Bên ngoài là đại địa Phương Đỉnh, bên trong là trời xanh Viên Đỉnh, khắp phương viên chiính là đại thế thiên địa.
Những hình ảnh này đập vào mắt Mạnh Hạo khiến tâm thần hắn chấn động. Hắn cảm nhận được trong cái miệng to lớn trên đỉnh thế giới này một loại ý càn khôn khó nói thành lời.
Chín người quỳ lạy. Chín là biểu tượng của thiên địa. Chín người quỳ xuống đây không phải là chín pho tượng mà chính là ám chỉ “ý” của đất trời. Tu sĩ mặc áo bào xám run rẩy toàn thân, không nói.
Hình như có điểm không đúng. Đây chính là Đạo được công nhận từ thời thượng cổ, trải qua trăm vạn vạn năm mà trở thành thiên ý, cũng là ý của thiên hạ.
Hẳn bên ngoài là Viên Đỉnh, bên trong mới là Phương Đỉnh. Như vậy hình như mới đúng, mới phù hợp với bầu trời bên ngoài kia. Sau màn thuyết pháp, tu sĩ mặc áo xám cảng thâm run rẩy thân hình, không ngừng tự thì thào giống như là đối với sự tồn tại của Viên Đỉnh, Phương Đỉnh lão hoàn toàn không hiểu gì cả.
Từ đạo hữu kinh ngạc nhìn Viên Đỉnh kia, hai mắt lộ ra quang mang kỳ dị, không biết lão đang nghĩ tới điều gì.
Lại nói về Tạ Kiệt, tuy tinh thần hắn bị chấn động nhưng nhanh chóng lấy ra một khối ngọc giản, đem hết thảy mọi sự ghi lại.
Hàn Bối đứng thất thần tại chỗ, nhìn khe hở sau lưng pho tượng, trong mắt lộ ra ánh nhìn như nhìn về bậc trưởng bối, như thần tử nhìn vị vua sùng kính của mình.
“Ta nghĩ ra rồi. Thiên địa vuông tròn, dùng Viên Đỉnh bên ngoài, dùng Phương Đỉnh biến hóa bên trong. Đấy là việc thuận theo ý trời. Nơi này không có chỗ cho những tâm tư tà ác, muốn dùng một tay che trời.”
“Đúng là vậy! Viên Đỉnh là trời, Phương Đỉnh là đất.” Tu sĩ áo xám tự nhủ, âm thanh mang vẻ hoảng hốt nhưng sắc sảo. Thân thể hắn từ từ lui ra phía sau.
“Cúng tế thêm chín người đúng là cực hạn, lại bị người mang ra luyện bên trong pho tượng như ám chỉ trong truyền thuyết Kỳ Môn cửu tinh, dùng cửu tinh để bái đỉnh, ngưng tụ ra đại thế của đất trời, dùng Phương Đỉnh bằng đồng xanh mái tang thương khung”.
“Thật là khí phách lớn lao! Dám viết ra những lời như thế, dùng thiên địa biến thành phần mộ chôn cất mình. Là ai có thể làm như vậy? Thật là tìm chết! “Nơi này là một nấm mộ, toàn bộ phía ngoài này là một phần mộ.”
“Kết hợp lại, chỗ này không chỉ là phúc địa hay hung địa nữa, mà là một phần mộ nghịch thiên.” Tu sĩ mặc áo bào xám phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch nhưng trong mắt lại ánh lên quang mang sáng ngời. Tay phải hắn nhấc lên, không ngừng bấm bấm mấy đốt ngón tay, miệng lầm nhẩm ngày một lớn.
Những âm thanh ấy rơi vào tai mọi người mang theo hàn ý, khiến cho Tạ Kiệt và Từ đạo hữu thất sắc. Mạnh Hạo thở sâu, tinh thần chấn động. Đối với những suy tư của tu sĩ mặc áo bào xám, hắn hiểu rõ. Có lẽ, nơi này thực là một mộ phần của ai đó. Hắn nhớ tới thân ảnh hắn nhìn thấy trong tấm hình, lúc chiếc đỉnh lớn bị sét đánh tạo ra khe hở xuyên xuống mắt đất, kèm theo âm thanh trầm thấp. “Ngươi đã không để ta mang chiếc đỉnh này đi, thì ta sẽ yên giấc ngàn thu ở đâu nhìn ngươi vẫn lạc mãi mãi.”
Mạnh Hạo hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Hắn lại nghĩ tới thanh âm tang thương khác vang lên trong đỉnh. “Ngươi muốn thay trời đổi đất, khiến ta không có chỗ nương tựa, Kiến Mộc không tồn tại được mà sụp đổ ư? Mặc dù chủ ta ngủ say, ta há có thể cùng tồn tại với họ Quý ngươi!”
Trong óc Mạnh Hạo cứ quanh quẩn những thanh âm này. Trái tim hắn đập mạnh. Hắn nhớ tới truyền thuyết về Xuân Thu Mộc. Nhớ tới việc, trong truyền thuyết kia, Kiến Mộc tự sụp đổ trong tinh không, hắn càng nghĩ tới sự diệt vong của tộc Thái Ách, thậm chí nhớ tới Tam Vĩ mang mặt nạ trong lần lấy Huyết Tiên truyền thừa cùng những chữ mà nó viết.
“Trong lần nhận Huyết Tiên truyền thừa, đúng là có yêu cầu người này phải có huyết mạch với người họ Quý kia”.
“Quý!” Cái họ này đại biểu cho cái gì đây?
Trái tim Mạnh Hạo nhảy loạn, cảm thấy cái họ này tuyệt không tầm thường nhưng sự tình cụ thể thế nào thì hắn không đoán ra được. Mọi sự vẫn còn bị một bức màn bí ẩn che phủ.
“Các vị đạo hữu chớ có đoán lung tung.” Đúng lúc này, Hàn Bối cất tiếng, âm thanh vang vọng bốn phía át cả tiếng sấm, truyền vào tai mọi người. “Nơi này có phải là một phần mộ hay không ta không biết được, nhưng hẳn các vị cũng đều nhìn ra, người dùng tay nâng cổ kinh kia là tổ tiên của ta. Khe hở trên pho tượng là do Thiên Lôi đánh vào nhưng nguyên chính là từ đó, quyển kinh thư này mới thoát ra được, để lại cho hậu nhân chúng ta.”
“Có thể nói, nó chính là một vật chí bảo, nhưng chỉ có kinh thư mới có thể lấy, vì tam pho tượng còn lại vẫn hoàn mỹ không hề xây xát.”
Hàn Bối quay đầu nhìn đám người Mạnh Hạo.
“Tiểu muội ta đã nhiều lần dự bí thương, chư vị cũng đã thấy những tin tức của ta rồi. vì có duyên nên dù mỗi người tới đây đều có ý định riêng, sau lưng mỗi người là mỗi thế lực khác nhau. Việc này ta tất nhiên hiểu được, cũng không quá để ý. Chỉ hy vọng chư vị xem được từng phần của Kỳ Môn cửu tinh rồi hãy tuân theo hứa hẹn. Dù sao, hôm nay chúng ta mới chỉ thấy bên ngoài, còn chưa tới gần. Đợi tới lúc lại gần rồi ta sẽ có phương pháp lấy hai cuốn kinh thư kia xuống, chúng ta cùng xem.”
“Tiểu muội ta chỉ có một mục đích duy nhất là muốn bái lạy tổ tiên khi đứng trước pho tượng kia.” Hàn Bối khẽ nói, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn mọi người. Lời nàng nói khiến người khác cảm thấy an tĩnh. Tu sĩ mặc áo bào xám thở sâu, vẻ mặt dần khôi phục như bình thường. Chỉ là, lúc Mạnh Hạo nhìn hắn thì cảm thấy người này là cố ý mượn giọng điên cuồng để nói ra.
Mặt khác, những lời nói đối với việc xem từng phần Kỳ Môn cửu tinh thì vẫn còn nhiều nghi hoặc.
“Đường này không còn xa nữa, nhưng tiếp sau đây cần trông vào Từ Đạo hữu và Ti Mã đạo hữu rồi. Đoạn đường này lôi đình nhiều dần lên, khó khăn cũng nhiều hơn. Vốn chúng ta không có nhiều cơ hội để qua được nhưng lúc năm quyển sách cổ Tuế Nguyệt bay ra đã khiến chúng ta an toàn hơn rất nhiều.”
“ Quan trọng nhất là uy lực của sấm chớp chỗ này cũng không quá sắc bén. Cứ cách một khoảng thời gian thì lại suy yếu đi. Thời gian ngắn ngủi, chỉ chừng nửa khắc nhưng chúng ta cũng có thể an toàn bước vào trong.”
“Ta đã xem qua, từ nay về sau chính là khoảng thời gian mà lôi đình (sấm chớp) yếu nhất.” Mọi người đảo mắt nhìn nhau, sau đó im lặng chờ đợi.
Thì khoảng mấy chục giây nhưng sấm chớp bốn phía trở nên ảm đạm. Tuy số lượng vẫn nhiều, đan xen chằng chịt nhưng mọi người đều cảm nhận được uy áp phát ra đã giảm đi nhiều, không còn khủng bố như trước.
“Thời gian suy yếu của nó chỉ kéo dài nửa canh giờ. Từ đạo hữu, Ti Mã đạo hữu….”. Hai mắt Hàn Bối sáng ngời, tay phải vung lên. Viên cổ ngọc ảm đạm bay ra phiêu phù bên ngoài như chỉ phương định hướng, bao phủ đỉnh đầu mọi người.
Vị Từ đạo hữu suy nghĩ một chút, thân thể phóng về phía trước. Thần sắc của tu sĩ mặc áo bào xám đã khôi phục như thường cũng bước theo. Hai người đi trước, tu vi đều đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ, lực lượng ấy khuyếch tán ra bốn phía. Trong hơi thở của một người rõ ràng có mang thuộc tính mộc. Từ thân thể tu sĩ áo xám tản ra mùi của bụi đất, lúc bước đi tản ra từng đợt hào quang màu vàng đất rõ ràng.
Trong tay hai người đều có pháp bảo. Hàn Bối hít thở sâu, tay phải nhấc lên. Viên cổ ngọc tỏa hào quang soi cho mọi người cùng tiến về phía trước.
Lôi đình chỗ này đã hư nhược quá nhiều. Năm người tiến lên với tốc độ cực nhanh. Càng lại gần pho tượng thì sấm chớp càng dày đặc. Tiếng sấm kinh thiên động địa vang lên khiến tâm thần mọi người đều chấn động.
Từ đạo hữu và tu sĩ mặc áo xám ngày một chật vật bước tới trước, pháp bảo vỡ vụn. Hai người không chậm trễ lấy ra pháp bảo chống sét khác để bảo vệ mình và mọi người. Mạnh Hạo vẫn bình tĩnh không nói lời nào, cũng không biểu lộ tư thái như sẽ trợ giúp. Hắn đã làm xong việc của mình, tiếp đó hắn sẽ không tự tiện ra tay.
Mạnh Hạo nhận thấy mấy người kia hiểu về nơi này còn nhiều hơn hắn, hẳn còn có nhiều thủ đoạn chưa thi triển ra. Trong tay Mạnh Hạo còn Như Ý Ấn, đây cũng là con bài giấu mặt của hắn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tốc đi di chuyển của mọi người ngày một chậm. Sắc mặt Từ đạo hữu và tu sĩ mặc áo xám đều trở nên trắng bệch, khả năng chèo chống đã đạt tới cực hạn. Khoảng cách tới chín pho tượng cũng càng gần, sẫm chớp xung quanh ngày một dầy. Pháp bảo hai người xuất ra không biết đã vỡ vụn bao nhiều. Hiện giờ, hai người liên tiếp phun ra máu tươi không tiến lên phía trước nữa.
Đúng lúc đó, một đạo thiểm điện (chớp) rầm rộ kéo tới, tốc độ cực nhanh đánh về phía mọi người. Chỉ tích tắc nữa là sẽ giáng tới. Đám người Từ đạo hữu biến sắc. Hàn Bối lấy ra cổ ngọc thái tuế tản mát hào quang, va chạm cùng với đạo thiểm điện kia. Tiếng va chạm vang lên chấn động. Hàn Bối phun ra máu tươi, không chỉ hắn, cả Mạnh Hạo, Từ đạo hữu, Tạ Kiệt cùng với tu sĩ mặc áo xám đều phun máu, sắc mặt trắng bệch. Nhất là hai người Từ đạo hữu và Tư Mã đạo hữu, thân thể bọn họ run rẩy kịch liệt.
Thấy đạo thiểm điện đã tiêu tán thành vô số những tia sét nhỏ giăng đầy trời, mọi người mới lấy lại tinh thần nhìn ra bốn phía, vẻ cẩn trọng và kiêng kỵ càng hiện rõ trên mặt.
“Không phải Hàn đạo hữu đã nói, lôi đình nơi này suy yếu rồi sao, vì sao tia chớp vừa rồi lại mạnh mẽ như vậy?” Từ đạo hữu quay đầu, gay gắt hỏi.
Mạnh Hạo lau máu trên khóe miệng, hai mắt lóe ra hào quang, Trong cơ thể hắn dã lưu lại một tia chớp, bị lôi cờ hấp thu khiến nó biến đổi.
Bên ngoài nhìn hắn như đã bị thương, kỳ thực sau khi phun máu thì đã khôi phục như bình thương, chỉ có sắc mặt là vẫn bị hắn áp chế mang màu trắng bệch như cũ.
“Các ngươi đã chọn lựa tới đấy thì chắc cũng phải hiểu. Chỗ này, không phải là nơi mà tu sĩ có tu vi Trúc Cơ có thể đến. Nếu không phải vì ta hiểu rõ nơi này, không phải ta có cổ ngọc tuế nguyệt thì đừng nói tới nơi này, mà ngay cả cái đỉnh kia chúng ta cũng không thể bước vào được.”
“Còn ngươi nói lôi đình vì sao mạnh lên? Dù đây là thời gian nó suy yếu, nhưng cũng không tránh được sẽ có những lôi đình như vậy giáng xuống bất chợt…”. Hàn Bối lau máu tươi, lạnh nhạt nói rồi nhìn về phía Tạ Kiệt.
“Tạ sư huynh, để tới chỗ này chúng ta đều đã xuất lực, hiện giờ đã tới thời điểm ngươi ra tay rồi. Nơi đây có vật thần bí Thanh La Tông để mắt tới, muốn dùng bách linh đài mang nó ra cho nên nhìn như bỏ mặc không để ý tới, ta có thể đoán được ở chỗ Phương Đỉnh các ngươi đã ôm cây đợi thỏ không ít.”
“Chúng ta đều biết rõ lòng dạ của nhau. Bọn họ không dám tiến vào không phải vì chín vị tổ tiên họ, mà vì tiến vào thì sẽ chết. Bọn họ tồn tại ở Nam Vực tới bây giờ đã xuống dốc nhiều rồi, thậm chí còn không bằng một số gia tộc mới xuất hiện gần đây. Người phàm chiếm đa số, người có thể tu hành ngày một ít đi. Bên ngoài nhìn như phong quang, kỳ thực Thanh La Tông có thể xuất ra hai người chúng ta cũng đã cố gắng lắm rồi.” Hàn Bối đột nhiên mở miệng nói.
Tạ Kiệt trầm mặc một lúc rồi mỉm cười.
“Đối với việc này ta càng hiếu kỳ hơn, chín vị tổ tiên của họ không mạnh, chín pho tượng nơi đây càng không có liên quan gì tới vị Mạnh đạo hữu này, vậy tại sao hắn có thể bước vào đây?” Tạ Kiệt nhìn Mạnh Hạo bằng ánh mắt đầy thâm ý.
“Có người hỏi ta, vì sao lại liều mạng như vậy? Bởi vì, nếu không liều, tuổi già tới mau, sẽ có người nói ta đang liều mình cho một cơ hội cuối nhưng ta lại hiểu rõ, đây chính là cực hạn của ta rồi.”
Những hình ảnh này đập vào mắt Mạnh Hạo khiến tâm thần hắn chấn động. Hắn cảm nhận được trong cái miệng to lớn trên đỉnh thế giới này một loại ý càn khôn khó nói thành lời.
Chín người quỳ lạy. Chín là biểu tượng của thiên địa. Chín người quỳ xuống đây không phải là chín pho tượng mà chính là ám chỉ “ý” của đất trời. Tu sĩ mặc áo bào xám run rẩy toàn thân, không nói.
Hình như có điểm không đúng. Đây chính là Đạo được công nhận từ thời thượng cổ, trải qua trăm vạn vạn năm mà trở thành thiên ý, cũng là ý của thiên hạ.
Hẳn bên ngoài là Viên Đỉnh, bên trong mới là Phương Đỉnh. Như vậy hình như mới đúng, mới phù hợp với bầu trời bên ngoài kia. Sau màn thuyết pháp, tu sĩ mặc áo xám cảng thâm run rẩy thân hình, không ngừng tự thì thào giống như là đối với sự tồn tại của Viên Đỉnh, Phương Đỉnh lão hoàn toàn không hiểu gì cả.
Từ đạo hữu kinh ngạc nhìn Viên Đỉnh kia, hai mắt lộ ra quang mang kỳ dị, không biết lão đang nghĩ tới điều gì.
Lại nói về Tạ Kiệt, tuy tinh thần hắn bị chấn động nhưng nhanh chóng lấy ra một khối ngọc giản, đem hết thảy mọi sự ghi lại.
Hàn Bối đứng thất thần tại chỗ, nhìn khe hở sau lưng pho tượng, trong mắt lộ ra ánh nhìn như nhìn về bậc trưởng bối, như thần tử nhìn vị vua sùng kính của mình.
“Ta nghĩ ra rồi. Thiên địa vuông tròn, dùng Viên Đỉnh bên ngoài, dùng Phương Đỉnh biến hóa bên trong. Đấy là việc thuận theo ý trời. Nơi này không có chỗ cho những tâm tư tà ác, muốn dùng một tay che trời.”
“Đúng là vậy! Viên Đỉnh là trời, Phương Đỉnh là đất.” Tu sĩ áo xám tự nhủ, âm thanh mang vẻ hoảng hốt nhưng sắc sảo. Thân thể hắn từ từ lui ra phía sau.
“Cúng tế thêm chín người đúng là cực hạn, lại bị người mang ra luyện bên trong pho tượng như ám chỉ trong truyền thuyết Kỳ Môn cửu tinh, dùng cửu tinh để bái đỉnh, ngưng tụ ra đại thế của đất trời, dùng Phương Đỉnh bằng đồng xanh mái tang thương khung”.
“Thật là khí phách lớn lao! Dám viết ra những lời như thế, dùng thiên địa biến thành phần mộ chôn cất mình. Là ai có thể làm như vậy? Thật là tìm chết! “Nơi này là một nấm mộ, toàn bộ phía ngoài này là một phần mộ.”
“Kết hợp lại, chỗ này không chỉ là phúc địa hay hung địa nữa, mà là một phần mộ nghịch thiên.” Tu sĩ mặc áo bào xám phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt trắng bệch nhưng trong mắt lại ánh lên quang mang sáng ngời. Tay phải hắn nhấc lên, không ngừng bấm bấm mấy đốt ngón tay, miệng lầm nhẩm ngày một lớn.
Những âm thanh ấy rơi vào tai mọi người mang theo hàn ý, khiến cho Tạ Kiệt và Từ đạo hữu thất sắc. Mạnh Hạo thở sâu, tinh thần chấn động. Đối với những suy tư của tu sĩ mặc áo bào xám, hắn hiểu rõ. Có lẽ, nơi này thực là một mộ phần của ai đó. Hắn nhớ tới thân ảnh hắn nhìn thấy trong tấm hình, lúc chiếc đỉnh lớn bị sét đánh tạo ra khe hở xuyên xuống mắt đất, kèm theo âm thanh trầm thấp. “Ngươi đã không để ta mang chiếc đỉnh này đi, thì ta sẽ yên giấc ngàn thu ở đâu nhìn ngươi vẫn lạc mãi mãi.”
Mạnh Hạo hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Hắn lại nghĩ tới thanh âm tang thương khác vang lên trong đỉnh. “Ngươi muốn thay trời đổi đất, khiến ta không có chỗ nương tựa, Kiến Mộc không tồn tại được mà sụp đổ ư? Mặc dù chủ ta ngủ say, ta há có thể cùng tồn tại với họ Quý ngươi!”
Trong óc Mạnh Hạo cứ quanh quẩn những thanh âm này. Trái tim hắn đập mạnh. Hắn nhớ tới truyền thuyết về Xuân Thu Mộc. Nhớ tới việc, trong truyền thuyết kia, Kiến Mộc tự sụp đổ trong tinh không, hắn càng nghĩ tới sự diệt vong của tộc Thái Ách, thậm chí nhớ tới Tam Vĩ mang mặt nạ trong lần lấy Huyết Tiên truyền thừa cùng những chữ mà nó viết.
“Trong lần nhận Huyết Tiên truyền thừa, đúng là có yêu cầu người này phải có huyết mạch với người họ Quý kia”.
“Quý!” Cái họ này đại biểu cho cái gì đây?
Trái tim Mạnh Hạo nhảy loạn, cảm thấy cái họ này tuyệt không tầm thường nhưng sự tình cụ thể thế nào thì hắn không đoán ra được. Mọi sự vẫn còn bị một bức màn bí ẩn che phủ.
“Các vị đạo hữu chớ có đoán lung tung.” Đúng lúc này, Hàn Bối cất tiếng, âm thanh vang vọng bốn phía át cả tiếng sấm, truyền vào tai mọi người. “Nơi này có phải là một phần mộ hay không ta không biết được, nhưng hẳn các vị cũng đều nhìn ra, người dùng tay nâng cổ kinh kia là tổ tiên của ta. Khe hở trên pho tượng là do Thiên Lôi đánh vào nhưng nguyên chính là từ đó, quyển kinh thư này mới thoát ra được, để lại cho hậu nhân chúng ta.”
“Có thể nói, nó chính là một vật chí bảo, nhưng chỉ có kinh thư mới có thể lấy, vì tam pho tượng còn lại vẫn hoàn mỹ không hề xây xát.”
Hàn Bối quay đầu nhìn đám người Mạnh Hạo.
“Tiểu muội ta đã nhiều lần dự bí thương, chư vị cũng đã thấy những tin tức của ta rồi. vì có duyên nên dù mỗi người tới đây đều có ý định riêng, sau lưng mỗi người là mỗi thế lực khác nhau. Việc này ta tất nhiên hiểu được, cũng không quá để ý. Chỉ hy vọng chư vị xem được từng phần của Kỳ Môn cửu tinh rồi hãy tuân theo hứa hẹn. Dù sao, hôm nay chúng ta mới chỉ thấy bên ngoài, còn chưa tới gần. Đợi tới lúc lại gần rồi ta sẽ có phương pháp lấy hai cuốn kinh thư kia xuống, chúng ta cùng xem.”
“Tiểu muội ta chỉ có một mục đích duy nhất là muốn bái lạy tổ tiên khi đứng trước pho tượng kia.” Hàn Bối khẽ nói, dùng ánh mắt bình tĩnh nhìn mọi người. Lời nàng nói khiến người khác cảm thấy an tĩnh. Tu sĩ mặc áo bào xám thở sâu, vẻ mặt dần khôi phục như bình thường. Chỉ là, lúc Mạnh Hạo nhìn hắn thì cảm thấy người này là cố ý mượn giọng điên cuồng để nói ra.
Mặt khác, những lời nói đối với việc xem từng phần Kỳ Môn cửu tinh thì vẫn còn nhiều nghi hoặc.
“Đường này không còn xa nữa, nhưng tiếp sau đây cần trông vào Từ Đạo hữu và Ti Mã đạo hữu rồi. Đoạn đường này lôi đình nhiều dần lên, khó khăn cũng nhiều hơn. Vốn chúng ta không có nhiều cơ hội để qua được nhưng lúc năm quyển sách cổ Tuế Nguyệt bay ra đã khiến chúng ta an toàn hơn rất nhiều.”
“ Quan trọng nhất là uy lực của sấm chớp chỗ này cũng không quá sắc bén. Cứ cách một khoảng thời gian thì lại suy yếu đi. Thời gian ngắn ngủi, chỉ chừng nửa khắc nhưng chúng ta cũng có thể an toàn bước vào trong.”
“Ta đã xem qua, từ nay về sau chính là khoảng thời gian mà lôi đình (sấm chớp) yếu nhất.” Mọi người đảo mắt nhìn nhau, sau đó im lặng chờ đợi.
Thì khoảng mấy chục giây nhưng sấm chớp bốn phía trở nên ảm đạm. Tuy số lượng vẫn nhiều, đan xen chằng chịt nhưng mọi người đều cảm nhận được uy áp phát ra đã giảm đi nhiều, không còn khủng bố như trước.
“Thời gian suy yếu của nó chỉ kéo dài nửa canh giờ. Từ đạo hữu, Ti Mã đạo hữu….”. Hai mắt Hàn Bối sáng ngời, tay phải vung lên. Viên cổ ngọc ảm đạm bay ra phiêu phù bên ngoài như chỉ phương định hướng, bao phủ đỉnh đầu mọi người.
Vị Từ đạo hữu suy nghĩ một chút, thân thể phóng về phía trước. Thần sắc của tu sĩ mặc áo bào xám đã khôi phục như thường cũng bước theo. Hai người đi trước, tu vi đều đạt tới Trúc Cơ hậu kỳ, lực lượng ấy khuyếch tán ra bốn phía. Trong hơi thở của một người rõ ràng có mang thuộc tính mộc. Từ thân thể tu sĩ áo xám tản ra mùi của bụi đất, lúc bước đi tản ra từng đợt hào quang màu vàng đất rõ ràng.
Trong tay hai người đều có pháp bảo. Hàn Bối hít thở sâu, tay phải nhấc lên. Viên cổ ngọc tỏa hào quang soi cho mọi người cùng tiến về phía trước.
Lôi đình chỗ này đã hư nhược quá nhiều. Năm người tiến lên với tốc độ cực nhanh. Càng lại gần pho tượng thì sấm chớp càng dày đặc. Tiếng sấm kinh thiên động địa vang lên khiến tâm thần mọi người đều chấn động.
Từ đạo hữu và tu sĩ mặc áo xám ngày một chật vật bước tới trước, pháp bảo vỡ vụn. Hai người không chậm trễ lấy ra pháp bảo chống sét khác để bảo vệ mình và mọi người. Mạnh Hạo vẫn bình tĩnh không nói lời nào, cũng không biểu lộ tư thái như sẽ trợ giúp. Hắn đã làm xong việc của mình, tiếp đó hắn sẽ không tự tiện ra tay.
Mạnh Hạo nhận thấy mấy người kia hiểu về nơi này còn nhiều hơn hắn, hẳn còn có nhiều thủ đoạn chưa thi triển ra. Trong tay Mạnh Hạo còn Như Ý Ấn, đây cũng là con bài giấu mặt của hắn.
Thời gian chậm rãi trôi qua, tốc đi di chuyển của mọi người ngày một chậm. Sắc mặt Từ đạo hữu và tu sĩ mặc áo xám đều trở nên trắng bệch, khả năng chèo chống đã đạt tới cực hạn. Khoảng cách tới chín pho tượng cũng càng gần, sẫm chớp xung quanh ngày một dầy. Pháp bảo hai người xuất ra không biết đã vỡ vụn bao nhiều. Hiện giờ, hai người liên tiếp phun ra máu tươi không tiến lên phía trước nữa.
Đúng lúc đó, một đạo thiểm điện (chớp) rầm rộ kéo tới, tốc độ cực nhanh đánh về phía mọi người. Chỉ tích tắc nữa là sẽ giáng tới. Đám người Từ đạo hữu biến sắc. Hàn Bối lấy ra cổ ngọc thái tuế tản mát hào quang, va chạm cùng với đạo thiểm điện kia. Tiếng va chạm vang lên chấn động. Hàn Bối phun ra máu tươi, không chỉ hắn, cả Mạnh Hạo, Từ đạo hữu, Tạ Kiệt cùng với tu sĩ mặc áo xám đều phun máu, sắc mặt trắng bệch. Nhất là hai người Từ đạo hữu và Tư Mã đạo hữu, thân thể bọn họ run rẩy kịch liệt.
Thấy đạo thiểm điện đã tiêu tán thành vô số những tia sét nhỏ giăng đầy trời, mọi người mới lấy lại tinh thần nhìn ra bốn phía, vẻ cẩn trọng và kiêng kỵ càng hiện rõ trên mặt.
“Không phải Hàn đạo hữu đã nói, lôi đình nơi này suy yếu rồi sao, vì sao tia chớp vừa rồi lại mạnh mẽ như vậy?” Từ đạo hữu quay đầu, gay gắt hỏi.
Mạnh Hạo lau máu trên khóe miệng, hai mắt lóe ra hào quang, Trong cơ thể hắn dã lưu lại một tia chớp, bị lôi cờ hấp thu khiến nó biến đổi.
Bên ngoài nhìn hắn như đã bị thương, kỳ thực sau khi phun máu thì đã khôi phục như bình thương, chỉ có sắc mặt là vẫn bị hắn áp chế mang màu trắng bệch như cũ.
“Các ngươi đã chọn lựa tới đấy thì chắc cũng phải hiểu. Chỗ này, không phải là nơi mà tu sĩ có tu vi Trúc Cơ có thể đến. Nếu không phải vì ta hiểu rõ nơi này, không phải ta có cổ ngọc tuế nguyệt thì đừng nói tới nơi này, mà ngay cả cái đỉnh kia chúng ta cũng không thể bước vào được.”
“Còn ngươi nói lôi đình vì sao mạnh lên? Dù đây là thời gian nó suy yếu, nhưng cũng không tránh được sẽ có những lôi đình như vậy giáng xuống bất chợt…”. Hàn Bối lau máu tươi, lạnh nhạt nói rồi nhìn về phía Tạ Kiệt.
“Tạ sư huynh, để tới chỗ này chúng ta đều đã xuất lực, hiện giờ đã tới thời điểm ngươi ra tay rồi. Nơi đây có vật thần bí Thanh La Tông để mắt tới, muốn dùng bách linh đài mang nó ra cho nên nhìn như bỏ mặc không để ý tới, ta có thể đoán được ở chỗ Phương Đỉnh các ngươi đã ôm cây đợi thỏ không ít.”
“Chúng ta đều biết rõ lòng dạ của nhau. Bọn họ không dám tiến vào không phải vì chín vị tổ tiên họ, mà vì tiến vào thì sẽ chết. Bọn họ tồn tại ở Nam Vực tới bây giờ đã xuống dốc nhiều rồi, thậm chí còn không bằng một số gia tộc mới xuất hiện gần đây. Người phàm chiếm đa số, người có thể tu hành ngày một ít đi. Bên ngoài nhìn như phong quang, kỳ thực Thanh La Tông có thể xuất ra hai người chúng ta cũng đã cố gắng lắm rồi.” Hàn Bối đột nhiên mở miệng nói.
Tạ Kiệt trầm mặc một lúc rồi mỉm cười.
“Đối với việc này ta càng hiếu kỳ hơn, chín vị tổ tiên của họ không mạnh, chín pho tượng nơi đây càng không có liên quan gì tới vị Mạnh đạo hữu này, vậy tại sao hắn có thể bước vào đây?” Tạ Kiệt nhìn Mạnh Hạo bằng ánh mắt đầy thâm ý.
“Có người hỏi ta, vì sao lại liều mạng như vậy? Bởi vì, nếu không liều, tuổi già tới mau, sẽ có người nói ta đang liều mình cho một cơ hội cuối nhưng ta lại hiểu rõ, đây chính là cực hạn của ta rồi.”
/391
|