Danh tiếng của Phương Mộc đã rất nổi tiếng ở Tử Vận Tông. Đệ tử nội môn Tử Khí nhất mạch không có ai là không biết. Danh tiếng đan sư Phương Mộc của Đan Đông nhất mạch so với hồi mới tấn chức đã như sẫm bên tai.
Đám đệ tử nội môn đã thế, càng không phải nói tới đám đệ tử ngoại môn của Tử Khí nhất mạch và Đan Đông nhất mạch. Bốn chữ Phương Mộc đan sư như một cơn bão lớn quét qua, danh khí ngày một cao trong hành ngũ đệ tử tại Tử Vận Tông.
Đối với vị đan sư tên Phương Mộc này, mọi người có rất nhiều suy đoán. Trong đó, có người nói hắn tính cách cổ quái, ít nói, lại không muốn tiếp xúc với ngoại nhân. Suy đoán này đã trở thành suy đoán được đại đa số mọi người thừa nhận, bởi vì, đã đạt tới trình độ như hiện nay rồi, có rất ít người biết được thực sự Phương Mộc là như thế nào.
Việc mời luyện đan đều do một tay Bạch Vân Lai phụ trách. Người ngoài chỉ biết được kỳ danh của hắn chứ ít người được gặp. Hơn nữa, Đan Đông nhất mạch cũng có những nét riêng, đệ tử của Tử Khí nhất mạch không thể tự tiện xâm nhập khiến cho hình tượng của Phương Mộc càng trở nên huyền bí trong đám đệ tử.
Quy định mỗi ngày chỉ luyện ba lô đan, có thể so với đan dược Chủ Lô vô hình chung đã giúp hắn truyền bá tên tuổi ngày một rộng rãi. Lúc trước hắn luyện chế đan dược, vì có quy củ này đề ra mà giá cả liên tục tăng lên.
Ở sâu trong Đan Đông nhất mạch có một ngọn núi màu tím. Núi này không cao như những ngọn núi khác, giống như được cố tình che giấu tung tích. Tuy nhiên, từ ngọn núi này tỏa ra khí thế mạnh mẽ khó có thể hình dung, biến nó từ một ngọn núi nhỏ bé bỗng trở thành trung tama của cả một dãy núi.
Trên ngọn núi, có một lão giả đang ngồi cạnh bàn trà, hướng mắt nhìn viên đan dược lộ ra kỳ quang trước mặt. Sau lão giả này có ba người đang đứng. Tuổi ba người này không nhỏ, tu vi đều đã đạt tới Nguyên Anh Kỳ, thế mà đứng trước lão giả ấy lại không dám cả thở gấp, vẻ mặt cực kỳ cung kính.
Lão giả này chính là sư phụ của Sở Ngọc Yên, đại danh đỉnh đỉnh, vô cùng khó gặp: Đan Quỷ đại sư.
Lão nhìn đan dược trước mặt hồi lâu, cho tới khi trời chuyển hoàng hôn lão mới giơ tay cầm viên đan dược này lên.
“Có chút ý tứ!” Sau nửa ngày, lão mới nở nụ cười tán thưởng. Tay lão hơi chà chà, viên đan dược liền hóa thành tro bụi.
“Đan lão, Tử Khí nhất mạch đã phát sinh bất mãn…”. Một lão giả đứng giữa ba người phía sau khẽ nói, giọng hơi chần chừ.
“Bất mãn cái gì? Để xem bọn hắn làm được gì? Nếu không nhịn được, dám động tới đệ tử Đan Đông nhất mạch ta, lão phu sẽ ngừng cấp đan dược cho Tử Khí nhất mạch mười năm.” Đan Quỷ đại sư lạnh nhạt đáp, hất tay áo lên thì thân thể cũng biết mất.
Ba người còn lại nhìn nhau, cười khổ nhìn theo hướng Đan Quỷ đại sư vừa biến mất, cúi đầu thật sâu sau đó mới quay người rời đi.
Lúc ấy, ở rìa ngọn núi có một tòa lầu các cao vút đứng giữa sườn núi. Phân nửa toa flầu như mọc ra từ thân núi như đang treo lơ lửng trên bầu trời. Ban ngày đứng ở nơi này có thể trông khắp mặt đất, ban đêm trời quang mây vắng, nhìn tòa lầu các như đang trôi nổi giữa không trung.
Nắng chiều rơi xuống mặt đất, rơi trên thân ảnh người đứng đó tạo nên cảm giác lười biếng chỉ muốn hưởng thụ cảnh đẹp nơi này.
Trong lầu các, gió núi thổi mơn man không xua nổi mây bay, chỉ thổi bay bay mái tóc xanh của Sở Ngọc Yên. Nàng bình tĩnh đứng trong lầu các, mái tóc phất phơ. Dần dần, hai hàng lông mày nàng cau lại, bàn tay như ngọc nâng viên đan dược trong lòng bàn tay lên.
“Sao hắn có thể luyện ra đan dược như vậy? Hắn có thiên tư về đan đạo, lại có thêm tư chất về dược thảo. Giữa đất trời này, chẳng lẽ thật sự có cái gọi là thiên phú đan đạo, kinh tài tuyệt diễm như thế…”, Sở Ngọc Yên trầm mặc.
Đan dược này nhìn bên ngoài có màu vàng như nến, là do nàng bỏ tiền mua từ tay một tên đệ tử Tử Khí nhất mạch mà có. Tất nhiên, người luyện chế ra nó là Mạnh Hạo.
Lúc mới cầm viên đan dược này, Sở Ngọc Yên vẫn mang vẻ khinh thường. Sau khi cẩn thận quan sát và nghiên cứu, tinh thần nàng không ngừng biến động, cuối cùng không khỏi há mồm trợn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.
Đan dược này được nàng nghiên cứu liên tục bảy ngày nay, được nàng mài nhỏ, tới lúc thành bột vẫn được nàng nghiên cứu, phân tích kỹ lưỡng. Dù trong lòng vẫn không hết bực bội với Mạnh Hạo nhưng nàng không thể không thừa nhận, dù là nàng, nếu không hết sức chăm chú cũng không thể luyện ra đan dược như thế này được.
Sau đó, nàng dùng phương pháp đặc biệt của đại sư Đan Quỷ mang bột phấn nhưng tụ lại thành viên đan dược. Đan dược luyện lại này phát huy được dược lực như cũ đã là cực hạn của nàng.
“Người này nếu có thể học xong phương pháp luyện đan của sư tôn, không biết có thể luyện ra đan dược đạt tới cấp độ nào…”, Sở Ngọc Yên thì thầm. Nàng ngẩng đầu nhìn dải ngân hà phía xa, sau đó lại cúi đầu nhìn viên đan dược trong tay.
“Sư tôn từng nói, ta có thể dựa vào hắn mà tìm được cảm ngộ để luyện thành Tam Phàm đan, nhưng người này quá ngạo mạn, mấy lần ta tới tìm đều đóng cửa không ra tiếp.” Càng nghĩ, Sở Ngọc Yên càng bực bội.
Nàng cũng không hiểu tại sao, cứ nhắc tới cái tên Phương Mộc này là nàng lại có cảm giác ấy.
“Trình độ của tên Phương Mộc này, thật giống với tên Mạnh Hạo chết tiệt đó!” Sở Ngọc Yên cắn răng lẩm bẩm. Trong lòng nàng, người nàng ghê tởm nhất hiển nhiên là Mạnh Hạo. Người thứ hai, chắc chắn là cái tên Phương Mộc này. Nếu nàng mà biết hai người này là một thì không biết sẽ biểu hiện thế nào…
Cùng lúc Sở Ngọc Yên đang tử lẩm bẩm một mình, ở trong động phủ của Mạnh Hạo lại có một lò đan bị nổ tung khiến hắn thở dài.
Mấy tháng rồi hắn tập trung luyện đan mới trả hết số đan dược còn thiếu đệ tử nội môn Tử Khí nhất mạch. Tới lúc luyện xong, chiếc đan lô ấy cũng nổ tung.
Mạnh Hạo vuốt vuốt mi tâm, đẩy cửa động phủ bước ra ngoài. Hắn hít gió núi, thở sâu mấy hơi thì cảm giác căng thẳng cũng giảm bớt.
“Cuối cùng đã luyện xong, tiếp theo đây trừ mỗi ngày luyện ba lò đan ra, ta cũng cần phải đi tu hành các loại đan dược khác. Linh Thai đan đã trở nên bình thường, nhất định phải luyện thành Trúc Cơ Thiên!”
Hai mắt Mạnh Hạo lóe sáng. Trúc Cơ Thiên là đan dược dùng cho tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, là loại đan dược cực kỳ bá đạo, cũng là đan dược trân quý nhất dùng cho Trúc Cơ kỳ ở Tử Vận Tông.
Mấy ngày vừa rồi, hắn luyện cả ngàn lô, đan phương đạt được có tới mấy trăm, cũng từ trong đó mà đạt được đan phương Trúc Cơ Thiên. Hắn tập trung nghiên cứu, cải tiến rồi chuẩn bị nghỉ ngơi, dồn tinh lực luyện chế Trúc Cơ Thiên đạt tới tám, chín thành dược lực.
Viên đan dược này Mạnh Hạo tính để cho mình dùng, từ đó mở ra đạo đài thứ sau, thậm chí trùng kích tòa đạo đài thứ bảy.
“Đáng tiếc, Tử Khí Đông Lai phải đạt tới Chủ Lô mới có thể mượn được. Thuật này đã trở thành truyền kỳ, ngoài cách ấy ra thì không có cách nào đạt được. Người xem nó cũng bị ghi chép lại rất cẩn thận.” Mạnh Hạo trầm tư, rồi dứt khoát đi xuống núi. Đã lâu hắn không ra ngoài rồi.
“Ngay cả đệ tử nội môn của Tử Khí nhất mạch cũng không có tư cách xem bản gốc của Tử Khí Đông Lai mà chỉ được tu hành những công pháp được thôi diễn ra từ bản gốc này. Những đệ tử hạch tâm của Tử Khí nhất mạch hoặc Chủ Lô đan sư mới được phép xem, mới có tư cách nhìn tận mắt công pháp ấy.” Mạnh Hạo vẫn đang suy ngẫm. Hắn bắt buộc phải học được Tử Khí Đông Lai. Chỉ có học xong công pháp này hắn mới có tư cách ngưng tụ Tử Đan, mới đạt thành trụ cột hoàn mỹ kim đan.
“Mặt khác, kim đan hoàn mỹ cần nhiều loại dược thảo, tuy ta có thể sưu tập được nhưng hiệu quả sẽ kém đi nhiều. Nhất định phải trở thành Chủ Lô đan sư.”
Vừa suy nghĩ, Mạnh Hạo vừa rảo bước qua các nơi trong sơn cốc. Trên đường đi hắn gặp rất nhiều dược đồng nhận ra hắn, vẻ mặt ai cũng sững sờ, thần sắc kích động.
Dù sao lúc trước tấn chức đan sư, có hơn ba vạn dược đồng đã tận mắt nhìn thấy Mạnh Hạo, giờ nhận ra cũng không ngoài ý muốn. Hiện giờ Mạnh Hạo là đan sư nên đám dược không không dám tự tiện bắt chuyện, chỉ đồng loạt cúi đầu chào.
Mạnh Hạo muốn tìm một nơi yên tĩnh để suy nghĩ nên chỉ mỉm cười đáp lại, thoáng một cái đã ra khỏi sơn cốc thuộc về Đan Đông nhất mạch, bước vào khu vực của Tử Khí nhất mạch.
Tại nơi này, người có thể nhận ra thân phận của hắn gần như không có. Đi trong sơn môn của Tử Khí nhất mạch, mặc áo bào của đan sư, không có mấy người hỏi thăm tới hắn nên hắn cũng được yên tĩnh.
Vừa đi đường hắn vừa ngắm nhìn phong cảnh xung quanh. Hắn đã ở Tử Vận Tông được ba năm, cũng quen thuộc nhiều nơi nhưng do tông môn quá lớn, có rất nhiều địa phương Mạnh Hạo chưa từng ghé qua. Lúc này đang đi về phía trước, chợt từ sau truyền đến nhiều âm thanh nhốn nháo, lại loáng thoáng nghe có tên hắn xuất hiện.
“Tên Phương Mộc này chỉ là một kẻ mua danh chuộc tiếng mà thôi. Tự cho mình luyện đan không tệ nên làm khó dễ chúng ta như thế, chúng ta không thể kiên nhẫn mãi được. Ta đã bẩm báo tới trưởng lão đi liên hệ với người của Đan Đông nhất mạch để đối phó người này. Còn ngươi chỉ là một tên dược đồng nho nhỏ, còn không mau tạ tội!”
“Lưu sư huynh bớt giận! Việc này là ta không đúng. Đúng là hơn mười ngày này, mỗi ngày chỉ luyện ba lô đan dược là việc đã được định trước….”
Thanh âm bàn tán vang lên xen lẫn những tiếng cười châm chọc. Mạnh Hạo nghe được vài câu, trong đó có cả tiếng của Bạch Vân Lai liền hướng về phía đó đi tới. Đi vượt qua một khoảng non bộ thì thấy có một quảng trường, xung quanh có lầu các dựng thưa thớt.
Trong một đình các có mấy đôi thanh niên nam nữ đang nhìn về quảng trường cùng hơn mười đệ tử nội môn của Tử Khí nhất mạch.
Những đệ tử này, các đệ tử bình thường khác không thể so sánh được vì đó đều là những bậc thiên kiêu. Ở bốn tòa đình các có bốn đệ tử như thế chiếm giữ, xung quanh là những đồng môn cùng giao hảo, người nào người nấy mỉm cười, chuyện trò náo nhiệt.
Quảng trường có hơn mười người đứng phân tán, trong đó Bạch Vân Lai đứng ở trung tâm. Trước mắt hắn là một thanh niên mặc áo lam, đang chỉ vào mặt hắn mà chửi bới.
“Lời nói của Lưu mỗ trong tông môn chưa tính là quy củ, nhưng với ngươi tất là quy củ. Ta cho phép ngươi tự phế hai bàn tay để ta tội, ngươi dám cãi lời?”
Sắc mặt Bạch Vân Lai đã trắng bệch, toàn thân run rẩy. Tu vi của hắn yếu ớt, nhìn có vẻ hiểu biết nhiều chuyện nhưng trên thực tế, dưới con mắt của nhiều người lại chỉ là loại người ti tiện ở dưới cùng mà thôi. Chuyện thế này hắn gặp phải đã nhiều, dạo gần đây càng hay gặp nhưng hắn không nói với Mạnh Hạo vì không muốn Mạnh Hạo phân tâm. Sợ còn khiến Mạnh Hạo đắc tội với người khác.
Như vị thanh niên họ Lưu trước mặt này cũng là ỷ vào chút địa vị ở tông môn, biết hắn là người giúp Mạnh Hạo luyện đan, từ khi quyết định mỗi ngày chỉ luyện ba lò thì lập tức trở mặt. Bạch Vân Lai vốn đã không thể trêu vào đám người như thế này.
Dù ti tiện, thấp kém nhưng mỗi người đều có tôn nghiêm. Thân thể Bạch Vân Lai run rẩy, hắn nhìn thanh niên họ Lưu trước mặt bằng ánh mắt gay gắt xen lẫn chua chát. Hắn giơ tay lên, sẵn sàng tự phế tay mình…
“Bạch Vân Lai.” Giọng nói của Mạnh Hạo bình tĩnh vang lên.
Đám đệ tử nội môn đã thế, càng không phải nói tới đám đệ tử ngoại môn của Tử Khí nhất mạch và Đan Đông nhất mạch. Bốn chữ Phương Mộc đan sư như một cơn bão lớn quét qua, danh khí ngày một cao trong hành ngũ đệ tử tại Tử Vận Tông.
Đối với vị đan sư tên Phương Mộc này, mọi người có rất nhiều suy đoán. Trong đó, có người nói hắn tính cách cổ quái, ít nói, lại không muốn tiếp xúc với ngoại nhân. Suy đoán này đã trở thành suy đoán được đại đa số mọi người thừa nhận, bởi vì, đã đạt tới trình độ như hiện nay rồi, có rất ít người biết được thực sự Phương Mộc là như thế nào.
Việc mời luyện đan đều do một tay Bạch Vân Lai phụ trách. Người ngoài chỉ biết được kỳ danh của hắn chứ ít người được gặp. Hơn nữa, Đan Đông nhất mạch cũng có những nét riêng, đệ tử của Tử Khí nhất mạch không thể tự tiện xâm nhập khiến cho hình tượng của Phương Mộc càng trở nên huyền bí trong đám đệ tử.
Quy định mỗi ngày chỉ luyện ba lô đan, có thể so với đan dược Chủ Lô vô hình chung đã giúp hắn truyền bá tên tuổi ngày một rộng rãi. Lúc trước hắn luyện chế đan dược, vì có quy củ này đề ra mà giá cả liên tục tăng lên.
Ở sâu trong Đan Đông nhất mạch có một ngọn núi màu tím. Núi này không cao như những ngọn núi khác, giống như được cố tình che giấu tung tích. Tuy nhiên, từ ngọn núi này tỏa ra khí thế mạnh mẽ khó có thể hình dung, biến nó từ một ngọn núi nhỏ bé bỗng trở thành trung tama của cả một dãy núi.
Trên ngọn núi, có một lão giả đang ngồi cạnh bàn trà, hướng mắt nhìn viên đan dược lộ ra kỳ quang trước mặt. Sau lão giả này có ba người đang đứng. Tuổi ba người này không nhỏ, tu vi đều đã đạt tới Nguyên Anh Kỳ, thế mà đứng trước lão giả ấy lại không dám cả thở gấp, vẻ mặt cực kỳ cung kính.
Lão giả này chính là sư phụ của Sở Ngọc Yên, đại danh đỉnh đỉnh, vô cùng khó gặp: Đan Quỷ đại sư.
Lão nhìn đan dược trước mặt hồi lâu, cho tới khi trời chuyển hoàng hôn lão mới giơ tay cầm viên đan dược này lên.
“Có chút ý tứ!” Sau nửa ngày, lão mới nở nụ cười tán thưởng. Tay lão hơi chà chà, viên đan dược liền hóa thành tro bụi.
“Đan lão, Tử Khí nhất mạch đã phát sinh bất mãn…”. Một lão giả đứng giữa ba người phía sau khẽ nói, giọng hơi chần chừ.
“Bất mãn cái gì? Để xem bọn hắn làm được gì? Nếu không nhịn được, dám động tới đệ tử Đan Đông nhất mạch ta, lão phu sẽ ngừng cấp đan dược cho Tử Khí nhất mạch mười năm.” Đan Quỷ đại sư lạnh nhạt đáp, hất tay áo lên thì thân thể cũng biết mất.
Ba người còn lại nhìn nhau, cười khổ nhìn theo hướng Đan Quỷ đại sư vừa biến mất, cúi đầu thật sâu sau đó mới quay người rời đi.
Lúc ấy, ở rìa ngọn núi có một tòa lầu các cao vút đứng giữa sườn núi. Phân nửa toa flầu như mọc ra từ thân núi như đang treo lơ lửng trên bầu trời. Ban ngày đứng ở nơi này có thể trông khắp mặt đất, ban đêm trời quang mây vắng, nhìn tòa lầu các như đang trôi nổi giữa không trung.
Nắng chiều rơi xuống mặt đất, rơi trên thân ảnh người đứng đó tạo nên cảm giác lười biếng chỉ muốn hưởng thụ cảnh đẹp nơi này.
Trong lầu các, gió núi thổi mơn man không xua nổi mây bay, chỉ thổi bay bay mái tóc xanh của Sở Ngọc Yên. Nàng bình tĩnh đứng trong lầu các, mái tóc phất phơ. Dần dần, hai hàng lông mày nàng cau lại, bàn tay như ngọc nâng viên đan dược trong lòng bàn tay lên.
“Sao hắn có thể luyện ra đan dược như vậy? Hắn có thiên tư về đan đạo, lại có thêm tư chất về dược thảo. Giữa đất trời này, chẳng lẽ thật sự có cái gọi là thiên phú đan đạo, kinh tài tuyệt diễm như thế…”, Sở Ngọc Yên trầm mặc.
Đan dược này nhìn bên ngoài có màu vàng như nến, là do nàng bỏ tiền mua từ tay một tên đệ tử Tử Khí nhất mạch mà có. Tất nhiên, người luyện chế ra nó là Mạnh Hạo.
Lúc mới cầm viên đan dược này, Sở Ngọc Yên vẫn mang vẻ khinh thường. Sau khi cẩn thận quan sát và nghiên cứu, tinh thần nàng không ngừng biến động, cuối cùng không khỏi há mồm trợn mắt, vẻ mặt không thể tin nổi.
Đan dược này được nàng nghiên cứu liên tục bảy ngày nay, được nàng mài nhỏ, tới lúc thành bột vẫn được nàng nghiên cứu, phân tích kỹ lưỡng. Dù trong lòng vẫn không hết bực bội với Mạnh Hạo nhưng nàng không thể không thừa nhận, dù là nàng, nếu không hết sức chăm chú cũng không thể luyện ra đan dược như thế này được.
Sau đó, nàng dùng phương pháp đặc biệt của đại sư Đan Quỷ mang bột phấn nhưng tụ lại thành viên đan dược. Đan dược luyện lại này phát huy được dược lực như cũ đã là cực hạn của nàng.
“Người này nếu có thể học xong phương pháp luyện đan của sư tôn, không biết có thể luyện ra đan dược đạt tới cấp độ nào…”, Sở Ngọc Yên thì thầm. Nàng ngẩng đầu nhìn dải ngân hà phía xa, sau đó lại cúi đầu nhìn viên đan dược trong tay.
“Sư tôn từng nói, ta có thể dựa vào hắn mà tìm được cảm ngộ để luyện thành Tam Phàm đan, nhưng người này quá ngạo mạn, mấy lần ta tới tìm đều đóng cửa không ra tiếp.” Càng nghĩ, Sở Ngọc Yên càng bực bội.
Nàng cũng không hiểu tại sao, cứ nhắc tới cái tên Phương Mộc này là nàng lại có cảm giác ấy.
“Trình độ của tên Phương Mộc này, thật giống với tên Mạnh Hạo chết tiệt đó!” Sở Ngọc Yên cắn răng lẩm bẩm. Trong lòng nàng, người nàng ghê tởm nhất hiển nhiên là Mạnh Hạo. Người thứ hai, chắc chắn là cái tên Phương Mộc này. Nếu nàng mà biết hai người này là một thì không biết sẽ biểu hiện thế nào…
Cùng lúc Sở Ngọc Yên đang tử lẩm bẩm một mình, ở trong động phủ của Mạnh Hạo lại có một lò đan bị nổ tung khiến hắn thở dài.
Mấy tháng rồi hắn tập trung luyện đan mới trả hết số đan dược còn thiếu đệ tử nội môn Tử Khí nhất mạch. Tới lúc luyện xong, chiếc đan lô ấy cũng nổ tung.
Mạnh Hạo vuốt vuốt mi tâm, đẩy cửa động phủ bước ra ngoài. Hắn hít gió núi, thở sâu mấy hơi thì cảm giác căng thẳng cũng giảm bớt.
“Cuối cùng đã luyện xong, tiếp theo đây trừ mỗi ngày luyện ba lò đan ra, ta cũng cần phải đi tu hành các loại đan dược khác. Linh Thai đan đã trở nên bình thường, nhất định phải luyện thành Trúc Cơ Thiên!”
Hai mắt Mạnh Hạo lóe sáng. Trúc Cơ Thiên là đan dược dùng cho tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ, là loại đan dược cực kỳ bá đạo, cũng là đan dược trân quý nhất dùng cho Trúc Cơ kỳ ở Tử Vận Tông.
Mấy ngày vừa rồi, hắn luyện cả ngàn lô, đan phương đạt được có tới mấy trăm, cũng từ trong đó mà đạt được đan phương Trúc Cơ Thiên. Hắn tập trung nghiên cứu, cải tiến rồi chuẩn bị nghỉ ngơi, dồn tinh lực luyện chế Trúc Cơ Thiên đạt tới tám, chín thành dược lực.
Viên đan dược này Mạnh Hạo tính để cho mình dùng, từ đó mở ra đạo đài thứ sau, thậm chí trùng kích tòa đạo đài thứ bảy.
“Đáng tiếc, Tử Khí Đông Lai phải đạt tới Chủ Lô mới có thể mượn được. Thuật này đã trở thành truyền kỳ, ngoài cách ấy ra thì không có cách nào đạt được. Người xem nó cũng bị ghi chép lại rất cẩn thận.” Mạnh Hạo trầm tư, rồi dứt khoát đi xuống núi. Đã lâu hắn không ra ngoài rồi.
“Ngay cả đệ tử nội môn của Tử Khí nhất mạch cũng không có tư cách xem bản gốc của Tử Khí Đông Lai mà chỉ được tu hành những công pháp được thôi diễn ra từ bản gốc này. Những đệ tử hạch tâm của Tử Khí nhất mạch hoặc Chủ Lô đan sư mới được phép xem, mới có tư cách nhìn tận mắt công pháp ấy.” Mạnh Hạo vẫn đang suy ngẫm. Hắn bắt buộc phải học được Tử Khí Đông Lai. Chỉ có học xong công pháp này hắn mới có tư cách ngưng tụ Tử Đan, mới đạt thành trụ cột hoàn mỹ kim đan.
“Mặt khác, kim đan hoàn mỹ cần nhiều loại dược thảo, tuy ta có thể sưu tập được nhưng hiệu quả sẽ kém đi nhiều. Nhất định phải trở thành Chủ Lô đan sư.”
Vừa suy nghĩ, Mạnh Hạo vừa rảo bước qua các nơi trong sơn cốc. Trên đường đi hắn gặp rất nhiều dược đồng nhận ra hắn, vẻ mặt ai cũng sững sờ, thần sắc kích động.
Dù sao lúc trước tấn chức đan sư, có hơn ba vạn dược đồng đã tận mắt nhìn thấy Mạnh Hạo, giờ nhận ra cũng không ngoài ý muốn. Hiện giờ Mạnh Hạo là đan sư nên đám dược không không dám tự tiện bắt chuyện, chỉ đồng loạt cúi đầu chào.
Mạnh Hạo muốn tìm một nơi yên tĩnh để suy nghĩ nên chỉ mỉm cười đáp lại, thoáng một cái đã ra khỏi sơn cốc thuộc về Đan Đông nhất mạch, bước vào khu vực của Tử Khí nhất mạch.
Tại nơi này, người có thể nhận ra thân phận của hắn gần như không có. Đi trong sơn môn của Tử Khí nhất mạch, mặc áo bào của đan sư, không có mấy người hỏi thăm tới hắn nên hắn cũng được yên tĩnh.
Vừa đi đường hắn vừa ngắm nhìn phong cảnh xung quanh. Hắn đã ở Tử Vận Tông được ba năm, cũng quen thuộc nhiều nơi nhưng do tông môn quá lớn, có rất nhiều địa phương Mạnh Hạo chưa từng ghé qua. Lúc này đang đi về phía trước, chợt từ sau truyền đến nhiều âm thanh nhốn nháo, lại loáng thoáng nghe có tên hắn xuất hiện.
“Tên Phương Mộc này chỉ là một kẻ mua danh chuộc tiếng mà thôi. Tự cho mình luyện đan không tệ nên làm khó dễ chúng ta như thế, chúng ta không thể kiên nhẫn mãi được. Ta đã bẩm báo tới trưởng lão đi liên hệ với người của Đan Đông nhất mạch để đối phó người này. Còn ngươi chỉ là một tên dược đồng nho nhỏ, còn không mau tạ tội!”
“Lưu sư huynh bớt giận! Việc này là ta không đúng. Đúng là hơn mười ngày này, mỗi ngày chỉ luyện ba lô đan dược là việc đã được định trước….”
Thanh âm bàn tán vang lên xen lẫn những tiếng cười châm chọc. Mạnh Hạo nghe được vài câu, trong đó có cả tiếng của Bạch Vân Lai liền hướng về phía đó đi tới. Đi vượt qua một khoảng non bộ thì thấy có một quảng trường, xung quanh có lầu các dựng thưa thớt.
Trong một đình các có mấy đôi thanh niên nam nữ đang nhìn về quảng trường cùng hơn mười đệ tử nội môn của Tử Khí nhất mạch.
Những đệ tử này, các đệ tử bình thường khác không thể so sánh được vì đó đều là những bậc thiên kiêu. Ở bốn tòa đình các có bốn đệ tử như thế chiếm giữ, xung quanh là những đồng môn cùng giao hảo, người nào người nấy mỉm cười, chuyện trò náo nhiệt.
Quảng trường có hơn mười người đứng phân tán, trong đó Bạch Vân Lai đứng ở trung tâm. Trước mắt hắn là một thanh niên mặc áo lam, đang chỉ vào mặt hắn mà chửi bới.
“Lời nói của Lưu mỗ trong tông môn chưa tính là quy củ, nhưng với ngươi tất là quy củ. Ta cho phép ngươi tự phế hai bàn tay để ta tội, ngươi dám cãi lời?”
Sắc mặt Bạch Vân Lai đã trắng bệch, toàn thân run rẩy. Tu vi của hắn yếu ớt, nhìn có vẻ hiểu biết nhiều chuyện nhưng trên thực tế, dưới con mắt của nhiều người lại chỉ là loại người ti tiện ở dưới cùng mà thôi. Chuyện thế này hắn gặp phải đã nhiều, dạo gần đây càng hay gặp nhưng hắn không nói với Mạnh Hạo vì không muốn Mạnh Hạo phân tâm. Sợ còn khiến Mạnh Hạo đắc tội với người khác.
Như vị thanh niên họ Lưu trước mặt này cũng là ỷ vào chút địa vị ở tông môn, biết hắn là người giúp Mạnh Hạo luyện đan, từ khi quyết định mỗi ngày chỉ luyện ba lò thì lập tức trở mặt. Bạch Vân Lai vốn đã không thể trêu vào đám người như thế này.
Dù ti tiện, thấp kém nhưng mỗi người đều có tôn nghiêm. Thân thể Bạch Vân Lai run rẩy, hắn nhìn thanh niên họ Lưu trước mặt bằng ánh mắt gay gắt xen lẫn chua chát. Hắn giơ tay lên, sẵn sàng tự phế tay mình…
“Bạch Vân Lai.” Giọng nói của Mạnh Hạo bình tĩnh vang lên.
/391
|