Không nói tới thì thôi, nàng vừa thốt ra những lời này, tốc độ của Từ Hữu Đạo cũng lao tới nhanh hơn.
Trong thời khắc mà ba người kia chia thành ba hướng khác nhau, tốc độ đột nhiên tăng vọt, toàn thân lấp lánh các loại vật tránh sét thì Mạnh Hạo cũng nhanh chóng chuyển động. Nhưng hắn cũng không ngó ngàng gì đến cổ ngọc, mà ngược lại bay thẳng về phía Hàn Bối với khuôn mặt vẫn đầy vẻ lo âu vì đã mất đi sự khống chế với miếng Cổ ngọc.
Trong chớp mắt này, Từ Hữu Đạo cũng đã tới chỗ miếng cổ ngọc mà Hàn Bối lấy ra lúc đầu, rồi hất tay áo thu miếng ngọc vào trong túi trữ vật mà không gặp chút nguy hiểm nào.
“Ha ha, Hàn đạo hữu, lão phu sẽ giúp ngươi cất giữ vật này vậy, lúc này cứ để tại chỗ lão phu. Đương nhiên ta vẫn sẽ đưa cho nàng một bản sao chép rồi.” Trong lúc tiếng cười của Từ Hữu Đạo truyền ra, thì hai mắt của Tạ Kiệt cũng lóe sáng, lúc trước trong mắt gã còn có chút nghi ngờ, nhưng sau khi thấy Từ Hữu Đạo bình yên thu được miếng cổ ngọc kia, thì tia nghi ngờ cuối cùng trong mắt gã cũng tiêu tan. Gã nhanh chóng tăng tốc lao vọt lên.
Ngay khi một đám tia chớp lao tới án ngữ trước mặt, gã nhanh chóng phun ra một lúc ba viên Thanh Ẩn đan. Ba viên thuốc nổ tung, tiếng ầm vang vọng, tất cả tia chớp trước mặt Tạ Kiệt đều bị đám khói xanh xuyên thấu đi qua. Gã cắn chót lưỡi phun ra một ngụm máu tươi, rồi cả người nhanh chóng xuyên qua đám huyết vụ của mình, tốc độ vọt tăng lên vài lần, trong nháy mắt đã đưổi tới miếng Cổ ngọc thứ hai rồi nhanh chóng vung tay áo thu vào trong túi trữ vật.
Hai mắt Tạ Kiệt lúc này rực lửa, gã nhìn chằm chằm về phía tu sĩ áo xám đang tăng nhanh tốc độ đón lấy miếng cổ ngọc còn lại. Trước đó, mặc dù tên này biểu hiện ý đồ đuổi theo miếng cổ ngọc nhưng là vẫn âm thầm quan sát hành động của Tạ Kiệt và Từ Hữu Đạo. Mắt thấy hai người thành công thu được cổ ngọc gã mới nhanh chóng lao về phía mục tiêu. Chỉ tích tắc nữa là tay gã với tới miếng ngọc cuối cùng này.
Lúc này mọi ánh mắt đều tập trung trên người gã tu sĩ áo tím, trong tích tắc tên kia vừa thu hồi miếng ngọc vào túi trữ vật thì bỗng nhiên các tia chớp xung quanh bỗng trở nên dày đặc, rồi dùng một tốc độ nhanh chóng lao tới. Chỉ thoáng chốc có hơn mười tia chớp nhanh chóng vọt tới gã.
Với một lượng lớn tia chớp như vậy, bảo vật tránh sét bên người gã tu sĩ kia căn bản không có sức chống cự lại, lập tức tan nát hết khiến cho gã tái nhợt mặt mày lại. Gã cũng chẳng có chút cơ hội để có thể thi triển thêm chiêu thức nào để liều mình thoát ra, sau một loại tiếng sấm kinh thiên thì cả người gã, thậm chí kể cả túi trữ vật đều bị nát bấy thành tro bụi.
Kì lạ thay, miếng cổ ngọc kia lại chẳng có chút hư hại nào mà lại rơi ra từ trong đám xương tàn tro của tên tu sĩ áo xàm rồi rơi xuống mặt đất.
Lúc này, Hàn Bối cũng phun ra thêm một ngụm máu tươi, sắc mặt nhợt nhạt đến cực điểm nhưng vẵn cắn răng gắng gượng đưa đôi tay đang run rẩy lên đánh ra một chỉ hướng về miếng cổ ngọc đó.
Miếng cổ ngọc kia cũng ngay lập tức mà liêu xiêu bay về phía nàng. Chỉ là lúc này Mạnh Hạo lại vừa vặn bay thẳng về phía Hàn Bối, nên nhìn qua thì giống như hắn đang đón đầu lấy miếng cổ ngọc này.
“Mạnh đạo hữu nên có chút cân nhắc!!!” âm thanh Hàn Bối lúc này mang chút gay gắt truyền tới.
Sự việc diễn ra quá mức đột ngột, tên tu sĩ áo bào xám bỗng nhiên chết thảm như vậy khiến cho Tạ Kiệt cũng phải biến sắc, mà thần sắc Từ Hữu Đạo cũng phủ lên một lớp lo lắng. Chỉ có điều ánh mắt của bọn họ đều nhìn chằm chằm vào miếng cổ ngọc đang bay xiêu vẹo về phía Hàn Bối và Mạnh Hạo lúc này. Dù sao thì nhìn qua, cái chết của tên tu sĩ áo bào xám cũng chỉ là chuyện không may ngoài ý muốn, cũng không có chút liên quan tới chuyện thu hồi Cổ ngọc cả.
Cả hai nhanh chóng lao vọt tới như thể hiện rõ ràng cho Mạnh Hạo thấy, nếu hắn có chút tư tâm riêng thì chắc chắn sẽ phải nhận lấy sự liên thủ tiêu diệt của cả hai người còn lại. Mà dựa theo phán đoán, tốc độ này cũng đã chậm vài nhịp so với Mạnh Hạo, như vậy khả năng Mạnh Hạo đoạt miếng cổ ngọc tới tay gần như nắm chắc rồi.
Chỉ là lúc này, ánh mắt Mạnh Hạo chợt lóe lên một tia trào phúng, châm biếm nhìn về miếng cổ ngọc đang bay thẳng tới chỗ mình, khóe miệng cũng chợt khẽ nhếch lên đầy mỉa mai. Mà tốc độ của ba người lúc này cũng rất nhanh chóng, coi như đã rất gần tới miếng ngọc.
Bỗng nhiên ngay trong lúc này, Bì đống kia dường như đang nhàn nhã giữa không trung không xa chợt mở mắt ra nhìn ba người Mạnh Hạo. Rồi cả người nó bỗng nhiên nhảy dựng lên, dùng một tốc độ cực nhanh tựa như thuấn di mà biến mất, lúc xuất hiện lại đã thấy nó nằm chiễm chệ trên đỉnh đầu của Từ Hữu Đạo.
Cả người Từ Hữu Đạo bỗng nhiên run lên, trên mặt hoảng hốt mà đột ngột khựng người lại.
Tạ đạo hữu cứu ta ... Có điều hắn chưa kịp có bất cứ hành động gì thì Bì Đống trên đỉnh đầu đã há to miệng ra, khẽ hút một cái, toàn bộ tia chớp lại ầm ầm mà lao tới. Tuy rằng nhìn qua có cảm giác như toàn bộ tia chớp kia đều bị Bì Đống nuốt hết vào bụng, chỉ là sau khi tia chớp tiêu biến hết, thân thể Từ Hữu Đạo phía dưới nó cũng tan nát thanh tro bụi.
Thậm chí đến cả tiếng kêu thảm thiết của gã cũng chưa kịp vọt ra khỏi miệng.
Sắc mặt Tạ Kiệt chợt biến đổi, cả người gã nhanh chóng lùi lại, tâm thần gã lúc này đầy chấn động và hoảng hốt nhìn về cái thân thể đang nhảy lên rồi trôi nổi lơ lửng trên không trung, da đầu gã tê dại đi.
Miếng cổ ngọc đã không bị Từ Hữu Đạo và Tạ Kiệt tranh đoạt nên cứ tiếp tục bay thẳng một đường hướng về phía Mạnh Hạo. Chỉ là lúc này Mạnh Hạo chợt cười lạnh rồi lách người qua bên cạnh vài bước, lệch khỏi đường bay của miếng cổ ngọc, khiến cho Cổ ngọc lúc này một đường bay thằng về Hàn Bối. Hành động này của hắn khiến cho Hàn Bối chợt sững sờ, mà Tạ Kiệt đang tê dại cả da đầu đứng đó lúc này nhìn thấy hành động của hắn cũng sửng sốt một trận.
“Tuồng vui này của hai vị có thể lừa được gã tu sĩ áo bào xám kia, nhưng còn nghĩ muốn qua mặt Mạnh mỗ nữa sao??” Mạnh Hạo chợt cười mà như không, nhìn về phía Hàn Bối cùng với Tạ Kiệt, trong mắt đầy vẻ mỉa mai. Vừa dứt lời, thì lôi cờ cũng chợt xuất hiện khiên cho lôi điện bốn phía chợt loạn cả lên.
Nghe Mạnh Hạo nói vậy, Hàn Bối ngay lập tức cau mày lại, mà hai mắt Tạ Kiệt cũng lóe lên nhưng cũng không nói gì.
“Coi như Hàn đạo hữu ngươi không đoán được có sự xuất hiện của Bì Đống kia đi, điều này nói lên việc Từ Hữu Đạo tử vong là sự việc ngoài ý, không phải các ngươi trở mặt mà thành.
Ta không quan tâm việc các ngươi căn cứ vào đâu mà tuyển người, nhưng điều này cũng cho thấy suy tính của các ngươi cần có ba người mới hoàn thành được. Lúc này Từ Hữu Đạo đã chết, ta suy đoán rằng hiện tại, việc các ngươi cần tính toán lại, phải là làm thế nào thuyết phục ta thay thế vị trí của Từ Hữu Đạo a.” Lúc Mạnh Hạo đề cập tới điều này, ánh mắt hắn đầy lạnh nhạt, giọng điệu bình tĩnh, nhưng từng chữ trong đó lại đầy băng hàn.
Bên cạnh hắn, lôi vụ cũng nhanh chóng tan tỏa ra xung quang khiến cho sấm sét càng bị nhiễu loạn. Chỉ là bản thân hắn cũng không muốn hấp dẫn sự chú ý của Bì Đống kia nên sau khi tản ra lôi vụ lập uy thì nhanh chóng khống chế phạm vi của lôi vụ xuống chỉ còn một đám nhỏ xung quanh người mà không dám tản rộng ra.
Sắc mặt Tạ Kiệt cũng trở nên khó coi hẳn đi, lúc này gã thực sự kiêng kị tâm cơ của Mạnh Hạo. Rõ ràng một đường đi tới đây, gã luôn biểu hiện ra bên ngoài chủ yếu là chống đối và công kích Hàn Bối, cũng không nói chuyện nhiều với Từ Hữu Đạo, mọi chuyện gần như không có chút sơ hở nào. Vậy mà Mạnh Hạo có thể nhận ra được mánh khóe của cái bẫy này.
“Chỉ bằng mấy từ của Từ đạo hữu trước khi chết mà Mạnh Đạo hữu có thể nắm bắt được. Sự quan sát tỉ mỉ của Mạnh đạo hữu quả thật khiến cho tiểu muội vô cùng bội phục.” Hàn Bối mỉm cười, lúc này thần sắc của nàng cũng không còn chút vẻ mỏi mệt nào nữa.
“Nơi này quả thật chỉ cần ba người là đủ rồi. Cũng không dối gạt đạo hữu, tiểu muội thân là đệ tử Thanh La tông, làm sao có thể phản bội tông môn chỉ vì chút lợi ích nơi này được chứ.
Lần hành động này của ta và Tạ sư huynh vốn nhận được sự tán thành của tông môn, chỉ là ngàn vạn lần không ngờ Cực Yếm vốn là mục tiêu mà tông môn đang tìm cách nhử ra lại ở chỗ này, lại khiến cho Từ đạo hữu phải bỏ mình như vậy.” Hàn Bối vân vê một lọn tóc, khẽ mỉm cười. So sánh với thái độ của Tạ Kiệt bên kia quả thực quá khập khiễng.
Vừa nói, tay phải Hàn Bối đưa lên nắm vào hư không một cái, một sợi tơ mỏng màu lam lập tức xuất hiện ngay chỗ Từ Hữu Đạo vừa tử vong bay về phía Hàn Bối. Ngay sau đó, một sợi tơ màu xám cũng cũng xuất hiện ngay chỗ mà tên tu sĩ áo bào xám ngã xuống. Sau khi hai sợi tơ lườn lờ bên người, Hàn Bối cũng phun ra một sợi tơ màu vàng, ba sợi tơ nhanh chóng bện chặt vào nhau, tỏa ra từng đợt sáng dịu nhẹ.
Sợi tơ màu vàng kia hiển nhiên là từ nữ tử trung niên họ Lý kia sau khi nàng tử vong thì xuất hiện, chỉ là không biết Hàn Bối làm sao có thể lấy được nó nữa.
“Trong tất cả bảo vật của Cửu đại cổ họ, phong ấn những bảo vật của nhà khác không bị nứt vỡ nên không thể lấy ra được. Chỉ có bảo vật của Hàn gia vì có vài vết nứt vỡ, nên cần ba sợi tơ huyết mạch của ba nhà khác, còn cần trợ lực từ ba người nữa mới có thể lấy được phương pháp tu luyện chính thống của Hàn gia, hôm nay….chỉ có thể rút ra từ chỗ Từ đạo hữu lấy ra.
Mạnh sư huynh, những chuyện lúc trước tạm thời chúng ta không nên đề cập lại, nhưng qua lần này, hai bên coi như đã có chút hiểu rõ nhau. Nếu như hôm nay Mạnh đọa hữu đồng ý trợ lực, thì tiểu muội dùng tên của tổ tiên anh hùng mà phát thệ, chắc chắn sẽ có một phần phương pháp tu luyện Tuế nguyệt quyển cho đạo hữu.” Hàn Bối nghiêm túc nói, tay phải cũng vỗ túi trữ vật lấy ra một cái la bàn, rồi nhanh chóng xóa lạc ấn của nàng trong đó.
“Tiểu muội lấy làm áy náy nhưng thật ra vật mà tiểu muội đưa cho mọi người lần trước cũng không phãi là lối ra thật sự, có chăng khi sử dụng cũng vẫn sẽ bị truyền tống quay ngược lại nơi này. Còn đây là bảo vật la bàn trong tông môn cấp cho tiểu muội, tuy rằng không thể giúp đạo hữu ra khỏi phúc địa này nhưng dĩ nhiên dư sức đưa đạo hữu ra khỏi phương Đỉnh.” Nói xong, Hàn Bối phất tay đưa la bàn này trôi lơ lửng trước mặt Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo nhìn la bàn, cũng không thể hiện thái độ gì, chỉ nhìn Hàn Bối đầy thâm ý, Hàn Bối cũng nhìn qua Mạnh Hạo, hai mắt sáng ngời, còn Tạ Kiệt vẫn giữ sắc mặt âm trầm một bên, hừ lạnh lấy một cái.
Sau đó hắn giơ tay chụp lấy la bàn rồi dung nhập linh thức vào trong đó kiểm tra, sau khi cảm nhận được lực truyền tống từ trong la bàn liền trầm tư suy nghĩ một chút mới gật đầu.
Hàn Bối bèn nở một nụ cười mỹ lệ hướng về phía Mạnh Hạo khẽ khom người. Còn Tạ Kiệt bên kia thì lại nhìn về phía Mạnh Hạo đầy bất thiện, dù sao thì hai bên cũng không còn gì giấu diếm nữa, mà Hàn Bối cũng chính là đạo lữ song tu của hắn do tông môn an bài. Chỉ cần qua chuyện này, hai người sẽ chính thức tổ chức đại lễ song tu.
Hàn Bối bèn hít sâu vào một hơi, ngẩng đầu nâng đôi tay ngọc lên, ba sợi tơ kia bay ra rồi dần bị kéo dài tới pho tượng tổ tiên Hàn gia trước mặt nàng, thông qua khe nứt sau lưng nhanh chóng lan vào trong pho tượng . Ngay lúc đó, Hàn Bối cắn chót lưỡi phun ra một ngụm máu nhỏ khiến cho sợi dây nhanh chóng chuyển sang màu đỏ rồ đi vào trong thân pho tượng.
Sau đó nàng nhanh chóng bắt lấy một đầu sợi tơ trong ba sợi, đầu còn lại của hai sợi tơ kia cũng lan tới trước người Mạnh Hạo và Tạ Kiệt. Tạ Kiệt không chút e dè giơ tay chụp lấy một đầu của sợi kia.
Hai mắt Mạnh Hạo cũng chợt lóe lên, rồi cũng nắm lấy sợi còn lại. Ngay lúc tay hắn vừa chạm vào đầu sợi dây, gương đồng trong túi Càn khôn cũng nóng lên lần nữa.
“Bảo vật được chín pho tượng kia đặt trên tay dâng lên cao thực ra cũng không phải là hoàn toàn là Bảo vật thực sự, mà chỉ là hư ảnh mà thôi. Bảo vật thực sự bên trong đỉnh này, người ngoài không có khả năng lấy được, kể cả hậu nhân mang huyết mạch của chín người này cũng không thể. Chỉ duy nhất pho tượng lão tổ Hàn gia ta bị thiên kiếp làm nứt vỡ, không còn có thể tồn tại vĩnh cửu, do đó mà có sơ hở. Nên có thể nói trong chín đại chí bảo bên trong đỉnh, chỉ có duy nhất phương pháp tu luyện Tuế nguyệt là có thể lấy được!”
“Mà phương pháp để lấy ra, đó chính là mở ra không gian bên trong đỉnh, với tu vi hiện giờ của ta là không thể. Chỉ có thể nhờ cậy Mạnh huynh cùng Tạ lang giúp ta thiêu đốt huyết mạch, có thể phản tổ mà thực hiện một chỉ lực lượng của tổ tiên!” Hai mắt Hàn Bối lộ ra ánh sáng u ám, nhìn Mạnh Hạo, đồng thời quay sang phía Tạ Kiệt khẽ ngọt ngào cười nhẹ.
Trong thời khắc mà ba người kia chia thành ba hướng khác nhau, tốc độ đột nhiên tăng vọt, toàn thân lấp lánh các loại vật tránh sét thì Mạnh Hạo cũng nhanh chóng chuyển động. Nhưng hắn cũng không ngó ngàng gì đến cổ ngọc, mà ngược lại bay thẳng về phía Hàn Bối với khuôn mặt vẫn đầy vẻ lo âu vì đã mất đi sự khống chế với miếng Cổ ngọc.
Trong chớp mắt này, Từ Hữu Đạo cũng đã tới chỗ miếng cổ ngọc mà Hàn Bối lấy ra lúc đầu, rồi hất tay áo thu miếng ngọc vào trong túi trữ vật mà không gặp chút nguy hiểm nào.
“Ha ha, Hàn đạo hữu, lão phu sẽ giúp ngươi cất giữ vật này vậy, lúc này cứ để tại chỗ lão phu. Đương nhiên ta vẫn sẽ đưa cho nàng một bản sao chép rồi.” Trong lúc tiếng cười của Từ Hữu Đạo truyền ra, thì hai mắt của Tạ Kiệt cũng lóe sáng, lúc trước trong mắt gã còn có chút nghi ngờ, nhưng sau khi thấy Từ Hữu Đạo bình yên thu được miếng cổ ngọc kia, thì tia nghi ngờ cuối cùng trong mắt gã cũng tiêu tan. Gã nhanh chóng tăng tốc lao vọt lên.
Ngay khi một đám tia chớp lao tới án ngữ trước mặt, gã nhanh chóng phun ra một lúc ba viên Thanh Ẩn đan. Ba viên thuốc nổ tung, tiếng ầm vang vọng, tất cả tia chớp trước mặt Tạ Kiệt đều bị đám khói xanh xuyên thấu đi qua. Gã cắn chót lưỡi phun ra một ngụm máu tươi, rồi cả người nhanh chóng xuyên qua đám huyết vụ của mình, tốc độ vọt tăng lên vài lần, trong nháy mắt đã đưổi tới miếng Cổ ngọc thứ hai rồi nhanh chóng vung tay áo thu vào trong túi trữ vật.
Hai mắt Tạ Kiệt lúc này rực lửa, gã nhìn chằm chằm về phía tu sĩ áo xám đang tăng nhanh tốc độ đón lấy miếng cổ ngọc còn lại. Trước đó, mặc dù tên này biểu hiện ý đồ đuổi theo miếng cổ ngọc nhưng là vẫn âm thầm quan sát hành động của Tạ Kiệt và Từ Hữu Đạo. Mắt thấy hai người thành công thu được cổ ngọc gã mới nhanh chóng lao về phía mục tiêu. Chỉ tích tắc nữa là tay gã với tới miếng ngọc cuối cùng này.
Lúc này mọi ánh mắt đều tập trung trên người gã tu sĩ áo tím, trong tích tắc tên kia vừa thu hồi miếng ngọc vào túi trữ vật thì bỗng nhiên các tia chớp xung quanh bỗng trở nên dày đặc, rồi dùng một tốc độ nhanh chóng lao tới. Chỉ thoáng chốc có hơn mười tia chớp nhanh chóng vọt tới gã.
Với một lượng lớn tia chớp như vậy, bảo vật tránh sét bên người gã tu sĩ kia căn bản không có sức chống cự lại, lập tức tan nát hết khiến cho gã tái nhợt mặt mày lại. Gã cũng chẳng có chút cơ hội để có thể thi triển thêm chiêu thức nào để liều mình thoát ra, sau một loại tiếng sấm kinh thiên thì cả người gã, thậm chí kể cả túi trữ vật đều bị nát bấy thành tro bụi.
Kì lạ thay, miếng cổ ngọc kia lại chẳng có chút hư hại nào mà lại rơi ra từ trong đám xương tàn tro của tên tu sĩ áo xàm rồi rơi xuống mặt đất.
Lúc này, Hàn Bối cũng phun ra thêm một ngụm máu tươi, sắc mặt nhợt nhạt đến cực điểm nhưng vẵn cắn răng gắng gượng đưa đôi tay đang run rẩy lên đánh ra một chỉ hướng về miếng cổ ngọc đó.
Miếng cổ ngọc kia cũng ngay lập tức mà liêu xiêu bay về phía nàng. Chỉ là lúc này Mạnh Hạo lại vừa vặn bay thẳng về phía Hàn Bối, nên nhìn qua thì giống như hắn đang đón đầu lấy miếng cổ ngọc này.
“Mạnh đạo hữu nên có chút cân nhắc!!!” âm thanh Hàn Bối lúc này mang chút gay gắt truyền tới.
Sự việc diễn ra quá mức đột ngột, tên tu sĩ áo bào xám bỗng nhiên chết thảm như vậy khiến cho Tạ Kiệt cũng phải biến sắc, mà thần sắc Từ Hữu Đạo cũng phủ lên một lớp lo lắng. Chỉ có điều ánh mắt của bọn họ đều nhìn chằm chằm vào miếng cổ ngọc đang bay xiêu vẹo về phía Hàn Bối và Mạnh Hạo lúc này. Dù sao thì nhìn qua, cái chết của tên tu sĩ áo bào xám cũng chỉ là chuyện không may ngoài ý muốn, cũng không có chút liên quan tới chuyện thu hồi Cổ ngọc cả.
Cả hai nhanh chóng lao vọt tới như thể hiện rõ ràng cho Mạnh Hạo thấy, nếu hắn có chút tư tâm riêng thì chắc chắn sẽ phải nhận lấy sự liên thủ tiêu diệt của cả hai người còn lại. Mà dựa theo phán đoán, tốc độ này cũng đã chậm vài nhịp so với Mạnh Hạo, như vậy khả năng Mạnh Hạo đoạt miếng cổ ngọc tới tay gần như nắm chắc rồi.
Chỉ là lúc này, ánh mắt Mạnh Hạo chợt lóe lên một tia trào phúng, châm biếm nhìn về miếng cổ ngọc đang bay thẳng tới chỗ mình, khóe miệng cũng chợt khẽ nhếch lên đầy mỉa mai. Mà tốc độ của ba người lúc này cũng rất nhanh chóng, coi như đã rất gần tới miếng ngọc.
Bỗng nhiên ngay trong lúc này, Bì đống kia dường như đang nhàn nhã giữa không trung không xa chợt mở mắt ra nhìn ba người Mạnh Hạo. Rồi cả người nó bỗng nhiên nhảy dựng lên, dùng một tốc độ cực nhanh tựa như thuấn di mà biến mất, lúc xuất hiện lại đã thấy nó nằm chiễm chệ trên đỉnh đầu của Từ Hữu Đạo.
Cả người Từ Hữu Đạo bỗng nhiên run lên, trên mặt hoảng hốt mà đột ngột khựng người lại.
Tạ đạo hữu cứu ta ... Có điều hắn chưa kịp có bất cứ hành động gì thì Bì Đống trên đỉnh đầu đã há to miệng ra, khẽ hút một cái, toàn bộ tia chớp lại ầm ầm mà lao tới. Tuy rằng nhìn qua có cảm giác như toàn bộ tia chớp kia đều bị Bì Đống nuốt hết vào bụng, chỉ là sau khi tia chớp tiêu biến hết, thân thể Từ Hữu Đạo phía dưới nó cũng tan nát thanh tro bụi.
Thậm chí đến cả tiếng kêu thảm thiết của gã cũng chưa kịp vọt ra khỏi miệng.
Sắc mặt Tạ Kiệt chợt biến đổi, cả người gã nhanh chóng lùi lại, tâm thần gã lúc này đầy chấn động và hoảng hốt nhìn về cái thân thể đang nhảy lên rồi trôi nổi lơ lửng trên không trung, da đầu gã tê dại đi.
Miếng cổ ngọc đã không bị Từ Hữu Đạo và Tạ Kiệt tranh đoạt nên cứ tiếp tục bay thẳng một đường hướng về phía Mạnh Hạo. Chỉ là lúc này Mạnh Hạo chợt cười lạnh rồi lách người qua bên cạnh vài bước, lệch khỏi đường bay của miếng cổ ngọc, khiến cho Cổ ngọc lúc này một đường bay thằng về Hàn Bối. Hành động này của hắn khiến cho Hàn Bối chợt sững sờ, mà Tạ Kiệt đang tê dại cả da đầu đứng đó lúc này nhìn thấy hành động của hắn cũng sửng sốt một trận.
“Tuồng vui này của hai vị có thể lừa được gã tu sĩ áo bào xám kia, nhưng còn nghĩ muốn qua mặt Mạnh mỗ nữa sao??” Mạnh Hạo chợt cười mà như không, nhìn về phía Hàn Bối cùng với Tạ Kiệt, trong mắt đầy vẻ mỉa mai. Vừa dứt lời, thì lôi cờ cũng chợt xuất hiện khiên cho lôi điện bốn phía chợt loạn cả lên.
Nghe Mạnh Hạo nói vậy, Hàn Bối ngay lập tức cau mày lại, mà hai mắt Tạ Kiệt cũng lóe lên nhưng cũng không nói gì.
“Coi như Hàn đạo hữu ngươi không đoán được có sự xuất hiện của Bì Đống kia đi, điều này nói lên việc Từ Hữu Đạo tử vong là sự việc ngoài ý, không phải các ngươi trở mặt mà thành.
Ta không quan tâm việc các ngươi căn cứ vào đâu mà tuyển người, nhưng điều này cũng cho thấy suy tính của các ngươi cần có ba người mới hoàn thành được. Lúc này Từ Hữu Đạo đã chết, ta suy đoán rằng hiện tại, việc các ngươi cần tính toán lại, phải là làm thế nào thuyết phục ta thay thế vị trí của Từ Hữu Đạo a.” Lúc Mạnh Hạo đề cập tới điều này, ánh mắt hắn đầy lạnh nhạt, giọng điệu bình tĩnh, nhưng từng chữ trong đó lại đầy băng hàn.
Bên cạnh hắn, lôi vụ cũng nhanh chóng tan tỏa ra xung quang khiến cho sấm sét càng bị nhiễu loạn. Chỉ là bản thân hắn cũng không muốn hấp dẫn sự chú ý của Bì Đống kia nên sau khi tản ra lôi vụ lập uy thì nhanh chóng khống chế phạm vi của lôi vụ xuống chỉ còn một đám nhỏ xung quanh người mà không dám tản rộng ra.
Sắc mặt Tạ Kiệt cũng trở nên khó coi hẳn đi, lúc này gã thực sự kiêng kị tâm cơ của Mạnh Hạo. Rõ ràng một đường đi tới đây, gã luôn biểu hiện ra bên ngoài chủ yếu là chống đối và công kích Hàn Bối, cũng không nói chuyện nhiều với Từ Hữu Đạo, mọi chuyện gần như không có chút sơ hở nào. Vậy mà Mạnh Hạo có thể nhận ra được mánh khóe của cái bẫy này.
“Chỉ bằng mấy từ của Từ đạo hữu trước khi chết mà Mạnh Đạo hữu có thể nắm bắt được. Sự quan sát tỉ mỉ của Mạnh đạo hữu quả thật khiến cho tiểu muội vô cùng bội phục.” Hàn Bối mỉm cười, lúc này thần sắc của nàng cũng không còn chút vẻ mỏi mệt nào nữa.
“Nơi này quả thật chỉ cần ba người là đủ rồi. Cũng không dối gạt đạo hữu, tiểu muội thân là đệ tử Thanh La tông, làm sao có thể phản bội tông môn chỉ vì chút lợi ích nơi này được chứ.
Lần hành động này của ta và Tạ sư huynh vốn nhận được sự tán thành của tông môn, chỉ là ngàn vạn lần không ngờ Cực Yếm vốn là mục tiêu mà tông môn đang tìm cách nhử ra lại ở chỗ này, lại khiến cho Từ đạo hữu phải bỏ mình như vậy.” Hàn Bối vân vê một lọn tóc, khẽ mỉm cười. So sánh với thái độ của Tạ Kiệt bên kia quả thực quá khập khiễng.
Vừa nói, tay phải Hàn Bối đưa lên nắm vào hư không một cái, một sợi tơ mỏng màu lam lập tức xuất hiện ngay chỗ Từ Hữu Đạo vừa tử vong bay về phía Hàn Bối. Ngay sau đó, một sợi tơ màu xám cũng cũng xuất hiện ngay chỗ mà tên tu sĩ áo bào xám ngã xuống. Sau khi hai sợi tơ lườn lờ bên người, Hàn Bối cũng phun ra một sợi tơ màu vàng, ba sợi tơ nhanh chóng bện chặt vào nhau, tỏa ra từng đợt sáng dịu nhẹ.
Sợi tơ màu vàng kia hiển nhiên là từ nữ tử trung niên họ Lý kia sau khi nàng tử vong thì xuất hiện, chỉ là không biết Hàn Bối làm sao có thể lấy được nó nữa.
“Trong tất cả bảo vật của Cửu đại cổ họ, phong ấn những bảo vật của nhà khác không bị nứt vỡ nên không thể lấy ra được. Chỉ có bảo vật của Hàn gia vì có vài vết nứt vỡ, nên cần ba sợi tơ huyết mạch của ba nhà khác, còn cần trợ lực từ ba người nữa mới có thể lấy được phương pháp tu luyện chính thống của Hàn gia, hôm nay….chỉ có thể rút ra từ chỗ Từ đạo hữu lấy ra.
Mạnh sư huynh, những chuyện lúc trước tạm thời chúng ta không nên đề cập lại, nhưng qua lần này, hai bên coi như đã có chút hiểu rõ nhau. Nếu như hôm nay Mạnh đọa hữu đồng ý trợ lực, thì tiểu muội dùng tên của tổ tiên anh hùng mà phát thệ, chắc chắn sẽ có một phần phương pháp tu luyện Tuế nguyệt quyển cho đạo hữu.” Hàn Bối nghiêm túc nói, tay phải cũng vỗ túi trữ vật lấy ra một cái la bàn, rồi nhanh chóng xóa lạc ấn của nàng trong đó.
“Tiểu muội lấy làm áy náy nhưng thật ra vật mà tiểu muội đưa cho mọi người lần trước cũng không phãi là lối ra thật sự, có chăng khi sử dụng cũng vẫn sẽ bị truyền tống quay ngược lại nơi này. Còn đây là bảo vật la bàn trong tông môn cấp cho tiểu muội, tuy rằng không thể giúp đạo hữu ra khỏi phúc địa này nhưng dĩ nhiên dư sức đưa đạo hữu ra khỏi phương Đỉnh.” Nói xong, Hàn Bối phất tay đưa la bàn này trôi lơ lửng trước mặt Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo nhìn la bàn, cũng không thể hiện thái độ gì, chỉ nhìn Hàn Bối đầy thâm ý, Hàn Bối cũng nhìn qua Mạnh Hạo, hai mắt sáng ngời, còn Tạ Kiệt vẫn giữ sắc mặt âm trầm một bên, hừ lạnh lấy một cái.
Sau đó hắn giơ tay chụp lấy la bàn rồi dung nhập linh thức vào trong đó kiểm tra, sau khi cảm nhận được lực truyền tống từ trong la bàn liền trầm tư suy nghĩ một chút mới gật đầu.
Hàn Bối bèn nở một nụ cười mỹ lệ hướng về phía Mạnh Hạo khẽ khom người. Còn Tạ Kiệt bên kia thì lại nhìn về phía Mạnh Hạo đầy bất thiện, dù sao thì hai bên cũng không còn gì giấu diếm nữa, mà Hàn Bối cũng chính là đạo lữ song tu của hắn do tông môn an bài. Chỉ cần qua chuyện này, hai người sẽ chính thức tổ chức đại lễ song tu.
Hàn Bối bèn hít sâu vào một hơi, ngẩng đầu nâng đôi tay ngọc lên, ba sợi tơ kia bay ra rồi dần bị kéo dài tới pho tượng tổ tiên Hàn gia trước mặt nàng, thông qua khe nứt sau lưng nhanh chóng lan vào trong pho tượng . Ngay lúc đó, Hàn Bối cắn chót lưỡi phun ra một ngụm máu nhỏ khiến cho sợi dây nhanh chóng chuyển sang màu đỏ rồ đi vào trong thân pho tượng.
Sau đó nàng nhanh chóng bắt lấy một đầu sợi tơ trong ba sợi, đầu còn lại của hai sợi tơ kia cũng lan tới trước người Mạnh Hạo và Tạ Kiệt. Tạ Kiệt không chút e dè giơ tay chụp lấy một đầu của sợi kia.
Hai mắt Mạnh Hạo cũng chợt lóe lên, rồi cũng nắm lấy sợi còn lại. Ngay lúc tay hắn vừa chạm vào đầu sợi dây, gương đồng trong túi Càn khôn cũng nóng lên lần nữa.
“Bảo vật được chín pho tượng kia đặt trên tay dâng lên cao thực ra cũng không phải là hoàn toàn là Bảo vật thực sự, mà chỉ là hư ảnh mà thôi. Bảo vật thực sự bên trong đỉnh này, người ngoài không có khả năng lấy được, kể cả hậu nhân mang huyết mạch của chín người này cũng không thể. Chỉ duy nhất pho tượng lão tổ Hàn gia ta bị thiên kiếp làm nứt vỡ, không còn có thể tồn tại vĩnh cửu, do đó mà có sơ hở. Nên có thể nói trong chín đại chí bảo bên trong đỉnh, chỉ có duy nhất phương pháp tu luyện Tuế nguyệt là có thể lấy được!”
“Mà phương pháp để lấy ra, đó chính là mở ra không gian bên trong đỉnh, với tu vi hiện giờ của ta là không thể. Chỉ có thể nhờ cậy Mạnh huynh cùng Tạ lang giúp ta thiêu đốt huyết mạch, có thể phản tổ mà thực hiện một chỉ lực lượng của tổ tiên!” Hai mắt Hàn Bối lộ ra ánh sáng u ám, nhìn Mạnh Hạo, đồng thời quay sang phía Tạ Kiệt khẽ ngọt ngào cười nhẹ.
/391
|