“Có ba cách giải loại độc này.’
“Cách thứ ba là tiêu trừ đau đớn, theo như lão phu biết thì chỉ có ba loại linh quả có thể giúp giảm bớt cơn đau trong quá trình độc phát. Cách thứ hai là đem loại độc này áp chế khiến thời gian độc phát chậm dần, cái này cần có Xuân thu mộc, mỗi một gốc có thể áp chế độc này một năm. Loại mộc này còn có thể áp chế vạn độc nên tương đối hiếm thấy nhưng thỉnh thoảng vẫn xuất hiện nếu ngươi lưu tâm. Tuy nhiên nhược điểm lớn nhất của phương pháp này đó là ngươi càng áp chế, thì độc này một khi phác tác thì lại càng dữ dội, độc chất thâm nhập vào cơ thể càng sâu. Đến thời điểm nào đó không thể áp chế được nữa thì khi độc chất bộc phát ra là lúc ngươi gần như vô phương cứu chữa.
Về phần diệt trừ tận gốc…chính là biện pháp thứ nhất, đơn giản vô cùng. Ngươi tìm một vị tiền bối Trảm linh cảnh, vì ngươi mà hao phí lực lượng Trảm linh, cắt đứt gốc rễ của độc chất, không cho chúng tiếp tục sinh sôi trong người ngươi.” Lão giả nhàn nhạt liếc nhìn Mạnh Hạo, cầm túi trữ vật cất đi đồng thời vẫn tiếp tục nói.
“Mà thôi, nể tình ngươi đã hao tốn linh thạch nhiều như vậy, lão phu sẽ nói cho ngươi phương pháp thứ tư. Nếu ngươi có cơ duyên đủ lớn để Đan quỷ Đại sư tự mình luyện chế giải độc đan cho ngươi thì cũng sẽ giải trừ được độc này.
Chẳng qua địa vị của Đan quỷ Đại sư tại Tử Vận tông cao vô cùng, cho nên việc này cũng cực khó.” Lão giả từ tốn mở miệng.
Mạnh Hạo trầm mặc một lúc lâu, sau đó cũng không nói gì mà ngẩng đầu đem một túi trữ vật thảy tới. hắn tuy là vô cùng để tâm đến linh thạch, nhưng dù sao so với tính mạng của bản thân thì cũng chỉ là ngoại vật mà thôi.
Cầm lấy túi trữ vật, hai mắt lão giả lóe lên, nở một nụ cười.
“ Ta biết ngươi muốn hỏi điều gì.”
“Nơi nào có bán?” Thần sắc Mạnh Hạo âm trầm, lạnh giọng nói.
“Việc này thật ra người ngoài không biết được, nhưng thân phận lão phu có chút đặc thù mới nắm được chút ít tin tức. Khoảng một tháng sau sẽ có thương tu tại Tây Mạc đến đây, lúc đó Bách Trân các trong thành này sẽ tổ chức một đấu giá hội cỡ vừa. Tại đó chắc chắn có bán ra Xuân Thu mộc.”
“Bách Trân các?” Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, hắn còn đang nghĩ tới ở Thiên Hà phường, nước Triệu cũng có một cửa hiệu mang tên Bách Trân các.
Mạnh Hạo đứng lên, liếc nhìn lão giả kia một cái sau đó quay người đi về phía cửa ra vào. Vừa cất bước đi ra thì chạm mặt nữ tử thanh dật thoát tục không chút vương nhiễm bụi trần kia, ánh mắt hai người ngay khoảnh khắc đó cũng giao nhau.
“Trúc cơ trung kì.” Hai mắt Mạnh Hạo bình tĩnh như thường, không nhìn ra chút biến hóa nào cất bước đi qua. Bạch y nữ tử cũng lách qua người hắn bước vào cửa hàng, bất quá khi vừa lướt ngang qua hắn, nàng bỗng cau mày, quay lại nhìn theo bóng lưng đi cùng Khâu Lâm dần khuất dạng.
“Có chút quen mắt, đáng tiếc không nhớ ra đã từng gặp hắn ở đâu rồi.” Thật sự Sở Ngọc Yên làm sao mà để ý tới một Đệ tử Ngưng khí tầng sáu tại Kháo sơn tông năm đó chứ. Cho dù Mạnh Hạo đã cướp đi tư cách đệ tử nội môn của Vương Đằng Phi thì nàng cũng chỉ nhìn lướt qua lúc đó. Đến nay cũng trôi qua sáu, bảy năm rồi, nàng dĩ nhiên cũng đã quên sạch sẽ.
Tuy nhiên, nàng có thể không nhớ ra Mạnh Hạo, không có nghĩa Mạnh Hạo hắn cũng quên nàng!
Chính xác hơn, Mạnh Hạo sẽ khó mà quên vị trung niên hộ đạo giả bên ngươi Vương Đằng Phi, nên hiển nhiên cũng sẽ nhớ tới nữ tử nhìn có vẻ rất thân thiết với hắn ngày đó.
“Là nàng…” Bước chân Mạnh Hạo chậm rãi, thần sắc lạnh lùng, nhưng nội tâm lại dậy sóng. Tuy nhiên sau khi nghĩ kĩ lại cử chỉ của đối phương, hắn đoán nàng ta không nhận ra hắn. Kể ra so với lúc đó thì Mạnh Hạo cũng đã thay đổi một trời một vực rồi, thậm chí nhìn tu vi vượt trội của hắn bây giờ, người khác cũng khó mà liên tưởng hắn và tiểu tử vô danh năm đó là một người được.
“Ta chỉ là một tiểu nhân vật, nàng lại là đệ tử của một đại tông môn, cho dù nàng có thân thiết với Vương Đằng Phi thế nào thì có lẽ cũng không thể nào để tâm tới ta được. Nhưng mà dù sao tu vi của nàng ta cũng đã đến Trúc cơ trung kì rồi, vậy còn Vương Đằng Phi kia…tu vi hắn tới đâu rồi.” Mạnh Hạo bất chợt nghĩ lại tràng cảnh trước kia, bất chợt khóe miệng chậm rãi cong lên một nụ cười lạnh như có như không.
Đúng lúc này, Khâu Lâm vốn mang theo vẻ si mê mơ màng đi bên cạnh bỗng nhiên dừng bước, mạnh mẽ ngoái đầu nhìn lại hô lên.
“Ta nhớ ra rồi, nàng kia chính là Sở Ngọc Yên.”
“Sở Ngọc Yên? Ý ngươi là nữ tử lúc nãy?” Thần sắc Mạnh Hạo khẽ thay đổi nhìn về phía Khâu Lâm.
“Đúng rồi a, nàng là Sở Ngọc Yên, thiên kiêu Tử Vận tông, còn là một trong tứ đại mỹ nhân Nam Vực a. Chắc chắn là nàng rồi, có khả năng một thân một mình hành tẩu ở trong nước Đông Lai này chỉ có nàng thôi a!” Sắc mặt Khâu Lâm kích động, nhanh chóng nói.
“À.’ Hai mắt Mạnh Hạo chớp động.
“Nghe đồn lúc nàng sinh ra còn có tiên Liên nở, tài năng xuất chúng, đoan trang bất phàm, băng thanh ngọc khiết, còn được Đan quỷ Đại sư thu nhận làm đệ tử thân truyền! Đạo lữ của nàng là Vương Đằng Phi cũng là thiên kiêu của một trong tam đại thế gia Nam vực. Lễ Đính ước của hai người năm đó đã trở thành giai thoại của cả Nam Vực này.” Khâu Lâm liên tục khua môi múa mép. Từ nhỏ y sống trong thành này, tin tức vô cùng nhanh nhạy, nói đến mức không chú ý tới lúc Mạnh Hạo khi nghe đến những việc này, hai mắt hắn lóe sáng.
Đoạn đường tiếp theo chủ yếu là Khâu Lâm kể cho hắn nghe chuyện liên quan tới Sở Ngọc Yên. Mãi cho tới lúc khuya, Mạnh Hạo mới yêu cầu đưa y tới một khách điếm thanh tịnh, vắng vẻ đồng thời hỏi một số thông tin liên qua tới Đấu giá hội, rồi đưa cho y tinh thạch đầy đủ y mới rời đi.
Đêm đã khuya nhưng hắn vẫn khoanh chân ngồi trong khách điếm, vẻ mặt đầy suy tư. Trong đầu không ngừng nghĩ đến những sự tình có liên quan tới Sở NgọcYên. Cứ ngồi nghĩ suốt hơn hai nén nhang, hắn vẫn cau mày bứt trán không thôi.
“Có cách gì có thể thông qua Sở Ngọc Yên này cầu Đan Quỷ Đại sư luyện chế giải độc đan cho ta chứ….” Nghĩ tới Đan quỷ Đại sư, hắn không khỏi nghĩ tới chuyện tình liên quan tới Trúc cơ Đan của tên Đinh Tín kia.
“Tên Đinh Tín kia hẳn cũng là đệ tử của vị Đan quỷ địa sư này a…” Mạnh Hạo cười gượng không thôi. Trước kia đã đắc tội không nhỏ với Tử Vận tông, sau đó còn giết đệ tử của người ta, bây giờ muốn từ đối phương cầu phương pháp giải độc trong người, xem chừng thật quá gian nan!
Một lúc sau hắn liền ngồi xuống tĩnh tâm nhập định. Kể từ khi tới Trúc Cơ, Mạnh Hạo cũng nhận thấy tu vi hắn cần lượng linh khí nhiều hơn lúc là Ngưng khí vô số lần. Bởi vì tu vi của hắn từ Trúc Cơ sơ kì đến Trúc cơ trung kì cũng cần phải ngưng tụ thêm bốn tòa đạo đài nữa trong cơ thể, tòa đạo đài thứ tư xuất hiện cũng là lúc hắn chính thức bước lên Trúc cơ Trung kì.
“Lúc này ta tuy rằng chỉ có một tòa đạo đài, nhưng lại là Vô hạ Trúc cơ, đạo đài có duy nhất một khe nứt mà thôi. Hơn nữa ta tới Ngưng khí tầng mười ba mới Trúc Cơ, còn tu hành Thái linh kinh Ngưng khí quyển, đạo đài kim sắc, nền tảng thâm sâu, mà linh thức cũng mạnh mẽ hơn nhiều…cho nên có thể nói trong cảnh giới Trúc cơ sơ kì này cũng không có bao nhiêu người là đối thủ của ta.
Trúc cơ trung kì ta chưa từng giao thủ qua nên cũng không thể lượng biết chính xác, nhưng chắc cũng có khả năng chống lại một trận.” Hai mắt Mạnh Hạo khẽ chớp động, lúc trước hắn cùng với đại hán họ Sơn kia giao thủ sơ qua một trận thì hắn đã ít nhiều nhận thức được sự mạnh mẽ của Vô hạ Trúc cơ. Hôm nay chỉ còn chờ tới khi tòa đạo đại thứ hai ngưng tụ thì coi như phát huy được hết tiềm lực bản thân rồi.
“Ta còn cần đan dược cho Trúc cơ nữa.” Mạnh Hạo hít sâu, lúc thở ra một hơi liền xuất hiện lôi cờ lượn lờ xung quanh hình thành một vùng sương mù phòng hộ, lôi điện hình vòng cung ẩn vào trong đám sương chỉ cần xuất hiện bất kì xâm phạm, lôi điện mới hiện ra lập lòe phát uy.
Trong màn sương, Mạnh Hạo lại tiếp tục thử nghiệm Phong yêu đệ bát cấm. Tuy là vẫn liên tục thất bại nhưng hắn cũng mơ hồ ngộ ra một vài điều trong đó.
……..
Sáng sớm ngày thứ hai, Mạnh Hạo mở mắt ra. Hắn quyết định rời khỏi khách điếm đồng thời lượn một vòng quanh tu chân thành tại nước Đông Lai này. Trong khi tìm kiếm đan dược cho Trúc Cơ thì hắn cũng không quên đề cập tới tin tức về Xuân thu mộc.
Nửa tháng tuy không dài, nhưng cũng đủ thời gian để Mạnh Hạo dần quen thuộc từng ngõ ngách, cửa hàng trong thành. Ở đây đan dược, pháp bảo vô cùng phong phú đa dạng đủ chủng loại, nhưng giá cả tương đương cũng chênh lệch nhau không ít. Chần chờ thật lâu Mạnh Hạo cuối cùng cũng đã mua được một loại đan dược thông thường dành cho Trúc cơ.
Đan này tên là Tụ Trúc đan, phù hợp cho tu sĩ Trúc cơ sơ kì nhưng hiệu quả cũng chỉ bình thường.
“Đan dược dành cho tu sĩ Trúc cơ lướt qua thì có vẻ đa dạng nhưng tác dụng mang đến lại vô cùng tầm thường. Thượng phẩm đan dược thật sự đều nằm trong tay các tông môn, người ngoài căn bản không với tới được, chỉ trong đấu giá hội thỉnh thoảng mới có thể xuất hiện một ít.” Nửa tháng nay hắn coi như đã rành rẽ đường đi nước bước nơi này, lúc này hắn đang ngồi bên cửa sổ của một tửu điếm nhìn xuống đám người phía dưới, thỉnh thoảng nhấp vài hớp rượu đầy vẻ suy tư.
“Mấy năm nay ta nuốt quá nhiều đan dược vào người, cho nên nhu cầu về đan dược cũng cao hơn hẳn người khác.” Mạnh Hạo cau mày, thành này cũng không phải là nơi có đan dược thích hợp nhất cho tu sĩ tu luyện. Nguyên nhân cũng không nằm trong vấn đề giá cả, mà bởi nơi này được phân chia làm năm loại lệnh bài rõ ràng.
Năm loại lệnh bài này đại biểu cho cấp độ tiếp cận đan dược khác nhau. Nếu không có lệnh bài, cho dù có nhiều linh thạch tới đâu cũng vô pháp tiếp cận mua sắm đan dược. Đây là quy củ trong thành, cũng là một trong những thủ đoạn mà Tử Vận tông dùng để hạn chế lưu hành đan dược rộng rãi trong cả nước.
“Năm loại lệnh bài này đều phải dựa vào cống hiến đặc biệt mới có thể đạt được, cái này thật sự phiền phức đây!” Mạnh Hạo đưa tay cầm lấy chén rượu hớp tiếp một ngụm nữa, nhưng hai đầu chân mày của hắn đã nhíu chặt lại với nhau.
“Cũng còn may là đấu giá hội không cần lệnh bài, chỉ cần giao nộp đủ linh thạch đặt cọc là có thể tham dự được.” Mạnh Hạo lại lướt nhìn đám người đang xuôi ngược dưới phố. Đang lúc hắn trầm tư suy nghĩ, thời gian cũng trôi qua, mà dưới tửu lâu cũng dần dần ồn ào tiếng chuyện phiếm, thăm hỏi tin tức của không ít tu sĩ.
Kể ra cũng phải khen đứa nhỏ Khâu Lâm, hắn đã chọn cho Mạnh Hạo cái khách điếm cũng khá là có danh khí trong thành này. Tại đây chỉ bán rượu, mà chỉ có duy nhất một loại tên là Phẩm Linh.
Rượu này có hương vị rất đặc biệt, uống vào không cay nhưng mà mà rượu mạnh vô cùng, lại ẩn chứa linh khí, dù không nhiều lắm nhưng cũng mang giá trị không nhỏ.
“Nghe nói chưa, hôm nay thương tu Tây Mạc đã đến đây rồi. Mà năm này số người trong đoàn bọn họ đông hơn mấy năm trước nhiều, có khả năng lần này bọn họ cùng Bách Trân các tổ chức đầu giá hội sẽ xuất hiện không ít bảo bối a.”
“Tuy nói tài nguyên ở Tây Mạc không bằng Nam Vực ta, nhưng mà nơi đó có không ít tài liệu đặc thù mà Nam Vực vô cùng khao khát. Cho nên cứ cách mấy năm lại có khoảng hơn trăm chi nhánh đi qua khắp các tông môn ở mỗi nước tiến hành hợp tác trao đổi với nhau a. Tuy nhiên, cũng phải nói thuật pháp của nguyên một đám tu sĩ Tây Mạc đó vô cùng quỷ dị, có cơ hội thì cũng nên tranh thủ kiến thức một chút xem sao.”
“Ta thấy cũng không hẳn là vậy a, nhân số của đám thương tu Tây Mạc đến nơi này nhiều hơn hẳn như vậy. Nhất định cũng có tám, chín phần nguyên nhân là vì thi thể Tiên nhân kia a…” Tiếng nghị luận xôn xao trong tửu lâu liên tiếp truyền tới, chủ yếu là nói về việc buôn bán và đấu giá hội với Thương tu Tây mạc. Những chuyện thương tu hắn không có hứng thú, nên vốn Mạnh Hạo đang định đứng dậy đi về phòng thì đột nhiên nghe được loáng thoáng mấy chữ thi thể Tiên nhân, hai mắt híp lại lóe sáng, một lần nữa rót đầy chén rượu sau đó hớp một ngụm.
“ Thi thể tiên nhân…. hắc hắc, thế nhưng mà chỗ đó bây giờ đã là một vùng huyết tinh a… Ba năm nay, ngũ đại tông môn cùng tam đại gia tộc đã nhiều lần tiến vào trong đó nhưng vẫn phải nhận không ít tổn thất mà đành phải quay về.
“Năm đó thi thể Tiên nhân từ trên trời rơi xuống, chắc hẳn là định rơi vào một trong tam đại hiểm địa Vãng Sinh động nhưng chẳng biết vì lí do gì lại rơi xuống cách Vãng Sinh động cả ngàn dặm như vậy. Mấy năm nay, chẳng những tam đại gia tộc cùng ngũ đại tông môn đều động tâm không thôi, mà ngay cả những tồn tại quỷ dị bên trong Vãng Sinh động cũng thỉnh thoảng đi ra ngoài.
“Thi thể tiên nhân a, ai mà không muốn đoạt về tay? Nếu có thể tìm hiểu lĩnh hội một hai thành từ đó, không khéo có thêm hi vọng thành tiên cũng không chừng!” Tiếng nghị luận trong tửu lâu một lần nữa lại dần sôi nổi lên. Mạnh Hạo đứng bên cạnh nghe, ánh mắt lóe lên tia sáng kì lạ. Hắn nhớ lại lúc đầu tại nước Triệu cảm nhận được mặt đất rung chuyển từng đợt, cảm giác như có vật gì trên không trung rơi xuống nện vào mặt đất.
“Ngoài ra ta còn nghe nói lúc thì thể tiên nhân rơi xuống, có người còn thấy mắt hắn mở to, đồng tử mắt màu xám, bên trong có bảy ngôi sao lấp lánh.” Những âm thanh nghị luận này rơi vào tai Mạnh Hạo, cấu cuối cùng nghe được thì đang là lúc hắn nâng chén rượu định đưa lên miệng uống, cả người hắn chấn động mạnh một cái, tay phải đang cầm chén rượu theo bản năng run lên làm rượu tràn ra khỏi chén rơi vãi ra bên ngoài.
“Cách thứ ba là tiêu trừ đau đớn, theo như lão phu biết thì chỉ có ba loại linh quả có thể giúp giảm bớt cơn đau trong quá trình độc phát. Cách thứ hai là đem loại độc này áp chế khiến thời gian độc phát chậm dần, cái này cần có Xuân thu mộc, mỗi một gốc có thể áp chế độc này một năm. Loại mộc này còn có thể áp chế vạn độc nên tương đối hiếm thấy nhưng thỉnh thoảng vẫn xuất hiện nếu ngươi lưu tâm. Tuy nhiên nhược điểm lớn nhất của phương pháp này đó là ngươi càng áp chế, thì độc này một khi phác tác thì lại càng dữ dội, độc chất thâm nhập vào cơ thể càng sâu. Đến thời điểm nào đó không thể áp chế được nữa thì khi độc chất bộc phát ra là lúc ngươi gần như vô phương cứu chữa.
Về phần diệt trừ tận gốc…chính là biện pháp thứ nhất, đơn giản vô cùng. Ngươi tìm một vị tiền bối Trảm linh cảnh, vì ngươi mà hao phí lực lượng Trảm linh, cắt đứt gốc rễ của độc chất, không cho chúng tiếp tục sinh sôi trong người ngươi.” Lão giả nhàn nhạt liếc nhìn Mạnh Hạo, cầm túi trữ vật cất đi đồng thời vẫn tiếp tục nói.
“Mà thôi, nể tình ngươi đã hao tốn linh thạch nhiều như vậy, lão phu sẽ nói cho ngươi phương pháp thứ tư. Nếu ngươi có cơ duyên đủ lớn để Đan quỷ Đại sư tự mình luyện chế giải độc đan cho ngươi thì cũng sẽ giải trừ được độc này.
Chẳng qua địa vị của Đan quỷ Đại sư tại Tử Vận tông cao vô cùng, cho nên việc này cũng cực khó.” Lão giả từ tốn mở miệng.
Mạnh Hạo trầm mặc một lúc lâu, sau đó cũng không nói gì mà ngẩng đầu đem một túi trữ vật thảy tới. hắn tuy là vô cùng để tâm đến linh thạch, nhưng dù sao so với tính mạng của bản thân thì cũng chỉ là ngoại vật mà thôi.
Cầm lấy túi trữ vật, hai mắt lão giả lóe lên, nở một nụ cười.
“ Ta biết ngươi muốn hỏi điều gì.”
“Nơi nào có bán?” Thần sắc Mạnh Hạo âm trầm, lạnh giọng nói.
“Việc này thật ra người ngoài không biết được, nhưng thân phận lão phu có chút đặc thù mới nắm được chút ít tin tức. Khoảng một tháng sau sẽ có thương tu tại Tây Mạc đến đây, lúc đó Bách Trân các trong thành này sẽ tổ chức một đấu giá hội cỡ vừa. Tại đó chắc chắn có bán ra Xuân Thu mộc.”
“Bách Trân các?” Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, hắn còn đang nghĩ tới ở Thiên Hà phường, nước Triệu cũng có một cửa hiệu mang tên Bách Trân các.
Mạnh Hạo đứng lên, liếc nhìn lão giả kia một cái sau đó quay người đi về phía cửa ra vào. Vừa cất bước đi ra thì chạm mặt nữ tử thanh dật thoát tục không chút vương nhiễm bụi trần kia, ánh mắt hai người ngay khoảnh khắc đó cũng giao nhau.
“Trúc cơ trung kì.” Hai mắt Mạnh Hạo bình tĩnh như thường, không nhìn ra chút biến hóa nào cất bước đi qua. Bạch y nữ tử cũng lách qua người hắn bước vào cửa hàng, bất quá khi vừa lướt ngang qua hắn, nàng bỗng cau mày, quay lại nhìn theo bóng lưng đi cùng Khâu Lâm dần khuất dạng.
“Có chút quen mắt, đáng tiếc không nhớ ra đã từng gặp hắn ở đâu rồi.” Thật sự Sở Ngọc Yên làm sao mà để ý tới một Đệ tử Ngưng khí tầng sáu tại Kháo sơn tông năm đó chứ. Cho dù Mạnh Hạo đã cướp đi tư cách đệ tử nội môn của Vương Đằng Phi thì nàng cũng chỉ nhìn lướt qua lúc đó. Đến nay cũng trôi qua sáu, bảy năm rồi, nàng dĩ nhiên cũng đã quên sạch sẽ.
Tuy nhiên, nàng có thể không nhớ ra Mạnh Hạo, không có nghĩa Mạnh Hạo hắn cũng quên nàng!
Chính xác hơn, Mạnh Hạo sẽ khó mà quên vị trung niên hộ đạo giả bên ngươi Vương Đằng Phi, nên hiển nhiên cũng sẽ nhớ tới nữ tử nhìn có vẻ rất thân thiết với hắn ngày đó.
“Là nàng…” Bước chân Mạnh Hạo chậm rãi, thần sắc lạnh lùng, nhưng nội tâm lại dậy sóng. Tuy nhiên sau khi nghĩ kĩ lại cử chỉ của đối phương, hắn đoán nàng ta không nhận ra hắn. Kể ra so với lúc đó thì Mạnh Hạo cũng đã thay đổi một trời một vực rồi, thậm chí nhìn tu vi vượt trội của hắn bây giờ, người khác cũng khó mà liên tưởng hắn và tiểu tử vô danh năm đó là một người được.
“Ta chỉ là một tiểu nhân vật, nàng lại là đệ tử của một đại tông môn, cho dù nàng có thân thiết với Vương Đằng Phi thế nào thì có lẽ cũng không thể nào để tâm tới ta được. Nhưng mà dù sao tu vi của nàng ta cũng đã đến Trúc cơ trung kì rồi, vậy còn Vương Đằng Phi kia…tu vi hắn tới đâu rồi.” Mạnh Hạo bất chợt nghĩ lại tràng cảnh trước kia, bất chợt khóe miệng chậm rãi cong lên một nụ cười lạnh như có như không.
Đúng lúc này, Khâu Lâm vốn mang theo vẻ si mê mơ màng đi bên cạnh bỗng nhiên dừng bước, mạnh mẽ ngoái đầu nhìn lại hô lên.
“Ta nhớ ra rồi, nàng kia chính là Sở Ngọc Yên.”
“Sở Ngọc Yên? Ý ngươi là nữ tử lúc nãy?” Thần sắc Mạnh Hạo khẽ thay đổi nhìn về phía Khâu Lâm.
“Đúng rồi a, nàng là Sở Ngọc Yên, thiên kiêu Tử Vận tông, còn là một trong tứ đại mỹ nhân Nam Vực a. Chắc chắn là nàng rồi, có khả năng một thân một mình hành tẩu ở trong nước Đông Lai này chỉ có nàng thôi a!” Sắc mặt Khâu Lâm kích động, nhanh chóng nói.
“À.’ Hai mắt Mạnh Hạo chớp động.
“Nghe đồn lúc nàng sinh ra còn có tiên Liên nở, tài năng xuất chúng, đoan trang bất phàm, băng thanh ngọc khiết, còn được Đan quỷ Đại sư thu nhận làm đệ tử thân truyền! Đạo lữ của nàng là Vương Đằng Phi cũng là thiên kiêu của một trong tam đại thế gia Nam vực. Lễ Đính ước của hai người năm đó đã trở thành giai thoại của cả Nam Vực này.” Khâu Lâm liên tục khua môi múa mép. Từ nhỏ y sống trong thành này, tin tức vô cùng nhanh nhạy, nói đến mức không chú ý tới lúc Mạnh Hạo khi nghe đến những việc này, hai mắt hắn lóe sáng.
Đoạn đường tiếp theo chủ yếu là Khâu Lâm kể cho hắn nghe chuyện liên quan tới Sở Ngọc Yên. Mãi cho tới lúc khuya, Mạnh Hạo mới yêu cầu đưa y tới một khách điếm thanh tịnh, vắng vẻ đồng thời hỏi một số thông tin liên qua tới Đấu giá hội, rồi đưa cho y tinh thạch đầy đủ y mới rời đi.
Đêm đã khuya nhưng hắn vẫn khoanh chân ngồi trong khách điếm, vẻ mặt đầy suy tư. Trong đầu không ngừng nghĩ đến những sự tình có liên quan tới Sở NgọcYên. Cứ ngồi nghĩ suốt hơn hai nén nhang, hắn vẫn cau mày bứt trán không thôi.
“Có cách gì có thể thông qua Sở Ngọc Yên này cầu Đan Quỷ Đại sư luyện chế giải độc đan cho ta chứ….” Nghĩ tới Đan quỷ Đại sư, hắn không khỏi nghĩ tới chuyện tình liên quan tới Trúc cơ Đan của tên Đinh Tín kia.
“Tên Đinh Tín kia hẳn cũng là đệ tử của vị Đan quỷ địa sư này a…” Mạnh Hạo cười gượng không thôi. Trước kia đã đắc tội không nhỏ với Tử Vận tông, sau đó còn giết đệ tử của người ta, bây giờ muốn từ đối phương cầu phương pháp giải độc trong người, xem chừng thật quá gian nan!
Một lúc sau hắn liền ngồi xuống tĩnh tâm nhập định. Kể từ khi tới Trúc Cơ, Mạnh Hạo cũng nhận thấy tu vi hắn cần lượng linh khí nhiều hơn lúc là Ngưng khí vô số lần. Bởi vì tu vi của hắn từ Trúc Cơ sơ kì đến Trúc cơ trung kì cũng cần phải ngưng tụ thêm bốn tòa đạo đài nữa trong cơ thể, tòa đạo đài thứ tư xuất hiện cũng là lúc hắn chính thức bước lên Trúc cơ Trung kì.
“Lúc này ta tuy rằng chỉ có một tòa đạo đài, nhưng lại là Vô hạ Trúc cơ, đạo đài có duy nhất một khe nứt mà thôi. Hơn nữa ta tới Ngưng khí tầng mười ba mới Trúc Cơ, còn tu hành Thái linh kinh Ngưng khí quyển, đạo đài kim sắc, nền tảng thâm sâu, mà linh thức cũng mạnh mẽ hơn nhiều…cho nên có thể nói trong cảnh giới Trúc cơ sơ kì này cũng không có bao nhiêu người là đối thủ của ta.
Trúc cơ trung kì ta chưa từng giao thủ qua nên cũng không thể lượng biết chính xác, nhưng chắc cũng có khả năng chống lại một trận.” Hai mắt Mạnh Hạo khẽ chớp động, lúc trước hắn cùng với đại hán họ Sơn kia giao thủ sơ qua một trận thì hắn đã ít nhiều nhận thức được sự mạnh mẽ của Vô hạ Trúc cơ. Hôm nay chỉ còn chờ tới khi tòa đạo đại thứ hai ngưng tụ thì coi như phát huy được hết tiềm lực bản thân rồi.
“Ta còn cần đan dược cho Trúc cơ nữa.” Mạnh Hạo hít sâu, lúc thở ra một hơi liền xuất hiện lôi cờ lượn lờ xung quanh hình thành một vùng sương mù phòng hộ, lôi điện hình vòng cung ẩn vào trong đám sương chỉ cần xuất hiện bất kì xâm phạm, lôi điện mới hiện ra lập lòe phát uy.
Trong màn sương, Mạnh Hạo lại tiếp tục thử nghiệm Phong yêu đệ bát cấm. Tuy là vẫn liên tục thất bại nhưng hắn cũng mơ hồ ngộ ra một vài điều trong đó.
……..
Sáng sớm ngày thứ hai, Mạnh Hạo mở mắt ra. Hắn quyết định rời khỏi khách điếm đồng thời lượn một vòng quanh tu chân thành tại nước Đông Lai này. Trong khi tìm kiếm đan dược cho Trúc Cơ thì hắn cũng không quên đề cập tới tin tức về Xuân thu mộc.
Nửa tháng tuy không dài, nhưng cũng đủ thời gian để Mạnh Hạo dần quen thuộc từng ngõ ngách, cửa hàng trong thành. Ở đây đan dược, pháp bảo vô cùng phong phú đa dạng đủ chủng loại, nhưng giá cả tương đương cũng chênh lệch nhau không ít. Chần chờ thật lâu Mạnh Hạo cuối cùng cũng đã mua được một loại đan dược thông thường dành cho Trúc cơ.
Đan này tên là Tụ Trúc đan, phù hợp cho tu sĩ Trúc cơ sơ kì nhưng hiệu quả cũng chỉ bình thường.
“Đan dược dành cho tu sĩ Trúc cơ lướt qua thì có vẻ đa dạng nhưng tác dụng mang đến lại vô cùng tầm thường. Thượng phẩm đan dược thật sự đều nằm trong tay các tông môn, người ngoài căn bản không với tới được, chỉ trong đấu giá hội thỉnh thoảng mới có thể xuất hiện một ít.” Nửa tháng nay hắn coi như đã rành rẽ đường đi nước bước nơi này, lúc này hắn đang ngồi bên cửa sổ của một tửu điếm nhìn xuống đám người phía dưới, thỉnh thoảng nhấp vài hớp rượu đầy vẻ suy tư.
“Mấy năm nay ta nuốt quá nhiều đan dược vào người, cho nên nhu cầu về đan dược cũng cao hơn hẳn người khác.” Mạnh Hạo cau mày, thành này cũng không phải là nơi có đan dược thích hợp nhất cho tu sĩ tu luyện. Nguyên nhân cũng không nằm trong vấn đề giá cả, mà bởi nơi này được phân chia làm năm loại lệnh bài rõ ràng.
Năm loại lệnh bài này đại biểu cho cấp độ tiếp cận đan dược khác nhau. Nếu không có lệnh bài, cho dù có nhiều linh thạch tới đâu cũng vô pháp tiếp cận mua sắm đan dược. Đây là quy củ trong thành, cũng là một trong những thủ đoạn mà Tử Vận tông dùng để hạn chế lưu hành đan dược rộng rãi trong cả nước.
“Năm loại lệnh bài này đều phải dựa vào cống hiến đặc biệt mới có thể đạt được, cái này thật sự phiền phức đây!” Mạnh Hạo đưa tay cầm lấy chén rượu hớp tiếp một ngụm nữa, nhưng hai đầu chân mày của hắn đã nhíu chặt lại với nhau.
“Cũng còn may là đấu giá hội không cần lệnh bài, chỉ cần giao nộp đủ linh thạch đặt cọc là có thể tham dự được.” Mạnh Hạo lại lướt nhìn đám người đang xuôi ngược dưới phố. Đang lúc hắn trầm tư suy nghĩ, thời gian cũng trôi qua, mà dưới tửu lâu cũng dần dần ồn ào tiếng chuyện phiếm, thăm hỏi tin tức của không ít tu sĩ.
Kể ra cũng phải khen đứa nhỏ Khâu Lâm, hắn đã chọn cho Mạnh Hạo cái khách điếm cũng khá là có danh khí trong thành này. Tại đây chỉ bán rượu, mà chỉ có duy nhất một loại tên là Phẩm Linh.
Rượu này có hương vị rất đặc biệt, uống vào không cay nhưng mà mà rượu mạnh vô cùng, lại ẩn chứa linh khí, dù không nhiều lắm nhưng cũng mang giá trị không nhỏ.
“Nghe nói chưa, hôm nay thương tu Tây Mạc đã đến đây rồi. Mà năm này số người trong đoàn bọn họ đông hơn mấy năm trước nhiều, có khả năng lần này bọn họ cùng Bách Trân các tổ chức đầu giá hội sẽ xuất hiện không ít bảo bối a.”
“Tuy nói tài nguyên ở Tây Mạc không bằng Nam Vực ta, nhưng mà nơi đó có không ít tài liệu đặc thù mà Nam Vực vô cùng khao khát. Cho nên cứ cách mấy năm lại có khoảng hơn trăm chi nhánh đi qua khắp các tông môn ở mỗi nước tiến hành hợp tác trao đổi với nhau a. Tuy nhiên, cũng phải nói thuật pháp của nguyên một đám tu sĩ Tây Mạc đó vô cùng quỷ dị, có cơ hội thì cũng nên tranh thủ kiến thức một chút xem sao.”
“Ta thấy cũng không hẳn là vậy a, nhân số của đám thương tu Tây Mạc đến nơi này nhiều hơn hẳn như vậy. Nhất định cũng có tám, chín phần nguyên nhân là vì thi thể Tiên nhân kia a…” Tiếng nghị luận xôn xao trong tửu lâu liên tiếp truyền tới, chủ yếu là nói về việc buôn bán và đấu giá hội với Thương tu Tây mạc. Những chuyện thương tu hắn không có hứng thú, nên vốn Mạnh Hạo đang định đứng dậy đi về phòng thì đột nhiên nghe được loáng thoáng mấy chữ thi thể Tiên nhân, hai mắt híp lại lóe sáng, một lần nữa rót đầy chén rượu sau đó hớp một ngụm.
“ Thi thể tiên nhân…. hắc hắc, thế nhưng mà chỗ đó bây giờ đã là một vùng huyết tinh a… Ba năm nay, ngũ đại tông môn cùng tam đại gia tộc đã nhiều lần tiến vào trong đó nhưng vẫn phải nhận không ít tổn thất mà đành phải quay về.
“Năm đó thi thể Tiên nhân từ trên trời rơi xuống, chắc hẳn là định rơi vào một trong tam đại hiểm địa Vãng Sinh động nhưng chẳng biết vì lí do gì lại rơi xuống cách Vãng Sinh động cả ngàn dặm như vậy. Mấy năm nay, chẳng những tam đại gia tộc cùng ngũ đại tông môn đều động tâm không thôi, mà ngay cả những tồn tại quỷ dị bên trong Vãng Sinh động cũng thỉnh thoảng đi ra ngoài.
“Thi thể tiên nhân a, ai mà không muốn đoạt về tay? Nếu có thể tìm hiểu lĩnh hội một hai thành từ đó, không khéo có thêm hi vọng thành tiên cũng không chừng!” Tiếng nghị luận trong tửu lâu một lần nữa lại dần sôi nổi lên. Mạnh Hạo đứng bên cạnh nghe, ánh mắt lóe lên tia sáng kì lạ. Hắn nhớ lại lúc đầu tại nước Triệu cảm nhận được mặt đất rung chuyển từng đợt, cảm giác như có vật gì trên không trung rơi xuống nện vào mặt đất.
“Ngoài ra ta còn nghe nói lúc thì thể tiên nhân rơi xuống, có người còn thấy mắt hắn mở to, đồng tử mắt màu xám, bên trong có bảy ngôi sao lấp lánh.” Những âm thanh nghị luận này rơi vào tai Mạnh Hạo, cấu cuối cùng nghe được thì đang là lúc hắn nâng chén rượu định đưa lên miệng uống, cả người hắn chấn động mạnh một cái, tay phải đang cầm chén rượu theo bản năng run lên làm rượu tràn ra khỏi chén rơi vãi ra bên ngoài.
/391
|