Khoảnh khắc nhìn thấy sự bàng hoàng tột độ trong mắt Hứa Quang, tôi bắt đầu không biết bản thân phải phản ứng như thế nào. Trong trường hợp này, tôi nên hùng hổ xông tới bắt anh giải thích tất cả mọi chuyện, hay chỉ giận dữ cho anh một cái tát bất kể nguyên nhân là gì đi chăng nữa?
Tôi chợt nhận ra những điều đó thật vô nghĩa.
"Tiểu Quỳnh!" Hứa Quang khẩn thiết gọi tên tôi. Thấy tôi sắp bỏ đi, anh gạt Ân Kỳ sang một bên, bất chấp chạy đến kéo tay tôi lại.
"Mọi chuyện không như em nghĩ đâu! Hãy nghe anh giải thích có được không??"
Ân Kỳ ngỡ ngàng trước thái độ của chúng tôi, rõ ràng cô ấy vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.
"Em không nghĩ gì cả." Tôi cố rụt tay về nhưng vô ích, đành phải nhìn thẳng vào mắt anh: "Hứa thiếu gia..." Tôi vẫn hay gọi đùa anh như thế, vậy mà lần này Hứa Quang lại không hề vui vẻ như mọi khi, sắc mặt anh tái đi trông thấy. "Lúc này đầu óc em hơi loạn, anh để em một mình yên tĩnh đã!"
Hứa Quang dường như muốn quan sát kĩ thái độ của tôi, thấy tôi vẫn bình tĩnh, giọng nói anh rốt cuộc cũng dịu đi đôi chút: "Để anh đưa em về nhà trước."
"Không cần đâu!" Tôi bất ngờ giằng khỏi tay anh rồi nhanh chóng chạy đi. Hiện tại tôi không có tâm trạng quan tâm đến cảm nhận của người khác, dù đó có là Hứa Quang hay cô đồng nghiệp thường ngày vẫn luôn thân thiết với tôi như chị em.
Tiếng gọi tên tôi liên tục vọng lại từ đằng sau. Chưa bao giờ, tôi cảm thấy cái tên mình lại khó nghe và phiền phức đến thế...
"Tiểu Quỳnh, người mà anh muốn chăm sóc trong suốt quãng đời còn lại luôn là em."
Hốc mắt tôi bất giác nóng lên, rồi đột nhiên, đầu tôi va vào một thứ gì đó cứng rắn, à không, hình như tôi vừa đụng trúng người. Tôi cúi gằm mặt bởi không muốn có ai đó trông thấy bộ dạng khó coi của mình, câu xin lỗi nghẹn ứ trong cổ họng. Do không thể kiềm chế được, tôi nấc lên thành tiếng.
Người đó giang tay ra, ôm chầm lấy cả cơ thể đang cứng đờ của tôi.
"Làm cái gì vậy?! Mau buông..." Tôi ngẩng phắt đầu lên, chạm phải đôi mắt sâu thăm thẳm của người đàn ông.
Do sự phản kháng của tôi, vòng tay anh dần nới lỏng ra, thế nhưng không hề có ý định tháo bỏ. Bàn tay anh vuốt lên gò má tôi, có lẽ là do ảo giác, hàng mày luôn cau chặt một cách nghiêm nghị ấy lại thoáng hiện vẻ đau lòng.
"Lâu rồi tôi chưa thấy em khóc." Vẫn là giọng điệu quen thuộc, xa xăm và đầy từ tính.
"Túc tổng, phiền anh giữ tự trọng!"
Tiếng cười của anh nhẹ như tiếng thở dài.
"Lòng tự trọng của tôi đã bị em dẫm đạp từ lâu rồi!"
Tôi luôn cảm thấy Túc Tự Lâm rất kì lạ. Người đàn ông được nhiều người mến mộ như thế rốt cuộc muốn gì ở tôi?
"Túc Tự Lâm, nếu có thời gian thì anh hãy dành đi chăm sóc mấy cô bạn gái, đừng đùa giỡn với tôi." Cuối cùng tôi cũng có thể nói ra, nóng giận cũng được, bốc đồng cũng được, tôi không muốn tiếp tục dây dưa không rõ ràng với người đàn ông này.
Bàn tay anh đặt dưới eo tôi bỗng siết chặt.
"Âu Thiên Quỳnh, sao tôi lại quên mất rằng em lớn gan đến vậy nhỉ?" Người đàn ông hơi mím môi, cơ hồ không muốn chấp nhặt với tôi, anh rút điện thoại trong túi ra gọi cho ai đó.
Túc Tự Lâm chỉ đơn giản dặn dò Nguyên Hải Hàn thay anh tiếp đãi mấy vị lãnh đạo. Ngay sau đó, tôi chợt để ý đến chiếc điện thoại trong tay anh, rốt cuộc cũng phát hiện ra có điều gì đó bất thường!
"Lúc trước anh nói điện thoại bị hỏng rồi cơ mà?" Đợi Túc Tự Lâm ngắt máy, tôi liền đặt nghi vấn.
"Em để tâm đến loại chuyện này sao?"
"Tôi chỉ cảm thấy hành vi lừa gạt người khác là sai trái!"
"Tôi không gạt em." Anh xoa đầu tôi, thành khẩn nói. "Điện thoại tôi hỏng thật, đây là cái mới."
" ... " Tôi chẳng thể phản bác, bởi không ai có quyền cấm Túc Tự Lâm mua một chiếc điện thoại mới giống y hệt với cái cũ.
Vào một ngày nào đó, tôi được Nguyên Hải Hàn kể rằng mọi chuyện đều là do anh ta bày ra để chọc tức người đàn ông trước mặt tôi. Nguyên nhân là trong suốt quãng thời gian quen biết, lúc nào tôi cũng giữ khoảng cách với Túc Tự Lâm, xưng hô thì lại vô cùng khách sáo, thế mà chỉ gặp gỡ thư kí của anh một thời gian ngắn đã có thể gọi thẳng tên. Nguyên Hải Hàn còn nói biểu cảm của Túc Tự Lâm khi nghe cuộc điện thoại đó vô cùng đặc sắc, khiến anh ta mỗi khi nghĩ đến đều không nhịn được cười.
Dĩ nhiên, tất cả những chuyện đó đều là của sau này.
Giờ đây, Túc Tự Lâm cố chấp nắm chặt lấy tay tôi, kéo tôi đi theo anh. Tôi cũng không hiểu vì sao bản thân lại để mặc anh muốn làm gì thì làm, có lẽ là do tôi đã quá mệt mỏi.
Rời khỏi hội quán Tước Hoàng đầy xa hoa, chiếc xe BMW của Túc Tự Lâm chở chúng tôi băng băng trên con đường mòn, hướng thẳng về phía ngoại ô thành phố.
Tôi chợt nhận ra những điều đó thật vô nghĩa.
"Tiểu Quỳnh!" Hứa Quang khẩn thiết gọi tên tôi. Thấy tôi sắp bỏ đi, anh gạt Ân Kỳ sang một bên, bất chấp chạy đến kéo tay tôi lại.
"Mọi chuyện không như em nghĩ đâu! Hãy nghe anh giải thích có được không??"
Ân Kỳ ngỡ ngàng trước thái độ của chúng tôi, rõ ràng cô ấy vẫn chưa hiểu chuyện gì đang diễn ra.
"Em không nghĩ gì cả." Tôi cố rụt tay về nhưng vô ích, đành phải nhìn thẳng vào mắt anh: "Hứa thiếu gia..." Tôi vẫn hay gọi đùa anh như thế, vậy mà lần này Hứa Quang lại không hề vui vẻ như mọi khi, sắc mặt anh tái đi trông thấy. "Lúc này đầu óc em hơi loạn, anh để em một mình yên tĩnh đã!"
Hứa Quang dường như muốn quan sát kĩ thái độ của tôi, thấy tôi vẫn bình tĩnh, giọng nói anh rốt cuộc cũng dịu đi đôi chút: "Để anh đưa em về nhà trước."
"Không cần đâu!" Tôi bất ngờ giằng khỏi tay anh rồi nhanh chóng chạy đi. Hiện tại tôi không có tâm trạng quan tâm đến cảm nhận của người khác, dù đó có là Hứa Quang hay cô đồng nghiệp thường ngày vẫn luôn thân thiết với tôi như chị em.
Tiếng gọi tên tôi liên tục vọng lại từ đằng sau. Chưa bao giờ, tôi cảm thấy cái tên mình lại khó nghe và phiền phức đến thế...
"Tiểu Quỳnh, người mà anh muốn chăm sóc trong suốt quãng đời còn lại luôn là em."
Hốc mắt tôi bất giác nóng lên, rồi đột nhiên, đầu tôi va vào một thứ gì đó cứng rắn, à không, hình như tôi vừa đụng trúng người. Tôi cúi gằm mặt bởi không muốn có ai đó trông thấy bộ dạng khó coi của mình, câu xin lỗi nghẹn ứ trong cổ họng. Do không thể kiềm chế được, tôi nấc lên thành tiếng.
Người đó giang tay ra, ôm chầm lấy cả cơ thể đang cứng đờ của tôi.
"Làm cái gì vậy?! Mau buông..." Tôi ngẩng phắt đầu lên, chạm phải đôi mắt sâu thăm thẳm của người đàn ông.
Do sự phản kháng của tôi, vòng tay anh dần nới lỏng ra, thế nhưng không hề có ý định tháo bỏ. Bàn tay anh vuốt lên gò má tôi, có lẽ là do ảo giác, hàng mày luôn cau chặt một cách nghiêm nghị ấy lại thoáng hiện vẻ đau lòng.
"Lâu rồi tôi chưa thấy em khóc." Vẫn là giọng điệu quen thuộc, xa xăm và đầy từ tính.
"Túc tổng, phiền anh giữ tự trọng!"
Tiếng cười của anh nhẹ như tiếng thở dài.
"Lòng tự trọng của tôi đã bị em dẫm đạp từ lâu rồi!"
Tôi luôn cảm thấy Túc Tự Lâm rất kì lạ. Người đàn ông được nhiều người mến mộ như thế rốt cuộc muốn gì ở tôi?
"Túc Tự Lâm, nếu có thời gian thì anh hãy dành đi chăm sóc mấy cô bạn gái, đừng đùa giỡn với tôi." Cuối cùng tôi cũng có thể nói ra, nóng giận cũng được, bốc đồng cũng được, tôi không muốn tiếp tục dây dưa không rõ ràng với người đàn ông này.
Bàn tay anh đặt dưới eo tôi bỗng siết chặt.
"Âu Thiên Quỳnh, sao tôi lại quên mất rằng em lớn gan đến vậy nhỉ?" Người đàn ông hơi mím môi, cơ hồ không muốn chấp nhặt với tôi, anh rút điện thoại trong túi ra gọi cho ai đó.
Túc Tự Lâm chỉ đơn giản dặn dò Nguyên Hải Hàn thay anh tiếp đãi mấy vị lãnh đạo. Ngay sau đó, tôi chợt để ý đến chiếc điện thoại trong tay anh, rốt cuộc cũng phát hiện ra có điều gì đó bất thường!
"Lúc trước anh nói điện thoại bị hỏng rồi cơ mà?" Đợi Túc Tự Lâm ngắt máy, tôi liền đặt nghi vấn.
"Em để tâm đến loại chuyện này sao?"
"Tôi chỉ cảm thấy hành vi lừa gạt người khác là sai trái!"
"Tôi không gạt em." Anh xoa đầu tôi, thành khẩn nói. "Điện thoại tôi hỏng thật, đây là cái mới."
" ... " Tôi chẳng thể phản bác, bởi không ai có quyền cấm Túc Tự Lâm mua một chiếc điện thoại mới giống y hệt với cái cũ.
Vào một ngày nào đó, tôi được Nguyên Hải Hàn kể rằng mọi chuyện đều là do anh ta bày ra để chọc tức người đàn ông trước mặt tôi. Nguyên nhân là trong suốt quãng thời gian quen biết, lúc nào tôi cũng giữ khoảng cách với Túc Tự Lâm, xưng hô thì lại vô cùng khách sáo, thế mà chỉ gặp gỡ thư kí của anh một thời gian ngắn đã có thể gọi thẳng tên. Nguyên Hải Hàn còn nói biểu cảm của Túc Tự Lâm khi nghe cuộc điện thoại đó vô cùng đặc sắc, khiến anh ta mỗi khi nghĩ đến đều không nhịn được cười.
Dĩ nhiên, tất cả những chuyện đó đều là của sau này.
Giờ đây, Túc Tự Lâm cố chấp nắm chặt lấy tay tôi, kéo tôi đi theo anh. Tôi cũng không hiểu vì sao bản thân lại để mặc anh muốn làm gì thì làm, có lẽ là do tôi đã quá mệt mỏi.
Rời khỏi hội quán Tước Hoàng đầy xa hoa, chiếc xe BMW của Túc Tự Lâm chở chúng tôi băng băng trên con đường mòn, hướng thẳng về phía ngoại ô thành phố.
Bạn đang đọc truyện trên: Thichdoctruyen.com
/28
|