Những thứ tâm tư này Mạnh Hạo tự nhiên là nhìn ra rõ ràng. Giờ phút này vẻ mặt của hắn hoàn toàn bình tĩnh, đối với việc này không có chút để ý nào. Thậm chí đôi khi hắn còn dừng lại, đợi đến khi hấp thu hết linh khí ở tầng này mới tiếp tục leo lên.
Ở vị trí vài trượng phía sau Mạnh Hạo, không ngừng có người đuổi theo. Toàn bộ tu sĩ nơi đây, nguyên một đám bất đắc dĩ nhìn qua Mạnh Hạo. Mạnh Hạo đi một bước, bọn hắn mới đi theo một bước.
Loại cục diện này, khiến cho khoảnh khắc này, ánh mắt của cả thế giới đều ngưng tụ lên trên người Mạnh Hạo. Mạnh Hạo dường như đã trở thành người được chú ý nhất ở nơi đây, không gì có thể sánh kịp.
Toàn bộ thí luyện của Tống gia để kén rể, hôm nay đã biến thành sàn diễn của một mình Mạnh Hạo. Chẳng những thiên kiêu của các tông ở sau lưng hắn thấy bất công, mà ngay cả chút ít Nguyên Anh lão quái của các tông môn ở bên ngoài tầng mây, sắc mặt cũng đều đã trở nên khó coi.
Chỉ có duy nhất Tống lão quái là càng thêm đắc ý mà cất tiếng cười. Lão nhìn đống anh quả kia, trong lòng dĩ nhiên là đã có không ít phần xác định, những anh quả này quá nửa là đã thuộc về mình.
Toàn bộ bữa tiệc chiêu rể lúc này cực kỳ yên tĩnh. Tống Giai cũng mang vẻ mặt cổ quái nhìn Mạnh Hạo ở trong vòng xoáy. Cho dù kết quả cuối cùng của lần kén rể này có thể không phải là Mạnh Hạo, nhưng đối với Tống giai, thì kể từ giây phút này, Mạnh Hạo đã để lại cho nàng ấn tượng cực kỳ mãnh liệt. Cộng thêm với cảnh tượng toàn bộ Tống gia sơn mạch chấn động lúc trước đã khiến cho Tống giai càng thêm mong chờ, đã đạt tới mức hoàn toàn xem nhẹ những người khác.
Đã định sẵn, tên của Mạnh Hạo sau lần này sẽ được thiên kiêu của ngũ tông tam tộc biết đến!
Đã định sẵn, sau lần này, câu chuyện của thư sinh Mạnh Hạo đến từ Triệu quốc sẽ được không ít đệ tử của ngũ tông tam tộc biết đến. Khiến cho toàn bộ Nam Vực đều sẽ biết, bên trong thế hệ thiên kiêu lại có nhiều thêm một người. Tên của người này là Mạnh Hạo!
Cũng đã định sẵn, sau lần này, Mạnh Hạo từ một kẻ vô danh sẽ trở thành người nổi tiếng, càng ngày sẽ càng có nhiều tu sĩ biết được. Nhất là... Tin đồn giữa hắn và Sở Ngọc Yên, sẽ như cuồng phong quét ngang toàn bộ Nam Vực.
Hắn sẽ bị vô số nam tu ghen ghét và hâm mộ. Đồng thời cũng sẽ bị đông đảo nữ tu chú ý. Loại chuyện xấu có liên quan tới bất kỳ một người nào trong Nam Vực tứ nữ, khi truyền ra đều sẽ khiến mọi người vô cùng chú ý.
Cùng với đó, có lẽ là sẽ có người chứng kiến chuyện giữa Tử Vận Tông và Mạnh Hạo ở Triệu quốc năm đó, đem cái chuyện này nói ra. Sợ rằng đến lúc đó, thanh danh của Mạnh Hạo lại càng thêm vang dội.
Mà trên thực tế, nếu như mọi người biết được giữa Thanh La Tông và Mạnh Hạo có mối thù truyền kiếp. Biết được Huyết Tiên truyền thừa đến cuối cùng đã bị Mạnh Hạo lấy đi. Vậy thì ngay tức khắc, Mạnh Hạo sẽ trở thành tu sĩ được toàn bộ Nam Vực chú ý trong những năm gần đây, quét ngang thiên kiêu, lực áp đạo tử.
Mà hôm nay, mới chỉ là bắt đầu mà thôi, chỉ là lúc Mạnh Hạo mới bước vào Nam Vực!
Thời gian trôi qua, vẻ mặt Mạnh Hạo vẫn bình tĩnh, chậm chạp tiến tới. Nhưng những tu sĩ phía sau hắn thì dần dần có không ít người đã không còn kiên nhẫn nổi. Một thanh niên của Tử Vận Tông, lúc này cau mày, cuối cùng không thể chịu đựng nổi bộ dáng cứ từ từ của Mạnh Hạo, thân hình nhoáng một cái phóng về phía trước một bước.
Cùng lúc đó y nâng tay phải vỗ vào túi trữ vật. Lập tức có bảy tám cái phù lục bay ra vờn quanh bốn phía. Ngay tức khắc, có từng tầng, từng tầng màn sáng xuất hiện, giống như là bảo hộ vậy. Người này thét dài một tiếng, lao nhanh ra, vượt qua Mạnh Hạo bước vào khu vực phía trên.
“Đây là Lưu Cao, là thiên kiêu của Tử Vận Tông ta, tu vi không tầm thường, nhất là tám cái phù lục kia, có thể tán đi tám phần uy áp.” Tu sĩ Nguyên Anh của Tử Vận Tông sau khi nhìn thấy việc này thì lãnh đạm mở miệng. Nhưng khi lão vừa nói xong thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Chỉ thấy gã Lưu Cao kia vừa nhảy vào một mảnh khu vực mà Mạnh Hạo còn chưa bước vào, thì ngay tức khắc thân hình chấn động, sắc mặt đại biến, phun ra một ngụm máu tươi. Thân thể gã run run như bị đại lực oanh kích. Trong ánh mắt của mọi người, tu sĩ này cắn răng gầm nhẹ, như muốn thử cố chịu đựng.
Mạnh Hạo ho khan một tiếng, bước chân đang nâng lên lại dứt khoát đặt xuống chỗ cũ, không bước tiếp mà ngẩng đầu nhìn lại chờ đợi.
Cứ như vậy, sau mấy hơi thở, tu sĩ Tử Vận Tông kia lại một lần nữa phun ra máu tươi, tám cái phù lục ở trước người đồng loạt sụp đổ, kêu thảm một tiếng rơi xuống phía dưới, suýt chút nữa thì rơi xuống mặt biển, thật vất vả mới dừng lại được. Sắc mặt của gã trắng bệch, tiếp tục leo trở lại, tới lúc về tới chỗ mọi người, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo đã mang theo sự sợ hãi cùng với kính sợ.
Những người khác thì đều trầm mặc nhìn qua Mạnh Hạo. Mạnh Hạo vội ho một tiếng, lúc này mới tiếp tục từ từ cất bước leo lên.
Không còn có bất kỳ ai lại dám đi thử nữa, chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo. Thời gian chậm rãi đi qua, theo bước chân của Mạnh Hạo chậm rãi đi tới, linh khí của từng tầng một lần lượt bị Mạnh Hạo hấp thu vào trong cơ thể. Tòa đạo đài thứ năm của hắn, dĩ nhiên là đã mở ra được hơn bảy thành.
Nhưng như thế thì lại càng cần nhiều linh khí, tốc độ của Mạnh Hạo cũng vì thế mà tăng nhanh không ít. Không biết là đi qua bao lâu, khoảng cách tới đỉnh cây đại thụ che trời này đã còn không đến ngàn trượng.
Vào lúc này, hai mắt Vương Đằng Phi chớp động, Vương Hữu Tài thì dù vẫn trầm mặc, nhưng mắt cũng lộ ra tia sáng. Mà ngay cả Tiểu Bàn Tử cũng có cảm giác hưng phấn. Y không muốn vượt qua Mạnh Hạo, nhưng lại rất chờ mong Mạnh Hạo có thể tiếp tục đứng đầu.
Chẳng những đám tu sĩ này ánh mắt sáng ngời, mà lúc này ở bên ngoài tầng mây, đám lão quái của ngũ tông tam tộc, còn có cả tộc nhân của Tống gia, cũng đều ngưng thần nhìn lại. Lần thí luyện chiêu con rể này, tuy Mạnh Hạo xuất hiện phá vỡ dự liệu của bọn hắn, nhưng lúc này hiển nhiên là thời khắc cực kỳ trọng yếu, nên tất cả đều lộ ra vẻ chờ mong.
“Đỉnh ngọn cây là khảo nghiệm cuối cùng, không biết là anh kiệt của các tông, và cả tu sĩ đang dẫn đầu này, đến cùng là ai có thể thông qua cái khảo nghiệm cuối cùng này được.” Tống gia lão tổ Tống Thiên, lúc này bỗng nhiên mở miệng cười.
“Đã sớm nghe nói trong truyền thừa ở các lần Tống gia chiêu con rể trước đều có một cái tuyệt đỉnh khảo nghiệm. Không biết lần này khảo nghiệm là cái gì? Mong rằng Tống tiền bối nói ra một hai, cũng là giải thích nghi hoặc cho chúng ta.” Trong số những tu sĩ Nguyên Anh ở bốn phía, có một lão giả mở miệng cười.
“Không sai. Việc này ta cũng đã từng được nghe nói. Kính xin Tống tiền bối nói ra, chúng ta đều rất là tò mò.” Tu sĩ Nguyên Anh của Kim Hàn Tông ở bên cạnh, lúc này vừa cười vừa nói.
Những người khác cũng đều đưa mắt nhìn lại. Hiển nhiên là họ đều có nghe nói về khảo nghiệm cuối cùng mà Tống gia chiêu con rể.
“Mộc Thu, lần này là con gái của ngươi kén rể. Có quan hệ tới cái khảo nghiệm cuối cùng này, ngươi nói thoáng qua một chút đi.” Tống gia lão tổ Tống Thiên cười ha ha một tiếng, hướng về phía nam tử trung niên ở bên trái nói.
Trung niên nam tử kia có tướng mạo tuấn lãng, dù đã bốn mươi tuổi, nhưng vẫn anh tuấn như trước. Y nghe thấy vậy thì hướng về phía Tống gia lão tổ ôm quyền, ánh mắt như điện nhìn về phía mọi người. Lúc y nhìn qua Tống Giai thì trong mắt lộ ra một vòng yêu thương nhu hòa.
“Lần này Tống gia ta chiêu con rể, khảo nghiệm cuối cùng có chút khác biệt so với những lần trước. khảo nghiệm lần này là đạo tâm của tu sĩ!” Tống Mộc Thu lãnh đạm mở miệng.
Đám tu sĩ Nguyên Anh ở bốn phía đều nhíu mày.
“Đạo tâm đối với chúng ta mà nói còn có chút mơ hồ, huống chi những tiểu tử Trúc Cơ này.” Vị lão giả họ Phàn của Nhất Kiếm Tông, lúc này uống một hớp rượu, chậm rãi nói ra.
“Cho nên mới nói lần khảo nghiệm này có chút đặc thù. Đúng như lời Phàn đạo hữu nói. Đạo tâm huyền diệu, rất khó truy tìm. Nhưng trên thực tế, Tống gia ta lại cho rằng, đạo tâm có rất nhiều mặt, được quyết định bởi tính cách và thủ đoạn làm việc.
Những thứ này tổng hợp lại, cộng thêm với một cỗ chấp niệm, thì cũng có thể coi là đạo tâm. Mà khảo nghiệm lần này, tuy nói cũng không phải là hoàn toàn chính xác, nhưng cũng có thể nhìn ra được một chút manh mối.
Trên thực tế, lần khảo nghiệm này, nói là đạo tâm, không bằng nói là một cái lựa chọn!” Tống Mộc Thu chậm rãi mở miệng. Nói đến đây, y không nói thêm gì nữa, mà trầm mặc.
Trong lúc nguyên một đám lâm vào suy tư, thì Tống Giai đưa mắt nhìn lên Mạnh Hạo ở trong vòng xoáy. Nàng rất hiếu kỳ, không biết lúc Mạnh Hạo đối mặt với khảo nghiệm cuối cùng, thì sẽ lựa chọn như thế nào...
Hai mắt Tống Vân Sách có chút lóe lên, vẻ mặt bình tĩnh nhìn qua vòng xoáy. Gã thân là đạo tử của Tống gia, lúc này thấy Mạnh Hạo được muôn người chú ý, thì trong lòng ít nhiều có chút không thoải mái. Nhưng gã che giấu nội tâm rất tốt. Lúc này sắc mặt vẫn bình tĩnh, nhưng cũng rất hiếu kỳ muốn biết Mạnh Hạo sẽ lựa chọn thế nào.
“Lần khảo nghiệm này, ta thân là đạo tử của Tống gia đã sớm có cơ hội cảm thụ. Lựa chọn của ta...” Tống Vân Sách trầm mặc. Gã lựa chọn hai lần thì đã thông qua. Thành tích như vậy, được Tống Thiên lão tổ tán thưởng không thôi.
“Mộc Thu nói phức tạp rồi. Cái khảo nghiệm cuối cùng này, nói là lựa chọn, không bằng nói là quan sát. Chư vị cứ xem một lúc là biết thôi. Tuy nhiên đạo tử của Tống gia ta, trước kia dùng hai lần lựa chọn, đã thành công thông qua.” Tống gia lão tổ Tống Thiên lúc này mở miệng cười, nhìn về phía Tống Vân Sách, mang theo vẻ tán thưởng.
Lão nói như thế khiến cho tu sĩ ở bốn phía lại càng hiếu kỳ hơn. Bọn hắn thi nhau đứng lên nhìn lại, chỉ chờ Mạnh Hạo lao ra. Bất quá bọn hắn tự nhiênlà đều phát hiện ra được vẻ kích động của những tu sĩ ở phía sau Mạnh Hạo.
Tốc độ của Mạnh Hạo càng ngày càng nhanh. Tòa đạo đài thứ năm trong cơ thể hắn lúc này đã ngưng tụ gần tám thành, linh khí cần thiết thoáng một cái đã nhiều hơn không ít. Mạnh Hạo cũng biết rõ lần mở ra này khủng bố hơn so với lần trước. Hắn nhất định phải xác định số linh khí này cũng đủ, mới có thể quyết định mở ra.
Bằng không mà nói, một khi tới thời khắc mấu chốt mà linh khí lại không đủ, như vậy thì Mạnh Hạo sẽ phải đối mặt với lựa chọn duy nhất, đó chính là đi thôn phệ những tu sĩ ở nơi đây. Nhưng nếu như thế, cũng đại biểu hôm nay với Mạnh Hạo chính là tuyệt địa.
Cho nên hắn rất cẩn thận. Giờ phút này hắn tăng thêm tốc độ, thậm chí không đợi hấp thu hoàn toàn, đã lại xông ra. Khoảng cách ngàn trượng, theo bước chân Mạnh Hạo đi về phía trước, đã càng ngày càng gần. Mà những tu sĩ phía sau hắn cũng theo đó mà tăng tốc. Nhưng bởi vì Mạnh Hạo không hút đi toàn bộ linh khí, cho nên vẫn tồn tại uy áp, tuy đã giảm bớt đi không ít, nhưng vẫn tồn tại lực cản đối với bọn họ.
Nhưng cả đám chỉ có thể trối chết đuổi theo, tuy nhiên khoảng cách lại dần dần bị kéo dài ra. Vương Đằng Phi hai mắt đỏ bừng, giống như điên đuổi theo.
Mạnh Hạo cách ngọn cây đã chỉ còn hơn năm trăm trượng.
Ba trăm trượng, hai trăm trượng, một trăm trượng... Năm mươi trượng, mười trượng... Thân hình Mạnh Hạo bỗng nhiên nhảy lên, cả người lập tức lao ra, vượt qua khoảng cách mười trượng, đứng ở trên đỉnh tán cây!
Giờ phút này, muôn người chú ý!
Ở vị trí vài trượng phía sau Mạnh Hạo, không ngừng có người đuổi theo. Toàn bộ tu sĩ nơi đây, nguyên một đám bất đắc dĩ nhìn qua Mạnh Hạo. Mạnh Hạo đi một bước, bọn hắn mới đi theo một bước.
Loại cục diện này, khiến cho khoảnh khắc này, ánh mắt của cả thế giới đều ngưng tụ lên trên người Mạnh Hạo. Mạnh Hạo dường như đã trở thành người được chú ý nhất ở nơi đây, không gì có thể sánh kịp.
Toàn bộ thí luyện của Tống gia để kén rể, hôm nay đã biến thành sàn diễn của một mình Mạnh Hạo. Chẳng những thiên kiêu của các tông ở sau lưng hắn thấy bất công, mà ngay cả chút ít Nguyên Anh lão quái của các tông môn ở bên ngoài tầng mây, sắc mặt cũng đều đã trở nên khó coi.
Chỉ có duy nhất Tống lão quái là càng thêm đắc ý mà cất tiếng cười. Lão nhìn đống anh quả kia, trong lòng dĩ nhiên là đã có không ít phần xác định, những anh quả này quá nửa là đã thuộc về mình.
Toàn bộ bữa tiệc chiêu rể lúc này cực kỳ yên tĩnh. Tống Giai cũng mang vẻ mặt cổ quái nhìn Mạnh Hạo ở trong vòng xoáy. Cho dù kết quả cuối cùng của lần kén rể này có thể không phải là Mạnh Hạo, nhưng đối với Tống giai, thì kể từ giây phút này, Mạnh Hạo đã để lại cho nàng ấn tượng cực kỳ mãnh liệt. Cộng thêm với cảnh tượng toàn bộ Tống gia sơn mạch chấn động lúc trước đã khiến cho Tống giai càng thêm mong chờ, đã đạt tới mức hoàn toàn xem nhẹ những người khác.
Đã định sẵn, tên của Mạnh Hạo sau lần này sẽ được thiên kiêu của ngũ tông tam tộc biết đến!
Đã định sẵn, sau lần này, câu chuyện của thư sinh Mạnh Hạo đến từ Triệu quốc sẽ được không ít đệ tử của ngũ tông tam tộc biết đến. Khiến cho toàn bộ Nam Vực đều sẽ biết, bên trong thế hệ thiên kiêu lại có nhiều thêm một người. Tên của người này là Mạnh Hạo!
Cũng đã định sẵn, sau lần này, Mạnh Hạo từ một kẻ vô danh sẽ trở thành người nổi tiếng, càng ngày sẽ càng có nhiều tu sĩ biết được. Nhất là... Tin đồn giữa hắn và Sở Ngọc Yên, sẽ như cuồng phong quét ngang toàn bộ Nam Vực.
Hắn sẽ bị vô số nam tu ghen ghét và hâm mộ. Đồng thời cũng sẽ bị đông đảo nữ tu chú ý. Loại chuyện xấu có liên quan tới bất kỳ một người nào trong Nam Vực tứ nữ, khi truyền ra đều sẽ khiến mọi người vô cùng chú ý.
Cùng với đó, có lẽ là sẽ có người chứng kiến chuyện giữa Tử Vận Tông và Mạnh Hạo ở Triệu quốc năm đó, đem cái chuyện này nói ra. Sợ rằng đến lúc đó, thanh danh của Mạnh Hạo lại càng thêm vang dội.
Mà trên thực tế, nếu như mọi người biết được giữa Thanh La Tông và Mạnh Hạo có mối thù truyền kiếp. Biết được Huyết Tiên truyền thừa đến cuối cùng đã bị Mạnh Hạo lấy đi. Vậy thì ngay tức khắc, Mạnh Hạo sẽ trở thành tu sĩ được toàn bộ Nam Vực chú ý trong những năm gần đây, quét ngang thiên kiêu, lực áp đạo tử.
Mà hôm nay, mới chỉ là bắt đầu mà thôi, chỉ là lúc Mạnh Hạo mới bước vào Nam Vực!
Thời gian trôi qua, vẻ mặt Mạnh Hạo vẫn bình tĩnh, chậm chạp tiến tới. Nhưng những tu sĩ phía sau hắn thì dần dần có không ít người đã không còn kiên nhẫn nổi. Một thanh niên của Tử Vận Tông, lúc này cau mày, cuối cùng không thể chịu đựng nổi bộ dáng cứ từ từ của Mạnh Hạo, thân hình nhoáng một cái phóng về phía trước một bước.
Cùng lúc đó y nâng tay phải vỗ vào túi trữ vật. Lập tức có bảy tám cái phù lục bay ra vờn quanh bốn phía. Ngay tức khắc, có từng tầng, từng tầng màn sáng xuất hiện, giống như là bảo hộ vậy. Người này thét dài một tiếng, lao nhanh ra, vượt qua Mạnh Hạo bước vào khu vực phía trên.
“Đây là Lưu Cao, là thiên kiêu của Tử Vận Tông ta, tu vi không tầm thường, nhất là tám cái phù lục kia, có thể tán đi tám phần uy áp.” Tu sĩ Nguyên Anh của Tử Vận Tông sau khi nhìn thấy việc này thì lãnh đạm mở miệng. Nhưng khi lão vừa nói xong thì sắc mặt lập tức trở nên khó coi.
Chỉ thấy gã Lưu Cao kia vừa nhảy vào một mảnh khu vực mà Mạnh Hạo còn chưa bước vào, thì ngay tức khắc thân hình chấn động, sắc mặt đại biến, phun ra một ngụm máu tươi. Thân thể gã run run như bị đại lực oanh kích. Trong ánh mắt của mọi người, tu sĩ này cắn răng gầm nhẹ, như muốn thử cố chịu đựng.
Mạnh Hạo ho khan một tiếng, bước chân đang nâng lên lại dứt khoát đặt xuống chỗ cũ, không bước tiếp mà ngẩng đầu nhìn lại chờ đợi.
Cứ như vậy, sau mấy hơi thở, tu sĩ Tử Vận Tông kia lại một lần nữa phun ra máu tươi, tám cái phù lục ở trước người đồng loạt sụp đổ, kêu thảm một tiếng rơi xuống phía dưới, suýt chút nữa thì rơi xuống mặt biển, thật vất vả mới dừng lại được. Sắc mặt của gã trắng bệch, tiếp tục leo trở lại, tới lúc về tới chỗ mọi người, ánh mắt nhìn về phía Mạnh Hạo đã mang theo sự sợ hãi cùng với kính sợ.
Những người khác thì đều trầm mặc nhìn qua Mạnh Hạo. Mạnh Hạo vội ho một tiếng, lúc này mới tiếp tục từ từ cất bước leo lên.
Không còn có bất kỳ ai lại dám đi thử nữa, chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo. Thời gian chậm rãi đi qua, theo bước chân của Mạnh Hạo chậm rãi đi tới, linh khí của từng tầng một lần lượt bị Mạnh Hạo hấp thu vào trong cơ thể. Tòa đạo đài thứ năm của hắn, dĩ nhiên là đã mở ra được hơn bảy thành.
Nhưng như thế thì lại càng cần nhiều linh khí, tốc độ của Mạnh Hạo cũng vì thế mà tăng nhanh không ít. Không biết là đi qua bao lâu, khoảng cách tới đỉnh cây đại thụ che trời này đã còn không đến ngàn trượng.
Vào lúc này, hai mắt Vương Đằng Phi chớp động, Vương Hữu Tài thì dù vẫn trầm mặc, nhưng mắt cũng lộ ra tia sáng. Mà ngay cả Tiểu Bàn Tử cũng có cảm giác hưng phấn. Y không muốn vượt qua Mạnh Hạo, nhưng lại rất chờ mong Mạnh Hạo có thể tiếp tục đứng đầu.
Chẳng những đám tu sĩ này ánh mắt sáng ngời, mà lúc này ở bên ngoài tầng mây, đám lão quái của ngũ tông tam tộc, còn có cả tộc nhân của Tống gia, cũng đều ngưng thần nhìn lại. Lần thí luyện chiêu con rể này, tuy Mạnh Hạo xuất hiện phá vỡ dự liệu của bọn hắn, nhưng lúc này hiển nhiên là thời khắc cực kỳ trọng yếu, nên tất cả đều lộ ra vẻ chờ mong.
“Đỉnh ngọn cây là khảo nghiệm cuối cùng, không biết là anh kiệt của các tông, và cả tu sĩ đang dẫn đầu này, đến cùng là ai có thể thông qua cái khảo nghiệm cuối cùng này được.” Tống gia lão tổ Tống Thiên, lúc này bỗng nhiên mở miệng cười.
“Đã sớm nghe nói trong truyền thừa ở các lần Tống gia chiêu con rể trước đều có một cái tuyệt đỉnh khảo nghiệm. Không biết lần này khảo nghiệm là cái gì? Mong rằng Tống tiền bối nói ra một hai, cũng là giải thích nghi hoặc cho chúng ta.” Trong số những tu sĩ Nguyên Anh ở bốn phía, có một lão giả mở miệng cười.
“Không sai. Việc này ta cũng đã từng được nghe nói. Kính xin Tống tiền bối nói ra, chúng ta đều rất là tò mò.” Tu sĩ Nguyên Anh của Kim Hàn Tông ở bên cạnh, lúc này vừa cười vừa nói.
Những người khác cũng đều đưa mắt nhìn lại. Hiển nhiên là họ đều có nghe nói về khảo nghiệm cuối cùng mà Tống gia chiêu con rể.
“Mộc Thu, lần này là con gái của ngươi kén rể. Có quan hệ tới cái khảo nghiệm cuối cùng này, ngươi nói thoáng qua một chút đi.” Tống gia lão tổ Tống Thiên cười ha ha một tiếng, hướng về phía nam tử trung niên ở bên trái nói.
Trung niên nam tử kia có tướng mạo tuấn lãng, dù đã bốn mươi tuổi, nhưng vẫn anh tuấn như trước. Y nghe thấy vậy thì hướng về phía Tống gia lão tổ ôm quyền, ánh mắt như điện nhìn về phía mọi người. Lúc y nhìn qua Tống Giai thì trong mắt lộ ra một vòng yêu thương nhu hòa.
“Lần này Tống gia ta chiêu con rể, khảo nghiệm cuối cùng có chút khác biệt so với những lần trước. khảo nghiệm lần này là đạo tâm của tu sĩ!” Tống Mộc Thu lãnh đạm mở miệng.
Đám tu sĩ Nguyên Anh ở bốn phía đều nhíu mày.
“Đạo tâm đối với chúng ta mà nói còn có chút mơ hồ, huống chi những tiểu tử Trúc Cơ này.” Vị lão giả họ Phàn của Nhất Kiếm Tông, lúc này uống một hớp rượu, chậm rãi nói ra.
“Cho nên mới nói lần khảo nghiệm này có chút đặc thù. Đúng như lời Phàn đạo hữu nói. Đạo tâm huyền diệu, rất khó truy tìm. Nhưng trên thực tế, Tống gia ta lại cho rằng, đạo tâm có rất nhiều mặt, được quyết định bởi tính cách và thủ đoạn làm việc.
Những thứ này tổng hợp lại, cộng thêm với một cỗ chấp niệm, thì cũng có thể coi là đạo tâm. Mà khảo nghiệm lần này, tuy nói cũng không phải là hoàn toàn chính xác, nhưng cũng có thể nhìn ra được một chút manh mối.
Trên thực tế, lần khảo nghiệm này, nói là đạo tâm, không bằng nói là một cái lựa chọn!” Tống Mộc Thu chậm rãi mở miệng. Nói đến đây, y không nói thêm gì nữa, mà trầm mặc.
Trong lúc nguyên một đám lâm vào suy tư, thì Tống Giai đưa mắt nhìn lên Mạnh Hạo ở trong vòng xoáy. Nàng rất hiếu kỳ, không biết lúc Mạnh Hạo đối mặt với khảo nghiệm cuối cùng, thì sẽ lựa chọn như thế nào...
Hai mắt Tống Vân Sách có chút lóe lên, vẻ mặt bình tĩnh nhìn qua vòng xoáy. Gã thân là đạo tử của Tống gia, lúc này thấy Mạnh Hạo được muôn người chú ý, thì trong lòng ít nhiều có chút không thoải mái. Nhưng gã che giấu nội tâm rất tốt. Lúc này sắc mặt vẫn bình tĩnh, nhưng cũng rất hiếu kỳ muốn biết Mạnh Hạo sẽ lựa chọn thế nào.
“Lần khảo nghiệm này, ta thân là đạo tử của Tống gia đã sớm có cơ hội cảm thụ. Lựa chọn của ta...” Tống Vân Sách trầm mặc. Gã lựa chọn hai lần thì đã thông qua. Thành tích như vậy, được Tống Thiên lão tổ tán thưởng không thôi.
“Mộc Thu nói phức tạp rồi. Cái khảo nghiệm cuối cùng này, nói là lựa chọn, không bằng nói là quan sát. Chư vị cứ xem một lúc là biết thôi. Tuy nhiên đạo tử của Tống gia ta, trước kia dùng hai lần lựa chọn, đã thành công thông qua.” Tống gia lão tổ Tống Thiên lúc này mở miệng cười, nhìn về phía Tống Vân Sách, mang theo vẻ tán thưởng.
Lão nói như thế khiến cho tu sĩ ở bốn phía lại càng hiếu kỳ hơn. Bọn hắn thi nhau đứng lên nhìn lại, chỉ chờ Mạnh Hạo lao ra. Bất quá bọn hắn tự nhiênlà đều phát hiện ra được vẻ kích động của những tu sĩ ở phía sau Mạnh Hạo.
Tốc độ của Mạnh Hạo càng ngày càng nhanh. Tòa đạo đài thứ năm trong cơ thể hắn lúc này đã ngưng tụ gần tám thành, linh khí cần thiết thoáng một cái đã nhiều hơn không ít. Mạnh Hạo cũng biết rõ lần mở ra này khủng bố hơn so với lần trước. Hắn nhất định phải xác định số linh khí này cũng đủ, mới có thể quyết định mở ra.
Bằng không mà nói, một khi tới thời khắc mấu chốt mà linh khí lại không đủ, như vậy thì Mạnh Hạo sẽ phải đối mặt với lựa chọn duy nhất, đó chính là đi thôn phệ những tu sĩ ở nơi đây. Nhưng nếu như thế, cũng đại biểu hôm nay với Mạnh Hạo chính là tuyệt địa.
Cho nên hắn rất cẩn thận. Giờ phút này hắn tăng thêm tốc độ, thậm chí không đợi hấp thu hoàn toàn, đã lại xông ra. Khoảng cách ngàn trượng, theo bước chân Mạnh Hạo đi về phía trước, đã càng ngày càng gần. Mà những tu sĩ phía sau hắn cũng theo đó mà tăng tốc. Nhưng bởi vì Mạnh Hạo không hút đi toàn bộ linh khí, cho nên vẫn tồn tại uy áp, tuy đã giảm bớt đi không ít, nhưng vẫn tồn tại lực cản đối với bọn họ.
Nhưng cả đám chỉ có thể trối chết đuổi theo, tuy nhiên khoảng cách lại dần dần bị kéo dài ra. Vương Đằng Phi hai mắt đỏ bừng, giống như điên đuổi theo.
Mạnh Hạo cách ngọn cây đã chỉ còn hơn năm trăm trượng.
Ba trăm trượng, hai trăm trượng, một trăm trượng... Năm mươi trượng, mười trượng... Thân hình Mạnh Hạo bỗng nhiên nhảy lên, cả người lập tức lao ra, vượt qua khoảng cách mười trượng, đứng ở trên đỉnh tán cây!
Giờ phút này, muôn người chú ý!
/391
|