Tang La hừ một tiếng rất là ngạo nghễ, coi như đã đáp ứng lời nói của Từ Lạc Đê. Từ Lạc Đê lập tức cảm thấy phấn chấn, lão nhìn về Mạnh Hạo ở phía xa đang đi tới, vẻ tàn nhẫn trong mắt càng đậm.
“Hôm này Từ mỗ muốn cho ngươi biết, giúp một người ngươi không nên giúp, trêu chọc Từ mỗ sẽ có kết quả thê thảm cỡ nào. Lại cũng sẽ cho ngươi biết, Ngự Linh tu sĩ sợ nhất là cái gì!” Âm thanh của Từ Lạc Đê truyền ra, tràn đầy cuồng ngạo.
Vẻ mặt của người Tiếu gia trắng bệch. Tiếu Trường Ân cười thảm một tiếng, biết rằng chuyện hôm nay đã không thể cứu vãn. Lão thở sâu, bất chợt bước ra vài bước, tu vi trong cơ thể ầm ầm khuếch tán, bộc phát ra tu vi Trúc Cơ trung kỳ. Nhưng lại tồn tại vẻ suy yếu. Thọ nguyên của Tiếu Trường Ân đã không còn nhiều lắm, kinh mạch trong cơ thể đã sớm khô cạn không ít. Lúc này lão miễn cưỡng xuất ra tu vi Trúc Cơ trung kỳ, nhưng cái giá phải trả là sinh mệnh đang gia tốc trôi qua.
“Chuyện hôm nay là chuyện của Tiếu gia ta, không có quan hệ tới người ngoài. Mà người này cũng không phải là ngoại viện Tiếu gia ta mời tới, chỉ đi ngang qua mà thôi. Việc đã đến nước này, ý trời đã không muốn để cho Tiếu gia tồn tại, vậy thì linh hồ này các ngươi cứ lấy đi! Nhưng tộc nhân ở đây, ta muốn mang đi. Các ngươi cũng đừng có làm khó, bằng không, dù Tiếu mỗ lập tức liều mạng tử vong cũng phải cho các ngươi trả giá thật nhiều!” Giờ phút này, thân hình của Tiếu Trường Ân dường như đã trở nên cao lớn hơn rất nhiều. Lời nói quật cường của lão truyền ra khắp bốn phía, khiến cho Từ Lạc Đê khẽ nhíu mày.
Còn gã người lùn Tang La thì lại phát ra tiếng cười rất khó nghe.
Mạnh Hạo ngẩng đầu liếc nhìn Tiếu Trường Ân, cách nhìn đối với người này đã có thay đổi, vừa thầm gật đầu vừa hờ hững mở miệng.
“Tiếu đạo hữu, hồ này không phải là ngươi cho Mạnh mỗ rồi sao. Như vậy thì hồ này chính là vật của Mạnh mỗ. Người nơi đây ai dám lấy đi!” Trong lúc Mạnh Hạo nói, nhánh dây ở trước người hắn rít lên, lập tức lao thẳng tới chỗ Tang La và Từ Lạc Đê.
Tang La phát ra tiếng cười chói tai, trong tiếng cười mang theo vẻ khinh miệt và coi thường. Y hất tay áo lên, lập tức từ trong ống tay áo của y có một thạch ấn màu đen bay ra. Nó vừa bay vừa biến lớn, ấn xuống phía dưới, khiến cho nhánh dây này dừng lại, chỉ còn nhánh dây chính mạnh mẽ lao ra.
Tang La cất lên tiếng cười bén nhọn, thân hình bước về phía trước một bước, tay phải nhấc lên làm lộ rõ bàn tay nhỏ hơn người bình thường một chút, cách không hướng về nhánh dây chính đánh xuống một chưởng. Lập tức có một cơn gió đen gào thét lao thẳng tới nhánh dây chính. Cùng lúc đó, Từ Lạc Đê cũng cất tiếng cười vang khắp bốn phía, thân hình nhoáng một cái lao mạnh về phía trước. Nhưng thân hình của lão vừa lao ra thì Tiếu Trường Ân đã nhảy lên ngăn cản. Nhưng Từ Lạc Đê khinh thường. Lão hất tay áo, tiếng nổ lập tức vang lên, thân hình Tiếu Trường Ân đã trực tiếp bị ngăn cản.
“Trước không giết ngươi. Ta và ngươi sắp trở thành thân gia, còn phải uống rượu mừng cùng với con cháu!!” Từ Lạc Đê cười hặc hặc, tốc độ cực nhanh lao đến gần Mạnh Hạo.
“Cho ngươi biết, Ngự Linh tu sĩ sợ nhất là bị người chém đầu!” Từ Lạc Đê cất tiếng cười kiêu ngạo. Nhưng Mạnh Hạo từ đầu đến cuối sắc mặt vẫn không có chút nào biến hóa, tùy ý để cho Từ Lạc Đê tiến tới.
Nháy mắt khi Từ Lạc Đê đến gần Mạnh Hạo khoảng ba trượng, thì trong mắt Mạnh Hạo lóe lên hàn mang, thân hình không hề lùi lại mà còn tiến tới. Nhoáng một cái đã xuất hiện ở trước mặt Từ Lạc Đê. Tay phải của hắn vung lên, lập tức một biển lửa ngập trời nổi lên, một con hỏa long trăm trượng hiện ra gào rú.
Nháy mắt khi hỏa long vừa xuất hiện, sắc mặt của Từ Lạc Đê lập tức đại biến, lộ ra vẻ không thể nào tin cùng với hoảng sợ.
“Chuyện này... Chuyện này...” Cho đến giờ phút này, lão cũng không dám tin vào cảnh tượng trước mắt. Cũng trong khoảnh khắc này, lão cũng cảm nhận được một cách mãnh liệt uy áp đến từ con hỏa long kia đã vượt qua Trúc Cơ hậu kỳ.
Một cỗ nguy cơ sinh tử lập tức nảy sinh ở trong lòng rồi rất nhanh đã bao trùm toàn thân của Từ Lạc Đê, giờ phút này hóa thành một tiếng nổ ông minh ở trong đầu, cả người giống như bị mấy vạn lôi đình oanh kích, khiến cho sắc mặt lão biến hóa, nhưng vẫn lộ ra vẻ không thể nào tin như lúc trước.
“Trúc Cơ hậu kỳ!!” Thân hình Từ Lạc Đê run rẩy mãnh liệt, ánh mắt lộ ra vẻ cực kỳ sợ hãi. Lão chẳng thể ngờ, gã thanh niên nhìn như Trúc Cơ sơ kỳ ở trước mắt này, rõ ràng chỉ phất tay một cái liền bạo phát ra lực lượng Trúc Cơ hậu kỳ. Lão đột nhiên phát hiện ra, kẻ mà lão vốn cho là có thể nhẹ nhõm chém đầu, dường như đã trở thành một con hung thú đủ để diệt sát mình hàng trăm lần!
Giờ phút này không chỉ có lão hoảng sợ, mà Tiếu Trường Ân cũng trợn mắt há mồm, căn bản là không cách nào thích ứng với biến hóa xảy ra ở trước mắt, trong đầu cũng có tiếng ông minh nổ vang, nhưng ánh mắt nhanh chóng lộ ra vẻ cuồng hỉ.
Còn có gã người lùn Tang La đang ngạo nghễ vây khốn nhánh dây, trong khoảnh khắc khi hỏa long vừa xuất hiện, thân hình của gã chấn động mạnh một cái, nhanh chóng ngẩng đầu, hai con mắt bên trong hắc bào lộ ra vẻ rung động.
Tất cả nói ra thì rất dài dòng, nhưng trên thực tế chỉ xảy ra trong tích tắc. Trong nháy mắt, tiếng kêu thê lương thảm thiết của Từ Lạc Đê đã truyền ra, quanh quẩn bốn phía. Con hỏa long trăm trượng đã bao phủ toàn thân lão, sau đó oanh một tiếng đem thân hình của lão trực tiếp hóa thành tro bụi, chỉ còn tiếng gào thảm vòng qua vòng lại.
Túi trữ vật của lão đã sớm bay lên, rơi vào trong tay Mạnh Hạo.
Cảnh tượng này được tất cả mọi người ở nơi đây chứng kiến. Thần sắc Tiếu Trường Ân kích động, Tiếu Thải Phượng ở bên cạnh lão, lúc nhìn về phía Mạnh Hạo, thì trong hai mắt lộ ra vẻ khác thường.
Lại không cần phải nói đến những tộc nhân của Tiếu gia ở bên cạnh bọn họ, cả đám đều phấn khích nhìn qua Mạnh Hạo.
Sắc mặt của Tang La trở nên khó coi, mắt nhìn Từ Lạc Đê tử vong, trong lòng gã đã thấy bất an. Tính cách của gã vốn cẩn thận, nên giờ phút này không chút chậm trễ nhanh chóng lùi lại phía sau. Dù gã là Trúc Cơ hậu kỳ nhưng cũng không muốn mạo hiểm như thế. Thân hình nhoáng lên một cái đã định rời đi. Trong suy nghĩ của gã, đối phương cũng sẽ có cố kỵ đối với mình, nên sẽ không dễ dàng đuổi theo.
Nếu không đuổi theo, như vậy chứng tỏ đối phương tự cảm thấy không bằng mình. Vậy thì gã liền hồi mã thương quay lại giết người. Những việc như thế này Tang La vẫn thường làm, đã sớm lô hỏa thuần thanh. Nhưng khi thân hình gã vừa mới bay ra, thì Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, thân hình bay lên trong nháy mắt, hóa thành một đạo trường hồng bay thẳng đến chỗ Tang La.
Nhìn thấy Mạnh Hạo đuổi theo, sắc mặt của Tang La bỗng nhiên hoàn toàn biến đổi. Hắn dám đuổi theo, nói rõ là hắn có tự tin giết ta. Việc này không đúng! Tâm thần Tang La chấn động, lại càng bay nhanh về phía trước đồng thời vung tay phải hướng về phía sau. Lập tức cái thạch ấn màu đen đang phiêu phù ở giữa không trung ông lên một tiếng, đập thẳng tới chỗ Mạnh Hạo.
Tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, nếu là người có chín tòa đạo đài, Mạnh Hạo cũng có thể chiến, tuy nhiên sẽ không dễ dàng. Nhưng trước mắt chỉ là một gã Trúc Cơ hậu kỳ có bảy tòa đạo đài, Mạnh Hạo không để vào trong mắt. Giờ phút này, hắn nâng tay phải bấm niệm pháp quyết. Lập tức hai thanh mộc kiếm bay ra, tốc độ cực nhanh, một thanh lao tới hắc ấn, còn một thanh hóa thành cầu vồng đuổi theo Tang La.
Âm thanh ầm ầm truyền ra, hắc ấn vỡ vụn sụp đổ. Tang La nghiêm túc rống lên, gã lập tức xoay thân hình, sau khi bóp nát một cái ngọc giản, đem hai tay bấm niệm pháp quyết rồi nâng lên ngón trỏ tay phải nhấn mạnh về phía trước một cái.
Dưới một cái nhấn này, khoảng không xung quanh gã lập tức tối đi, dường như ngón tay của gã đã hấp thu một loại lực lượng kỳ dị nào đó, khiến cho trên người gã tràn ra một cỗ khí tức làm cho Mạnh Hạo phải nhíu mày, đáy lòng mơ hồ xuất hiện cảm giác bực bội chán ghét.
Khí tức này tương tự vời khí tức mà Mạnh Hạo cảm thụ được khi tới Thanh La Tông, nhưng hiển nhiên là yếu ớt hơn quá nhiều, như đom đóm so với mặt trăng vậy. Thậm chí lúc ở động sâu trong sơn cốc, Mạnh Hạo cũng có cảm thụ như vậy. Tiếng sấm kinh thiên lại một lần nữa vang lên, mộc kiếm của Mạnh Hạo dừng lại giữa không trung.
Áo bào của gã Tang La lúc này bị gió cuốn lên, để lộ ra một gương mặt xấu xí tràn đầy vết sẹo, còn có hai mắt u ám cùng với vẻ mặt vặn vẹo, càng có mồ hôi đang nhỏ xuống.
“Đạo hữu có chuyện gì cũng hãy từ từ, tất cả là hiểu lầm.” Tang La vội vã mở miệng. Trong lòng gã đã sớm hoảng sợ. Gã tự cảm thấy mình đã dùng toàn lực, nhưng đối phương vẫn rất thong dong như lúc trước. Cao thấp trong đó, lập tức có thể thấy rõ!
Mạnh Hạo cảm nhận được khí tức trên người Tang La, có chút động lòng. Hắn đã sớm có suy đoán về loại khí tức này, nên lúc này thấy được một lấn nữa, thì hai mắt lóe lên, tay phải nâng lên chỉ về phía trước.
“Phong yêu, đệ bát cấm!”
Một chỉ rơi, thiên địa ám! Ở trong khoảnh khắc này, thân hình Tang La run rẩy mãnh liệt, ánh mắt lộ ra vẻ cực kỳ hoảng sợ. Gã lập tức phát hiện ra khí tức trong thiên địa ở xung quanh vào lúc này giống như bị cải biến. Thân hình mình lại mạnh mẽ dừng lại, đạo đài trong cơ thể rõ ràng như bị áp chế. Phịch một tiếng, thanh mộc kiếm ngay lập tức đến ngay trước mặt gã, chỉ còn một chút là đâm vào cổ.
Ánh mắt Tang La lộ ra vẻ tuyệt vọng. Nhưng vào lúc này, Mạnh Hạo hất tay áo lên. Mộc kiếm cũng không giết chết người này, mà cuốn lên, lập tức mang Tang La tới trước người của Mạnh Hạo, bị Mạnh Hạo nắm chặt cái cổ.
Cho tới lúc này, tu vi của Tang La mới khôi phục lại, thân hình đã có thể nhúc nhích, chỉ là sắc mặt lại trắng bệch, trong mắt mang theo vẻ sợ hãi, không dám cử động chút nào. Bởi vì Mạnh Hạo đang nắm cổ của gã, phát ra từng đợt nguy cơ tử vong khiến cho gã sợ mất mật.
Thậm chí giờ phút này, gã không hiểu vì sao, khi ở gần Mạnh Hạo thì thân hình lại mơ hồ run rẩy. Không phải là do gã muốn run rẩy, mà do khí tức trên người Mạnh Hạo làm cho đáy lòng gã nổi lên sợ hãi mãnh liệt mà không biết tại sao.
“Ngươi... ngươi là ai...” Tang La mặt không còn chút máu, run run mở miệng.
Cùng lúc đó, bên ngoài nơi đây, tại một dãy núi quanh năm có mây đen che phủ, có một sơn cốc. Trong sơn cốc có hai người thanh niên ngồi ở hai bên đối diện nhau, cúi đầu nhìn xuống bàn cờ ở giữa hai người, đang suy tư đánh cờ. Một người trong đó mặc áo trắng, vẻ mặt lạnh nhạt, tướng mạo cực kỳ anh tuấn xinh đẹp, nhưng lại có một cỗ xuất trần, trong tay đang phe phẩy cây quạt. Một người khác mặc áo lam, bộ dáng khoảng hơn ba mươi tuổi, đang trầm tư cầm một quân cờ muốn đánh xuống.
Bỗng nhiên trên chiếc ngọc bội treo trên lưng y khẽ bộp một tiếng rồi xuất hiện một vết nứt. Vết nứt này vừa xuất hiện khiến thanh niên áo lam nhíu mày, nhìn thoáng qua, rồi đặt quân cờ xuống.
“Làm sao vậy.” Thanh niên áo trắng mỉm cười, lạnh nhạt mở miệng, nhưng giọng điệu không cao, mà có vẻ ôn hòa.
“Không có gì, là tên đệ đệ bất thành khí kia của ta. Sợ rằng ở bên ngoài đã trêu chọc phải người không địch lại, hướng ta cầu cứu.” Thanh niên áo lam cung kính nói.
“Tang La sao... Đi xem đi, ta cũng đang nhàn rỗi, đi cùng với ngươi cũng được.” Thanh niên áo trắng mỉm cười, từ tốn nói.
“Điện hạ thân phận tôn cao, ta sao dám...” Thanh niên áo lam vội vàng đứng lên.
“Không sao.” Người thanh niên mặc áo trắng này, chính là đạo tử của Huyết Yêu Tông!
“Hôm này Từ mỗ muốn cho ngươi biết, giúp một người ngươi không nên giúp, trêu chọc Từ mỗ sẽ có kết quả thê thảm cỡ nào. Lại cũng sẽ cho ngươi biết, Ngự Linh tu sĩ sợ nhất là cái gì!” Âm thanh của Từ Lạc Đê truyền ra, tràn đầy cuồng ngạo.
Vẻ mặt của người Tiếu gia trắng bệch. Tiếu Trường Ân cười thảm một tiếng, biết rằng chuyện hôm nay đã không thể cứu vãn. Lão thở sâu, bất chợt bước ra vài bước, tu vi trong cơ thể ầm ầm khuếch tán, bộc phát ra tu vi Trúc Cơ trung kỳ. Nhưng lại tồn tại vẻ suy yếu. Thọ nguyên của Tiếu Trường Ân đã không còn nhiều lắm, kinh mạch trong cơ thể đã sớm khô cạn không ít. Lúc này lão miễn cưỡng xuất ra tu vi Trúc Cơ trung kỳ, nhưng cái giá phải trả là sinh mệnh đang gia tốc trôi qua.
“Chuyện hôm nay là chuyện của Tiếu gia ta, không có quan hệ tới người ngoài. Mà người này cũng không phải là ngoại viện Tiếu gia ta mời tới, chỉ đi ngang qua mà thôi. Việc đã đến nước này, ý trời đã không muốn để cho Tiếu gia tồn tại, vậy thì linh hồ này các ngươi cứ lấy đi! Nhưng tộc nhân ở đây, ta muốn mang đi. Các ngươi cũng đừng có làm khó, bằng không, dù Tiếu mỗ lập tức liều mạng tử vong cũng phải cho các ngươi trả giá thật nhiều!” Giờ phút này, thân hình của Tiếu Trường Ân dường như đã trở nên cao lớn hơn rất nhiều. Lời nói quật cường của lão truyền ra khắp bốn phía, khiến cho Từ Lạc Đê khẽ nhíu mày.
Còn gã người lùn Tang La thì lại phát ra tiếng cười rất khó nghe.
Mạnh Hạo ngẩng đầu liếc nhìn Tiếu Trường Ân, cách nhìn đối với người này đã có thay đổi, vừa thầm gật đầu vừa hờ hững mở miệng.
“Tiếu đạo hữu, hồ này không phải là ngươi cho Mạnh mỗ rồi sao. Như vậy thì hồ này chính là vật của Mạnh mỗ. Người nơi đây ai dám lấy đi!” Trong lúc Mạnh Hạo nói, nhánh dây ở trước người hắn rít lên, lập tức lao thẳng tới chỗ Tang La và Từ Lạc Đê.
Tang La phát ra tiếng cười chói tai, trong tiếng cười mang theo vẻ khinh miệt và coi thường. Y hất tay áo lên, lập tức từ trong ống tay áo của y có một thạch ấn màu đen bay ra. Nó vừa bay vừa biến lớn, ấn xuống phía dưới, khiến cho nhánh dây này dừng lại, chỉ còn nhánh dây chính mạnh mẽ lao ra.
Tang La cất lên tiếng cười bén nhọn, thân hình bước về phía trước một bước, tay phải nhấc lên làm lộ rõ bàn tay nhỏ hơn người bình thường một chút, cách không hướng về nhánh dây chính đánh xuống một chưởng. Lập tức có một cơn gió đen gào thét lao thẳng tới nhánh dây chính. Cùng lúc đó, Từ Lạc Đê cũng cất tiếng cười vang khắp bốn phía, thân hình nhoáng một cái lao mạnh về phía trước. Nhưng thân hình của lão vừa lao ra thì Tiếu Trường Ân đã nhảy lên ngăn cản. Nhưng Từ Lạc Đê khinh thường. Lão hất tay áo, tiếng nổ lập tức vang lên, thân hình Tiếu Trường Ân đã trực tiếp bị ngăn cản.
“Trước không giết ngươi. Ta và ngươi sắp trở thành thân gia, còn phải uống rượu mừng cùng với con cháu!!” Từ Lạc Đê cười hặc hặc, tốc độ cực nhanh lao đến gần Mạnh Hạo.
“Cho ngươi biết, Ngự Linh tu sĩ sợ nhất là bị người chém đầu!” Từ Lạc Đê cất tiếng cười kiêu ngạo. Nhưng Mạnh Hạo từ đầu đến cuối sắc mặt vẫn không có chút nào biến hóa, tùy ý để cho Từ Lạc Đê tiến tới.
Nháy mắt khi Từ Lạc Đê đến gần Mạnh Hạo khoảng ba trượng, thì trong mắt Mạnh Hạo lóe lên hàn mang, thân hình không hề lùi lại mà còn tiến tới. Nhoáng một cái đã xuất hiện ở trước mặt Từ Lạc Đê. Tay phải của hắn vung lên, lập tức một biển lửa ngập trời nổi lên, một con hỏa long trăm trượng hiện ra gào rú.
Nháy mắt khi hỏa long vừa xuất hiện, sắc mặt của Từ Lạc Đê lập tức đại biến, lộ ra vẻ không thể nào tin cùng với hoảng sợ.
“Chuyện này... Chuyện này...” Cho đến giờ phút này, lão cũng không dám tin vào cảnh tượng trước mắt. Cũng trong khoảnh khắc này, lão cũng cảm nhận được một cách mãnh liệt uy áp đến từ con hỏa long kia đã vượt qua Trúc Cơ hậu kỳ.
Một cỗ nguy cơ sinh tử lập tức nảy sinh ở trong lòng rồi rất nhanh đã bao trùm toàn thân của Từ Lạc Đê, giờ phút này hóa thành một tiếng nổ ông minh ở trong đầu, cả người giống như bị mấy vạn lôi đình oanh kích, khiến cho sắc mặt lão biến hóa, nhưng vẫn lộ ra vẻ không thể nào tin như lúc trước.
“Trúc Cơ hậu kỳ!!” Thân hình Từ Lạc Đê run rẩy mãnh liệt, ánh mắt lộ ra vẻ cực kỳ sợ hãi. Lão chẳng thể ngờ, gã thanh niên nhìn như Trúc Cơ sơ kỳ ở trước mắt này, rõ ràng chỉ phất tay một cái liền bạo phát ra lực lượng Trúc Cơ hậu kỳ. Lão đột nhiên phát hiện ra, kẻ mà lão vốn cho là có thể nhẹ nhõm chém đầu, dường như đã trở thành một con hung thú đủ để diệt sát mình hàng trăm lần!
Giờ phút này không chỉ có lão hoảng sợ, mà Tiếu Trường Ân cũng trợn mắt há mồm, căn bản là không cách nào thích ứng với biến hóa xảy ra ở trước mắt, trong đầu cũng có tiếng ông minh nổ vang, nhưng ánh mắt nhanh chóng lộ ra vẻ cuồng hỉ.
Còn có gã người lùn Tang La đang ngạo nghễ vây khốn nhánh dây, trong khoảnh khắc khi hỏa long vừa xuất hiện, thân hình của gã chấn động mạnh một cái, nhanh chóng ngẩng đầu, hai con mắt bên trong hắc bào lộ ra vẻ rung động.
Tất cả nói ra thì rất dài dòng, nhưng trên thực tế chỉ xảy ra trong tích tắc. Trong nháy mắt, tiếng kêu thê lương thảm thiết của Từ Lạc Đê đã truyền ra, quanh quẩn bốn phía. Con hỏa long trăm trượng đã bao phủ toàn thân lão, sau đó oanh một tiếng đem thân hình của lão trực tiếp hóa thành tro bụi, chỉ còn tiếng gào thảm vòng qua vòng lại.
Túi trữ vật của lão đã sớm bay lên, rơi vào trong tay Mạnh Hạo.
Cảnh tượng này được tất cả mọi người ở nơi đây chứng kiến. Thần sắc Tiếu Trường Ân kích động, Tiếu Thải Phượng ở bên cạnh lão, lúc nhìn về phía Mạnh Hạo, thì trong hai mắt lộ ra vẻ khác thường.
Lại không cần phải nói đến những tộc nhân của Tiếu gia ở bên cạnh bọn họ, cả đám đều phấn khích nhìn qua Mạnh Hạo.
Sắc mặt của Tang La trở nên khó coi, mắt nhìn Từ Lạc Đê tử vong, trong lòng gã đã thấy bất an. Tính cách của gã vốn cẩn thận, nên giờ phút này không chút chậm trễ nhanh chóng lùi lại phía sau. Dù gã là Trúc Cơ hậu kỳ nhưng cũng không muốn mạo hiểm như thế. Thân hình nhoáng lên một cái đã định rời đi. Trong suy nghĩ của gã, đối phương cũng sẽ có cố kỵ đối với mình, nên sẽ không dễ dàng đuổi theo.
Nếu không đuổi theo, như vậy chứng tỏ đối phương tự cảm thấy không bằng mình. Vậy thì gã liền hồi mã thương quay lại giết người. Những việc như thế này Tang La vẫn thường làm, đã sớm lô hỏa thuần thanh. Nhưng khi thân hình gã vừa mới bay ra, thì Mạnh Hạo hừ lạnh một tiếng, thân hình bay lên trong nháy mắt, hóa thành một đạo trường hồng bay thẳng đến chỗ Tang La.
Nhìn thấy Mạnh Hạo đuổi theo, sắc mặt của Tang La bỗng nhiên hoàn toàn biến đổi. Hắn dám đuổi theo, nói rõ là hắn có tự tin giết ta. Việc này không đúng! Tâm thần Tang La chấn động, lại càng bay nhanh về phía trước đồng thời vung tay phải hướng về phía sau. Lập tức cái thạch ấn màu đen đang phiêu phù ở giữa không trung ông lên một tiếng, đập thẳng tới chỗ Mạnh Hạo.
Tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, nếu là người có chín tòa đạo đài, Mạnh Hạo cũng có thể chiến, tuy nhiên sẽ không dễ dàng. Nhưng trước mắt chỉ là một gã Trúc Cơ hậu kỳ có bảy tòa đạo đài, Mạnh Hạo không để vào trong mắt. Giờ phút này, hắn nâng tay phải bấm niệm pháp quyết. Lập tức hai thanh mộc kiếm bay ra, tốc độ cực nhanh, một thanh lao tới hắc ấn, còn một thanh hóa thành cầu vồng đuổi theo Tang La.
Âm thanh ầm ầm truyền ra, hắc ấn vỡ vụn sụp đổ. Tang La nghiêm túc rống lên, gã lập tức xoay thân hình, sau khi bóp nát một cái ngọc giản, đem hai tay bấm niệm pháp quyết rồi nâng lên ngón trỏ tay phải nhấn mạnh về phía trước một cái.
Dưới một cái nhấn này, khoảng không xung quanh gã lập tức tối đi, dường như ngón tay của gã đã hấp thu một loại lực lượng kỳ dị nào đó, khiến cho trên người gã tràn ra một cỗ khí tức làm cho Mạnh Hạo phải nhíu mày, đáy lòng mơ hồ xuất hiện cảm giác bực bội chán ghét.
Khí tức này tương tự vời khí tức mà Mạnh Hạo cảm thụ được khi tới Thanh La Tông, nhưng hiển nhiên là yếu ớt hơn quá nhiều, như đom đóm so với mặt trăng vậy. Thậm chí lúc ở động sâu trong sơn cốc, Mạnh Hạo cũng có cảm thụ như vậy. Tiếng sấm kinh thiên lại một lần nữa vang lên, mộc kiếm của Mạnh Hạo dừng lại giữa không trung.
Áo bào của gã Tang La lúc này bị gió cuốn lên, để lộ ra một gương mặt xấu xí tràn đầy vết sẹo, còn có hai mắt u ám cùng với vẻ mặt vặn vẹo, càng có mồ hôi đang nhỏ xuống.
“Đạo hữu có chuyện gì cũng hãy từ từ, tất cả là hiểu lầm.” Tang La vội vã mở miệng. Trong lòng gã đã sớm hoảng sợ. Gã tự cảm thấy mình đã dùng toàn lực, nhưng đối phương vẫn rất thong dong như lúc trước. Cao thấp trong đó, lập tức có thể thấy rõ!
Mạnh Hạo cảm nhận được khí tức trên người Tang La, có chút động lòng. Hắn đã sớm có suy đoán về loại khí tức này, nên lúc này thấy được một lấn nữa, thì hai mắt lóe lên, tay phải nâng lên chỉ về phía trước.
“Phong yêu, đệ bát cấm!”
Một chỉ rơi, thiên địa ám! Ở trong khoảnh khắc này, thân hình Tang La run rẩy mãnh liệt, ánh mắt lộ ra vẻ cực kỳ hoảng sợ. Gã lập tức phát hiện ra khí tức trong thiên địa ở xung quanh vào lúc này giống như bị cải biến. Thân hình mình lại mạnh mẽ dừng lại, đạo đài trong cơ thể rõ ràng như bị áp chế. Phịch một tiếng, thanh mộc kiếm ngay lập tức đến ngay trước mặt gã, chỉ còn một chút là đâm vào cổ.
Ánh mắt Tang La lộ ra vẻ tuyệt vọng. Nhưng vào lúc này, Mạnh Hạo hất tay áo lên. Mộc kiếm cũng không giết chết người này, mà cuốn lên, lập tức mang Tang La tới trước người của Mạnh Hạo, bị Mạnh Hạo nắm chặt cái cổ.
Cho tới lúc này, tu vi của Tang La mới khôi phục lại, thân hình đã có thể nhúc nhích, chỉ là sắc mặt lại trắng bệch, trong mắt mang theo vẻ sợ hãi, không dám cử động chút nào. Bởi vì Mạnh Hạo đang nắm cổ của gã, phát ra từng đợt nguy cơ tử vong khiến cho gã sợ mất mật.
Thậm chí giờ phút này, gã không hiểu vì sao, khi ở gần Mạnh Hạo thì thân hình lại mơ hồ run rẩy. Không phải là do gã muốn run rẩy, mà do khí tức trên người Mạnh Hạo làm cho đáy lòng gã nổi lên sợ hãi mãnh liệt mà không biết tại sao.
“Ngươi... ngươi là ai...” Tang La mặt không còn chút máu, run run mở miệng.
Cùng lúc đó, bên ngoài nơi đây, tại một dãy núi quanh năm có mây đen che phủ, có một sơn cốc. Trong sơn cốc có hai người thanh niên ngồi ở hai bên đối diện nhau, cúi đầu nhìn xuống bàn cờ ở giữa hai người, đang suy tư đánh cờ. Một người trong đó mặc áo trắng, vẻ mặt lạnh nhạt, tướng mạo cực kỳ anh tuấn xinh đẹp, nhưng lại có một cỗ xuất trần, trong tay đang phe phẩy cây quạt. Một người khác mặc áo lam, bộ dáng khoảng hơn ba mươi tuổi, đang trầm tư cầm một quân cờ muốn đánh xuống.
Bỗng nhiên trên chiếc ngọc bội treo trên lưng y khẽ bộp một tiếng rồi xuất hiện một vết nứt. Vết nứt này vừa xuất hiện khiến thanh niên áo lam nhíu mày, nhìn thoáng qua, rồi đặt quân cờ xuống.
“Làm sao vậy.” Thanh niên áo trắng mỉm cười, lạnh nhạt mở miệng, nhưng giọng điệu không cao, mà có vẻ ôn hòa.
“Không có gì, là tên đệ đệ bất thành khí kia của ta. Sợ rằng ở bên ngoài đã trêu chọc phải người không địch lại, hướng ta cầu cứu.” Thanh niên áo lam cung kính nói.
“Tang La sao... Đi xem đi, ta cũng đang nhàn rỗi, đi cùng với ngươi cũng được.” Thanh niên áo trắng mỉm cười, từ tốn nói.
“Điện hạ thân phận tôn cao, ta sao dám...” Thanh niên áo lam vội vàng đứng lên.
“Không sao.” Người thanh niên mặc áo trắng này, chính là đạo tử của Huyết Yêu Tông!
/391
|