Mạnh Hạo vừa nói xong lập tức nâng tay phải vỗ túi trữ vật. Một lò đan cùng với Địa Hỏa tinh bay ra, từng loại dược thảo không ngừng biến hóa ở trong tay Mạnh Hạo. Đúng là hắm đang ở trước mặt mọi người mà bắt đầu luyện đan.
Lần luyện đan này cực kỳ nhanh, mà quá trình luyện đan này ở trong mắt người ngoài, là Phương Mộc đại sư này vì để chữa trị cho Trần Gia Hỉ, để đảm bảo thành công còn lấy ra một giọt máu tươi từ mi tâm của Trần Gia Hỉ.
Giọt máu tươi này dung nhập vào trong lò đan hiển nhiên là để gia tăng khả năng thành công của viên đan dược này giúp đối phương giải độc.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, mọi ánh mắt đểu ngưng tụ ở trên người Mạnh Hạo. Lần luyện đan này có thể nói là lần nhanh nhất từ lúc Mạnh Hạo tu hành đan đạo cho đến nay, mất khoảng nửa khắc thì có từng luồng dược hương lan ra.
Khi tay phải của Mạnh Hạo vung lên, từ trong lò đan có một viên đan dược màu hồng nhạt bay ra. Viên thuốc này tựa như một tia chớp, bay thẳng vào miệng của Trần Gia Hỉ lúc này mạng sống như đang treo trên sợi tóc.
Ánh mắt của mấy vạn người nháy mắt ngưng tụ vào chỗ Trần Gia Hỉ. Bọn họ tận mắt nhìn thấy, sau khi Trần Gia Hỉ nuốt viên đan dược này vào thì thân hình gã rung mạnh một cái, kế tiếp là một cảnh tượng làm cho tất cả mọi người hoảng sợ.
Tóc của gã nhanh chóng cải biến, lúc trước là màu đen thì bây giờ đã lập tức chuyển thành màu trắng. Làn da của gã nháy mắt đã khô quắt, giống như là đã mất đi tất cả sức sống. Chỉ trong thời gian mấy lần hô hấp ngắn ngủi mà gã giống như là đã già đi cả trăm tuổi.
Gã vốn có bộ dạng trung niên, thì lúc này đã trở thành một lão giả già nua như vừa từ trong phần mộ leo ra, mặt đầy nếp nhăn, khí tức tang thương. Thậm chí ngay cả tu vi Trúc Cơ hậu kỳ của gã lúc trước, cũng đang nhanh chóng tiêu tán ở trong cơ thể già yếu này.
Tất cả quá trình chỉ mất hơn mười hơi thở. Cho đến lúc quá trình này chấm dứt thì bộ dáng của Trần Gia Hỉ đã hoàn toàn thay đổi, đã trở thành một lão giả hư nhược. Tu vi của gã đã hoàn toàn tiêu tán, nhưng đổi lại là thân hình của gã đã không còn tử khí tràn ngập mà chậm rãi xuất hiện sinh cơ.
Cũng trong khoảnh khắc này, cặp mắt của gã mờ mịt mở ra. Ngay khi gã vừa mở mắt ra thì lập tức phun ra một lượng lớn máu tươi, ở trong máu tươi kia còn có một quả đan dược đã bị hòa tan hơn phân nửa, lúc này chỉ to bằng cái móng tay.
Viên đan dược này không phải là viên mà Mạnh Hạo luyện chế, mà là viên Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan bị coi là độc đan!
Sau khi viên thuốc này bị phun ra, Mạnh Hạo hất tay áo lên, lấy bình thuốc thu lại viên đan dược này. Nhưng hắn còn chưa kịp thu vào trong túi trữ vật thì hai mắt của Tử La lão tổ lóe lên, rồi lập tức nâng tay phải. Bình thuốc kia rời khỏi tay Mạnh Hạo, bay thẳng đến chỗ Tử La lão tổ.
Mạnh Hạo cũng không liếc nhìn, mà nhìn về phía Trần Gia Hỉ, giờ này đang run rẩy, thần sắc mờ mịt.
“Trong chớp mắt khi ngươi độc phát thân vong, ta đã giúp ngươi áp chế độc đan hòa tan. Độc của viên thuốc này cũng không phải là khó giải, chỉ là dùng đan đạo tạo nghệ vứt đi của Phương mỗ thì cũng không thể nào cởi bỏ trong thời gian ngắn.
Cho nên, ta chỉ có thể dùng cách đơn giản nhất, cũng là cách trực tiếp nhất, kích phát sinh cơ của ngươi, toái diệt đi tu vi của ngươi. Dùng cái này bức ra độc tính, khiến cho ngươi có thể sống sót. Còn tu vi của ngươi, sau này tu dưỡng thì có thể chậm rãi hồi phục.”
Trần Gia Hỉ trầm mặc. Lúc này Lý Nhất Minh đã vội vã tiến đến nâng gã dậy. Trần Gia Hỉ kinh ngạc nhìn Mạnh Hạo, rồi cười thảm một tiếng.
“Sơn Cửu đại sư đã từng nói, đan đấu như đấu pháp, giết người chỉ trong một ý nghĩ. Chuyện hôm nay... Trần mỗ chịu phục.” Gã nói xong liền ôm quyền cúi đầu. Chỉ là cái thân hình run rẩy kia khi cúi đầu thì trong mắt lại ẩn giấu oán độc, làm lộ ra nội tâm của gã.
Sau khi cúi đầu, Lý Nhất Minh hướng về phía ba người Tử La lão tổ nói lời cáo từ, vì bọn hắn đã không thể nào tiếp tục lưu lại đây. Sau đó mang theo Trần Gia Hỉ bay lên trời cao, rất nhanh đi xa.
Cũng có tu sĩ Thanh La Tông đứng dậy đưa tiễn. Nhìn thân ảnh của Trần Gia Hỉ đi xa, với lịch duyệt của Mạnh Hạo, sao có thể nhìn không ra oán độc của đối phương. Nếu không có cái oán độc này, thì Mạnh Hạo cũng tự biết là mình đã chiếm được tiện nghi lớn, mà trợ giúp đối phương khôi phục tu vi nhanh hơn.
Nhưng lúc này Mạnh Hạo đã không làm ra quyết định như vậy. Lòng của hắn kể từ giờ phút bị buộc phải trở thành Phương Mộc, thì sớm đã học được phải lạnh như băng với địch nhân.
Mạnh Hạo quay đầu nhìn về phía Tử La lão tổ, người đang cầm viên đan dược mà Trần Gia Hỉ phun ra ở trong tay.
“Tử La tiền bối, viên thuốc này là do Phương mỗ đánh cuộc mà đạt được. Nếu ngài muốn, thì không biết lấy cái gì để đổi?” Mạnh Hạo mỉm cười, khách khí nói ra.
Tử La lão tổ ngẩng đầu về phía Mạnh Hạo cười lên ha hả, rồi hất tay phải lên, ném viên đan dược cùng với cả bình thuốc về chỗ Mạnh Hạo. Lão đã dùng thần thức cẩn thận tra xét viên thuốc này một phen. Mặc dù lão không hiểu về đan đạo, nhưng thân là tu sĩ Nguyên Anh, sống đã nhiều năm, nên dù sao cũng có hiểu biết, nhất là thượng cổ đan dược thì lão cũng đã từng tận lực tìm hiểu.
Vừa rồi dù có xem xét thế nào, lão cũng không nhìn ra viên đan dược này có cái gì đặc biệt, mà ngược lại, khi cầm nó trong tay thì lại có từng trận tanh hôi đập vào mặt. Thậm chí lão còn dùng thần thức trao đổi với lão giả mặt đỏ, cho tới khi xác định viên thuốc này đích thật là độc đan.
Cho nên lúc Mạnh Hạo vừa mới mở miệng, thì lão liền trực tiếp đem đan dược trả lại. Mọi cử động với Mạnh Hạo vào lúc này đều có quan hệ rất lớn, dù là ba người Tử La lão tổ lúc trước có không coi trọng Mạnh Hạo, nhưng giờ phút này bọn hắn sao còn có thể nhìn không ra là Phương Mộc này... Vượt xa Chu Đức Khôn quá nhiều.
Nhất là hành động tàn nhẫn lúc cuối cùng, khiến cho Tử La lão tổ lại càng thêm coi trọng Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo cười cười đón lấy, giống như không thèm để ý, tùy tiện ném nó vào trong túi trữ vật.
Lần giảng đan này cũng kết thúc ở đây. Mạnh Hạo cũng thoái thác lời mời đi tới yến hội cùng với mm ở Thanh La Tông của Chu Đức Khôn, mang theo thần sắc mỏi mệt trở về Thanh Nghêng phong.
Ở trong lầu các, Mạnh Hạo khoanh chân ngồi tĩnh tọa để khôi phục tinh lực. Thời gian chậm rãi trôi qua, cho tới khi ánh trăng phủ xuống, thì Mạnh Hạo bỗng nhiên mở mắt ra, lấy lò đan cùng với Địa Hỏa tinh, đồng thời cũng lấy ra lệnh bài Chủ Lô để phòng hộ.
Sau đó hắn đã không còn cách nào che giấu được vẻ kích động ở trong mắt. Tay phải của hắn nâng lên vỗ túi trữ vật, lấy ra cái bình thuốc, rồi đổ viên độc đan ra. Sau đó Mạnh Hạo thở sâu, lại lấy ra một thứ ở trong túi trữ vật. Đó là... Hộp ngọc lúc đầu đựng viên đan dược này.
Viên thuốc này, đích đích xác xác chính là một trong tam đại thượng cổ đan dược, Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan!
Chẳng qua đây là một viên đan dược bán thành phẩm, cho nên qua năm tháng mà dược hiệu bị tràn ra, nhưng cũng không có biến mất.
Ở thời thượng cổ, thực ra không phải là dùng lửa để luyện đan, mà mọi thứ cần thiết đều là lực lượng của thiên địa. Ví như hộp ngọc này chính là bước luyện đan cuối cùng, sau khi phong ấn có thể làm cho đan dược chậm rãi hoàn chỉnh.
Việc này rất bình thường, phần lớn đan dược thượng cổ mà ngày nay tìm ra đều như vậy. Tuy nhiên bởi vì thời gian quá lâu, khiến cho hầu như tất cả Thượng cổ đan dược qua năm tháng bào mòn đều như bị phơi khô mà trở thành phế phẩm. Nhưng tuy là phế phẩm thì vẫn có được dược hiệu nhất định.
Nhưng Mạnh Hạo không biết cái viên Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan này làm thế nào mà lại có thể bảo tồn, không bị năm tháng phơi khô, chẳng những có được dược hiệu hoàn chỉnh, mà không hiểu vì sao ở trong đan dược này lại có cả tuế nguyệt lực.
Nếu không phải Mạnh Hạo nắm giữ cách luyện hóa tuế nguyệt, đồng thời cảm ngộ được Tử Ý quyết, thậm chí còn tự tay luyện hóa một chút Xuân Thu Mộc, thì hắn cũng tuyệt đối không phát hiện ra đan dược này đặc thù. Ba điều này thiếu một thứ thì đều không thể nhìn ra được manh mối.
Dù sao thì tuế nguyệt có thể được nhìn thấy, có thể chạm được vào, nhưng đồng dạng cũng không cách nào chứng kiến, vô pháp chạm vào. Sau khi Thượng cổ đan dược bị bào mòn, nhìn thì giống như tang thương, nhưng thật ra chỉ là trôi qua ở trong năm tháng mà thôi. Nhưng viên thuốc này lại hấp thu tuế nguyệt vào bên trong, khiến cho cái lực lượng tuế nguyệt hư vô mờ mịt này lại giống như là tồn tại ở bên trong đan dược, khiến nó trở thành một kiện... Pháp bảo tuế nguyệt.
Do đó, một khi nuốt viên thuốc này vào thì lập tức sẽ bị lực lượng tuế nguyệt ở trên đó làm huyết mạch nghịch chuyển, kinh mạch điên đảo. Sau đó thân thể lập tức mục nát tang thương
Nhưng nếu có thể qua được cừa ải này thì kế tiếp, lúc viên thuốc này tan ra cũng chính là lúc Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan bộc phát.
Trần Gia Hỉ chính là như vậy.
Mà Mạnh Hạo luyện chế ra cái gọi là đan dược, thực tế chỉ là lừa gạt mà thôi, tác dụng chân chính của nó là làm dơ bẩn viên Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan trong cơ thể Trần Gia Hỉ.
Mục đích chính là phòng ngừa bọn người Tử La lão tổ nhìn ra mánh khóe lừa gạt.
Mạnh Hạo thở sâu, đầu tiên là đem một giọt máu tươi ở trong lò đan đổ ra cất vào trong một cái bình ngọc. Sau đó mới đưa viên Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan này để vào bên trong lò đan. Sau khi luyện đi hết dơ bẩn, thì nâng niu đem viên thuốc này đặt vào trong hộp ngọc, cầm lên quan sát.
“Đối với ta, sự trân quý của viên thuốc này không phải là dược hiệu, mà là nó làm thế nào mà có thể ẩn chứa được lực lượng tuế nguyệt, để ta căn cứ vào đó mà luyện chế tuế nguyệt pháp bảo.
Có viên thuốc này, ta có thể gia tăng được thêm mấy thành luyện chế ra pháp bảo tuế nguyệt. Tim Mạnh Hạo đập thình thịch. Hắn có thể tưởng tượng, một khi mình luyện chế ra pháp bảo tuế nguyệt, thì uy lực của nó nhất định là rất kinh người.
Còn về phần Trần Gia Hỉ... Nhưng tiếc là hắn không nói cho ta biết làm thế nào mà đạt được viên đan dược này. Nhưng ta cũng có thể biết được nhanh thôi...” Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, tay phải lấy ra một cái bình ngọc. Đó là cái bình lúc trước có đổ vào một giọt máu tươi. Máu tươi này... Là của Trần Gia Hỉ.
“Chỉ cần huyết thân của ta có chút thành tựu, dùng lực lượng huyết thân hòa tan giọt máu này, thì có thể nhìn đa một ít trí nhớ của người kia.” Mạnh Hạo phấn chấn tinh thần. Còn về chuyện Trần Gia Hỉ, đó là do gã đánh cuộc với Mạnh Hạo, mà tu vi cũng không phải là không thể khôi phục, hơn nữa lại ở trong Thanh La Tông, mà Mạnh Hạo thoạt nhìn cũng quang minh chính đại, cho nên cũng không cách nào có thể nổi lên phong ba quá lớn.
Thời gian nhoáng một cái đã qua mấy ngày. Người của Đan Đông nhất mạch đã đi, cho nên lần tới Thanh La Tông rèn luyện lịch lãm này, chỉ còn lại Mạnh Hạo cùng với Chu Đức Khôn.
Sau đó Tử La lão tổ tự mình tới mời, hi vọng Mạnh Hạo có thể luyện chế cho Thanh La Tông một lò Luyện Hồn đan. Viên thuốc này có thể tẩm bổ hồn.
Mạnh Hạo trầm ngâm rồi nhã nhặn lắc đầu từ chối. Hắn không muốn tiếp xúc nhiều với Thanh La Tông. Còn Chu Đức Khôn lại rất vui mừng với việc này, mấy ngày này lão đã tới không ít chỗ ở trong Thanh La Tông giảng đan, rất là thoải mái.
Còn Mạnh Hạo thì lại thường xuyên đi thưởng ngoạn phong cảnh ở trong Thanh La Tông. Hắn đi rất nhiều nơi, cũng đã bái phỏng một ít đệ tử hạch tâm, âm thầm điều tra tung tích của Hứa sư tỷ.
Nhưng năm ngày trôi qua mà Mạnh Hạo vẫn không nhìn thấy thân ảnh của Hứa sư tỷ. Điều này làm cho đáy lòng của hắn thầm lo lắng, Thanh La Tông rất quỷ dị, sự tình Chu Kiệt kia, Mạnh Hạo vẫn còn nhớ rõ rành rành.
Cho đến hoàng hôn một ngày này, trong lúc Mạnh Hạo đang cau mày đi ở chỗ ngoài rìa bách sơn của Thanh La Tông, thì như thấy có điều gì. Hắn chợt ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy ở phía sườn núi, có một vệt thân ảnh áo xanh, đứng ở một bệ đá nhô ra, y phục phất phơ trong gió núi, tóc xanh phiêu diêu, làm lộ ra một gương mặt mà khi Mạnh Hạo nhìn thấy thì lập tức tâm thần chấn động.
Đó là một cô gái xinh đẹp, thanh thanh lãnh lãnh
Đúng là tìm nàng trăm ngàn lần trong đám đông, quay đầu lại, nàng trong gió phiêu diêu...
Sắc mặt của nàng lúc này rất mờ mịt. Nàng đứng trên bệ đá, như muốn theo gió bay đi...
Nàng là... Hứa Thanh.
Lần luyện đan này cực kỳ nhanh, mà quá trình luyện đan này ở trong mắt người ngoài, là Phương Mộc đại sư này vì để chữa trị cho Trần Gia Hỉ, để đảm bảo thành công còn lấy ra một giọt máu tươi từ mi tâm của Trần Gia Hỉ.
Giọt máu tươi này dung nhập vào trong lò đan hiển nhiên là để gia tăng khả năng thành công của viên đan dược này giúp đối phương giải độc.
Bốn phía hoàn toàn yên tĩnh, mọi ánh mắt đểu ngưng tụ ở trên người Mạnh Hạo. Lần luyện đan này có thể nói là lần nhanh nhất từ lúc Mạnh Hạo tu hành đan đạo cho đến nay, mất khoảng nửa khắc thì có từng luồng dược hương lan ra.
Khi tay phải của Mạnh Hạo vung lên, từ trong lò đan có một viên đan dược màu hồng nhạt bay ra. Viên thuốc này tựa như một tia chớp, bay thẳng vào miệng của Trần Gia Hỉ lúc này mạng sống như đang treo trên sợi tóc.
Ánh mắt của mấy vạn người nháy mắt ngưng tụ vào chỗ Trần Gia Hỉ. Bọn họ tận mắt nhìn thấy, sau khi Trần Gia Hỉ nuốt viên đan dược này vào thì thân hình gã rung mạnh một cái, kế tiếp là một cảnh tượng làm cho tất cả mọi người hoảng sợ.
Tóc của gã nhanh chóng cải biến, lúc trước là màu đen thì bây giờ đã lập tức chuyển thành màu trắng. Làn da của gã nháy mắt đã khô quắt, giống như là đã mất đi tất cả sức sống. Chỉ trong thời gian mấy lần hô hấp ngắn ngủi mà gã giống như là đã già đi cả trăm tuổi.
Gã vốn có bộ dạng trung niên, thì lúc này đã trở thành một lão giả già nua như vừa từ trong phần mộ leo ra, mặt đầy nếp nhăn, khí tức tang thương. Thậm chí ngay cả tu vi Trúc Cơ hậu kỳ của gã lúc trước, cũng đang nhanh chóng tiêu tán ở trong cơ thể già yếu này.
Tất cả quá trình chỉ mất hơn mười hơi thở. Cho đến lúc quá trình này chấm dứt thì bộ dáng của Trần Gia Hỉ đã hoàn toàn thay đổi, đã trở thành một lão giả hư nhược. Tu vi của gã đã hoàn toàn tiêu tán, nhưng đổi lại là thân hình của gã đã không còn tử khí tràn ngập mà chậm rãi xuất hiện sinh cơ.
Cũng trong khoảnh khắc này, cặp mắt của gã mờ mịt mở ra. Ngay khi gã vừa mở mắt ra thì lập tức phun ra một lượng lớn máu tươi, ở trong máu tươi kia còn có một quả đan dược đã bị hòa tan hơn phân nửa, lúc này chỉ to bằng cái móng tay.
Viên đan dược này không phải là viên mà Mạnh Hạo luyện chế, mà là viên Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan bị coi là độc đan!
Sau khi viên thuốc này bị phun ra, Mạnh Hạo hất tay áo lên, lấy bình thuốc thu lại viên đan dược này. Nhưng hắn còn chưa kịp thu vào trong túi trữ vật thì hai mắt của Tử La lão tổ lóe lên, rồi lập tức nâng tay phải. Bình thuốc kia rời khỏi tay Mạnh Hạo, bay thẳng đến chỗ Tử La lão tổ.
Mạnh Hạo cũng không liếc nhìn, mà nhìn về phía Trần Gia Hỉ, giờ này đang run rẩy, thần sắc mờ mịt.
“Trong chớp mắt khi ngươi độc phát thân vong, ta đã giúp ngươi áp chế độc đan hòa tan. Độc của viên thuốc này cũng không phải là khó giải, chỉ là dùng đan đạo tạo nghệ vứt đi của Phương mỗ thì cũng không thể nào cởi bỏ trong thời gian ngắn.
Cho nên, ta chỉ có thể dùng cách đơn giản nhất, cũng là cách trực tiếp nhất, kích phát sinh cơ của ngươi, toái diệt đi tu vi của ngươi. Dùng cái này bức ra độc tính, khiến cho ngươi có thể sống sót. Còn tu vi của ngươi, sau này tu dưỡng thì có thể chậm rãi hồi phục.”
Trần Gia Hỉ trầm mặc. Lúc này Lý Nhất Minh đã vội vã tiến đến nâng gã dậy. Trần Gia Hỉ kinh ngạc nhìn Mạnh Hạo, rồi cười thảm một tiếng.
“Sơn Cửu đại sư đã từng nói, đan đấu như đấu pháp, giết người chỉ trong một ý nghĩ. Chuyện hôm nay... Trần mỗ chịu phục.” Gã nói xong liền ôm quyền cúi đầu. Chỉ là cái thân hình run rẩy kia khi cúi đầu thì trong mắt lại ẩn giấu oán độc, làm lộ ra nội tâm của gã.
Sau khi cúi đầu, Lý Nhất Minh hướng về phía ba người Tử La lão tổ nói lời cáo từ, vì bọn hắn đã không thể nào tiếp tục lưu lại đây. Sau đó mang theo Trần Gia Hỉ bay lên trời cao, rất nhanh đi xa.
Cũng có tu sĩ Thanh La Tông đứng dậy đưa tiễn. Nhìn thân ảnh của Trần Gia Hỉ đi xa, với lịch duyệt của Mạnh Hạo, sao có thể nhìn không ra oán độc của đối phương. Nếu không có cái oán độc này, thì Mạnh Hạo cũng tự biết là mình đã chiếm được tiện nghi lớn, mà trợ giúp đối phương khôi phục tu vi nhanh hơn.
Nhưng lúc này Mạnh Hạo đã không làm ra quyết định như vậy. Lòng của hắn kể từ giờ phút bị buộc phải trở thành Phương Mộc, thì sớm đã học được phải lạnh như băng với địch nhân.
Mạnh Hạo quay đầu nhìn về phía Tử La lão tổ, người đang cầm viên đan dược mà Trần Gia Hỉ phun ra ở trong tay.
“Tử La tiền bối, viên thuốc này là do Phương mỗ đánh cuộc mà đạt được. Nếu ngài muốn, thì không biết lấy cái gì để đổi?” Mạnh Hạo mỉm cười, khách khí nói ra.
Tử La lão tổ ngẩng đầu về phía Mạnh Hạo cười lên ha hả, rồi hất tay phải lên, ném viên đan dược cùng với cả bình thuốc về chỗ Mạnh Hạo. Lão đã dùng thần thức cẩn thận tra xét viên thuốc này một phen. Mặc dù lão không hiểu về đan đạo, nhưng thân là tu sĩ Nguyên Anh, sống đã nhiều năm, nên dù sao cũng có hiểu biết, nhất là thượng cổ đan dược thì lão cũng đã từng tận lực tìm hiểu.
Vừa rồi dù có xem xét thế nào, lão cũng không nhìn ra viên đan dược này có cái gì đặc biệt, mà ngược lại, khi cầm nó trong tay thì lại có từng trận tanh hôi đập vào mặt. Thậm chí lão còn dùng thần thức trao đổi với lão giả mặt đỏ, cho tới khi xác định viên thuốc này đích thật là độc đan.
Cho nên lúc Mạnh Hạo vừa mới mở miệng, thì lão liền trực tiếp đem đan dược trả lại. Mọi cử động với Mạnh Hạo vào lúc này đều có quan hệ rất lớn, dù là ba người Tử La lão tổ lúc trước có không coi trọng Mạnh Hạo, nhưng giờ phút này bọn hắn sao còn có thể nhìn không ra là Phương Mộc này... Vượt xa Chu Đức Khôn quá nhiều.
Nhất là hành động tàn nhẫn lúc cuối cùng, khiến cho Tử La lão tổ lại càng thêm coi trọng Mạnh Hạo.
Mạnh Hạo cười cười đón lấy, giống như không thèm để ý, tùy tiện ném nó vào trong túi trữ vật.
Lần giảng đan này cũng kết thúc ở đây. Mạnh Hạo cũng thoái thác lời mời đi tới yến hội cùng với mm ở Thanh La Tông của Chu Đức Khôn, mang theo thần sắc mỏi mệt trở về Thanh Nghêng phong.
Ở trong lầu các, Mạnh Hạo khoanh chân ngồi tĩnh tọa để khôi phục tinh lực. Thời gian chậm rãi trôi qua, cho tới khi ánh trăng phủ xuống, thì Mạnh Hạo bỗng nhiên mở mắt ra, lấy lò đan cùng với Địa Hỏa tinh, đồng thời cũng lấy ra lệnh bài Chủ Lô để phòng hộ.
Sau đó hắn đã không còn cách nào che giấu được vẻ kích động ở trong mắt. Tay phải của hắn nâng lên vỗ túi trữ vật, lấy ra cái bình thuốc, rồi đổ viên độc đan ra. Sau đó Mạnh Hạo thở sâu, lại lấy ra một thứ ở trong túi trữ vật. Đó là... Hộp ngọc lúc đầu đựng viên đan dược này.
Viên thuốc này, đích đích xác xác chính là một trong tam đại thượng cổ đan dược, Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan!
Chẳng qua đây là một viên đan dược bán thành phẩm, cho nên qua năm tháng mà dược hiệu bị tràn ra, nhưng cũng không có biến mất.
Ở thời thượng cổ, thực ra không phải là dùng lửa để luyện đan, mà mọi thứ cần thiết đều là lực lượng của thiên địa. Ví như hộp ngọc này chính là bước luyện đan cuối cùng, sau khi phong ấn có thể làm cho đan dược chậm rãi hoàn chỉnh.
Việc này rất bình thường, phần lớn đan dược thượng cổ mà ngày nay tìm ra đều như vậy. Tuy nhiên bởi vì thời gian quá lâu, khiến cho hầu như tất cả Thượng cổ đan dược qua năm tháng bào mòn đều như bị phơi khô mà trở thành phế phẩm. Nhưng tuy là phế phẩm thì vẫn có được dược hiệu nhất định.
Nhưng Mạnh Hạo không biết cái viên Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan này làm thế nào mà lại có thể bảo tồn, không bị năm tháng phơi khô, chẳng những có được dược hiệu hoàn chỉnh, mà không hiểu vì sao ở trong đan dược này lại có cả tuế nguyệt lực.
Nếu không phải Mạnh Hạo nắm giữ cách luyện hóa tuế nguyệt, đồng thời cảm ngộ được Tử Ý quyết, thậm chí còn tự tay luyện hóa một chút Xuân Thu Mộc, thì hắn cũng tuyệt đối không phát hiện ra đan dược này đặc thù. Ba điều này thiếu một thứ thì đều không thể nhìn ra được manh mối.
Dù sao thì tuế nguyệt có thể được nhìn thấy, có thể chạm được vào, nhưng đồng dạng cũng không cách nào chứng kiến, vô pháp chạm vào. Sau khi Thượng cổ đan dược bị bào mòn, nhìn thì giống như tang thương, nhưng thật ra chỉ là trôi qua ở trong năm tháng mà thôi. Nhưng viên thuốc này lại hấp thu tuế nguyệt vào bên trong, khiến cho cái lực lượng tuế nguyệt hư vô mờ mịt này lại giống như là tồn tại ở bên trong đan dược, khiến nó trở thành một kiện... Pháp bảo tuế nguyệt.
Do đó, một khi nuốt viên thuốc này vào thì lập tức sẽ bị lực lượng tuế nguyệt ở trên đó làm huyết mạch nghịch chuyển, kinh mạch điên đảo. Sau đó thân thể lập tức mục nát tang thương
Nhưng nếu có thể qua được cừa ải này thì kế tiếp, lúc viên thuốc này tan ra cũng chính là lúc Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan bộc phát.
Trần Gia Hỉ chính là như vậy.
Mà Mạnh Hạo luyện chế ra cái gọi là đan dược, thực tế chỉ là lừa gạt mà thôi, tác dụng chân chính của nó là làm dơ bẩn viên Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan trong cơ thể Trần Gia Hỉ.
Mục đích chính là phòng ngừa bọn người Tử La lão tổ nhìn ra mánh khóe lừa gạt.
Mạnh Hạo thở sâu, đầu tiên là đem một giọt máu tươi ở trong lò đan đổ ra cất vào trong một cái bình ngọc. Sau đó mới đưa viên Hỗn Nguyên Bổ Thiên Đan này để vào bên trong lò đan. Sau khi luyện đi hết dơ bẩn, thì nâng niu đem viên thuốc này đặt vào trong hộp ngọc, cầm lên quan sát.
“Đối với ta, sự trân quý của viên thuốc này không phải là dược hiệu, mà là nó làm thế nào mà có thể ẩn chứa được lực lượng tuế nguyệt, để ta căn cứ vào đó mà luyện chế tuế nguyệt pháp bảo.
Có viên thuốc này, ta có thể gia tăng được thêm mấy thành luyện chế ra pháp bảo tuế nguyệt. Tim Mạnh Hạo đập thình thịch. Hắn có thể tưởng tượng, một khi mình luyện chế ra pháp bảo tuế nguyệt, thì uy lực của nó nhất định là rất kinh người.
Còn về phần Trần Gia Hỉ... Nhưng tiếc là hắn không nói cho ta biết làm thế nào mà đạt được viên đan dược này. Nhưng ta cũng có thể biết được nhanh thôi...” Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên, tay phải lấy ra một cái bình ngọc. Đó là cái bình lúc trước có đổ vào một giọt máu tươi. Máu tươi này... Là của Trần Gia Hỉ.
“Chỉ cần huyết thân của ta có chút thành tựu, dùng lực lượng huyết thân hòa tan giọt máu này, thì có thể nhìn đa một ít trí nhớ của người kia.” Mạnh Hạo phấn chấn tinh thần. Còn về chuyện Trần Gia Hỉ, đó là do gã đánh cuộc với Mạnh Hạo, mà tu vi cũng không phải là không thể khôi phục, hơn nữa lại ở trong Thanh La Tông, mà Mạnh Hạo thoạt nhìn cũng quang minh chính đại, cho nên cũng không cách nào có thể nổi lên phong ba quá lớn.
Thời gian nhoáng một cái đã qua mấy ngày. Người của Đan Đông nhất mạch đã đi, cho nên lần tới Thanh La Tông rèn luyện lịch lãm này, chỉ còn lại Mạnh Hạo cùng với Chu Đức Khôn.
Sau đó Tử La lão tổ tự mình tới mời, hi vọng Mạnh Hạo có thể luyện chế cho Thanh La Tông một lò Luyện Hồn đan. Viên thuốc này có thể tẩm bổ hồn.
Mạnh Hạo trầm ngâm rồi nhã nhặn lắc đầu từ chối. Hắn không muốn tiếp xúc nhiều với Thanh La Tông. Còn Chu Đức Khôn lại rất vui mừng với việc này, mấy ngày này lão đã tới không ít chỗ ở trong Thanh La Tông giảng đan, rất là thoải mái.
Còn Mạnh Hạo thì lại thường xuyên đi thưởng ngoạn phong cảnh ở trong Thanh La Tông. Hắn đi rất nhiều nơi, cũng đã bái phỏng một ít đệ tử hạch tâm, âm thầm điều tra tung tích của Hứa sư tỷ.
Nhưng năm ngày trôi qua mà Mạnh Hạo vẫn không nhìn thấy thân ảnh của Hứa sư tỷ. Điều này làm cho đáy lòng của hắn thầm lo lắng, Thanh La Tông rất quỷ dị, sự tình Chu Kiệt kia, Mạnh Hạo vẫn còn nhớ rõ rành rành.
Cho đến hoàng hôn một ngày này, trong lúc Mạnh Hạo đang cau mày đi ở chỗ ngoài rìa bách sơn của Thanh La Tông, thì như thấy có điều gì. Hắn chợt ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy ở phía sườn núi, có một vệt thân ảnh áo xanh, đứng ở một bệ đá nhô ra, y phục phất phơ trong gió núi, tóc xanh phiêu diêu, làm lộ ra một gương mặt mà khi Mạnh Hạo nhìn thấy thì lập tức tâm thần chấn động.
Đó là một cô gái xinh đẹp, thanh thanh lãnh lãnh
Đúng là tìm nàng trăm ngàn lần trong đám đông, quay đầu lại, nàng trong gió phiêu diêu...
Sắc mặt của nàng lúc này rất mờ mịt. Nàng đứng trên bệ đá, như muốn theo gió bay đi...
Nàng là... Hứa Thanh.
/391
|