Ngay khi Mạnh Hạo quyết định ra tay với Lý Đạo Nhất thì cũng đã tính trước được, trừ phi bản thân có thể ngưng tụ ra thêm đạo đài thứ tư trong cơ thể, nếu không thì không thể nào trong thời gian ngắn mà giải quyết dứt điểm trận chiến này, cho dù ý định muốn giết chết Lý Đạo Nhất trong đầu hắn có mạnh mẽ đến đâu đi chăng nữa.
Bởi vì tu vi của Lý Đạo Nhất cũng đã là Trúc cơ hậu kì, y còn là đạo tử của Lý gia, vượt trội hơn hẳn Thiên kiêu, hôm nay khó lòng mà giết được y.
Trọng yếu nhất là ở chỗ chó ngao, mặt nạ kia lúc này coi như vẫn vô chủ, một khi Lý Đạo Nhất vẫn còn tại đây, thì kết cục chung quy như thế nào thì cũng không ai có thể biết được, mà Mạnh Hạo còn muốn có thêm thời gian trợ giúp chó ngao một tay. Do vậy, hắn chỉ còn nước tìm cách bức Lý Đạo Nhất rời khỏi chỗ này mà thôi.
Phương pháp…cũng chỉ có duy nhất một cách, chính là phá hủy lối ra của thế giới này!
Sương mù phía dưới mặt đất đang cuồn cuộn sôi trào dữ dội, mà không gian sụp đổ cũng dần mở rộng ra xung quanh. Vòng xoáy khổng lồ được hình thành kia cũng truyền ra tiếng nổ ầm ầm vang vọng với tần suất càng lúc càng dài và dày đặc hơn, thậm chí đến cả hơn một nửa phạm vi của tế đàn đá xanh bị vỡ nát kia cũng đã dần bị vòng xoáy nuốt chửng vào bên trong.
Cả người Mạnh Hạo bỗng nhiên nhanh chóng lùi về phía sau, mà tay áo thì hất lên, lôi vụ nhanh chóng lan ra bao phủ dần cả không trung này, rồi dần dần tiến đến gần về phía màn sáng đang nứt vỡ kia.
Sắc mặc Lý Đạo Nhất liên tục biến đổi, sau cùng y cắn răng lại, ánh mắt lộ ra tia ngoan lệ. Y bèn quét tay phải qua, cây quạt trong tay lập tức bay thẳng đến màn sáng kia. Một tiếng nổ ầm chói tai vang lên, dưới sự phá hủy đồng thời của Mạnh Hạo và Lý Đạo Nhất, màn sáng kia một lần nữa lại tan vỡ ra.
Toàn bộ màn sáng lúc này cũng nhanh chóng vỡ vụn. Sau lần tan vỡ này, phạm vi màn sáng chỉ còn lại khoảng mười trượng mà thôi, dưới mắt thường nhìn lại, thì màn sáng cũng đang nhanh chóng toái diệt rồi thu hẹp phạm vi lại.
“Dám so tàn nhẫn với Lý mỗ, ta cũng không tin ngươi không tiếc mạng mình.” Thân thể Lý Đạo Nhất cũng nhoáng một cái mà nhấc chân bước ra, trong lúc tay phải bám niệm pháp quyết cách không nhấn một cái. Lập tức phía sau lưng y hiện lên một đạo phù văn vàng chói, nhanh chóng mở rộng ra bao phủ toàn thân y rồi toàn bộ lao nhanh tới màn sáng chỉ còn lại khoảng mười trượng phía trước.
Hai mắt Mạnh Hạo chớp động lạnh lùng nhìn lại, sau đó vỗ vào túi trữ vật lấy ra mấy chục thanh phi kiếm gào thét mà đuổi theo. Mấy chục thành phi kiếm này dưới sự quán chú lực lượng ngưng tụ tu vi ba tòa đạo đài của Mạnh Hạo gào thét bay tới, đến gần màn sáng thì không thể chèo chống nổi mà tự hành nổ tung lên.
Tiếng mổ rầm rầm một lần nữa vang lên quanh quẩn, màn sáng cũng nhanh chóng từng trượng từng trượng mà vỡ tan nát, chỉ còn lại không tới hai trượng mà thôi. Tế đàn đá xanh kia cũng bị vỡ tan rồi bị vùng nước xoáy cắn nuốt hoàn toàn, mà vòng nước xoáy này cũng theo đà mà tiếp tục hướng thẳng về phía hai người Mạnh Hạo và Lý Đạo Nhất.
Toàn bộ không gian truyền thừa lúc này có thể tùy thời mà hoàn toàn tan vỡ, bốn phía trong không gian cũng đã không ngừng xuất hiện những khe nứt gãy dọc ngang chằng chịt, mà bát phương tám hương lúc này cũng mang đầy khí tức bạo ngược cùng nới tiếng nổ rầm rầm inh tai nhức óc.
Nhìn thấy màn sáng lối ra kia đang nhanh chóng mà co rút lại chỉ còn khoảng gần một trượng, mà Mạnh Hạo lại tiếp tục vỗ túi trữ vật lôi ra thêm mấy chục thanh phi kiếm nữa, sắc mặt của Lý Đạo Nhất rút cục cũng đại biến.
Một khi mấy chục thanh phi kiếm kia lại nổ tung lên tại lối ra một lần nữa, cái màn sáng chỉ còn khoảng một trượng kia nhất định sẽ hoàn toàn nát bấy ngay tức khắc. Lúc này Lý Đạo Nhất mới phát hiện được, Mạnh Hạo thật sự buông bỏ cả tính mệnh hắn, đem lối đi kia hoàn toán phá hủy, đồng thời cũng mạnh mẽ mà kéo y lưu lại chỗ này.
Mà lúc này, Mạnh Hạo cũng hất tay áo vung lên đồng thời đưa người đạp lên một thanh phi kiếm tiến tới màn sáng. Nhìn thái độ bên ngoài của hắn, phảng phất như hắn đã quyết định buông bỏ truyền thừa mà rời khỏi đây, còn dáng vẻ hắn bây giờ rõ ràng là muốn phá hủy hoàn toàn lối ra sau khi rời khỏi nơi này. Coi như Lý Đạo Nhất có thể đoạt được Huyết tiên truyền thừa, thì cũng vô pháp mà rời khỏi đây.
Ánh mắt Lý Đạo Nhất lộ ra vẻ do dự một hồi, nếu như cứ để mặc Mạnh Hạo làm vậy thì chính mình sau khi lấy được Huyết tiên truyền thừa cũng chẳng có ích lợi gì nữa. Còn bây giờ nhìn màn sáng chỉ còn một trượng vô cùng yếu ớt kia, y có đi ngăn cản Mạnh Hạo lại cũng khó mà tránh khỏi tạo ra ba động khiến màn sáng đó bị tan vỡ.
“Nếu một khi ta rời khỏi đây, truyền thừa này…”
Căn bản thì y chưa bao giờ nghĩ tới cảnh mình sẽ bị chôn vùi tại đây. Y là Lý gia đạo tử, tương lai sáng lạng vô cùng, cho dù y thất bại trong quá trình tranh đoạt truyền thừa Huyết tiên lần này, căn bản cũng không ảnh hưởng gì tới tương lai phong quang được dự báo trước của y, còn nếu phải táng thân nơi này thì….
“So sánh với tính mạng của ta, truyền thừa này thì tính là cái gì chứ, lão tổ cũng tính là cái gì? Bất quá nếu như ta đã không đạt được truyền thừa này, thì cho dù ngươi có đoạt được cũng phải chịu chôn vùi ở nơi này đi!” Hai mắt Lý Đạo Nhất đỏ vằn, y gầm lên, sau đó cả người vọt lên. Đồng thời y cũng phun ra một ngụm máu tươi, rồi nhanh chóng dung nhập vào toàn bộ hơi máu đó hóa thành một đạo Huyết ảnh, tốc độ tăng vọt lên gấp mấy lần lúc trước, rồi nhanh chóng vượt qua phi kiếm của Mạnh Hạo. Ngay trước khi đám phi kiếm của Mạnh Hạo chuẩn bị nổ tung, mà Mạnh Hạo cũng đã đến gần sát màn sáng, Lý Đạo Nhất đã mạnh mẽ hiện phía trước Mạnh Hạo, vượt lên cách Mạnh Hạo một bước mà lao thẳng vào trong màn sáng kia.
Ngay trong thời khắc Lý Đạo Nhất bước vào màn sáng, y vung tay phải hất ra một nắm hơn mười hạt châu đen nhánh hướng về phía sau. Ý đồ của y là muốn đem toàn bộ màn sáng phía sau lưng y phá hủy hoàn toàn, chặt đứt toàn bộ đường ra của Mạnh Hạo.
Nhưng vào lúc hơn mười hạt châu kia sắp nổ tung, mà toàn bô thận thể của Lý Đạo Nhất trừ cánh tay phải duỗi ra kia đã hoàn toàn biến mất phía sau màn sáng, Mạnh Hạo hít sâu vào một hơi dài. Hắn đưa tay phải ra chỉ về phía trước, một đạo thuật pháp mà hắn đã chuẩn bị ngay từ lúc đầu nhanh chóng được triển khai!
“Phong yêu đệ bát cấm, phong thân!” hai mắt Mạnh Hạo đỏ ngầu, hô lên một tiếng trầm thấp, lần đầu tiên triển khai thần thông thuật pháp mà hắn học được từ chỗ Phong yêu đời thứ tám ở trong hố sâu của sơn cốc kia.
Từ khi Mạnh Hạo ngộ ra được thuật pháp này, hắn cũng đã nhiều lần mày mò thi triển nhưng vẩn chưa thể thành công lần nào. Chỉ là khi bước vào nơi Huyết tiên truyền thừa, trong lúc cảm ngộ đạo văn tại đệ ngũ trận, trong lòng hắn mới có thể thấu triệt được phong yêu đệ bát cấm này.
Hôm nay, với ba toàn hoàn mỹ đạo đài trong cơ thể, trong khoảnh khắc ngón tay Mạnh Hạo nâng lên, hắn có một cảm giác vô cùng rõ ràng. Cảm giác hắn…có thể thành công thực hiện đạo pháp này, thậm chí ngay trước cả lúc Mạnh Hạo đấu pháp cùng với Lý Đạo Nhất, khi hắn đang chuẩn bị cho công tác chuẩn bị đạo thần thông này, thì cái cảm giác này đã xuất hiện rồi!
Một chỉ rơi xuống, toàn bộ thế giới này trong chớp mắt bỗng dưng ầm ầm chấn động, nếu có thể cẩn thận chú ý, thì có thể phát hiện ra chấn động này không đến từ thế giới đang sụp đổ này, mà là truyền ra từ thân thể và từ ngón tay của hắn.
Dường như có một tia tồn tại ở trong cái thế giới đang dần toái diệt này, một khí tức vô hình đang dần hiển lộ ra. Khí tức này không chỗ nào không có, dường như nó còn dung nhập cả vào bên trong thiên địa linh khí, hóa thành một thế giới bóng chồng. Trong cái chấn động vừa rồi, ngoại trừ thân thể và ngón tay của Mạnh Hạo, ngay cả Lý Đạo Nhất trong thế giới trọng điệp kia cũng xuất hiện một bóng dáng trọng điệp của y!
Ngay lúc tia khí tức này xuất hiện, thì Lý Đạo Nhất bỗng nhiên run lên bần bật, mặc dù nửa người của y đã chìm vào trong màn sáng thế nhưng trong cái chớp mắt này, rõ ràng là…toàn thân y như bị bất động, không thể động đậy được một chút nào!
Chỉ một cái chớp mắt này vậy mà cũng khiến cho ba toà đạo đài trong cơ thể Mạnh Hạo nhanh chóng ảm đạm lại. Dường như đối với hắn mà nói, chỉ phút chốc như vậy thôi cũng đã gần như vắt kiệt toàn bộ linh lực trong người hắn.
Tranh thủ trong cái chớp nhoáng đó, với sắc mặt thoáng tái nhợt đi, Mạnh Hạo nhanh chóng vung tay lên, lôi vụ lên ngươi cũng lan dần ra xung quanh rồi nhanh chóng bao phủ lấy mười hạt châu đen như muốn tùy thời phát nổ kia. Đồng thời hắn cũng vung ra hai thanh kiếm gỗ bay thẳng tới Lý Đạo Nhất. Còn những phi kiếm kia thì lúc này cũng đã mất hết toàn bộ linh lực điều khiển, cho dù có nổ tung ra cũng chẳng còn chút năng lực tạo ra nổi gợn sóng cho màn sáng này.
Thời gian dừng lại chớp mắt cũng trôi qua, thân thể Lý Đạo Nhất cũng đã khôi phục bình thường. Cái chớp mắt kia chỉ là thoáng cái rồi trôi qua nhanh chóng, khiến cho thân thể y chỉ chợt khựng lại một cái rồi lại tiếp tục truyền tống ra ngoài. Chỉ có điều lúc này y mới chợt cảm thấy đau đớn ở tay phải truyền tới khiến y không nhịn được mà kêu lên thảm thiết, tay phải chưa kịp rút về của y đã bị hai thanh phi kiếm của Mạnh Hạo trực tiếp cắt đứt!
Còn lại một mình Mạnh Hạo trong không gian truyền thừa, sắc mặt hắn tái nhợt, khóe miệng tràn ra máu tươi, mà hư vô xung quanh hắn đã vỡ vụn rồi nhanh chóng lan tỏa như muốn cắn nuốt ra xung quanh. Tiếng sấm ì ùng khó chịu vẫn còn truyền ra trong lôi vụ, cho dù lôi vụ đã hứng chịu phần lớn xung động do mười hạt châu kia phát nổ, thì dư âm của nó cũng khiến cho màn sáng một trượng kia teo tóp lại chỉ còn khoảng nửa trượng mà thôi.
Mà lôi vụ sau đợt này cũng trở nên mỏng manh sắp tiêu tán đi, còn tia điện vẫn ẩn hiện trong đó thì đã ảm đạm đến mức gần như không nhìn thấy được nữa. Mắt thấy Lý Đạo Nhất chỉ bị đứt tay mà rời khỏi nơi này, Mạnh Hạo chỉ còn có thể than thầm trong lòng rồi nhanh chóng xoay người tới thẳng đến chỗ mặt nạ đang bị ánh sáng đỏ tím dung hợp cắn nuốt nhau bao trùm bên kia.
Vốn là Huyết quang đang chiếm ưu thế trong cuộc tranh đoạt bên trong chiếc mặt nạ, nhưng ngay khi Lý Đạo Nhất rời khỏi nơi này thì huyết quang nhanh chóng suy kiệt đi mà rớt xuống thế yếu. Lúc này tâm trạng Lý gia lão tổ trong chiếc mặt nạ vô cùng chấn kinh, còn là nổi lên lửa giận ngập trời.
“Lý Đạo Nhất!!!” Lý gia lão tổ gào thét. Lão tuy đã từng là tu sĩ, nhưng hôm nay đã hóa thân thành Huyết thần, chỉ có thể tuân theo một quy tắc duy nhất trong vùng đất truyền thừa này!
Quy tắc duy nhất nơi này, đó là người tiếp nhận truyền thừa phải có Huyết thần!
Ngược lại, huyết thần có thể tồn tại, cũng phải có người tiếp nhận truyền thừa. Một khi người kia rời khỏi nơi này, thì Huyết thần cũng sẽ tự động mà biến mất đến khi nào người tiếp nhận truyền thừa bước vào đây lại thì mới có thể xuất hiện trở lại thêm lần nữa.
Chỉ là Lý gia lão tổ lão còn đang ở trong mặt nạ nên có chút đặc thù, lão không bị tiêu tán mất nhưng khi Lý Đạo Nhất rời khỏi, trong chớp mắt lão nhanh chóng suy yếu hoàn toàn, coi như đang huyết quang đại thịnh bỗng nhanh chóng ảm đạm tối tăm hẳn đi.
Nhưng dù sao thì lão cũng đã là lão quái sống qua bốn ngàn năm, cho dù là suy yếu nhưng dưới sự điên cuồng của lão, chó ngao cũng khó mà nhanh chóng cắn nuốt được lão, chỉ là nơi này vẫn còn có Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo nhanh chóng tới gần, nhìn lướt qua không gian xung quanh dần dần vỡ nát cũng chỉ còn sót lại một vài chỗ còn nguyên vẹn, tay phải cách không nhấn một cái, ba tòa hoàn mỹ đạo đài trong cơ thể nhanh chóng vẫn chuyển tiến hành hấp thu lực lượng thiên địa linh khí bốn phía thêm lần nữa.
Linh khí nhập thể, sau đó lại được Mạnh Hạo đưa vào trong mặt nạ dung nhập tiếp sức cho chó ngao. Khiến cho chó ngao vốn được bao trùm bởi ánh sáng tím trở nên chói lòa, nhanh chóng áp chế tuyệt đối Huyết long đã bị Lý gia lão tổ đoạt xá. Mà trong nháy mắt này, chó ngao cũng chiếm quyền nhập chủ hơn một nửa đối với mặt nạ, chỉ là như vậy cũng không tính là hoan toàn nhập chủ, mặt nạ vẫn chưa thể rơi vào tay Mạnh Hạo được.
Mà Lý gia lão tổ dù sao cũng không phải là nhân vật đơn giản như vậy, trong tình cảnh tuyệt vọng bốn bề đầy nguy cơ đó, lão không những không buông tay mà còn giãy dụamãnh liệt hơn.
“Nếu như ngươi còn tiếp tục hồ đồ ngu xuẩn như vậy thì coi như hôm nay ngươi chịu chết tại đây đi. Còn nếu ngươi quy hàng, hừ, chịu buông ra để cho Huyết thần của Mạnh mỗ nhập chủ truyền thừa này. Ta hứa sẽ không để Huyết thần của ta cắn nuốt hoàn toàn ngươi mà giữ lại cho ngươi một tia thần thức. Sau này ta sẽ lựa thời cơ mà thả ngươi ra ngoài, coi như ngươi cũng có thêm cơ hội trở thành người lại!
Lựa chọn như thế nào, là tùy thuộc ở ngươi!” Nhìn không gian bốn phía đang vỡ nát hoàn toàn, những mảnh không gian còn sót lại lúc nãy cũng dần vỡ ra, còn màn sáng lối ra kia cũng co lại chỉ còn nửa trượng, Mạnh Hạo bèn quyết đoán nói.
“Lão phu dựa vào đâu để có thể trợ giúp ngươi, dựa vào đâu mà tin tưởng ngươi được chứ?” Thanh âm Lý gia lão tổ khẩn trương truyền ra ngoài, tuy biết rõ trong giờ phút sinh tử nguy cơ này, nếu lão không đồng ý, nhất định trước mắt chỉ có con đường chết, nhưng dù sao thì lão cũng không cam lòng để yên như vậy được.
“Ngươi không tin cũng phải tin.” Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra tia lạnh lẽo.
Mà thời gian cũng nhanh chóng trôi qua, chỉ trong vòng bảy hơi thở này, mảnh không gian cuối cùng còn sót lại cũng đã vỡ nát mà tiêu biến dưới sự cắn nuốt của xoáy nước kia, chỉ còn sót lại một khoảng ba bốn trượng xung quanh Mạnh Hạo và màn sáng lối ra chưa tới nửa trượng phía trên là vẫn còn cố sức chống chọi lại mà thôi. Vừa lúc đó thì truyền ra một tiếng thở dài của Lý gia lão tổ.
Bởi vì tu vi của Lý Đạo Nhất cũng đã là Trúc cơ hậu kì, y còn là đạo tử của Lý gia, vượt trội hơn hẳn Thiên kiêu, hôm nay khó lòng mà giết được y.
Trọng yếu nhất là ở chỗ chó ngao, mặt nạ kia lúc này coi như vẫn vô chủ, một khi Lý Đạo Nhất vẫn còn tại đây, thì kết cục chung quy như thế nào thì cũng không ai có thể biết được, mà Mạnh Hạo còn muốn có thêm thời gian trợ giúp chó ngao một tay. Do vậy, hắn chỉ còn nước tìm cách bức Lý Đạo Nhất rời khỏi chỗ này mà thôi.
Phương pháp…cũng chỉ có duy nhất một cách, chính là phá hủy lối ra của thế giới này!
Sương mù phía dưới mặt đất đang cuồn cuộn sôi trào dữ dội, mà không gian sụp đổ cũng dần mở rộng ra xung quanh. Vòng xoáy khổng lồ được hình thành kia cũng truyền ra tiếng nổ ầm ầm vang vọng với tần suất càng lúc càng dài và dày đặc hơn, thậm chí đến cả hơn một nửa phạm vi của tế đàn đá xanh bị vỡ nát kia cũng đã dần bị vòng xoáy nuốt chửng vào bên trong.
Cả người Mạnh Hạo bỗng nhiên nhanh chóng lùi về phía sau, mà tay áo thì hất lên, lôi vụ nhanh chóng lan ra bao phủ dần cả không trung này, rồi dần dần tiến đến gần về phía màn sáng đang nứt vỡ kia.
Sắc mặc Lý Đạo Nhất liên tục biến đổi, sau cùng y cắn răng lại, ánh mắt lộ ra tia ngoan lệ. Y bèn quét tay phải qua, cây quạt trong tay lập tức bay thẳng đến màn sáng kia. Một tiếng nổ ầm chói tai vang lên, dưới sự phá hủy đồng thời của Mạnh Hạo và Lý Đạo Nhất, màn sáng kia một lần nữa lại tan vỡ ra.
Toàn bộ màn sáng lúc này cũng nhanh chóng vỡ vụn. Sau lần tan vỡ này, phạm vi màn sáng chỉ còn lại khoảng mười trượng mà thôi, dưới mắt thường nhìn lại, thì màn sáng cũng đang nhanh chóng toái diệt rồi thu hẹp phạm vi lại.
“Dám so tàn nhẫn với Lý mỗ, ta cũng không tin ngươi không tiếc mạng mình.” Thân thể Lý Đạo Nhất cũng nhoáng một cái mà nhấc chân bước ra, trong lúc tay phải bám niệm pháp quyết cách không nhấn một cái. Lập tức phía sau lưng y hiện lên một đạo phù văn vàng chói, nhanh chóng mở rộng ra bao phủ toàn thân y rồi toàn bộ lao nhanh tới màn sáng chỉ còn lại khoảng mười trượng phía trước.
Hai mắt Mạnh Hạo chớp động lạnh lùng nhìn lại, sau đó vỗ vào túi trữ vật lấy ra mấy chục thanh phi kiếm gào thét mà đuổi theo. Mấy chục thành phi kiếm này dưới sự quán chú lực lượng ngưng tụ tu vi ba tòa đạo đài của Mạnh Hạo gào thét bay tới, đến gần màn sáng thì không thể chèo chống nổi mà tự hành nổ tung lên.
Tiếng mổ rầm rầm một lần nữa vang lên quanh quẩn, màn sáng cũng nhanh chóng từng trượng từng trượng mà vỡ tan nát, chỉ còn lại không tới hai trượng mà thôi. Tế đàn đá xanh kia cũng bị vỡ tan rồi bị vùng nước xoáy cắn nuốt hoàn toàn, mà vòng nước xoáy này cũng theo đà mà tiếp tục hướng thẳng về phía hai người Mạnh Hạo và Lý Đạo Nhất.
Toàn bộ không gian truyền thừa lúc này có thể tùy thời mà hoàn toàn tan vỡ, bốn phía trong không gian cũng đã không ngừng xuất hiện những khe nứt gãy dọc ngang chằng chịt, mà bát phương tám hương lúc này cũng mang đầy khí tức bạo ngược cùng nới tiếng nổ rầm rầm inh tai nhức óc.
Nhìn thấy màn sáng lối ra kia đang nhanh chóng mà co rút lại chỉ còn khoảng gần một trượng, mà Mạnh Hạo lại tiếp tục vỗ túi trữ vật lôi ra thêm mấy chục thanh phi kiếm nữa, sắc mặt của Lý Đạo Nhất rút cục cũng đại biến.
Một khi mấy chục thanh phi kiếm kia lại nổ tung lên tại lối ra một lần nữa, cái màn sáng chỉ còn khoảng một trượng kia nhất định sẽ hoàn toàn nát bấy ngay tức khắc. Lúc này Lý Đạo Nhất mới phát hiện được, Mạnh Hạo thật sự buông bỏ cả tính mệnh hắn, đem lối đi kia hoàn toán phá hủy, đồng thời cũng mạnh mẽ mà kéo y lưu lại chỗ này.
Mà lúc này, Mạnh Hạo cũng hất tay áo vung lên đồng thời đưa người đạp lên một thanh phi kiếm tiến tới màn sáng. Nhìn thái độ bên ngoài của hắn, phảng phất như hắn đã quyết định buông bỏ truyền thừa mà rời khỏi đây, còn dáng vẻ hắn bây giờ rõ ràng là muốn phá hủy hoàn toàn lối ra sau khi rời khỏi nơi này. Coi như Lý Đạo Nhất có thể đoạt được Huyết tiên truyền thừa, thì cũng vô pháp mà rời khỏi đây.
Ánh mắt Lý Đạo Nhất lộ ra vẻ do dự một hồi, nếu như cứ để mặc Mạnh Hạo làm vậy thì chính mình sau khi lấy được Huyết tiên truyền thừa cũng chẳng có ích lợi gì nữa. Còn bây giờ nhìn màn sáng chỉ còn một trượng vô cùng yếu ớt kia, y có đi ngăn cản Mạnh Hạo lại cũng khó mà tránh khỏi tạo ra ba động khiến màn sáng đó bị tan vỡ.
“Nếu một khi ta rời khỏi đây, truyền thừa này…”
Căn bản thì y chưa bao giờ nghĩ tới cảnh mình sẽ bị chôn vùi tại đây. Y là Lý gia đạo tử, tương lai sáng lạng vô cùng, cho dù y thất bại trong quá trình tranh đoạt truyền thừa Huyết tiên lần này, căn bản cũng không ảnh hưởng gì tới tương lai phong quang được dự báo trước của y, còn nếu phải táng thân nơi này thì….
“So sánh với tính mạng của ta, truyền thừa này thì tính là cái gì chứ, lão tổ cũng tính là cái gì? Bất quá nếu như ta đã không đạt được truyền thừa này, thì cho dù ngươi có đoạt được cũng phải chịu chôn vùi ở nơi này đi!” Hai mắt Lý Đạo Nhất đỏ vằn, y gầm lên, sau đó cả người vọt lên. Đồng thời y cũng phun ra một ngụm máu tươi, rồi nhanh chóng dung nhập vào toàn bộ hơi máu đó hóa thành một đạo Huyết ảnh, tốc độ tăng vọt lên gấp mấy lần lúc trước, rồi nhanh chóng vượt qua phi kiếm của Mạnh Hạo. Ngay trước khi đám phi kiếm của Mạnh Hạo chuẩn bị nổ tung, mà Mạnh Hạo cũng đã đến gần sát màn sáng, Lý Đạo Nhất đã mạnh mẽ hiện phía trước Mạnh Hạo, vượt lên cách Mạnh Hạo một bước mà lao thẳng vào trong màn sáng kia.
Ngay trong thời khắc Lý Đạo Nhất bước vào màn sáng, y vung tay phải hất ra một nắm hơn mười hạt châu đen nhánh hướng về phía sau. Ý đồ của y là muốn đem toàn bộ màn sáng phía sau lưng y phá hủy hoàn toàn, chặt đứt toàn bộ đường ra của Mạnh Hạo.
Nhưng vào lúc hơn mười hạt châu kia sắp nổ tung, mà toàn bô thận thể của Lý Đạo Nhất trừ cánh tay phải duỗi ra kia đã hoàn toàn biến mất phía sau màn sáng, Mạnh Hạo hít sâu vào một hơi dài. Hắn đưa tay phải ra chỉ về phía trước, một đạo thuật pháp mà hắn đã chuẩn bị ngay từ lúc đầu nhanh chóng được triển khai!
“Phong yêu đệ bát cấm, phong thân!” hai mắt Mạnh Hạo đỏ ngầu, hô lên một tiếng trầm thấp, lần đầu tiên triển khai thần thông thuật pháp mà hắn học được từ chỗ Phong yêu đời thứ tám ở trong hố sâu của sơn cốc kia.
Từ khi Mạnh Hạo ngộ ra được thuật pháp này, hắn cũng đã nhiều lần mày mò thi triển nhưng vẩn chưa thể thành công lần nào. Chỉ là khi bước vào nơi Huyết tiên truyền thừa, trong lúc cảm ngộ đạo văn tại đệ ngũ trận, trong lòng hắn mới có thể thấu triệt được phong yêu đệ bát cấm này.
Hôm nay, với ba toàn hoàn mỹ đạo đài trong cơ thể, trong khoảnh khắc ngón tay Mạnh Hạo nâng lên, hắn có một cảm giác vô cùng rõ ràng. Cảm giác hắn…có thể thành công thực hiện đạo pháp này, thậm chí ngay trước cả lúc Mạnh Hạo đấu pháp cùng với Lý Đạo Nhất, khi hắn đang chuẩn bị cho công tác chuẩn bị đạo thần thông này, thì cái cảm giác này đã xuất hiện rồi!
Một chỉ rơi xuống, toàn bộ thế giới này trong chớp mắt bỗng dưng ầm ầm chấn động, nếu có thể cẩn thận chú ý, thì có thể phát hiện ra chấn động này không đến từ thế giới đang sụp đổ này, mà là truyền ra từ thân thể và từ ngón tay của hắn.
Dường như có một tia tồn tại ở trong cái thế giới đang dần toái diệt này, một khí tức vô hình đang dần hiển lộ ra. Khí tức này không chỗ nào không có, dường như nó còn dung nhập cả vào bên trong thiên địa linh khí, hóa thành một thế giới bóng chồng. Trong cái chấn động vừa rồi, ngoại trừ thân thể và ngón tay của Mạnh Hạo, ngay cả Lý Đạo Nhất trong thế giới trọng điệp kia cũng xuất hiện một bóng dáng trọng điệp của y!
Ngay lúc tia khí tức này xuất hiện, thì Lý Đạo Nhất bỗng nhiên run lên bần bật, mặc dù nửa người của y đã chìm vào trong màn sáng thế nhưng trong cái chớp mắt này, rõ ràng là…toàn thân y như bị bất động, không thể động đậy được một chút nào!
Chỉ một cái chớp mắt này vậy mà cũng khiến cho ba toà đạo đài trong cơ thể Mạnh Hạo nhanh chóng ảm đạm lại. Dường như đối với hắn mà nói, chỉ phút chốc như vậy thôi cũng đã gần như vắt kiệt toàn bộ linh lực trong người hắn.
Tranh thủ trong cái chớp nhoáng đó, với sắc mặt thoáng tái nhợt đi, Mạnh Hạo nhanh chóng vung tay lên, lôi vụ lên ngươi cũng lan dần ra xung quanh rồi nhanh chóng bao phủ lấy mười hạt châu đen như muốn tùy thời phát nổ kia. Đồng thời hắn cũng vung ra hai thanh kiếm gỗ bay thẳng tới Lý Đạo Nhất. Còn những phi kiếm kia thì lúc này cũng đã mất hết toàn bộ linh lực điều khiển, cho dù có nổ tung ra cũng chẳng còn chút năng lực tạo ra nổi gợn sóng cho màn sáng này.
Thời gian dừng lại chớp mắt cũng trôi qua, thân thể Lý Đạo Nhất cũng đã khôi phục bình thường. Cái chớp mắt kia chỉ là thoáng cái rồi trôi qua nhanh chóng, khiến cho thân thể y chỉ chợt khựng lại một cái rồi lại tiếp tục truyền tống ra ngoài. Chỉ có điều lúc này y mới chợt cảm thấy đau đớn ở tay phải truyền tới khiến y không nhịn được mà kêu lên thảm thiết, tay phải chưa kịp rút về của y đã bị hai thanh phi kiếm của Mạnh Hạo trực tiếp cắt đứt!
Còn lại một mình Mạnh Hạo trong không gian truyền thừa, sắc mặt hắn tái nhợt, khóe miệng tràn ra máu tươi, mà hư vô xung quanh hắn đã vỡ vụn rồi nhanh chóng lan tỏa như muốn cắn nuốt ra xung quanh. Tiếng sấm ì ùng khó chịu vẫn còn truyền ra trong lôi vụ, cho dù lôi vụ đã hứng chịu phần lớn xung động do mười hạt châu kia phát nổ, thì dư âm của nó cũng khiến cho màn sáng một trượng kia teo tóp lại chỉ còn khoảng nửa trượng mà thôi.
Mà lôi vụ sau đợt này cũng trở nên mỏng manh sắp tiêu tán đi, còn tia điện vẫn ẩn hiện trong đó thì đã ảm đạm đến mức gần như không nhìn thấy được nữa. Mắt thấy Lý Đạo Nhất chỉ bị đứt tay mà rời khỏi nơi này, Mạnh Hạo chỉ còn có thể than thầm trong lòng rồi nhanh chóng xoay người tới thẳng đến chỗ mặt nạ đang bị ánh sáng đỏ tím dung hợp cắn nuốt nhau bao trùm bên kia.
Vốn là Huyết quang đang chiếm ưu thế trong cuộc tranh đoạt bên trong chiếc mặt nạ, nhưng ngay khi Lý Đạo Nhất rời khỏi nơi này thì huyết quang nhanh chóng suy kiệt đi mà rớt xuống thế yếu. Lúc này tâm trạng Lý gia lão tổ trong chiếc mặt nạ vô cùng chấn kinh, còn là nổi lên lửa giận ngập trời.
“Lý Đạo Nhất!!!” Lý gia lão tổ gào thét. Lão tuy đã từng là tu sĩ, nhưng hôm nay đã hóa thân thành Huyết thần, chỉ có thể tuân theo một quy tắc duy nhất trong vùng đất truyền thừa này!
Quy tắc duy nhất nơi này, đó là người tiếp nhận truyền thừa phải có Huyết thần!
Ngược lại, huyết thần có thể tồn tại, cũng phải có người tiếp nhận truyền thừa. Một khi người kia rời khỏi nơi này, thì Huyết thần cũng sẽ tự động mà biến mất đến khi nào người tiếp nhận truyền thừa bước vào đây lại thì mới có thể xuất hiện trở lại thêm lần nữa.
Chỉ là Lý gia lão tổ lão còn đang ở trong mặt nạ nên có chút đặc thù, lão không bị tiêu tán mất nhưng khi Lý Đạo Nhất rời khỏi, trong chớp mắt lão nhanh chóng suy yếu hoàn toàn, coi như đang huyết quang đại thịnh bỗng nhanh chóng ảm đạm tối tăm hẳn đi.
Nhưng dù sao thì lão cũng đã là lão quái sống qua bốn ngàn năm, cho dù là suy yếu nhưng dưới sự điên cuồng của lão, chó ngao cũng khó mà nhanh chóng cắn nuốt được lão, chỉ là nơi này vẫn còn có Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo nhanh chóng tới gần, nhìn lướt qua không gian xung quanh dần dần vỡ nát cũng chỉ còn sót lại một vài chỗ còn nguyên vẹn, tay phải cách không nhấn một cái, ba tòa hoàn mỹ đạo đài trong cơ thể nhanh chóng vẫn chuyển tiến hành hấp thu lực lượng thiên địa linh khí bốn phía thêm lần nữa.
Linh khí nhập thể, sau đó lại được Mạnh Hạo đưa vào trong mặt nạ dung nhập tiếp sức cho chó ngao. Khiến cho chó ngao vốn được bao trùm bởi ánh sáng tím trở nên chói lòa, nhanh chóng áp chế tuyệt đối Huyết long đã bị Lý gia lão tổ đoạt xá. Mà trong nháy mắt này, chó ngao cũng chiếm quyền nhập chủ hơn một nửa đối với mặt nạ, chỉ là như vậy cũng không tính là hoan toàn nhập chủ, mặt nạ vẫn chưa thể rơi vào tay Mạnh Hạo được.
Mà Lý gia lão tổ dù sao cũng không phải là nhân vật đơn giản như vậy, trong tình cảnh tuyệt vọng bốn bề đầy nguy cơ đó, lão không những không buông tay mà còn giãy dụamãnh liệt hơn.
“Nếu như ngươi còn tiếp tục hồ đồ ngu xuẩn như vậy thì coi như hôm nay ngươi chịu chết tại đây đi. Còn nếu ngươi quy hàng, hừ, chịu buông ra để cho Huyết thần của Mạnh mỗ nhập chủ truyền thừa này. Ta hứa sẽ không để Huyết thần của ta cắn nuốt hoàn toàn ngươi mà giữ lại cho ngươi một tia thần thức. Sau này ta sẽ lựa thời cơ mà thả ngươi ra ngoài, coi như ngươi cũng có thêm cơ hội trở thành người lại!
Lựa chọn như thế nào, là tùy thuộc ở ngươi!” Nhìn không gian bốn phía đang vỡ nát hoàn toàn, những mảnh không gian còn sót lại lúc nãy cũng dần vỡ ra, còn màn sáng lối ra kia cũng co lại chỉ còn nửa trượng, Mạnh Hạo bèn quyết đoán nói.
“Lão phu dựa vào đâu để có thể trợ giúp ngươi, dựa vào đâu mà tin tưởng ngươi được chứ?” Thanh âm Lý gia lão tổ khẩn trương truyền ra ngoài, tuy biết rõ trong giờ phút sinh tử nguy cơ này, nếu lão không đồng ý, nhất định trước mắt chỉ có con đường chết, nhưng dù sao thì lão cũng không cam lòng để yên như vậy được.
“Ngươi không tin cũng phải tin.” Hai mắt Mạnh Hạo lộ ra tia lạnh lẽo.
Mà thời gian cũng nhanh chóng trôi qua, chỉ trong vòng bảy hơi thở này, mảnh không gian cuối cùng còn sót lại cũng đã vỡ nát mà tiêu biến dưới sự cắn nuốt của xoáy nước kia, chỉ còn sót lại một khoảng ba bốn trượng xung quanh Mạnh Hạo và màn sáng lối ra chưa tới nửa trượng phía trên là vẫn còn cố sức chống chọi lại mà thôi. Vừa lúc đó thì truyền ra một tiếng thở dài của Lý gia lão tổ.
/391
|