam đến hết cuộc đời.
Nhưng, đời người có quá nhiều thay đổi, cuộc đời quá dài, liệu ai có thể bảo đảm mình sẽ đi tiếp mà không quay đầu lại.
Nhà có khách nên Duyệt Tâm đành ra phòng khách ngồi.
Trước mặt Duyệt Tâm, Vệ Đông trêu Cố Nam: “Cậu thay đổi thật rồi, bỗng nhiên lại biết nấu ăn?” rồi không quên chúc mừng Duyệt Tâm: “Đều nhờ Duyệt Tâm dạy chồng giỏi.”
Duyệt Tâm mỉm cười không nói gì.
Cố Nam ra hiệu bằng ấy mắt cho Vệ Đông rồi nói: “Hôm nay ở lại ăn cơm với hai vợ chồng mình nhé.”
Vệ Đông tỏ vẻ đồng ý rồi nói: “Ăn gì?”
Cố Nam chỉ nấu một ít cháo, đương nhiên không đủ ăn rồi nên hỏi Duyệt Tâm: “Đồ ăn ở nhà hàng Đậu Hoa Trang ở đường Tây cũng ngon phải không, hay là chúng ta đến đó ăn?”
Duyệt Tâm bình tĩnh nói: “Anh đưa Vệ Đông đi ăn, em hơi mệt nên không muốn đi.” Nói xong, cô gật đầu xin lỗi Vệ Đông rồi bước về phòng ngủ.
Cố Nam không biết phải làm gì, nhún vai với Vệ Đông: “Thấy chưa? Chẳng có cách nào.”
Cố Nam đưa Vệ Đông ra ngoài kiếm tạm một chỗ ăn tối.
Vệ Đông nói: “Cố Nam, Duyệt Tâm nhà cậu rất lạ, chắc chắn cậu đã làm việc gì đó có lỗi với cô ấy!”
Cố Nam nghĩ ngợi một lát, thấy mình không làm gì, lúc nào anh cũng nghĩ đến Duyệt Tâm. Nếu sai thì chỉ có lần anh đánh cô. Nhưng anh không cố ý và cũng đã xin lỗi rồi. Đương nhiên có nhiều chuyện Cố Nam không tiện kể cho Vệ Đông nghe.
Anh buồn bã uống bia, nghe Vệ Đông kể chuyện vợ cậu ta.
Đến khi ăn xong, Cố Nam mới tổng kết chính sách Vệ Đông áp dụng với vợ là mềm mỏng, đánh không được đánh lại, chửi không được chửi lại, bị đá cũng phải vỗ tay…
Cố Nam hỏi: “Vợ của cậu lợi hại như vậy thật sao?”
Vệ Đông đặt đũa xuống bàn: “Cậu từng này tuổi rồi mà không biết, có người phụ nữ nào không lợi hại? Mục tiêu phấn đấu của họ là: Quản lý tốt túi và thắt lưng của chồng. Ở ngoài họ làm bộ trưởng ngoại trưởng, về nhà họ làm thủ tướng, đối xử với bố mẹ chồng theo chủ nghĩa đế quốc Nhật, động một tý là lôi hai chữ ly hôn ra dọa cậu, cậu không biết…Duyệt Tâm nhà cậu rõ ràng là hiếm có trên đời!”
Nhìn thấy Vệ Đông nổi giận như thế, Cố Nam mới cảm thấy mình đang được hưởng phúc mà không biết. Thậm chí anh còn không nghĩ đến việc Duyệt Tâm đã âm thầm làm bao nhiêu điều cho anh sau lưng anh.
Lúc Cố Nam đi ăn về đã nửa đêm, anh cố tình nằm trên ghế sô pha ngoài phòng khách, hy vọng lúc đêm Duyệt Tâm không ngủ được sẽ đi ra khỏi phòng ngủ và nhìn thấy anh.
Nếu cô nhìn thấy anh, chắc chắn cô sẽ mang chăn đắp cho anh hoặc đánh thức anh rồi bảo anh vào phòng ngủ nằm.
Chỉ cần cô bước lại gần, anh sẽ ôm chặt lấy cô, cho dù thế nào anh cũng sẽ nói với cô, trước đây anh làm sai nhiều điều, hy vọng cô tha thứ cho anh, hy vọng hai người có thể bắt đầu lại từ đầu.
Nhưng tối hôm đó Duyệt Tâm không ra khỏi phòng ngủ, cô không nhìn thấy Cố Nam đang nằm trên ghế sô pha, cô càng không biết rằng để đợi cô ra, cả đêm anh không chợp mắt.
Anh không biết vì sao Duyệt Tâm trở nên như vậy.
Không phải là không còn đứa con nữa sao? Anh không trách cô, dù sao họ vẫn còn trẻ nên còn nhiều cơ hội.
Việc gì anh cũng nghe lời cô. Cô không muốn nói, anh cố gắng tránh xa cô để cô không phiền lòng; buổi tối cô ngủ không ngon giấc, chỉ cần khẽ có tiếng động là tỉnh giấc, anh sợ anh hay trở mình khiến cô không ngủ được nên chủ động chuyển ra ngoài phòng khách.
Anh còn có thể làm như thế nào nữa? Chỉ cần Duyệt Tâm nói ra, chắc chắn anh sẽ làm vừa ý cô. Nhưng anh lại sợ cô nói ra anh không làm được, ví dụ, “ly hôn”, hai chữ đơn giản đó là yếu điểm của anh.
Cố Nam chưa bao giờ mất tự tin về bản thân mình, lúc đối diện với Duyệt Tâm, anh nhận ra cảm giác lo sợ và yếu đuối của mình.
“Duyệt Tâm, rốt cuộc anh phải làm gì?” Anh tự hỏi mình nhưng chỉ có hơi rượu nồng nồng trả lời anh.
Duyệt Tâm thu dọn đồ đạc trong nhà, cầm những chiếc quần áo nhỏ xinh mềm mại chuẩn bị cho đứa trẻ, chúng chứa đựng toàn bộ tình yêu của cô. Nhưng đúng là không có duyên, cô thậm chí không thể tin nổi đứa con đã rời xa cô.
Điện thoại trong nhà vang lên, Duyệt Tâm không muốn nghe. Lúc này, cô không muốn bị ai làm phiền.
Nhưng tiếng chuông vang lên không ngừng.
Cô không biết phải làm thế nào, đành nhấc máy lên nghe. Đầu dây bên kia là một giọng nói lạ đặc khẩu âm của người Đông Bắc: “Có phải nhà của Cố Nam không?”
Mặc dù không đủ tỉnh táo những Cố Nam vẫn biết Duyệt Tâm đưa anh về nhà.
Anh nhờ nhân viên phục vụ ở quán rượu gọi điện để xem Duyệt Tâm có còn quan tâm đến anh không.
Anh rất say, bước đi xiêu vẹo, Duyệt Tâm dìu anh, anh liền dựa đầu lên vai cô, chỉ có lúc này anh mới có thể gần cô. Cố Nam cảm thấy xấu hổ vì việc mình làm.
Duyệt Tâm không trách anh, thậm chí cô không nói gì, cô chỉ giúp anh nằm lên giường, lấy khăn nóng đắp lên trán anh. Cô nhìn anh hồi lâu rồi lặng lẽ chảy nước mắt.
Cố Nam cũng biết điều này nhưng anh không dám ngồi dậy, thậm chí anh không dám mở mắt nhìn cô, anh chỉ giả vờ nó mơ: “Nước…”
Duyệt Tâm đi rót nước cho anh.
Cố Nam thấy khóe mắt mình hơi ướt, anh cảm thấy mình có lỗi với Duyệt Tâm.
Cố Nam mời mãi Vệ Đông mới đến nhà anh.
Cố Nam nói họ đang chiến tranh lạnh, không khí trong nhà không vui, muốn Vệ Đông giúp anh điều chỉnh.
Mấy ngày nay Duyệt Tâm không đi làm, thư ký Vu nói tổng giám đốc Viên đã bàn giao công việc để cô có thêm thời gian nghỉ ngơi.
Trước đây, Cố Nam ăn xong bữa cơm tối mới về. Không biết vì sao hôm nay anh về sớm, thấy Duyệt Tâm nằm trên giường liền hỏi: “Em ăn gì chưa?”
Duyệt Tâm không nói gì.
Cố Nam nói: “Để anh nấu cháo cho em.”
Trong lòng Duyệt Tâm cảm thấy chua xót, cô lắc đầu tỏ vẻ không cần.
Cố Nam không nghe lời cô, bước vào trong bếp.
Lúc Vệ Đông đến, Duyệt Tâm vẫn nằm trên giường, Cố Nam đang bận rộn trong bếp.
Cố Nam ra mở cửa, anh ra hiệu bằng tay cho Vệ Đông có ý trách vì sao bây giờ anh mới đến.
Vệ Đông bĩu môi, khẽ nói: “Tắc đường.”
Duyệt Tâm nằm trên giường, nghĩ bâng quơ, không hiểu vì sao có lúc Cố Nam dịu dàng, có lúc anh lại hách dịch, nhưng dù sao bây giờ cô cũng không để ý nữa.
Cô mãi nghĩ về những chuyện của mình, không nghe thấy tiếng Vệ Đông cho tới khi anh bước vào cười với cô: “Ồ, Duyệt Tâm, lâu rồi không gặp.”
Cô giật mình. Duyệt Tâm biết Vệ Đông, lúc Duyệt Tâm kết hôn với Cố Nam, anh làm phù rể.
Lúc đó, anh vẫn còn trêu cô: “Không được có tình ý với phù rể.” Hồi ấy, cô vẫn kiên định sẽ đi cùng Cố Nam đến hết cuộc đời.
Nhưng, đời người có quá nhiều thay đổi, cuộc đời quá dài, liệu ai có thể bảo đảm mình sẽ đi tiếp mà không quay đầu lại.
Nhà có khách nên Duyệt Tâm đành ra phòng khách ngồi.
Trước mặt Duyệt Tâm, Vệ Đông trêu Cố Nam: “Cậu thay đổi thật rồi, bỗng nhiên lại biết nấu ăn?” rồi không quên chúc mừng Duyệt Tâm: “Đều nhờ Duyệt Tâm dạy chồng giỏi.”
Duyệt Tâm mỉm cười không nói gì.
Cố Nam ra hiệu bằng ấy mắt cho Vệ Đông rồi nói: “Hôm nay ở lại ăn cơm với hai vợ chồng mình nhé.”
Vệ Đông tỏ vẻ đồng ý rồi nói: “Ăn gì?”
Cố Nam chỉ nấu một ít cháo, đương nhiên không đủ ăn rồi nên hỏi Duyệt Tâm: “Đồ ăn ở nhà hàng Đậu Hoa Trang ở đường Tây cũng ngon phải không, hay là chúng ta đến đó ăn?”
Duyệt Tâm bình tĩnh nói: “Anh đưa Vệ Đông đi ăn, em hơi mệt nên không muốn đi.” Nói xong, cô gật đầu xin lỗi Vệ Đông rồi bước về phòng ngủ.
Cố Nam không biết phải làm gì, nhún vai với Vệ Đông: “Thấy chưa? Chẳng có cách nào.”
Cố Nam đưa Vệ Đông ra ngoài kiếm tạm một chỗ ăn tối.
Vệ Đông nói: “Cố Nam, Duyệt Tâm nhà cậu rất lạ, chắc chắn cậu đã làm việc gì đó có lỗi với cô ấy!”
Cố Nam nghĩ ngợi một lát, thấy mình không làm gì, lúc nào anh cũng nghĩ đến Duyệt Tâm. Nếu sai thì chỉ có lần anh đánh cô. Nhưng anh không cố ý và cũng đã xin lỗi rồi. Đương nhiên có nhiều chuyện Cố Nam không tiện kể cho Vệ Đông nghe.
Anh buồn bã uống bia, nghe Vệ Đông kể chuyện vợ cậu ta.
Đến khi ăn xong, Cố Nam mới tổng kết chính sách Vệ Đông áp dụng với vợ là mềm mỏng, đánh không được đánh lại, chửi không được chửi lại, bị đá cũng phải vỗ tay…
Cố Nam hỏi: “Vợ của cậu lợi hại như vậy thật sao?”
Vệ Đông đặt đũa xuống bàn: “Cậu từng này tuổi rồi mà không biết, có người phụ nữ nào không lợi hại? Mục tiêu phấn đấu của họ là: Quản lý tốt túi và thắt lưng của chồng. Ở ngoài họ làm bộ trưởng ngoại trưởng, về nhà họ làm thủ tướng, đối xử với bố mẹ chồng theo chủ nghĩa đế quốc Nhật, động một tý là lôi hai chữ ly hôn ra dọa cậu, cậu không biết…Duyệt Tâm nhà cậu rõ ràng là hiếm có trên đời!”
Nhìn thấy Vệ Đông nổi giận như thế, Cố Nam mới cảm thấy mình đang được hưởng phúc mà không biết. Thậm chí anh còn không nghĩ đến việc Duyệt Tâm đã âm thầm làm bao nhiêu điều cho anh sau lưng anh.
Lúc Cố Nam đi ăn về đã nửa đêm, anh cố tình nằm trên ghế sô pha ngoài phòng khách, hy vọng lúc đêm Duyệt Tâm không ngủ được sẽ đi ra khỏi phòng ngủ và nhìn thấy anh.
Nếu cô nhìn thấy anh, chắc chắn cô sẽ mang chăn đắp cho anh hoặc đánh thức anh rồi bảo anh vào phòng ngủ nằm.
Chỉ cần cô bước lại gần, anh sẽ ôm chặt lấy cô, cho dù thế nào anh cũng sẽ nói với cô, trước đây anh làm sai nhiều điều, hy vọng cô tha thứ cho anh, hy vọng hai người có thể bắt đầu lại từ đầu.
Nhưng tối hôm đó Duyệt Tâm không ra khỏi phòng ngủ, cô không nhìn thấy Cố Nam đang nằm trên ghế sô pha, cô càng không biết rằng để đợi cô ra, cả đêm anh không chợp mắt.
/36
|