Nếu Tớ Là Hoàng Tử Thì Tiểu Nha Đầu Cậu Là Công Chúa
Chương 15: Dương Đại Tiểu Thư, Cô Phải Nhớ Ra!
/24
|
-Được rồi, có lẽ em nên biết hết! Hạo Nguyên thở dài, cắt đứt sự im lặng đáng sợ. Nhi cảm thấy khó hiểu, trái tim đập nhanh hơn 1 chút:
-Biết gì?
-Nhi à, đến lúc rồi, cậu cần phải tìm lại kí ức của mình.Và cô ấy sẽ nói ra mọi chuyện!
Huy quay sang vuốt mái tóc cô, dịu dàng nói.Sao Huy lại có thể thản nhiên như thế chứ? Nhi mơ hồ nhận thấy mắt cậu có chút buồn, và bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay Nhi. Lần đầu tiên Nhi thấy Huy bình tĩnh như vậy trước mặt Hạo Nguyên. Rồi cô chú ý đến ánh mắt của Huy.Ánh mắt cậu hướng về phía sau Hạo Nguyên.Nhi liền nhìn theo.
-Cô Ảnh??!!- Nhi ngạc nhiên thốt lên.
-Tiểu thư.- Trình Ảnh khẽ cúi người.
-Cô Ảnh, đừng gọi con như thế! Con có là người của nhà họ Hạ nữa đâu ạ!
Nhi bối rối nói. Trình Ảnh liền bước lên đứng đối diện với cô:
-Dương Đại tiểu thư, cô phải nhớ ra!
Dương Đại tiểu thư? Mấy từ đó đánh thẳng vào bộ não của Nhi. Huy vẫn giữ nguyên trạng thái, nhìn Hạo Nguyên nhếch môi tạo nên 1 đường cong hoàn hảo. Trình Ảnh nói tiếp:
-Tiểu thư, cô mang họ Dương, là cô con gái duy nhất của Dương Gia, là bảo bối của Âu Dương,là 1 trong 3 người nắm giữ nhiều cổ phần nhất cuat Âu Dương.
-Không, tôi là Dương Nhi! -Nhi dứt khoát nói.Cô Ảnh à, cô đang nói cái gì vậy?
-Ở cô nhi viênj, vì không biết tên cô, nên người ta mới gọi cô là Dương Nhi, nghĩa là cô gái nhỏ họ Dương.-Trình Ảnh giải thích.
-Vậy, tên tôi....- Nhi hoảng quá, nói lớn.
-Dương Lam Mạt. Và tồi, Trình Ảnh là người đã nuôi dạy cô từ nhỏ đến lớn, đồng thời là quản gia nhà Dương Gia.-Trình Ảnh nói.
Dương Lam Mạt? Đó là tên cô sao?
-Tiểu Mạt, đến lúc về nhà rồi em!- Hạo Nguyên nhẹ nhàng nói.
-Anh là.....- Nhi ôm đầu.Cái chuyện quái quỷ gì xảy ra thế này? Định để bản tiểu thư nổ banh cái đầu ra à?
--Cậu Hạo Nguyên, là anh trai của cô, thưa tiểu thư!-Trình Ảnh khẽ giải thích.Nhi vội quay sang Huy, chờ đợi 1 câu nói của cậu, câu nói có thể giúp cô giải đáp hết mọi vấn đề này.Nhưng Huy né tránh ánh nhìn của cô, cậu ngước lên nhìn những đám mây đang trôi bồng bềnh trên bầu trời rộng lớn.Nhi cau mày, rồi dùng cả 2 tay giữ chặt lấy tay Huy:
-Tôi không về!
Tất cả sững sờ. Huy ngạc nhiên nhìn cô rồi vòng tay ôm chầm lấy thân hình bé nhỏ.Hai tay Haoj Nguyên siết chặt. Tiểu Bảo Bảo, em vẫn chọn Pax sao?
-Tiểu thư, cô hãy nghe lời thiếu gia đi!
Trình Ảnh bước đến.
-Tôi không phải là Lam Mạt, không phải tiểu thư gì đó hết! Tôi là Dương Nhi. Đúng không, Huy? Cậu nhanh nói gì đi chứ?
Nhi hốt hoảng nói.Huy ghì chặt vòng tay mình hơn nữa:
-Bảo bối, bình tĩnh nào!
--Cô Lam Mạt,chính là cô! Viên đá mặt trăng trên cổ cô, chính là viên đá gia bảo của Dương Gia!-Trình Ảnh quả quyết nói.Nhi cúi xuống, đưa tay lên cổ.Viên đá này, từ bao giờ đã đeo lên cổ cô. Viên đá nửa mặt trăng đẹp đẽ, trong sáng lấp lánh.
-Không đúng! Cái này là của mẹ tôi!
Nhi nắm chặt viên đá, giọng run run.
-Cô nhìn xem! -Trình Ảnh lấy trong túi áo ra 1 sợi dây chuyền khác, mặt là viên đá nửa mặt trăng trong veo, khi ghép với của cô thì hoàn toàn trùng khớp.
-Tiểu Mạt, sự thật là sự thật! Em không thể không thừa nhận nó!
Hạo Nguyên vẫn nhẹ giọng nói.
-Được rồi! -Nhi khẽ thở ra- Cứ coi như tôi là Dương Lam Mạt gì đó, nhưng tôi có nhà rồi!
-Nhà?Của Pax sao?- Hạo Nguyên mỉm cười.
-Đúng vậy.-Huy nói.
-Vậy cũng được. Pax là bạn thân của anh, anh rất yên tâm khi em ở đó. Khi nào muốn về nhà,hãy nói với anh!Cả nhà rất nhớ Tiểu Bảo Bảo!
Hạo Nguyên dịu dàng nói, giọng điệu đóng chuẩn 1 người anh trai tốt.
- Cả nhà?- Nhi nhíu mày.
- Ừ! Đức Kỳ và Tử Thiên rất muốn gặp lại Tiểu Mạt!( Gặp suốt rồi còn đâu!)
- Họ là......- Nhi hỏi.
-Cậu Đức Kỳ là Dương Nhị thiếu gia, là anh trai nuôi thứ 2 của cô và là em trai song sinh với cậu Hạo Nguyên.Còn cậu Tử Thiên là bộ não của cả Âu Dương, được Dương Gia xem như con trai trong nhà từ khi cậu ấy còn rất nhỉ.-Trình Ảnh từ tốn nói.
-Đã rõ.Tôi đi được chưa?
Nhi nghiêng đầu hỏi.
-Được chứ, Tiểu Mạt.
Nhi quay đầu bước đi.Huy vội vàng chạy theo.Trên sân thượng chỉ còn lại 2 người.
-Tôi đã thua rồi sao?
-Không, cậu chưa thua, nếu cậu còn cố gắng.
**** Tôi là dải phân cách "Tỏ tình"********
-Nhi! Nhi à!- Huy vừa chạy vừa gọi với theo.
-Cậu đừng gọi nữa! Tớ là Lam Mạt, không phải Dương Nhi!
Nhi xách váy bước đi.Huy mỉm cười,vươn tay ôm lấy cô:
-Bảo bối à, với tớ, cậu mãi là Tiểu Dương Nhi bướng bỉnh và ngốc nghếch!
-Chỉ là với cậu!-Nhi ấm ức nói.
-Ngốc ạ! Cậu cũng là Dương Lam Mạt mà!-
-Ngay từ đầu cậu đã biết?
-Ừ.
-Tại sao không kể cho tớ?
-Vì tớ biết, đến 1 ngày,Ray cũng sẽ cho cậu biết tất cả.Và, tớ muốn đợi đến ngày đó để xem phản ứng của cậu thế nào.Ai ngờ cậu lại đáng yêu thế chứ?
-Ừ, được rồi!Buông tớ ra! - Nhi cọ qyaayj, cố thoát ra khỏi cái ôm của Huy.
-Nhi, có bao giờ cậu thắc mắc về lí do tớ quay về không?
-Ừ nhỉ! Mất bao nhiêu công sức bản tiểu thư chờ, ngươi mới vác mặt về.Nói, có phải là do nhớ tớ quá không?
-Một nửa lí do!-Huy nói, rồi nhẹ nhàng xoay người cô lại, để cô đứng đối mặt với cậu- Bao lâu nay, ở cạnh cậu mà tớ không thể hiểu nổi bản thân mình.Tớ sẽ không để vuột mất cậu đâu! Bảo bối, tớ về nước lần này là để cưới cậu!
Đùng!!!!!Sét đánh ở đâu đó.Nhi ngẩn ra, rồi bật cười ngặt nghẽo:
-Haha! Đùa chả vui! Tớ mới 17 tuổi và cậu cũng chỉ 18 tuổi thôi!
-Tớ có bảo cưới bây giờ đâu.
-Thế.....
-5 năm sau, cậu nhất định sẽ là vợ tớ.
-Ai biết sau này sẽ ra sao?
-Chiếc nhẫn đính hôn này sẽ giữ cậu ở bên tớ.Mãi mãi.
Huy vừa nói, vừa cầm lấy bàn tay cô, đeo vào ngón áp út 1 chiếc nhẫn có mặt là 1 viên kim cương tròn tròn sáng lấp lánh. Ánh mắt Nhi lấp ló niềm vui.(Sao không vui, kim cương đang có giá lắm á! Bán được ối tiền chứ chẳng chơi!) Cô nâng ngón tay lên, chạm nhẹ vào viên kim cương xinh đẹp.
-Thích đúng không?( Hỏi ngu! ==)
*Gật Gật *
-Vậy là từ bây giờ, cậu chỉ được có mỗi tớ thôi đấy!
Huy nói, vẻ mặt giương giương tự đắc.
-Cái gì?- Nhi giơ tay ra, sẵn sàng cào nát gương mặt thiên sứ kia.
-Cậu thật dễ tin người! Chính vì thế, tớ cành phải lấy cậu về để còn phải bảo vệ con cừu non ngốc nghếch nhà cậu!
-Bản tiểu thư cung Bạch Dương mà!
-Bản thiếu gia cung Sư Tử! Một con sư tử phải lòng 1 con cừu, nghe như truyện cổ tích ấy nhỉ?
-Ờ! Giờ thì thả bà ra được rồi đó!
-Không thả đâu! Nhỡ mà cậu chạy đi thì tớ biết làm thế nào?
-Nhưng bộ đồ này nóng quá!
Nhi gắt lên.Lúc đó Huy mới để ý là cả 2 đang mặc bộ đồ kịch. Không nóng mới lạ đó!
- Vậy chiều nay bảo bối ăn gì nào?
Huy đứng ngoài cửa phòng thay đồ nữ, không ngừng hỏi. Nhi sa sầm mặt mày, thay vội bộ váy rồi nhanh chóng đi ra, hét lớn vào mặt Huy:
-Cậu có bị mù không hả? Rõ ràng đây là phòng thay đồ NỮ , chính là dành cho con gái đấy! Tớ biết cậu biến thái rồi, nhưng đâu cần phải thể hiện cho cả thế giới biết thế?
-Tớ đợi cậu mà, có sao?- Huy tỏ vẻ ngây thơ.
-1 thằng con trai, còn là mỹ nam thần tượng lại đứng trước phòng thay đồ nữ hỏi linh tinh! Đẹp mặt quá nhỉ?
- Ồ, dĩ nhiên là tớ biết mặt tớ rất đẹp mà! Cậu cứ khen thế, tớ ngại đấy!
Nhi cụt hứng, giật cái balo trên tay Huy rồi đùng đùng bor đi.Thế là Peter Pan của chúng ta lại phải chạy theo xin lỗi bà chị trẻ con này.
-Biết gì?
-Nhi à, đến lúc rồi, cậu cần phải tìm lại kí ức của mình.Và cô ấy sẽ nói ra mọi chuyện!
Huy quay sang vuốt mái tóc cô, dịu dàng nói.Sao Huy lại có thể thản nhiên như thế chứ? Nhi mơ hồ nhận thấy mắt cậu có chút buồn, và bàn tay vẫn nắm chặt lấy tay Nhi. Lần đầu tiên Nhi thấy Huy bình tĩnh như vậy trước mặt Hạo Nguyên. Rồi cô chú ý đến ánh mắt của Huy.Ánh mắt cậu hướng về phía sau Hạo Nguyên.Nhi liền nhìn theo.
-Cô Ảnh??!!- Nhi ngạc nhiên thốt lên.
-Tiểu thư.- Trình Ảnh khẽ cúi người.
-Cô Ảnh, đừng gọi con như thế! Con có là người của nhà họ Hạ nữa đâu ạ!
Nhi bối rối nói. Trình Ảnh liền bước lên đứng đối diện với cô:
-Dương Đại tiểu thư, cô phải nhớ ra!
Dương Đại tiểu thư? Mấy từ đó đánh thẳng vào bộ não của Nhi. Huy vẫn giữ nguyên trạng thái, nhìn Hạo Nguyên nhếch môi tạo nên 1 đường cong hoàn hảo. Trình Ảnh nói tiếp:
-Tiểu thư, cô mang họ Dương, là cô con gái duy nhất của Dương Gia, là bảo bối của Âu Dương,là 1 trong 3 người nắm giữ nhiều cổ phần nhất cuat Âu Dương.
-Không, tôi là Dương Nhi! -Nhi dứt khoát nói.Cô Ảnh à, cô đang nói cái gì vậy?
-Ở cô nhi viênj, vì không biết tên cô, nên người ta mới gọi cô là Dương Nhi, nghĩa là cô gái nhỏ họ Dương.-Trình Ảnh giải thích.
-Vậy, tên tôi....- Nhi hoảng quá, nói lớn.
-Dương Lam Mạt. Và tồi, Trình Ảnh là người đã nuôi dạy cô từ nhỏ đến lớn, đồng thời là quản gia nhà Dương Gia.-Trình Ảnh nói.
Dương Lam Mạt? Đó là tên cô sao?
-Tiểu Mạt, đến lúc về nhà rồi em!- Hạo Nguyên nhẹ nhàng nói.
-Anh là.....- Nhi ôm đầu.Cái chuyện quái quỷ gì xảy ra thế này? Định để bản tiểu thư nổ banh cái đầu ra à?
--Cậu Hạo Nguyên, là anh trai của cô, thưa tiểu thư!-Trình Ảnh khẽ giải thích.Nhi vội quay sang Huy, chờ đợi 1 câu nói của cậu, câu nói có thể giúp cô giải đáp hết mọi vấn đề này.Nhưng Huy né tránh ánh nhìn của cô, cậu ngước lên nhìn những đám mây đang trôi bồng bềnh trên bầu trời rộng lớn.Nhi cau mày, rồi dùng cả 2 tay giữ chặt lấy tay Huy:
-Tôi không về!
Tất cả sững sờ. Huy ngạc nhiên nhìn cô rồi vòng tay ôm chầm lấy thân hình bé nhỏ.Hai tay Haoj Nguyên siết chặt. Tiểu Bảo Bảo, em vẫn chọn Pax sao?
-Tiểu thư, cô hãy nghe lời thiếu gia đi!
Trình Ảnh bước đến.
-Tôi không phải là Lam Mạt, không phải tiểu thư gì đó hết! Tôi là Dương Nhi. Đúng không, Huy? Cậu nhanh nói gì đi chứ?
Nhi hốt hoảng nói.Huy ghì chặt vòng tay mình hơn nữa:
-Bảo bối, bình tĩnh nào!
--Cô Lam Mạt,chính là cô! Viên đá mặt trăng trên cổ cô, chính là viên đá gia bảo của Dương Gia!-Trình Ảnh quả quyết nói.Nhi cúi xuống, đưa tay lên cổ.Viên đá này, từ bao giờ đã đeo lên cổ cô. Viên đá nửa mặt trăng đẹp đẽ, trong sáng lấp lánh.
-Không đúng! Cái này là của mẹ tôi!
Nhi nắm chặt viên đá, giọng run run.
-Cô nhìn xem! -Trình Ảnh lấy trong túi áo ra 1 sợi dây chuyền khác, mặt là viên đá nửa mặt trăng trong veo, khi ghép với của cô thì hoàn toàn trùng khớp.
-Tiểu Mạt, sự thật là sự thật! Em không thể không thừa nhận nó!
Hạo Nguyên vẫn nhẹ giọng nói.
-Được rồi! -Nhi khẽ thở ra- Cứ coi như tôi là Dương Lam Mạt gì đó, nhưng tôi có nhà rồi!
-Nhà?Của Pax sao?- Hạo Nguyên mỉm cười.
-Đúng vậy.-Huy nói.
-Vậy cũng được. Pax là bạn thân của anh, anh rất yên tâm khi em ở đó. Khi nào muốn về nhà,hãy nói với anh!Cả nhà rất nhớ Tiểu Bảo Bảo!
Hạo Nguyên dịu dàng nói, giọng điệu đóng chuẩn 1 người anh trai tốt.
- Cả nhà?- Nhi nhíu mày.
- Ừ! Đức Kỳ và Tử Thiên rất muốn gặp lại Tiểu Mạt!( Gặp suốt rồi còn đâu!)
- Họ là......- Nhi hỏi.
-Cậu Đức Kỳ là Dương Nhị thiếu gia, là anh trai nuôi thứ 2 của cô và là em trai song sinh với cậu Hạo Nguyên.Còn cậu Tử Thiên là bộ não của cả Âu Dương, được Dương Gia xem như con trai trong nhà từ khi cậu ấy còn rất nhỉ.-Trình Ảnh từ tốn nói.
-Đã rõ.Tôi đi được chưa?
Nhi nghiêng đầu hỏi.
-Được chứ, Tiểu Mạt.
Nhi quay đầu bước đi.Huy vội vàng chạy theo.Trên sân thượng chỉ còn lại 2 người.
-Tôi đã thua rồi sao?
-Không, cậu chưa thua, nếu cậu còn cố gắng.
**** Tôi là dải phân cách "Tỏ tình"********
-Nhi! Nhi à!- Huy vừa chạy vừa gọi với theo.
-Cậu đừng gọi nữa! Tớ là Lam Mạt, không phải Dương Nhi!
Nhi xách váy bước đi.Huy mỉm cười,vươn tay ôm lấy cô:
-Bảo bối à, với tớ, cậu mãi là Tiểu Dương Nhi bướng bỉnh và ngốc nghếch!
-Chỉ là với cậu!-Nhi ấm ức nói.
-Ngốc ạ! Cậu cũng là Dương Lam Mạt mà!-
-Ngay từ đầu cậu đã biết?
-Ừ.
-Tại sao không kể cho tớ?
-Vì tớ biết, đến 1 ngày,Ray cũng sẽ cho cậu biết tất cả.Và, tớ muốn đợi đến ngày đó để xem phản ứng của cậu thế nào.Ai ngờ cậu lại đáng yêu thế chứ?
-Ừ, được rồi!Buông tớ ra! - Nhi cọ qyaayj, cố thoát ra khỏi cái ôm của Huy.
-Nhi, có bao giờ cậu thắc mắc về lí do tớ quay về không?
-Ừ nhỉ! Mất bao nhiêu công sức bản tiểu thư chờ, ngươi mới vác mặt về.Nói, có phải là do nhớ tớ quá không?
-Một nửa lí do!-Huy nói, rồi nhẹ nhàng xoay người cô lại, để cô đứng đối mặt với cậu- Bao lâu nay, ở cạnh cậu mà tớ không thể hiểu nổi bản thân mình.Tớ sẽ không để vuột mất cậu đâu! Bảo bối, tớ về nước lần này là để cưới cậu!
Đùng!!!!!Sét đánh ở đâu đó.Nhi ngẩn ra, rồi bật cười ngặt nghẽo:
-Haha! Đùa chả vui! Tớ mới 17 tuổi và cậu cũng chỉ 18 tuổi thôi!
-Tớ có bảo cưới bây giờ đâu.
-Thế.....
-5 năm sau, cậu nhất định sẽ là vợ tớ.
-Ai biết sau này sẽ ra sao?
-Chiếc nhẫn đính hôn này sẽ giữ cậu ở bên tớ.Mãi mãi.
Huy vừa nói, vừa cầm lấy bàn tay cô, đeo vào ngón áp út 1 chiếc nhẫn có mặt là 1 viên kim cương tròn tròn sáng lấp lánh. Ánh mắt Nhi lấp ló niềm vui.(Sao không vui, kim cương đang có giá lắm á! Bán được ối tiền chứ chẳng chơi!) Cô nâng ngón tay lên, chạm nhẹ vào viên kim cương xinh đẹp.
-Thích đúng không?( Hỏi ngu! ==)
*Gật Gật *
-Vậy là từ bây giờ, cậu chỉ được có mỗi tớ thôi đấy!
Huy nói, vẻ mặt giương giương tự đắc.
-Cái gì?- Nhi giơ tay ra, sẵn sàng cào nát gương mặt thiên sứ kia.
-Cậu thật dễ tin người! Chính vì thế, tớ cành phải lấy cậu về để còn phải bảo vệ con cừu non ngốc nghếch nhà cậu!
-Bản tiểu thư cung Bạch Dương mà!
-Bản thiếu gia cung Sư Tử! Một con sư tử phải lòng 1 con cừu, nghe như truyện cổ tích ấy nhỉ?
-Ờ! Giờ thì thả bà ra được rồi đó!
-Không thả đâu! Nhỡ mà cậu chạy đi thì tớ biết làm thế nào?
-Nhưng bộ đồ này nóng quá!
Nhi gắt lên.Lúc đó Huy mới để ý là cả 2 đang mặc bộ đồ kịch. Không nóng mới lạ đó!
- Vậy chiều nay bảo bối ăn gì nào?
Huy đứng ngoài cửa phòng thay đồ nữ, không ngừng hỏi. Nhi sa sầm mặt mày, thay vội bộ váy rồi nhanh chóng đi ra, hét lớn vào mặt Huy:
-Cậu có bị mù không hả? Rõ ràng đây là phòng thay đồ NỮ , chính là dành cho con gái đấy! Tớ biết cậu biến thái rồi, nhưng đâu cần phải thể hiện cho cả thế giới biết thế?
-Tớ đợi cậu mà, có sao?- Huy tỏ vẻ ngây thơ.
-1 thằng con trai, còn là mỹ nam thần tượng lại đứng trước phòng thay đồ nữ hỏi linh tinh! Đẹp mặt quá nhỉ?
- Ồ, dĩ nhiên là tớ biết mặt tớ rất đẹp mà! Cậu cứ khen thế, tớ ngại đấy!
Nhi cụt hứng, giật cái balo trên tay Huy rồi đùng đùng bor đi.Thế là Peter Pan của chúng ta lại phải chạy theo xin lỗi bà chị trẻ con này.
/24
|