Sáng sớm ngày hôm sau, khi ánh nắng mai vừa ló dạng, trải xuống khắp Thanh Nghênh phong, ngọn thanh phong xanh biếc chim hót hoa nở, cỏ xanh rợp tận chân trời. Đứng trên tầng hai của tòa các, Mạnh Hạo ngẩng đầu nhìn trời đất, nhìn dãy núi trùng điệp, nhìn dải núi non xanh rợp mắt, tinh thần cũng theo đó mà đầy phấn chấn.
Dãy núi non như một dải lụa mềm mại uốn lượn xanh biếc kia, ánh nắng mai nhẹ nhàng tỏa ra dịu nhẹ trải khắp mặt đất, rơi trên trường bào đen trên người Mạnh Hạo, chợt tán ra ánh tím, khiến cho người khác nhìn qua cũng chợt băn khoăn không rõ là sắc tím hay đen nữa.
Đây chính là biểu hiện bên ngoài của công pháp Tử Khí Đông Lai, cùng màu sắc với sáu tòa hoàn mỹ đạo đài bên trong cơ thể hắn.
Một lúc sau, Mạnh Hạo thở dài một hơi rồi bước ra khỏi lầu các này, sau đó hắn tùy ý đi dạo trên một con đường mòn ở Thanh Nghênh phong. Giữa đường, thỉnh thoảng hắn có gặp một vài đệ tử Thanh La tông, nhưng dường như đám đệ tử này đã được thông báo trước nên khi gặp mặt đều cung kính chắp tay cúi đầu chào hắn, thần thái trên mặt đều mang theo vẻ khách khí nhưng lại không đánh mất chút thân phận tôn cao nào của một đệ tử Thanh La tông.
Mạnh Hạo cũng mỉn cười chắp tay đáp lễ sau đó cứ đi thẳng tới phía trước.
Mãi cho đến khi rời khỏi ngọn Thanh Ngênh phong lúc nào không hay, tới một nơi vẫn thuộc về bách sơn, nhưng chỉ đệ tử hạch tâm mới được phép đi vào, tiếp tục dạo chơi.
Hắn nhìn về phía một đám đệ tử Thanh La tông, nhìn kiến trúc khắp nơi trong Thanh La tông, thậm chí còn nhìn về phía lư hương Thanh La tông to lớn đang thấp thoáng phía xa kia, trong lòng chợt có chút cảm khái. Lúc trước khi chưa bái nhập vào Tử Vận tông, hắn cũng chưa từng nghĩ tới việc sẽ có một ngày mình nhàn nhã tản bộ dạo chơi trong Thanh La tông như bây giờ.
“Cũng may Bì Đống đã lột da từ trước, nếu như chẳng may nó lột da tại nơi này, tức thì thân phận của ta sẽ bị bại lộ ngay lập tức.” Mạnh Hạo đi ngang qua một vài kiến trúc đại điện, đến sát rìa của một quảng trường thì chợt dừng chân lại. Cách chỗ hắn đứng không xa là hơn mười đệ tử Thanh La tông đang khoanh chân ngồi trên bốn phía trên quảng trường, trong đó cũng có Hàn Bối.
Mà ngồi ở giữa là một lão giả đang giảng kinh, lão đang chậm rãi nói về một kinh văn thuật pháp của Thanh La tông. Lão giả này cũng là một tu sĩ Kết đan hôm qua đi theo Tử La lão tổ, nên Mạnh Hạo cũng đã từng gặp qua rồi.
“Thanh La nhất pháp. Kì thực chính là Thanh minh ý, La thiên giáo. Minh đại biểu cho hồn của cửu địa, mà La đại biểu cho niệm của cửu thiên. Cho nên Thanh La tông dùng minh pháp để giết chóc, mà dùng thiên niệm để làm thần thông. Lúc các ngươi tu hành, cần phải ghi nhớ kinh văn, ngày sau tu hành, một đường tiến thẳng lên trời cao.” Lão giả mở miệng, thanh âm vang vọng, cũng chợt nhìn thấy Mạnh Hạo cách đó không xa.
Lão cũng nhận ra thân phận Mạnh Hạo, nên cũng không nhiều lời mà chỉ khẽ gật đầu chào. Chỉ là ánh mắt lão khẽ quét quá đám đệ tử xung quanh sau đó dừng lại trên người Hàn Bối, thoáng ý nhắc nhở. Hàn Bối than thầm một tiếng cũng vội đứng dậy, hướng về phía Mạnh Hạo đi tới.
Lão giả kia vẫn tiếp tục giảng giải kinh văn tông môn như bình thường. Chuyện có người ngoài vô tình nghe được, nếu đổi lại là người khác, tuyệt đối cũng không đơn giản như vậy, chỉ là Mạnh Hạo mang thân phận Đan sư được mời tới đây, nên cũng không tiện cường hành xua đuổi nên lão mới có ý bảo Hàn Bối mời người đi.
Hàn Bối mang theo tâm tình không chút tình nguyện đi tới, chuyện này nàng cũng vô pháp cự tuyệt. Lúc hướng về phía Mạnh Hạo, trên mặt nàng lại không hiện lên chút tâm tình ấm ức chút nào, ngược lại khi tới gần còn nhoẻn miệng tươi cười với Mạnh Hạo.
“Phương đan sư dậy thật sớm, hay là tiện đây tiều muội đưa người đi dạo một vòng tông môn thăm thú, như thế nào?” Nét mặt Hàn Bối tươi cười như hoa, giọng nói cực kì êm tai.
“Có giai nhân đi cùng là vinh hạnh của Phương mỗ.” Mạnh Hạo mỉm cười. Hắn cũng biết bản thân vừa rồi đã nghe được bài giảng kinh văn không nên nghe của Thanh La tông tại nơi này, nên cũng nhìn Hàn Bối, vui vẻ gật đầu.
Hai người cũng nhanh chóng rời khỏi đây.
“Phương đại sư có thể là người tao nhã, nhưng mà tiểu muội có thể không đáng được gọi là giai nhân a.” Khi hai người đã rời khỏi quảng trường, trong lúc dạo tạo Thanh La tông, Hàn Bối cười khẽ nói. Lúc này hai mắt nàng long lanh, dưới ánh nắng càng thêm sáng lóng lánh, toàn thân là váy lụa xanh khiến cho cả người nàng lúc này như một đóa hoa nổi bật thật rực rỡ.
Hàn Bối vốn xinh đẹp, lúc này lại còn tươi cười rực rỡ hơn nhiều lần. Chỉ là đóa hoa xinh đẹp này trong mắt Mạnh Hạo lại là một đóa tường vi đầy gai độc mà thôi, năm đó hình ảnh bên trong phúc địa tại Thanh La tông, tiếng Tạ lang mềm mại trong miệng nàng, Mạnh Hạo có lẽ chẳng thể nào quên được.
Nghe Hàn Bối nói vậy, Mạnh Hạo chỉ cười cười không đáp lại, mà chỉ nhìn nhìn Hàn Bối một chút nữa mà thôi.
“Hẳn Phương đại sư vẫn còn đang nghĩ xem đã gặp tiểu muội ở nơi nào hay sao?” Hàn Bối khẽ cười, chỉ là vì hành động dò xét này của Mạnh Hạo mà trong mắt nàng lại lóe lên một tia lo lắng ẩn rất sâu. Nàng cho rằng Mạnh Hạo không nhận ra được, nhưng vì bản thân Mạnh Hạo vốn cũng khá hiểu về nàng này nên mới có thể liếc mắt nhận ra được nét lo lắng rất nhạt này.
Dùng hiểu biết của Mạnh Hạo đối với Hàn Bối, hắn hiểu rất khó có chuyện khiến cho nàng này xuất hiện lo lắng như vậy nên trong lòng cũng chợt động. Hắn chợt nhớ tới sự việc lúc bên ngoài sơn môn, cũng đã từng nhìn thấy phản ứng như vậy của Hàn Bối.
“Việc này lại khiến cho Hàn đạo hữu chê cười rồi, thật ra tại hạ đúng có chút hứng thú với Hàn đạo hữu.” Mạnh Hạo mỉm cười, nhìn về phía Hàn Bối, trong mắt lóe sáng, lấp lánh chút vui vẻ.
Tia sáng này rơi vào trong mắt Hàn Bối lại khiến lòng nàng giật thót lại, ngay khi bước vào tông môn người này đã khiến cho nàng cảm thấy có chút bất an trong lòng. Lúc này cảm giác bất an đó lại càng thêm mạnh mẽ hơn, nhưng tâm cơ nàng thâm trầm, thần sắc trên mặt tựa hồ như che dấu đi gần hết những suy nghĩ đó. Thậm chí đôi mày thanh tú trên mặt nàng còn giãn ra, rồi nàng chợt nở ra một nụ cười tươi.
“Phương đại sư nói những lời này thật khiến cho tiểu muội cảm thấy thật sự vinh hạnh, chỉ là tiểu muội không hiểu được, vì sao người lại hứng thú đối với ta như vậy chứ?” Hàn Bối trừng mắt nhìn, vừa bước về trước, vừa mỉm cười hỏi lại.
“Họ Hàn có chút đặc thù…” Mạnh Hạo chậm rãi trả lời, bước chân cũng tiến về phía trước, đồng thời ngẩng đầu nhìn mặt trời đang dần nhô cao lên.
“Có gì đặc thù?”
“Là một trong Cửu đại cổ họ, đó chính là đặc thù a.” Mạnh Hạo vẫn bình thản trả lời, câu trả lời này khiến cho Hàn Bối chợt cau nhẹ mày lại. Nhưng Mạnh Hạo lại cảm giác, dường như nàng này vừa thở phào nhẹ nhõm, mà cái cau mày kia chỉ là làm bộ mà thôi.
Một màn này lại khiến cho Mạnh Hạo chợt suy tư trong lòng, đồng thời cũng phát giác có gì đó không đúng.
“Tổ tiên tiểu muội đích thật chính là một người trong Cửu đại cổ họ.” Hàn Bối nhìn qua Mạnh Hạo trả lời.
Lúc này hai người đã dừng lại bên ngoài một phiến rừng núi xanh biếc, gió thổi xào xạc, xa xa còn có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách, thanh âm hòa quyện lại như trở thành một bản hòa âm vô cùng hoàn mỹ của thiên nhiên.
Trong khung cảnh mỹ lệ như vậy, Mạnh Hạo cũng không nói gì mà chỉ nhìn qua Hàn Bối, Hàn Bối cũng nhìn về phía hắn.
Sau một lúc, Mạnh Hạo cười cười quay đầu nhìn phiến rừng xanh biếc trước mặt, sau đó nhẹ bước chân tới dòng suối nhỏ đang chảy cách đó không xa. Hắn nhìn dòng chảy đang đổ về hướng đông, nhìn đàn cá đang bơi lội bên trong khe đá, sâu trong đáy mắt chợt có chút trầm tư.
“Nàng này có chút bất thường. Vì sao khi nhìn thấy ta thì lại lo lắng, việc này không có liên quan tới Phương Mộc, nàng cũng không biết ta là Mạnh Hạo, như vậy tức là có liên quan tới…Đan Đông nhất mạch!” trong lúc Mạnh Hạo còn đang trầm tư, thì Hàn Bối bên kia vẫn bình thản như thường đứng bên cạnh Mạnh Hạo. Khoảng chừng một nén nhang trôi qua, nàng bỗng nhiên vỗ túi trữ vật lấy ra một miếng ngọc giản sau đó hướng về phía Mạnh Hạo cười nói.
Nơi đây u tĩnh, có thể Phương đại sư sẽ thích ở đây lâu, mà tiểu muội thì lại vướng bận chút sự tình cần xử lý, không quấy rấy Phương đại sư trầm tư. Bên trong ngọc giản này là địa đồ của Thanh La tông, Phương đại sư có thể tùy ý xem xét, tiểu muội xin cáo lui trước.” Hàn Bối nói xong, mỉm cười lấy ra miếng ngọc giản đặt ở bên cạnh sau đó quay người cất bước vào không trung, đang tính rời khỏi nơi này.
Mạnh Hạo bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
“Có một cố nhân Đan Đông nhất mạch, nhờ ta thay mặt vấn an Hàn gia nàng, chuyện tình năm đó… lời Mạnh Hạo chậm rãi thốt ra, ý vị thâm trường, chỉ là ngôn từ cũng đầy lập lờ nước đôi, giải thích như thế nào cũng được cả.
Nhưng những lời này rơi vào tai Hàn Bối lại khiến cho tâm thần nàng chấn động mãnh liệt. Lúc xoay lưng về phía Mạnh Hạo, hai con ngươi trong mắt cũng có chút có rút lại, chỉ là cử động thân thể lại không chút khác lạ. Khi nàng quay người lại, khuôn mặt chỉ lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn Mạnh Hạo.
“Phương đại sư nói vậy tiểu nữ càng thêm không rõ.” Hàn Bối lại trừng mắt nhìn, sau đó nhìn về phía Mạnh Hạo , ánh mắt đầy mông lung như đang suy tư xem vị cố nhân trong lời nói của Mạnh Hạo là người nào vậy.
Nếu như Hàn Bối không có biểu lộ như vậy, Mạnh Hạo lại suy đoán nàng này có chút vấn đề. Nhưng hết lần này tới lần khác, khi biểu lộ của nàng này như vậy, Mạnh Hạo càng thêm chắc chắn trong lòng.
Hàn Bối này quả nhiên bất thường. Bởi vì bằng sự hiểu biết của Mạnh Hạo đối với nàng ta, nếu như trong lòng nàng ta không chút lo lắng thì nhất định lần này sẽ nhờ vào chủ đề này mà lấy thông tin từ trong lời nói của Mạnh Hạo, chứ tuyệt đối sẽ không chỉ biểu lộ ra vẻ mặt như vậy mà thôi.
“Nói vậy chắc là Phương mỗ nhận lầm người thật rồi…” Mạnh Hạo cười cười, cũng dứt khoát không tiếp tục chủ đề này nữa. Hắn lúc này còn chưa nghĩ ra được đến cùng thì trong vô tình, bản thân hắn nhìn ra được bí mật của Hàn Bối này có liên quan tới cái gì, còn phải cân nhắc thật cẩn thận. Bởi vì nói nhiều tất sẽ nói hớ, vạn nhất Hàn Bối phát hiện ra được ý đồ thăm dò của hắn mà phản ngược lại thì không tốt chút nào.
Mạnh Hạo nói xong câu đó thì cũng chỉ mỉm cười, cũng không đề cập tới tiếp nữa. Mà sắc mặt Hàn Bối vẫn không chút thay đổi, nàng khẽ hạ người cúi nhẹ đầu rồi quay người rời khỏi nơi này. Mãi cho đến khi đi xa, sắc mặt nàng mới trở nên tái lại, ánh mắt cũng đầy lo lắng.
Đan Đông nhất mạch ... Hàn Bối trầm mặc, nhưng cung nhanh chóng rời đi.
Mạnh Hạo nhìn bóng dáng Hàn Bối đã đi thật xa, đến khi khuất khỏi tầm mắt hắn, thì hai mắt hắn cũng lộ ra đầy vẻ suy tư.
Từ khi Mạnh Hạo bước chân vào Thanh La tông, vừa gặp Hàn Bối đã thấy nàng này có chút kì dị, đồng thời cất giấu một sự lo lắng mà không ai có thể phát hiện được. Hôm nay dường như Mạnh Hạo cảm thấy, chính mình trong lúc vô tình mơ hồ đã xâm nhập vào một cái bí mật được che dấu nào đó.
Chỉ là suy nghĩ thật lâu Mạnh Hạo cũng đoán không ra Hàn Bối kia cùng Đan Đông nhất mạch đến cùng có mối quan hệ gì với nhau. Trong trầm tư, Mạnh Hạo đưa linh thức quét qua miếng ngọc giản địa đồ sơn mạch của Thanh La tông mà Hàn Bối để lại.
Trong đó có đánh dấu một vài vị trí cấm vào. Một lát sau, Mạnh Hạo ngẩng đầu lên, cất bước rời đi.
Một đường, một thân khoan thai bước đi bên trong Thanh La tông, tới trưa thì Mạnh Hạo cũng đã nhìn thấy Thanh Nghênh phong ở phía trước. Lúc hắn đang muốn trở về thì bỗng nhiên hai mắt chợt co rút lại, nhanh chóng quay người nhìn về phía xa xa.
Ngay khi Mạnh Hạo vừa quay người lại, một tiếng gào thét thảm thiết phá tan sự yên bình của Thanh La tông. Trong mắt Mạnh Hạo, chợt xuất hiện một thân ảnh tu sĩ đang đứng dưới chân núi cách hắn không xa, gào rú, chấn động cả đất đai, hai mắt thân ảnh ấy đầy điên cuồng mờ mịt. Thân ảnh ấy cũng đang gào thét lao ra ngoài.
Giết ta , giết ta !! Hắn ngửa mặt lên trời gào rú, thanh âm chấn động. Mà lúc này cũng có mấy đạo cầu vồng ở bốn phía Thanh La tông đang gào thét nhanh chóng bay tới thân ảnh ấy.
Hai mắt Mạnh Hạo co rút lại. Hắn nhận ra, người kia, chính là kẻ vừa theo hắn trên đường từ Tử Vận tông trở về đây, đạo tử Thanh La tông Chu Kiệt!
Dãy núi non như một dải lụa mềm mại uốn lượn xanh biếc kia, ánh nắng mai nhẹ nhàng tỏa ra dịu nhẹ trải khắp mặt đất, rơi trên trường bào đen trên người Mạnh Hạo, chợt tán ra ánh tím, khiến cho người khác nhìn qua cũng chợt băn khoăn không rõ là sắc tím hay đen nữa.
Đây chính là biểu hiện bên ngoài của công pháp Tử Khí Đông Lai, cùng màu sắc với sáu tòa hoàn mỹ đạo đài bên trong cơ thể hắn.
Một lúc sau, Mạnh Hạo thở dài một hơi rồi bước ra khỏi lầu các này, sau đó hắn tùy ý đi dạo trên một con đường mòn ở Thanh Nghênh phong. Giữa đường, thỉnh thoảng hắn có gặp một vài đệ tử Thanh La tông, nhưng dường như đám đệ tử này đã được thông báo trước nên khi gặp mặt đều cung kính chắp tay cúi đầu chào hắn, thần thái trên mặt đều mang theo vẻ khách khí nhưng lại không đánh mất chút thân phận tôn cao nào của một đệ tử Thanh La tông.
Mạnh Hạo cũng mỉn cười chắp tay đáp lễ sau đó cứ đi thẳng tới phía trước.
Mãi cho đến khi rời khỏi ngọn Thanh Ngênh phong lúc nào không hay, tới một nơi vẫn thuộc về bách sơn, nhưng chỉ đệ tử hạch tâm mới được phép đi vào, tiếp tục dạo chơi.
Hắn nhìn về phía một đám đệ tử Thanh La tông, nhìn kiến trúc khắp nơi trong Thanh La tông, thậm chí còn nhìn về phía lư hương Thanh La tông to lớn đang thấp thoáng phía xa kia, trong lòng chợt có chút cảm khái. Lúc trước khi chưa bái nhập vào Tử Vận tông, hắn cũng chưa từng nghĩ tới việc sẽ có một ngày mình nhàn nhã tản bộ dạo chơi trong Thanh La tông như bây giờ.
“Cũng may Bì Đống đã lột da từ trước, nếu như chẳng may nó lột da tại nơi này, tức thì thân phận của ta sẽ bị bại lộ ngay lập tức.” Mạnh Hạo đi ngang qua một vài kiến trúc đại điện, đến sát rìa của một quảng trường thì chợt dừng chân lại. Cách chỗ hắn đứng không xa là hơn mười đệ tử Thanh La tông đang khoanh chân ngồi trên bốn phía trên quảng trường, trong đó cũng có Hàn Bối.
Mà ngồi ở giữa là một lão giả đang giảng kinh, lão đang chậm rãi nói về một kinh văn thuật pháp của Thanh La tông. Lão giả này cũng là một tu sĩ Kết đan hôm qua đi theo Tử La lão tổ, nên Mạnh Hạo cũng đã từng gặp qua rồi.
“Thanh La nhất pháp. Kì thực chính là Thanh minh ý, La thiên giáo. Minh đại biểu cho hồn của cửu địa, mà La đại biểu cho niệm của cửu thiên. Cho nên Thanh La tông dùng minh pháp để giết chóc, mà dùng thiên niệm để làm thần thông. Lúc các ngươi tu hành, cần phải ghi nhớ kinh văn, ngày sau tu hành, một đường tiến thẳng lên trời cao.” Lão giả mở miệng, thanh âm vang vọng, cũng chợt nhìn thấy Mạnh Hạo cách đó không xa.
Lão cũng nhận ra thân phận Mạnh Hạo, nên cũng không nhiều lời mà chỉ khẽ gật đầu chào. Chỉ là ánh mắt lão khẽ quét quá đám đệ tử xung quanh sau đó dừng lại trên người Hàn Bối, thoáng ý nhắc nhở. Hàn Bối than thầm một tiếng cũng vội đứng dậy, hướng về phía Mạnh Hạo đi tới.
Lão giả kia vẫn tiếp tục giảng giải kinh văn tông môn như bình thường. Chuyện có người ngoài vô tình nghe được, nếu đổi lại là người khác, tuyệt đối cũng không đơn giản như vậy, chỉ là Mạnh Hạo mang thân phận Đan sư được mời tới đây, nên cũng không tiện cường hành xua đuổi nên lão mới có ý bảo Hàn Bối mời người đi.
Hàn Bối mang theo tâm tình không chút tình nguyện đi tới, chuyện này nàng cũng vô pháp cự tuyệt. Lúc hướng về phía Mạnh Hạo, trên mặt nàng lại không hiện lên chút tâm tình ấm ức chút nào, ngược lại khi tới gần còn nhoẻn miệng tươi cười với Mạnh Hạo.
“Phương đan sư dậy thật sớm, hay là tiện đây tiều muội đưa người đi dạo một vòng tông môn thăm thú, như thế nào?” Nét mặt Hàn Bối tươi cười như hoa, giọng nói cực kì êm tai.
“Có giai nhân đi cùng là vinh hạnh của Phương mỗ.” Mạnh Hạo mỉm cười. Hắn cũng biết bản thân vừa rồi đã nghe được bài giảng kinh văn không nên nghe của Thanh La tông tại nơi này, nên cũng nhìn Hàn Bối, vui vẻ gật đầu.
Hai người cũng nhanh chóng rời khỏi đây.
“Phương đại sư có thể là người tao nhã, nhưng mà tiểu muội có thể không đáng được gọi là giai nhân a.” Khi hai người đã rời khỏi quảng trường, trong lúc dạo tạo Thanh La tông, Hàn Bối cười khẽ nói. Lúc này hai mắt nàng long lanh, dưới ánh nắng càng thêm sáng lóng lánh, toàn thân là váy lụa xanh khiến cho cả người nàng lúc này như một đóa hoa nổi bật thật rực rỡ.
Hàn Bối vốn xinh đẹp, lúc này lại còn tươi cười rực rỡ hơn nhiều lần. Chỉ là đóa hoa xinh đẹp này trong mắt Mạnh Hạo lại là một đóa tường vi đầy gai độc mà thôi, năm đó hình ảnh bên trong phúc địa tại Thanh La tông, tiếng Tạ lang mềm mại trong miệng nàng, Mạnh Hạo có lẽ chẳng thể nào quên được.
Nghe Hàn Bối nói vậy, Mạnh Hạo chỉ cười cười không đáp lại, mà chỉ nhìn nhìn Hàn Bối một chút nữa mà thôi.
“Hẳn Phương đại sư vẫn còn đang nghĩ xem đã gặp tiểu muội ở nơi nào hay sao?” Hàn Bối khẽ cười, chỉ là vì hành động dò xét này của Mạnh Hạo mà trong mắt nàng lại lóe lên một tia lo lắng ẩn rất sâu. Nàng cho rằng Mạnh Hạo không nhận ra được, nhưng vì bản thân Mạnh Hạo vốn cũng khá hiểu về nàng này nên mới có thể liếc mắt nhận ra được nét lo lắng rất nhạt này.
Dùng hiểu biết của Mạnh Hạo đối với Hàn Bối, hắn hiểu rất khó có chuyện khiến cho nàng này xuất hiện lo lắng như vậy nên trong lòng cũng chợt động. Hắn chợt nhớ tới sự việc lúc bên ngoài sơn môn, cũng đã từng nhìn thấy phản ứng như vậy của Hàn Bối.
“Việc này lại khiến cho Hàn đạo hữu chê cười rồi, thật ra tại hạ đúng có chút hứng thú với Hàn đạo hữu.” Mạnh Hạo mỉm cười, nhìn về phía Hàn Bối, trong mắt lóe sáng, lấp lánh chút vui vẻ.
Tia sáng này rơi vào trong mắt Hàn Bối lại khiến lòng nàng giật thót lại, ngay khi bước vào tông môn người này đã khiến cho nàng cảm thấy có chút bất an trong lòng. Lúc này cảm giác bất an đó lại càng thêm mạnh mẽ hơn, nhưng tâm cơ nàng thâm trầm, thần sắc trên mặt tựa hồ như che dấu đi gần hết những suy nghĩ đó. Thậm chí đôi mày thanh tú trên mặt nàng còn giãn ra, rồi nàng chợt nở ra một nụ cười tươi.
“Phương đại sư nói những lời này thật khiến cho tiểu muội cảm thấy thật sự vinh hạnh, chỉ là tiểu muội không hiểu được, vì sao người lại hứng thú đối với ta như vậy chứ?” Hàn Bối trừng mắt nhìn, vừa bước về trước, vừa mỉm cười hỏi lại.
“Họ Hàn có chút đặc thù…” Mạnh Hạo chậm rãi trả lời, bước chân cũng tiến về phía trước, đồng thời ngẩng đầu nhìn mặt trời đang dần nhô cao lên.
“Có gì đặc thù?”
“Là một trong Cửu đại cổ họ, đó chính là đặc thù a.” Mạnh Hạo vẫn bình thản trả lời, câu trả lời này khiến cho Hàn Bối chợt cau nhẹ mày lại. Nhưng Mạnh Hạo lại cảm giác, dường như nàng này vừa thở phào nhẹ nhõm, mà cái cau mày kia chỉ là làm bộ mà thôi.
Một màn này lại khiến cho Mạnh Hạo chợt suy tư trong lòng, đồng thời cũng phát giác có gì đó không đúng.
“Tổ tiên tiểu muội đích thật chính là một người trong Cửu đại cổ họ.” Hàn Bối nhìn qua Mạnh Hạo trả lời.
Lúc này hai người đã dừng lại bên ngoài một phiến rừng núi xanh biếc, gió thổi xào xạc, xa xa còn có thể nghe được tiếng nước chảy róc rách, thanh âm hòa quyện lại như trở thành một bản hòa âm vô cùng hoàn mỹ của thiên nhiên.
Trong khung cảnh mỹ lệ như vậy, Mạnh Hạo cũng không nói gì mà chỉ nhìn qua Hàn Bối, Hàn Bối cũng nhìn về phía hắn.
Sau một lúc, Mạnh Hạo cười cười quay đầu nhìn phiến rừng xanh biếc trước mặt, sau đó nhẹ bước chân tới dòng suối nhỏ đang chảy cách đó không xa. Hắn nhìn dòng chảy đang đổ về hướng đông, nhìn đàn cá đang bơi lội bên trong khe đá, sâu trong đáy mắt chợt có chút trầm tư.
“Nàng này có chút bất thường. Vì sao khi nhìn thấy ta thì lại lo lắng, việc này không có liên quan tới Phương Mộc, nàng cũng không biết ta là Mạnh Hạo, như vậy tức là có liên quan tới…Đan Đông nhất mạch!” trong lúc Mạnh Hạo còn đang trầm tư, thì Hàn Bối bên kia vẫn bình thản như thường đứng bên cạnh Mạnh Hạo. Khoảng chừng một nén nhang trôi qua, nàng bỗng nhiên vỗ túi trữ vật lấy ra một miếng ngọc giản sau đó hướng về phía Mạnh Hạo cười nói.
Nơi đây u tĩnh, có thể Phương đại sư sẽ thích ở đây lâu, mà tiểu muội thì lại vướng bận chút sự tình cần xử lý, không quấy rấy Phương đại sư trầm tư. Bên trong ngọc giản này là địa đồ của Thanh La tông, Phương đại sư có thể tùy ý xem xét, tiểu muội xin cáo lui trước.” Hàn Bối nói xong, mỉm cười lấy ra miếng ngọc giản đặt ở bên cạnh sau đó quay người cất bước vào không trung, đang tính rời khỏi nơi này.
Mạnh Hạo bỗng nhiên ngẩng đầu lên.
“Có một cố nhân Đan Đông nhất mạch, nhờ ta thay mặt vấn an Hàn gia nàng, chuyện tình năm đó… lời Mạnh Hạo chậm rãi thốt ra, ý vị thâm trường, chỉ là ngôn từ cũng đầy lập lờ nước đôi, giải thích như thế nào cũng được cả.
Nhưng những lời này rơi vào tai Hàn Bối lại khiến cho tâm thần nàng chấn động mãnh liệt. Lúc xoay lưng về phía Mạnh Hạo, hai con ngươi trong mắt cũng có chút có rút lại, chỉ là cử động thân thể lại không chút khác lạ. Khi nàng quay người lại, khuôn mặt chỉ lộ ra vẻ kinh ngạc nhìn Mạnh Hạo.
“Phương đại sư nói vậy tiểu nữ càng thêm không rõ.” Hàn Bối lại trừng mắt nhìn, sau đó nhìn về phía Mạnh Hạo , ánh mắt đầy mông lung như đang suy tư xem vị cố nhân trong lời nói của Mạnh Hạo là người nào vậy.
Nếu như Hàn Bối không có biểu lộ như vậy, Mạnh Hạo lại suy đoán nàng này có chút vấn đề. Nhưng hết lần này tới lần khác, khi biểu lộ của nàng này như vậy, Mạnh Hạo càng thêm chắc chắn trong lòng.
Hàn Bối này quả nhiên bất thường. Bởi vì bằng sự hiểu biết của Mạnh Hạo đối với nàng ta, nếu như trong lòng nàng ta không chút lo lắng thì nhất định lần này sẽ nhờ vào chủ đề này mà lấy thông tin từ trong lời nói của Mạnh Hạo, chứ tuyệt đối sẽ không chỉ biểu lộ ra vẻ mặt như vậy mà thôi.
“Nói vậy chắc là Phương mỗ nhận lầm người thật rồi…” Mạnh Hạo cười cười, cũng dứt khoát không tiếp tục chủ đề này nữa. Hắn lúc này còn chưa nghĩ ra được đến cùng thì trong vô tình, bản thân hắn nhìn ra được bí mật của Hàn Bối này có liên quan tới cái gì, còn phải cân nhắc thật cẩn thận. Bởi vì nói nhiều tất sẽ nói hớ, vạn nhất Hàn Bối phát hiện ra được ý đồ thăm dò của hắn mà phản ngược lại thì không tốt chút nào.
Mạnh Hạo nói xong câu đó thì cũng chỉ mỉm cười, cũng không đề cập tới tiếp nữa. Mà sắc mặt Hàn Bối vẫn không chút thay đổi, nàng khẽ hạ người cúi nhẹ đầu rồi quay người rời khỏi nơi này. Mãi cho đến khi đi xa, sắc mặt nàng mới trở nên tái lại, ánh mắt cũng đầy lo lắng.
Đan Đông nhất mạch ... Hàn Bối trầm mặc, nhưng cung nhanh chóng rời đi.
Mạnh Hạo nhìn bóng dáng Hàn Bối đã đi thật xa, đến khi khuất khỏi tầm mắt hắn, thì hai mắt hắn cũng lộ ra đầy vẻ suy tư.
Từ khi Mạnh Hạo bước chân vào Thanh La tông, vừa gặp Hàn Bối đã thấy nàng này có chút kì dị, đồng thời cất giấu một sự lo lắng mà không ai có thể phát hiện được. Hôm nay dường như Mạnh Hạo cảm thấy, chính mình trong lúc vô tình mơ hồ đã xâm nhập vào một cái bí mật được che dấu nào đó.
Chỉ là suy nghĩ thật lâu Mạnh Hạo cũng đoán không ra Hàn Bối kia cùng Đan Đông nhất mạch đến cùng có mối quan hệ gì với nhau. Trong trầm tư, Mạnh Hạo đưa linh thức quét qua miếng ngọc giản địa đồ sơn mạch của Thanh La tông mà Hàn Bối để lại.
Trong đó có đánh dấu một vài vị trí cấm vào. Một lát sau, Mạnh Hạo ngẩng đầu lên, cất bước rời đi.
Một đường, một thân khoan thai bước đi bên trong Thanh La tông, tới trưa thì Mạnh Hạo cũng đã nhìn thấy Thanh Nghênh phong ở phía trước. Lúc hắn đang muốn trở về thì bỗng nhiên hai mắt chợt co rút lại, nhanh chóng quay người nhìn về phía xa xa.
Ngay khi Mạnh Hạo vừa quay người lại, một tiếng gào thét thảm thiết phá tan sự yên bình của Thanh La tông. Trong mắt Mạnh Hạo, chợt xuất hiện một thân ảnh tu sĩ đang đứng dưới chân núi cách hắn không xa, gào rú, chấn động cả đất đai, hai mắt thân ảnh ấy đầy điên cuồng mờ mịt. Thân ảnh ấy cũng đang gào thét lao ra ngoài.
Giết ta , giết ta !! Hắn ngửa mặt lên trời gào rú, thanh âm chấn động. Mà lúc này cũng có mấy đạo cầu vồng ở bốn phía Thanh La tông đang gào thét nhanh chóng bay tới thân ảnh ấy.
Hai mắt Mạnh Hạo co rút lại. Hắn nhận ra, người kia, chính là kẻ vừa theo hắn trên đường từ Tử Vận tông trở về đây, đạo tử Thanh La tông Chu Kiệt!
/391
|