Kể từ khi đạo tử của Thanh La Tông chu Kiệt ở bên ngoài Thượng Cổ Đạo Tỉnh Kết Đan thành công, lập tức nhấc lên một hồi phong bạo kéo dài không tiêu tan ở trong Trúc Cơ cảnh.
Cơn bão táp này quét ngang các đại tông môn gia tộc, khiến cho trong khoảng thời gian ngắn, ở trong tất cả các tông môn gia tộc, phàm là đệ tử đang ở cảnh giới Trúc Cơ, đều đi thẳng tới Tây Bộ của Nam Vực.
Khiến cho khu vực Tây Bộ vốn dân cư thưa thớt, chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủn đã có vô số thiên kiêu tụ tập, thỉnh thoảng còn có va chạm, liên tục mấy tháng, nhiều lần có người đấu pháp. Mỗi một lần đấu pháp, đều khiến cho người giành chiến thắng dương danh bát phương.
Nam Vực rất ít khi có được thịnh hội như vậy, có rất ít lần tập hợp được toàn bộ thế hệ thiên kiêu của Nam Vực, toàn bộ cùng tề tụ tranh hùng trên một mảnh khu vực.
Mà hôm nay, cái Thượng Cổ Đạo Tỉnh này xuất hiện, lại làm được điểm này!
Bốn phía cái đạo tỉnh này, cứ mỗi tháng lại có màn sáng xuất hiện, cũng chỉ bởi vì chỗ quan sát xa hay gần, mà lại tiến hành đấu pháp tranh phong.
Thượng Cổ Đạo Tỉnh hiện thế tới tháng thứ hai, đệ tử hạch tâm của Thanh La Tông Hứa Thanh, đánh bại đạo tử của Lý gia Lý Đạo Nhất, chấn động toàn Tây Bộ.
Trước đây, cái tên Hứa Thanh có rất ít người biết được, nhưng kể từ đây về sau đã truyền khắp bát phương.
Tháng thứ tư, đạo tử của Vương gia, người mà năm đó nghe đồn là đã chết Vương Lệ Hải, cùng với người đứng đầu thất tử của Nhất Kiếm Tông Hàn Sơn Đạo, cùng nhau thành công cảm ngộ Đạo Tỉnh. Tuy nói tu vi không trực tiếp đột phá, nhưng lại thu được thu hoạch không nhỏ. Nghe đồn hai người này đã hiểu ra được một thuật pháp.
Tháng thứ năm, Tống gia đạo tử Tống Vân Thư, ở bên cạnh Đạo Tỉnh chiến một trong Nhất Kiếm thất tử Trần Phàm. Hai người hòa nhau, Trần Phàm một trận chiến quật khởi.
Cũng trong tháng đó, Huyết Yêu Tông đạo tử Lý Thi Kỳ, đại chiến cùng với nữ tu Sơn linh của Nhất Kiếm Tông. Hai người chiến đấu khiến cho bốn phương nổ vang, trận chiến này bất phân thắng bại, nhưng sau trận chiến thì hai người đối với Đạo Tỉnh đều có chỗ hiểu ra.
Tháng thứ sáu, Kim Hàn Tông đạo tử va chạm với thiên kiêu của Huyết Yêu Tông Vương Hữu Tài. Hai người huyết chiến, Kim Hàn Tông đạo tử bị chặt đứt một cánh tay, khiến cho sóng gió nổi lên ngập trời.
Cùng tháng, thiên kiêu của Vương gia Vương Đằng Phi, đệ đệ của Vương Lệ Hải, ở bên ngoài Đạo Tỉnh cảm ngộ thành công, tu vi đột phá bước vào Trúc Cơ đại viên mãn, làm mọi người oanh động.
Quan sát Thượng Cổ Đạo Tỉnh, hấp thu lực lượng cảm ngộ trong hình ảnh, có thể từ không thành có, không cần đan dược, giống như là ngộ, lại khiến cho tu vi của bản thân bỗng nhiên đề cao. Đây là một lần tạo hóa lớn đối với tất cả tu sĩ Trúc Cơ cảnh Nam Vực.
Nếu lần Đạo Tỉnh này không phải chỉ là giúp cho Trúc Cơ đột phá Kết Đan được đề cao lên một ít, mà đổi thành Kết Đan đột phá lên Nguyên anh thì chắc chắn sẽ nhấc lên tranh phong giữa các đại tông môn của Nam Vực.
Trong khoảng thời gian ngắn, Tây Bộ Nam Vực gió nổi mây phun. Nhưng duy chỉ có Tử Vận Tông là không phái một người nào đến đây. Rất nhiều người đã suy đoán về việc này, nói nhất định là có quan hệ tới việc Tử Vận Tông đi tới Mặc Thổ lúc trước.
Trong thời điểm toàn bộ Tây bộ Nam Vực trở thành điểm chú ý của toàn thiên hạ, thì cũng ở Tây Bộ, ở trong một ngọn cô sơn cách Đạo Tỉnh một khoảng cách, Mạnh Hạo đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa.
Thân thể của hắn lúc này thoạt nhìn héo rũ giống như thây khô. Nhưng hết lần này tới lần khác, ở bên trong sự khô héo này lại ẩn chứa sinh cơ mênh mông đang theo tiếng tim đập, mà lớp lớp dậy sóng.
Trong cơ thể Mạnh Hạo, giờ phút này tòa đạo đài thứ tám đã mở ra được hơn chín thành, đang ở thời khắc mấu chốt nhất. Đan dược của hắn đã tiêu tốn bảy tám phần mười. Giờ phút này ở trong động phủ có khoảng chừng trên trăm bình thuốc rỗng.
Thời gian chậm rãi trôi qua, lại qua nửa tháng. Ngày hôm nay trời đầy mây đen, mưa phùn rơi xuống. Toàn bộ thế giới giống như là một mảnh màn mưa mông lung, vốn hoàn toàn yên tĩnh, thì đột nhiên từ đằng xa có hai đạo cầu vồng đang đấu pháp ở giữa không trung, gào thét bay đến.
Ở bên trong cầu vồng là hai thanh niên, một người đến từ Nhất Kiếm Tông, còn một người đến từ Huyết Yêu Tông, đang không ngừng thi triển thuật pháp giữa không trung. Nếu ở bên ngoài thì bất kỳ một ai trong hai người này đều có danh khí không nhỏ, đều là thế hệ thiên kiêu của hai đại tông môn. Hôm nay gặp nhau ở Tây Bộ, lập tức chém giết.
Lôi đình nổ vang, thuật pháp kinh thiên, hai người vừa bay nhanh vừa ra tay, ầm ầm một đường, bất tri bất giác đã tới gần ngọn cô sơn mà Mạnh Hạo đang ở, có thể nhìn thấy pháp thuật của hai người này đang khuếch tán, như muốn ảnh hưởng đến màn mưa trên cô sơn.
Một tiếng sét kinh thiên nổ vang, Mạnh Hạo như thây khô đang khoanh chân ngồi ở trong động phủ, bỗng nhiên mở mắt.
Trong chớp mắt khi hai mắt hắn mở ra, ở trong đó như có ánh sáng ngập trời, ánh sang này lăng lệ ác liệt đến cực điểm, kinh thiên động địa. Dường như ở trong khoảnh khắc này, cả ngọn núi đều đang run rẩy, màn mưa bên ngoài cũng phải dừng lại.
Hai tu sĩ đang đấu pháp kia, vốn là trong mắt chỉ có đối thủ ở trước mặt, nhưng ở trong khoảnh khắc này, dường như là bản năng mà dựng tóc gáy. Một cỗ nguy cơ khó có thể hình dung, nháy mắt khiến cho sắc mặt hai người đại biến, tu vi của bọn họ trong tích tắc này giống như đã bị áp chế. Cảm giác hãi hùng khiếp vía, tê cả da đầu, giống như tử thần đang ngó nhìn, khiến cho tâm thần hai người này mãnh liệt nổ vang.
“Cút!” Đôi môi khô quắt của Mạnh Hạo khẽ nhấc lên, truyền ra một âm thanh như sấm rền. Âm thanh này lúc đầu rất yếu ớt, nhưng lại dần dần kéo lên một cách điên cuồng, đến khi ra khỏi động phủ thì đã giống như sấm sét. Lúc nó rơi vào trong tai hai tu sĩ đang đấu pháp, thì dĩ nhiên đã vượt qua cả sấm sét trong thiên địa, đã trở thành tiếng nổ vang có thể so sánh với thiên uy, trở thành âm thanh duy nhất ở trong đầu bọn hắn.
Cút!
Cút!
Cút!
Dư âm ầm ầm truyền khắp bát phương, rồi lại từ bốn phương cuồn cuộn ập đến, dùng ngọn cô sơn làm trung tâm, khuếch tán khắp khuôn viên mười dặm, khiến cho mười dặm này giống như là đã trở thành cấm địa.
Trong đầu hai tu sĩ này nổ vang, sắc mặt đại biến, đổng thời phun ra máu tươi. Hai người này đều có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn, nhưng dưới âm thanh này lại yếu ớt không chịu nổi một kích. Hai người tê cả da đầu, mặt không còn chút máu, thần sắc hoảng sợ, không chậm trễ chút nào nhanh chóng rút lui, giống như là đang dùng toàn lực, liều mạng chạy ra ngoài trăm dặm, đến lúc này mới hoảng sợ quay đầu nhìn về phía sau lưng.
Bốn phía vẫn còn mưa, nhưng rõ ràng hai người này, vốn lúc trước còn đang muốn phân ra sinh tử, lúc này đã không còn chút chiến ý nào, quay sang nhìn nhau một cái, đều thấy được cảm giác sống sót sau tai nạn trong mắt đối phương.
“Cái đó là... Ai?”
“Hôm nay quần hùng đều đã đến Tây Bộ Nam Vực, phần lớn là thiên kiêu, đạo tử. Không biết người này là ai, tuy nhiên ta có cảm giác, dù cho là đại sư tỷ Sơn Linh hay đại sư huynh Hàn Sơn Đạo của Nhất Kiếm Tông ta cũng không có kinh khủng như vậy!”
“Ta cũng có cảm giác như vậy. Cho dù khi đối mặt với Lý sư tỷ, ta cũng không có cảm giác như trời sập , trở thành phàm nhân như lúc trước...” Hai người trợn mắt há mồm, đều nhận ra được sự rung động của đối phương. Trong trầm mặc, hai người lập tức quay người, theo hai phương hướng khác nhau, rời khỏi nơi đây.
Ngày thứ ba kể từ lúc hai người rời đi, ở chỗ động phủ của Mạnh Hạo, vào lúc giữa trưa, đột nhiên có ánh sáng tím truyền ra mãnh liệt. Tia sáng này cũng không lọt qua ngọn núi truyền lên bầu trời, mà bị phong tỏa ở trong động phủ. Giờ phút này ánh sáng tím tràn ngập, thế giới đã trở thành màu tím.
Tia sáng này giằng co mấy canh giờ mới chậm rãi tiêu tán, lộ ra Mạnh Hạo đang khoanh chân ngồi ở đó đã hơn nửa năm.
Giờ phút này Mạnh Hạo đã không còn gầy yếu khô héo nữa, mà đã khôi phục như bình thường. Hắn từ từ nhắm hai mắt lại, nhưng hết lần này tới lần khác, ở trên người hắn, có cảm giác như đang ẩn chứa gió bão.
Nhìn như bất động, nhưng lại cho người ta cảm giác, một khi chuyển động thì sẽ kinh thiên động địa.
Cơn bão táp này quét ngang các đại tông môn gia tộc, khiến cho trong khoảng thời gian ngắn, ở trong tất cả các tông môn gia tộc, phàm là đệ tử đang ở cảnh giới Trúc Cơ, đều đi thẳng tới Tây Bộ của Nam Vực.
Khiến cho khu vực Tây Bộ vốn dân cư thưa thớt, chỉ trong vòng mấy tháng ngắn ngủn đã có vô số thiên kiêu tụ tập, thỉnh thoảng còn có va chạm, liên tục mấy tháng, nhiều lần có người đấu pháp. Mỗi một lần đấu pháp, đều khiến cho người giành chiến thắng dương danh bát phương.
Nam Vực rất ít khi có được thịnh hội như vậy, có rất ít lần tập hợp được toàn bộ thế hệ thiên kiêu của Nam Vực, toàn bộ cùng tề tụ tranh hùng trên một mảnh khu vực.
Mà hôm nay, cái Thượng Cổ Đạo Tỉnh này xuất hiện, lại làm được điểm này!
Bốn phía cái đạo tỉnh này, cứ mỗi tháng lại có màn sáng xuất hiện, cũng chỉ bởi vì chỗ quan sát xa hay gần, mà lại tiến hành đấu pháp tranh phong.
Thượng Cổ Đạo Tỉnh hiện thế tới tháng thứ hai, đệ tử hạch tâm của Thanh La Tông Hứa Thanh, đánh bại đạo tử của Lý gia Lý Đạo Nhất, chấn động toàn Tây Bộ.
Trước đây, cái tên Hứa Thanh có rất ít người biết được, nhưng kể từ đây về sau đã truyền khắp bát phương.
Tháng thứ tư, đạo tử của Vương gia, người mà năm đó nghe đồn là đã chết Vương Lệ Hải, cùng với người đứng đầu thất tử của Nhất Kiếm Tông Hàn Sơn Đạo, cùng nhau thành công cảm ngộ Đạo Tỉnh. Tuy nói tu vi không trực tiếp đột phá, nhưng lại thu được thu hoạch không nhỏ. Nghe đồn hai người này đã hiểu ra được một thuật pháp.
Tháng thứ năm, Tống gia đạo tử Tống Vân Thư, ở bên cạnh Đạo Tỉnh chiến một trong Nhất Kiếm thất tử Trần Phàm. Hai người hòa nhau, Trần Phàm một trận chiến quật khởi.
Cũng trong tháng đó, Huyết Yêu Tông đạo tử Lý Thi Kỳ, đại chiến cùng với nữ tu Sơn linh của Nhất Kiếm Tông. Hai người chiến đấu khiến cho bốn phương nổ vang, trận chiến này bất phân thắng bại, nhưng sau trận chiến thì hai người đối với Đạo Tỉnh đều có chỗ hiểu ra.
Tháng thứ sáu, Kim Hàn Tông đạo tử va chạm với thiên kiêu của Huyết Yêu Tông Vương Hữu Tài. Hai người huyết chiến, Kim Hàn Tông đạo tử bị chặt đứt một cánh tay, khiến cho sóng gió nổi lên ngập trời.
Cùng tháng, thiên kiêu của Vương gia Vương Đằng Phi, đệ đệ của Vương Lệ Hải, ở bên ngoài Đạo Tỉnh cảm ngộ thành công, tu vi đột phá bước vào Trúc Cơ đại viên mãn, làm mọi người oanh động.
Quan sát Thượng Cổ Đạo Tỉnh, hấp thu lực lượng cảm ngộ trong hình ảnh, có thể từ không thành có, không cần đan dược, giống như là ngộ, lại khiến cho tu vi của bản thân bỗng nhiên đề cao. Đây là một lần tạo hóa lớn đối với tất cả tu sĩ Trúc Cơ cảnh Nam Vực.
Nếu lần Đạo Tỉnh này không phải chỉ là giúp cho Trúc Cơ đột phá Kết Đan được đề cao lên một ít, mà đổi thành Kết Đan đột phá lên Nguyên anh thì chắc chắn sẽ nhấc lên tranh phong giữa các đại tông môn của Nam Vực.
Trong khoảng thời gian ngắn, Tây Bộ Nam Vực gió nổi mây phun. Nhưng duy chỉ có Tử Vận Tông là không phái một người nào đến đây. Rất nhiều người đã suy đoán về việc này, nói nhất định là có quan hệ tới việc Tử Vận Tông đi tới Mặc Thổ lúc trước.
Trong thời điểm toàn bộ Tây bộ Nam Vực trở thành điểm chú ý của toàn thiên hạ, thì cũng ở Tây Bộ, ở trong một ngọn cô sơn cách Đạo Tỉnh một khoảng cách, Mạnh Hạo đang khoanh chân ngồi tĩnh tọa.
Thân thể của hắn lúc này thoạt nhìn héo rũ giống như thây khô. Nhưng hết lần này tới lần khác, ở bên trong sự khô héo này lại ẩn chứa sinh cơ mênh mông đang theo tiếng tim đập, mà lớp lớp dậy sóng.
Trong cơ thể Mạnh Hạo, giờ phút này tòa đạo đài thứ tám đã mở ra được hơn chín thành, đang ở thời khắc mấu chốt nhất. Đan dược của hắn đã tiêu tốn bảy tám phần mười. Giờ phút này ở trong động phủ có khoảng chừng trên trăm bình thuốc rỗng.
Thời gian chậm rãi trôi qua, lại qua nửa tháng. Ngày hôm nay trời đầy mây đen, mưa phùn rơi xuống. Toàn bộ thế giới giống như là một mảnh màn mưa mông lung, vốn hoàn toàn yên tĩnh, thì đột nhiên từ đằng xa có hai đạo cầu vồng đang đấu pháp ở giữa không trung, gào thét bay đến.
Ở bên trong cầu vồng là hai thanh niên, một người đến từ Nhất Kiếm Tông, còn một người đến từ Huyết Yêu Tông, đang không ngừng thi triển thuật pháp giữa không trung. Nếu ở bên ngoài thì bất kỳ một ai trong hai người này đều có danh khí không nhỏ, đều là thế hệ thiên kiêu của hai đại tông môn. Hôm nay gặp nhau ở Tây Bộ, lập tức chém giết.
Lôi đình nổ vang, thuật pháp kinh thiên, hai người vừa bay nhanh vừa ra tay, ầm ầm một đường, bất tri bất giác đã tới gần ngọn cô sơn mà Mạnh Hạo đang ở, có thể nhìn thấy pháp thuật của hai người này đang khuếch tán, như muốn ảnh hưởng đến màn mưa trên cô sơn.
Một tiếng sét kinh thiên nổ vang, Mạnh Hạo như thây khô đang khoanh chân ngồi ở trong động phủ, bỗng nhiên mở mắt.
Trong chớp mắt khi hai mắt hắn mở ra, ở trong đó như có ánh sáng ngập trời, ánh sang này lăng lệ ác liệt đến cực điểm, kinh thiên động địa. Dường như ở trong khoảnh khắc này, cả ngọn núi đều đang run rẩy, màn mưa bên ngoài cũng phải dừng lại.
Hai tu sĩ đang đấu pháp kia, vốn là trong mắt chỉ có đối thủ ở trước mặt, nhưng ở trong khoảnh khắc này, dường như là bản năng mà dựng tóc gáy. Một cỗ nguy cơ khó có thể hình dung, nháy mắt khiến cho sắc mặt hai người đại biến, tu vi của bọn họ trong tích tắc này giống như đã bị áp chế. Cảm giác hãi hùng khiếp vía, tê cả da đầu, giống như tử thần đang ngó nhìn, khiến cho tâm thần hai người này mãnh liệt nổ vang.
“Cút!” Đôi môi khô quắt của Mạnh Hạo khẽ nhấc lên, truyền ra một âm thanh như sấm rền. Âm thanh này lúc đầu rất yếu ớt, nhưng lại dần dần kéo lên một cách điên cuồng, đến khi ra khỏi động phủ thì đã giống như sấm sét. Lúc nó rơi vào trong tai hai tu sĩ đang đấu pháp, thì dĩ nhiên đã vượt qua cả sấm sét trong thiên địa, đã trở thành tiếng nổ vang có thể so sánh với thiên uy, trở thành âm thanh duy nhất ở trong đầu bọn hắn.
Cút!
Cút!
Cút!
Dư âm ầm ầm truyền khắp bát phương, rồi lại từ bốn phương cuồn cuộn ập đến, dùng ngọn cô sơn làm trung tâm, khuếch tán khắp khuôn viên mười dặm, khiến cho mười dặm này giống như là đã trở thành cấm địa.
Trong đầu hai tu sĩ này nổ vang, sắc mặt đại biến, đổng thời phun ra máu tươi. Hai người này đều có tu vi Trúc Cơ hậu kỳ đại viên mãn, nhưng dưới âm thanh này lại yếu ớt không chịu nổi một kích. Hai người tê cả da đầu, mặt không còn chút máu, thần sắc hoảng sợ, không chậm trễ chút nào nhanh chóng rút lui, giống như là đang dùng toàn lực, liều mạng chạy ra ngoài trăm dặm, đến lúc này mới hoảng sợ quay đầu nhìn về phía sau lưng.
Bốn phía vẫn còn mưa, nhưng rõ ràng hai người này, vốn lúc trước còn đang muốn phân ra sinh tử, lúc này đã không còn chút chiến ý nào, quay sang nhìn nhau một cái, đều thấy được cảm giác sống sót sau tai nạn trong mắt đối phương.
“Cái đó là... Ai?”
“Hôm nay quần hùng đều đã đến Tây Bộ Nam Vực, phần lớn là thiên kiêu, đạo tử. Không biết người này là ai, tuy nhiên ta có cảm giác, dù cho là đại sư tỷ Sơn Linh hay đại sư huynh Hàn Sơn Đạo của Nhất Kiếm Tông ta cũng không có kinh khủng như vậy!”
“Ta cũng có cảm giác như vậy. Cho dù khi đối mặt với Lý sư tỷ, ta cũng không có cảm giác như trời sập , trở thành phàm nhân như lúc trước...” Hai người trợn mắt há mồm, đều nhận ra được sự rung động của đối phương. Trong trầm mặc, hai người lập tức quay người, theo hai phương hướng khác nhau, rời khỏi nơi đây.
Ngày thứ ba kể từ lúc hai người rời đi, ở chỗ động phủ của Mạnh Hạo, vào lúc giữa trưa, đột nhiên có ánh sáng tím truyền ra mãnh liệt. Tia sáng này cũng không lọt qua ngọn núi truyền lên bầu trời, mà bị phong tỏa ở trong động phủ. Giờ phút này ánh sáng tím tràn ngập, thế giới đã trở thành màu tím.
Tia sáng này giằng co mấy canh giờ mới chậm rãi tiêu tán, lộ ra Mạnh Hạo đang khoanh chân ngồi ở đó đã hơn nửa năm.
Giờ phút này Mạnh Hạo đã không còn gầy yếu khô héo nữa, mà đã khôi phục như bình thường. Hắn từ từ nhắm hai mắt lại, nhưng hết lần này tới lần khác, ở trên người hắn, có cảm giác như đang ẩn chứa gió bão.
Nhìn như bất động, nhưng lại cho người ta cảm giác, một khi chuyển động thì sẽ kinh thiên động địa.
/391
|