Nếu Tớ Là Hoàng Tử Thì Tiểu Nha Đầu Cậu Là Công Chúa
Chương 18: Hạnh Phúc Là Khi Chỉ Cần Một Câu Nói Của Cậu Khiến Tớ Cảm Động Thật Lâu
/24
|
Oa! Mát quá! Thích thật!Nhi giữ một tay lái, tay kia khua loạn xạ.Huy xoa trán, khẽ thở dài:
- Bao giờ cậu mới chịu lớn hả?
- Thế cậu muốn tớ lớn à?
Nhi quay lại hỏi. Huy cười xòa, cốc đầu cô:
- Bảo bối ngốc, dĩ nhiên là tớ muốn cậu lớn lên để cưới cậu chứ!
- Bản cô nương không thích lớn đấy! Nhà ngươi làm gì được ta?
- Vậy cậu có cần biết " chuyện người lớn " để lớn hơn không? Tớ cho phép cậu thử nghiệm với tớ đấy! ( Khụ khụ... Cái này... Cái này...Đừng nghĩ Sam biến thái, không có đâu a~ Khụ... Chỉ là bị nhiễm một chút chút từ bọn bạn khốn nạn thôi!^^)
Huy ranh mãnh nói, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy hấp dẫn. Nhi chớp mắt.... Rồi mặt cô lập tức biến dạng. Từ trắng bệch như kem vani , sang xanh như cốc trà matcha, cuối cùng là đỏ bừng như mứt dâu tây.( Bỏ qua cho tâm hồn ăn uống của tác giả ==").Kịch! Chiếc xe đạp dừng lại. Huy nhíu mày:
- Sao thế? Muốn thực hành luôn rồi à?
- Khụ... Huy, có phải cậu muốn cưới tớ không?
Nhi xuống xe, chống nạnh nói.
- Ừ?- Mắt Huy sáng lấp lánh. Hỏi vậy là ý gì? Cậu xiêu lòng rồi chứ?
- Và, cậu sẽ làm bất cứ chuyện gì để đạt được mục đích?- Nhi nhướn mày hỏi.
- Dĩ nhiên!- Huy gật đầu ngay tức thì.
- Hiện giờ tớ rất mệt, e là không thể đạp xe được nữa...- Nhi vừa nói vừa ôm đầu, vẻ mặt diễn rất chi là sâu. Huy cười mỉm. Giờ thì cậu hiểu vì sao Tử Hàn lại rất tâm đắc với vai diễn chính của Nhi rồi!
- Mà bây giờ, bụng tớ đang rất đói...
Phóc! Nhi cảm thấy người mình nhẹ hẫng. Hiện tại cô đang nằm trọn trong lòng của Huy.
- Này... Này... Cậu làm gì thế?
Nhi giãy nảy. Vô ích. Càng giãy thì cái con người kia càng ghì chặt cô vào lòng.
- Chẳng phải cậu muốn thế?
Huy nhìn cô cười cười. Lại cười. Cái tên này bị cuồng cười chắc! Đúng là cô giả vờ mệt thật, nhưng ai khiến cậu bế chứ. Ý Nhi là cô muốn bắt taxi đi, để Huy một mình đạp chiếc xe trong 3km để đến chỗ hẹn. Ai ngờ, người tính không bằng người khác tính...
- Không có!- Nhi bực mình đấm liên tục vào tay Huy.
- Cứ đấm đi! Dân gian có câu " Yêu cho roi cho vọt" mà!
Huy dĩ nhiên là không hề bị ảnh hưởng gì bởi những gì Nhi đang làm với tay mình. Nhi nghiến răng:
- Thả ra giờ còn kịp đấy! Đến khi bà cho một quả karate thì....
Nói đến đây, Nhi chỉ muốn khóc. Vì cô chợt nhớ ra, trong khi vô vô địch giải Karate thành phố thì Huy cũng chính là chủ nhân của ấm huy chương vàng duy nhất trong giải Karate Quốc gia.(>.<). Huy nhíu mày:
- Ồ, sợ quá nhỉ? Cậu cứ thử là biết ngay thôi!
- Cứu tôi với!
- Cậu còn hét nữa, tớ sẽ bịt miệng cậu lại đấy!
- Cậu nói gì cơ? Bịt miệng tớ á? Giữa thanh thiên bạch nhật thế này? Cậu dám ... ưm..ưm...
Chính xác là Tiểu Dương Nhi ngốc của chúng ta đã bị bịt miệng... hờ hờ... bị bịt miệng bằng một nụ hôn. Hai mắt cô mở to, nhìn chăm chăm vào gương mặt nam nhân đang ghé sát mặt mình. Gương mặt đó vẫn ngây thơ vô tội, hoàn toàn không có vẻ gì là ngượng ngùng.( "~"). Hai mắt cậu nhắm hờ, hàng lông mi đen dày khẽ động đậy. Thịch! Cái con tim phản chủ kia, mày đừng đập mạnh như thế chứ?(=-=).
Sau một hồi, đôi môi Huy mới chịu rời khỏi môi cô.
- Khi hôn phải nhắm mắt lại chứ?
- Cậu... Cậu... Sao cậu không đi tìm chỗ nào đó mà tự tử đi? Trời ơi, mất mặt quá!!!
- Om sòm quá,còn muốn hôn nữa hả?
- Cậu có bị điên không? Người ta đang nhìn đấy!
Mặt Nhi đỏ rần.Cô úp mặt vào ngực Huy, xấu hổ nói. Vì cô biết, nãy giờ hai người họ đã là tâm điểm của tất cả sự chú ý trên con đường này.
- Có sao đâu, mọi người cũng vui cho chúng ta mà!
Huy vừa dứt lời, đám đông lập tức ồ lên.
- Cô gái kia ngại kìa! Đáng yêu quá!
- Anh à, xem anh chàng kia mà học hỏi đi! Người ta tự nhiên thể hiện tình cảm với bạn gái thế cơ mà!
- Xí!Có người yêu đẹp như nam thần thế còn chảnh nỗi gì nữa!
- Đúng đấy! Tôi mà là coi ta thì suốt ngày bám lấy anh ấy cho coi. Người đâu mà đẹp thế không biết?
- Cậu thấy họ nói tớ như thế thì vui lắm hả?
Nhi cười méo xệch, cố gắng kìm nén ngọn lửa tức giận đang gào thét dữ dội bên trong.
- Ừ, vì họ nói mình là 1 đôi!
- Nghỉ!
- Mà thôi, tớ đói rồi, đi ăn!
Huy mỉm cười, ghì chặt Nhi rồi bước đí.
- Ế, còn xe?- Nhi ngơ ngác hỏi.
- Kệ đi.- Huy thản nhiên nói, ung dung bước đi.( Nói thế chứ lát có người đến lấy đấy! Ngu gì bỏ hẳn cái xe đạp mới mua!)
~~~ Con đường dài như vô tận....
Cậu thiếu niên có gương mặt đẹp hoàn hảo như một thiên thần bước từng bước chậm rãi. Cô gái trong vòng tay cậu mỏng manh trong sáng, tựa như viên pha lê thuần khiết. Họ xuất hiện trên con đường nhỏ xinh xắn, mang một niềm hạnh phúc không rõ tên...
- Đẹp quá!
Nhi thốt lên. Cô đưa tay đón lấy một cánh hoa bồ công anh bay trong gió.
- Tớ biết mà!
Huy mỉm cười. Rõ ràng là rất biết cách lấy lòng bảo bối. Biết cô thích đi xe đạp, không ngần ngại bay ra cửa hàng chọn cái đẹp nhất. Biết cô lãng mạn, mất cả buổi sáng mới moi ra một con đường trồng đầy bồ công anh. Hỏi sao Dương Nhi nhà ta không thích cho được?
- Ờ, cậu thì cái gì cũng biết!
Nhi quá quen với sự tự mãn của cậu bạn nên cũng chả thèm gây sự, ngồi im trong lòng cậu thích thú ngắm những cánh hoa bồ công anh bé nhỏ.
- Không! Tớ không biết tất cả mọi thứ! Nhưng tớ biết tất cả về cậu!
Gương mặt Huy rạng ngời. Nhi ngẩng đầu lên nhìn cậu. Huy à, tình cảm của cậu đối với tớ sâu nặng đến thế sao? Cậu có biết rằng tình cảm nhiều như thế khiến tớ không thể từ chối không? Nhưng hiện tại, tớ vẫn chưa chắc chắn về tình cảm của mình. Tớ sợ... lỡ trao tình cảm cho cậu rồi sẽ không thể lấy lại.
- Nghĩ gì đó?
Tiếng Huy cắt ngang suy nghĩ của cô. Nhi vội vàng ứng biến:
- À, cậu bỏ tớ xuống được rồi đấy! Bế thế nãy giờ chắc cậu mệt lắm!
- Thế cậu đã thấy ai bế 1 con heo nửa tạ đi hơn 3km như thế này mà không mệt chưa?
Lúc nào cũng đùa cho được. Nhi bật cười nhưng khoảng 3 giây sau cô mới kịp tiêu hóa nổi ý nghĩa trong câu nói đó.
- Cái gì? Tớ mà là con heo nửa tạ á? Xin lỗi đi, tớ mới 49 cân rưỡi thôi!( Sam: 49 cân rưỡi với 50 cân chắc cũng cách xa nhau quá nhỉ?==/ Nhi: Những nửa cân đấy, không đùa được đâu nhóc!)
- Dương Nhi ơi là Dương Nhi! Không biết chờ đến khi cậu thành người lớn, tớ đã đầu thai qua mấy kiếp rồi!
Huy lắc đầu nói.
- Ờ, ăn ở thất đức như cậu có mà được đầu thai. Có đầu thai thì chắc cũng là heo thôi.
Nhi lè lưỡi phản pháo.
- Nếu có là heo đi chăng nữa, tớ cũng sẽ nhất định đi tìm con heo cái nhà cậu về làm mẹ bầy heo con!
Nhi im lặng không nói gì, chỉ cảm thấy mình đang vui. Huy à, cậu biết không? Hạnh phúc là khi chỉ cần 1 câu nói của cậu khiến tớ cảm động thật lâu...
- Nhắm mắt lại đi Nhi!
Huy tự nhiên thì thầm khiến Nhi khó hiểu:
- Làm gì? Đồ ăn sẽ hiện ra hả?
- Cứ nghe tớ đi!
Nhi nhắm khẽ hàng mi dày xuống. Mà sao lạ thế nhỉ? Ở đây là ở đâu, thật yên tĩnh! Hương thơm này... Hoa oải hương!
- Mở mắt ra nào!
Huy đặt cô xuống, nhẹ nhàng nói. Đôi mắt nâu mở to, hiện rõ niềm vui. Trước mặt Nhi, một cánh đồng hoa oải hương dài bất tận. Nhi chạy đến giữa cánh đồng màu tím, dang tay thật rộng để tận hưởng cảm giác tuyệt vời này. Giữa cánh đồng hoa mênh mông, cô gái trở nên thật nhỏ bé.
- Làm sao cậu tìm được chỗ này?
- Không quan trọng. Miến sao hài lòng ai đó là được!
- Cảm ơn nhá!
Ánh mắt Nhi lấp lánh, không nhìn Huy, liền chạy đi. Ngốc! Bảo bối à, giữa tớ và cậu còn có câu cảm ơn sao?
- Có vẻ Dương Nhi tiểu thư không thấy đói hả? Vậy tớ đi ăn nhé?
- Hả? Chờ tớ với! Nhưng ăn ở đâu?
Nhi ngó quanh. Ở đây bao bọc bởi núi, hoa và hồ nước. Không có lấy 1 ngôi nhà hay 1 bóng người qua lại.
- Ở đây!
Huy bước tới 1 bóng cây cổ thụ to lớn ngay cạnh hồ nước trong veo. Cậu lấy từ lùm cỏ ra một cái hộp lớn.
- Cậu chuẩn bị hết rồi sao?
Nhi tròn mắt hỏi. Huy không trả lời nhanh nhẹn lấy đồ ăn ra. Gì thế này? Pizza, KFC, xúc xích, trà sữa,... Toàn món khoái khẩu của cô.
- Còn nhìn hả? Nếu nhìn có thể giúp cậu no thì cứ việc!
Huy thản nhiên ngồi xuống, cầm cốc trà sữa lên uống.
- Không! Tớ ăn chứ!!!
Nhi nhào tới, nhét đồ ăn vào mồm lia lịa. Ngon thật a~
- Ăn cũng không xong!
Huy thở dài, đưa tay lau vụn đồ ăn trên má cô.
- Hóa ra cậu cũng tốt đấy chứ!
Nhi vừa ăn vừa gật gù. Cái gì? "Cũng tốt" thôi á? Bản thiếu gia đã lao tâm khổ tứ như vậy mà cũng chỉ dừng lại ở mức đó thôi á? Càng nghĩ, Huy càng tỏ vẻ đau khổ.
- Sao vậy? Ăn xong giờ lại bị khó tiêu hả? Yên tâm, tớ có mang thuốc chống táo bón!
Nhi chớp chớp mắt. Hả? Huy ôm đầu. Mình diễn ra sao mà bị gọi là ... chứ??? Thật là.... Nhưng nhìn cái mặt kia, sao giận cho nổi chứ? Hơ! Ngủ rồi hả?
Cô gái nằm trên cỏ, đôi mắt nhắm lại, gương mặt tươi sáng như đang cười. Huy nhìn cô, không kìm được đặt lên trán cô 1 nụ hôn. Đúng là cảnh đẹp thật,nhưng có cậu, tất cả như bị lãng quên, Nhi ạ! Tớ yêu cậu, yêu cậu thật rồi Nhi ạ!
Tách! Trong màn hình, một cô gái thiên thần đang say giấc ngủ.
###Hóng bình luận!!!! Muốn đọc bình luận của cả nhà lắm a~
- Bao giờ cậu mới chịu lớn hả?
- Thế cậu muốn tớ lớn à?
Nhi quay lại hỏi. Huy cười xòa, cốc đầu cô:
- Bảo bối ngốc, dĩ nhiên là tớ muốn cậu lớn lên để cưới cậu chứ!
- Bản cô nương không thích lớn đấy! Nhà ngươi làm gì được ta?
- Vậy cậu có cần biết " chuyện người lớn " để lớn hơn không? Tớ cho phép cậu thử nghiệm với tớ đấy! ( Khụ khụ... Cái này... Cái này...Đừng nghĩ Sam biến thái, không có đâu a~ Khụ... Chỉ là bị nhiễm một chút chút từ bọn bạn khốn nạn thôi!^^)
Huy ranh mãnh nói, khóe môi nhếch lên một nụ cười đầy hấp dẫn. Nhi chớp mắt.... Rồi mặt cô lập tức biến dạng. Từ trắng bệch như kem vani , sang xanh như cốc trà matcha, cuối cùng là đỏ bừng như mứt dâu tây.( Bỏ qua cho tâm hồn ăn uống của tác giả ==").Kịch! Chiếc xe đạp dừng lại. Huy nhíu mày:
- Sao thế? Muốn thực hành luôn rồi à?
- Khụ... Huy, có phải cậu muốn cưới tớ không?
Nhi xuống xe, chống nạnh nói.
- Ừ?- Mắt Huy sáng lấp lánh. Hỏi vậy là ý gì? Cậu xiêu lòng rồi chứ?
- Và, cậu sẽ làm bất cứ chuyện gì để đạt được mục đích?- Nhi nhướn mày hỏi.
- Dĩ nhiên!- Huy gật đầu ngay tức thì.
- Hiện giờ tớ rất mệt, e là không thể đạp xe được nữa...- Nhi vừa nói vừa ôm đầu, vẻ mặt diễn rất chi là sâu. Huy cười mỉm. Giờ thì cậu hiểu vì sao Tử Hàn lại rất tâm đắc với vai diễn chính của Nhi rồi!
- Mà bây giờ, bụng tớ đang rất đói...
Phóc! Nhi cảm thấy người mình nhẹ hẫng. Hiện tại cô đang nằm trọn trong lòng của Huy.
- Này... Này... Cậu làm gì thế?
Nhi giãy nảy. Vô ích. Càng giãy thì cái con người kia càng ghì chặt cô vào lòng.
- Chẳng phải cậu muốn thế?
Huy nhìn cô cười cười. Lại cười. Cái tên này bị cuồng cười chắc! Đúng là cô giả vờ mệt thật, nhưng ai khiến cậu bế chứ. Ý Nhi là cô muốn bắt taxi đi, để Huy một mình đạp chiếc xe trong 3km để đến chỗ hẹn. Ai ngờ, người tính không bằng người khác tính...
- Không có!- Nhi bực mình đấm liên tục vào tay Huy.
- Cứ đấm đi! Dân gian có câu " Yêu cho roi cho vọt" mà!
Huy dĩ nhiên là không hề bị ảnh hưởng gì bởi những gì Nhi đang làm với tay mình. Nhi nghiến răng:
- Thả ra giờ còn kịp đấy! Đến khi bà cho một quả karate thì....
Nói đến đây, Nhi chỉ muốn khóc. Vì cô chợt nhớ ra, trong khi vô vô địch giải Karate thành phố thì Huy cũng chính là chủ nhân của ấm huy chương vàng duy nhất trong giải Karate Quốc gia.(>.<). Huy nhíu mày:
- Ồ, sợ quá nhỉ? Cậu cứ thử là biết ngay thôi!
- Cứu tôi với!
- Cậu còn hét nữa, tớ sẽ bịt miệng cậu lại đấy!
- Cậu nói gì cơ? Bịt miệng tớ á? Giữa thanh thiên bạch nhật thế này? Cậu dám ... ưm..ưm...
Chính xác là Tiểu Dương Nhi ngốc của chúng ta đã bị bịt miệng... hờ hờ... bị bịt miệng bằng một nụ hôn. Hai mắt cô mở to, nhìn chăm chăm vào gương mặt nam nhân đang ghé sát mặt mình. Gương mặt đó vẫn ngây thơ vô tội, hoàn toàn không có vẻ gì là ngượng ngùng.( "~"). Hai mắt cậu nhắm hờ, hàng lông mi đen dày khẽ động đậy. Thịch! Cái con tim phản chủ kia, mày đừng đập mạnh như thế chứ?(=-=).
Sau một hồi, đôi môi Huy mới chịu rời khỏi môi cô.
- Khi hôn phải nhắm mắt lại chứ?
- Cậu... Cậu... Sao cậu không đi tìm chỗ nào đó mà tự tử đi? Trời ơi, mất mặt quá!!!
- Om sòm quá,còn muốn hôn nữa hả?
- Cậu có bị điên không? Người ta đang nhìn đấy!
Mặt Nhi đỏ rần.Cô úp mặt vào ngực Huy, xấu hổ nói. Vì cô biết, nãy giờ hai người họ đã là tâm điểm của tất cả sự chú ý trên con đường này.
- Có sao đâu, mọi người cũng vui cho chúng ta mà!
Huy vừa dứt lời, đám đông lập tức ồ lên.
- Cô gái kia ngại kìa! Đáng yêu quá!
- Anh à, xem anh chàng kia mà học hỏi đi! Người ta tự nhiên thể hiện tình cảm với bạn gái thế cơ mà!
- Xí!Có người yêu đẹp như nam thần thế còn chảnh nỗi gì nữa!
- Đúng đấy! Tôi mà là coi ta thì suốt ngày bám lấy anh ấy cho coi. Người đâu mà đẹp thế không biết?
- Cậu thấy họ nói tớ như thế thì vui lắm hả?
Nhi cười méo xệch, cố gắng kìm nén ngọn lửa tức giận đang gào thét dữ dội bên trong.
- Ừ, vì họ nói mình là 1 đôi!
- Nghỉ!
- Mà thôi, tớ đói rồi, đi ăn!
Huy mỉm cười, ghì chặt Nhi rồi bước đí.
- Ế, còn xe?- Nhi ngơ ngác hỏi.
- Kệ đi.- Huy thản nhiên nói, ung dung bước đi.( Nói thế chứ lát có người đến lấy đấy! Ngu gì bỏ hẳn cái xe đạp mới mua!)
~~~ Con đường dài như vô tận....
Cậu thiếu niên có gương mặt đẹp hoàn hảo như một thiên thần bước từng bước chậm rãi. Cô gái trong vòng tay cậu mỏng manh trong sáng, tựa như viên pha lê thuần khiết. Họ xuất hiện trên con đường nhỏ xinh xắn, mang một niềm hạnh phúc không rõ tên...
- Đẹp quá!
Nhi thốt lên. Cô đưa tay đón lấy một cánh hoa bồ công anh bay trong gió.
- Tớ biết mà!
Huy mỉm cười. Rõ ràng là rất biết cách lấy lòng bảo bối. Biết cô thích đi xe đạp, không ngần ngại bay ra cửa hàng chọn cái đẹp nhất. Biết cô lãng mạn, mất cả buổi sáng mới moi ra một con đường trồng đầy bồ công anh. Hỏi sao Dương Nhi nhà ta không thích cho được?
- Ờ, cậu thì cái gì cũng biết!
Nhi quá quen với sự tự mãn của cậu bạn nên cũng chả thèm gây sự, ngồi im trong lòng cậu thích thú ngắm những cánh hoa bồ công anh bé nhỏ.
- Không! Tớ không biết tất cả mọi thứ! Nhưng tớ biết tất cả về cậu!
Gương mặt Huy rạng ngời. Nhi ngẩng đầu lên nhìn cậu. Huy à, tình cảm của cậu đối với tớ sâu nặng đến thế sao? Cậu có biết rằng tình cảm nhiều như thế khiến tớ không thể từ chối không? Nhưng hiện tại, tớ vẫn chưa chắc chắn về tình cảm của mình. Tớ sợ... lỡ trao tình cảm cho cậu rồi sẽ không thể lấy lại.
- Nghĩ gì đó?
Tiếng Huy cắt ngang suy nghĩ của cô. Nhi vội vàng ứng biến:
- À, cậu bỏ tớ xuống được rồi đấy! Bế thế nãy giờ chắc cậu mệt lắm!
- Thế cậu đã thấy ai bế 1 con heo nửa tạ đi hơn 3km như thế này mà không mệt chưa?
Lúc nào cũng đùa cho được. Nhi bật cười nhưng khoảng 3 giây sau cô mới kịp tiêu hóa nổi ý nghĩa trong câu nói đó.
- Cái gì? Tớ mà là con heo nửa tạ á? Xin lỗi đi, tớ mới 49 cân rưỡi thôi!( Sam: 49 cân rưỡi với 50 cân chắc cũng cách xa nhau quá nhỉ?==/ Nhi: Những nửa cân đấy, không đùa được đâu nhóc!)
- Dương Nhi ơi là Dương Nhi! Không biết chờ đến khi cậu thành người lớn, tớ đã đầu thai qua mấy kiếp rồi!
Huy lắc đầu nói.
- Ờ, ăn ở thất đức như cậu có mà được đầu thai. Có đầu thai thì chắc cũng là heo thôi.
Nhi lè lưỡi phản pháo.
- Nếu có là heo đi chăng nữa, tớ cũng sẽ nhất định đi tìm con heo cái nhà cậu về làm mẹ bầy heo con!
Nhi im lặng không nói gì, chỉ cảm thấy mình đang vui. Huy à, cậu biết không? Hạnh phúc là khi chỉ cần 1 câu nói của cậu khiến tớ cảm động thật lâu...
- Nhắm mắt lại đi Nhi!
Huy tự nhiên thì thầm khiến Nhi khó hiểu:
- Làm gì? Đồ ăn sẽ hiện ra hả?
- Cứ nghe tớ đi!
Nhi nhắm khẽ hàng mi dày xuống. Mà sao lạ thế nhỉ? Ở đây là ở đâu, thật yên tĩnh! Hương thơm này... Hoa oải hương!
- Mở mắt ra nào!
Huy đặt cô xuống, nhẹ nhàng nói. Đôi mắt nâu mở to, hiện rõ niềm vui. Trước mặt Nhi, một cánh đồng hoa oải hương dài bất tận. Nhi chạy đến giữa cánh đồng màu tím, dang tay thật rộng để tận hưởng cảm giác tuyệt vời này. Giữa cánh đồng hoa mênh mông, cô gái trở nên thật nhỏ bé.
- Làm sao cậu tìm được chỗ này?
- Không quan trọng. Miến sao hài lòng ai đó là được!
- Cảm ơn nhá!
Ánh mắt Nhi lấp lánh, không nhìn Huy, liền chạy đi. Ngốc! Bảo bối à, giữa tớ và cậu còn có câu cảm ơn sao?
- Có vẻ Dương Nhi tiểu thư không thấy đói hả? Vậy tớ đi ăn nhé?
- Hả? Chờ tớ với! Nhưng ăn ở đâu?
Nhi ngó quanh. Ở đây bao bọc bởi núi, hoa và hồ nước. Không có lấy 1 ngôi nhà hay 1 bóng người qua lại.
- Ở đây!
Huy bước tới 1 bóng cây cổ thụ to lớn ngay cạnh hồ nước trong veo. Cậu lấy từ lùm cỏ ra một cái hộp lớn.
- Cậu chuẩn bị hết rồi sao?
Nhi tròn mắt hỏi. Huy không trả lời nhanh nhẹn lấy đồ ăn ra. Gì thế này? Pizza, KFC, xúc xích, trà sữa,... Toàn món khoái khẩu của cô.
- Còn nhìn hả? Nếu nhìn có thể giúp cậu no thì cứ việc!
Huy thản nhiên ngồi xuống, cầm cốc trà sữa lên uống.
- Không! Tớ ăn chứ!!!
Nhi nhào tới, nhét đồ ăn vào mồm lia lịa. Ngon thật a~
- Ăn cũng không xong!
Huy thở dài, đưa tay lau vụn đồ ăn trên má cô.
- Hóa ra cậu cũng tốt đấy chứ!
Nhi vừa ăn vừa gật gù. Cái gì? "Cũng tốt" thôi á? Bản thiếu gia đã lao tâm khổ tứ như vậy mà cũng chỉ dừng lại ở mức đó thôi á? Càng nghĩ, Huy càng tỏ vẻ đau khổ.
- Sao vậy? Ăn xong giờ lại bị khó tiêu hả? Yên tâm, tớ có mang thuốc chống táo bón!
Nhi chớp chớp mắt. Hả? Huy ôm đầu. Mình diễn ra sao mà bị gọi là ... chứ??? Thật là.... Nhưng nhìn cái mặt kia, sao giận cho nổi chứ? Hơ! Ngủ rồi hả?
Cô gái nằm trên cỏ, đôi mắt nhắm lại, gương mặt tươi sáng như đang cười. Huy nhìn cô, không kìm được đặt lên trán cô 1 nụ hôn. Đúng là cảnh đẹp thật,nhưng có cậu, tất cả như bị lãng quên, Nhi ạ! Tớ yêu cậu, yêu cậu thật rồi Nhi ạ!
Tách! Trong màn hình, một cô gái thiên thần đang say giấc ngủ.
###Hóng bình luận!!!! Muốn đọc bình luận của cả nhà lắm a~
/24
|