Ngã Dục Phong Thiên Bns

Chương 15 - Ra Tay Quyết Đoán

/391


Buổi sáng trên đỉnh Bình Đính Sơn, từ khi Mạnh Hạo tới đây mở ra chi nhánh Dưỡng Đan Phường, lại tới lượt Lục Hồng hoành hành bá đạo làm cho đám tu sĩ tới đây đã ít lại càng ít. Buổi sáng sớm, lượng người có mặt tại đây càng thưa thớt, hiện giờ chỉ có ba người đang khoanh chân ngồi.

Lúc Mạnh Hạo bước tới, mấy người đó liền mở mắt, thở dài trầm mặc. Không biết lúc nào nơi này mới bình thường trở lại như trước kia! Nhưng đám tu sĩ chưa hết chán nản thì đã ngạc nhiên khi thấy Mạnh Hạo không đi lên đỉnh núi mà dừng lại, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt không nhúc nhích.

Biểu hiện khác thường này ngay lập tức gây ra sự ngạc nhiên lớn. Đám tu sĩ ngước nhìn nhau, nghĩ tới điều gì đó, rồi hả hê cười.

Thời gian dần trôi qua. Bóng nắng đã lên gần đỉnh đầu. Đám tu sĩ đã tới nhiều hơn nhưng không nằm ngoài dự đoán, người nào bước tới cũng đều bị hành động kỳ lạ của Mạnh Hạo hấp dẫn, xôn xao bàn tán. Đỉnh Bình Đính Sơn vì thế mà có một buổi sáng hiếm hoi không vang lên tiếng chém giết, đánh đấm.

“Chắc là do mấy lời nói hôm qua của Lục sư huynh rồi. Tên Mạnh Hạo này lẽ nào đã sợ hãi, không dám chào mời nữa?”

“Hẳn phải như vậy rồi. Lục sư huynh là đệ tử đứng đầu trong tầng lớp đệ tử cấp thấp, Mạnh Hạo có thể không sợ sao?”

“Không nghĩ hắn cũng là người ham sống sợ chết như vậy. Chỉ biết khi dễ đám đệ tử tu vi yếu như chúng ta. Bây giờ để xem hắn còn dám hung hăng càn quấy nữa không? Hắn nghĩ rằng không cầm lá cờ, không gạ gẫm buôn bán nữa là Lục sư huynh sẽ bỏ qua cho hắn sao?”

Lục Hồng thành danh đã lâu, ra tay là tàn nhẫn, hiện giờ chỉ cưỡng ép mọi người mua bán là đã khiến đám tu sĩ có mặt cảm thấy dễ chịu, thấy hắn ôn hòa đi không ít rồi. Còn Mạnh Hạo lên núi chưa lâu, tuy không hung hăng càn quấy nhưng vẫn bị đám tu sĩ oán thán không kém.

Những lời bàn tán lọt tới tai Mạnh Hạo không khiến hắn biến sắc, vẫn chỉ nhắm mắt ngồi đó không nhúc nhích. Không phải hắn không muốn tiến vào, mà tu vi của hắn đã đạt tới Ngưng Khí tầng thứ tư, không được bước vào khu vực này nữa.

Trong lúc mọi người đang bàn luận xôn xao, từ dưới chân Bình Đính Sơn có một người mặc lục bào đi tới, thần sắc uy nghiêm, chắp tay sau lưng chẫm rãi bước lên. Người này chính là Lục Hồng.

Lục Hồng vừa xuất hiện, hai mắt Mạnh Hạo mở lớn, lóe ra tinh quang. Hắn đứng dậy, vỗ tay vào túi trữ vật, một tiểu kiếm màu trắng liền xuất hiện, kiếm quang tỏa khắp mấy trượng, hàn khí bức người. Mạnh Hạo bước nhanh, thân ảnh được kiếm quang bao phủ hướng về phía Lục Hồng lao thẳng tới.

Cảnh này diễn ra trước mắt làm cả đám há mồm kinh ngạc. Tên Mạnh Hạo này không phải đang sợ hãi, không phải run rẩy. Hắn chờ ở đây chính là muốn gây chiến với tên Lục Hồng này.

“Hắn…, hắn muốn gây chiến với Lục Hồng!”

“Trận chiến giữa hai người bọn họ sớm muộn cũng sẽ diễn ra, chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Tên Mạnh Hạo đánh bị thương Tào Dương, còn Lục Hồng cướp đoạt sinh ý của hắn, trận chiến giữa đôi bên sao có thể tránh được? Chỉ không nghĩ tên Mạnh Hạo này lại chủ động ra tay sớm như vậy, thật có chút ngoài dự đoán. Có lẽ nào vì hắn không không biết tự lượng sức?”

“Lục sư huynh đạt tới Ngưng Khí tầng thứ ba đã nhiều năm, tên Mạnh Hạo tất sẽ thua trận đánh này.”

Vào lúc Mạnh Hạo đột nhiên mở mắt đứng dậy, hai mắt Lục Hồng cũng lóe ra quang mang, thầm nhủ, bản thân hắn đang muốn đối phó người này, còn chưa động thủ thì đối phương lại chủ động ra tay, thực là tìm chết.

Lục Hồng hừ lạnh, không lùi mà tiến tới trước. Dưới ánh nhìn của mọi người, thân ảnh hắn hóa thành một mảng cầu vồng lớn, lao thẳng tới chỗ Mạnh Hạo. Tay phải vung lên, từ trong túi trữ vật bay ra một phi kiếm màu tím.

Thanh phi kiếm này vừa xuất hiện liền truyền ra tiếng rung chói tai, tỏa ra quang mang khuếch tán ngoài mười trượng.

“Là Tử Dương kiếm của Lục sư huynh!”

“Đúng là Tử Dương kiếm rồi! Nghe nói năm đó Lục sư huynh không biết đạt được công lao gì, được tông môn ban thưởng cho thanh phi kiếm sắc bén vô cùng này.”

Hai người, một ở lưng núi, một ở chân núi đang lao về phía nhau với tốc độ kinh nhân, trong chốc lát đã tiến lại gần rồi trực diện va chạm.

Tiếng nổ vang lên quanh quẩn, Lục Hồng biến sắc, khóe miệng trào ra máu tươi, thân thể bắn về sau mấy bước mới dừng lại, ánh mắt kinh ngạc nhìn Mạnh Hạo.

“Ngưng Khí tầng thứ tư!”

Sắc mặt Mạnh Hạo cũng không dễ chịu gì. Hắn vừa mới tiến vào Ngưng Khí tầng thứ tư, căn cơ chưa vững, chưa thực sự phát huy được hết thực lực của tầng này.

Va chạm vừa rồi nhìn như đơn giản nhưng lại ẩn chứa nguy hiểm lớn lao. Thanh phi kiếm trước mặt hắn đã xuất hiện vết rách, chứng tỏ pháp bảo so với đối phương có phẩm chất kém hơn không ít, rất may vẫn chưa làm hắn bị thương.

Kinh nghiệm chinh chiến của Mạnh Hạo không nhiều, nhưng thời gian nửa hăm vào núi hoang săn yêu thú đã làm cho phản xạ của hắn trở nên rất linh mẫn, thời gian đầu ở trên đỉnh Bình Đính này cũng không ít lần va chạm với đám đệ tử khác. Giờ phút này, Lục Hồng vừa lui về sau là hắn đã vỗ vào túi trữ vật, một thanh phi kiếm lại lao ra. Hai thanh phi kiếm hóa thành hai đạo quang mang phóng thẳng tới Lục Hồng. Tay trái Mạnh Hạo bấm pháp quyết, bốn phía thân thể bùng lên Hỏa Diễm Chi Lực, theo bước chân tiến về phía trước của hắn mà huyễn hóa thành Hỏa xà gào rít, phóng tới đối phương.

Sắc mặt Lục Hồng đại biến, không kịp lau máu tươi trên miệng, thân thể cấp tốc lui về sau, hai mắt ánh lên tia tàn khốc.

“Tên Mạnh Hạo này vừa đạt tới Ngưng Khí tầng thứ tư, nhưng mình có pháp bảo lợi hại, chân chính đối đầu chưa biết người thắng kẻ thua. Sau lưng hắn có Hứa sư tỷ, sau lưng mình chẳng lẽ lại không có ai.”

Nghĩ tới đây, sát cơ lóe lên trong mắt Lục Hồng, tay phải bấm pháp quyết, từ đó xuất hiện một thủy cầu tỏa ra ánh sáng lóng lánh. Hắn hất nó lên không, thủy cầu còn lơ lửng giữa không trung đã nổ tung, hóa thành vô số mũi tên bắn về phía Hỏa xà.

Đồng thời, dựa vào pháp bảo lợi hại, bàn tay bấm pháp quyết chỉ về phía trước, Tử Dương Kiếm trước mặt phóng ra mang theo âm thanh như tiếng sắt thép va chạm vang vọng. Hai thanh phi kiếm của Mạnh Hạo va chạm với phi kiếm của Lục Hồng thì vỡ vụn, thanh Tử Dương Kiếm tiếp tục phóng về phía trước va chạm với Hỏa xà.

Từng tiếng nổ lớn vang lên, âm thanh quanh quẩn, bụi đất cuốn theo gió một hồi lâu mới lắng xuống. Tử Dương Kiếm bay ngược trở lại, kim quang trên thân kiếm có phần ảm đạm, lưỡi kiếm xuất hiện một khe hở nhỏ nhưng toàn thân kiếm vẫn sắc bén như trước.

“Ngưng Khí tầng thứ tư thì sao chứ? Nếu không có lợi khí, muốn giết ngươi không khó. Dù là Hỏa xà thuật, không đạt tới Ngưng Khí tầng thứ năm thì thi triển ra được mấy lần?” Lục Hồng kiềm chế nỗi xót xa khi phi kiếm bị rạn, mặt ngoài cười dài, thân thể lại tiến về phía trước.

“Phi kiếm của ngươi tuy lợi hại nhưng cũng không thể dùng được mãi, để xem ngươi có thể chém ra bao nhiêu lần nữa! Còn phi kiếm của ta thì có rất nhiều. Muốn tiến vào Ngưng Khí tầng thứ năm với ta không khó, có đan dược của Hứa sư tỷ hỗ trợ, việc đạt tới tu vi ấy chỉ là sớm muộn mà thôi.”

Mạnh Hạo lạnh lùng nói, tuy trong lòng hắn rất lo lắng bởi đây có thể coi như trận chiến chính thức của hắn. Hắn vỗ tay vào túi trữ vật, ba thanh phi kiếm theo đó bay ra lao tới Lục Hồng.

Sắc mặt Lục Hồng liền biến đổi, lông mày nhăn lại nhưng không có thời gian để mà ngẫm nghĩ nhiều. Hắn gầm nhẹ một tiếng, phi kiếm nhanh chóng bay tới va chạm cùng ba thanh phi kiếm của Mạnh Hạo.

Rầm! Rầm! Rầm!

Toàn bộ ba thanh phi kiếm của Mạnh Hạo vỡ nát, kim quang trên thân Tử Dương Kiếm cũng tán đi quá nửa, trên thân kiếm hiện ra vài vết nứt khiến Lục Hồng đau lòng vô cùng.

Không đợi đối phương kịp chuẩn bị, Mạnh Hạo lại vỗ vào túi trữ vật, thêm ba thanh phi kiếm lao ra, đồng thời vung tay, Hỏa xà xuất hiện khiến đám tu sĩ đứng quanh quan chiến chấn động.

“Tên Mạnh Hạo này, hắn có thể khiến Lục sư huynh chật vật như vây sao! Thực lực này đúng là của Ngưng Khí tầng thứ tư rồi.”

“Hắn gia nhập tông môn chưa được bao lâu, sao có thể đạt tới Ngưng Khí tầng thứ tư nhanh như vậy? Hứa sư tỷ cho hắn lợi ích gì mà hắn tu luyện tiến bộ thần tốc như thế? Chết tiệt, nếu ta có chỗ dựa như vậy, tin rằng sẽ không kém hắn.”

Sắc mặt Lục Hồng đã trở nên nghiêm trọng hơn nhiều, thân thể mau chóng lui lại sau, cắn răng bấm pháp quyết, một viên thủy cầu lại hiện ra nhưng trong lòng hắn không ngừng than khổ, không hiểu đối phương lấy đâu ra nhiều pháp bảo như thế?

Âm thanh va chạm vang lên, tiếng nổ liên tiếp. Ba thanh phi kiếm của Mạnh Hạo vỡ tan, Hỏa xà tiêu tán nhưng Tử Dương Kiếm đã mất gần hết kim quang. Nhưng điều khiến Lục Hồng kinh ngạc nhất chính là, ngay sau đó, Mạnh Hạo đã lại lấy ra thêm ba thanh phi kiếm khác, kiếm quang gào thét, không gian chấn động tạo ra từng tiếng nổ vang. Ba thanh phi kiếm lao nhanh tấn công về thanh Tử Dương Kiếm. Sau va chạm, ba thanh phi kiếm này hoàn toàn vỡ vụn, nhưng Tử Dương Kiếm cũng phát ra tiếng rạn nứt rồi vỡ thành năm bảy mảnh.

Hai mắt Lục Hồng mở to, con ngươi trợn trừng như muốn nứt. Hắn há miệng phun ra một ngụm máu tươi, nhìn chằm chằm Mạnh Hạo.

Khuôn mặt Mạnh Hạo lại không biểu hiện cảm xúc gì, tuy trong lòng cũng đang chấn động. Hắn quả thực đau lòng, vì mỗi thanh phi kiếm đều là từ linh thạch mà ra. Hắn hơi ngưng lại một lát, rồi vung tay, Hỏa xà thuật lại hiện ra, Hỏa xà quanh quẩn bên người phát ra từng tiếng gào rú, sau đó cả người Mạnh Hạo lao về phía Lục Hồng.

Thân ảnh Mạnh Hạo lóe lên, trong tích tắc đã tiến về phía sau Lục Hồng. Tay phải vung lên, Hỏa xà gào rú, từ trong túi trữ vật của hắn lại hiện ra ba thanh phi kiếm tỏa ra quang mang sáng lóa phóng tới trước mặt đối phương.

“Là ngươi bức ta!”

Tóc tai Lục Hồng dựng đứng cả lên, quần áo dính máu. Từ lúc nhập môn tới giờ, chưa có khi nào hắn rơi vào tình cảnh chật vật như lúc này. Hai mắt đỏ bừng, hắn gầm lên, vươn tay xé y phục làm hiện ra trên cổ hắn một hồ lô bằng ngọc màu xanh. Linh khí trên thân thể hắn điên cuồng dồn vào hồ lô này.

Hồ lô xanh biếc lấp lóe quang mang, bay vút lên không trung rồi dừng lại trước mặt Lục Hồng, từ từ biến lớn, sau lưng hiện ra một hư ảnh to bằng nửa người. Nhưng có vẻ tu vi Lục Hồng chưa đủ để sử dụng chiếc hồ lô này, hư ảnh lập lòe như muốn tắt. Chưa đợi hồ lô ngưng tụ hoàn toàn, Lục Hồng đã phun ra máu tươi, thân thể lui vội về sau, sắc mặt trắng bệch nhưng sát cơ trong mắt càng mãnh liệt.

Hồ lô ngưng hiện ẩn chứa linh áp làm Mạnh Hạo biến sắc. Đúng lúc đó, hư ảnh hồ lô phát ra tiếng nổ vang, công kích từ trong theo miệng hồ lô đi ra biến thành một luồng sáng xanh chấn nát Hỏa xà, trong chớp mắt đã bao phủ thân thể Mạnh Hạo ở bên trong.

“Đây chính là pháp bảo mà Vương Đằng Phi sư huynh tặng cho ta, lẽ ra phải đạt tới Ngưng Khí tầng thứ tư mới có thể thi triển, nhưng Mạnh Hạo ngươi đã muốn chết, bức ta phải lấy ra pháp bảo này thì ngươi nhất định phải chết!”

Lục Hồng ngửa đầu cười, tiếng cười mang ý vị thê lương. Lục quang bao trùm thân ảnh Mạnh Hạo khiến hắn lùi lại liên tiếp hơn mười trượng, cuối cùng bị một màn sáng màu hồng nhạt bao quanh thân thể hắn ngăn cản, cho tới khi lục quang tiêu tán thì màn sáng màu hồng cũng biến mất, hóa thành một mảnh ngọc bội nằm trong tay Mạnh Hạo, trên ngọc bội xuất hiện một vết nứt.

Nắm chặt ngọc bội trong tay, Mạnh Hạo toát mồ hôi lạnh. Vừa rồi hắn thực sự sợ hãi, trong lúc nguy cấp, may là hắn nhớ ra, lấy viên ngọc bội mà Hứa sư tỷ đưa cho để hóa giải lục quang từ hồ lô của đối phương, nếu không hắn phải chết không thể nghi ngờ.

“Đây là pháp bảo gì vậy?” Mạnh Hạo chăm chú nhìn hồ lô treo trên ngực Lục Hồng lúc này đang trọng thương, sức cùng lực kiệt. Hắn tiến lại gần, đưa tay giật lấy pháp bảo của đối phương, quan sát rất nhanh rồi cất vào trong túi trữ vật.

“Đó là pháp bảo sư huynh Vương Đằng Phi cho ta, ngươi dám cướp đoạt là đã chọc giận Vương sư huynh rồi.”

Thân thể Lục Hồng run rẩy, nội tâm hoảng sợ nói. Hắn rất kinh ngạc, không thể tin pháp bảo hồ lô này cuối cùng cũng không làm gì được đối phương.

“Tông môn đã có quy định, vật đã vào tay tức là của ta.” Mạnh Hạo lạnh nhạt đáp. Thực ra trong lòng hắn có hơi do dự, nhưng thấy pháp bảo hồ lô quá lợi hại, hắn đã kết oán với đối phương rồi, không xuống tay thì ân oán này cũng khó mà cho qua.

“Chỗ này không phải nơi quy định được chém giết, ngươi mà giết ta là sẽ phạm vào môn quy, cũng khó toàn mạng.” Lục Hồng lộ ra ánh nhìn tuyệt vọng, nỗi sợ dâng lên càng lớn,

“Mạnh mỗ sẽ không vi phạm môn quy, nhưng hôm qua ngươi còn muốn phế bỏ tu vi của ta, hôm nay sẽ nhận lại y như vậy.” Mạnh Hạo bình tĩnh nói. Tay phải vung lên, phi kiếm đâm thẳng vào đan điền của Lục hồng, phá hủy tu vi của đối phương. Lục Hồng kêu lên thảm thiết, bên cạnh là thân ảnh Mạnh Hạo sừng sững, tỏa ra uy áp chấn nhiếp cả đỉnh Bình Đính Sơn này.


/391

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status