Không một ai biết nhân vật đang gây ra phong ba bão táp là Mạnh Hạo lại là một đệ tử của Tử Vận Tông, ngày ngày đi xác định, tìm kiếm dược thảo, nâng cao sở học.
Thời gian trôi qua nhanh, ở bên trong Tiên thổ, Mạnh Hạo không nhớ mình đã thu hoạch được bao nhiêu thảo dược. Cứ đi tìm kiếm như thế, khoảng cách giữa Mạnh Hạo và cự nhân cao lớn cả trăm trượng càng gần lại. Hắn nhìn cách bọn họ gieo trồng, cách họ mang dược thảo này di chuyển, mang đi bồi dưỡng,… thật lâu.
Mạnh Hạo cũng từng đứng trước cái cây độc nhãn, quan sát con mắt ấy nhìn ra bốn phía. Thậm chí, tại một trong những cái cây ấy, Mạnh Hạo còn trèo lên trên để hái một cọng cỏ non màu đỏ xuống.
Đi đã thật xa nhưng dường như, dược điền này không có điểm cuối. Mạnh Hạo suy đoán, càng đi xa, chắc sẽ xuất hiện dược thảo có dược lực càng kinh người hơn, thậm chí là một ít dược thảo đã hoàn toàn biến mất bên ngoài.
Nhưng nơi này quá rộng lớn, Mạnh Hạo nhìn quanh bốn phía như vô tận, hắn dần phát hiện tất cả những người hắn quen biết đều không có một ai ở gần mình.
“Đao đạo vô tận, việc tu hành cũng gian nan không kém. Đi tới cuối con đường cũng sẽ trở thành những bậc đại năng trong trời đất. Như những dược thảo này, ta vốn tưởng có thể nhớ được hơn nửa những ghi chép trong mười vạn quyển sách đã là rất khá, hiện giờ xem ra việc nhớ được hơn mười vạn loại dược thảo này mới chỉ đạt được những bước nhập môn đầu tiên mà thôi.” Mạnh Hạo than nhẹ, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia cương quyết. Loại tu hành này không liên quan tới việc gia tăng đạo đài của hắn, lại khiến hắn càng cảm thấy hứng thú hơn.
“Ta vốn là thư sinh, tuy nói thi cử chẳng đỗ đạt nhưng trong việc đọc sách thì rõ ràng là chiếm ưu thế hơn những dược đồng khác.” Mạnh Hạo tự an ủi mình như thế. Hắn đi thẳng về phía trước, gặp thứ gì hắn chưa biết, hắn sẽ cẩn thận quan sát, ghi nhớ kỹ để chờ mai sau sẽ tra cứu trong điển tịch.
Cứ như thế, một tháng thời gian trôi qua rất nhanh. Cho tới một hôm, tiếng chuông lại vang lên quanh quẩn, kết thúc thời gian ước định đặt ra cho các dược đồng. Mạnh Hạo vẫn chưa thỏa mãn. Hắn cảm giác như mình chỉ mới vừa bắt đầu tìm hiểu mà thôi. Theo ánh sáng hiện ra trên bầu trời, hắn chỉ biết thở dài, lưu luyến nhìn mảnh đất Tiên thổ rồi rời khỏi nơi này.
Khi xuất hiện trở lại, hơn mười vạn dược đồng là hơn mười vạn biểu hiện thần thái khác nhau. Không chỉ có mình Mạnh Hạo, mà mỗi dược đồng đều có những thu hoạch nhất định, đều đã trưởng thành hơn trên con đường đang đi.
Không bao lâu sau có người tới thu thảo dược và lạc ấn ngọc giản của mỗi người. Mạnh Hạo không tự tiện đi phục thế, hắn mượn thân phận hiện tại để trú nhờ trong Tử Vận Tông, hắn không muốn vì một vài việc nhỏ mà làm lộ ra chân tướng cho nên sau khi lấy toàn bộ dược thảo giao ra, hắn bước nhanh về phía sơn cốc.
Về tới khoảnh sân nhỏ phía sau sơn cốc, Mạnh Hạo liền lấy những quyển sách vẫn đọc ra đọc lại. Mỗi lần thấy một loại thảo dược quen thuộc, hắn lại cảm thấy vô cùng phấn chấn, hiểu biết, thông tin về các loại dược thảo này cũng được khắc sâu vào trí nhớ hơn.
Hai tháng qua nhanh. Thời gian Mạnh Hạo ở Tử Vận Tông đã được nửa năm. Việc tìm kiếm tung tích hắn của các tông môn và gia tộc cũng giảm bớt. Các đại tông môn đã lục soát khắp cả Nam Vực mà không có tung tích gì, thành ra hoài nghi, suy đoán đủ thứ nhưng rốt cuộc cũng không bên nào có đáp án.
Những chuyện như thế, thông qua Bạch Vân Lai sư huynh Mạnh Hạo cũng thường xuyên nghe được. Vị sư huynh này không hổ danh là bách sự thông, không chỉ việc trong Tử Vận Tông mà việc bên ngoài hắn cũng biết không ít.
Một buổi sáng sớm, Mạnh Hạo bước ra khỏi lầu các, ngồi trong sân. Hắn nhấc tay phải lên, trong lòng bàn tay có một gốc thảo dược đang nhanh chóng sinh trưởng. Dược điền bên cạnh hắn có nhiều loại dược thảo đã nở hoa, hương bay tràn ngập. Đúng lúc ấy, thần sắc Mạnh Hạo khẽ biến. Hắn ngẩng đầu lên.
Không lâu sau, Bạch Vân Lai đi tới từ hướng dòng suối nhỏ. Người còn chưa tới, tiếng hắn đã vang lên.
“Phương sư đệ! Cơ hội tốt tới rồi. Lão ca của ngươi tranh thủ mang tới cho ngươi một cơ hội tốt.”
Mạnh Hạo mỉm cười, tay phải vung lên. Cây dược thảo trong lòng bàn tay liền biến mất. Lúc Bạch Vân Lai vừa tới, cánh cửa gỗ phía trước sân tự động mở ra.
“Cơ hội gì vậy?” Mạnh Hạo mỉm cười hỏi. Tu vi vị sư huynh Bạch Vân Lai này vẫn như cũ, dừng ở Ngưng Khí tầng thứ bảy, thứ tám. Trong tông môn cũng là một người có vị trí quan trọng nhất định. Ngày bình thường người này vẫn hay tiếp xúc với Mạnh Hạo, có thể nói là người tiếp xúc với hắn nhiều nhất.
“Có một đệ tử nội môn Tử Khí nhất mạch mời đan sư Lệ Đào Lệ đi luyện đan. Lệ đan sư liền bảo ta tìm hai dược đồng đi cùng. Việc này ta rất muốn đi, còn một người nữa, ta liền nhớ tới Phương sư đệ ngươi đó. Ngươi mau chuẩn bị một chút rồi đi cùng ta. Đây chính là cơ hội quan sát việc luyện đan tốt nhất. Rất nhiều dược đồng khao khát được thấy mà chưa có cơ hội. Lệ đan sư tính tình cổ quái, tới lúc đó có chuyện gì ngươi hãy để ta lo.” Bạch Vân Lai vội vàng nói.
Hai mắt Mạnh Hạo sáng lên. Hắn đã nghe nói tới đệ tử của Tử Khí nhất mạch thường xuyên mời các đan sư tới luyện đan. Mỗi lần như vậy, đệ tử Tử Khí nhất mạch đều phải tự chuẩn bị dược thảo, còn phải trả công bằng linh thạch. Dẫu vậy, vẫn còn phải xem vị đan sư được mời có đồng ý hay không nữa.
Còn về các vị đan sư phía trên Chủ Lô thì đều đã có thành tự trên đan đạo, tu vi mỗi người đều đạt tới Trúc Cơ. Những đan sư Chủ Lô này ở Tử Vận Tông có gần một trăm người, địa vị cao quý. Đệ tử nội môn bình thường không có tư cách đi mời họ. Chỉ có đệ tử hạch tâm và những người gắn bó lâu dài với tông môn mới có thể tới mời họ đi luyện đan.
Trong các cấp bậc Tử Lô đan sư, Chủ Lô đã là bậc đại sư, địa vị cao quý khó lường. Những người này đặt trong tông môn nào cũng đều là của quý của tông môn ấy. Những Chủ Lô là đệ tử ký danh của Đan Quỷ, không phải các tông môn quyền thế thì không thể mời họ luyện đan.
Bạch Vân Lai theo lời dặn của Lệ đan sư, người này tuy chưa phải là một Chủ Lô nhưng cũng là một trong những người gần đạt tới Thiên đan sư, địa vị trong tông môn không hề nhỏ. Mỗi lần đi luyện đan đều có thể tìm mấy dược đồng đi theo phụ giúp.
Mạnh Hạo nghe xong lập tức đứng dậy. Đây là cơ hội khó có được. Thời gian hắn ở tông môn đã nửa năm nhưng đây mới là lần đầu tiên có cơ hội này. Hắn ôm quyền, hướng Bạch Vân Lai cảm tạ.
Không lâu sau, hai người cùng rời khỏi sơn cốc. Tại giao giới giữa Đan Đông nhất mạch và Tử Khí nhất mạch, có một người chừng hơn ba mươi tuổi đang đứng, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn. Người này mặc áo lam, chính là Lệ đan sư.
Bên cạnh vị đan sư này có một tu sĩ, tu vi ước chừng đạt tới Trúc Cơ sơ kỳ đang mỉm cười nói điều gì đó với Lệ đan sư, thái độ rất là khách khí.
Hai người Bạch Vân Lai và Mạnh Hạo tiến tới, hai mắt Mạnh Hạo lóe lên vì hắn nhận ra người đứng cạnh vị đan sư này chính là Lữ Tống.
“Thì ra người muốn luyện đan là hắn.” Mạnh Hạo vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, cùng bước tới với Bạch Vân Lai.
“Sao giờ các ngươi mới tới.” Lệ đan sư nhíu mày, nhìn thoáng qua hai người.
Bạch Vân Lai vội bước nhanh tới giải thích vài câu, thái độ mềm mỏng. Sau một lúc, vẻ mặt vị đan sư này mới dịu lại. Hắn hất tay áo lên, cùng Lử Tống ra khỏi vùng thung lũng này. Trên đường đi, Mạnh Hạo bình thản quan sát bốn phía, hắn nhìn thấy không ít đệ tử khác của Tử Vận Tông. Những người này không tu đan đạo, lúc nhìn thấy đám người Mạnh Hạo thì đều ôm quyền khách khí và mỉm cười.
Không lâu sau, dưới sự dẫn đường của Lữ Tống, mấy người đã tới động phủ của hắn. Động phủ này nằm giữa sườn một ngọn núi, tầm nhìn rất tốt. Bên trong động phủ không lớn, bài trí khá tao nhã.
Đứng trong động phủ, Lữ Tống ôm quyền cúi đầu hướng về Lệ đan sư nói.
“Đa tạ Lệ sư huynh tương trợ! Lò đan này có tác dụng rất lớn với tại hạ.” Nói xong, Lữ Tống lấy ra một túi trữ vật đưa cho Lệ đan sư.
“Không dám! Bất quá, Lệ mỗ cũng ra ngoài lần đầu để luyện đan cho người khác. Lữ huynh đã có yêu cầu, tại hạ không tiện cự tuyệt.” Lệ đan sư gật nhẹ, nhìn Lữ Tống bằng ánh mắt trào phúng, sau đó nhận lấy túi trữ vật. Hắn dùng linh thức quét qua một lượt rồi ném nó cho Bạch Vân Lai.
Lữ Tống hơi xấu hổ, trong lòng thầm mắng đám đan sư này thực là một đám trộm đạo chuyên dùng mánh lới. Nếu không phải là người trong cuộc thì không biết việc mượn đan sư này phải tốn bao nhiêu. Nếu thành công thì không nói làm gì, giả như thất bại thì mình chỉ còn biết im lặng, ngậm bồ hòn làm ngọt, không thể ra ngoài kể lể được.
“Nếu không vì ta đang cần đan dược, nếu không phải tông môn cũng cần người luyện chế thì ta nào thèm tìm tới đám đan sư này…”. Lữ Tống mắng thầm trong bụng, nhưng vẻ ngoài lại tươi cười, cúi đầu tạ ơn lần nữa. Thậm chí với hai người Mạnh Hạo và Bạch Vân Lai hắn cũng không dám dùng cái uy của tu sĩ đạt tới Trúc Cơ kỳ. Hắn biết những dược đồng này hiện giờ địa vị không cao, nhưng sau này nếu có thể tấn cấp đan sư thì sẽ một bước lên trời.
Mạnh Hạo vẫn bình thản, trong lòng hắn thấy vui vẻ. Nếu hắn để lộ thân phận thật, tên Lữ Tống này chắc sẽ nổi giận lôi đình. Hiện giờ nhìn hắn tỏ thái đọ vui vẻ, khách khí như thế đúng là vui thật.
Lệ đan sư cười cười. Hắn tất nhiên hiểu rõ suy nghĩ của Lữ Tống, vội ho một tiếng, lấy ra lò đan, sau đó nâng tay trái vỗ vỗ. Có mấy khối linh thạch màu đỏ thẫm bay ra, rơi trên mặt đất. Lò đan được kê trên những khối linh thạch ấy. Vẻ mặt Lệ đan sư trở nên nghiêm túc hẳn.
“Ta đã nhìn đan phương rồi. Cái lò này có thể luyện chế sáu viên đan dược. Bằng vào tạo nghệ của ta thì chỉ có bốn mươi phần trăm thành công. Ngươi nhìn tận mắt cũng tốt, để nếu thất bại cũng không hoài nghi ta dấu giếm ngươi.” Lệ đan sư nói xong, tay trái ấn lên lò đan. Một lát sau, lò đan trở thành màu đỏ sậm, nhìn màu sắc đủ biết nhiệt lượng rất lớn.
“Thất La thảo sáu lá, lấy lá nguyên không được thiếu sót.”
“Âm Lai Hoa bảy mảnh, giá và nhụy dính liền, nếu không đạt được thì phải thôi hóa.”
“Hồng Hạnh Diệp đạt độ tuổi bảy năm bảy tháng bảy ngày, không được sai lệch quá mười ngày.”
Lệ đan sư nói rất nhanh, liên tiếp nhắc tới hơn mười loại thảo dược bất đồng.
Bạch Vân Lai mở túi trữ vật, đem toàn bộ dược thảo lấy ra, chọn lựa cẩn thận theo yêu cầu. Tay phải Mạnh Hạo thì tiến hành thôi hóa Hồng Hạnh Diệp, tay trái lấy Thất La thảo ra, theo đúng yêu cầu rồi đưa cho Lệ đan sư.
Lệ đan sư ngẩng đầu liếc Mạnh Hạo, khẽ gật đầu. Hắn bắt đầu việc luyện đan, thỉnh thoảng lại nói tới một loại dược thảo nào đó. Sau một lúc đứng quan sát, Bạch Vân Lai nhận ra hắn giống như Phương Mộc mà vị sư đệ này của hắn như đã trở thành Lệ đan sư.
Tất cả yêu cầu của đan sư, Mạnh Hạo đều hoàn thành trong nháy mắt. Tốc độ chọn lựa dược thảo của hắn cực nhanh, không có sơ xuất nào. Việc thôi hóa thì vô cùng tinh chuẩn không sai lệch chút nào.
Ngay cả Lệ đan sư cũng khiếp sợ nhìn Mạnh Hạo, ánh mắt không còn một tia kiêu căng nào mà như đang nhìn một người có cùng địa vị.
Lữ Tống đứng ở bên cạnh, thấy mỗi lần Lệ đan sư đưa ra yêu cầu thì Mạnh Hạo đều hoàn thành rất nhanh thì thở sâu.
“Đám luyện đan này đều là một đám yêu nghiệt!”
Đúng lúc ấy, có một âm thanh con gái vang lên, truyền vào trong động phủ.
“Lữ Tống, ta cho phép ngươi đi tìm hiểu sự việc, ngươi có tin tức gì chưa?”
Lời nói vừa cất lên liền khiến cho việc thôi hóa dược thảo của Mạnh Hạo hơi ngừng lại.
Thời gian trôi qua nhanh, ở bên trong Tiên thổ, Mạnh Hạo không nhớ mình đã thu hoạch được bao nhiêu thảo dược. Cứ đi tìm kiếm như thế, khoảng cách giữa Mạnh Hạo và cự nhân cao lớn cả trăm trượng càng gần lại. Hắn nhìn cách bọn họ gieo trồng, cách họ mang dược thảo này di chuyển, mang đi bồi dưỡng,… thật lâu.
Mạnh Hạo cũng từng đứng trước cái cây độc nhãn, quan sát con mắt ấy nhìn ra bốn phía. Thậm chí, tại một trong những cái cây ấy, Mạnh Hạo còn trèo lên trên để hái một cọng cỏ non màu đỏ xuống.
Đi đã thật xa nhưng dường như, dược điền này không có điểm cuối. Mạnh Hạo suy đoán, càng đi xa, chắc sẽ xuất hiện dược thảo có dược lực càng kinh người hơn, thậm chí là một ít dược thảo đã hoàn toàn biến mất bên ngoài.
Nhưng nơi này quá rộng lớn, Mạnh Hạo nhìn quanh bốn phía như vô tận, hắn dần phát hiện tất cả những người hắn quen biết đều không có một ai ở gần mình.
“Đao đạo vô tận, việc tu hành cũng gian nan không kém. Đi tới cuối con đường cũng sẽ trở thành những bậc đại năng trong trời đất. Như những dược thảo này, ta vốn tưởng có thể nhớ được hơn nửa những ghi chép trong mười vạn quyển sách đã là rất khá, hiện giờ xem ra việc nhớ được hơn mười vạn loại dược thảo này mới chỉ đạt được những bước nhập môn đầu tiên mà thôi.” Mạnh Hạo than nhẹ, nhưng trong mắt lại hiện lên một tia cương quyết. Loại tu hành này không liên quan tới việc gia tăng đạo đài của hắn, lại khiến hắn càng cảm thấy hứng thú hơn.
“Ta vốn là thư sinh, tuy nói thi cử chẳng đỗ đạt nhưng trong việc đọc sách thì rõ ràng là chiếm ưu thế hơn những dược đồng khác.” Mạnh Hạo tự an ủi mình như thế. Hắn đi thẳng về phía trước, gặp thứ gì hắn chưa biết, hắn sẽ cẩn thận quan sát, ghi nhớ kỹ để chờ mai sau sẽ tra cứu trong điển tịch.
Cứ như thế, một tháng thời gian trôi qua rất nhanh. Cho tới một hôm, tiếng chuông lại vang lên quanh quẩn, kết thúc thời gian ước định đặt ra cho các dược đồng. Mạnh Hạo vẫn chưa thỏa mãn. Hắn cảm giác như mình chỉ mới vừa bắt đầu tìm hiểu mà thôi. Theo ánh sáng hiện ra trên bầu trời, hắn chỉ biết thở dài, lưu luyến nhìn mảnh đất Tiên thổ rồi rời khỏi nơi này.
Khi xuất hiện trở lại, hơn mười vạn dược đồng là hơn mười vạn biểu hiện thần thái khác nhau. Không chỉ có mình Mạnh Hạo, mà mỗi dược đồng đều có những thu hoạch nhất định, đều đã trưởng thành hơn trên con đường đang đi.
Không bao lâu sau có người tới thu thảo dược và lạc ấn ngọc giản của mỗi người. Mạnh Hạo không tự tiện đi phục thế, hắn mượn thân phận hiện tại để trú nhờ trong Tử Vận Tông, hắn không muốn vì một vài việc nhỏ mà làm lộ ra chân tướng cho nên sau khi lấy toàn bộ dược thảo giao ra, hắn bước nhanh về phía sơn cốc.
Về tới khoảnh sân nhỏ phía sau sơn cốc, Mạnh Hạo liền lấy những quyển sách vẫn đọc ra đọc lại. Mỗi lần thấy một loại thảo dược quen thuộc, hắn lại cảm thấy vô cùng phấn chấn, hiểu biết, thông tin về các loại dược thảo này cũng được khắc sâu vào trí nhớ hơn.
Hai tháng qua nhanh. Thời gian Mạnh Hạo ở Tử Vận Tông đã được nửa năm. Việc tìm kiếm tung tích hắn của các tông môn và gia tộc cũng giảm bớt. Các đại tông môn đã lục soát khắp cả Nam Vực mà không có tung tích gì, thành ra hoài nghi, suy đoán đủ thứ nhưng rốt cuộc cũng không bên nào có đáp án.
Những chuyện như thế, thông qua Bạch Vân Lai sư huynh Mạnh Hạo cũng thường xuyên nghe được. Vị sư huynh này không hổ danh là bách sự thông, không chỉ việc trong Tử Vận Tông mà việc bên ngoài hắn cũng biết không ít.
Một buổi sáng sớm, Mạnh Hạo bước ra khỏi lầu các, ngồi trong sân. Hắn nhấc tay phải lên, trong lòng bàn tay có một gốc thảo dược đang nhanh chóng sinh trưởng. Dược điền bên cạnh hắn có nhiều loại dược thảo đã nở hoa, hương bay tràn ngập. Đúng lúc ấy, thần sắc Mạnh Hạo khẽ biến. Hắn ngẩng đầu lên.
Không lâu sau, Bạch Vân Lai đi tới từ hướng dòng suối nhỏ. Người còn chưa tới, tiếng hắn đã vang lên.
“Phương sư đệ! Cơ hội tốt tới rồi. Lão ca của ngươi tranh thủ mang tới cho ngươi một cơ hội tốt.”
Mạnh Hạo mỉm cười, tay phải vung lên. Cây dược thảo trong lòng bàn tay liền biến mất. Lúc Bạch Vân Lai vừa tới, cánh cửa gỗ phía trước sân tự động mở ra.
“Cơ hội gì vậy?” Mạnh Hạo mỉm cười hỏi. Tu vi vị sư huynh Bạch Vân Lai này vẫn như cũ, dừng ở Ngưng Khí tầng thứ bảy, thứ tám. Trong tông môn cũng là một người có vị trí quan trọng nhất định. Ngày bình thường người này vẫn hay tiếp xúc với Mạnh Hạo, có thể nói là người tiếp xúc với hắn nhiều nhất.
“Có một đệ tử nội môn Tử Khí nhất mạch mời đan sư Lệ Đào Lệ đi luyện đan. Lệ đan sư liền bảo ta tìm hai dược đồng đi cùng. Việc này ta rất muốn đi, còn một người nữa, ta liền nhớ tới Phương sư đệ ngươi đó. Ngươi mau chuẩn bị một chút rồi đi cùng ta. Đây chính là cơ hội quan sát việc luyện đan tốt nhất. Rất nhiều dược đồng khao khát được thấy mà chưa có cơ hội. Lệ đan sư tính tình cổ quái, tới lúc đó có chuyện gì ngươi hãy để ta lo.” Bạch Vân Lai vội vàng nói.
Hai mắt Mạnh Hạo sáng lên. Hắn đã nghe nói tới đệ tử của Tử Khí nhất mạch thường xuyên mời các đan sư tới luyện đan. Mỗi lần như vậy, đệ tử Tử Khí nhất mạch đều phải tự chuẩn bị dược thảo, còn phải trả công bằng linh thạch. Dẫu vậy, vẫn còn phải xem vị đan sư được mời có đồng ý hay không nữa.
Còn về các vị đan sư phía trên Chủ Lô thì đều đã có thành tự trên đan đạo, tu vi mỗi người đều đạt tới Trúc Cơ. Những đan sư Chủ Lô này ở Tử Vận Tông có gần một trăm người, địa vị cao quý. Đệ tử nội môn bình thường không có tư cách đi mời họ. Chỉ có đệ tử hạch tâm và những người gắn bó lâu dài với tông môn mới có thể tới mời họ đi luyện đan.
Trong các cấp bậc Tử Lô đan sư, Chủ Lô đã là bậc đại sư, địa vị cao quý khó lường. Những người này đặt trong tông môn nào cũng đều là của quý của tông môn ấy. Những Chủ Lô là đệ tử ký danh của Đan Quỷ, không phải các tông môn quyền thế thì không thể mời họ luyện đan.
Bạch Vân Lai theo lời dặn của Lệ đan sư, người này tuy chưa phải là một Chủ Lô nhưng cũng là một trong những người gần đạt tới Thiên đan sư, địa vị trong tông môn không hề nhỏ. Mỗi lần đi luyện đan đều có thể tìm mấy dược đồng đi theo phụ giúp.
Mạnh Hạo nghe xong lập tức đứng dậy. Đây là cơ hội khó có được. Thời gian hắn ở tông môn đã nửa năm nhưng đây mới là lần đầu tiên có cơ hội này. Hắn ôm quyền, hướng Bạch Vân Lai cảm tạ.
Không lâu sau, hai người cùng rời khỏi sơn cốc. Tại giao giới giữa Đan Đông nhất mạch và Tử Khí nhất mạch, có một người chừng hơn ba mươi tuổi đang đứng, vẻ mặt có chút không kiên nhẫn. Người này mặc áo lam, chính là Lệ đan sư.
Bên cạnh vị đan sư này có một tu sĩ, tu vi ước chừng đạt tới Trúc Cơ sơ kỳ đang mỉm cười nói điều gì đó với Lệ đan sư, thái độ rất là khách khí.
Hai người Bạch Vân Lai và Mạnh Hạo tiến tới, hai mắt Mạnh Hạo lóe lên vì hắn nhận ra người đứng cạnh vị đan sư này chính là Lữ Tống.
“Thì ra người muốn luyện đan là hắn.” Mạnh Hạo vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, cùng bước tới với Bạch Vân Lai.
“Sao giờ các ngươi mới tới.” Lệ đan sư nhíu mày, nhìn thoáng qua hai người.
Bạch Vân Lai vội bước nhanh tới giải thích vài câu, thái độ mềm mỏng. Sau một lúc, vẻ mặt vị đan sư này mới dịu lại. Hắn hất tay áo lên, cùng Lử Tống ra khỏi vùng thung lũng này. Trên đường đi, Mạnh Hạo bình thản quan sát bốn phía, hắn nhìn thấy không ít đệ tử khác của Tử Vận Tông. Những người này không tu đan đạo, lúc nhìn thấy đám người Mạnh Hạo thì đều ôm quyền khách khí và mỉm cười.
Không lâu sau, dưới sự dẫn đường của Lữ Tống, mấy người đã tới động phủ của hắn. Động phủ này nằm giữa sườn một ngọn núi, tầm nhìn rất tốt. Bên trong động phủ không lớn, bài trí khá tao nhã.
Đứng trong động phủ, Lữ Tống ôm quyền cúi đầu hướng về Lệ đan sư nói.
“Đa tạ Lệ sư huynh tương trợ! Lò đan này có tác dụng rất lớn với tại hạ.” Nói xong, Lữ Tống lấy ra một túi trữ vật đưa cho Lệ đan sư.
“Không dám! Bất quá, Lệ mỗ cũng ra ngoài lần đầu để luyện đan cho người khác. Lữ huynh đã có yêu cầu, tại hạ không tiện cự tuyệt.” Lệ đan sư gật nhẹ, nhìn Lữ Tống bằng ánh mắt trào phúng, sau đó nhận lấy túi trữ vật. Hắn dùng linh thức quét qua một lượt rồi ném nó cho Bạch Vân Lai.
Lữ Tống hơi xấu hổ, trong lòng thầm mắng đám đan sư này thực là một đám trộm đạo chuyên dùng mánh lới. Nếu không phải là người trong cuộc thì không biết việc mượn đan sư này phải tốn bao nhiêu. Nếu thành công thì không nói làm gì, giả như thất bại thì mình chỉ còn biết im lặng, ngậm bồ hòn làm ngọt, không thể ra ngoài kể lể được.
“Nếu không vì ta đang cần đan dược, nếu không phải tông môn cũng cần người luyện chế thì ta nào thèm tìm tới đám đan sư này…”. Lữ Tống mắng thầm trong bụng, nhưng vẻ ngoài lại tươi cười, cúi đầu tạ ơn lần nữa. Thậm chí với hai người Mạnh Hạo và Bạch Vân Lai hắn cũng không dám dùng cái uy của tu sĩ đạt tới Trúc Cơ kỳ. Hắn biết những dược đồng này hiện giờ địa vị không cao, nhưng sau này nếu có thể tấn cấp đan sư thì sẽ một bước lên trời.
Mạnh Hạo vẫn bình thản, trong lòng hắn thấy vui vẻ. Nếu hắn để lộ thân phận thật, tên Lữ Tống này chắc sẽ nổi giận lôi đình. Hiện giờ nhìn hắn tỏ thái đọ vui vẻ, khách khí như thế đúng là vui thật.
Lệ đan sư cười cười. Hắn tất nhiên hiểu rõ suy nghĩ của Lữ Tống, vội ho một tiếng, lấy ra lò đan, sau đó nâng tay trái vỗ vỗ. Có mấy khối linh thạch màu đỏ thẫm bay ra, rơi trên mặt đất. Lò đan được kê trên những khối linh thạch ấy. Vẻ mặt Lệ đan sư trở nên nghiêm túc hẳn.
“Ta đã nhìn đan phương rồi. Cái lò này có thể luyện chế sáu viên đan dược. Bằng vào tạo nghệ của ta thì chỉ có bốn mươi phần trăm thành công. Ngươi nhìn tận mắt cũng tốt, để nếu thất bại cũng không hoài nghi ta dấu giếm ngươi.” Lệ đan sư nói xong, tay trái ấn lên lò đan. Một lát sau, lò đan trở thành màu đỏ sậm, nhìn màu sắc đủ biết nhiệt lượng rất lớn.
“Thất La thảo sáu lá, lấy lá nguyên không được thiếu sót.”
“Âm Lai Hoa bảy mảnh, giá và nhụy dính liền, nếu không đạt được thì phải thôi hóa.”
“Hồng Hạnh Diệp đạt độ tuổi bảy năm bảy tháng bảy ngày, không được sai lệch quá mười ngày.”
Lệ đan sư nói rất nhanh, liên tiếp nhắc tới hơn mười loại thảo dược bất đồng.
Bạch Vân Lai mở túi trữ vật, đem toàn bộ dược thảo lấy ra, chọn lựa cẩn thận theo yêu cầu. Tay phải Mạnh Hạo thì tiến hành thôi hóa Hồng Hạnh Diệp, tay trái lấy Thất La thảo ra, theo đúng yêu cầu rồi đưa cho Lệ đan sư.
Lệ đan sư ngẩng đầu liếc Mạnh Hạo, khẽ gật đầu. Hắn bắt đầu việc luyện đan, thỉnh thoảng lại nói tới một loại dược thảo nào đó. Sau một lúc đứng quan sát, Bạch Vân Lai nhận ra hắn giống như Phương Mộc mà vị sư đệ này của hắn như đã trở thành Lệ đan sư.
Tất cả yêu cầu của đan sư, Mạnh Hạo đều hoàn thành trong nháy mắt. Tốc độ chọn lựa dược thảo của hắn cực nhanh, không có sơ xuất nào. Việc thôi hóa thì vô cùng tinh chuẩn không sai lệch chút nào.
Ngay cả Lệ đan sư cũng khiếp sợ nhìn Mạnh Hạo, ánh mắt không còn một tia kiêu căng nào mà như đang nhìn một người có cùng địa vị.
Lữ Tống đứng ở bên cạnh, thấy mỗi lần Lệ đan sư đưa ra yêu cầu thì Mạnh Hạo đều hoàn thành rất nhanh thì thở sâu.
“Đám luyện đan này đều là một đám yêu nghiệt!”
Đúng lúc ấy, có một âm thanh con gái vang lên, truyền vào trong động phủ.
“Lữ Tống, ta cho phép ngươi đi tìm hiểu sự việc, ngươi có tin tức gì chưa?”
Lời nói vừa cất lên liền khiến cho việc thôi hóa dược thảo của Mạnh Hạo hơi ngừng lại.
/391
|