Triệu quốc là một nước nhỏ như nhiều tiểu quốc khác ở đại địa Nam Thiệm này, hướng về Đông thổ Đại Đường, hướng về Trường An. Vì sự ngưỡng mộ của quốc chủ và đám văn sinh của Triệu quốc mà đường xá ở đô thành không quá thấp so với hoàng cung, từ trong nhìn ra có thể thấy thiên sơn vạn thủy phía xa xa, chẳng khác nào như đang đứng ở Đông thổ Đại Đường nhìn ra vậy.
Tháng tư, tiết trời không nóng không lạnh, gió nhẹ mơn trớn, thổi qua Bắc Mạc Khương Địch, thổi qua Đông thổ Đại Đường làm bốc lên bụi đất như có sương mù. Dưới hoàng hôn, trên đỉnh Thanh Sơn nằm ở biên giới Triệu Quốc tại Nam Vực có một thiếu niên dáng vẻ thư sinh đang ngồi.
Thân thể vị thiếu niên hơi gầy, trong tay cầm một cái hồ lô, mặc trên người một bộ y phục áo dài màu xanh của đám văn sĩ, ước chừng khoảng mười sáu, mười bảy tuổi. Làn da ngăm đen, hai mắt sáng ngời, thông minh lanh lợi. Lúc này, thiếu niên đang nhăn đôi mày, thần sắc có vẻ trầm tư.
“Lại thi trượt nữa rồi…”, hắn thở dài.
Tên của hắn là Mạnh Hạo, là một thư sinh bình thường ở huyện Vân Kiệt dưới chân Đại Thanh Sơn. Trước kia, cha mẹ mất tích để lại chút ít của cải lẽ ra cũng đủ để hắn không phải lo nghĩ gì nhiều, nhưng mấy năm nay chuyên tâm sách vở đã khiến hắn trở nên bần hàn.
“Ba năm khảo thí, ba năm nghiền ngẫm sách vở của đám hiền giả đến phát buồn nôn mà sao vẫn không đậu? Lẽ nào con đường khoa cử không hợp với Mạnh Hạo ta?” Thiếu niên Mạnh Hạo tự giễu, cúi nhìn hồ lô trong tay, tâm tình càng trở nên ảm đạm.
“Lý tưởng học tập kinh sử để ra làm quan đã ngày càng xa vời, còn mơ gì tới chuyện đi sang Đông thổ Đại Đường?” Mạnh Hạo cười khổ. Hắn ngồi trên đỉnh núi, mân mê hồ lô trong tay, thần sắc ngày càng mờ mịt. Hắn cảm thấy lo lắng cho tương lai của bản thân, không biết hắn có thể thực hiện được những mong muốn của mình hay không, càng không biết con đường tương lai sẽ đi về hướng nào.
Những câu hỏi này đặt ra mà không có đáp án, đối với một thanh niên mười sáu, mười bảy tuổi như hắn thật có chút quá sức, khiến hắn hoang mang sợ hãi.
“Dù có trở thành giáo viên trong huyện thành, mỗi tháng cũng chỉ kiếm được vài đồng bạc, còn không bằng Vương lão bá làm nghề mộc kiếm tiền. Sớm biết thế này, ta đã theo lão bá học nghề, cuộc sống ngày sau cũng có thể cơm no áo ấm mà không phải suy nghĩ nhiều, không phải ăn hôm nay lại lo tới bữa mai.” Mạnh Hạo trầm mặc nghĩ.
“Lương thực trong nhà không còn, ngân lượng chỉ có chút ít, ta còn thiếu Chu Viên ngoại ba lượng bạc, bây giờ phải làm sao?” Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn lên bầu trời thì thầm nói. Bầu trời rất xanh, rất lớn lại xa xôi tới muôn trùng, mênh mông như chính tương lại vô định của hắn.
Sau một lúc lâu, Mạnh Hạo lắc đầu, lấy từ trong ngực ra một tờ giấy, chăm chú quan sát một lúc rồi bỏ vào trong hồ lô. Hắn đứng dậy, ra sức ném mạnh hồ lô xuống dưới chân núi. Phía dưới của núi Thanh Sơn là một con sông lớn, mùa đông nước sông không hề lạnh lẽo. Truyền thuyết nói rằng con sông này chảy thẳng tới Đông thổ Đại Đường.
Trên đỉnh núi, Mạnh Hạo đứng yên nhìn cái hồ lô đang rơi từ từ xuống dòng sông. Trong thời khắc ngắn ngủi này, hắn mơ hồ nhìn thấy mẹ hắn đang vui sướng nhìn hắn. Cái hồ lô kia mang theo lý tưởng của hắn, mang theo ước mơ về một tương lai rộng mở của hắn đang trôi ngày càng xa theo dòng nước. Không biết sau này có người nào nhặt được nó hay không? Sẽ có người nào đọc được những gì hắn viết trong tờ giấy để ở trong đó hay không?
Cứ đứng như vậy một lúc, Mạnh Hạo mới thu hồi ánh mắt đã được che giấu thần sắc mờ mịt, hít sâu một hơi, ánh mắt lóe lên một tia kiên định.
“Bất kể làm gì, dù là đọc sách, làm nghề, chỉ cần sống được là tốt rồi.” Tính cách căn bản của hắn là vậy, vừa thông minh lại kiên cường. Nếu không, hắn đã không thể sống một thân một mình cho tới tận bây giờ.
Đúng lúc này, từ dưới vách núi truyền tới một âm thanh yếu ớt. Âm thanh run rẩy như tan vào trong gió, lúc có lúc không rơi vào tai Mạnh Hạo.
“Cứu mạng! Cứu mạng!...”
Mạnh Hạo đi thêm vài bước tới đỉnh núi, nhìn xuống phía dưới quan sát thì thấy ở khe hở giữa vách đá lưng chừng núi thò ra một nửa thân người, sắc mặt đã tái nhợt, vô cùng hoảng sợ, đang tuyệt vọng kêu cứu.
“Ngươi…, Mạnh Hạo, mau cứu mạng với…” Thân thể này cũng là một thiếu niên, vừa nhìn thấy Mạnh Hạo thì vô cùng vui mừng, cảm giác như mình sắp được hồi sinh.
“Vương Hữu Tài?” Mạnh Hạo mở to mắt nhìn tên thiếu niên kia, sau một lúc thì quả quyết hắn chính là nhi tử của lão Vương Bá làm nghề mộc trong thị trấn.
“Sao ngươi lại mắc nạn tại đây vậy?” Mạnh Hạo nhìn vách núi dốc đứng, bình thường không thể leo lên leo xuống, sơ sẩy là rơi xuống con sông phía dưới ngay. Nước sông chảy xiết, rơi xuống đó từ trên vách núi thì đúng là thập tử nhất sinh.
“Không chỉ có ta, ở đây còn có người của mấy huyện khác nữa. Ngươi đừng ở đó hỏi chuyện nữa, mau tìm cách cứu chúng ta ra ngoài đi.” Vương Hữu Tài gấp gáp giục, vừa nói xong, một tay trượt ra, tay còn lại được đám bạn kịp thời bám lấy, suýt chút nữa là đã rơi xuống rồi, sắc mặt hắn càng thêm tái nhợt.
Mạnh Hạo nhìn thấy thế thì biết việc vô cùng cấp bách, nhưng hắn lên núi một mình, dây thừng cũng không có làm sao mới cứu được người?
Hắn quay đầu nhìn khắp bốn phía, rồi thở phào nhẹ nhõm. Sau một lúc thì tìm được một ít nhánh cây dài liền chạy nhanh về bên vách núi, vừa kêu gọi Vương Hữu Tài vừa chầm chậm thả dây xuống.
“Sao ngươi không nói gì, chả lẽ các ngươi rơi xuống núi hết rồi hả? Mạnh Hạo sốt ruột hỏi.
“Vớ vẩn!” Từ bên cạnh Vương Hữu Tài thò ra gương mặt của một thiếu niên khỏe mạnh, lớn tiếng mắng hắn.
“Cái gì mà vớ vẩn! Ngươi có thể xuống đó, sao không thể tự mình leo lên hả?” Mạnh Hạo trêu tức, còn đem đầu dây kéo lên một ít.
“Đừng nghe hắn nói bậy! Chúng ta bị một nữ nhân biết bay bắt tới, nói là muốn đưa bọn ta đi làm tạp dịch của tông môn gì đó…” Vương Hữu Tài vội mở miệng, sợ Mạnh Hạo thu hồi dây thật, nhất định không cứu hắn nữa.
“Ngươi nói nhảm gì vậy? Chuyện đó chỉ có trong truyền thiết về tiên nhân, ai tin được ngươi.” Mạnh Hạo không thèm ngó ngàng tới. Hắn đọc nhiều sách vở, cũng có biết một ít câu chuyện về tiên nhân nhưng hắn vốn cho rằng, đó là chuyện chỉ có trong sách vở dùng để lừa gạt người mà thôi.
Nhánh cây vừa thả tới vách núi, chỗ khe hở thì Vương Hữu Tài nắm được nhưng đột nhiên, Manh Hạo cảm thấy sau lưng gió thổi từng đợt, nhiệt độ đột nhiên giảm mạnh như đang mùa đông. Thân thể run rẩy, hắn quay đầu nhìn lại thì kinh ngạc hô lên, thiếu chút nữa rơi xuống khe núi.
Đứng trước mặt hắn là một thiếu nữ không đoán ra tuổi, mặc trường bào màu trắng, gương mặt không biểu hiện gì đang nhìn hắn. Thiếu nữ có dáng người thon thả rất đẹp, chỉ có khuôn mặt là trắng bệch, toát lên khí tức âm hàn như vừa mới leo từ mộ phần leo ra.
“Tư chất không tốt lắm, nhưng đã tự thân tìm đến thì cũng coi như là có vận mệnh rồi.” Âm thanh sắc bén vang lên bên tai Mạnh Hạo, ẩn chứa lực lượng kỳ dị khiến hắn nhìn vào có cảm giác như toàn bộ bí mật thân thể đều bị nữ tử này nhìn thấu.
Lời nói vẫn còn quanh quẩn chưa tan, nàng phất tay áo lên, một luồng gió xoáy cuốn lấy Mạnh Hạo ở bên trong rồi bay theo nàng tới vách núi khiến Mạnh Hạo trợn mắt, đầu óc trở nên trống rỗng. Đến chỗ khe hở, cô gái hất tay lên, trực tiếp ném Mạnh Hạo vào trong cái khe đó rồi nàng cũng bước vào theo. Nàng bước tới đâu, ba người Vương Hữu Tài lùi lại tới đó. Nữ tử không nói, chỉ nhìn thoáng qua nhánh cây còn đang lơ lửng.
Mạnh Hạo đang run rẩy, tâm thần khẩn trương, sau khi bò dậy thì nhìn liến thoắng ra bốn phía. Khe hở này không lớn, mấy người bọn họ không còn nhiều chỗ để đứng. Ánh mắt hắn nhìn Vương Hữu Tài, rồi lại nhìn hai thiếu niên đứng bên cạnh hắn. Một người chính là tên thiếu niên khỏe mạnh vừa nãy còn ra vẻ cáu kỉnh với hắn, một người khác thân hình béo mập hơn, da dẻ trắng trẻo. Cả hai người này đều đang vô cùng sợ hãi, toàn thân run rẩy như muốn khóc.
“Vừa đúng còn thiếu một tên, ngươi hãy vào cùng một chỗ với bọn chúng đi.” Nữ tử rời ánh mắt khỏi nhánh dây, nhìn Mạnh Hạo nói.
“Ngươi…, ngươi là ai?” Mạnh Hạo nén nỗi sợ hỏi lại. Hắn đọc không ít sách vở, tính cách lại kiên cường nên lúc này còn khá bình tĩnh.
Cô gái không nói gì, tay phải lại vung lên. Cơn gió xoáy lại hiện ra, gào thét một hồi rồi cuốn đám người Mạnh Hạo và Vương Hữu Tài cùng bay theo nàng ra ngoài khe núi, thẳng lên bầu trời mà đi. Một lát sau đã không còn bóng dáng.
Đại Thanh Sơn lại trở lại yên tĩnh như trước, hoàng hôn dần trôi kéo theo màn đêm buông xuống.
Sắc mặt Mạnh Hạo đã tái nhợt, hắn thấy mình ở trong cơn gió đang bay rất nhanh, hô hấp khó khăn nhưng trong đầu lại đang không ngừng suy đoán.
“Tiên nhân?” Trước khi ngất đi, hắn vẫn chưa tin vào điều này.
Khi mở mắt, hắn thấy mình đang nằm trên một bãi đất trống giữa một sườn núi, bốn phía mây núi chập chùng, phong cảnh không giống nơi trần thế. Xa xa hiện lên thấp thoáng những lầu các vô cùng xinh đẹp. Bên cạnh hắn, Vương Hữu Tài và hai tên thiếu niên đã tỉnh lại, thân thể vẫn còn chưa hết run rẩy, hoảng sợ quay lưng về phía cô gái lạ. Phía trước các cô gái này là hai nam tử mặc trường bào màu xanh lá cây, thoạt nhìn chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi nhưng hai mắt đã hõm sâu, đồng tử xanh mơn mởn.
“Hứa sư tỷ thật giỏi, đi ra ngoài một lần là mang về được bốn đứa bé có tư chất không tệ.” Một trong hai nam tử hướng về thiếu nữ lấy lòng nói.
“Đưa bọn chúng tới nơi làm tạp dịch đi.” Nàng lạnh lùng phân phó, rồi không nhìn mấy người Mạnh Hạo thêm một lần nào, quay người hóa thành một đạo cầu vồng hướng về phía dãy núi không thấy đâu nữa.
Lúc này, Mạnh Hạo đã lấy lại tinh thần, hắn vô cùng kinh ngạc nhìn ngắm địa phương này, trong ánh mắt không khỏi sôi trào xen lẫn hưng phấn.
“Tạp dịch? Làm công cho tiên nhân chắc cũng không đến nỗi tệ chứ.” Hắn thầm mong đợi vì đã đoán ra, những người này nhất định sẽ không hại tới tính mạng bọn họ.
“Hứa sư tỷ đã đạt tới tầng thứ bảy Ngưng Khí, được chưởng giáo ban thưởng, chưa tới Trúc Cơ đã có thể phi hành, thật khiến cho người khác hâm mộ.” Vị tu sĩ mặc lục bào cảm khái nói, sau đó mang theo thần sắc cao cao tại thượng nhìn đám người Mạnh Hạo.
“Ngươi, còn ngươi nữa, mau đi theo ta tới khu tạp dịch phía nam.” Hắn chỉ vào Vương Hữu Tài và tên thiếu niên khỏe mạnh quát.
“Đây…, đây là nơi nào?” Vương Hữu Tài run rẩy, lắp bắp hỏi.
“Kháo Sơn Tông.”
Tháng tư, tiết trời không nóng không lạnh, gió nhẹ mơn trớn, thổi qua Bắc Mạc Khương Địch, thổi qua Đông thổ Đại Đường làm bốc lên bụi đất như có sương mù. Dưới hoàng hôn, trên đỉnh Thanh Sơn nằm ở biên giới Triệu Quốc tại Nam Vực có một thiếu niên dáng vẻ thư sinh đang ngồi.
Thân thể vị thiếu niên hơi gầy, trong tay cầm một cái hồ lô, mặc trên người một bộ y phục áo dài màu xanh của đám văn sĩ, ước chừng khoảng mười sáu, mười bảy tuổi. Làn da ngăm đen, hai mắt sáng ngời, thông minh lanh lợi. Lúc này, thiếu niên đang nhăn đôi mày, thần sắc có vẻ trầm tư.
“Lại thi trượt nữa rồi…”, hắn thở dài.
Tên của hắn là Mạnh Hạo, là một thư sinh bình thường ở huyện Vân Kiệt dưới chân Đại Thanh Sơn. Trước kia, cha mẹ mất tích để lại chút ít của cải lẽ ra cũng đủ để hắn không phải lo nghĩ gì nhiều, nhưng mấy năm nay chuyên tâm sách vở đã khiến hắn trở nên bần hàn.
“Ba năm khảo thí, ba năm nghiền ngẫm sách vở của đám hiền giả đến phát buồn nôn mà sao vẫn không đậu? Lẽ nào con đường khoa cử không hợp với Mạnh Hạo ta?” Thiếu niên Mạnh Hạo tự giễu, cúi nhìn hồ lô trong tay, tâm tình càng trở nên ảm đạm.
“Lý tưởng học tập kinh sử để ra làm quan đã ngày càng xa vời, còn mơ gì tới chuyện đi sang Đông thổ Đại Đường?” Mạnh Hạo cười khổ. Hắn ngồi trên đỉnh núi, mân mê hồ lô trong tay, thần sắc ngày càng mờ mịt. Hắn cảm thấy lo lắng cho tương lai của bản thân, không biết hắn có thể thực hiện được những mong muốn của mình hay không, càng không biết con đường tương lai sẽ đi về hướng nào.
Những câu hỏi này đặt ra mà không có đáp án, đối với một thanh niên mười sáu, mười bảy tuổi như hắn thật có chút quá sức, khiến hắn hoang mang sợ hãi.
“Dù có trở thành giáo viên trong huyện thành, mỗi tháng cũng chỉ kiếm được vài đồng bạc, còn không bằng Vương lão bá làm nghề mộc kiếm tiền. Sớm biết thế này, ta đã theo lão bá học nghề, cuộc sống ngày sau cũng có thể cơm no áo ấm mà không phải suy nghĩ nhiều, không phải ăn hôm nay lại lo tới bữa mai.” Mạnh Hạo trầm mặc nghĩ.
“Lương thực trong nhà không còn, ngân lượng chỉ có chút ít, ta còn thiếu Chu Viên ngoại ba lượng bạc, bây giờ phải làm sao?” Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn lên bầu trời thì thầm nói. Bầu trời rất xanh, rất lớn lại xa xôi tới muôn trùng, mênh mông như chính tương lại vô định của hắn.
Sau một lúc lâu, Mạnh Hạo lắc đầu, lấy từ trong ngực ra một tờ giấy, chăm chú quan sát một lúc rồi bỏ vào trong hồ lô. Hắn đứng dậy, ra sức ném mạnh hồ lô xuống dưới chân núi. Phía dưới của núi Thanh Sơn là một con sông lớn, mùa đông nước sông không hề lạnh lẽo. Truyền thuyết nói rằng con sông này chảy thẳng tới Đông thổ Đại Đường.
Trên đỉnh núi, Mạnh Hạo đứng yên nhìn cái hồ lô đang rơi từ từ xuống dòng sông. Trong thời khắc ngắn ngủi này, hắn mơ hồ nhìn thấy mẹ hắn đang vui sướng nhìn hắn. Cái hồ lô kia mang theo lý tưởng của hắn, mang theo ước mơ về một tương lai rộng mở của hắn đang trôi ngày càng xa theo dòng nước. Không biết sau này có người nào nhặt được nó hay không? Sẽ có người nào đọc được những gì hắn viết trong tờ giấy để ở trong đó hay không?
Cứ đứng như vậy một lúc, Mạnh Hạo mới thu hồi ánh mắt đã được che giấu thần sắc mờ mịt, hít sâu một hơi, ánh mắt lóe lên một tia kiên định.
“Bất kể làm gì, dù là đọc sách, làm nghề, chỉ cần sống được là tốt rồi.” Tính cách căn bản của hắn là vậy, vừa thông minh lại kiên cường. Nếu không, hắn đã không thể sống một thân một mình cho tới tận bây giờ.
Đúng lúc này, từ dưới vách núi truyền tới một âm thanh yếu ớt. Âm thanh run rẩy như tan vào trong gió, lúc có lúc không rơi vào tai Mạnh Hạo.
“Cứu mạng! Cứu mạng!...”
Mạnh Hạo đi thêm vài bước tới đỉnh núi, nhìn xuống phía dưới quan sát thì thấy ở khe hở giữa vách đá lưng chừng núi thò ra một nửa thân người, sắc mặt đã tái nhợt, vô cùng hoảng sợ, đang tuyệt vọng kêu cứu.
“Ngươi…, Mạnh Hạo, mau cứu mạng với…” Thân thể này cũng là một thiếu niên, vừa nhìn thấy Mạnh Hạo thì vô cùng vui mừng, cảm giác như mình sắp được hồi sinh.
“Vương Hữu Tài?” Mạnh Hạo mở to mắt nhìn tên thiếu niên kia, sau một lúc thì quả quyết hắn chính là nhi tử của lão Vương Bá làm nghề mộc trong thị trấn.
“Sao ngươi lại mắc nạn tại đây vậy?” Mạnh Hạo nhìn vách núi dốc đứng, bình thường không thể leo lên leo xuống, sơ sẩy là rơi xuống con sông phía dưới ngay. Nước sông chảy xiết, rơi xuống đó từ trên vách núi thì đúng là thập tử nhất sinh.
“Không chỉ có ta, ở đây còn có người của mấy huyện khác nữa. Ngươi đừng ở đó hỏi chuyện nữa, mau tìm cách cứu chúng ta ra ngoài đi.” Vương Hữu Tài gấp gáp giục, vừa nói xong, một tay trượt ra, tay còn lại được đám bạn kịp thời bám lấy, suýt chút nữa là đã rơi xuống rồi, sắc mặt hắn càng thêm tái nhợt.
Mạnh Hạo nhìn thấy thế thì biết việc vô cùng cấp bách, nhưng hắn lên núi một mình, dây thừng cũng không có làm sao mới cứu được người?
Hắn quay đầu nhìn khắp bốn phía, rồi thở phào nhẹ nhõm. Sau một lúc thì tìm được một ít nhánh cây dài liền chạy nhanh về bên vách núi, vừa kêu gọi Vương Hữu Tài vừa chầm chậm thả dây xuống.
“Sao ngươi không nói gì, chả lẽ các ngươi rơi xuống núi hết rồi hả? Mạnh Hạo sốt ruột hỏi.
“Vớ vẩn!” Từ bên cạnh Vương Hữu Tài thò ra gương mặt của một thiếu niên khỏe mạnh, lớn tiếng mắng hắn.
“Cái gì mà vớ vẩn! Ngươi có thể xuống đó, sao không thể tự mình leo lên hả?” Mạnh Hạo trêu tức, còn đem đầu dây kéo lên một ít.
“Đừng nghe hắn nói bậy! Chúng ta bị một nữ nhân biết bay bắt tới, nói là muốn đưa bọn ta đi làm tạp dịch của tông môn gì đó…” Vương Hữu Tài vội mở miệng, sợ Mạnh Hạo thu hồi dây thật, nhất định không cứu hắn nữa.
“Ngươi nói nhảm gì vậy? Chuyện đó chỉ có trong truyền thiết về tiên nhân, ai tin được ngươi.” Mạnh Hạo không thèm ngó ngàng tới. Hắn đọc nhiều sách vở, cũng có biết một ít câu chuyện về tiên nhân nhưng hắn vốn cho rằng, đó là chuyện chỉ có trong sách vở dùng để lừa gạt người mà thôi.
Nhánh cây vừa thả tới vách núi, chỗ khe hở thì Vương Hữu Tài nắm được nhưng đột nhiên, Manh Hạo cảm thấy sau lưng gió thổi từng đợt, nhiệt độ đột nhiên giảm mạnh như đang mùa đông. Thân thể run rẩy, hắn quay đầu nhìn lại thì kinh ngạc hô lên, thiếu chút nữa rơi xuống khe núi.
Đứng trước mặt hắn là một thiếu nữ không đoán ra tuổi, mặc trường bào màu trắng, gương mặt không biểu hiện gì đang nhìn hắn. Thiếu nữ có dáng người thon thả rất đẹp, chỉ có khuôn mặt là trắng bệch, toát lên khí tức âm hàn như vừa mới leo từ mộ phần leo ra.
“Tư chất không tốt lắm, nhưng đã tự thân tìm đến thì cũng coi như là có vận mệnh rồi.” Âm thanh sắc bén vang lên bên tai Mạnh Hạo, ẩn chứa lực lượng kỳ dị khiến hắn nhìn vào có cảm giác như toàn bộ bí mật thân thể đều bị nữ tử này nhìn thấu.
Lời nói vẫn còn quanh quẩn chưa tan, nàng phất tay áo lên, một luồng gió xoáy cuốn lấy Mạnh Hạo ở bên trong rồi bay theo nàng tới vách núi khiến Mạnh Hạo trợn mắt, đầu óc trở nên trống rỗng. Đến chỗ khe hở, cô gái hất tay lên, trực tiếp ném Mạnh Hạo vào trong cái khe đó rồi nàng cũng bước vào theo. Nàng bước tới đâu, ba người Vương Hữu Tài lùi lại tới đó. Nữ tử không nói, chỉ nhìn thoáng qua nhánh cây còn đang lơ lửng.
Mạnh Hạo đang run rẩy, tâm thần khẩn trương, sau khi bò dậy thì nhìn liến thoắng ra bốn phía. Khe hở này không lớn, mấy người bọn họ không còn nhiều chỗ để đứng. Ánh mắt hắn nhìn Vương Hữu Tài, rồi lại nhìn hai thiếu niên đứng bên cạnh hắn. Một người chính là tên thiếu niên khỏe mạnh vừa nãy còn ra vẻ cáu kỉnh với hắn, một người khác thân hình béo mập hơn, da dẻ trắng trẻo. Cả hai người này đều đang vô cùng sợ hãi, toàn thân run rẩy như muốn khóc.
“Vừa đúng còn thiếu một tên, ngươi hãy vào cùng một chỗ với bọn chúng đi.” Nữ tử rời ánh mắt khỏi nhánh dây, nhìn Mạnh Hạo nói.
“Ngươi…, ngươi là ai?” Mạnh Hạo nén nỗi sợ hỏi lại. Hắn đọc không ít sách vở, tính cách lại kiên cường nên lúc này còn khá bình tĩnh.
Cô gái không nói gì, tay phải lại vung lên. Cơn gió xoáy lại hiện ra, gào thét một hồi rồi cuốn đám người Mạnh Hạo và Vương Hữu Tài cùng bay theo nàng ra ngoài khe núi, thẳng lên bầu trời mà đi. Một lát sau đã không còn bóng dáng.
Đại Thanh Sơn lại trở lại yên tĩnh như trước, hoàng hôn dần trôi kéo theo màn đêm buông xuống.
Sắc mặt Mạnh Hạo đã tái nhợt, hắn thấy mình ở trong cơn gió đang bay rất nhanh, hô hấp khó khăn nhưng trong đầu lại đang không ngừng suy đoán.
“Tiên nhân?” Trước khi ngất đi, hắn vẫn chưa tin vào điều này.
Khi mở mắt, hắn thấy mình đang nằm trên một bãi đất trống giữa một sườn núi, bốn phía mây núi chập chùng, phong cảnh không giống nơi trần thế. Xa xa hiện lên thấp thoáng những lầu các vô cùng xinh đẹp. Bên cạnh hắn, Vương Hữu Tài và hai tên thiếu niên đã tỉnh lại, thân thể vẫn còn chưa hết run rẩy, hoảng sợ quay lưng về phía cô gái lạ. Phía trước các cô gái này là hai nam tử mặc trường bào màu xanh lá cây, thoạt nhìn chỉ khoảng hơn hai mươi tuổi nhưng hai mắt đã hõm sâu, đồng tử xanh mơn mởn.
“Hứa sư tỷ thật giỏi, đi ra ngoài một lần là mang về được bốn đứa bé có tư chất không tệ.” Một trong hai nam tử hướng về thiếu nữ lấy lòng nói.
“Đưa bọn chúng tới nơi làm tạp dịch đi.” Nàng lạnh lùng phân phó, rồi không nhìn mấy người Mạnh Hạo thêm một lần nào, quay người hóa thành một đạo cầu vồng hướng về phía dãy núi không thấy đâu nữa.
Lúc này, Mạnh Hạo đã lấy lại tinh thần, hắn vô cùng kinh ngạc nhìn ngắm địa phương này, trong ánh mắt không khỏi sôi trào xen lẫn hưng phấn.
“Tạp dịch? Làm công cho tiên nhân chắc cũng không đến nỗi tệ chứ.” Hắn thầm mong đợi vì đã đoán ra, những người này nhất định sẽ không hại tới tính mạng bọn họ.
“Hứa sư tỷ đã đạt tới tầng thứ bảy Ngưng Khí, được chưởng giáo ban thưởng, chưa tới Trúc Cơ đã có thể phi hành, thật khiến cho người khác hâm mộ.” Vị tu sĩ mặc lục bào cảm khái nói, sau đó mang theo thần sắc cao cao tại thượng nhìn đám người Mạnh Hạo.
“Ngươi, còn ngươi nữa, mau đi theo ta tới khu tạp dịch phía nam.” Hắn chỉ vào Vương Hữu Tài và tên thiếu niên khỏe mạnh quát.
“Đây…, đây là nơi nào?” Vương Hữu Tài run rẩy, lắp bắp hỏi.
“Kháo Sơn Tông.”
/391
|