Những sợi râu màu xanh lục này căn bản là đếm không hết. Chúng có tốc độ rất nhanh, nháy mắt đã đế gần Mạnh Hạo không đến ba mươi trượng, chỉ một lát nữa là xuyên qua. Đúng lúc này, chó ngao rít lên một tiếng, nhảy lên một cái, chớp mắt đã đem thân hình năm trượng lớn như một tòa núi nhỏ hoàn toàn bao phủ Mạnh Hạo ở bên trong.
Một tiếng nổ mạnh vang lên. Âm thanh này vượt qua cả tiếng sấm, làm rung chuyển toàn bộ thế giới. Một đạo ánh sáng đỏ ngòm đột nhiên tràn ra từ trên thân hình của chó ngao, va chạm với những sợi râu tiến đến, không ngừng phát ra những ât chấn động.
Cho đến khi mười hơi thở đi qua, những sợi râu kia mới vỡ nát tan tành, hóa thành sương mù màu xanh biếc lan ra bốn phía. Vẻ mặt chó ngao lộ ra mỏi mệt, nhưng vẫn hướng về phía mặt đất gầm nhẹ. Khi thân hình nó nhích ra, Mạnh Hạo lông tóc không chút tổn thương nào. Hắn sờ lên đầu chó ngao, rồi tiếp tục cất bước hướng phía tòa miếu cổ.
Một người một chó đảo mắt đã tới gần. Nhưng khi bọn hắn vừa đến gần tòa miếu cổ kia khoảng hai trăm trượng thì sương mù màu xanh do những sợi râu vỡ vụn hình thành nháy mắt lao đến rất nhanh. Tốc độ nhanh giống như là na di vậy. Chớp mắt đã ở phía trước Mạnh Hạo, ngưng tụ lại ở một chỗ, hóa thành một đoàn sương mù lớn chừng năm trượng.
Đoàn sương mù này cuộn trào rồi khuếch tán ra, tạo thành một cái đầu lâu cực lớn màu xanh lá! Đầu lâu này là hư ảo, hai mắt âm u sáng lóng lánh. Nó há miệng nhổ mạnh, lập tức một đám sương mù bỗng nhiên bay ra. Trong đó đột nhiên xuất hiện rất nhiều Mã Vụ chạy băng băng khiến thiên địa chấn động, rầm rầm lao tới chỗ Mạnh Hạo cùng chó ngao.
Gần như lúc chúng vừa tiến đến thì hai mắt Mạnh Hạo cũng nheo lại, tay phải bay múa rất nhanh trước người. Người ngoài không nhìn rõ là cái gì, nhưng trong lòng Mạnh Hạo lại hiện ra một cái ấn ký, tay kia đặt lên thân hình chó ngao.
Nháy mắt khi ấn ký vừa rơi xuống, lập tức có một đạo hồng mang đột nhiên khuếch tán. Bên trong hồng mang có ẩn chứa hàn khí. Những nơi nó đi qua thiên địa đều bị đóng băng. Đoàn sương mù kia và cả Mã Vụ ở trong đó toàn bộ đều bị băng phong!
Những cánh tay trên mặt đất, những gương mặt trong bùn lầy, tất cả cũng đều như thế.
Nếu như Mạnh Hạo không thể đạt được truyền thừa thì sau khi ra ngoài thuật này cũng sẽ bị xóa đi. Nguyên do là không có Huyết Thần ở bên cạnh nên không thể thi triển ra. Nhưng hắn đã nhận được truyền thừa Phong Yêu đệ bát cấm, mà loại phong ấn này cũng có chỗ tương tự. Cho nên thuật này thi triển trong tay hắn có uy lực không nhỏ. Mà cho dù không có Huyết Thần ở bên người, thì Mạnh Hạo cũng có cảm giác chỉ cần mình nghiên cứu sâu thêm, thì cũng không phải là không thể thi triển ra.
Giờ phút này ở xung quanh hắn, hồng mang đảo qua khiến tất cả đóng băng. Thân hình Mạnh Hạo gào thét bay thẳng về phía trước. Nháy mắt đã vượt qua cái đầu lâu khổng lồ này, mang theo chó ngao đi tới cánh cửa mở một nửa ở phía dưới tòa miếu cổ.
Hắn lập tức định đi tới, nhưng một cỗ nguy cơ sinh tử mãnh liệt bỗng nhiên hiện ra trong lòng Mạnh Hạo. chó ngao có phản ứng nhanh hơn, thân thể nó trong khoảnh khắc này run rẩy, cắn một cái vào y phục của Mạnh Hạo, muốn kéo hắn lại.
Oanh một tiếng. Một cái thân kiếm to mấy trượng từ trên không trung bỗng nhiên xuất hiện phía trước Mạnh Hạo, trực tiếp đâm xuống.
Lúc nó rơi xuống, mặt đất ầm ầm rung chuyển, vô số khe nứt vỡ ra lan rộng. Những chỗ băng phong cũng tầng tầng vỡ nát, khiến cho mảnh thế giới này lại khôi phục như thường.
Thanh cự kiếm này chính là thanh kiếm trong tay pho tượng bên ngoài tòa miếu cổ, đang treo trên bầu trời. Đại Địa Chi Kiếm!
Lúc này đại kiếm rơi xuống, lập tức nhấc lên lực trùng kích rơi trên người Mạnh Hạo, khiến Mạnh Hạo phun ra máu tươi, sắc mặt trắng bệch, đang bị chó ngao kéo lùi trở về.
Cùng lúc đó, khi Mạnh Hạo lùi lại phía sau, thì pho tượng khổng lồ kia giống như sống lại. Nó ở giữa không trung chậm rãi cúi đầu, ánh mắt rơi trên người Mạnh Hạo. Một cỗ uy áp khó có thể hình dung lập tức bao phủ thân hình Mạnh Hạo. Toàn thân hắn lập tức xuất hiện cảm giác rét lạnh, giống như ánh mắt này đảo qua thân thể, có thể nhìn thấu hết thảy bí mật của bản thân mình.
Cũng vào lúc này, những cánh tay bên trong bùn lầy cũng không còn duỗi ra, mà thi nhau rụt xuống, giống như cực kỳ e ngại pho tượng kia. Mà ngay cả cái đầu lâu khổng lồ màu xanh bằng sương mù giữa không trung lúc này cũng cúi đầu xuống, dường như đang bái lạy pho tượng kia.
Sấm sét ở trên bầu trời trong nháy mắt lại càng dữ dội hơn. Toàn bộ đều rơi xuống pho tượng kia, dường như toàn bộ thương khung ở trong thời khắc này muốn đem pho tượng kia đánh nát.
Chó ngao bên cạnh Mạnh Hạo, thân hình lại càng run rẩy nằm sụp xuống. Dường như pho tượng kia đối với nó có một loại uy áp không thể chống cự đến từ trong linh hồn.
“Lôi kiếp giáng xuống vô tận năm tháng. Cho dù là ở bên trong trận này, cho dù biết rõ ta không phải là hắn, cũng vẫn muốn làm cho ta hình thần câu diệt sao… Cút ngay cho ta!” Pho tượng kia nâng tay phải, đột nhiên nắm một cái. Một tiếng nổ rung trời vang lên. Trong nháy mắt, tay phải pho tượng kia giống như đã trở thành một cái lỗ đen có thể thôn phệ mọi thứ, tất cả tia chớp như không thể khống chế đều run rẩy bị hút vào. Theo cái nắm tay kia, trực tiếp sụp đổ trở thành vô số điện quang hình cung bay tứ tán.
Bầu trời… ở trong khoảnh khắc này, đã không còn có bất kỳ tia chớp nào giáng xuống, mà là hoàn toàn yên tĩnh. Mặt đất run rẩy, đó là do vô số thân ảnh ở trong bùn lầy run rẩy mà tạo thành.
Đầu lâu sương mù ở giữa không trung cũng đang run rẩy, đầu lại càng cúi thấp.
Chó ngao cũng như thế. Dường như ý chí của pho tượng kia là chí cao vô thượng, nó vô luận thế nào cũng không thể đi đối kháng.
“Đạo đài không phù hợp yêu cầu của truyền thừa, ngươi… Không có tư cách đạt được Huyết Tiên truyền thừa. Niệm tình ngươi đã xông qua năm trận, không diệt hồn của ngươi. Còn chưa cút!”Pho tượng kia lạnh lẽo nhìn Mạnh Hạo, mở miệng ra khiến thiên địa nổ vang. Mạnh Hạo một lần nữa phun ra máu tươi, thân hình loạng choạng lùi lại mấy trăm trượng. Một cánh cửa ánh sáng cực lớn xuất hiện ở phía sau hắn.
“Còn ngươi nữa…” Pho tượng cúi đầu, ánh mắt lạnh lùng rơi trên thân hình chó ngao.
“Loại kém máu, ngay cả tư cách bị cắn nuốt còn không có, cũng muốn tranh đoạt làm khí linh.” Pho tượng hờ hững mở miệng, đồng thời tay trái cầm kiếm chậm rãi nâng lên, định chém xuống chó ngao lúc này đang run lẩy bẩy.
Hai mắt Mạnh Hạo đỏ bừng. Sau lưng hắn là cánh cửa ánh sáng, bước vào trong đó liền có thể rời khỏi cái trận thứ sáu này, nhưng lúc này hắn nhìn thấy như thế thì cứng rắn dừng thân thể lại. Cái giá phải trả là đùi phải răng rắc một tiếng, trong lại càng phun ra máu tươi.
“Vãn bối mất đi tư cách truyền thừa cũng không có vấn đề gì. Nhưng xin tiền bối không nên làm tổn thương nó…”
Lời Mạnh Hạo vừa truyền ra làm thân hình chó ngao run rẩy, muốn quay đầu nhìn Mạnh Hạo. Nhưng uy áp đến từ pho tượng kia, giống như đã dẫn động lạc ấn nào đó tồn tại từ thời viễn cổ ở trong cơ thể nó, khiến cho nó sợ hãi từ trong lòng, vô lực giãy dụa, chỉ có thể phát ra những tiếng kêu “ô ô”.
Đại kiếm trong tay pho tượng kia dừng lại. Nó nhìn về phía Mạnh Hạo.
“Ngươi đã mất đi tư cách rời đi khỏi nơi này.” Lúc pho tượng kia hờ hững mở miệng, thì cánh cổng ánh sáng kia cũng trực tiếp sụp đổ vỡ vụn. Đại kiếm trong tay pho tượng quét qua, không phải hướng về chó ngao, mà là hướng về chỗ Mạnh Hạo chém xuống.
Oanh một tiếng. Toàn thân Mạnh Hạo tuôn ra máu tươi. Thân hình của hắn không thể khống chế, lao thẳng xuống bùn lầy. Vừa rơi xuống, xung quanh hắn lập tức có vô số cánh tay thò lên nắm chặt lấy thân thể của hắn, muốn đem hắn lôi xuống bùn lầy.
Cũng trong lúc này, tu vi của Mạnh Hạo như bị áp chế, không có cách nào vận chuyển. hắn chỉ có thể nhìn thân thể mình dần dần bị lôi xuống bùn lầy. trong mắt hắn lộ ra tia máu, lộ ra không cam lòng, lại càng lộ ra một cỗ dữ tợn.
Cùng lúc đó, chó ngao đang bị áp chế bỗng nhiên phát ra một tiếng gầm nhẹ thê lương. Thân hình nó run rẩy ngẩng mạnh đầu. Thân hình như một ngọn núi nhỏ trong chớp mắt giống như đang bạo phát ra một cỗ khí thế chưa từng xuất hiện trên người nó, càng có những âm thanh ầm ầm truyền ra trong cơ thể. Thân hình nó trong chớp mắt, xuất hiện dấu hiệu thiêu đốt, đó là thiêu đốt huyết quang. Theo đó, thân hình nó trực tiếp lớn gấp đôi, hóa thành muời trượng, cởi bỏ uy áp đến từ pho tượng, đồng thời phá tan phong ấn viễn cổ trong cơ thể. Chó ngao thậm chí còn bỗng nhiên bay lên, rít lên một tiếng rồi mạnh mẽ lao tới chỗ bùn lầy mà Mạnh Hạo đã chìm xuống một nửa thân hình.
“Rõ ràng lại thiêu đốt Huyết Linh... Huyết Thần vốn lãnh huyết, không có tình cảm. Cái loại kém máu như ngươi, quả nhiên không xứng được sinh ra.” Pho tượng lạnh giọng mở miệng. Tay trái nhấc lên, đem đại kiếm chém xuống, muốn đem chó ngao và Mạnh Hạo cùng chém chết.
Nhưng đột nhiên, kiếm này còn chưa chém xuống thì trong mắt pho tượng kia bỗng nhiên xuất hiện vẻ giãy dụa, khiến cho thân hình gã dừng lại, tay trái cầm đại kiếm cũng dừng lại giữa không trung.
“Tàn hồn huyết nô chết tiệt, rõ ràng còn không chịu tiêu tán. Lão phu lần này là vì giúp chủ của ngươi hoàn thành hứa hẹn, để cho truyền thừa của hắn không đoạn, có thể có người lấy được. Ngươi... Vì sao còn phản kháng!
Chỗ truyền thừa này không có quy tắc. Ngươi có thể bị lão phu đoạt xá, đó là thiên ý!” Pho tượng âm trầm mở miệng, vẻ giãy dụa trong mắt dần dần suy yếu, giống như sắp bị lão ngăn lại.
Giờ này khắc này, chó ngao đang thiêu đốt huyết quang nhảy vào trong bùn lầy. Huyết quang khuếch tán mãnh liệt ra xung quanh, khiến cho vô số cánh tay trực tiếp trở thành tro bụi, làm cho bùn lầy lõm xuống, lộ ra thân hình Mạnh Hạo lúc này sắc mặt đã trắng bệch.
Nó dùng miệng ngậm chặt lấy Mạnh Hạo, thân hình bay lên, hướng tới cánh cửa lớn mở một nửa ở trước tòa miếu cổ mà bay thẳng tới.
Tốc độ của chó ngao rất nhanh, dĩ nhiên là đã đánh cược tất cả, nháy mắt đã mang Mạnh Hạo tới gần cửa lớn. Mạnh Hạo mở mắt, nhìn chó ngao, cũng nhìn thấy vẻ giãy dụa trong mắt pho tượng khổng lồ lúc này đã tiêu tán, đại kiếm trong tay trực tiếp đâm vào trong bùn lầy. Lập tức vô số cánh tay trong đó phát ra ánh sáng yêu dị, rất nhanh lan tới. Ngàn vạn cánh tay đồng thời bay ra, thẳng đến chỗ Mạnh Hạo.
Chó ngao nhìn Mạnh Hạo, trong mắt lộ ra ý không muốn. Lúc ngàn vạn cánh tay sau lưng tiến đến, thân thể nó lại một lần nữa thiêu đốt khiến tốc độ lập tức tăng vọt, đồng thời đem Mạnh Hạo trong miệng hất mạnh về phía cửa đá. Thậm chí không kịp thè lưỡi liếm bàn tay Mạnh Hạo như khi còn bé, thì huyết quang toàn thân đã lập tức ảm đạm, hai mắt lộ ra suy yếu, mà ngay cả trên người cũng đã phát ra tử khí. Chớp mắt đã bị ngàn vạn cánh tay ở đằng sau quấn lấy, kéo xuống bùn lầy.
Trong mắt nó mang theo vẻ không muốn, mang theo một vòng hồi ức. Giống như đang nhớ tới lúc trước ghé vào trong lòng bàn tay chủ nhân, khi được chủ nhân vuốt ve đầu thì thoải mái. Cùng với từng cảnh tượng bên cạnh chủ nhân từ khi nó có trí nhớ cho đến nay...
Mạnh Hạo kinh ngạc nhìn tất cả. Thân hình hắn dưới sự trợ giúp của chó ngao đã đụng phải cánh cửa, bị ánh sáng trong đó bao trùm. Thế giới trước mắt phá thành những mảnh nhỏ, chặt đứt hình ảnh chó ngao trong thế giới này. Nhưng ở trong đáy mắt của Mạnh Hạo, lại vĩnh hằng lưu lại, ánh mắt chó ngao nhìn về phía mình lần cuối cùng. Khóe mắt Mạnh Hạo chảy xuống huyết lệ cùng với cả sinh mệnh của hắn.
Thế giới bên trong trận thứ sáu, vẻ giãy dụa trong mắt pho tượng kia đã hoàn toàn biến mất. Tay phải gã chậm rãi hạ xuống. Trong lòng bàn tay lúc này lại thình lình xuất hiện một thân ảnh.
Thân ảnh kia toàn thân mặc áo trắng, dung nhan tuấn lãng, quanh người y có một con Huyết Long lớn mười trượng vờn quanh. Chính là... Thiên kiêu của Lý gia, Lý Đạo Nhất!
Y đứng trên bàn tay của pho tượng, vẻ mặt lộ ra cung kính, quỳ một chân trên đất hướng về phía pho tượng cúi đầu thật sâu.
“Vãn bối bái kiến lão tổ”.
Một tiếng nổ mạnh vang lên. Âm thanh này vượt qua cả tiếng sấm, làm rung chuyển toàn bộ thế giới. Một đạo ánh sáng đỏ ngòm đột nhiên tràn ra từ trên thân hình của chó ngao, va chạm với những sợi râu tiến đến, không ngừng phát ra những ât chấn động.
Cho đến khi mười hơi thở đi qua, những sợi râu kia mới vỡ nát tan tành, hóa thành sương mù màu xanh biếc lan ra bốn phía. Vẻ mặt chó ngao lộ ra mỏi mệt, nhưng vẫn hướng về phía mặt đất gầm nhẹ. Khi thân hình nó nhích ra, Mạnh Hạo lông tóc không chút tổn thương nào. Hắn sờ lên đầu chó ngao, rồi tiếp tục cất bước hướng phía tòa miếu cổ.
Một người một chó đảo mắt đã tới gần. Nhưng khi bọn hắn vừa đến gần tòa miếu cổ kia khoảng hai trăm trượng thì sương mù màu xanh do những sợi râu vỡ vụn hình thành nháy mắt lao đến rất nhanh. Tốc độ nhanh giống như là na di vậy. Chớp mắt đã ở phía trước Mạnh Hạo, ngưng tụ lại ở một chỗ, hóa thành một đoàn sương mù lớn chừng năm trượng.
Đoàn sương mù này cuộn trào rồi khuếch tán ra, tạo thành một cái đầu lâu cực lớn màu xanh lá! Đầu lâu này là hư ảo, hai mắt âm u sáng lóng lánh. Nó há miệng nhổ mạnh, lập tức một đám sương mù bỗng nhiên bay ra. Trong đó đột nhiên xuất hiện rất nhiều Mã Vụ chạy băng băng khiến thiên địa chấn động, rầm rầm lao tới chỗ Mạnh Hạo cùng chó ngao.
Gần như lúc chúng vừa tiến đến thì hai mắt Mạnh Hạo cũng nheo lại, tay phải bay múa rất nhanh trước người. Người ngoài không nhìn rõ là cái gì, nhưng trong lòng Mạnh Hạo lại hiện ra một cái ấn ký, tay kia đặt lên thân hình chó ngao.
Nháy mắt khi ấn ký vừa rơi xuống, lập tức có một đạo hồng mang đột nhiên khuếch tán. Bên trong hồng mang có ẩn chứa hàn khí. Những nơi nó đi qua thiên địa đều bị đóng băng. Đoàn sương mù kia và cả Mã Vụ ở trong đó toàn bộ đều bị băng phong!
Những cánh tay trên mặt đất, những gương mặt trong bùn lầy, tất cả cũng đều như thế.
Nếu như Mạnh Hạo không thể đạt được truyền thừa thì sau khi ra ngoài thuật này cũng sẽ bị xóa đi. Nguyên do là không có Huyết Thần ở bên cạnh nên không thể thi triển ra. Nhưng hắn đã nhận được truyền thừa Phong Yêu đệ bát cấm, mà loại phong ấn này cũng có chỗ tương tự. Cho nên thuật này thi triển trong tay hắn có uy lực không nhỏ. Mà cho dù không có Huyết Thần ở bên người, thì Mạnh Hạo cũng có cảm giác chỉ cần mình nghiên cứu sâu thêm, thì cũng không phải là không thể thi triển ra.
Giờ phút này ở xung quanh hắn, hồng mang đảo qua khiến tất cả đóng băng. Thân hình Mạnh Hạo gào thét bay thẳng về phía trước. Nháy mắt đã vượt qua cái đầu lâu khổng lồ này, mang theo chó ngao đi tới cánh cửa mở một nửa ở phía dưới tòa miếu cổ.
Hắn lập tức định đi tới, nhưng một cỗ nguy cơ sinh tử mãnh liệt bỗng nhiên hiện ra trong lòng Mạnh Hạo. chó ngao có phản ứng nhanh hơn, thân thể nó trong khoảnh khắc này run rẩy, cắn một cái vào y phục của Mạnh Hạo, muốn kéo hắn lại.
Oanh một tiếng. Một cái thân kiếm to mấy trượng từ trên không trung bỗng nhiên xuất hiện phía trước Mạnh Hạo, trực tiếp đâm xuống.
Lúc nó rơi xuống, mặt đất ầm ầm rung chuyển, vô số khe nứt vỡ ra lan rộng. Những chỗ băng phong cũng tầng tầng vỡ nát, khiến cho mảnh thế giới này lại khôi phục như thường.
Thanh cự kiếm này chính là thanh kiếm trong tay pho tượng bên ngoài tòa miếu cổ, đang treo trên bầu trời. Đại Địa Chi Kiếm!
Lúc này đại kiếm rơi xuống, lập tức nhấc lên lực trùng kích rơi trên người Mạnh Hạo, khiến Mạnh Hạo phun ra máu tươi, sắc mặt trắng bệch, đang bị chó ngao kéo lùi trở về.
Cùng lúc đó, khi Mạnh Hạo lùi lại phía sau, thì pho tượng khổng lồ kia giống như sống lại. Nó ở giữa không trung chậm rãi cúi đầu, ánh mắt rơi trên người Mạnh Hạo. Một cỗ uy áp khó có thể hình dung lập tức bao phủ thân hình Mạnh Hạo. Toàn thân hắn lập tức xuất hiện cảm giác rét lạnh, giống như ánh mắt này đảo qua thân thể, có thể nhìn thấu hết thảy bí mật của bản thân mình.
Cũng vào lúc này, những cánh tay bên trong bùn lầy cũng không còn duỗi ra, mà thi nhau rụt xuống, giống như cực kỳ e ngại pho tượng kia. Mà ngay cả cái đầu lâu khổng lồ màu xanh bằng sương mù giữa không trung lúc này cũng cúi đầu xuống, dường như đang bái lạy pho tượng kia.
Sấm sét ở trên bầu trời trong nháy mắt lại càng dữ dội hơn. Toàn bộ đều rơi xuống pho tượng kia, dường như toàn bộ thương khung ở trong thời khắc này muốn đem pho tượng kia đánh nát.
Chó ngao bên cạnh Mạnh Hạo, thân hình lại càng run rẩy nằm sụp xuống. Dường như pho tượng kia đối với nó có một loại uy áp không thể chống cự đến từ trong linh hồn.
“Lôi kiếp giáng xuống vô tận năm tháng. Cho dù là ở bên trong trận này, cho dù biết rõ ta không phải là hắn, cũng vẫn muốn làm cho ta hình thần câu diệt sao… Cút ngay cho ta!” Pho tượng kia nâng tay phải, đột nhiên nắm một cái. Một tiếng nổ rung trời vang lên. Trong nháy mắt, tay phải pho tượng kia giống như đã trở thành một cái lỗ đen có thể thôn phệ mọi thứ, tất cả tia chớp như không thể khống chế đều run rẩy bị hút vào. Theo cái nắm tay kia, trực tiếp sụp đổ trở thành vô số điện quang hình cung bay tứ tán.
Bầu trời… ở trong khoảnh khắc này, đã không còn có bất kỳ tia chớp nào giáng xuống, mà là hoàn toàn yên tĩnh. Mặt đất run rẩy, đó là do vô số thân ảnh ở trong bùn lầy run rẩy mà tạo thành.
Đầu lâu sương mù ở giữa không trung cũng đang run rẩy, đầu lại càng cúi thấp.
Chó ngao cũng như thế. Dường như ý chí của pho tượng kia là chí cao vô thượng, nó vô luận thế nào cũng không thể đi đối kháng.
“Đạo đài không phù hợp yêu cầu của truyền thừa, ngươi… Không có tư cách đạt được Huyết Tiên truyền thừa. Niệm tình ngươi đã xông qua năm trận, không diệt hồn của ngươi. Còn chưa cút!”Pho tượng kia lạnh lẽo nhìn Mạnh Hạo, mở miệng ra khiến thiên địa nổ vang. Mạnh Hạo một lần nữa phun ra máu tươi, thân hình loạng choạng lùi lại mấy trăm trượng. Một cánh cửa ánh sáng cực lớn xuất hiện ở phía sau hắn.
“Còn ngươi nữa…” Pho tượng cúi đầu, ánh mắt lạnh lùng rơi trên thân hình chó ngao.
“Loại kém máu, ngay cả tư cách bị cắn nuốt còn không có, cũng muốn tranh đoạt làm khí linh.” Pho tượng hờ hững mở miệng, đồng thời tay trái cầm kiếm chậm rãi nâng lên, định chém xuống chó ngao lúc này đang run lẩy bẩy.
Hai mắt Mạnh Hạo đỏ bừng. Sau lưng hắn là cánh cửa ánh sáng, bước vào trong đó liền có thể rời khỏi cái trận thứ sáu này, nhưng lúc này hắn nhìn thấy như thế thì cứng rắn dừng thân thể lại. Cái giá phải trả là đùi phải răng rắc một tiếng, trong lại càng phun ra máu tươi.
“Vãn bối mất đi tư cách truyền thừa cũng không có vấn đề gì. Nhưng xin tiền bối không nên làm tổn thương nó…”
Lời Mạnh Hạo vừa truyền ra làm thân hình chó ngao run rẩy, muốn quay đầu nhìn Mạnh Hạo. Nhưng uy áp đến từ pho tượng kia, giống như đã dẫn động lạc ấn nào đó tồn tại từ thời viễn cổ ở trong cơ thể nó, khiến cho nó sợ hãi từ trong lòng, vô lực giãy dụa, chỉ có thể phát ra những tiếng kêu “ô ô”.
Đại kiếm trong tay pho tượng kia dừng lại. Nó nhìn về phía Mạnh Hạo.
“Ngươi đã mất đi tư cách rời đi khỏi nơi này.” Lúc pho tượng kia hờ hững mở miệng, thì cánh cổng ánh sáng kia cũng trực tiếp sụp đổ vỡ vụn. Đại kiếm trong tay pho tượng quét qua, không phải hướng về chó ngao, mà là hướng về chỗ Mạnh Hạo chém xuống.
Oanh một tiếng. Toàn thân Mạnh Hạo tuôn ra máu tươi. Thân hình của hắn không thể khống chế, lao thẳng xuống bùn lầy. Vừa rơi xuống, xung quanh hắn lập tức có vô số cánh tay thò lên nắm chặt lấy thân thể của hắn, muốn đem hắn lôi xuống bùn lầy.
Cũng trong lúc này, tu vi của Mạnh Hạo như bị áp chế, không có cách nào vận chuyển. hắn chỉ có thể nhìn thân thể mình dần dần bị lôi xuống bùn lầy. trong mắt hắn lộ ra tia máu, lộ ra không cam lòng, lại càng lộ ra một cỗ dữ tợn.
Cùng lúc đó, chó ngao đang bị áp chế bỗng nhiên phát ra một tiếng gầm nhẹ thê lương. Thân hình nó run rẩy ngẩng mạnh đầu. Thân hình như một ngọn núi nhỏ trong chớp mắt giống như đang bạo phát ra một cỗ khí thế chưa từng xuất hiện trên người nó, càng có những âm thanh ầm ầm truyền ra trong cơ thể. Thân hình nó trong chớp mắt, xuất hiện dấu hiệu thiêu đốt, đó là thiêu đốt huyết quang. Theo đó, thân hình nó trực tiếp lớn gấp đôi, hóa thành muời trượng, cởi bỏ uy áp đến từ pho tượng, đồng thời phá tan phong ấn viễn cổ trong cơ thể. Chó ngao thậm chí còn bỗng nhiên bay lên, rít lên một tiếng rồi mạnh mẽ lao tới chỗ bùn lầy mà Mạnh Hạo đã chìm xuống một nửa thân hình.
“Rõ ràng lại thiêu đốt Huyết Linh... Huyết Thần vốn lãnh huyết, không có tình cảm. Cái loại kém máu như ngươi, quả nhiên không xứng được sinh ra.” Pho tượng lạnh giọng mở miệng. Tay trái nhấc lên, đem đại kiếm chém xuống, muốn đem chó ngao và Mạnh Hạo cùng chém chết.
Nhưng đột nhiên, kiếm này còn chưa chém xuống thì trong mắt pho tượng kia bỗng nhiên xuất hiện vẻ giãy dụa, khiến cho thân hình gã dừng lại, tay trái cầm đại kiếm cũng dừng lại giữa không trung.
“Tàn hồn huyết nô chết tiệt, rõ ràng còn không chịu tiêu tán. Lão phu lần này là vì giúp chủ của ngươi hoàn thành hứa hẹn, để cho truyền thừa của hắn không đoạn, có thể có người lấy được. Ngươi... Vì sao còn phản kháng!
Chỗ truyền thừa này không có quy tắc. Ngươi có thể bị lão phu đoạt xá, đó là thiên ý!” Pho tượng âm trầm mở miệng, vẻ giãy dụa trong mắt dần dần suy yếu, giống như sắp bị lão ngăn lại.
Giờ này khắc này, chó ngao đang thiêu đốt huyết quang nhảy vào trong bùn lầy. Huyết quang khuếch tán mãnh liệt ra xung quanh, khiến cho vô số cánh tay trực tiếp trở thành tro bụi, làm cho bùn lầy lõm xuống, lộ ra thân hình Mạnh Hạo lúc này sắc mặt đã trắng bệch.
Nó dùng miệng ngậm chặt lấy Mạnh Hạo, thân hình bay lên, hướng tới cánh cửa lớn mở một nửa ở trước tòa miếu cổ mà bay thẳng tới.
Tốc độ của chó ngao rất nhanh, dĩ nhiên là đã đánh cược tất cả, nháy mắt đã mang Mạnh Hạo tới gần cửa lớn. Mạnh Hạo mở mắt, nhìn chó ngao, cũng nhìn thấy vẻ giãy dụa trong mắt pho tượng khổng lồ lúc này đã tiêu tán, đại kiếm trong tay trực tiếp đâm vào trong bùn lầy. Lập tức vô số cánh tay trong đó phát ra ánh sáng yêu dị, rất nhanh lan tới. Ngàn vạn cánh tay đồng thời bay ra, thẳng đến chỗ Mạnh Hạo.
Chó ngao nhìn Mạnh Hạo, trong mắt lộ ra ý không muốn. Lúc ngàn vạn cánh tay sau lưng tiến đến, thân thể nó lại một lần nữa thiêu đốt khiến tốc độ lập tức tăng vọt, đồng thời đem Mạnh Hạo trong miệng hất mạnh về phía cửa đá. Thậm chí không kịp thè lưỡi liếm bàn tay Mạnh Hạo như khi còn bé, thì huyết quang toàn thân đã lập tức ảm đạm, hai mắt lộ ra suy yếu, mà ngay cả trên người cũng đã phát ra tử khí. Chớp mắt đã bị ngàn vạn cánh tay ở đằng sau quấn lấy, kéo xuống bùn lầy.
Trong mắt nó mang theo vẻ không muốn, mang theo một vòng hồi ức. Giống như đang nhớ tới lúc trước ghé vào trong lòng bàn tay chủ nhân, khi được chủ nhân vuốt ve đầu thì thoải mái. Cùng với từng cảnh tượng bên cạnh chủ nhân từ khi nó có trí nhớ cho đến nay...
Mạnh Hạo kinh ngạc nhìn tất cả. Thân hình hắn dưới sự trợ giúp của chó ngao đã đụng phải cánh cửa, bị ánh sáng trong đó bao trùm. Thế giới trước mắt phá thành những mảnh nhỏ, chặt đứt hình ảnh chó ngao trong thế giới này. Nhưng ở trong đáy mắt của Mạnh Hạo, lại vĩnh hằng lưu lại, ánh mắt chó ngao nhìn về phía mình lần cuối cùng. Khóe mắt Mạnh Hạo chảy xuống huyết lệ cùng với cả sinh mệnh của hắn.
Thế giới bên trong trận thứ sáu, vẻ giãy dụa trong mắt pho tượng kia đã hoàn toàn biến mất. Tay phải gã chậm rãi hạ xuống. Trong lòng bàn tay lúc này lại thình lình xuất hiện một thân ảnh.
Thân ảnh kia toàn thân mặc áo trắng, dung nhan tuấn lãng, quanh người y có một con Huyết Long lớn mười trượng vờn quanh. Chính là... Thiên kiêu của Lý gia, Lý Đạo Nhất!
Y đứng trên bàn tay của pho tượng, vẻ mặt lộ ra cung kính, quỳ một chân trên đất hướng về phía pho tượng cúi đầu thật sâu.
“Vãn bối bái kiến lão tổ”.
/391
|