Nhánh dây đỏ sậm giống như bị sự phẫn nộ của Mạnh Hạo lúc này lây nhiễm, đang điên cuồng chập chờn, khiến cho hư không vặn vẹo phát ra những tiếng ong ong. Bụi đất tung bay, giống như sương mù đem thân ảnh Mạnh Hạo bao phủ, trở nên mờ ảo.
Trường sam màu xanh văn sinh, giờ phút này giống như đã trở thành màu xám. Mạnh Hạo tóc dài không gió tự bay. Sự phẫn nộ của hắn lúc này đã ngập trời. Trong mắt hắn lộ ra ý định giết người mãnh liệt, hoàn toàn khác xa so với Mạnh Hạo lúc bình thường.
Trong mắt Mạnh Hạo xuất hiện tơ máu. Hắn nhìn bộ dáng bất lực của Hứa sư tỷ, chứng kiến nét cười thảm vẫn còn vương trên gương mặt nàng, nhìn gương mặt xinh đẹp giờ phút này đang nở rộ ra nụ cười đơn giản. Nụ cười này giờ phút này đã là toàn bộ thế giới của Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo ưa thích Hứa sư tỷ. Đó là tâm tính của một người thiếu niên khi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp. Là đơn thuần giản đơn ưa thích. Sau đó Kháo Sơn Tông giải tán, xa cách thiên nhai, cho đến hôm nay gặp lại. Đây hết thảy, giờ phút này quay đầu nhìn lại. Thời gian bảy tám năm, giống như một tràng không dài, nhưng cũng không tính là một giấc mộng quá ngắn.
Bảy, tám năm trước, ngươi dù vẫn cứ lạnh lùng, nhưng vẫn là thiếu nữ dưới ánh trăng đã tiếp nhận dưỡng nhan đan. Bảy tám năm sau, ngươi dù sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn như cũ lộ ra nụ cười.
Bảy tám năm trước, ta ở Đại Thanh Sơn ném xuống hồ lô, buông xuôi tâm nguyện thư sinh. Bảy tám năm sau, ta đứng ở chỗ này, nhấc lên sát cơ ngập trời, con đường ta đi qua, dù không phải là quá nhiều, nhưng cũng tuyệt đối không ít hài cốt.
Bảy tám năm...
Đối với phàm nhân mà nói, bảy tám năm, có lẽ là một cuộc nhân sinh có quá nhiều biến đổi. Nhưng đối với tu sĩ, thì không nhiều. Nhưng tu sĩ cũng đều đã là phàm nhân, cho nên bảy tám năm, Mạnh Hạo đã không còn là thư sinh năm đó, nhưng đoạn ký ức này, thủy chung vẫn còn tồn tại, còn chưa xa tới mức quên đi.
Mạnh Hạo nhìn Hứa Thanh, mỉm cười. Nụ cười kia mang theo ôn nhu, mang theo cảm giác vui vẻ khi tha hương gặp cố tri. Cho đến khi ánh mắt của hắn nâng lên, nhìn về nam tử họ Triệu, kẻ lúc này đã cởi ra áo dài, sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy.
Chỉ một ánh mắt, nhưng trong cảm thụ của Triệu Sơn Hà, thì ánh mắt của Mạnh Hạo lại như hóa thành hai thanh lợi kiếm, trong chớp mắt trực tiếp xuyên thấu đôi mắt của mình, đi vào tận trong đầu, khiến cho đầu gã nổ vang.
Hai thanh lợi kiếm này lại càng xuyên thấu huyết nhục, mài mòn xương cốt, đâm vào trong kinh mạch, trực tiếp rơi vào đạo đài duy nhất trong cơ thể gã. Đạo đài của gã tràn đầy khe hở. Đó là toái bàn đạo đài. Nhưng lúc này, đạo đài này run rẩy mãnh liệt, như sắp sụp đổ, khiến cho Triệu Sơn Hà cơ hồ hồn phi phách tán.
“Chuyện này... Vị đạo hữu này, tại hạ là Triệu Sơn Hà, đệ tử hạch tâm áo bào tím của Thanh La Tông. Đạo hữu...” Đầu lưỡi Triệu Sơn Hà run run. Gã dù hoàn khố, nhưng cũng không phải loại ngu ngốc. Khi Mạnh Hạo xuất hiện đem màn sáng hồng nhạt kia phá vỡ, gã lập tức biết rõ, người trước mắt nhìn như Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng màn sáng của gã là pháp bảo mà chỉ có Trúc Cơ hậu kỳ mới có thể oanh mở.
Gã lại càng thấy sát khí trong mắt Mạnh Hạo để cho gã rét lạnh. Cái sát khí này quá mãnh liệt, từ trước tới giờ gã cũng chưa từng cảm nhận được một cách rõ ràng như thế trên người của bất kỳ ai.
“Ngươi cũng họ Triệu sao. Mạnh mỗ vừa giết một tên, tên là Triệu Bân Võ.” Mạnh Hạo vừa lạnh nhạt nói vừa cất bước đi về phía Triệu Sơn Hà. Còn về cái tên Triệu Bân Võ, Mạnh Hạo đạt được túi trữ vật, bên trong có lệnh bài thân phận nên tự nhiên là có thể biết được.
Bước đầu tiên đạp xuống, trong cảm thụ của Triệu Sơn Hà, lại như đạp ở trong lòng mình, dẫm nát trái tim của mình, hóa thành một cảm giác khó chịu khó có thể hình dung, ngực như đang đau thắt lại.
Đồng thời vào giây phút này, những lời nói của Mạnh Hạo rơi vào trong tai Triệu Sơn Hà, giống như tiếng sét nổ vang, khiến thân hình gã run rẩy mãnh liệt, theo bản năng muốn lùi về phía sau. Nhưng ngay khi gã đang muốn lùi lại, thì ánh mắt của Mạnh Hạo lại quét tới. Ánh mắt này mang theo uy áp khó có thể hình dung, khiến trong đầu Triệu Sơn Hà lại một lần nữa nổ vang, thân hình run rẩy, ngay cả khí lực để di chuyển cũng mất đi. Tu vi của gã trong khoảnh khắc này dường như cũng theo gã mà run rẩy. Giống như đối mặt với Mạnh Hạo, gã không dậy nổi chút dũng khí nào.
Đây là nghiền ép!
Hoàn mỹ đạo đài của Mạnh Hạo, sau khi hoàn toàn phóng thích lực lượng, hình thành nên một cỗ lực lượng nghiền ép tất cả Trúc Cơ có cùng số đạo đài!
Cái này thuộc về bản năng của hoàn mỹ Trúc Cơ. Bởi vì hoàn mỹ Trúc Cơ có thể cướp đoạt linh khí với thiên địa, cho nên có thể nghiền ép tất cả Trúc Cơ!
Trong lúc thân hình Triệu Sơn Hà còn đang run rẩy, vẻ mặt hoảng sợ, thì chớp mắt, Mạnh Hạo đã bước ra bước thứ hai. Bước chân này vừa hạ xuống, sắc mặt Triệu Sơn Hà lập tức trắng bệch, khóe miệng tràn ra máu tươi, ánh mắt lộ ra sợ hãi mà trước đó chưa từng có.
“Đạo hữu... Có... Chuyện gì... Cũng từ từ...” Toàn thân Triệu Sơn Hà run rẩy. Gã vừa nói ra, Mạnh Hạo đã bước ra bước thứ ba, hung hăng đạp mạnh. Trong đầu Triệu Sơn Hà oanh một tiếng, phun ra máu tươi. Đạo đài trong cơ thể vào lúc này không thể chịu đựng nổi uy áp nghiền ép khi Mạnh Hạo tiến đến, liền trực tiếp nứt ra một cái khe, khiến cho đạo đài của gã vốn đã tràn ngập khe hở, lúc này lại có thêm một khe nứt!
Khe nứt này xuyên qua toàn bộ đạo đài, khiến cho sắc mặt Triệu Sơn Hà không còn chút máu, ánh mắt lộ ra tuyệt vọng. Đến lúc gã liều mạng muốn giãy dụa, thì Mạnh Hạo mặt không biểu tình, nhưng sát khí trong mắt lại càng mãnh liệt, bước xuống bước thứ tư.
Bước thứ tư vừa rơi xuống, lập tức trong đầu Triệu Sơn Hà vang lên những tiếng ầm ầm kinh thiên động địa. Trái tim của gã trong chớp mắt như đã ngừng đập. Dường như các giác quan ở trong giây phút này đều chậm đi rất nhiều, khiến gã có thể cảm nhận được rất rõ ràng, đạo đài trong cơ thể, ở khoảnh khắc này, trong tiếng nổ vang kia, cái khe nứt vừa xuất hiện lúc nãy đã nhanh chóng lan rộng ra, khiến cho đạo đài, trực tiếp chia năm xẻ bảy!!
Đạo đài tan vỡ!!
Nháy mắt khi đạo đài vỡ vụn, Triệu Sơn Hà phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết chưa từng có. Gã liên tục phun ra bảy tám cột máu tươi, cả thân hình lại càng héo rũ gầy hốc hác. Mặt gã xám như tro tàn, thân thể đã khôi phục vận động, nhưng lại bị lực trùng kích đẩy lui về phía sau.
Nhưng không đợi gã lùi lại quá xa. Mạnh Hạo đã bước xuống bước thứ năm, cả thân hình đã ở trước mặt Triệu Sơn Hà. Hắn nâng đầu gối, nhưng không phải là nhằm vào bụng của Triệu Sơn Hà, mà là giữa hai chân của gã, hung hăng thúc mạnh!
Răng rắc!
Cái loại đau đớn kịch liệt này, càng khiến cho Triệu Sơn Hà kêu lên thảm thiết hơn. Thân hình gã cong lại. Nhưng khi tiếng hét thảm của gã vừa mới xuất hiện, tay phải Mạnh Hạo đã nâng lên, bóp chặt cái cổ của Triệu Sơn Hà, khiến cho tiếng kêu thảm thiết của Triệu Sơn Hà, chỉ có thể dừng lại trong cổ họng, không có cách nào truyền ra.
Gã chỉ có thể phát ra những tiếng ô ô, khuôn mặt bị nghẹn đã biến thành màu đỏ tím, một hơi cũng không thở nổi, tiếng kêu thảm thiết không cách nào phát ra, điều này khiến cho sự thống khổ dường như đã phóng đại gấp mấy chục lần.
Khiến cho hai mắt của gã lồi lên, lộ ra vẻ cực kỳ điên cuồng , thân hình không ngừng run rẩy. Một cỗ oán khí ở trong sự đau đớn kịch liệt này nháy mắt sinh ra.
Nhưng gã... Vô lực phản kháng, vô lực giãy dụa. Thậm chí ngay cả những lời uy hiếp cũng không thể nói ra được. Giờ phút này gã thân hình run rẩy, cùng với đau đớn kịch liệt, khiến cho Triệu Sơn Hà đã yếu nhược như một phàm nhân. Đạo đài đã vỡ vụn, tv toàn thân sụp đổ.
“Dừng tay!” Một âm thanh run rẩy truyền ra từ bên người Hứa Thanh. Đó là Tiết Vân Thúy. Thân hình ả run rẩy, sắc mặt trắng bệch, nhưng thanh kiếm trong tay vẫn đặt ở trên cổ của Hứa Thanh. Dường như chỉ cần đâm một cái là có thể xuyên qua cổ của Hứa Thanh.
Trong mắt ả, Mạnh Hạo giống như là một hung thần ác sát. Thủ đoạn tàn nhẫn của hắn, làm cho Tiết Vân Thúy mặt không còn chút máu, tâm thần cũng đã hỏng mất. Ả thậm chí còn k dám nhìn ánh mắt của Mạnh Hạo, ở trong đáy lòng lại càng cực kỳ hối hận. Nhưng bây giờ, tất cả đều đã muộn. Ả chỉ mong sao đối phương có thể buông tha cho chính mình.
“Chắc ngươi là Mạnh Hạo. Trước kia ta thường nghe Hứa Thanh kể về Kháo Sơn Tông, kể về ngươi... Việc này là một hiểu lầm. Ta chỉ muốn rời khỏi nơi này...” Giọng nói của Tiết Vân Thúy run run. Ả nhìn Mạnh Hạo, rõ ràng là kiếm ở trong tay ả, nhưng người sợ hãi, lại là chính cô ta.
“Ta trước kia là một người đọc sách.” Mạnh Hạo bóp cái cổ của Triệu Sơn Hà, ngẩng đầu nhìn Tiết Vân Thúy, hờ hững mở miệng.
“Đã từng có một năm, ta đọc qua một cuốn sách cổ nghe nói là truyền từ Đông Thổ Đại Đường, trên đó có miêu tả thiên hình vạn trạng phương pháp hành hình. Trong đó có một loại, sau khi ta nhìn thấy, liên tục mấy ngày đều mơ thấy ác mộng.” Mạnh Hạo nhẹ giọng nói. Ánh mắt hắn lộ ra vẻ chán ghét, tay trái nâng lên nắm lấy ngón tay của Triệu Sơn Hà. Một tấc lại một tấc, cho đến cánh tay, rồi tới tay bên kia, sau đó là bả vai, rồi thân thể, đem từng điểm, từng khối một bóp nát bấy!
Loại đau đớn kịch liệt này khiến cho bản thân Triệu Sơn Hà muốn hôn mê. Nhưng có Mạnh Hạo ở đây, đương nhiên gã không có khả năng sẽ bất tỉnh. Cho tới khi kéo dài một nén nhang, tay phải của Mạnh Hạo bóp mạnh. Răng rắc một tiếng, đem cổ của Triệu Sơn Hà bẻ gãy. Từ đầu tới cuối, Triệu Sơn Hà đều không thể phát ra tiếng kêu gì, kể cả lúc chết...
“Ngươi muốn chết như thế nào? Ta cho ngươi một cơ hội lựa chọn.” Mạnh Hạo buông tay ra để thân thể Triệu Sơn Hà tùy ý rơi xuống, nhìn về phía Tiết Vân Thúy.
Sắc mặt Tiết Vân Thúy lại càng thêm tái nhợt, giống như là người chết. Kiếm trong tay cũng đều run rẩy. Ả nhìn qua Mạnh Hạo, trong lòng đã sợ hãi đến cực hạn, đã trở thành cơn ác mộng khủng khiếp nhất trong cuộc đời ả.
“Ngươi... Ngươi đừng ép ta!!” Tiết Vân Thúy hét lên thê lương. Nhưng lời ả vừa nói ra, thì mặt đất ở dưới chân bỗng nứt toác ra. Một nhánh dây màu đỏ sậm lập tức lao ra, quấn quanh thân hình của Tiết Vân Thúy. Kiếm trong tay ả còn chưa kịp vung lên, thì cả người đã lập tức bị cuốn lên cao bảy tám trượng. Lại có thêm một nhánh dây khác tới gần, mở to cái miệng, vờn quanh Tiết Vân Thúy giống như đang rất thèm thuồng. Dường như chỉ đợi Mạnh Hạo ra lệnh một câu là ngay lập tức sẽ đem Tiết Vân Thúy nuốt chửng.
“Không nên giết nàng...” Hứa Thanh gắng gượng đứng dậy, nhìn Mạnh Hạo, nhẹ giọng nói.
“Ta muốn tự mình ra tay, bởi vì đã từ rất nhiều năm trước, ta đã muốn cắt đầu lưỡi của ả.” Hứa Thanh nghiến răng nghiến lợi, cúi xuống nhặt thanh kiếm của Tiết Vân Thúy ở trên mặt đất. Lúc nàng quay người trở lại, thì nhánh dây kia đã quấn chặt Tiết Vân Thúy, đưa ả tới trước mặt nàng.
“Hứa sư muội... Ta...” Tiết Vân Thúy run rẩy nhìn Hứa Thanh, lộ ra vẻ cầu khẩn.
Vẻ mặt Hứa Thanh lạnh như băng, cầm kiếm trực tiếp đâm vào trong miệng Tiết Vân Thúy, chậm rãi quấy, khiến Tiết Vân Thúy kêu lên thảm thiết.
“Đã không cách nào phản kháng, vậy thì nhắm mắt lại, hưởng thụ cho tốt đi. Ta vẫn muốn nói với ngươi, ngươi mới là tiện nhân!” Hứa Thanh tới gần Tiết Vân Thúy, nhẹ giọng nói vào tai ả. Kiếm ở trong tay, vẫn còn đang chậm rãi quấy. Cho đến khi qua mười hơi thở, lúc Tiết Vân Thúy giãy dụa yếu ớt, mới đâm một cái thật sâu.
Trường sam màu xanh văn sinh, giờ phút này giống như đã trở thành màu xám. Mạnh Hạo tóc dài không gió tự bay. Sự phẫn nộ của hắn lúc này đã ngập trời. Trong mắt hắn lộ ra ý định giết người mãnh liệt, hoàn toàn khác xa so với Mạnh Hạo lúc bình thường.
Trong mắt Mạnh Hạo xuất hiện tơ máu. Hắn nhìn bộ dáng bất lực của Hứa sư tỷ, chứng kiến nét cười thảm vẫn còn vương trên gương mặt nàng, nhìn gương mặt xinh đẹp giờ phút này đang nở rộ ra nụ cười đơn giản. Nụ cười này giờ phút này đã là toàn bộ thế giới của Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo ưa thích Hứa sư tỷ. Đó là tâm tính của một người thiếu niên khi nhìn thấy một cô gái xinh đẹp. Là đơn thuần giản đơn ưa thích. Sau đó Kháo Sơn Tông giải tán, xa cách thiên nhai, cho đến hôm nay gặp lại. Đây hết thảy, giờ phút này quay đầu nhìn lại. Thời gian bảy tám năm, giống như một tràng không dài, nhưng cũng không tính là một giấc mộng quá ngắn.
Bảy, tám năm trước, ngươi dù vẫn cứ lạnh lùng, nhưng vẫn là thiếu nữ dưới ánh trăng đã tiếp nhận dưỡng nhan đan. Bảy tám năm sau, ngươi dù sắc mặt trắng bệch, nhưng vẫn như cũ lộ ra nụ cười.
Bảy tám năm trước, ta ở Đại Thanh Sơn ném xuống hồ lô, buông xuôi tâm nguyện thư sinh. Bảy tám năm sau, ta đứng ở chỗ này, nhấc lên sát cơ ngập trời, con đường ta đi qua, dù không phải là quá nhiều, nhưng cũng tuyệt đối không ít hài cốt.
Bảy tám năm...
Đối với phàm nhân mà nói, bảy tám năm, có lẽ là một cuộc nhân sinh có quá nhiều biến đổi. Nhưng đối với tu sĩ, thì không nhiều. Nhưng tu sĩ cũng đều đã là phàm nhân, cho nên bảy tám năm, Mạnh Hạo đã không còn là thư sinh năm đó, nhưng đoạn ký ức này, thủy chung vẫn còn tồn tại, còn chưa xa tới mức quên đi.
Mạnh Hạo nhìn Hứa Thanh, mỉm cười. Nụ cười kia mang theo ôn nhu, mang theo cảm giác vui vẻ khi tha hương gặp cố tri. Cho đến khi ánh mắt của hắn nâng lên, nhìn về nam tử họ Triệu, kẻ lúc này đã cởi ra áo dài, sắc mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy.
Chỉ một ánh mắt, nhưng trong cảm thụ của Triệu Sơn Hà, thì ánh mắt của Mạnh Hạo lại như hóa thành hai thanh lợi kiếm, trong chớp mắt trực tiếp xuyên thấu đôi mắt của mình, đi vào tận trong đầu, khiến cho đầu gã nổ vang.
Hai thanh lợi kiếm này lại càng xuyên thấu huyết nhục, mài mòn xương cốt, đâm vào trong kinh mạch, trực tiếp rơi vào đạo đài duy nhất trong cơ thể gã. Đạo đài của gã tràn đầy khe hở. Đó là toái bàn đạo đài. Nhưng lúc này, đạo đài này run rẩy mãnh liệt, như sắp sụp đổ, khiến cho Triệu Sơn Hà cơ hồ hồn phi phách tán.
“Chuyện này... Vị đạo hữu này, tại hạ là Triệu Sơn Hà, đệ tử hạch tâm áo bào tím của Thanh La Tông. Đạo hữu...” Đầu lưỡi Triệu Sơn Hà run run. Gã dù hoàn khố, nhưng cũng không phải loại ngu ngốc. Khi Mạnh Hạo xuất hiện đem màn sáng hồng nhạt kia phá vỡ, gã lập tức biết rõ, người trước mắt nhìn như Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng màn sáng của gã là pháp bảo mà chỉ có Trúc Cơ hậu kỳ mới có thể oanh mở.
Gã lại càng thấy sát khí trong mắt Mạnh Hạo để cho gã rét lạnh. Cái sát khí này quá mãnh liệt, từ trước tới giờ gã cũng chưa từng cảm nhận được một cách rõ ràng như thế trên người của bất kỳ ai.
“Ngươi cũng họ Triệu sao. Mạnh mỗ vừa giết một tên, tên là Triệu Bân Võ.” Mạnh Hạo vừa lạnh nhạt nói vừa cất bước đi về phía Triệu Sơn Hà. Còn về cái tên Triệu Bân Võ, Mạnh Hạo đạt được túi trữ vật, bên trong có lệnh bài thân phận nên tự nhiên là có thể biết được.
Bước đầu tiên đạp xuống, trong cảm thụ của Triệu Sơn Hà, lại như đạp ở trong lòng mình, dẫm nát trái tim của mình, hóa thành một cảm giác khó chịu khó có thể hình dung, ngực như đang đau thắt lại.
Đồng thời vào giây phút này, những lời nói của Mạnh Hạo rơi vào trong tai Triệu Sơn Hà, giống như tiếng sét nổ vang, khiến thân hình gã run rẩy mãnh liệt, theo bản năng muốn lùi về phía sau. Nhưng ngay khi gã đang muốn lùi lại, thì ánh mắt của Mạnh Hạo lại quét tới. Ánh mắt này mang theo uy áp khó có thể hình dung, khiến trong đầu Triệu Sơn Hà lại một lần nữa nổ vang, thân hình run rẩy, ngay cả khí lực để di chuyển cũng mất đi. Tu vi của gã trong khoảnh khắc này dường như cũng theo gã mà run rẩy. Giống như đối mặt với Mạnh Hạo, gã không dậy nổi chút dũng khí nào.
Đây là nghiền ép!
Hoàn mỹ đạo đài của Mạnh Hạo, sau khi hoàn toàn phóng thích lực lượng, hình thành nên một cỗ lực lượng nghiền ép tất cả Trúc Cơ có cùng số đạo đài!
Cái này thuộc về bản năng của hoàn mỹ Trúc Cơ. Bởi vì hoàn mỹ Trúc Cơ có thể cướp đoạt linh khí với thiên địa, cho nên có thể nghiền ép tất cả Trúc Cơ!
Trong lúc thân hình Triệu Sơn Hà còn đang run rẩy, vẻ mặt hoảng sợ, thì chớp mắt, Mạnh Hạo đã bước ra bước thứ hai. Bước chân này vừa hạ xuống, sắc mặt Triệu Sơn Hà lập tức trắng bệch, khóe miệng tràn ra máu tươi, ánh mắt lộ ra sợ hãi mà trước đó chưa từng có.
“Đạo hữu... Có... Chuyện gì... Cũng từ từ...” Toàn thân Triệu Sơn Hà run rẩy. Gã vừa nói ra, Mạnh Hạo đã bước ra bước thứ ba, hung hăng đạp mạnh. Trong đầu Triệu Sơn Hà oanh một tiếng, phun ra máu tươi. Đạo đài trong cơ thể vào lúc này không thể chịu đựng nổi uy áp nghiền ép khi Mạnh Hạo tiến đến, liền trực tiếp nứt ra một cái khe, khiến cho đạo đài của gã vốn đã tràn ngập khe hở, lúc này lại có thêm một khe nứt!
Khe nứt này xuyên qua toàn bộ đạo đài, khiến cho sắc mặt Triệu Sơn Hà không còn chút máu, ánh mắt lộ ra tuyệt vọng. Đến lúc gã liều mạng muốn giãy dụa, thì Mạnh Hạo mặt không biểu tình, nhưng sát khí trong mắt lại càng mãnh liệt, bước xuống bước thứ tư.
Bước thứ tư vừa rơi xuống, lập tức trong đầu Triệu Sơn Hà vang lên những tiếng ầm ầm kinh thiên động địa. Trái tim của gã trong chớp mắt như đã ngừng đập. Dường như các giác quan ở trong giây phút này đều chậm đi rất nhiều, khiến gã có thể cảm nhận được rất rõ ràng, đạo đài trong cơ thể, ở khoảnh khắc này, trong tiếng nổ vang kia, cái khe nứt vừa xuất hiện lúc nãy đã nhanh chóng lan rộng ra, khiến cho đạo đài, trực tiếp chia năm xẻ bảy!!
Đạo đài tan vỡ!!
Nháy mắt khi đạo đài vỡ vụn, Triệu Sơn Hà phát ra tiếng kêu thê lương thảm thiết chưa từng có. Gã liên tục phun ra bảy tám cột máu tươi, cả thân hình lại càng héo rũ gầy hốc hác. Mặt gã xám như tro tàn, thân thể đã khôi phục vận động, nhưng lại bị lực trùng kích đẩy lui về phía sau.
Nhưng không đợi gã lùi lại quá xa. Mạnh Hạo đã bước xuống bước thứ năm, cả thân hình đã ở trước mặt Triệu Sơn Hà. Hắn nâng đầu gối, nhưng không phải là nhằm vào bụng của Triệu Sơn Hà, mà là giữa hai chân của gã, hung hăng thúc mạnh!
Răng rắc!
Cái loại đau đớn kịch liệt này, càng khiến cho Triệu Sơn Hà kêu lên thảm thiết hơn. Thân hình gã cong lại. Nhưng khi tiếng hét thảm của gã vừa mới xuất hiện, tay phải Mạnh Hạo đã nâng lên, bóp chặt cái cổ của Triệu Sơn Hà, khiến cho tiếng kêu thảm thiết của Triệu Sơn Hà, chỉ có thể dừng lại trong cổ họng, không có cách nào truyền ra.
Gã chỉ có thể phát ra những tiếng ô ô, khuôn mặt bị nghẹn đã biến thành màu đỏ tím, một hơi cũng không thở nổi, tiếng kêu thảm thiết không cách nào phát ra, điều này khiến cho sự thống khổ dường như đã phóng đại gấp mấy chục lần.
Khiến cho hai mắt của gã lồi lên, lộ ra vẻ cực kỳ điên cuồng , thân hình không ngừng run rẩy. Một cỗ oán khí ở trong sự đau đớn kịch liệt này nháy mắt sinh ra.
Nhưng gã... Vô lực phản kháng, vô lực giãy dụa. Thậm chí ngay cả những lời uy hiếp cũng không thể nói ra được. Giờ phút này gã thân hình run rẩy, cùng với đau đớn kịch liệt, khiến cho Triệu Sơn Hà đã yếu nhược như một phàm nhân. Đạo đài đã vỡ vụn, tv toàn thân sụp đổ.
“Dừng tay!” Một âm thanh run rẩy truyền ra từ bên người Hứa Thanh. Đó là Tiết Vân Thúy. Thân hình ả run rẩy, sắc mặt trắng bệch, nhưng thanh kiếm trong tay vẫn đặt ở trên cổ của Hứa Thanh. Dường như chỉ cần đâm một cái là có thể xuyên qua cổ của Hứa Thanh.
Trong mắt ả, Mạnh Hạo giống như là một hung thần ác sát. Thủ đoạn tàn nhẫn của hắn, làm cho Tiết Vân Thúy mặt không còn chút máu, tâm thần cũng đã hỏng mất. Ả thậm chí còn k dám nhìn ánh mắt của Mạnh Hạo, ở trong đáy lòng lại càng cực kỳ hối hận. Nhưng bây giờ, tất cả đều đã muộn. Ả chỉ mong sao đối phương có thể buông tha cho chính mình.
“Chắc ngươi là Mạnh Hạo. Trước kia ta thường nghe Hứa Thanh kể về Kháo Sơn Tông, kể về ngươi... Việc này là một hiểu lầm. Ta chỉ muốn rời khỏi nơi này...” Giọng nói của Tiết Vân Thúy run run. Ả nhìn Mạnh Hạo, rõ ràng là kiếm ở trong tay ả, nhưng người sợ hãi, lại là chính cô ta.
“Ta trước kia là một người đọc sách.” Mạnh Hạo bóp cái cổ của Triệu Sơn Hà, ngẩng đầu nhìn Tiết Vân Thúy, hờ hững mở miệng.
“Đã từng có một năm, ta đọc qua một cuốn sách cổ nghe nói là truyền từ Đông Thổ Đại Đường, trên đó có miêu tả thiên hình vạn trạng phương pháp hành hình. Trong đó có một loại, sau khi ta nhìn thấy, liên tục mấy ngày đều mơ thấy ác mộng.” Mạnh Hạo nhẹ giọng nói. Ánh mắt hắn lộ ra vẻ chán ghét, tay trái nâng lên nắm lấy ngón tay của Triệu Sơn Hà. Một tấc lại một tấc, cho đến cánh tay, rồi tới tay bên kia, sau đó là bả vai, rồi thân thể, đem từng điểm, từng khối một bóp nát bấy!
Loại đau đớn kịch liệt này khiến cho bản thân Triệu Sơn Hà muốn hôn mê. Nhưng có Mạnh Hạo ở đây, đương nhiên gã không có khả năng sẽ bất tỉnh. Cho tới khi kéo dài một nén nhang, tay phải của Mạnh Hạo bóp mạnh. Răng rắc một tiếng, đem cổ của Triệu Sơn Hà bẻ gãy. Từ đầu tới cuối, Triệu Sơn Hà đều không thể phát ra tiếng kêu gì, kể cả lúc chết...
“Ngươi muốn chết như thế nào? Ta cho ngươi một cơ hội lựa chọn.” Mạnh Hạo buông tay ra để thân thể Triệu Sơn Hà tùy ý rơi xuống, nhìn về phía Tiết Vân Thúy.
Sắc mặt Tiết Vân Thúy lại càng thêm tái nhợt, giống như là người chết. Kiếm trong tay cũng đều run rẩy. Ả nhìn qua Mạnh Hạo, trong lòng đã sợ hãi đến cực hạn, đã trở thành cơn ác mộng khủng khiếp nhất trong cuộc đời ả.
“Ngươi... Ngươi đừng ép ta!!” Tiết Vân Thúy hét lên thê lương. Nhưng lời ả vừa nói ra, thì mặt đất ở dưới chân bỗng nứt toác ra. Một nhánh dây màu đỏ sậm lập tức lao ra, quấn quanh thân hình của Tiết Vân Thúy. Kiếm trong tay ả còn chưa kịp vung lên, thì cả người đã lập tức bị cuốn lên cao bảy tám trượng. Lại có thêm một nhánh dây khác tới gần, mở to cái miệng, vờn quanh Tiết Vân Thúy giống như đang rất thèm thuồng. Dường như chỉ đợi Mạnh Hạo ra lệnh một câu là ngay lập tức sẽ đem Tiết Vân Thúy nuốt chửng.
“Không nên giết nàng...” Hứa Thanh gắng gượng đứng dậy, nhìn Mạnh Hạo, nhẹ giọng nói.
“Ta muốn tự mình ra tay, bởi vì đã từ rất nhiều năm trước, ta đã muốn cắt đầu lưỡi của ả.” Hứa Thanh nghiến răng nghiến lợi, cúi xuống nhặt thanh kiếm của Tiết Vân Thúy ở trên mặt đất. Lúc nàng quay người trở lại, thì nhánh dây kia đã quấn chặt Tiết Vân Thúy, đưa ả tới trước mặt nàng.
“Hứa sư muội... Ta...” Tiết Vân Thúy run rẩy nhìn Hứa Thanh, lộ ra vẻ cầu khẩn.
Vẻ mặt Hứa Thanh lạnh như băng, cầm kiếm trực tiếp đâm vào trong miệng Tiết Vân Thúy, chậm rãi quấy, khiến Tiết Vân Thúy kêu lên thảm thiết.
“Đã không cách nào phản kháng, vậy thì nhắm mắt lại, hưởng thụ cho tốt đi. Ta vẫn muốn nói với ngươi, ngươi mới là tiện nhân!” Hứa Thanh tới gần Tiết Vân Thúy, nhẹ giọng nói vào tai ả. Kiếm ở trong tay, vẫn còn đang chậm rãi quấy. Cho đến khi qua mười hơi thở, lúc Tiết Vân Thúy giãy dụa yếu ớt, mới đâm một cái thật sâu.
/391
|