Vương Đằng Phi lộ ra ánh mắt kích động mãnh liệt, vẻ mặt chưa từng xuất hiện trong trí nhớ của những người từng gặp hắn. Trong mắt mọi người, hắn luôn là người ôn hòa, thân thiện. Hiện giờ thành quả sắp tới tay sau bao nhiêu năm chuẩn bị, lại hao tổn không biết bao nhiêu vật lực, hắn liền không nhịn được nữa. Lúc trước nhất định chọn gia nhập Kháo Sơn Tông này cũng vì bảo vật trước mắt mà thôi.
Dùng tốc độ cực nhanh phóng vào trong động, nhìn thấy thi thể khổng lồ của yêu thú, Vương Đằng Phi cười lên ha hả, vẻ mặt hưng phấn vô cùng. Hắn tiến lại gần phần đuôi của thi thể yêu thú, tới gần chỗ yêu mãng vừa lột xác bắt đầu tìm kiếm nhưng ánh mắt lộ ra một tia khó hiểu. Một lát sau, sau khi đã tìm kiếm trên khắp thi thể yêu thú, hắn trợn trừng cả hai mắt, ngẩn ngơ như không tin nổi.
“Tại sao lại không có… Không thể như thế được! Bảo vật ấy sau khi mãng xà lột xác mới được gỡ bỏ xuống, trước đó không ai có thể bước vào chỗ này, sao bây giờ lại không thấy đâu cả.”
Đầu hắn vang lên từng tiếng ong ong, tim đập dồn dập, ánh mắt lóe ra tinh mang, cho đến khi hắn để ý tới đoạn da mãng xà bị phi kiếm cắm vào, dấu vết phi kiếm bị người khác lấy đi vẫn còn thì toàn thân hắn run lên, gương mặt phẫn nộ chưa từng có, hét lên tiếng hét chấn động cả ngọn Hắc Sơn.
Sau khi lại gần đầu lâu của yêu thú, nhìn thấy lỗ hổng bị người ta lấy mất yêu đan tạo thành, hắn không kìm chế được cơn giận nữa, gào lên điên cuồng rồi lao thẳng ra ngoài động. Hắn muốn dùng cảm ứng từ giọt máu trên cánh tay để truy tìm nhưng không hiểu sao, cảm ứng hoàn toàn không còn tác dụng. Hắn lao đi tìm kiếm khắp ngọn Hắc Sơn cũng không thu được gì, cuối cùng đành quay trở lại trong động. Tận mắt nhìn thân thể yêu thú, Vương Đằng Phi rống lên như muốn phát điên.
“Ta mất ba năm tìm kiếm, suốt ba năm không để ý gì tới chuyện tu hành. Lại vì có được điển tịch mà bỏ ra hơn mười vạn linh thạch để mua lấy, cuối cùng mới tìm được manh mối về yêu thú từ thời thượng cổ Ứng Long kia. Mất thêm một năm lục tìm khắp Triệu quốc này, từ đất bằng cho tới hoang sơn, có nơi nào không có dấu chân ta? Dựa vào cảm ứng từ giọt máu kia, rốt cuộc cũng tìm được tới nơi này!” Hai tròng mắt Vương Đằng Phi đỏ bừng, hai tay nắm chặt, tóc tai bù xù, toàn thân không ngừng run lên.
“Vì vật ấy, ta hạ mình lựa chọn cái Kháo Sơn Tông chết tiệt này, chịu nhốt ở đây suốt ba năm!” Trong lòng hắn đang nhỏ máu, như bị một thanh kiếm vô hình xé toang lồng ngực từ bên trong, xé toang niềm kiêu hãnh, tự tôn của bản thân khiến hắn không thể tin nổi là mình đã thất bại.
“Để bố trí thêm trận pháp, ta đem hết linh thạch và trọng bảo ra mới vây khốn được long trận pháp này. Lúc còn nhỏ không thể vận dụng được lực lượng của gia tộc, ta đã xóa hết dấu vết liên quan tới thượng cổ Ứng Long thú này đi, khiến không ai ngoài ta biết được. Ta cự tuyệt sự trợ giúp của tộc nhân, không cho ai biết địa điểm. Là ai, là ai đã cướp chí bảo của ta!”
Khí huyết toàn thân Vương Đằng Phi như muốn sôi trào, đầu óc vang lên từng tiếng nổ ầm ầm, toàn thân run lên từng chặp. Một ngụm máu tưới từ miệng hắn phun ra, nhuộm hồng cả áo bào trắng.
Sự việc xảy ra đối với hắn, có khác nào phàm nhân kia, dùng mọi sính lễ trên trời mới lấy được một tuyệt mỹ nữ, làm cỗ rộn ràng, mời tất thẩy thân bằng hảo hữu tới chung vui. Bao nhiêu mong chờ tới lúc động phòng, vén màn che để lộ ra một dung nhan tuyệt mỹ đang ngượng ngùng, muốn nhào tới thì chợt phát hiện…
Mọi chuyện tự nhiên tan biến!
“Là ai đã cướp đi cổ kiếm ngay trước mắt ta!!!” Hắn phun ra thêm một ngụm máu tươi, lảo đảo lui về sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt không cam lòng. Hắn thực không cam lòng, vì hắn chưa bao giờ thất bại, vì hắn luôn kiêu ngạo. “Ngay cả yêu đan cũng bị lấy mất, khiến ta trong thời gian ngắn không thể đạt tới Ngưng Khí tầng thứ bảy. Ngươi là ai?!”
“Ngươi dám cướp đi vận mệnh của ta, cướp đi chí bảo của ta, yêu đan của ta, truyền thừa của ta!!!”
Vương Đằng Phi liên tiếp gầm lên, rồi không ngừng tìm kiếm xung quanh, nhưng núi hoang rộng lớn, hắn có thể tìm ở đâu đây.
Tiếng gào rú thê lương phát ra truyền tới tai Mạnh Hạo càng khiến hắn hưng phấn, tốc độ chạy trốn càng nhanh hơn.
“Lần này thực sự phát tài rồi.” Trái tim hắn đang nhảy múa trong lồng ngực. Dù miệng đắng, lưỡi khô vẫn dùng hết tốc độ chạy một mạch về động phủ của mình trên ngọn Nam Phong. Hắn đoán, bảo vật này vô cùng trọng yếu với Vương Đằng Phi nên dù bị đoạt mất, đối phương cũng không thể làm rầm rĩ mọi chuyện. Hắn lại nghĩ, nếu hắn cứ trốn mãi thì sẽ càng bị nghi ngờ nhiều hơn. Nhất khoát phải quang minh chính đại xuất hiện như trước, lấy thực chế hư, lấy hư che thực, trước mắt sẽ không quá lo sợ.
Hắn liếm môi, hai mắt sáng ngời. Hắn không lấy lại ngọc giản ở chỗ Tiểu bàn tử, bản thân hắn cũng còn một khối ngọc giản khác lấy từ chỗ Hứa sư tỷ có thể mở ra động phủ. Hắn trở về động phủ không gặp Tiểu bàn tử nhưng Mạnh Hạo hiểu rõ Tiểu bàn tử tuy là người chất phác nhưng cũng thông minh, chưa chắc đã phải chịu thiệt thòi thì không nghĩ ngợi thêm nữa. Hắn khoanh chân ngồi xuống, hít một hơi thật sâu rồi lấy ra túi kim sắc trữ vật, càng nhìn càng yêu thích. Hắn mở túi trữ vật, nhìn thoáng qua rồi thì thào tự nói.
“Túi trữ vật thật lớn, một lần vậy mà có thể chứa được… Ồ!” Còn chưa nói xong, cả người hắn bỗng cứng lại, há miệng không thốt lên lời. Đầu óc trống rỗng, hai tai ù đi một lúc mới thanh tỉnh.
“Trời ơi! Sao có thể thế được, đây mới là phát tài a!” Hai tay hắn run rẩy cầm lấy túi trữ vật, lấy từ trong đó ra một khối linh thạch. Khối linh thạch này cùng đám linh thạch hắn có không lớn hơn là bao, phảng phất tỏa ra linh khí. Hắn nhìn vào túi thì thấy như có sương mù lượn lờ, đếm một lúc thì choáng ngợp. Trong túi trữ vật có hơn hai ngàn khối linh thạch!
Cả đời này, hắn chưa từng thấy qua món tài phú nào lớn đến thế. Thân thể run rẩy, hô hấp khó khăn, hai mắt đăm đăm nhìn vào trong, hắn lục tìm thêm nhưng ngoài linh thạch ra, chỉ còn một ít tạp vật và quần áo.
Trán hắn đổ mồ hôi lạnh nhưng toàn thân lại bừng bừng lửa nóng. Hắn cười ha hả, tiếng cười tràn ngập vui sướng, bất ngờ.
“Đám linh thạch này hơi khác thường, linh khí có vẻ hơi loãng nhưng số lượng thì quá lớn. Ha ha…”
Sau một lúc lâu hắn mới ổn định lại tâm tình, liếm môi lấy ra viên yêu đan lấy được từ trên thi thể yêu thú. Viên yêu đan đã khô quắt vẫn khiến hào quang trong mắt hắn tỏa ra mãnh liệt.
“Yêu thú kia chết đã nhiều năm, nhưng chỉ cái đuôi vẫn có thể hóa thành yêu mãng thì lúc còn sống, con yêu thú này nhất định cực kỳ cường hãn. Yêu đan của nó không thể tầm thường.”
Mạnh Hạo quan sát một hồi, lấy mảnh gương đồng ra chuẩn bị phục chế. Chưa kịp đợi Mạnh Hạo lấy viên yêu đan đặt trên mảnh gương, mảnh gương đã tỏa ra sức nóng chút nữa khiến hắn bỏng tay. Trong chớp mắt, có một công kích vô hình từ trong mảnh gương lao ra, xông thẳng tới viên yêu đan đang nằm trên tay trái của Mạnh Hạo.
“Chát!”
Yên đan bị đánh bay, tuột khỏi tay Mạnh Hạo văng lên giữa không trung. Mảnh gương đồng vẫn không ngừng công kích, va chạm với yêu đan như thể yêu đan đã biến thành một bộ lông tốt tươi trên mình một con yêu thú đang vô cùng hào hứng, khiến cho mảnh gương nổi giận, không ngừng công kích nó.
Mạnh Hạo sững người, hắn ghì chặt mảnh gương, vất vả lắm mới thu được nó vào trong túi trữ vật. Lúc này viên yêu đan mới rơi bịch xuống đất.
“Chết tiệt! Đây là yêu đan, không phải lông mao của yêu thú, sao mảnh gương ấy lại kích động như vậy nhỉ.” Mạnh Hạo vô cùng đau lòng, vừa nhặt viên yêu đan lên vừa lẩm bẩm.
Cũng may viên yêu đan tuy đã khô quắt, bị mảnh gương trùng kích mấy lần lại chỉ bị tróc một ít da bên ngoài, lộ ra bên trong một đoàn hào quang nhỏ bằng hạt gạo, tỏa ra linh khí vô cùng nồng đậm. Cỗ linh khí này bao trùm cả động phủ khiến hai mắt Mạnh Hạo sáng ngời. Hắn nhớ tới biểu hiện của mảnh gương thì nhất thời không dám lấy ra để phục chế viên yêu đan, hơi chần chừ một lúc mới cất viên yêu đan này đi.
Sau đó hắn thở sâu, lấy ra thanh phi kiếm cổ xưa, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.
“Thanh phi kiếm này cực kỳ sắc bén, đến da yêu thú cứng rắn như thế cũng có thể xuyên qua, nhất định có điểm bất phàm.”
Mạnh Hạo vui mừng quan sát thanh phi kiếm một lượt. Nó không làm bằng kim thiết mà làm bằng gỗ, trên bề mặt tồn tại một vài kim tuyến như có như không, cảm giác như có thể thu lấy tinh thần người khác.
Nhìn thanh phi kiếm có phong cách cổ xưa, lại nhìn chất liệu bằng gỗ đặc biệt của nó, Mạnh Hạo càng không giấu được vẻ xúc động xen lẫn mong chờ.
Dùng tốc độ cực nhanh phóng vào trong động, nhìn thấy thi thể khổng lồ của yêu thú, Vương Đằng Phi cười lên ha hả, vẻ mặt hưng phấn vô cùng. Hắn tiến lại gần phần đuôi của thi thể yêu thú, tới gần chỗ yêu mãng vừa lột xác bắt đầu tìm kiếm nhưng ánh mắt lộ ra một tia khó hiểu. Một lát sau, sau khi đã tìm kiếm trên khắp thi thể yêu thú, hắn trợn trừng cả hai mắt, ngẩn ngơ như không tin nổi.
“Tại sao lại không có… Không thể như thế được! Bảo vật ấy sau khi mãng xà lột xác mới được gỡ bỏ xuống, trước đó không ai có thể bước vào chỗ này, sao bây giờ lại không thấy đâu cả.”
Đầu hắn vang lên từng tiếng ong ong, tim đập dồn dập, ánh mắt lóe ra tinh mang, cho đến khi hắn để ý tới đoạn da mãng xà bị phi kiếm cắm vào, dấu vết phi kiếm bị người khác lấy đi vẫn còn thì toàn thân hắn run lên, gương mặt phẫn nộ chưa từng có, hét lên tiếng hét chấn động cả ngọn Hắc Sơn.
Sau khi lại gần đầu lâu của yêu thú, nhìn thấy lỗ hổng bị người ta lấy mất yêu đan tạo thành, hắn không kìm chế được cơn giận nữa, gào lên điên cuồng rồi lao thẳng ra ngoài động. Hắn muốn dùng cảm ứng từ giọt máu trên cánh tay để truy tìm nhưng không hiểu sao, cảm ứng hoàn toàn không còn tác dụng. Hắn lao đi tìm kiếm khắp ngọn Hắc Sơn cũng không thu được gì, cuối cùng đành quay trở lại trong động. Tận mắt nhìn thân thể yêu thú, Vương Đằng Phi rống lên như muốn phát điên.
“Ta mất ba năm tìm kiếm, suốt ba năm không để ý gì tới chuyện tu hành. Lại vì có được điển tịch mà bỏ ra hơn mười vạn linh thạch để mua lấy, cuối cùng mới tìm được manh mối về yêu thú từ thời thượng cổ Ứng Long kia. Mất thêm một năm lục tìm khắp Triệu quốc này, từ đất bằng cho tới hoang sơn, có nơi nào không có dấu chân ta? Dựa vào cảm ứng từ giọt máu kia, rốt cuộc cũng tìm được tới nơi này!” Hai tròng mắt Vương Đằng Phi đỏ bừng, hai tay nắm chặt, tóc tai bù xù, toàn thân không ngừng run lên.
“Vì vật ấy, ta hạ mình lựa chọn cái Kháo Sơn Tông chết tiệt này, chịu nhốt ở đây suốt ba năm!” Trong lòng hắn đang nhỏ máu, như bị một thanh kiếm vô hình xé toang lồng ngực từ bên trong, xé toang niềm kiêu hãnh, tự tôn của bản thân khiến hắn không thể tin nổi là mình đã thất bại.
“Để bố trí thêm trận pháp, ta đem hết linh thạch và trọng bảo ra mới vây khốn được long trận pháp này. Lúc còn nhỏ không thể vận dụng được lực lượng của gia tộc, ta đã xóa hết dấu vết liên quan tới thượng cổ Ứng Long thú này đi, khiến không ai ngoài ta biết được. Ta cự tuyệt sự trợ giúp của tộc nhân, không cho ai biết địa điểm. Là ai, là ai đã cướp chí bảo của ta!”
Khí huyết toàn thân Vương Đằng Phi như muốn sôi trào, đầu óc vang lên từng tiếng nổ ầm ầm, toàn thân run lên từng chặp. Một ngụm máu tưới từ miệng hắn phun ra, nhuộm hồng cả áo bào trắng.
Sự việc xảy ra đối với hắn, có khác nào phàm nhân kia, dùng mọi sính lễ trên trời mới lấy được một tuyệt mỹ nữ, làm cỗ rộn ràng, mời tất thẩy thân bằng hảo hữu tới chung vui. Bao nhiêu mong chờ tới lúc động phòng, vén màn che để lộ ra một dung nhan tuyệt mỹ đang ngượng ngùng, muốn nhào tới thì chợt phát hiện…
Mọi chuyện tự nhiên tan biến!
“Là ai đã cướp đi cổ kiếm ngay trước mắt ta!!!” Hắn phun ra thêm một ngụm máu tươi, lảo đảo lui về sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt không cam lòng. Hắn thực không cam lòng, vì hắn chưa bao giờ thất bại, vì hắn luôn kiêu ngạo. “Ngay cả yêu đan cũng bị lấy mất, khiến ta trong thời gian ngắn không thể đạt tới Ngưng Khí tầng thứ bảy. Ngươi là ai?!”
“Ngươi dám cướp đi vận mệnh của ta, cướp đi chí bảo của ta, yêu đan của ta, truyền thừa của ta!!!”
Vương Đằng Phi liên tiếp gầm lên, rồi không ngừng tìm kiếm xung quanh, nhưng núi hoang rộng lớn, hắn có thể tìm ở đâu đây.
Tiếng gào rú thê lương phát ra truyền tới tai Mạnh Hạo càng khiến hắn hưng phấn, tốc độ chạy trốn càng nhanh hơn.
“Lần này thực sự phát tài rồi.” Trái tim hắn đang nhảy múa trong lồng ngực. Dù miệng đắng, lưỡi khô vẫn dùng hết tốc độ chạy một mạch về động phủ của mình trên ngọn Nam Phong. Hắn đoán, bảo vật này vô cùng trọng yếu với Vương Đằng Phi nên dù bị đoạt mất, đối phương cũng không thể làm rầm rĩ mọi chuyện. Hắn lại nghĩ, nếu hắn cứ trốn mãi thì sẽ càng bị nghi ngờ nhiều hơn. Nhất khoát phải quang minh chính đại xuất hiện như trước, lấy thực chế hư, lấy hư che thực, trước mắt sẽ không quá lo sợ.
Hắn liếm môi, hai mắt sáng ngời. Hắn không lấy lại ngọc giản ở chỗ Tiểu bàn tử, bản thân hắn cũng còn một khối ngọc giản khác lấy từ chỗ Hứa sư tỷ có thể mở ra động phủ. Hắn trở về động phủ không gặp Tiểu bàn tử nhưng Mạnh Hạo hiểu rõ Tiểu bàn tử tuy là người chất phác nhưng cũng thông minh, chưa chắc đã phải chịu thiệt thòi thì không nghĩ ngợi thêm nữa. Hắn khoanh chân ngồi xuống, hít một hơi thật sâu rồi lấy ra túi kim sắc trữ vật, càng nhìn càng yêu thích. Hắn mở túi trữ vật, nhìn thoáng qua rồi thì thào tự nói.
“Túi trữ vật thật lớn, một lần vậy mà có thể chứa được… Ồ!” Còn chưa nói xong, cả người hắn bỗng cứng lại, há miệng không thốt lên lời. Đầu óc trống rỗng, hai tai ù đi một lúc mới thanh tỉnh.
“Trời ơi! Sao có thể thế được, đây mới là phát tài a!” Hai tay hắn run rẩy cầm lấy túi trữ vật, lấy từ trong đó ra một khối linh thạch. Khối linh thạch này cùng đám linh thạch hắn có không lớn hơn là bao, phảng phất tỏa ra linh khí. Hắn nhìn vào túi thì thấy như có sương mù lượn lờ, đếm một lúc thì choáng ngợp. Trong túi trữ vật có hơn hai ngàn khối linh thạch!
Cả đời này, hắn chưa từng thấy qua món tài phú nào lớn đến thế. Thân thể run rẩy, hô hấp khó khăn, hai mắt đăm đăm nhìn vào trong, hắn lục tìm thêm nhưng ngoài linh thạch ra, chỉ còn một ít tạp vật và quần áo.
Trán hắn đổ mồ hôi lạnh nhưng toàn thân lại bừng bừng lửa nóng. Hắn cười ha hả, tiếng cười tràn ngập vui sướng, bất ngờ.
“Đám linh thạch này hơi khác thường, linh khí có vẻ hơi loãng nhưng số lượng thì quá lớn. Ha ha…”
Sau một lúc lâu hắn mới ổn định lại tâm tình, liếm môi lấy ra viên yêu đan lấy được từ trên thi thể yêu thú. Viên yêu đan đã khô quắt vẫn khiến hào quang trong mắt hắn tỏa ra mãnh liệt.
“Yêu thú kia chết đã nhiều năm, nhưng chỉ cái đuôi vẫn có thể hóa thành yêu mãng thì lúc còn sống, con yêu thú này nhất định cực kỳ cường hãn. Yêu đan của nó không thể tầm thường.”
Mạnh Hạo quan sát một hồi, lấy mảnh gương đồng ra chuẩn bị phục chế. Chưa kịp đợi Mạnh Hạo lấy viên yêu đan đặt trên mảnh gương, mảnh gương đã tỏa ra sức nóng chút nữa khiến hắn bỏng tay. Trong chớp mắt, có một công kích vô hình từ trong mảnh gương lao ra, xông thẳng tới viên yêu đan đang nằm trên tay trái của Mạnh Hạo.
“Chát!”
Yên đan bị đánh bay, tuột khỏi tay Mạnh Hạo văng lên giữa không trung. Mảnh gương đồng vẫn không ngừng công kích, va chạm với yêu đan như thể yêu đan đã biến thành một bộ lông tốt tươi trên mình một con yêu thú đang vô cùng hào hứng, khiến cho mảnh gương nổi giận, không ngừng công kích nó.
Mạnh Hạo sững người, hắn ghì chặt mảnh gương, vất vả lắm mới thu được nó vào trong túi trữ vật. Lúc này viên yêu đan mới rơi bịch xuống đất.
“Chết tiệt! Đây là yêu đan, không phải lông mao của yêu thú, sao mảnh gương ấy lại kích động như vậy nhỉ.” Mạnh Hạo vô cùng đau lòng, vừa nhặt viên yêu đan lên vừa lẩm bẩm.
Cũng may viên yêu đan tuy đã khô quắt, bị mảnh gương trùng kích mấy lần lại chỉ bị tróc một ít da bên ngoài, lộ ra bên trong một đoàn hào quang nhỏ bằng hạt gạo, tỏa ra linh khí vô cùng nồng đậm. Cỗ linh khí này bao trùm cả động phủ khiến hai mắt Mạnh Hạo sáng ngời. Hắn nhớ tới biểu hiện của mảnh gương thì nhất thời không dám lấy ra để phục chế viên yêu đan, hơi chần chừ một lúc mới cất viên yêu đan này đi.
Sau đó hắn thở sâu, lấy ra thanh phi kiếm cổ xưa, trên mặt lộ ra nụ cười đắc ý.
“Thanh phi kiếm này cực kỳ sắc bén, đến da yêu thú cứng rắn như thế cũng có thể xuyên qua, nhất định có điểm bất phàm.”
Mạnh Hạo vui mừng quan sát thanh phi kiếm một lượt. Nó không làm bằng kim thiết mà làm bằng gỗ, trên bề mặt tồn tại một vài kim tuyến như có như không, cảm giác như có thể thu lấy tinh thần người khác.
Nhìn thanh phi kiếm có phong cách cổ xưa, lại nhìn chất liệu bằng gỗ đặc biệt của nó, Mạnh Hạo càng không giấu được vẻ xúc động xen lẫn mong chờ.
/391
|