Phương Mộc , việc này ... trên đường trở về, Bạch Vân Lai nhiều lần muốn hỏi nhưng lại thôi, mãi khi đến ngoài động phủ của Mạnh Hạo, vẫn là kìm nén không được hắn mới lên tiếng hỏi.
“Linh thạch, ta cũng cần, mà sáu phần dược thảo, chính là vì ta dự định luyện thêm một viên Phá Chướng đan cho ngươi, ta thấy ngươi dù sao cũng kẹt ở Ngưng khí tầng tám đã nhiều năm như vậy rồi a.” Mạnh Hạo vừa cười vừa nói, đồng thời vỗ vỗ bả vai Bạch Vân Lai rồi quay người bước vào trong động phủ.
Cửa động phủ đóng lại, nhưng Bạch Vân Lai vẫn đứng nguyên tại chỗ. Một lúc lâu sau hắn chắp tay cúi đầu thật sâu, hắn cũng không cần nói thêm bất cứ lời cảm kích nào cả, cứ ghi tạc trong lòng là đủ rồi.
Thời gian cũng thoáng cái, bảy ngày cũng trôi qua nhanh chóng, Mạnh Hạo lúc này đang khoanh chân ngồi trong động phủ, mắt nhìn vào ba viên Phá Chướng đan, sau đó cầm lấy một viên tập trung nhìn kỹ lưỡng.
“Đan dược cùng với độc chỉ sai khác nhau một cái ý niệm, cũng như viên Phá Chướng đan này vậy. Nếu ta có sát niệm trong lòng, chỉ cần cho độc dược hơi cao chút vào trong này thì có thể dễ dàng diệt sát người sử dụng rồi.
Cho dù người này có cẩn thận, trước khi nuốt, có tìm người khác dùng thử đan, thì ta chỉ cần thay đổi thời gian phát tác của độc dược trong lúc điều chế đan dược là xong, giết người trong vô hình…” Mạnh Hạo trầm mặc. Hắn bất chợt nghĩ tới mấy năm vừa rồi bản thân mình vì không biết mà đã nuốt không biết bao nhiêu đan dược vào người rồi, bất giác cảm giác đáng sợ đến dựng tóc gáy. Hôm nay, khi đã hiểu rõ đan đạo, hắn có chút kinh hãi khi nhớ lại những chuyện năm xưa.
“Sau ngày nếu không cần thiết, tuyệt đối chỉ nuốt đan dược do đích thân mình luyện chế mà thôi. Cho dù có đoạt được từ bên ngoài, thì cũng phải dùng tạo nghệ đan đạo của bản thân phân biệt kỹ lưỡng mới dám nuốt vào.” Mạnh Hạo ngẩng đầu, thì thào nói.
“Đan đạo, độc đạo, chỉ một ý niệm, đan có thể cứu người, độc có thể giết người. Một đan đạo đại sư chân chính, thực tế cũng chính là một độc đạo Tông sư.” Hai mắt Mạnh Hạo nhắm chặt, trong đầu hiển thị lên từng hình ảnh của các loại thảo mộc, nhưng bản thân cũng chứa rất nhiều độc chất, dưới quá trình điều phối và dung hợp có thể luyện ra được những loại độc dược trí mạng.
Thậm chí có thể căn cứ theo tu vi khác nhau mà có những độc phấn với trình độ tác động cũng khác nhau. Khiến cho Mạnh Hạo một lúc lâu sau mới chậm rãi mở hai mắt ra, trong mắt dường như đã có thêm sự minh ngộ. Có thể nói, luyện chế Phá Chướng đan lúc này như một hồi tẩy lễ đối với bản thân Mạnh Hạo, khiến cho Mạnh Hạo như có được sự hiểu biết rộng hơn, sâu hơn hẳn về đan đạo so với trước đây.
“Nếu một ngày nào đó tạo nghệ đan đạo của ta có thể đạt tới trình độ của Đan Quỷ đại sư, có lẽ ta cũng có thể tự mình giải được độc dược của Bỉ Ngạn hoa trên người rồi.” Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, ánh mắt sáng như sao đầy mạnh mẽ.
Hồi lâu sau, ánh sáng trong mắt Mạnh Hạo mới dần dần tắt đi, trong lòng Mạnh Hạo cũng dần bình tĩnh trở lại. Hắn có cảm giác tuy rằng bản thân mình vẫn là Trúc cơ năm tòa đạo đài, nhưng nếu như trình độ đan đạo được đề thăng, thì chiến lực của hắn cũng sẽ vượt trội lúc trước.
Chỉ cần bản thân Mạnh Hạo có sự chuẩn bị đầy đủ về độc đạo chẳng hạn, sau này gặp lại Chu Kiệt, có thể có rất nhiều thủ đoạn nhẹ nhàng diệt sát người này.
Trong lúc trầm tư suy nghĩ, Mạnh Hạo cũng lấy một ít mảnh vỡ của đám da bong tróc từ Bì Đống nghiên cứu cẩn thận. Ngoại trừ luyện đan, hắn chủ yếu dành thời gian nghiên cứu cách dùng đống da này.
Vật này bền chắc vô cùng, Mạnh Hạo dùng tất cả mọi cách cũng không thể làm hư hao chút nào. Kể cả hắn dùng lò đan để luyện hóa cũng không có hiệu quả. Cũng mảy đa số đám da này đều bị nát bấy thành những mảnh nhỏ, thậm chí Mạnh Hạo còn thu được một số mảnh gần như thành vụn phấn nên cũng không phải nhọc sức phân chia nhiều lắm.
“Mấy vật này sau này nghĩ cách vận dụng vậy. Hôm nay ngoại trừ việc tạo nghệ đan đạo bản thân cần phải đề cao, thì đạo đài của bản thân cũng cần phải tăng tiến lên một bước nữa. Hơn nữa, tu vi hiển lộ trước đám người Tử Vận tông cũng phải tương ứng mà dần đề cao lên.” Hai mắt Mạnh Hạo vẫn đang nhắm lại, hắn thì thào, đồng thời cau mày suy tư.
“Bản thân ta cũng cần có thêm đan phương của mấy đan dược Trúc cơ trung kì nữa” Mạnh Hạo đứng dậy, trầm ngâm trong chốc lát rồi đi ra khỏi động phủ. Hắn đi tới chỗ của Lệ Đào, đến xế chiều thì trở về. Hắn dùng đan phương Phá Chướng đan đổi với Lệ Đào lấy đan phương Linh Đài đan rất thích hợp cho tu vi Trúc cơ trung kỳ sử dụng.
Có đan phương, Mạnh Hạo lại bận rộn bắt tay vào quá trình luyện chế đan dược. Do hắn chỉ cần luyện chế một viên đan dược nên cũng không cần nhiều dược thảo cần thiết. Dùng thân phận Đan sư ở Đan Đông nhất mạch này hắn có thể thiếu nợ được chút ít.
Bảy ngày nữa thoắt trôi qua, lúc này hai mắt Mạnh Hạo bỗng nhiễn mở ra, cơ thể cũng đã hấp thu hoàn toàn xong Linh Đài đan. Mấy ngày trước hắn cũng đã luyện chế ra Linh Đài đan, chỉ là Mạnh Hạo hao phí ra một số lượng lớn tài liệu, nhưng dược hiệu lại không lý tưởng như mong đợi.
“Bây giờ cũng chỉ tạm thời như vậy trước, còn cần có nhiều linh thạch, đan phương hơn, còn những thảo dược tương đối trân quý cũng không thể thiếu nợ được mà phải lấy vật đổi vật may ra mới đạt được.
Lúc này cần nhất là phải làm sao cho danh tiếng của ta phổ biến hơn. Có như vậy thì mới có nhiều đệ tử nội môn tới tìm ta nhờ luyện đan, thu hoạch càng lớn, tạo nghệ luyện đan của ta cũng được đề cao, mà cũng có thể thu được nhiều thảo dược, còn luyện đan dược cho chính bản thân mình nữa.” Mạnh Hạo trầm ngâm, tay phải vung lên gom toàn bộ đan dược bên người lại sau đó bước ra ngoài động phủ. Lúc này, bên ngoài sắc trời đã là hoàng hôn.
Vừa mới rời khỏi sơn cốc Giáp Nhất thì đã gặp Bạch Vân Lai đứng chờ bên ngoài. Dù sao thì hôm nay cũng là ngày đến chỗ ước định với Đinh Dũng, hai người vừa đi vừa nói chuyện, không lâu thì tới chỗ ước định ngày đó.
Đinh Dũng vốn đã đến đây từ sớm rồi, lúc này trong lòng hắn cũng có chút khẩn trương mặc dù hắn cũng cố không để lộ ra bên ngoài mà vẫn yên lặng đứng đó chờ đợi. Lúc Mạnh Hạo đến, hai mắt Đinh Dũng chợt lóe lên, nhưng chỉ yên lặng đứng nhìn.
Sắc mặt Mạnh Hạo bình thản như thường, hắn bước tới gần, đưa tay phải vỗ lên túi trữ vật lấy ra một bình thuốc nhỏ đưa tới.
“Viên đan này không nên dùng lúc có ánh trăng, mà nên dùng khoảng giữa trưa, lúc nắng ấm mới có thể thôi phát được toàn bộ dược hiệu.” Mạnh Hạo nhàn nhạt nói, cũng không để ý tới Đinh Dũng nữa mà quay người trở về.
Đinh Dũng giơ tay đón lấy bình thuốc, liếc nhìn Mạnh Hạo thật sâu cũng không nói gì thêm mà quay người bước đi.
Giữa trưa hôm sau, trời nắng chang chang, Đinh Dũng khoanh chân ngồi trên một tảng đá lớn ngoài động phủ. Sau khí bố trí trận pháp cấm chế bốn phía, hắn hít sâu một hơi, lấy ra viên đan dược mà hắn phải hao tốn một phí tổn khá lớn từ Mạnh Hạo mới luyện chế được. Nhìn đan dược, Đinh Dũng có chút do dự, nhưng cũng nhanh chóng trở nên quyết đoán.
“Nếu như Phương Mộc kia dám lừa ta, thì việc này ta sẽ không để yên cho hắn đâu!” Đinh Dũng cắn răng một cái đem đan dược này nuốt vào miệng. Lập tức, trong đầu hắn ầm vang một tiếng, cả người hắn chợt chấn động, một luồng linh khí mạnh mẽ như sóng trào từ trong người hắn bộc phát thẳng lên.
Thời gian cũng chậm rãi trôi qua, tới ngày thứ ba, cả người Đinh Dũng chợt run rẩy, ngay lúc xế chiều ngày thứ ba này, hắn mạnh mẽ mở mắt ra. Trong chớp mắt này, một luồng khí tức Trúc cơ hậu kỳ chợt quật khởi, khuếch tán ầm ầm ra bốn phía. Ánh mắt hắn đầy kích động, cả người run rẩy, mạnh mẽ đứng dậy, sau đó hắn cẩn thận quan sát tu vi trong cơ thể, trong lòng chợt kích động đồng thời ngửa mặt lên trời cười lớn.
Tiếng cười vang vọng khắp xung quanh thu hút sự chú ý của không ít nội môn đệ tử. Mà sau khi phát hiện ra, tâm thần của các đệ tử này cũng không ngừng chấn động.
Đinh Dũng vậy mà lại đột phá !
Hắn mắc kẹt tại Trúc Cơ trung kỳ nhiều năm, đột nhiên lại đột phá !
Đinh Dũng đột phá bình cảnh thành công nhấc lên một cơn oanh động không nhỏ trong chúng đệ tử nội môn Tử Khí nhất mạch. Phải biết rằng, một khi đột phát được đến Trúc Cơ hậu kỳ thì sẽ có cơ hội tấn chức thành đệ tử hạch tâm. Hơn nữa Đinh Dũng vốn đã kẹt tại bình cảnh này nhiều năm, hắn vừa đột phá thì đã có đủ tư cách tấn chức lên làm đệ tử hạch tâm, vô hình làm gia tăng thêm số lượng đối thủ cạnh tranh đối với không ít người khác.
Cho dù vậy thì những người khác nhìn thấy được hắn đột nhiên có đột phá sau một thời gian dài trì trệ tu vi thì cùng lắm là đánh giá lại bản thân Đinh Dũng một chút mà thôi, cũng không nghĩ sâu xa đến như vậy. Chỉ là Bạch Vân Lai từ sau lần đó lại một mực chăm chăm chú ý tới mọi động tĩnh bên động phủ Đinh Dũng. Ngay khi phát giác chuyện Đinh Dũng vừa đột phá thì hắn cũng đồng thời dùng toàn bộ bổn sự của bản thân trong mấy chục năm này lan truyền tất cả những chuyện có liên quan tới Đinh Dũng thế nào đột phá, chuyện tìm Mạnh Hạo luyện đan thế nào ra bên ngoài.
Từ đó, chẳng khác gì mượn chuyện Đinh Dũng đột phá trắng trợn tuyên truyền chuyện Mạnh Hạo luyện đan dược hiệu qua ra sao, câu chuyện này như một cơn bão dùng một tốc độ nhanh chóng nhất quét qua toàn bộ mọi ngóc ngách của nội môn Tử Khí nhất mạch. Không bõ công Bạch Vân Lai, chỉ trong mấy ngày này, chuyện được đàm luận nhiều nhất cũng không nằm ngoài hai chuyện Đan Đông và Phương Mộc.
Nói về chuyện thỉnh đan sư luyện đan dược của đệ tử nội môn trong tông, chủ yếu ngoại trừ bản thân tạo nghệ luyện đan của Đan sư, thì yếu tố quyết định lớn chính là dựa vào danh khí của vị Đan sư đó. Đan sư nào có danh khí càng lớn, càng nổi tiếng thì tự nhiên cũng có nhiều người tới thỉnh cầu luyện đan. Dưới sự thúc đẩy của Bạch Vân Lai, mượn nhờ sự tình đột phá của Đinh Dũng mà trắng trợn tuyên truyền, mà chỉ trong một thời gian ngắn, tên tuổi của Phương Mộc nhanh chóng truyền khắp nội môn.
Đối với việc này, Đinh Dũng cũng không chút chần chừ mà quyết định dứt khoát mặc kệ cho Mạnh Hạo tùy ý chuyện lợi dụng của bản thân mình mà tuyên truyền tạo nghệ đan đạo của hắn. Thậm chí, chỉ cần có người tới hỏi dò thực hư, hắn đều dứt khoát nói rõ ràng là nhờ đan dược của Phương Mộc nên tu vi của bản thân mới có được đột phá như vậy.
Việc này hết sức đơn giản, Đinh Dũng cũng đã tự mình nghiệm chứng hiệu lực đan dược kinh người của Mạnh Hạo, tất nhiên không dám vì chuyện nhỏ này mà đắc tội với hắn rồi. Còn dứt khoát làm chuyện tốt tới cùng, là vì hắn mong có thể kết thêm một mối thiện duyên đối với chuyện luyện đan sau này.
Cứ như vậy, khiến cho danh tiếng của Phương Mộc trong đám nội môn đệ tử Tử Khí Nhất mạch càng lúc càng lớn, gần như không người không biết. Chỉ có điều Đan sư Đan Đông nhất mạch cũng gần ngàn người, đối với một vị Đan sư mà đám nội môn đệ tử nghe nói tới như vậy cũng chỉ là nghe đồn, cho dù có thêm trường hợp Đinh Dũng đấy, cũng khiến đa số có chút do dự chưa quyết.
Chỉ đến khi tin tức này truyền đến bên trong ngoại môn Tử Khí nhất mạch, tới tai một vị chuyên kiểm tra đan dược Tô Trung Luân, hai mắt hắn lập tức sáng lên. Một tháng trước hắn luôn suy đoán xem vị Phương đan sư kia rốt cục là ai, thậm chí hắn đã đến nội môn đệ tử Đan Sự các cũng không thu hoạch được gì. Sau đó, cứ mỗi lần Đan dược được chuyển đến ngoại môn, hắn đều chú ý kiểm tra kỹ càng nhưng cũng không thấy được đan dược do Mạnh Hạo luyện chế ra nữa, chỉ đành âm thầm than thở trong lòng mà thôi.
Lọ Ngưng khí đan kia đến nay hắn vẫn còn đang giữ trong người, thường xuyên lấy ra quan sát, trong lòng càng thêm bội phục, đối với thân phận của Phương đan sư càng thêm tò mò. Cho đến khi tin tức liên quan tới Đinh Dũng và Phương Mộc truyền tới, hắn đã có tám phần chắc chắn, rất có khả năng vị Phương Mộc này chính là người mà mình đang tìm.
Vì vậy, hắn nhanh chóng kích động lao thẳng ra ngoại môn chạy tới Đan Đông nhất mạch tìm Bạch Vân Lai, nhờ hắn dẫn tiến mời Phương Mộc đan sư luyện đan giùm.
Mạnh Hạo đương nhiên cũng có nghe nói mấy chuyên Bạch Vân Lai làm mấy ngày nay, cũng biết danh khí của mình cũng nhanh chóng nổi lên trông thấy. Hắn cũng trông chờ nhiều người tới nhờ luyện đan hơn, chỉ là vài ngày trôi qua, nhưng vẫn trong tình trạng không người lai vãng khiến cho hắn cũng nhíu mày suy nghĩ.
Lúc này thì Tô Trung Luân đến thỉnh luyện đan khiến Mạnh Hạo cảm thấy vô cùng phấn chấn, lập tức đáp ứng.
Mấy ngày sau, ngay khi Tô Trung Luân lấy được đan dược hắn cần, vừa vào phòng thổ nạp một lúc. Sau khi cẩn thận quan sát, hai mắt hắn sáng rỡ, thậm chí lúc sau, hơi thở hắn cũng trở nên dồn dập.
Năm phần mười thảo mộc chi lực, đan dược này có đủ năm phần mười lực lượng dược hiệu. Chỉ có Chủ lô mới dựa vào phối hợp thảo dược mà luyện chế ra được loại đan dược này dựa vào các loại thảo dược bất đồng như vậy. Đan sư bình thường cũng không cách nào làm được, tối đa cũng chỉ đạt được ba phần mười dược hiệu là đã kinh người rồi!”
“Phương Mộc này…thân là Đan sư, mà lại có thể luyện ra được đan dược cấp bậc Chủ lô!” Tô Trung Luân cố nén kích động, nhanh chóng lấy ra năm hạt Ngưng khí đan lúc trước không chút chậm trễ dốc thẳng vào trong miệng. Mấy canh giờ sau hắn mạnh mẽ mở mắt ra.
“Linh thạch, ta cũng cần, mà sáu phần dược thảo, chính là vì ta dự định luyện thêm một viên Phá Chướng đan cho ngươi, ta thấy ngươi dù sao cũng kẹt ở Ngưng khí tầng tám đã nhiều năm như vậy rồi a.” Mạnh Hạo vừa cười vừa nói, đồng thời vỗ vỗ bả vai Bạch Vân Lai rồi quay người bước vào trong động phủ.
Cửa động phủ đóng lại, nhưng Bạch Vân Lai vẫn đứng nguyên tại chỗ. Một lúc lâu sau hắn chắp tay cúi đầu thật sâu, hắn cũng không cần nói thêm bất cứ lời cảm kích nào cả, cứ ghi tạc trong lòng là đủ rồi.
Thời gian cũng thoáng cái, bảy ngày cũng trôi qua nhanh chóng, Mạnh Hạo lúc này đang khoanh chân ngồi trong động phủ, mắt nhìn vào ba viên Phá Chướng đan, sau đó cầm lấy một viên tập trung nhìn kỹ lưỡng.
“Đan dược cùng với độc chỉ sai khác nhau một cái ý niệm, cũng như viên Phá Chướng đan này vậy. Nếu ta có sát niệm trong lòng, chỉ cần cho độc dược hơi cao chút vào trong này thì có thể dễ dàng diệt sát người sử dụng rồi.
Cho dù người này có cẩn thận, trước khi nuốt, có tìm người khác dùng thử đan, thì ta chỉ cần thay đổi thời gian phát tác của độc dược trong lúc điều chế đan dược là xong, giết người trong vô hình…” Mạnh Hạo trầm mặc. Hắn bất chợt nghĩ tới mấy năm vừa rồi bản thân mình vì không biết mà đã nuốt không biết bao nhiêu đan dược vào người rồi, bất giác cảm giác đáng sợ đến dựng tóc gáy. Hôm nay, khi đã hiểu rõ đan đạo, hắn có chút kinh hãi khi nhớ lại những chuyện năm xưa.
“Sau ngày nếu không cần thiết, tuyệt đối chỉ nuốt đan dược do đích thân mình luyện chế mà thôi. Cho dù có đoạt được từ bên ngoài, thì cũng phải dùng tạo nghệ đan đạo của bản thân phân biệt kỹ lưỡng mới dám nuốt vào.” Mạnh Hạo ngẩng đầu, thì thào nói.
“Đan đạo, độc đạo, chỉ một ý niệm, đan có thể cứu người, độc có thể giết người. Một đan đạo đại sư chân chính, thực tế cũng chính là một độc đạo Tông sư.” Hai mắt Mạnh Hạo nhắm chặt, trong đầu hiển thị lên từng hình ảnh của các loại thảo mộc, nhưng bản thân cũng chứa rất nhiều độc chất, dưới quá trình điều phối và dung hợp có thể luyện ra được những loại độc dược trí mạng.
Thậm chí có thể căn cứ theo tu vi khác nhau mà có những độc phấn với trình độ tác động cũng khác nhau. Khiến cho Mạnh Hạo một lúc lâu sau mới chậm rãi mở hai mắt ra, trong mắt dường như đã có thêm sự minh ngộ. Có thể nói, luyện chế Phá Chướng đan lúc này như một hồi tẩy lễ đối với bản thân Mạnh Hạo, khiến cho Mạnh Hạo như có được sự hiểu biết rộng hơn, sâu hơn hẳn về đan đạo so với trước đây.
“Nếu một ngày nào đó tạo nghệ đan đạo của ta có thể đạt tới trình độ của Đan Quỷ đại sư, có lẽ ta cũng có thể tự mình giải được độc dược của Bỉ Ngạn hoa trên người rồi.” Hai mắt Mạnh Hạo chợt lóe, ánh mắt sáng như sao đầy mạnh mẽ.
Hồi lâu sau, ánh sáng trong mắt Mạnh Hạo mới dần dần tắt đi, trong lòng Mạnh Hạo cũng dần bình tĩnh trở lại. Hắn có cảm giác tuy rằng bản thân mình vẫn là Trúc cơ năm tòa đạo đài, nhưng nếu như trình độ đan đạo được đề thăng, thì chiến lực của hắn cũng sẽ vượt trội lúc trước.
Chỉ cần bản thân Mạnh Hạo có sự chuẩn bị đầy đủ về độc đạo chẳng hạn, sau này gặp lại Chu Kiệt, có thể có rất nhiều thủ đoạn nhẹ nhàng diệt sát người này.
Trong lúc trầm tư suy nghĩ, Mạnh Hạo cũng lấy một ít mảnh vỡ của đám da bong tróc từ Bì Đống nghiên cứu cẩn thận. Ngoại trừ luyện đan, hắn chủ yếu dành thời gian nghiên cứu cách dùng đống da này.
Vật này bền chắc vô cùng, Mạnh Hạo dùng tất cả mọi cách cũng không thể làm hư hao chút nào. Kể cả hắn dùng lò đan để luyện hóa cũng không có hiệu quả. Cũng mảy đa số đám da này đều bị nát bấy thành những mảnh nhỏ, thậm chí Mạnh Hạo còn thu được một số mảnh gần như thành vụn phấn nên cũng không phải nhọc sức phân chia nhiều lắm.
“Mấy vật này sau này nghĩ cách vận dụng vậy. Hôm nay ngoại trừ việc tạo nghệ đan đạo bản thân cần phải đề cao, thì đạo đài của bản thân cũng cần phải tăng tiến lên một bước nữa. Hơn nữa, tu vi hiển lộ trước đám người Tử Vận tông cũng phải tương ứng mà dần đề cao lên.” Hai mắt Mạnh Hạo vẫn đang nhắm lại, hắn thì thào, đồng thời cau mày suy tư.
“Bản thân ta cũng cần có thêm đan phương của mấy đan dược Trúc cơ trung kì nữa” Mạnh Hạo đứng dậy, trầm ngâm trong chốc lát rồi đi ra khỏi động phủ. Hắn đi tới chỗ của Lệ Đào, đến xế chiều thì trở về. Hắn dùng đan phương Phá Chướng đan đổi với Lệ Đào lấy đan phương Linh Đài đan rất thích hợp cho tu vi Trúc cơ trung kỳ sử dụng.
Có đan phương, Mạnh Hạo lại bận rộn bắt tay vào quá trình luyện chế đan dược. Do hắn chỉ cần luyện chế một viên đan dược nên cũng không cần nhiều dược thảo cần thiết. Dùng thân phận Đan sư ở Đan Đông nhất mạch này hắn có thể thiếu nợ được chút ít.
Bảy ngày nữa thoắt trôi qua, lúc này hai mắt Mạnh Hạo bỗng nhiễn mở ra, cơ thể cũng đã hấp thu hoàn toàn xong Linh Đài đan. Mấy ngày trước hắn cũng đã luyện chế ra Linh Đài đan, chỉ là Mạnh Hạo hao phí ra một số lượng lớn tài liệu, nhưng dược hiệu lại không lý tưởng như mong đợi.
“Bây giờ cũng chỉ tạm thời như vậy trước, còn cần có nhiều linh thạch, đan phương hơn, còn những thảo dược tương đối trân quý cũng không thể thiếu nợ được mà phải lấy vật đổi vật may ra mới đạt được.
Lúc này cần nhất là phải làm sao cho danh tiếng của ta phổ biến hơn. Có như vậy thì mới có nhiều đệ tử nội môn tới tìm ta nhờ luyện đan, thu hoạch càng lớn, tạo nghệ luyện đan của ta cũng được đề cao, mà cũng có thể thu được nhiều thảo dược, còn luyện đan dược cho chính bản thân mình nữa.” Mạnh Hạo trầm ngâm, tay phải vung lên gom toàn bộ đan dược bên người lại sau đó bước ra ngoài động phủ. Lúc này, bên ngoài sắc trời đã là hoàng hôn.
Vừa mới rời khỏi sơn cốc Giáp Nhất thì đã gặp Bạch Vân Lai đứng chờ bên ngoài. Dù sao thì hôm nay cũng là ngày đến chỗ ước định với Đinh Dũng, hai người vừa đi vừa nói chuyện, không lâu thì tới chỗ ước định ngày đó.
Đinh Dũng vốn đã đến đây từ sớm rồi, lúc này trong lòng hắn cũng có chút khẩn trương mặc dù hắn cũng cố không để lộ ra bên ngoài mà vẫn yên lặng đứng đó chờ đợi. Lúc Mạnh Hạo đến, hai mắt Đinh Dũng chợt lóe lên, nhưng chỉ yên lặng đứng nhìn.
Sắc mặt Mạnh Hạo bình thản như thường, hắn bước tới gần, đưa tay phải vỗ lên túi trữ vật lấy ra một bình thuốc nhỏ đưa tới.
“Viên đan này không nên dùng lúc có ánh trăng, mà nên dùng khoảng giữa trưa, lúc nắng ấm mới có thể thôi phát được toàn bộ dược hiệu.” Mạnh Hạo nhàn nhạt nói, cũng không để ý tới Đinh Dũng nữa mà quay người trở về.
Đinh Dũng giơ tay đón lấy bình thuốc, liếc nhìn Mạnh Hạo thật sâu cũng không nói gì thêm mà quay người bước đi.
Giữa trưa hôm sau, trời nắng chang chang, Đinh Dũng khoanh chân ngồi trên một tảng đá lớn ngoài động phủ. Sau khí bố trí trận pháp cấm chế bốn phía, hắn hít sâu một hơi, lấy ra viên đan dược mà hắn phải hao tốn một phí tổn khá lớn từ Mạnh Hạo mới luyện chế được. Nhìn đan dược, Đinh Dũng có chút do dự, nhưng cũng nhanh chóng trở nên quyết đoán.
“Nếu như Phương Mộc kia dám lừa ta, thì việc này ta sẽ không để yên cho hắn đâu!” Đinh Dũng cắn răng một cái đem đan dược này nuốt vào miệng. Lập tức, trong đầu hắn ầm vang một tiếng, cả người hắn chợt chấn động, một luồng linh khí mạnh mẽ như sóng trào từ trong người hắn bộc phát thẳng lên.
Thời gian cũng chậm rãi trôi qua, tới ngày thứ ba, cả người Đinh Dũng chợt run rẩy, ngay lúc xế chiều ngày thứ ba này, hắn mạnh mẽ mở mắt ra. Trong chớp mắt này, một luồng khí tức Trúc cơ hậu kỳ chợt quật khởi, khuếch tán ầm ầm ra bốn phía. Ánh mắt hắn đầy kích động, cả người run rẩy, mạnh mẽ đứng dậy, sau đó hắn cẩn thận quan sát tu vi trong cơ thể, trong lòng chợt kích động đồng thời ngửa mặt lên trời cười lớn.
Tiếng cười vang vọng khắp xung quanh thu hút sự chú ý của không ít nội môn đệ tử. Mà sau khi phát hiện ra, tâm thần của các đệ tử này cũng không ngừng chấn động.
Đinh Dũng vậy mà lại đột phá !
Hắn mắc kẹt tại Trúc Cơ trung kỳ nhiều năm, đột nhiên lại đột phá !
Đinh Dũng đột phá bình cảnh thành công nhấc lên một cơn oanh động không nhỏ trong chúng đệ tử nội môn Tử Khí nhất mạch. Phải biết rằng, một khi đột phát được đến Trúc Cơ hậu kỳ thì sẽ có cơ hội tấn chức thành đệ tử hạch tâm. Hơn nữa Đinh Dũng vốn đã kẹt tại bình cảnh này nhiều năm, hắn vừa đột phá thì đã có đủ tư cách tấn chức lên làm đệ tử hạch tâm, vô hình làm gia tăng thêm số lượng đối thủ cạnh tranh đối với không ít người khác.
Cho dù vậy thì những người khác nhìn thấy được hắn đột nhiên có đột phá sau một thời gian dài trì trệ tu vi thì cùng lắm là đánh giá lại bản thân Đinh Dũng một chút mà thôi, cũng không nghĩ sâu xa đến như vậy. Chỉ là Bạch Vân Lai từ sau lần đó lại một mực chăm chăm chú ý tới mọi động tĩnh bên động phủ Đinh Dũng. Ngay khi phát giác chuyện Đinh Dũng vừa đột phá thì hắn cũng đồng thời dùng toàn bộ bổn sự của bản thân trong mấy chục năm này lan truyền tất cả những chuyện có liên quan tới Đinh Dũng thế nào đột phá, chuyện tìm Mạnh Hạo luyện đan thế nào ra bên ngoài.
Từ đó, chẳng khác gì mượn chuyện Đinh Dũng đột phá trắng trợn tuyên truyền chuyện Mạnh Hạo luyện đan dược hiệu qua ra sao, câu chuyện này như một cơn bão dùng một tốc độ nhanh chóng nhất quét qua toàn bộ mọi ngóc ngách của nội môn Tử Khí nhất mạch. Không bõ công Bạch Vân Lai, chỉ trong mấy ngày này, chuyện được đàm luận nhiều nhất cũng không nằm ngoài hai chuyện Đan Đông và Phương Mộc.
Nói về chuyện thỉnh đan sư luyện đan dược của đệ tử nội môn trong tông, chủ yếu ngoại trừ bản thân tạo nghệ luyện đan của Đan sư, thì yếu tố quyết định lớn chính là dựa vào danh khí của vị Đan sư đó. Đan sư nào có danh khí càng lớn, càng nổi tiếng thì tự nhiên cũng có nhiều người tới thỉnh cầu luyện đan. Dưới sự thúc đẩy của Bạch Vân Lai, mượn nhờ sự tình đột phá của Đinh Dũng mà trắng trợn tuyên truyền, mà chỉ trong một thời gian ngắn, tên tuổi của Phương Mộc nhanh chóng truyền khắp nội môn.
Đối với việc này, Đinh Dũng cũng không chút chần chừ mà quyết định dứt khoát mặc kệ cho Mạnh Hạo tùy ý chuyện lợi dụng của bản thân mình mà tuyên truyền tạo nghệ đan đạo của hắn. Thậm chí, chỉ cần có người tới hỏi dò thực hư, hắn đều dứt khoát nói rõ ràng là nhờ đan dược của Phương Mộc nên tu vi của bản thân mới có được đột phá như vậy.
Việc này hết sức đơn giản, Đinh Dũng cũng đã tự mình nghiệm chứng hiệu lực đan dược kinh người của Mạnh Hạo, tất nhiên không dám vì chuyện nhỏ này mà đắc tội với hắn rồi. Còn dứt khoát làm chuyện tốt tới cùng, là vì hắn mong có thể kết thêm một mối thiện duyên đối với chuyện luyện đan sau này.
Cứ như vậy, khiến cho danh tiếng của Phương Mộc trong đám nội môn đệ tử Tử Khí Nhất mạch càng lúc càng lớn, gần như không người không biết. Chỉ có điều Đan sư Đan Đông nhất mạch cũng gần ngàn người, đối với một vị Đan sư mà đám nội môn đệ tử nghe nói tới như vậy cũng chỉ là nghe đồn, cho dù có thêm trường hợp Đinh Dũng đấy, cũng khiến đa số có chút do dự chưa quyết.
Chỉ đến khi tin tức này truyền đến bên trong ngoại môn Tử Khí nhất mạch, tới tai một vị chuyên kiểm tra đan dược Tô Trung Luân, hai mắt hắn lập tức sáng lên. Một tháng trước hắn luôn suy đoán xem vị Phương đan sư kia rốt cục là ai, thậm chí hắn đã đến nội môn đệ tử Đan Sự các cũng không thu hoạch được gì. Sau đó, cứ mỗi lần Đan dược được chuyển đến ngoại môn, hắn đều chú ý kiểm tra kỹ càng nhưng cũng không thấy được đan dược do Mạnh Hạo luyện chế ra nữa, chỉ đành âm thầm than thở trong lòng mà thôi.
Lọ Ngưng khí đan kia đến nay hắn vẫn còn đang giữ trong người, thường xuyên lấy ra quan sát, trong lòng càng thêm bội phục, đối với thân phận của Phương đan sư càng thêm tò mò. Cho đến khi tin tức liên quan tới Đinh Dũng và Phương Mộc truyền tới, hắn đã có tám phần chắc chắn, rất có khả năng vị Phương Mộc này chính là người mà mình đang tìm.
Vì vậy, hắn nhanh chóng kích động lao thẳng ra ngoại môn chạy tới Đan Đông nhất mạch tìm Bạch Vân Lai, nhờ hắn dẫn tiến mời Phương Mộc đan sư luyện đan giùm.
Mạnh Hạo đương nhiên cũng có nghe nói mấy chuyên Bạch Vân Lai làm mấy ngày nay, cũng biết danh khí của mình cũng nhanh chóng nổi lên trông thấy. Hắn cũng trông chờ nhiều người tới nhờ luyện đan hơn, chỉ là vài ngày trôi qua, nhưng vẫn trong tình trạng không người lai vãng khiến cho hắn cũng nhíu mày suy nghĩ.
Lúc này thì Tô Trung Luân đến thỉnh luyện đan khiến Mạnh Hạo cảm thấy vô cùng phấn chấn, lập tức đáp ứng.
Mấy ngày sau, ngay khi Tô Trung Luân lấy được đan dược hắn cần, vừa vào phòng thổ nạp một lúc. Sau khi cẩn thận quan sát, hai mắt hắn sáng rỡ, thậm chí lúc sau, hơi thở hắn cũng trở nên dồn dập.
Năm phần mười thảo mộc chi lực, đan dược này có đủ năm phần mười lực lượng dược hiệu. Chỉ có Chủ lô mới dựa vào phối hợp thảo dược mà luyện chế ra được loại đan dược này dựa vào các loại thảo dược bất đồng như vậy. Đan sư bình thường cũng không cách nào làm được, tối đa cũng chỉ đạt được ba phần mười dược hiệu là đã kinh người rồi!”
“Phương Mộc này…thân là Đan sư, mà lại có thể luyện ra được đan dược cấp bậc Chủ lô!” Tô Trung Luân cố nén kích động, nhanh chóng lấy ra năm hạt Ngưng khí đan lúc trước không chút chậm trễ dốc thẳng vào trong miệng. Mấy canh giờ sau hắn mạnh mẽ mở mắt ra.
/391
|