Mạnh Hạo chớp chớp hai mắt liếc nhìn Sở Ngọc Yên. Tay trái nâng lên cứa mạnh vào một tảng đá. Lập tức bàn tay trái của hắn xuất hiện một vết rách, máu tươi chảy ra.
Sở Ngọc Yên nhìn thấy thì hô hấp cũng ngừng lại. Sau đó Mạnh Hạo đem viên linh thạch kia, mặt không đổi sắc, đặt vào vết thương trong lòng bàn tay trái. Sở Ngọc Yên dù mới chỉ nhìn thôi cũng đã có cảm giác cực kỳ đau đớn, nhưng Mạnh Hạo, ngay cả lông mày cũng không nhăn lại.
Đối với Mạnh Hạo thì chút đau đớn ấy so với lúc phát độc thì hoàn toàn không có ý nghĩa.
Khi khối linh thạch vùi sâu vào máu thịt trong lòng bàn tay thì ngay lập tức phát ra linh khí mênh mông, tràn vào trong cơ thể Mạnh Hạo, khiến cho hai mắt Mạnh Hạo bỗng phát ra ánh sáng lấp lánh.
Đạo đài trong cơ thể hắn bị áp chế nháy mắt rung chuyển mãnh liệt. Nó hấp thu lượng lớn linh khí rồi bắt đầu chậm rãi phóng xuất ra càng nhiều linh lực, lưu chuyển trong cơ thể Mạnh Hạo. Vào lúc này Đan Hải thứ hai mà hắn mở ra lúc trước đã hoàn toàn biến mất. Sở dĩ Mạnh Hạo không hề e ngại, là bởi vì có cái Đan Hải thứ hai kia tồn tại. Hắn thực sự là đã tu luyện công pháp Tử Khí Tây Khứ kia, nhưng không phải dùng đạo đài Trúc Cơ, mà dùng Đan Hải thứ hai để tu luyện.
Cho nên thời gian mới cần nhiều hơn, cũng khiến cho Sở Ngọc Yên hút đi, chỉ là lực lượng của Đan Hải thứ hai. Mà nếu như so sánh với tu vi của Mạnh Hạo thì cái Đan Hải thứ hai kia chỉ như đom đóm.
Lúc này tu vi đã vận chuyển, Mạnh Hạo lập tức vỗ túi trữ vật. Lôi kỳ tức khắc bay ra, huyễn hóa thành một đám sương mù xung quanh hắn. Tia chớp bên trong sương mù chạy qua chạy lại. Sở Ngọc Yên sắc mặt trắng bệch liên tục lùi lại về phía sau, ngơ ngác nhìn sương mù, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Bên trong sương mù, Mạnh Hạo nhắm nghiền hai mắt. Khi tu vi của hắn vận chuyển thì áp chế nơi đây cũng theo đó mà ập xuống. Nhưng tu vi của Mạnh Hạo vẫn chậm rãi tràn ra. Ngưng khí tầng một, tầng hai, tầng ba... Cho đến khi tu vi có thể so với ngưng khí tầng bảy, thì lực lượng kỳ dị áp chế tu vi ở nơi đây đã vững như bàn thạch, không chút nào buông lỏng. Mạnh Hạo cũng mở mắt ra.
Trong mắt hắn lóe lên tia sáng. Hắn há miệng hút một cái, lp sương mù xung quanh cuồn cuộn kéo đến, hóa thành lôi kỳ bị Mạnh Hạo hút vào trong miệng. Sau đó hắn đứng dậy, chụp lấy túi càn khôn lấy ra một viên đan dược đặt vào lòng bàn tay trái. Da thịt dần dần khép lại che kín vết thương. Viên linh thạch lớn kia đã bị vùi sâu ở bên trong. Nếu lấy nó ra... Thì tu vi của Mạnh Hạo lại một lần nữa bị áp chế trở thành phàm nhân.
Nhưng lúc này, hắn đã có thể thi triển ra lực lượng ngưng khí tầng bảy. Mạnh Hạo không để ý tới Sở Ngọc Yên mà tiếp tục vỗ túi càn khôn. Một thanh mộc kiếm bay ra. Mạnh Hạo cất bước đạp lên mộc kiếm, hóa thành một đạo trường hồng bay thẳng lên phía trên.
Bên trong miệng khe hở, Sở Ngọc Yên kinh ngạc nhìn Mạnh Hạo đi xa, trong lòng cực kỳ phức tạp, lại càng có cả đắng chát.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh. Nhưng trong sự yên tĩnh này lại có một loại cô độc không nói lên lời tràn ngập ra xung quanh, bao phủ Sở Ngọc Yên. Nàng cười thê lương. Nơi đây không biết là nơi nào, cũng không có ai có thể vào bên trong miệng núi lửa này. Sở Ngọc Yên bị vây ở chỗ này, giống như một người bị chôn sống.
Mạnh Hạo đạp trên mộc kiếm, dùng tốc độ cực nhanh bay lên trên, hai mắt lộ ra tia sáng. Sương mù bốn phía nhanh chóng bị bỏ lại phía sau. Tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, nhưng lúc này hắn chỉ có thể phát huy tu vi ngưng khí tầng bảy, cho nên thân thể có chút khó chịu. Đúng lúc này, sương mù xung quanh hắn đã hoàn toàn biến mất, hiện ra trước mắt Mạnh Hạo, là một vùng trời sao. Nhìn thấy tinh không, lập tức khiến tinh thần của Mạnh Hạo có chút phấn chấn.
Nhưng bỗng nhiên hai mắt hắn co rút, thân hình lập tức dừng lại, không lao ra khỏi miệng núi lửa, mà nghiêm mặt nhìn lên phía trên. Một màn sáng hơi mờ không chút thu hút khiến người ta không chú ý bao trùm bên trên miệng núi lửa này giốn như một đạo phong ấn. Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, lập tức lấy ra mấy thanh phi kiếm ném thẳng vào cái màn sáng kia. Khi vừa chạm tới, những thanh phi kiếm kia, đã lập tức trở thành tro bụi.
Một màn này khiến sắc mặt Mạnh Hạo lập tức trở nên âm u. Hắn há miệng nhổ một ngụm. Lập tức lôi kỳ xuất hiện, hóa thành sương mù lao thẳng tới màn sáng kia. Lôi vụ này có thể chống lại được một kích của Trúc Cơ, nhưng khi vừa chạm vào màn sáng thì trong nháy mắt liền co rút cả lại, không cách nào lao ra nửa điểm, thậm chí còn xuất hiện dấu hiệu bị hủy diệt.
Mạnh Hạo trợn mắt há mồm, vội vàng triệu hồi nó quay lại. Nhưng dù chỉ có một chớp mắt, mà trên lôi kỳ cũng đã có mấy vết nứt. Hẳn là nơi đây chỉ có thể vào, mà không thể ra.
“Nếu ngay cả lôi kỳ cũng không thể lao ra, như vậy ta mà đụng vào cái màn sáng này, thì sẽ như thế nào...”Mạnh Hạo cau mày. Lúc này bên ngoài đã là tinh không, nhưng lại bị cái màn sáng này ngăn cản.
Hai mắt Mạnh Hạo chớp động, đạp mạnh lên mộc kiếm, lập tức lao nhanh trở về chỗ sâu nhất của màn sương mù. Ánh mắt hắn đảo qua bốn phía rồi trực tiếp bước tới một chỗ ngóc ngách. Lúc bay lên, thì ở trong tay hắn có nhiều ra thêm một con độc xà màu đỏ dài khoảng hơn một trượng.
Con rắn này vặn vẹo, lưỡi khè ra, nhưng lại bị Mạnh Hạo bóp chặt đầu. Nọc độc nhỏ xuống, nhưng không gây cho Mạnh Hạo chút tổn thương nào.
Khi về tới bên cạnh màn sáng, hắn không chút chậm trễ ném ngay con rắn lên phía trên, hai mắt sáng ngời nhìn theo. Hắn nhìn thấy khi con độc xà đụng vào màn sáng thì thân hình trực tiếp dừng lại, huyết nhục lập tức hóa thành sương mù. Một bộ xương rắn nguyên vẹn rơi xuống phía dưới.
Mạnh Hạo trợn mắt há mồm nhìn nhìn cái màn sáng kia, sắc mặt lộ ra vẻ cực kỳ kiêng kị. Sau đó hắn hừ lạnh một tiếng, lấy ra rất nhiều phi kiếm trong túi càn khôn rồi chỉ về phía bên cạnh. Lập tức những thanh phi kiếm này lao thẳng tới vách đá. Những tiếng ầm ầm truyền ra, trên vách đá lập tức xuất hiện một cái hố sâu. Nhưng khi đào sâu vào bên trong lại vang lên âm thanh va chạm của kim loại. Mạnh Hạo cau mày, bước vào trong hố sâu, nhìn nham bích bốn phía.
Nham thạch này màu xanh, có phù văn lóe lên. Hiển nhiên là đã bị bố trí cấm chế. Mạnh Hạo thầm than một tiếng, lại liên tục đi đến những nơi khác để thử, nhưng cũng đều như vậy. Đến lúc này hắn mới khoanh chân ngồi xuống trong một cái hố vừa đào ra, trầm mặc nhìn màn sáng bên ngoài, im lặng không nói.
Lần ngồi xuống này là bảy ngày. Trong bảy ngày này, hắn đã thử dùng đủ loại phương pháp, nhưng cũng không có cách nào phá vỡ được cái màn sáng kia. Thời gian chậm rãi trôi qua, đảo mắt đã qua một tháng.
Hắn bị vây ở dưới màn sáng này, không cách nào ra ngoài. Nhưng Sở Ngọc Yên ở trong miệng núi lửa lại không biết. Theo nàng nghĩ, Mạnh Hạo đã rời đi rồi.
Ngày đầu tiên, Sở Ngọc Yên ôm hai chân nhìn ra bên ngoài. Bộ dáng lúc này của nàng tiều tụy, rất chật vật, hoàn toàn bất đồng với vẻ xinh đẹp ngày xưa, giống như một đóa hoa sắp héo rũ.
Ngày thứ ba, nàng vẫn ngồi ở chỗ cũ nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt mờ mịt, sắc mặt trắng bệch. Ngày thứ ba, ngày thứ năm, ngày thứ tám... Cho đến ngày thứ mười, ngày thứ mười ba, ánh mắt Sở Ngọc Yên càn thêm mờ mịt... Cảm giác đói bụng đã dần dần xuất hiện, thân thể chậm rãi lạnh như băng. Cái loại cảm giác bên trong toàn bộ thế giới, chỉ có một mình cô độc, khiến cho vẻ mờ mịt của Sở Ngọc Yên càng ngày càng đậm. Lúc Mạnh Hạo có ở đây, nàng không có cảm giác này. Cho dù nàng đối với Mạnh Hạo có không ít hận ý, thậm chí còn không biết bao nhiêu lần thầm mong cho Mạnh Hạo chết thảm. Nhưng hôm nay Mạnh Hạo đã đi được mười ba ngày. Cảm giác cô độc giống như một cái miệng lớn, đang đem nàng dần dần nuốt chửng.
Nàng có thể xác định, không có chút khí tức nào có thể truyền ra khỏi nơi đây. Bằng không, Tử Vận Tông nhất định là đã tìm đến đây. Nhưng lúc này đã qua một tháng mà Tử Vận Tông vẫn còn chưa đến. Cái này đã đủ để chứng minh vấn đề. Ngày thứ hai mươi ba, ngày thứ hai mươi sáu. Sự sợ hãi trong lòng Sở Ngọc Yên ngày càng mãnh liệt. Bốn phía hoàn toàn tĩnh lặng khiến nàng run rẩy, toàn bộ thế giới dường như chỉ có chính mình một người cô độc. Cái loại yên tĩnh đến cực hạn này, khiến nàng sinh ra một ít ảo giác. Dường như bên cạnh nàng có vô số bóng người đang đi đi lại lại. Loại cảm giác này khiến thân thể Sở Ngọc Yên lạnh run. Giờ phút này nàng đã không còn là... thiên kiêu của Tử Vận Tông, mà nàng chỉ là một cô gái yếu đuối.
Nhưng nàng vẫn cắn răng, cố không để cho chút âm thanh nào truyền ra, không để cho nước mắt của mình chảy xuống.
Trong một tháng này, Mạnh Hạo vẫn ở chỗ bên ngoài sương mù, dưới chỗ màn sáng, đã dùng tất cả các biện pháp có thể nghĩ tới. Nhưng cái màn sáng kia vẫn tồn tại như cũ, âm thanh của hắn cũng không truyền được ra ngoài. Thậm chí một tháng này, ở bầu trời bên ngoài, Mạnh Hạo cũng không nhìn thấy có nửa thân ảnh xuất hiện. Cho đến đêm ngày hôm ấy, bên ngoài mây đen xuất hiện che kín tầm mắt, mưa to như trút nước. Giọt mưa rơi xuống, xuyên qua màn sáng, rơi vào bên trong sương mù.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một tiếng sấm nổ vang, một tia chớp từ trên không trung xẹt qua. Trong chớp mắt khi tia chớp này xuất hiện, hai mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên co rút lại, nhìn thật kỹ. Sau nửa ngày, lúc tia chớp thứ hai xuất hiện, trong mắt Mạnh Hạo lập tức lộ ra vẻ sáng ngời.
Hắn phát hiện ra, mỗi lần tia chớp xuất hiện, màn sáng kia đều bị vặn vẹo xuống dưới, giống như là tia chớp trên bầu trời kia, có thể khắc chế nó.
“Lôi điện có thể khắc chế... Nếu có sấm sét giáng xuống, như vậy có lẽ có thể đem cái màn sáng này oanh mở!” Mạnh Hạo ở bên trong hơi động lòng, lập tức lấy ra trong túi càn khôn số lượng lớn phi kiếm bằng kim loại ném ra, ý đồ hấp dẫn tia chớp tiến đến.
Nhưng cho đến hừng đông, cơn dông biến mất, cũng không dẫn được tia chớp nào hạ xuống. Nhưng hai mắt Mạnh Hạo lại nhen nhóm lên ngọn lửa hi vọng.
“Tia chớp không cách nào dẫn xuống, khẳng định là có liên quan đến màn sáng này. Như vậy có thể dùng phương pháp gì có thể để cho tia chớp tự giáng xuống, đem chỗ này mở ra... Ta cần có một chỉ dẫn, một cái... Hả?” trong đầu Mạnh Hạo có tia sáng lóe lên. Hô hấp của hắn có chút dồn dập, lấy ra một cái mai rùa từ trong túi càn khôn. Đó là mai rùa có ghi chép hoàn mỹ Trúc Cơ Đan.
Sau mấy lần cẩn thận nhìn lại, hai mắt Mạnh Hạo càng thêm sáng ngời, càng có thêm một vệt quyết đoán.
“Hoàn mỹ Trúc Cơ, thiên địa không tha thứ, cho nên sẽ có lôi kiếp giáng xuống...”
Mạnh Hạovừa lấy tay thu hồi mai rùa, vừa cẩn thận suy nghĩ một lát. Sau khi đã cân nhắc kỹ càng, thân hình nhoáng một cái liền bay thẳng xuống sương mù ở phía dưới. Không lâu lắm liền xuyên qua sương mù này, đến chỗ miệng núi lửa mà Sở Ngọc Yên đang ở.
Rất nhanh đã đến nơi. Mạnh Hạo vừa liếc mắt đã nhìn thấy Sở Ngọc Yên ở chỗ đó thần sắc mờ mịt, sắc mặt thì trắng bệch.
“Ngươi...” Sở Ngọc Yên cũng nhìn thấy Mạnh Hạo, theo bản năng mở miệng.
“Ngươi là đệ tử của Đan Quỷ đại sư, luyện đan, ngươi có biết hay không?” Mạnh Hạo lạnh giọng nói.
Sở Ngọc Yên trầm mặc, nhẹ gật đầu.
“Ngươi có muốn ra ngoài?” Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên. Âm thanh này rơi vào trong tai Sở Ngọc Yên, khiến thân thể nàng run lên, ngay cả trong mắt cũng dần dần xuất hiện một vòng sinh cơ.
Sở Ngọc Yên nhìn thấy thì hô hấp cũng ngừng lại. Sau đó Mạnh Hạo đem viên linh thạch kia, mặt không đổi sắc, đặt vào vết thương trong lòng bàn tay trái. Sở Ngọc Yên dù mới chỉ nhìn thôi cũng đã có cảm giác cực kỳ đau đớn, nhưng Mạnh Hạo, ngay cả lông mày cũng không nhăn lại.
Đối với Mạnh Hạo thì chút đau đớn ấy so với lúc phát độc thì hoàn toàn không có ý nghĩa.
Khi khối linh thạch vùi sâu vào máu thịt trong lòng bàn tay thì ngay lập tức phát ra linh khí mênh mông, tràn vào trong cơ thể Mạnh Hạo, khiến cho hai mắt Mạnh Hạo bỗng phát ra ánh sáng lấp lánh.
Đạo đài trong cơ thể hắn bị áp chế nháy mắt rung chuyển mãnh liệt. Nó hấp thu lượng lớn linh khí rồi bắt đầu chậm rãi phóng xuất ra càng nhiều linh lực, lưu chuyển trong cơ thể Mạnh Hạo. Vào lúc này Đan Hải thứ hai mà hắn mở ra lúc trước đã hoàn toàn biến mất. Sở dĩ Mạnh Hạo không hề e ngại, là bởi vì có cái Đan Hải thứ hai kia tồn tại. Hắn thực sự là đã tu luyện công pháp Tử Khí Tây Khứ kia, nhưng không phải dùng đạo đài Trúc Cơ, mà dùng Đan Hải thứ hai để tu luyện.
Cho nên thời gian mới cần nhiều hơn, cũng khiến cho Sở Ngọc Yên hút đi, chỉ là lực lượng của Đan Hải thứ hai. Mà nếu như so sánh với tu vi của Mạnh Hạo thì cái Đan Hải thứ hai kia chỉ như đom đóm.
Lúc này tu vi đã vận chuyển, Mạnh Hạo lập tức vỗ túi trữ vật. Lôi kỳ tức khắc bay ra, huyễn hóa thành một đám sương mù xung quanh hắn. Tia chớp bên trong sương mù chạy qua chạy lại. Sở Ngọc Yên sắc mặt trắng bệch liên tục lùi lại về phía sau, ngơ ngác nhìn sương mù, trong đầu hoàn toàn trống rỗng.
Bên trong sương mù, Mạnh Hạo nhắm nghiền hai mắt. Khi tu vi của hắn vận chuyển thì áp chế nơi đây cũng theo đó mà ập xuống. Nhưng tu vi của Mạnh Hạo vẫn chậm rãi tràn ra. Ngưng khí tầng một, tầng hai, tầng ba... Cho đến khi tu vi có thể so với ngưng khí tầng bảy, thì lực lượng kỳ dị áp chế tu vi ở nơi đây đã vững như bàn thạch, không chút nào buông lỏng. Mạnh Hạo cũng mở mắt ra.
Trong mắt hắn lóe lên tia sáng. Hắn há miệng hút một cái, lp sương mù xung quanh cuồn cuộn kéo đến, hóa thành lôi kỳ bị Mạnh Hạo hút vào trong miệng. Sau đó hắn đứng dậy, chụp lấy túi càn khôn lấy ra một viên đan dược đặt vào lòng bàn tay trái. Da thịt dần dần khép lại che kín vết thương. Viên linh thạch lớn kia đã bị vùi sâu ở bên trong. Nếu lấy nó ra... Thì tu vi của Mạnh Hạo lại một lần nữa bị áp chế trở thành phàm nhân.
Nhưng lúc này, hắn đã có thể thi triển ra lực lượng ngưng khí tầng bảy. Mạnh Hạo không để ý tới Sở Ngọc Yên mà tiếp tục vỗ túi càn khôn. Một thanh mộc kiếm bay ra. Mạnh Hạo cất bước đạp lên mộc kiếm, hóa thành một đạo trường hồng bay thẳng lên phía trên.
Bên trong miệng khe hở, Sở Ngọc Yên kinh ngạc nhìn Mạnh Hạo đi xa, trong lòng cực kỳ phức tạp, lại càng có cả đắng chát.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh. Nhưng trong sự yên tĩnh này lại có một loại cô độc không nói lên lời tràn ngập ra xung quanh, bao phủ Sở Ngọc Yên. Nàng cười thê lương. Nơi đây không biết là nơi nào, cũng không có ai có thể vào bên trong miệng núi lửa này. Sở Ngọc Yên bị vây ở chỗ này, giống như một người bị chôn sống.
Mạnh Hạo đạp trên mộc kiếm, dùng tốc độ cực nhanh bay lên trên, hai mắt lộ ra tia sáng. Sương mù bốn phía nhanh chóng bị bỏ lại phía sau. Tốc độ của hắn càng lúc càng nhanh, nhưng lúc này hắn chỉ có thể phát huy tu vi ngưng khí tầng bảy, cho nên thân thể có chút khó chịu. Đúng lúc này, sương mù xung quanh hắn đã hoàn toàn biến mất, hiện ra trước mắt Mạnh Hạo, là một vùng trời sao. Nhìn thấy tinh không, lập tức khiến tinh thần của Mạnh Hạo có chút phấn chấn.
Nhưng bỗng nhiên hai mắt hắn co rút, thân hình lập tức dừng lại, không lao ra khỏi miệng núi lửa, mà nghiêm mặt nhìn lên phía trên. Một màn sáng hơi mờ không chút thu hút khiến người ta không chú ý bao trùm bên trên miệng núi lửa này giốn như một đạo phong ấn. Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, lập tức lấy ra mấy thanh phi kiếm ném thẳng vào cái màn sáng kia. Khi vừa chạm tới, những thanh phi kiếm kia, đã lập tức trở thành tro bụi.
Một màn này khiến sắc mặt Mạnh Hạo lập tức trở nên âm u. Hắn há miệng nhổ một ngụm. Lập tức lôi kỳ xuất hiện, hóa thành sương mù lao thẳng tới màn sáng kia. Lôi vụ này có thể chống lại được một kích của Trúc Cơ, nhưng khi vừa chạm vào màn sáng thì trong nháy mắt liền co rút cả lại, không cách nào lao ra nửa điểm, thậm chí còn xuất hiện dấu hiệu bị hủy diệt.
Mạnh Hạo trợn mắt há mồm, vội vàng triệu hồi nó quay lại. Nhưng dù chỉ có một chớp mắt, mà trên lôi kỳ cũng đã có mấy vết nứt. Hẳn là nơi đây chỉ có thể vào, mà không thể ra.
“Nếu ngay cả lôi kỳ cũng không thể lao ra, như vậy ta mà đụng vào cái màn sáng này, thì sẽ như thế nào...”Mạnh Hạo cau mày. Lúc này bên ngoài đã là tinh không, nhưng lại bị cái màn sáng này ngăn cản.
Hai mắt Mạnh Hạo chớp động, đạp mạnh lên mộc kiếm, lập tức lao nhanh trở về chỗ sâu nhất của màn sương mù. Ánh mắt hắn đảo qua bốn phía rồi trực tiếp bước tới một chỗ ngóc ngách. Lúc bay lên, thì ở trong tay hắn có nhiều ra thêm một con độc xà màu đỏ dài khoảng hơn một trượng.
Con rắn này vặn vẹo, lưỡi khè ra, nhưng lại bị Mạnh Hạo bóp chặt đầu. Nọc độc nhỏ xuống, nhưng không gây cho Mạnh Hạo chút tổn thương nào.
Khi về tới bên cạnh màn sáng, hắn không chút chậm trễ ném ngay con rắn lên phía trên, hai mắt sáng ngời nhìn theo. Hắn nhìn thấy khi con độc xà đụng vào màn sáng thì thân hình trực tiếp dừng lại, huyết nhục lập tức hóa thành sương mù. Một bộ xương rắn nguyên vẹn rơi xuống phía dưới.
Mạnh Hạo trợn mắt há mồm nhìn nhìn cái màn sáng kia, sắc mặt lộ ra vẻ cực kỳ kiêng kị. Sau đó hắn hừ lạnh một tiếng, lấy ra rất nhiều phi kiếm trong túi càn khôn rồi chỉ về phía bên cạnh. Lập tức những thanh phi kiếm này lao thẳng tới vách đá. Những tiếng ầm ầm truyền ra, trên vách đá lập tức xuất hiện một cái hố sâu. Nhưng khi đào sâu vào bên trong lại vang lên âm thanh va chạm của kim loại. Mạnh Hạo cau mày, bước vào trong hố sâu, nhìn nham bích bốn phía.
Nham thạch này màu xanh, có phù văn lóe lên. Hiển nhiên là đã bị bố trí cấm chế. Mạnh Hạo thầm than một tiếng, lại liên tục đi đến những nơi khác để thử, nhưng cũng đều như vậy. Đến lúc này hắn mới khoanh chân ngồi xuống trong một cái hố vừa đào ra, trầm mặc nhìn màn sáng bên ngoài, im lặng không nói.
Lần ngồi xuống này là bảy ngày. Trong bảy ngày này, hắn đã thử dùng đủ loại phương pháp, nhưng cũng không có cách nào phá vỡ được cái màn sáng kia. Thời gian chậm rãi trôi qua, đảo mắt đã qua một tháng.
Hắn bị vây ở dưới màn sáng này, không cách nào ra ngoài. Nhưng Sở Ngọc Yên ở trong miệng núi lửa lại không biết. Theo nàng nghĩ, Mạnh Hạo đã rời đi rồi.
Ngày đầu tiên, Sở Ngọc Yên ôm hai chân nhìn ra bên ngoài. Bộ dáng lúc này của nàng tiều tụy, rất chật vật, hoàn toàn bất đồng với vẻ xinh đẹp ngày xưa, giống như một đóa hoa sắp héo rũ.
Ngày thứ ba, nàng vẫn ngồi ở chỗ cũ nhìn ra bên ngoài, vẻ mặt mờ mịt, sắc mặt trắng bệch. Ngày thứ ba, ngày thứ năm, ngày thứ tám... Cho đến ngày thứ mười, ngày thứ mười ba, ánh mắt Sở Ngọc Yên càn thêm mờ mịt... Cảm giác đói bụng đã dần dần xuất hiện, thân thể chậm rãi lạnh như băng. Cái loại cảm giác bên trong toàn bộ thế giới, chỉ có một mình cô độc, khiến cho vẻ mờ mịt của Sở Ngọc Yên càng ngày càng đậm. Lúc Mạnh Hạo có ở đây, nàng không có cảm giác này. Cho dù nàng đối với Mạnh Hạo có không ít hận ý, thậm chí còn không biết bao nhiêu lần thầm mong cho Mạnh Hạo chết thảm. Nhưng hôm nay Mạnh Hạo đã đi được mười ba ngày. Cảm giác cô độc giống như một cái miệng lớn, đang đem nàng dần dần nuốt chửng.
Nàng có thể xác định, không có chút khí tức nào có thể truyền ra khỏi nơi đây. Bằng không, Tử Vận Tông nhất định là đã tìm đến đây. Nhưng lúc này đã qua một tháng mà Tử Vận Tông vẫn còn chưa đến. Cái này đã đủ để chứng minh vấn đề. Ngày thứ hai mươi ba, ngày thứ hai mươi sáu. Sự sợ hãi trong lòng Sở Ngọc Yên ngày càng mãnh liệt. Bốn phía hoàn toàn tĩnh lặng khiến nàng run rẩy, toàn bộ thế giới dường như chỉ có chính mình một người cô độc. Cái loại yên tĩnh đến cực hạn này, khiến nàng sinh ra một ít ảo giác. Dường như bên cạnh nàng có vô số bóng người đang đi đi lại lại. Loại cảm giác này khiến thân thể Sở Ngọc Yên lạnh run. Giờ phút này nàng đã không còn là... thiên kiêu của Tử Vận Tông, mà nàng chỉ là một cô gái yếu đuối.
Nhưng nàng vẫn cắn răng, cố không để cho chút âm thanh nào truyền ra, không để cho nước mắt của mình chảy xuống.
Trong một tháng này, Mạnh Hạo vẫn ở chỗ bên ngoài sương mù, dưới chỗ màn sáng, đã dùng tất cả các biện pháp có thể nghĩ tới. Nhưng cái màn sáng kia vẫn tồn tại như cũ, âm thanh của hắn cũng không truyền được ra ngoài. Thậm chí một tháng này, ở bầu trời bên ngoài, Mạnh Hạo cũng không nhìn thấy có nửa thân ảnh xuất hiện. Cho đến đêm ngày hôm ấy, bên ngoài mây đen xuất hiện che kín tầm mắt, mưa to như trút nước. Giọt mưa rơi xuống, xuyên qua màn sáng, rơi vào bên trong sương mù.
Đúng lúc này, bỗng nhiên có một tiếng sấm nổ vang, một tia chớp từ trên không trung xẹt qua. Trong chớp mắt khi tia chớp này xuất hiện, hai mắt Mạnh Hạo bỗng nhiên co rút lại, nhìn thật kỹ. Sau nửa ngày, lúc tia chớp thứ hai xuất hiện, trong mắt Mạnh Hạo lập tức lộ ra vẻ sáng ngời.
Hắn phát hiện ra, mỗi lần tia chớp xuất hiện, màn sáng kia đều bị vặn vẹo xuống dưới, giống như là tia chớp trên bầu trời kia, có thể khắc chế nó.
“Lôi điện có thể khắc chế... Nếu có sấm sét giáng xuống, như vậy có lẽ có thể đem cái màn sáng này oanh mở!” Mạnh Hạo ở bên trong hơi động lòng, lập tức lấy ra trong túi càn khôn số lượng lớn phi kiếm bằng kim loại ném ra, ý đồ hấp dẫn tia chớp tiến đến.
Nhưng cho đến hừng đông, cơn dông biến mất, cũng không dẫn được tia chớp nào hạ xuống. Nhưng hai mắt Mạnh Hạo lại nhen nhóm lên ngọn lửa hi vọng.
“Tia chớp không cách nào dẫn xuống, khẳng định là có liên quan đến màn sáng này. Như vậy có thể dùng phương pháp gì có thể để cho tia chớp tự giáng xuống, đem chỗ này mở ra... Ta cần có một chỉ dẫn, một cái... Hả?” trong đầu Mạnh Hạo có tia sáng lóe lên. Hô hấp của hắn có chút dồn dập, lấy ra một cái mai rùa từ trong túi càn khôn. Đó là mai rùa có ghi chép hoàn mỹ Trúc Cơ Đan.
Sau mấy lần cẩn thận nhìn lại, hai mắt Mạnh Hạo càng thêm sáng ngời, càng có thêm một vệt quyết đoán.
“Hoàn mỹ Trúc Cơ, thiên địa không tha thứ, cho nên sẽ có lôi kiếp giáng xuống...”
Mạnh Hạovừa lấy tay thu hồi mai rùa, vừa cẩn thận suy nghĩ một lát. Sau khi đã cân nhắc kỹ càng, thân hình nhoáng một cái liền bay thẳng xuống sương mù ở phía dưới. Không lâu lắm liền xuyên qua sương mù này, đến chỗ miệng núi lửa mà Sở Ngọc Yên đang ở.
Rất nhanh đã đến nơi. Mạnh Hạo vừa liếc mắt đã nhìn thấy Sở Ngọc Yên ở chỗ đó thần sắc mờ mịt, sắc mặt thì trắng bệch.
“Ngươi...” Sở Ngọc Yên cũng nhìn thấy Mạnh Hạo, theo bản năng mở miệng.
“Ngươi là đệ tử của Đan Quỷ đại sư, luyện đan, ngươi có biết hay không?” Mạnh Hạo lạnh giọng nói.
Sở Ngọc Yên trầm mặc, nhẹ gật đầu.
“Ngươi có muốn ra ngoài?” Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên. Âm thanh này rơi vào trong tai Sở Ngọc Yên, khiến thân thể nàng run lên, ngay cả trong mắt cũng dần dần xuất hiện một vòng sinh cơ.
/391
|