Mạnh Hạo hừ lạnh, tay phải nhấc lên vỗ vào túi càn khôn. Hai thanh kiếm gỗ xuất hiện vô thanh vô tức, sau đó một tờ phù rơi vào tay Mạnh Hạo, che dấu thân thể hắn.
Vừa lúc ấy, thân ảnh quỷ dị của nam tử mặt vàng đã trôi nổi trên ngọn núi. Hắn đi qua nơi nào là nơi ấy thực vật héo rũ như bị hút đi tất cả sinh cơ. Đá xanh lát đường cũng hóa thành màu xám. Trong chớp mắt, cả ngọn núi như bao phủ bởi một màn tử khí nồng đậm.
Suốt cả quá trình ấy, người bên ngoài không ai có thể phát hiện ra hắn.
Thân ảnh ấy tới trước lầu các Mạnh Hạo đang ở, không dừng lại mà xuyên thấu qua những bức tường, xuất hiện trên lầu hai.
Dưới ánh trăng, cả người hắn phiên bồng hư ảo, hai mắt vô thần nhưng có tia sáng âm u lóng lánh, hiện lên vẻ yêu dị không dễ để miêu tả. Hắn hướng nhanh đi lên lầy hai.
Mạnh Hạo không cử động. Hắn khoanh chân ngồi tại chỗ, cả người bị lá phù che mờ nhưng vẫn đang quan sát thân ảnh hiện ra trước mắt. Vừa nhìn là hắn nhận ra thân phận đối phương ngay. Chỉ là, bộ dáng hiện giờ của đối phương rõ ràng không giống bình thường. Mạnh Hạo nhớ tới tiếng gào rú đêm qua trên ngọn núi, chính là ngọn núi mà nam tử mặt vàng này cư ngụ.
Giờ phút này, Mạnh Hạo đã hiểu được hơn phân nửa những chuyện đã xảy ra rồi.
“Người này đã chết, bị người khác biến thành khôi lỗi, hoặc đã bị người nào đó điều khiển mất rồi…”. Đang lúc Mạnh Hạo suy nghĩ, bỗng thân thể hắn khẽ động, trong chớp mắt đã dời đi một trượng.
“Uỳnh” một tiếng vang lên. Một làn sóng gợn khuếch tán tới nơi Mạnh Hạo vừa rời đi. Nơi làn sóng đi qua, bàn ghế liền trở thành tro bụi. Thân ảnh của nam tử mặt vàng đánh về phía Mạnh Hạo, ánh mắt âm u như có thể nhìn thấu chuyện Mạnh Hạo đang tàng hình.
Ánh mắt Mạnh Hạo chuyển thành linh đông, dứt khoát lấy Ẩn Thân Phù xuống, tay phải nâng lên bấm niệm pháp quyết. Hai thanh kiếm gỗ liền bay ra, nhằm thẳng thân ảnh vừa tới. Thân ảnh này không né tránh, tùy ý để cho hai thanh kiếm đâm xuyên qua hình thành hai lỗ thủng nhưng không có chút máu tươi nào trào ra. Mọi thứ giống như nam tử mặt vàng này chỉ còn da bọc xương mà không còn chút huyết nhục nào trên người.
Kỳ dị hơn là lỗ thủng trên người nam tử này tự động mở rộng ra tạo thành một miệng hố lớn, xông thẳng tới như muốn thôn phệ lấy Mạnh Hạo.
Thần sắc Mạnh Hạo không thay đổi, chuyển thân lùi về sau cùng lúc đưa tay bấm pháp quyết. Hắn vung về trước, một con rông lửa hiện ra, gào thét tiến về phía đối phương. Thân ảnh của năm tử mặt vàng vẫn không né tránh như trước, còn chủ động lao thẳng tới để cho màn lửa thôn phệ.
Thân ảnh này nhìn Mạnh Hạo, khóe miệng chợt nhếch lên thành một nụ cười, trơ hàm răng đánh tới Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo nhíu mày. Hai tay hắn bấm pháp quyết rồi đưa ra trước. Từ trong túi trữ vật bay ra không ít phi kiếm. Những thanh phi kiếm này vừa bay ra liền tự bạo, hóa thành vô số mảnh vỡ hình thành một làn sóng tấn công thân ảnh vàng vọt kia. Hai thanh kiếm gỗ cũng quay trở lại, nhằm thẳng đầu lâu của thân ảnh mà xông tới.
Tấm lưới màu đen cũng được Mạnh Hạo thả ra.
Âm thanh va chạm vang lên liên tục. Những mảnh vỡ phi kiếm kia bao phủ lấy thân ảnh, mang thân thể xé nhỏ. Hai thanh kiếm gỗ xuyên thấu qua đầu lâu khiến thân ảnh như không chịu nổi, bộ mặt cũng chỉ còn một nửa nguyên vẹn nhưng nửa mặt còn lại vẫn như trước, nhe răng lộ ra nụ cười quỷ dị đánh về phía Mạnh Hạo. Tấm lưới màu đen đã bao phủ thân ảnh vàng vọt ấy, nhưng theo khoảng cách giữa các mắt lưới, thân ảnh vàng vọt lại vặn vẹo chui ra. Trên thân ảnh ấy hình thành từng luồng hấp lực khiến tầng lầu thứ hai run rẩy, cảm giác như sắp bị thân ảnh áy nuốt vào trong người.
“Đánh hay lắm! Vì thân thể nó vốn không tồn tại sinh cơ, chẳng trách có thể tiêu diệt không ít tu sĩ Trúc Cơ khác.” Mạnh Hạo nhíu mày, nhìn thân ảnh trước mặt, trong mắt càng lộ ra những tia nhìn bén nhọn. Thân ảnh vàng vọt vừa lao tới, Mạnh Hạo liền nâng tay phải lên bấm pháp quyết, hóa tay thành chỉ hướng xuống mặt đất.
“Phong yêu….”
“Đệ bát cấm, phong thân!” Mạnh Hạo nâng tay phải lên, chỉ về phía thân ảnh quỷ dị.
Lầu các chấn động mãnh liệt, toàn bộ ngọn núi cũng chấn động theo. Chấn động này không giống chấn động thực mà như một loại cảm giác hư ảo. Cùng lúc đó, toàn bộ thế giới trước mắt Mạnh Hạo như ngưng đọng lại, xuất hiện những hư ảnh.
Ở trong ấy cũng có lầu các, có ngọn núi, có bốn phía hư vô. Trong lầu các xuất hiện thân ảnh vàng vọt.
Từ ánh mắt của thân ảnh ấy, lần đầu tiên lộ ra vẻ hoảng sợ không tin nổi. Cái miệng há to như muốn kêu lên mà không thể truyền ra ngoài thành tiếng được. Thân thể hắn giống như đã bị toàn bộ thế giới hư ảnh ấy trấn áp, trói buộc khiến nó không thể nhúc nhích.
Trong chớp mắt này, Mạnh Hạo phóng về trước, tay phải nhấc lên, ngón cái chỉ trên bụng vẽ một cái, ngón tay hắn liền xuất hiện vết thương, từ đó nhỏ xuống một giọt máu tươi. Trong tích tắc, giọt máu như biến trở thành huyết chỉ.
Thuật pháp này Mạnh Hạo lấy được tử Huyết Tiên truyền thừa, lưu lại trong đầu. Không cần phải đeo mặt nạ lên mặt mà vẫn có thể triển khai một trong tam thức thần thông. Chỉ có điều thuật này cần quá nhiều lực lượng, cho nên lúc này Mạnh Hạo chỉ có thể xuất ra huyết chỉ, còn huyết ấn cùng với huyết sát giới hắn chưa thể thi triển ra.
Vài vạn năm rồi huyết chỉ mới xuất hiện lại trên Nam Vực, bản thân nó đã cường hãn vô cùng, hiện giờ được bổ trợ bởi trận pháp Mạnh Hạo có được từ Huyết Tiên truyền thừa, lực lượng ngưng tụ không bị tiêu tán ra ngoài cho nên một chỉnày, phối hợp với đạo đài hoàn mỹ Trúc Cơ khiến cho đám đạo tử các tông môn mà thấy cũng phải rung động kịch liệt.
Thân ảnh Mạnh Hạo tới gần, tay phải của hắn chỉ thẳng vào mi tâm của thân ảnh vàng vọt kia, hướng xuống phía dưới mà vẽ một cái. Một tiếng kêu thê lương vang lên. Thân ảnh quỷ dị run rẩy. Một lỗ thủng lớn màu máu xuất hiện từ mi tâm hắn, từ đó tản ra một lượng khí lớn màu xám không bị khống chế đang tản ra. Thân thể của nó chợt khôi phục chuyển động, nhanh chóng lui về phía sau, thoát khỏi lầu các của Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo không chần chừ, nhanh chóng đuổi theo. Mắt thấy thân ảnh ấy chạy nhanh nhưng không gian bốn phía quá yên tĩnh, một sự yên tĩnh có phần quỷ dị làm hắn dừng bước, không tiếp tục truy kích nữa. Hắn trầm ngâm một lát rồi quay lại lầu các của mình, vỗ tay phải vào túi càn khôn lấy ra Như Ý Ấn, rót linh lực vào đó. Trong ấy chợt hiện ra dấu hiệu truyền tống.
Mạnh Hạo buông lỏng tinh thần, không lựa chọn truyền tống mà nhìn ra bên ngoài bằng ánh mắt lạnh lùng. Nếu có chuyện bất trắc xảy ra, hắn sẽ ngay lập tức ly khai nơi này.
Không lâu sau, bốn phía sơn mạch đang yên tĩnh bỗng truyền ra một tiếng thét thê lương. Tiếng kêu thảm ấy xuất hiện năm lần. Có thể thấy từ nơi phát ra tiếng thét là thân ảnh ba đệ tử của Thanh La Tông đã bị héo rũ, huyết nhục bị hút sạch chỉ còn da bọc xương trên người.
Đêm nay đã không còn yên tĩnh được nữa.
Có không ít tu sĩ Trúc Cơ bừng tỉnh, đệ tử Thanh La Tông được xuất động tìm kiếm cho tới hừng đông mới tạm dừng lại.
Có nhiều người tận mắt thấy ba tên đệ tử Thanh La Tông bị tàn sát, thêm vào đó là hai tán tu đạt tới Trúc Cơ cũng bị giết bởi một thân ảnh. Thân ảnh ấy cuối cùng bị trưởng lão Thanh La Tông trấn áp, coi như trả lại công đạo cho những người đã chết. Sau đó, không xuất hiện việc tu sĩ Trúc Cơ bị chết một cách bất ngờ nữa. Mọi người cũng dần thôi nhắc tới chuyện này.
Thời gian trôi qua, đã sáu ngày từ lúc Mạnh Hạo tiến vào Thanh La Tông. Sau mấy ngày, Mạnh Hạo vẫn hết sức cẩn thận đề phòng nhưng không có kẻ nào tìm tới gây phiền toái. Cho tới sáng sớm ngày thứ bảy, không trung vang lên từng tiếng chuông quanh quẩn, truyền khắp các ngọn núi có tu sĩ Trúc Cơ cư ngụ.
“Chư vị đạo hữu! Các ngươi đã lấy được La Địa Đan, thời điểm thực hiện ước định đã tới. Nếu có thể giúp Thanh La Tông ta đạt được vật cần thiết, sẽ được tặng thêm La Địa Đan nữa!” Theo sau sự xuất hiện của âm thanh này, nhiều đạo hào quang từ trong các ngọn núi bay ra. Mạnh Hạo cũng xuất hiện trong số ấy, đứng giữa không trung, ánh mắt lạnh lùng.
Từ trong đất của Thanh La Tông cũng có vài chục thân ảnh đứng trên những tấm la bàn màu xanh to lớn bay ra, vờn quanh giữa không trung. Trên mỗi la bàn đó đa số có khoảng từ ba tới năm người mặc đạo bào của Thanh La Tông. Mỗi chiếc la bàn như thế đều có một tu sĩ Trúc Cơ.
Đám đệ tử Ngưng Khí đi theo đều mang sắc mặt khó coi xen lẫn âu lo. Bọn họ rõ ràng không dám chống lại tông ý, là những đệ tử ngoại môn tư chất tầm thường.
Ngay sau đó, từ trong trăm ngọn của Thanh La Tông bay ra mười chiếc la bàn màu tím lớn cỡ trăm trượng. Trên mỗi mặt la bàn đều có một người khoanh chân ngồi. Trong đó, nữ tử gọi Hàn Bối lúc trước gặp Mạnh Hạo cũng là một trong số ấy. Ngoài ra còn có chín cái la bàn khác, trên mỗi cái đều có người ngồi, có cả nam, cả nữ. Vẻ mặt những người này tràn đầy hưng phấn.
Đám này bay ra giữa không trung, tiếp theo đó là một mặt la bàn lớn cỡ ba ngàn trượng màu vàng cũng bay ra theo. Trên mặt la bàn có ba người khoanh chân ngồi, trong đó có hai nam một nữ. Ngoài trừ Trần trưởng lão ra, hai người khác đều có tuổi cỡ trung niên, thần sắc lạnh lùng. Tu vi tản ra đều đạt tới Kết Đan. Ba người này vừa xuất hiện đã gây chấn động trong đám tu sĩ.
Theo sau sự xuất hiện của mặt la bàn này, có một chiếc la bàn nhỏ hơn một chút, cỡ chừng mấy trăm trượng màu tím xuất hiện. Ngồi trên mặt la bàn là một ông lão mặc áo bào tím.
Trên mặt lão già này có một cái bớt màu đen, phá hư dáng vẻ tiên phong đạo cốt của lão khiến vẻ mặt ấy có chút dữ tợn. Lão giả xuất hiện khiến cho trời đất bốn phương tám hướng như tối sầm lại.
Ánh mắt Mạnh Hạo không nhìn lão mà tập trung vào thân ảnh phía sau. Một mặt la bàn cực lớn chứa mấy trăm tu sĩ đang bay tới. Trong số đó, có một nữ nhân.
Khi nhìn vào nữ nhân này, trong óc Mạnh Hạo chợt phảng phất thanh âm từ năm xưa vọng lại.
“Ta đã đi qua Dưỡng Đan Phường, viên Dưỡng Nhan Đan ngươi tặng ta không phải được đổi từ đó!”
Nữ nhân này, chính là Hứa sư tỷ!
Vừa lúc ấy, thân ảnh quỷ dị của nam tử mặt vàng đã trôi nổi trên ngọn núi. Hắn đi qua nơi nào là nơi ấy thực vật héo rũ như bị hút đi tất cả sinh cơ. Đá xanh lát đường cũng hóa thành màu xám. Trong chớp mắt, cả ngọn núi như bao phủ bởi một màn tử khí nồng đậm.
Suốt cả quá trình ấy, người bên ngoài không ai có thể phát hiện ra hắn.
Thân ảnh ấy tới trước lầu các Mạnh Hạo đang ở, không dừng lại mà xuyên thấu qua những bức tường, xuất hiện trên lầu hai.
Dưới ánh trăng, cả người hắn phiên bồng hư ảo, hai mắt vô thần nhưng có tia sáng âm u lóng lánh, hiện lên vẻ yêu dị không dễ để miêu tả. Hắn hướng nhanh đi lên lầy hai.
Mạnh Hạo không cử động. Hắn khoanh chân ngồi tại chỗ, cả người bị lá phù che mờ nhưng vẫn đang quan sát thân ảnh hiện ra trước mắt. Vừa nhìn là hắn nhận ra thân phận đối phương ngay. Chỉ là, bộ dáng hiện giờ của đối phương rõ ràng không giống bình thường. Mạnh Hạo nhớ tới tiếng gào rú đêm qua trên ngọn núi, chính là ngọn núi mà nam tử mặt vàng này cư ngụ.
Giờ phút này, Mạnh Hạo đã hiểu được hơn phân nửa những chuyện đã xảy ra rồi.
“Người này đã chết, bị người khác biến thành khôi lỗi, hoặc đã bị người nào đó điều khiển mất rồi…”. Đang lúc Mạnh Hạo suy nghĩ, bỗng thân thể hắn khẽ động, trong chớp mắt đã dời đi một trượng.
“Uỳnh” một tiếng vang lên. Một làn sóng gợn khuếch tán tới nơi Mạnh Hạo vừa rời đi. Nơi làn sóng đi qua, bàn ghế liền trở thành tro bụi. Thân ảnh của nam tử mặt vàng đánh về phía Mạnh Hạo, ánh mắt âm u như có thể nhìn thấu chuyện Mạnh Hạo đang tàng hình.
Ánh mắt Mạnh Hạo chuyển thành linh đông, dứt khoát lấy Ẩn Thân Phù xuống, tay phải nâng lên bấm niệm pháp quyết. Hai thanh kiếm gỗ liền bay ra, nhằm thẳng thân ảnh vừa tới. Thân ảnh này không né tránh, tùy ý để cho hai thanh kiếm đâm xuyên qua hình thành hai lỗ thủng nhưng không có chút máu tươi nào trào ra. Mọi thứ giống như nam tử mặt vàng này chỉ còn da bọc xương mà không còn chút huyết nhục nào trên người.
Kỳ dị hơn là lỗ thủng trên người nam tử này tự động mở rộng ra tạo thành một miệng hố lớn, xông thẳng tới như muốn thôn phệ lấy Mạnh Hạo.
Thần sắc Mạnh Hạo không thay đổi, chuyển thân lùi về sau cùng lúc đưa tay bấm pháp quyết. Hắn vung về trước, một con rông lửa hiện ra, gào thét tiến về phía đối phương. Thân ảnh của năm tử mặt vàng vẫn không né tránh như trước, còn chủ động lao thẳng tới để cho màn lửa thôn phệ.
Thân ảnh này nhìn Mạnh Hạo, khóe miệng chợt nhếch lên thành một nụ cười, trơ hàm răng đánh tới Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo nhíu mày. Hai tay hắn bấm pháp quyết rồi đưa ra trước. Từ trong túi trữ vật bay ra không ít phi kiếm. Những thanh phi kiếm này vừa bay ra liền tự bạo, hóa thành vô số mảnh vỡ hình thành một làn sóng tấn công thân ảnh vàng vọt kia. Hai thanh kiếm gỗ cũng quay trở lại, nhằm thẳng đầu lâu của thân ảnh mà xông tới.
Tấm lưới màu đen cũng được Mạnh Hạo thả ra.
Âm thanh va chạm vang lên liên tục. Những mảnh vỡ phi kiếm kia bao phủ lấy thân ảnh, mang thân thể xé nhỏ. Hai thanh kiếm gỗ xuyên thấu qua đầu lâu khiến thân ảnh như không chịu nổi, bộ mặt cũng chỉ còn một nửa nguyên vẹn nhưng nửa mặt còn lại vẫn như trước, nhe răng lộ ra nụ cười quỷ dị đánh về phía Mạnh Hạo. Tấm lưới màu đen đã bao phủ thân ảnh vàng vọt ấy, nhưng theo khoảng cách giữa các mắt lưới, thân ảnh vàng vọt lại vặn vẹo chui ra. Trên thân ảnh ấy hình thành từng luồng hấp lực khiến tầng lầu thứ hai run rẩy, cảm giác như sắp bị thân ảnh áy nuốt vào trong người.
“Đánh hay lắm! Vì thân thể nó vốn không tồn tại sinh cơ, chẳng trách có thể tiêu diệt không ít tu sĩ Trúc Cơ khác.” Mạnh Hạo nhíu mày, nhìn thân ảnh trước mặt, trong mắt càng lộ ra những tia nhìn bén nhọn. Thân ảnh vàng vọt vừa lao tới, Mạnh Hạo liền nâng tay phải lên bấm pháp quyết, hóa tay thành chỉ hướng xuống mặt đất.
“Phong yêu….”
“Đệ bát cấm, phong thân!” Mạnh Hạo nâng tay phải lên, chỉ về phía thân ảnh quỷ dị.
Lầu các chấn động mãnh liệt, toàn bộ ngọn núi cũng chấn động theo. Chấn động này không giống chấn động thực mà như một loại cảm giác hư ảo. Cùng lúc đó, toàn bộ thế giới trước mắt Mạnh Hạo như ngưng đọng lại, xuất hiện những hư ảnh.
Ở trong ấy cũng có lầu các, có ngọn núi, có bốn phía hư vô. Trong lầu các xuất hiện thân ảnh vàng vọt.
Từ ánh mắt của thân ảnh ấy, lần đầu tiên lộ ra vẻ hoảng sợ không tin nổi. Cái miệng há to như muốn kêu lên mà không thể truyền ra ngoài thành tiếng được. Thân thể hắn giống như đã bị toàn bộ thế giới hư ảnh ấy trấn áp, trói buộc khiến nó không thể nhúc nhích.
Trong chớp mắt này, Mạnh Hạo phóng về trước, tay phải nhấc lên, ngón cái chỉ trên bụng vẽ một cái, ngón tay hắn liền xuất hiện vết thương, từ đó nhỏ xuống một giọt máu tươi. Trong tích tắc, giọt máu như biến trở thành huyết chỉ.
Thuật pháp này Mạnh Hạo lấy được tử Huyết Tiên truyền thừa, lưu lại trong đầu. Không cần phải đeo mặt nạ lên mặt mà vẫn có thể triển khai một trong tam thức thần thông. Chỉ có điều thuật này cần quá nhiều lực lượng, cho nên lúc này Mạnh Hạo chỉ có thể xuất ra huyết chỉ, còn huyết ấn cùng với huyết sát giới hắn chưa thể thi triển ra.
Vài vạn năm rồi huyết chỉ mới xuất hiện lại trên Nam Vực, bản thân nó đã cường hãn vô cùng, hiện giờ được bổ trợ bởi trận pháp Mạnh Hạo có được từ Huyết Tiên truyền thừa, lực lượng ngưng tụ không bị tiêu tán ra ngoài cho nên một chỉnày, phối hợp với đạo đài hoàn mỹ Trúc Cơ khiến cho đám đạo tử các tông môn mà thấy cũng phải rung động kịch liệt.
Thân ảnh Mạnh Hạo tới gần, tay phải của hắn chỉ thẳng vào mi tâm của thân ảnh vàng vọt kia, hướng xuống phía dưới mà vẽ một cái. Một tiếng kêu thê lương vang lên. Thân ảnh quỷ dị run rẩy. Một lỗ thủng lớn màu máu xuất hiện từ mi tâm hắn, từ đó tản ra một lượng khí lớn màu xám không bị khống chế đang tản ra. Thân thể của nó chợt khôi phục chuyển động, nhanh chóng lui về phía sau, thoát khỏi lầu các của Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo không chần chừ, nhanh chóng đuổi theo. Mắt thấy thân ảnh ấy chạy nhanh nhưng không gian bốn phía quá yên tĩnh, một sự yên tĩnh có phần quỷ dị làm hắn dừng bước, không tiếp tục truy kích nữa. Hắn trầm ngâm một lát rồi quay lại lầu các của mình, vỗ tay phải vào túi càn khôn lấy ra Như Ý Ấn, rót linh lực vào đó. Trong ấy chợt hiện ra dấu hiệu truyền tống.
Mạnh Hạo buông lỏng tinh thần, không lựa chọn truyền tống mà nhìn ra bên ngoài bằng ánh mắt lạnh lùng. Nếu có chuyện bất trắc xảy ra, hắn sẽ ngay lập tức ly khai nơi này.
Không lâu sau, bốn phía sơn mạch đang yên tĩnh bỗng truyền ra một tiếng thét thê lương. Tiếng kêu thảm ấy xuất hiện năm lần. Có thể thấy từ nơi phát ra tiếng thét là thân ảnh ba đệ tử của Thanh La Tông đã bị héo rũ, huyết nhục bị hút sạch chỉ còn da bọc xương trên người.
Đêm nay đã không còn yên tĩnh được nữa.
Có không ít tu sĩ Trúc Cơ bừng tỉnh, đệ tử Thanh La Tông được xuất động tìm kiếm cho tới hừng đông mới tạm dừng lại.
Có nhiều người tận mắt thấy ba tên đệ tử Thanh La Tông bị tàn sát, thêm vào đó là hai tán tu đạt tới Trúc Cơ cũng bị giết bởi một thân ảnh. Thân ảnh ấy cuối cùng bị trưởng lão Thanh La Tông trấn áp, coi như trả lại công đạo cho những người đã chết. Sau đó, không xuất hiện việc tu sĩ Trúc Cơ bị chết một cách bất ngờ nữa. Mọi người cũng dần thôi nhắc tới chuyện này.
Thời gian trôi qua, đã sáu ngày từ lúc Mạnh Hạo tiến vào Thanh La Tông. Sau mấy ngày, Mạnh Hạo vẫn hết sức cẩn thận đề phòng nhưng không có kẻ nào tìm tới gây phiền toái. Cho tới sáng sớm ngày thứ bảy, không trung vang lên từng tiếng chuông quanh quẩn, truyền khắp các ngọn núi có tu sĩ Trúc Cơ cư ngụ.
“Chư vị đạo hữu! Các ngươi đã lấy được La Địa Đan, thời điểm thực hiện ước định đã tới. Nếu có thể giúp Thanh La Tông ta đạt được vật cần thiết, sẽ được tặng thêm La Địa Đan nữa!” Theo sau sự xuất hiện của âm thanh này, nhiều đạo hào quang từ trong các ngọn núi bay ra. Mạnh Hạo cũng xuất hiện trong số ấy, đứng giữa không trung, ánh mắt lạnh lùng.
Từ trong đất của Thanh La Tông cũng có vài chục thân ảnh đứng trên những tấm la bàn màu xanh to lớn bay ra, vờn quanh giữa không trung. Trên mỗi la bàn đó đa số có khoảng từ ba tới năm người mặc đạo bào của Thanh La Tông. Mỗi chiếc la bàn như thế đều có một tu sĩ Trúc Cơ.
Đám đệ tử Ngưng Khí đi theo đều mang sắc mặt khó coi xen lẫn âu lo. Bọn họ rõ ràng không dám chống lại tông ý, là những đệ tử ngoại môn tư chất tầm thường.
Ngay sau đó, từ trong trăm ngọn của Thanh La Tông bay ra mười chiếc la bàn màu tím lớn cỡ trăm trượng. Trên mỗi mặt la bàn đều có một người khoanh chân ngồi. Trong đó, nữ tử gọi Hàn Bối lúc trước gặp Mạnh Hạo cũng là một trong số ấy. Ngoài ra còn có chín cái la bàn khác, trên mỗi cái đều có người ngồi, có cả nam, cả nữ. Vẻ mặt những người này tràn đầy hưng phấn.
Đám này bay ra giữa không trung, tiếp theo đó là một mặt la bàn lớn cỡ ba ngàn trượng màu vàng cũng bay ra theo. Trên mặt la bàn có ba người khoanh chân ngồi, trong đó có hai nam một nữ. Ngoài trừ Trần trưởng lão ra, hai người khác đều có tuổi cỡ trung niên, thần sắc lạnh lùng. Tu vi tản ra đều đạt tới Kết Đan. Ba người này vừa xuất hiện đã gây chấn động trong đám tu sĩ.
Theo sau sự xuất hiện của mặt la bàn này, có một chiếc la bàn nhỏ hơn một chút, cỡ chừng mấy trăm trượng màu tím xuất hiện. Ngồi trên mặt la bàn là một ông lão mặc áo bào tím.
Trên mặt lão già này có một cái bớt màu đen, phá hư dáng vẻ tiên phong đạo cốt của lão khiến vẻ mặt ấy có chút dữ tợn. Lão giả xuất hiện khiến cho trời đất bốn phương tám hướng như tối sầm lại.
Ánh mắt Mạnh Hạo không nhìn lão mà tập trung vào thân ảnh phía sau. Một mặt la bàn cực lớn chứa mấy trăm tu sĩ đang bay tới. Trong số đó, có một nữ nhân.
Khi nhìn vào nữ nhân này, trong óc Mạnh Hạo chợt phảng phất thanh âm từ năm xưa vọng lại.
“Ta đã đi qua Dưỡng Đan Phường, viên Dưỡng Nhan Đan ngươi tặng ta không phải được đổi từ đó!”
Nữ nhân này, chính là Hứa sư tỷ!
/391
|