Sáng thứ 2, bình yên như bao ngày khác... Nhi lại ngủ dậy, ăn và đi học.-Chị Nhi!!!!!
Một giọng nói với volumn cực đại,sẵn sàng phá hủy bất cứ cái màng nhĩ nào trong vòng 10km ( chém tí chết ai!)
-Mĩ à, mới có mấy ngày không gặp thôi mà sao thanh âm của em tiến bộ thế? Lại mới xin thêm buổi học luyện thanh nào à?
Nhi nhăn mặt nói.
-Hức...hức...
-Mĩ! Sao thế em? Đứa nào bắt nạt em? Cứ nói, tỷ tỷ sẽ ra tay xử đẹp!
-Là chị đó!
-Hớ...?
-Chị đi chẳng nói với em câu nào! Mẹ bảo chị giận chuyện chị Tưởng Y quay về, không được làm Hạ tiểu thư nữa nên bỏ đi!
-Em tin sao?- Nhi nhìn vào đôi mắt đen láy của cô em gái.Cô bé lắc đầu, sụt sịt nói:
-Không! Em tin chị! Em biết chị đi là có nguyên do!Em chỉ giận là chị không nói gì với em, chị có biết là em nhớ chị đến thế nào không?
-Chị biết! Chị xin lỗi Tiểu Mĩ! Tại lúc đó chị hơi vội!
Nhi mỉm cười.Tiểu Mĩ vẫn tin cô.Nhóc em gái này, sao lại tốt thế cơ chứ?
-Chị Tưởng Y về rồi!- Tiểu Mĩ đã nín hẳn, đang ngồi cạnh Nhi tại sân sau trường.
-Ừ!
-Chị ấy xinh lắm, giống chị cực!
-Thế à?
-Dạ! Nhưng em cảm thấy chị ấy rất lạ!
-Sao cơ?
-Khi ở bên cạnh chị ấy, em cảm thấy rất lạ! Như là 1 cảm giác mơ hồ, không rõ ràng,...
-Chắc do em tưởng tượng thôi!
-Không đâu! Chị Mỹ Kỳ và cô Ảnh cũng thấy thế! Chỉ mỗi mẹ là cưng chiều chị ấy!
-Chị Mỹ Kỳ?
-Dạ! À, chị Mỹ Kỳ đổi tên rồi chị ạ!
-Tại sao?
-Chị ấy bảo tên Kỳ trùng với tên người chị ấy thích!
-Ồ! Vậy giờ chị ấy tên gì?
-Hạ Như Yên!
-Nghe dịu dàng quá!- Nhi cau mày.
-Không có đâu ạ! Chị K..à, chị Như Yên dạo này khác rồi! Chị ấy tốt hơn nhiều!
-Thật hả?
-Dạ! Chị ấy bảo do yêu!
-Uầy! Bà này kinh thật!
-À, chị! Đừng nói với ai về chuyện của chị Yên nha!
-Ok! Thôi em về lớp đi! Chuông reo kìa!
-Dạ! À, chị Nhi!
-Gì em?
-Chị với anh Huy, là sao ạ?
Giọng nói Tiểu Mĩ nhỏ nhẹ, đánh thẳng vào não bộ của Nhi. Cô sững người, rồi nói nhanh:
-Kẻ thù không đội trời chung!
Rồi nhanh chóng chạy đi mất hút. Con nhóc Tiểu Mĩ này, sao toàn hỏi khó chị thế?
-Ai da!
Cô mải chạy, đâm sầm vào 1 người đi từ phía đối diện.Nhi vội nói:
-A! Cho mình xin lỗi!
-Nhi!-Giọng nói nghe quen quen.
-Chị....
Nhi ngạc nhiên thốt lên.Hạ Mĩ K...., à, Hạ Như Yên trước mắt cô hoàn toàn khác với lúc trước.Gương mặt thanh tú không chút son phấn, mái tóc đen dài duỗi thẳng cùng với nụ cười hiên lành đến lạ. Như Yên mặc bộ đồng phục bình thường, đôi giày thể thao bình thường, balo sách vở bình thường, chỉ có Nhi là cảm thấy không bình thường.
-Lạ lắm à?- Như Yên khẽ hỏi.Ôi trời! Bà này đổi tên, đổi tính, đổi luôn cả cách ăn nói thật hả?
-Chị...Chị...Có phải chị hay không phải chị? Chị chính là...bị cái gì nhập vào à?
Với câu hỏi ngu trên, Nhi chắc chắn sẽ bị ăn chửi từ người nghe.Đằng này, Như Yên bật cười:
-Nhóc con! Trêu chị!
-Chị không mắng em à?- Nhi tròn mắt.
-Sao chị lại mắng em chứ? A! Trễ rồi!Chị đi trước đấy! Gặp lại em sau nha!
Như Yên nháy mắt, ôm chồng sách vở chạy đi.Nhi thẫn thờ nhìn theo, bất giác đưa tay lên véo má.
-Ái! Đau!Không phải mơ! Vậy chắc mộng du quá!( Rầm!Làm ơn tỉnh lại đê!)
*****Lớp 11A2.............
-Hôm nay có học sinh mới đó Nhi!- Tử hàn vui vẻ thông báo.
-Ủa? Ai vậy?- Nhi vừa nhai bim bim vừa nói.
-Hạ Tưởng Y.- Thanh âm của Tử Hàn không to không nhỏ, nhưng đủ để khiến cho bạn Dương Nhi đang ăn bị nghẹn.
-H..ả!! Thật à?- Nhi bỏ dở cả gói bim bim, việc mà trước đây cô chưa bao giờ làm. Với cô, ăn luôn luôn được ưu tiên hàng đầu.
-Kìa!- Tử Hàn chỉ tay.Cô Mai bước vào lớp, cùng 1 cô gái.Nhi đứng hình, chân tay không thể cử động.Cô gái đó, giống cô đến kì lạ! Trừ đôi mắt. Nếu mắt Nhi không phải màu nâu thì người ta sẽ nghĩ cô và Tưởng Y là chị em sinh đôi rồi.
-Cả lớp xem nè! Một nữ tử xinh đẹp nhé! Đặc biệt giống Dương Nhi của chúng ta kìa!
Giọng cô Mai vui vẻ giới thiệu.Tử Hàn thốt lên kinh ngạc:
-Không thể nào!
Mãi cho đến khi cô bạn này di xuống, cái miệng của Nguyệt tiểu thư vẫn chưa ngậm lại được.
-Dương Nhi à, chúng ta thật giống nhau! Như 2 giọt nước vậy!
Tưởng Y nở nụ cười dễ mến.
-À...ừ! Đúng vậy!- Nhi cười gượng.
-Hi vọng sau này chúng ta có thể là bạn thân!
Tưởng Y thân thiên nói. Nhi nhìn vào đôi mắt đen láy, tròn xinh như 2 viên bi thủy tinh đó. Viên pha lê trước ngực cô sáng lên.Tiểu Mĩ nói đúng.Cô gái này thật lạ.Nhi đưa tay nắm lấy viên pha lê, lập tức cô nhìn thấy những tia sáng hỗn độn màu trằng...và rồi, gì thế này? Xung quanh cô toàn màu đen. Nhi không thể xác định được phương hướng. Cô muốn hét lên nhưng giọng nói như bị chặn ở cổ họng.Vùng vầy. Hoảng loạn.Một bàn tay vỗ vai cô.
-Nhi! Nhi! Bà sao thế?-Tử Hàn lo lắng hỏi.
-À...Phù! Tôi không sao!-Nhi đư at ay ôm trán.
-Bà nhìn thấy chuyện gì sao?
-Tôi không biết! Viên pha lê này...- Nhi cúi xuống nhìn viên pha lê trong sáng.- Nó giúp tôi nhìn vào mắt Tưởng Y. Toàn màu đen.
-Thì mắt cô ta màu đen mà! Thôi, bà đừng suy nghĩ nhiều nữa. Chắc là do bà tưởng tượng ra thôi!- Tử Hàn mỉm cười vuốt tóc cô. Nhi im lặng, Viên pha lê nửa mặt trăng này.... Nó đang muốn cho mình thấy cái gì sao?
Một giọng nói với volumn cực đại,sẵn sàng phá hủy bất cứ cái màng nhĩ nào trong vòng 10km ( chém tí chết ai!)
-Mĩ à, mới có mấy ngày không gặp thôi mà sao thanh âm của em tiến bộ thế? Lại mới xin thêm buổi học luyện thanh nào à?
Nhi nhăn mặt nói.
-Hức...hức...
-Mĩ! Sao thế em? Đứa nào bắt nạt em? Cứ nói, tỷ tỷ sẽ ra tay xử đẹp!
-Là chị đó!
-Hớ...?
-Chị đi chẳng nói với em câu nào! Mẹ bảo chị giận chuyện chị Tưởng Y quay về, không được làm Hạ tiểu thư nữa nên bỏ đi!
-Em tin sao?- Nhi nhìn vào đôi mắt đen láy của cô em gái.Cô bé lắc đầu, sụt sịt nói:
-Không! Em tin chị! Em biết chị đi là có nguyên do!Em chỉ giận là chị không nói gì với em, chị có biết là em nhớ chị đến thế nào không?
-Chị biết! Chị xin lỗi Tiểu Mĩ! Tại lúc đó chị hơi vội!
Nhi mỉm cười.Tiểu Mĩ vẫn tin cô.Nhóc em gái này, sao lại tốt thế cơ chứ?
-Chị Tưởng Y về rồi!- Tiểu Mĩ đã nín hẳn, đang ngồi cạnh Nhi tại sân sau trường.
-Ừ!
-Chị ấy xinh lắm, giống chị cực!
-Thế à?
-Dạ! Nhưng em cảm thấy chị ấy rất lạ!
-Sao cơ?
-Khi ở bên cạnh chị ấy, em cảm thấy rất lạ! Như là 1 cảm giác mơ hồ, không rõ ràng,...
-Chắc do em tưởng tượng thôi!
-Không đâu! Chị Mỹ Kỳ và cô Ảnh cũng thấy thế! Chỉ mỗi mẹ là cưng chiều chị ấy!
-Chị Mỹ Kỳ?
-Dạ! À, chị Mỹ Kỳ đổi tên rồi chị ạ!
-Tại sao?
-Chị ấy bảo tên Kỳ trùng với tên người chị ấy thích!
-Ồ! Vậy giờ chị ấy tên gì?
-Hạ Như Yên!
-Nghe dịu dàng quá!- Nhi cau mày.
-Không có đâu ạ! Chị K..à, chị Như Yên dạo này khác rồi! Chị ấy tốt hơn nhiều!
-Thật hả?
-Dạ! Chị ấy bảo do yêu!
-Uầy! Bà này kinh thật!
-À, chị! Đừng nói với ai về chuyện của chị Yên nha!
-Ok! Thôi em về lớp đi! Chuông reo kìa!
-Dạ! À, chị Nhi!
-Gì em?
-Chị với anh Huy, là sao ạ?
Giọng nói Tiểu Mĩ nhỏ nhẹ, đánh thẳng vào não bộ của Nhi. Cô sững người, rồi nói nhanh:
-Kẻ thù không đội trời chung!
Rồi nhanh chóng chạy đi mất hút. Con nhóc Tiểu Mĩ này, sao toàn hỏi khó chị thế?
-Ai da!
Cô mải chạy, đâm sầm vào 1 người đi từ phía đối diện.Nhi vội nói:
-A! Cho mình xin lỗi!
-Nhi!-Giọng nói nghe quen quen.
-Chị....
Nhi ngạc nhiên thốt lên.Hạ Mĩ K...., à, Hạ Như Yên trước mắt cô hoàn toàn khác với lúc trước.Gương mặt thanh tú không chút son phấn, mái tóc đen dài duỗi thẳng cùng với nụ cười hiên lành đến lạ. Như Yên mặc bộ đồng phục bình thường, đôi giày thể thao bình thường, balo sách vở bình thường, chỉ có Nhi là cảm thấy không bình thường.
-Lạ lắm à?- Như Yên khẽ hỏi.Ôi trời! Bà này đổi tên, đổi tính, đổi luôn cả cách ăn nói thật hả?
-Chị...Chị...Có phải chị hay không phải chị? Chị chính là...bị cái gì nhập vào à?
Với câu hỏi ngu trên, Nhi chắc chắn sẽ bị ăn chửi từ người nghe.Đằng này, Như Yên bật cười:
-Nhóc con! Trêu chị!
-Chị không mắng em à?- Nhi tròn mắt.
-Sao chị lại mắng em chứ? A! Trễ rồi!Chị đi trước đấy! Gặp lại em sau nha!
Như Yên nháy mắt, ôm chồng sách vở chạy đi.Nhi thẫn thờ nhìn theo, bất giác đưa tay lên véo má.
-Ái! Đau!Không phải mơ! Vậy chắc mộng du quá!( Rầm!Làm ơn tỉnh lại đê!)
*****Lớp 11A2.............
-Hôm nay có học sinh mới đó Nhi!- Tử hàn vui vẻ thông báo.
-Ủa? Ai vậy?- Nhi vừa nhai bim bim vừa nói.
-Hạ Tưởng Y.- Thanh âm của Tử Hàn không to không nhỏ, nhưng đủ để khiến cho bạn Dương Nhi đang ăn bị nghẹn.
-H..ả!! Thật à?- Nhi bỏ dở cả gói bim bim, việc mà trước đây cô chưa bao giờ làm. Với cô, ăn luôn luôn được ưu tiên hàng đầu.
-Kìa!- Tử Hàn chỉ tay.Cô Mai bước vào lớp, cùng 1 cô gái.Nhi đứng hình, chân tay không thể cử động.Cô gái đó, giống cô đến kì lạ! Trừ đôi mắt. Nếu mắt Nhi không phải màu nâu thì người ta sẽ nghĩ cô và Tưởng Y là chị em sinh đôi rồi.
-Cả lớp xem nè! Một nữ tử xinh đẹp nhé! Đặc biệt giống Dương Nhi của chúng ta kìa!
Giọng cô Mai vui vẻ giới thiệu.Tử Hàn thốt lên kinh ngạc:
-Không thể nào!
Mãi cho đến khi cô bạn này di xuống, cái miệng của Nguyệt tiểu thư vẫn chưa ngậm lại được.
-Dương Nhi à, chúng ta thật giống nhau! Như 2 giọt nước vậy!
Tưởng Y nở nụ cười dễ mến.
-À...ừ! Đúng vậy!- Nhi cười gượng.
-Hi vọng sau này chúng ta có thể là bạn thân!
Tưởng Y thân thiên nói. Nhi nhìn vào đôi mắt đen láy, tròn xinh như 2 viên bi thủy tinh đó. Viên pha lê trước ngực cô sáng lên.Tiểu Mĩ nói đúng.Cô gái này thật lạ.Nhi đưa tay nắm lấy viên pha lê, lập tức cô nhìn thấy những tia sáng hỗn độn màu trằng...và rồi, gì thế này? Xung quanh cô toàn màu đen. Nhi không thể xác định được phương hướng. Cô muốn hét lên nhưng giọng nói như bị chặn ở cổ họng.Vùng vầy. Hoảng loạn.Một bàn tay vỗ vai cô.
-Nhi! Nhi! Bà sao thế?-Tử Hàn lo lắng hỏi.
-À...Phù! Tôi không sao!-Nhi đư at ay ôm trán.
-Bà nhìn thấy chuyện gì sao?
-Tôi không biết! Viên pha lê này...- Nhi cúi xuống nhìn viên pha lê trong sáng.- Nó giúp tôi nhìn vào mắt Tưởng Y. Toàn màu đen.
-Thì mắt cô ta màu đen mà! Thôi, bà đừng suy nghĩ nhiều nữa. Chắc là do bà tưởng tượng ra thôi!- Tử Hàn mỉm cười vuốt tóc cô. Nhi im lặng, Viên pha lê nửa mặt trăng này.... Nó đang muốn cho mình thấy cái gì sao?
/24
|