-Anh...........- Nhi nhỏ giọng nói.-Gì?- Anh ta mỉm cười quay lại.( Ôi má ơi! Đẹp trai!*Cào màn hình*)
-THẢ TAY TÔI RA ĐƯỢC CHƯA?
Nhi dùng hết sức bình sinh hét to.
-Tôi nắm chặt quá làm em đau sao?
Vẫn giọng nói nhỏ nhẹ đó của Đức Kỳ.
-Nhà ngươi dám nắm tay bản tiểu thư giữa thanh thiên bạch nhật thế này hả? Ta sẽ xử trảm ngươi!
Nhi tức giận nói, 2 má phồng lên trông rất dễ thương. Đức Kỳ hơi dừng lại, rồi quay mặt sang chỗ khác, đi tiếp. Nhi nhận thấy mặt anh ta đang đỏ ửng lên.
-Anh....đang xấu hổ à?- Cô nhướn mày hỏi.
-Không có!- Đức Kỳ vội vàng phủ nhận.
-Ơ........Tôi đã nói gì đâu! Anh có tật giật mình rồi! Ơ hay cái tên này, vẫn chưa thả tay bà ra là sao?
Nhi bực mình lúc lắc cánh tay.
-Từ bé đến giờ, em chưa bao giờ thay đổi!
-Từ bé? Anh biết tôi từ bé?
Nhi tròn mắt. Sao dạo này mình toàn gặp những con người kì lạ thế này?
-Kể cả anh ấy và tôi, đều gặp em từ bé!-Đức Kỳ cười nhẹ.
-Xin lỗi! Tôi bị mất trí nhớ! Tôi.........
-Em bị tai nạn, tôi biết mà!
-Hơ! Sao anh biết?
-Một sự ( không) tình cờ!
-Ờ!
Nhi nói rồi toan bỏ đi thì bị níu lại:
-Khoan đã, Tiê....Nhi!
-Hửm! Ta đã tha tội cho nhà ngươi rồi mà?- Nhi nhíu mày hỏi.
-Tôi chỉ muốn nói với em 1 câu thôi!
-Cứ việc!
-Mặc dù không hoàn hảo bằng anh trai nhưng tôi yêu em không kém gì anh ấy!
Đức Kỳ nói, nụ cười đẹp đầy chân thành.Nhưng Dương Nhi lại là 1 Tiểu Bảo bảo, có hiểu gì đâu, nên cô chỉ nhìn anh 1 cách kì lạ rồi chạy đi. Đức Kỳ đứng yên tại chỗ, gương mặt hoàn hảo thoáng nét buồn. Anh lại vuột mất bảo bối rồi.
-Anh trai ạ, có lẽ, Tiểu bảo bảo quên chúng ta thật rồi!
~~~~~~~~ Tôi là dải phân cách" Có kẻ đang ghen"~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
-Hây dà! Mệt quá! Huy ơi, tớ đói rồi!
Vừa về đến nhà, Nhi đã nằm phịch xuống ghế sopha, than thở.Bình thường là Huy đã chạy đi lấy nước cho cô rồi, mà giờ chả thấy bóng dáng đâu.
-Huy ơi!
Nhi bực mình gọi thêm lần nữa.Đáp lại là sự im lặng. Nhi đứng dậy, đi lên tầng, đứng trước cánh cửa màu xám, đối diện phòng cô.Đưa tay vặn cửa, cô không tài nào mở ra được.Hà hà, khá lắm, cũng biết khóa cửa cơ đấy! Nhưng vỏ quýt dày có móng tay nhọn, móng tay nhọn lại có bấm móng tay.Nhi lấy cái kẹp tóc trong túi, tra vào ổ.Tách! Ok bấy bề! Cô đã đột nhập vào phòng Huy dễ dàng.Căn phòng chủ yếu màu xám, gọn gàng ngăn nắp.
-Cũng biết trốn đi chơi 1 mình cơ đấy! Lát nữa về bản tiểu thư cho ngươi biết tay!
Toan đi ra cửa, ánh mắt cô chạm vào 1 cuốn sổ màu trắng trên giường.
-Diary of Pax! ( Nhật kí của Pax)
Nhi lẩm nhẩm đọc rồi đưa tay cầm đấy, lật giở lung tung.Nhật kí của ngày hôm nay:
" Nhi à, sao cậu cứ ngốc mãi thế? Sao cậu lại để Reay kéo đi trước mặt toàn trường, trước mặt tớ? Cậu có biết cảm xúc của tớ lúc đó là gì không? Tớ muốn bay đến giật tay cậu ra khỏi tay Reay, kéo cậu trở về với tớ. Nhưng ánh mắt cậu lúc đó đã ngăn tớ lại.Tớ không biết nữa, Nhi à.Tớ sợ, sợ sẽ lại để vuột mất cậu. Thế nên, xin cậu đó Nhi! Đừng bao giờ rời xa tớ. Cậu biết đấy, Peter Pan rất cần 1 Tinkerbell. Cậu là Tinkerbell đáng yêu nhất thế giới này.
Tớ viết, có lẽ cậu sẽ không được. Nhưng không sao, tớ sẽ giữ riêng cho bản thân, chờ đến lúc nào đó, tớ sẽ nói cho cậu, tớ yêu cậu nhiều đến nhường nào..."
Đọc đến đây, cuốn sổ trên tay Nhi rơi bộp xuống sàn. Huy à, cậu nói yêu tớ sao? Nhi ngước đôi mắt lonh lanh lên, và ngạc nhiên nói:
-Huy!!?
Cậu ấy đang đứng ở cửa phòng, ánh mắt đầy lạnh lẽo.Nhi vội đi tới:
-Huy à, cậu đã đi đâu vậy?
Nhưng Huy coi cô như vô hình. Cậu đi lướt qua cô, nhẹ nhàng nhặt cuốn sổ lên rồi đặt nó trở lại giường. Nhi hơi hụt hẫng rồi nhẹ giọng nói tiếp:
- Chuyện lúc chiều tớ................
Huy có vẻ không muốn nghe. Cậu đeo headphone vào tai rồi thản nhiên bật máy tính.Đôi mắt nâu to tròn của Nhi nhòe đi.Một giọng nước rớt ra khỏi tròng mắt, rơi xuống sàn nhà bằng gỗ, vỡ tan.
-Xin cậu đấy, Huy! Đừng đối xử với tớ như thế!- Cô bật khóc nức nở.
Huy vẫn không quay lại, lòng cậu rối bời.Nhi, cậu đang khóc đấy à?
-Tớ xin lỗi,có thể tớ quá ngốc để hiểu nhiều chuyện, nhưng tình cảm tớ dành cho cậu, lẽ nào cậu không biết?
Nhi nói, giọng nói trong trẻo đầy ấm ức.Rồi cô quay lưng đi ra.Bất ngờ, 1 vòng tay ôm chặt lấy cô từ phía sau. Nhi im lặng, cứ kệ cho nước mắt rơi lã chã. Huy à, cậu luôn ôm tớ từ phía sau đúng không?
- Cuối cùng.........Cậu cũng chịu khóc vì tớ!
Giọng Huy ấm áp.Vẻ lạnh lùng ban nãy hoàn toàn biến mất. Nhi đứng yên, cảm nhận rõ sự ấm áp, dịu dàng của cậu ấy đang lan sang mình.
-Cậu đã đọc nhật kí của tớ rồi chứ? Và có cần tớ phải ngẩng đầu lên trời hét to 4 chữ : "Tôi yêu Dương Nhi" nữa không?
-Cậu.........Dám giận tớ?- Nhi tức tưởi nói.
-Tiểu Dương Nhi ngốc, tớ giận cậu khi nào?
-Thế sao cậu lại........
-Đó là ghen! Tớ ghen đấy!
Huy mỉm cười, đưa tay lau nước mắt cho cô.
-Peter Pan cũng biết ghen sao?
Nhi nhoẻn miệng cười.
-Ai cũng biết ghen cả,khi người con gái họ yêu đi với 1 người con trai khác!
### Các bạn ơi, các bạn đọc truyện và nhớ cho Sam nhận xét nha! Sam hứa sẽ cố gắng sửa hết lỗi và đăng chap thường xuyên hơn. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ạ! Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ! * tung bông**tung hoa*
-THẢ TAY TÔI RA ĐƯỢC CHƯA?
Nhi dùng hết sức bình sinh hét to.
-Tôi nắm chặt quá làm em đau sao?
Vẫn giọng nói nhỏ nhẹ đó của Đức Kỳ.
-Nhà ngươi dám nắm tay bản tiểu thư giữa thanh thiên bạch nhật thế này hả? Ta sẽ xử trảm ngươi!
Nhi tức giận nói, 2 má phồng lên trông rất dễ thương. Đức Kỳ hơi dừng lại, rồi quay mặt sang chỗ khác, đi tiếp. Nhi nhận thấy mặt anh ta đang đỏ ửng lên.
-Anh....đang xấu hổ à?- Cô nhướn mày hỏi.
-Không có!- Đức Kỳ vội vàng phủ nhận.
-Ơ........Tôi đã nói gì đâu! Anh có tật giật mình rồi! Ơ hay cái tên này, vẫn chưa thả tay bà ra là sao?
Nhi bực mình lúc lắc cánh tay.
-Từ bé đến giờ, em chưa bao giờ thay đổi!
-Từ bé? Anh biết tôi từ bé?
Nhi tròn mắt. Sao dạo này mình toàn gặp những con người kì lạ thế này?
-Kể cả anh ấy và tôi, đều gặp em từ bé!-Đức Kỳ cười nhẹ.
-Xin lỗi! Tôi bị mất trí nhớ! Tôi.........
-Em bị tai nạn, tôi biết mà!
-Hơ! Sao anh biết?
-Một sự ( không) tình cờ!
-Ờ!
Nhi nói rồi toan bỏ đi thì bị níu lại:
-Khoan đã, Tiê....Nhi!
-Hửm! Ta đã tha tội cho nhà ngươi rồi mà?- Nhi nhíu mày hỏi.
-Tôi chỉ muốn nói với em 1 câu thôi!
-Cứ việc!
-Mặc dù không hoàn hảo bằng anh trai nhưng tôi yêu em không kém gì anh ấy!
Đức Kỳ nói, nụ cười đẹp đầy chân thành.Nhưng Dương Nhi lại là 1 Tiểu Bảo bảo, có hiểu gì đâu, nên cô chỉ nhìn anh 1 cách kì lạ rồi chạy đi. Đức Kỳ đứng yên tại chỗ, gương mặt hoàn hảo thoáng nét buồn. Anh lại vuột mất bảo bối rồi.
-Anh trai ạ, có lẽ, Tiểu bảo bảo quên chúng ta thật rồi!
~~~~~~~~ Tôi là dải phân cách" Có kẻ đang ghen"~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
-Hây dà! Mệt quá! Huy ơi, tớ đói rồi!
Vừa về đến nhà, Nhi đã nằm phịch xuống ghế sopha, than thở.Bình thường là Huy đã chạy đi lấy nước cho cô rồi, mà giờ chả thấy bóng dáng đâu.
-Huy ơi!
Nhi bực mình gọi thêm lần nữa.Đáp lại là sự im lặng. Nhi đứng dậy, đi lên tầng, đứng trước cánh cửa màu xám, đối diện phòng cô.Đưa tay vặn cửa, cô không tài nào mở ra được.Hà hà, khá lắm, cũng biết khóa cửa cơ đấy! Nhưng vỏ quýt dày có móng tay nhọn, móng tay nhọn lại có bấm móng tay.Nhi lấy cái kẹp tóc trong túi, tra vào ổ.Tách! Ok bấy bề! Cô đã đột nhập vào phòng Huy dễ dàng.Căn phòng chủ yếu màu xám, gọn gàng ngăn nắp.
-Cũng biết trốn đi chơi 1 mình cơ đấy! Lát nữa về bản tiểu thư cho ngươi biết tay!
Toan đi ra cửa, ánh mắt cô chạm vào 1 cuốn sổ màu trắng trên giường.
-Diary of Pax! ( Nhật kí của Pax)
Nhi lẩm nhẩm đọc rồi đưa tay cầm đấy, lật giở lung tung.Nhật kí của ngày hôm nay:
" Nhi à, sao cậu cứ ngốc mãi thế? Sao cậu lại để Reay kéo đi trước mặt toàn trường, trước mặt tớ? Cậu có biết cảm xúc của tớ lúc đó là gì không? Tớ muốn bay đến giật tay cậu ra khỏi tay Reay, kéo cậu trở về với tớ. Nhưng ánh mắt cậu lúc đó đã ngăn tớ lại.Tớ không biết nữa, Nhi à.Tớ sợ, sợ sẽ lại để vuột mất cậu. Thế nên, xin cậu đó Nhi! Đừng bao giờ rời xa tớ. Cậu biết đấy, Peter Pan rất cần 1 Tinkerbell. Cậu là Tinkerbell đáng yêu nhất thế giới này.
Tớ viết, có lẽ cậu sẽ không được. Nhưng không sao, tớ sẽ giữ riêng cho bản thân, chờ đến lúc nào đó, tớ sẽ nói cho cậu, tớ yêu cậu nhiều đến nhường nào..."
Đọc đến đây, cuốn sổ trên tay Nhi rơi bộp xuống sàn. Huy à, cậu nói yêu tớ sao? Nhi ngước đôi mắt lonh lanh lên, và ngạc nhiên nói:
-Huy!!?
Cậu ấy đang đứng ở cửa phòng, ánh mắt đầy lạnh lẽo.Nhi vội đi tới:
-Huy à, cậu đã đi đâu vậy?
Nhưng Huy coi cô như vô hình. Cậu đi lướt qua cô, nhẹ nhàng nhặt cuốn sổ lên rồi đặt nó trở lại giường. Nhi hơi hụt hẫng rồi nhẹ giọng nói tiếp:
- Chuyện lúc chiều tớ................
Huy có vẻ không muốn nghe. Cậu đeo headphone vào tai rồi thản nhiên bật máy tính.Đôi mắt nâu to tròn của Nhi nhòe đi.Một giọng nước rớt ra khỏi tròng mắt, rơi xuống sàn nhà bằng gỗ, vỡ tan.
-Xin cậu đấy, Huy! Đừng đối xử với tớ như thế!- Cô bật khóc nức nở.
Huy vẫn không quay lại, lòng cậu rối bời.Nhi, cậu đang khóc đấy à?
-Tớ xin lỗi,có thể tớ quá ngốc để hiểu nhiều chuyện, nhưng tình cảm tớ dành cho cậu, lẽ nào cậu không biết?
Nhi nói, giọng nói trong trẻo đầy ấm ức.Rồi cô quay lưng đi ra.Bất ngờ, 1 vòng tay ôm chặt lấy cô từ phía sau. Nhi im lặng, cứ kệ cho nước mắt rơi lã chã. Huy à, cậu luôn ôm tớ từ phía sau đúng không?
- Cuối cùng.........Cậu cũng chịu khóc vì tớ!
Giọng Huy ấm áp.Vẻ lạnh lùng ban nãy hoàn toàn biến mất. Nhi đứng yên, cảm nhận rõ sự ấm áp, dịu dàng của cậu ấy đang lan sang mình.
-Cậu đã đọc nhật kí của tớ rồi chứ? Và có cần tớ phải ngẩng đầu lên trời hét to 4 chữ : "Tôi yêu Dương Nhi" nữa không?
-Cậu.........Dám giận tớ?- Nhi tức tưởi nói.
-Tiểu Dương Nhi ngốc, tớ giận cậu khi nào?
-Thế sao cậu lại........
-Đó là ghen! Tớ ghen đấy!
Huy mỉm cười, đưa tay lau nước mắt cho cô.
-Peter Pan cũng biết ghen sao?
Nhi nhoẻn miệng cười.
-Ai cũng biết ghen cả,khi người con gái họ yêu đi với 1 người con trai khác!
### Các bạn ơi, các bạn đọc truyện và nhớ cho Sam nhận xét nha! Sam hứa sẽ cố gắng sửa hết lỗi và đăng chap thường xuyên hơn. Cảm ơn mọi người đã ủng hộ ạ! Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ! * tung bông**tung hoa*
/24
|