Tiếng nổ ầm vang như lôi đình quanh quẩn tám hướng lan tỏa khắp trăm dặm khiến cho tâm thần cả đám tu sĩ Nam Vực tại đây chợt chấn động ầm ầm, ngay cả màn sáng trên Đạo tỉnh cũng bị chấn động này ảnh hưởng mà chợt vặn vẹo lại tưởng chừng như tan vỡ ra.
Trong âm thanh nổ vang trời này là tiếng vỡ nát ken két xen lẫn từ màn sáng bao phủ bên ngoài thân thể Mạnh Hạo. Màn sáng này cuối cùng cũng không thể gia trì nổi mà vỡ vụn ra, hòa cùng tiếng nổ vang ầm ầm bốn phía, hóa thành vô số mảnh vỡ tung tóe khắp nơi.
Khóe miệng tên tu sĩ đeo mặt nạ xanh lúc này cũng trào ra một dòng máu tươi, để phá nát màn sáng phòng hộ được luyện hóa từ máu huyết của tu sĩ Nguyên Anh này, lão đã phải hi sinh tổng cộng sáu thanh kiếm bổn mạng của mình. Đồng thời, lão phải trả thêm một cái giá lớn không kém, đó là trong vòng nửa canh giờ tới, lão vô pháp ngưng tụ ra được Đan khí.
Bất quá lão cũng không để tâm nhiều như vậy, theo như nhận định của lão, chỉ cần Phương Mộc kia không còn máu huyết tu sĩ Nguyên Anh phòng hộ, lão có thể dễ dàng chém giết đối phương mà không chút nhọc công.
Hơn nữa, không như đám máu huyết Nguyên Anh tu sĩ phòng hộ của Phương Mộc kia, cho dù là một năm trước hắn đã nhờ vào nó mà có thể thoát khỏi tay lão thì vẫn chỉ là vật ngoài thân. Mà Đan khí là do bản thân lão tự hành mà sinh ra, cho dù nửa nén hương nữa mới có thể ngưng tụ lại được thì vẫn là vật thuộc về bản thân lão, có thể thu phát tùy tâm.
“Không còn máu huyết phòng hộ, lão phu xem ngươi còn chống cự kiểu nào!” Tu sĩ đeo mặt nạ xanh cười lạnh, tay phải lão vỗ lên túi trữ vật. Ngay sau đó một dải dài như một nắm tóc chợt từ trong tay lão được vung ra.
Luyện sát! Đồng thời thanh âm trầm trầm của lão cũng truyền ra. Dải lông tóc chợt căng ra hóa thành một tấm lưới to lớn, trải rộng ra hơn trăm trượng. Lưới đen này vừa xuất hiện thì kéo theo một luồng sát khí ngập trời, mà bên trong mắt lưới cũng thấp thoáng từng vong hồn với sắc mặt thống khổ đang thê lương gào rú.
Mặc Thổ Luyện Sát Võng!! Đây là một trong tam đại bảo vật của tu sĩ Mặc thổ, bất kì tu sĩ Mặc thổ nào cũng có thể luyện chế ra được nhưng vì tâm tính mỗi người khác nhau mà uy lực của bảo vật cũng khác biệt nhau một trời một vực!”
“Quả thật đó chính là Mặc thổ Luyện sát võng, đây chính là dùng sinh hồn luyện chế ra, vốn là đem hồn người sống mà mạnh mẽ luyện thành. Sau đó phong tỏa hồn này lại bên trong từng sợi tóc mà dệt thành lưới. Lưới này uy lực kinh người, lại có đặc tính làm dơ bẩn pháp bảo, đồng thời có thể chống lại thiên hạ kì độc. Cho nên lưới này chính là âm độc tới cực điểm.”
“Đám tu sĩ Mặc thổ quả là một đám tâm ngoan lạt thủ, lưới này luyện hóa không dưới một ngàn sinh hồn…” mấy vạn tu sĩ Nam Vực bốn phía nhanh chóng chấn động, sau đó cũng dần truyền ra tiếng phẫn nộ từ những người nhận ra bảo vật mà tên tu sĩ đeo mặt nạ xanh xuất ra.
Hai mắt Mạnh Hạo co rút lại, Luyện Sát võng trước mắt có sát khí ngút trời, trong đó đầy rẫy sinh hồn đang gào rú vang khắp bốn phía. Chỉ mới đưa mắt liếc nhìn qua, mà Mạnh Hạo đã có cảm giác hồn phách bản thân như bị hút rời khỏi cơ thể vậy.
“Bảo vật của hắn là nhằm vào độc đạo của ta mà triển khai!” Tay phải Mạnh Hạo hất về phía trước, mấy cái bình lọ hắn tung ra giữa không trung lúc nãy chợt nổ tung, một đám sương mù đủ màu sắc trong đó chợt lan tràn ra bốn phía. Chỉ cần nhìn qua đám sương đó cũng đủ khiến người khác cảm thấy mức độ kích độc của nó mà kinh hãi không thôi.
Đám sương cuồn cuộn nhanh chóng lao thẳng tới tấm Luyện Sát võng đang gào thét phía trước, sương mù kịch độc cùng với hắc võng va chạm vào nhau phát ra âm thanh xì xì. Dưới mắt thường cũng có thể nhìn thấy những vong hồn kia đang há rộng miệng mà cắn nuốt tất cả khói độc này.
Luyện Sát võng này cũng chưa dừng lại ở đó mắt bắt đầu quay tròn bao vây Mạnh Hạo lại, rồi dần dần thu lưới lại.
Hai tay tu sĩ đeo mặt nạ xanh không ngừng bấm niệm pháp quyết liên tục điểm chỉ về phía Luyện Hồn võng, cưỡng ép mấy linh hồn đang gào thét thảm thiết thê lương kia không ngừng cắn nuốt khói độc, đồng thời co rút lại vây chặt Mạnh Hạo vào bên trong. Một khi tiến tới gần Mạnh Hạo, võng này sẽ nhanh chóng cắn nuốt luôn cả sinh hồn của Mạnh Hạo.
Ánh mắt tên sĩ đeo mặt nạ lúc này đầy lạnh lẽo, với trình độ tu vi của lão, muốn tiêu diệt Mạnh Hạo cũng có hơn mười thuật pháp có thể dùng tới nhưng lão lại lựa chọn dùng Luyện Hồn võng này. Ngoài chuyện vì lão kiêng kị độc đạo của Mạnh Hạo, mặt khác lão muốn Mạnh Hạo phải chết thật thê thảm, càng thê thảm thì trong lòng lão mới có thể bớt được phần nào oán khí tích tụ lại từ trước tới tận bây giờ.
Nhìn thấy khói độc trước mắt càng ngày càng mỏng manh, mà lưới đen kia cũng không ngừng co rút lại cách Mạnh Hạo cũng chỉ hơn trăm trượng nữa mà thôi, hai mắt Mạnh Hạo mới chợt lóe lên. Hắn cảm thấy khí tức đột phá tu vi trong cơ thể trong quá trình khiêu chiến với Kết đan càng lúc càng tăng lên, tốc độ vận chuyển cũng nhanh hơn, mà tòa đạo đài thứ chín trong cơ thể hắn cũng có dấu hiệu hình thành rồi.
“Còn kém một chút nữa!” Vẻ lạnh lẽo trong mắt Mạnh Hạo chợt lóe lên, hắn lại đưa tay phải lên, tiếp tục lấy ra một trong rất nhiều độc đan mà hắn luyện chế ra sau khi trở thanh Chủ lô đan sư…
Độc Hỏa đan, vừa lấy ra độc đan này, Mạnh Hạo cũng nhanh chóng bóp nát lấy viên đan rồi vung ra phía ngoài. Một vùng lửa xanh biếc ngập trời chợt bùng lên vờn quanh Mạnh Hạo rồi nhanh chóng lan ra, thiêu đốt hết tất cả mọi thứ xung quanh.
Chưa hết, tay trái Mạnh Hạo lại hất lên vài viên đan dược nữa. Sau khi tiếp xúc với biển lửa xanh lục kia thì mấy viên đan dược này nhanh chóng bị hòa tan ra, trong chớp mắt hình thành nên một màn nước xanh nhạt, chính là Vô Căn đan thủy mà Mạnh Hạo luyện ra!
Thủy hỏa vốn bất dung, nhưng lúc này bốn phía xung quanh Mạnh Hạo lại xuất hiện một màn dung hòa vào nhau rồi sau đó ầm ầm lao thẳng về phía Luyện Hồn võng.
Vô căn chi thủy chia cắt âm hồn! hai mắt Mạnh Hạo lóe lên. Lần tiếp xúc này giữa đan độc của hắn và Luyện Hồn võng cũng không như lúc nãy, Vô Căn Đan thủy nhẹ nhàng xuyên thẳng qua miệng hắc võng, nhưng lại như bao phủ lấy đám sinh hồn đang bám phía trên mắt lưới như một lớp màng ngăn cách hoàn toàn đám sinh hồn này với bên ngoài.
Ngay khi đám sinh hồn này bị chia lìa, thì hỏa độc xanh biếc cũng ầm ầm lao tới thiêu đốt tất cả mọi thứ xung quanh.
Tuy nói dài dòng, nhưng mọi việc xảy ra nhanh chóng khiến cho hai mắt tên tu sĩ mặt nạ xanh co rút lại, hai tay hắn nhanh chóng bắt quyết chỉ thẳng về phía trước thêm một lần nữa. Nhưng ngay khi ngón tay hắn vừa rơi xuống, thì Mạnh Hạo cũng lôi hơn mười viên đan dược màu đen trong túi trữ vật ra.
Mười viên đan dược không mang chút đan hương mà chỉ mang lại cho người khác một cảm giác kinh hãi, Mạnh Hạo cũng không phải là người luyện chế ra đám đan dược này. Mà hắn chiếm tiện nghi từ Trần Gia Hỉ, đây chính là Pháp đan mà chỉ có Kim bào đan sư đứng trên cả Hồng bào đan sư trong Đan Giới nhất mạch mới có thể luyện ra được, Lôi Pháp Minh!
Thật ra bản thân Trần Gia Hỉ cũng chỉ có một viên duy nhất do sư tôn hắn đưa cho để cảm ngộ, nhưng sau khi Mạnh Hạo thắng được. Hắn thấy viên đan dược này không tầm thường bèn hao tốn không ít tinh thạch phục chế thêm một ít.
Trong mắt Mạnh Hạo lúc này lóe lên một tia lạnh lẽo, tay phải hướng ném ra hơn mười viên Lôi Pháp Minh ra bốn phía xung quanh.
Lôi bạo! Mạnh Hạo hô lớn, thanh âm hắn truyền ra, hơn mười viên Lôi Pháp Minh đồng loạt nổ vang trời, hóa thành một lực trùng kích kinh người quét ngang bốn phía, khiến cho Luyện Hồn võng phải run rẩy, đám sinh hồn đeo bám trên mắt lưới tru lên thảm thiết.
Lôi pháp, luôn có tác dụng khắc chế mọi âm hồn, tuy rằng Lôi Pháp Minh không có tác dụng với tu sĩ bao nhiêu, nhưng lại gây thương tổn cực kì sâu sắc tới đám âm hồn kia.
Phương Mộc, ngươi dám!! Lúc này, tên tu sĩ mặt nạ xanh ruột đau như cắt, dù sao Luyện Hồn võng này của lão luyện chế ra đã được nhiều năm, chỉ còn thiếu chút nữa là có thể hóa Võng thành Phiên, lúc đó uy lực của bảo vật này sẽ tăng lên rất lớn. Thật ra Võng này của lão đã có thiên hồn, coi như gặp đơn độc Lôi Pháp Minh thì cũng chẳng hề hấn gì, nhưng hết lần này tới lần khác…trước chịu khói độc của Mạnh Hạo, sau đó là độc thủy, rồi đến độc hỏa, rồi mới đến Lôi pháp, tầng tầng lớp lớp thủ đoạn khiến cho Luyện hồn võng tổn thương, Sinh hồn bên trong mới xuất hiện một màn diệt vong như vừa rồi.
Âm mã khai đạo! Hai mắt tên tu sĩ mặt nạ xanh đỏ vằn máu đầy dữ tợn, lão ngồi xổm người, hai tay ấn xuống phía dưới, đầu lão ngẩng cao lên. Lão quát lớn, cả người cũng đứng thẳng dậy, mà hai tay dường như đang gắng sức kéo vật gì trong hư không, kéo mạnh về.
Tám phương trời chợt tối sầm lại, trước người tên tu sĩ đeo mắt nạ kia, theo bàn tay lão kéo từ trong khoảng không ra một đoàn chín con hắc mã đầy khí tức tử vong khiến cho tất cả đám người phía dưới phải hít vào một hơi lạnh.
Chín con hắc mã vẫn còn mặc chiến giáp, toàn thân thối rữa, khi xuất hiện thì một luồng khí tức âm hàn thấu xương cũng nhanh chóng khuếch tán ra khắp nơi. Chín con hắc mã này ngửa mặt lên trời hí lên một hồi rồi đồng loạt lao về phía Mạnh Hạo.
Chỉ chín con hắc mã, nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác như đang có vạn mã lao nhanh tới nơi này. Thậm chí dường như trong tiếng ngựa hí còn tồn tại cả linh hồn vô hình, trong khoảnh khắc đó như hóa thành ngàn vạn âm phong gào thét xông thẳng đến chỗ Mạnh Hạo.
Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên nhìn bốn phía Luyện Hồn võng đã bị đánh dạt ra phía ngoài một chút so với lúc nãy. Hắn nheo hai mắt lại, trong lòng lại nổi lên một cảm giác nguy cơ bất an, nhưng đồng thời Mạnh Hạo cũng cảm thấy tia khí tức đột phá tu vi vô hình trong cơ thể ngày càng sinh động, đang vận chuyển cấp tốc bên trong cơ thể hắn. Lúc này một cảm giác tu vi sắp đột phá cũng đồng thời phát sinh trong lòng Mạnh Hạo.
Tựa như, khoảng cách tu vi đột phá chỉ thiếu nửa bước nữa vậy!
Để bước ra nửa bước này, trong lòng Mạnh Hạo thừa biết, chỉ có…chiến!!
Hắn không chút do dự mà bước ra một bước. Ngay khi chín con hắc mã vừa lao tới, tay phải Mạnh Hạo chợt đưa lên, nhấn năm ngón tay về phía trước, đồng thời trong mắt dâng lên một tia lạnh lẽo!
Yêu phong đệ bát cấm! Trong nháy mắt, trong mắt Mạnh Hạo, thế giới trở nên hoàn toàn khác, hình thành nên một thế giới trọng điệp, thân hình hắn cũng có một hình ảnh trọng điệp, tất cả mọi thứ trên thế giới này đều hình thành một hư ảnh trọng điệp áp thẳng xuống chín con hắc mã đang lao nhanh đến phía hắn.
Cả thân hình chín con hắc mã đang thối rữa kia bỗng chốc trở nên run rẩy, hai cặp mắt đỏ ngầu vốn mờ mịt vô thần thì nay chợt xuất hiện sự hoảng sợ cực độ. Cả người chúng nhanh chóng run bần bật, đồng thời cũng có dấu hiệu như muốn tan vỡ đi mất.
Một màn này xảy ra khiến cho tâm thần tu sĩ mang mặt nạ xanh phải chấn động.
“Ranh con Trúc cơ chết tiệt, trận chiến này hôm nay sẽ phải kết thúc tại đây!” tên tu sĩ mặt nạ xanh lúc này thẹn quá hóa giận gầm lên. Giằng co một thời gian lâu như vậy dưới sự chứng kiến của vạn chúng tu sĩ bên dưới mà chưa thể kết thúc trận chiến được khiến lão vô cùng khó chịu. Lúc này sát cơ trong người lão nổi lên đầy mãnh liệt, tay phải lão chợt đặt lên mi tâm, trong chớp mắt đó, hai mắt lão cũng nhanh chóng chuyển sang đỏ thẫm.
Đan xuất hồn Sát! Tu sĩ mặt nạ xanh quát lớn lên, trên đỉnh đầu lão có một viên Đan màu cam cũng dần mơ hồ hiện ra bên ngoài.
“Xuất hồn nhất kiếm…trảm thiên sát!” cả người tên tu sĩ đeo mặt nạ xanh chợt chấn động, hai mắt cũng nhắm lại. Nhưng ngay lúc đó, thì viên Đan màu cam trên đỉnh đầu lão chợt nứt ra một khe nứt, rồi một đạo ánh sáng màu cam lóe lên lao thẳng ra bên ngoài. Ánh sáng cam đó hóa thành một thanh tiểu kiếm lao về phía Mạnh Hạo.
Phía trên thanh tiểu kiếm, vẫn còn một một linh hồn nhàn nhạt phía trên, hình dáng giống y hệt như tên tu sĩ mang mặt nạ màu xanh kia.
Một kiếm này, lão đã bỏ qua tất cả phòng hộ, bỏ qua tất cả thuật pháp, chỉ dựa vào một sát cơ kinh thiên, kiếm xuất người chắc chắn phải bị giết!
Trong âm thanh nổ vang trời này là tiếng vỡ nát ken két xen lẫn từ màn sáng bao phủ bên ngoài thân thể Mạnh Hạo. Màn sáng này cuối cùng cũng không thể gia trì nổi mà vỡ vụn ra, hòa cùng tiếng nổ vang ầm ầm bốn phía, hóa thành vô số mảnh vỡ tung tóe khắp nơi.
Khóe miệng tên tu sĩ đeo mặt nạ xanh lúc này cũng trào ra một dòng máu tươi, để phá nát màn sáng phòng hộ được luyện hóa từ máu huyết của tu sĩ Nguyên Anh này, lão đã phải hi sinh tổng cộng sáu thanh kiếm bổn mạng của mình. Đồng thời, lão phải trả thêm một cái giá lớn không kém, đó là trong vòng nửa canh giờ tới, lão vô pháp ngưng tụ ra được Đan khí.
Bất quá lão cũng không để tâm nhiều như vậy, theo như nhận định của lão, chỉ cần Phương Mộc kia không còn máu huyết tu sĩ Nguyên Anh phòng hộ, lão có thể dễ dàng chém giết đối phương mà không chút nhọc công.
Hơn nữa, không như đám máu huyết Nguyên Anh tu sĩ phòng hộ của Phương Mộc kia, cho dù là một năm trước hắn đã nhờ vào nó mà có thể thoát khỏi tay lão thì vẫn chỉ là vật ngoài thân. Mà Đan khí là do bản thân lão tự hành mà sinh ra, cho dù nửa nén hương nữa mới có thể ngưng tụ lại được thì vẫn là vật thuộc về bản thân lão, có thể thu phát tùy tâm.
“Không còn máu huyết phòng hộ, lão phu xem ngươi còn chống cự kiểu nào!” Tu sĩ đeo mặt nạ xanh cười lạnh, tay phải lão vỗ lên túi trữ vật. Ngay sau đó một dải dài như một nắm tóc chợt từ trong tay lão được vung ra.
Luyện sát! Đồng thời thanh âm trầm trầm của lão cũng truyền ra. Dải lông tóc chợt căng ra hóa thành một tấm lưới to lớn, trải rộng ra hơn trăm trượng. Lưới đen này vừa xuất hiện thì kéo theo một luồng sát khí ngập trời, mà bên trong mắt lưới cũng thấp thoáng từng vong hồn với sắc mặt thống khổ đang thê lương gào rú.
Mặc Thổ Luyện Sát Võng!! Đây là một trong tam đại bảo vật của tu sĩ Mặc thổ, bất kì tu sĩ Mặc thổ nào cũng có thể luyện chế ra được nhưng vì tâm tính mỗi người khác nhau mà uy lực của bảo vật cũng khác biệt nhau một trời một vực!”
“Quả thật đó chính là Mặc thổ Luyện sát võng, đây chính là dùng sinh hồn luyện chế ra, vốn là đem hồn người sống mà mạnh mẽ luyện thành. Sau đó phong tỏa hồn này lại bên trong từng sợi tóc mà dệt thành lưới. Lưới này uy lực kinh người, lại có đặc tính làm dơ bẩn pháp bảo, đồng thời có thể chống lại thiên hạ kì độc. Cho nên lưới này chính là âm độc tới cực điểm.”
“Đám tu sĩ Mặc thổ quả là một đám tâm ngoan lạt thủ, lưới này luyện hóa không dưới một ngàn sinh hồn…” mấy vạn tu sĩ Nam Vực bốn phía nhanh chóng chấn động, sau đó cũng dần truyền ra tiếng phẫn nộ từ những người nhận ra bảo vật mà tên tu sĩ đeo mặt nạ xanh xuất ra.
Hai mắt Mạnh Hạo co rút lại, Luyện Sát võng trước mắt có sát khí ngút trời, trong đó đầy rẫy sinh hồn đang gào rú vang khắp bốn phía. Chỉ mới đưa mắt liếc nhìn qua, mà Mạnh Hạo đã có cảm giác hồn phách bản thân như bị hút rời khỏi cơ thể vậy.
“Bảo vật của hắn là nhằm vào độc đạo của ta mà triển khai!” Tay phải Mạnh Hạo hất về phía trước, mấy cái bình lọ hắn tung ra giữa không trung lúc nãy chợt nổ tung, một đám sương mù đủ màu sắc trong đó chợt lan tràn ra bốn phía. Chỉ cần nhìn qua đám sương đó cũng đủ khiến người khác cảm thấy mức độ kích độc của nó mà kinh hãi không thôi.
Đám sương cuồn cuộn nhanh chóng lao thẳng tới tấm Luyện Sát võng đang gào thét phía trước, sương mù kịch độc cùng với hắc võng va chạm vào nhau phát ra âm thanh xì xì. Dưới mắt thường cũng có thể nhìn thấy những vong hồn kia đang há rộng miệng mà cắn nuốt tất cả khói độc này.
Luyện Sát võng này cũng chưa dừng lại ở đó mắt bắt đầu quay tròn bao vây Mạnh Hạo lại, rồi dần dần thu lưới lại.
Hai tay tu sĩ đeo mặt nạ xanh không ngừng bấm niệm pháp quyết liên tục điểm chỉ về phía Luyện Hồn võng, cưỡng ép mấy linh hồn đang gào thét thảm thiết thê lương kia không ngừng cắn nuốt khói độc, đồng thời co rút lại vây chặt Mạnh Hạo vào bên trong. Một khi tiến tới gần Mạnh Hạo, võng này sẽ nhanh chóng cắn nuốt luôn cả sinh hồn của Mạnh Hạo.
Ánh mắt tên sĩ đeo mặt nạ lúc này đầy lạnh lẽo, với trình độ tu vi của lão, muốn tiêu diệt Mạnh Hạo cũng có hơn mười thuật pháp có thể dùng tới nhưng lão lại lựa chọn dùng Luyện Hồn võng này. Ngoài chuyện vì lão kiêng kị độc đạo của Mạnh Hạo, mặt khác lão muốn Mạnh Hạo phải chết thật thê thảm, càng thê thảm thì trong lòng lão mới có thể bớt được phần nào oán khí tích tụ lại từ trước tới tận bây giờ.
Nhìn thấy khói độc trước mắt càng ngày càng mỏng manh, mà lưới đen kia cũng không ngừng co rút lại cách Mạnh Hạo cũng chỉ hơn trăm trượng nữa mà thôi, hai mắt Mạnh Hạo mới chợt lóe lên. Hắn cảm thấy khí tức đột phá tu vi trong cơ thể trong quá trình khiêu chiến với Kết đan càng lúc càng tăng lên, tốc độ vận chuyển cũng nhanh hơn, mà tòa đạo đài thứ chín trong cơ thể hắn cũng có dấu hiệu hình thành rồi.
“Còn kém một chút nữa!” Vẻ lạnh lẽo trong mắt Mạnh Hạo chợt lóe lên, hắn lại đưa tay phải lên, tiếp tục lấy ra một trong rất nhiều độc đan mà hắn luyện chế ra sau khi trở thanh Chủ lô đan sư…
Độc Hỏa đan, vừa lấy ra độc đan này, Mạnh Hạo cũng nhanh chóng bóp nát lấy viên đan rồi vung ra phía ngoài. Một vùng lửa xanh biếc ngập trời chợt bùng lên vờn quanh Mạnh Hạo rồi nhanh chóng lan ra, thiêu đốt hết tất cả mọi thứ xung quanh.
Chưa hết, tay trái Mạnh Hạo lại hất lên vài viên đan dược nữa. Sau khi tiếp xúc với biển lửa xanh lục kia thì mấy viên đan dược này nhanh chóng bị hòa tan ra, trong chớp mắt hình thành nên một màn nước xanh nhạt, chính là Vô Căn đan thủy mà Mạnh Hạo luyện ra!
Thủy hỏa vốn bất dung, nhưng lúc này bốn phía xung quanh Mạnh Hạo lại xuất hiện một màn dung hòa vào nhau rồi sau đó ầm ầm lao thẳng về phía Luyện Hồn võng.
Vô căn chi thủy chia cắt âm hồn! hai mắt Mạnh Hạo lóe lên. Lần tiếp xúc này giữa đan độc của hắn và Luyện Hồn võng cũng không như lúc nãy, Vô Căn Đan thủy nhẹ nhàng xuyên thẳng qua miệng hắc võng, nhưng lại như bao phủ lấy đám sinh hồn đang bám phía trên mắt lưới như một lớp màng ngăn cách hoàn toàn đám sinh hồn này với bên ngoài.
Ngay khi đám sinh hồn này bị chia lìa, thì hỏa độc xanh biếc cũng ầm ầm lao tới thiêu đốt tất cả mọi thứ xung quanh.
Tuy nói dài dòng, nhưng mọi việc xảy ra nhanh chóng khiến cho hai mắt tên tu sĩ mặt nạ xanh co rút lại, hai tay hắn nhanh chóng bắt quyết chỉ thẳng về phía trước thêm một lần nữa. Nhưng ngay khi ngón tay hắn vừa rơi xuống, thì Mạnh Hạo cũng lôi hơn mười viên đan dược màu đen trong túi trữ vật ra.
Mười viên đan dược không mang chút đan hương mà chỉ mang lại cho người khác một cảm giác kinh hãi, Mạnh Hạo cũng không phải là người luyện chế ra đám đan dược này. Mà hắn chiếm tiện nghi từ Trần Gia Hỉ, đây chính là Pháp đan mà chỉ có Kim bào đan sư đứng trên cả Hồng bào đan sư trong Đan Giới nhất mạch mới có thể luyện ra được, Lôi Pháp Minh!
Thật ra bản thân Trần Gia Hỉ cũng chỉ có một viên duy nhất do sư tôn hắn đưa cho để cảm ngộ, nhưng sau khi Mạnh Hạo thắng được. Hắn thấy viên đan dược này không tầm thường bèn hao tốn không ít tinh thạch phục chế thêm một ít.
Trong mắt Mạnh Hạo lúc này lóe lên một tia lạnh lẽo, tay phải hướng ném ra hơn mười viên Lôi Pháp Minh ra bốn phía xung quanh.
Lôi bạo! Mạnh Hạo hô lớn, thanh âm hắn truyền ra, hơn mười viên Lôi Pháp Minh đồng loạt nổ vang trời, hóa thành một lực trùng kích kinh người quét ngang bốn phía, khiến cho Luyện Hồn võng phải run rẩy, đám sinh hồn đeo bám trên mắt lưới tru lên thảm thiết.
Lôi pháp, luôn có tác dụng khắc chế mọi âm hồn, tuy rằng Lôi Pháp Minh không có tác dụng với tu sĩ bao nhiêu, nhưng lại gây thương tổn cực kì sâu sắc tới đám âm hồn kia.
Phương Mộc, ngươi dám!! Lúc này, tên tu sĩ mặt nạ xanh ruột đau như cắt, dù sao Luyện Hồn võng này của lão luyện chế ra đã được nhiều năm, chỉ còn thiếu chút nữa là có thể hóa Võng thành Phiên, lúc đó uy lực của bảo vật này sẽ tăng lên rất lớn. Thật ra Võng này của lão đã có thiên hồn, coi như gặp đơn độc Lôi Pháp Minh thì cũng chẳng hề hấn gì, nhưng hết lần này tới lần khác…trước chịu khói độc của Mạnh Hạo, sau đó là độc thủy, rồi đến độc hỏa, rồi mới đến Lôi pháp, tầng tầng lớp lớp thủ đoạn khiến cho Luyện hồn võng tổn thương, Sinh hồn bên trong mới xuất hiện một màn diệt vong như vừa rồi.
Âm mã khai đạo! Hai mắt tên tu sĩ mặt nạ xanh đỏ vằn máu đầy dữ tợn, lão ngồi xổm người, hai tay ấn xuống phía dưới, đầu lão ngẩng cao lên. Lão quát lớn, cả người cũng đứng thẳng dậy, mà hai tay dường như đang gắng sức kéo vật gì trong hư không, kéo mạnh về.
Tám phương trời chợt tối sầm lại, trước người tên tu sĩ đeo mắt nạ kia, theo bàn tay lão kéo từ trong khoảng không ra một đoàn chín con hắc mã đầy khí tức tử vong khiến cho tất cả đám người phía dưới phải hít vào một hơi lạnh.
Chín con hắc mã vẫn còn mặc chiến giáp, toàn thân thối rữa, khi xuất hiện thì một luồng khí tức âm hàn thấu xương cũng nhanh chóng khuếch tán ra khắp nơi. Chín con hắc mã này ngửa mặt lên trời hí lên một hồi rồi đồng loạt lao về phía Mạnh Hạo.
Chỉ chín con hắc mã, nhưng lại mang đến cho người khác cảm giác như đang có vạn mã lao nhanh tới nơi này. Thậm chí dường như trong tiếng ngựa hí còn tồn tại cả linh hồn vô hình, trong khoảnh khắc đó như hóa thành ngàn vạn âm phong gào thét xông thẳng đến chỗ Mạnh Hạo.
Hai mắt Mạnh Hạo lóe lên nhìn bốn phía Luyện Hồn võng đã bị đánh dạt ra phía ngoài một chút so với lúc nãy. Hắn nheo hai mắt lại, trong lòng lại nổi lên một cảm giác nguy cơ bất an, nhưng đồng thời Mạnh Hạo cũng cảm thấy tia khí tức đột phá tu vi vô hình trong cơ thể ngày càng sinh động, đang vận chuyển cấp tốc bên trong cơ thể hắn. Lúc này một cảm giác tu vi sắp đột phá cũng đồng thời phát sinh trong lòng Mạnh Hạo.
Tựa như, khoảng cách tu vi đột phá chỉ thiếu nửa bước nữa vậy!
Để bước ra nửa bước này, trong lòng Mạnh Hạo thừa biết, chỉ có…chiến!!
Hắn không chút do dự mà bước ra một bước. Ngay khi chín con hắc mã vừa lao tới, tay phải Mạnh Hạo chợt đưa lên, nhấn năm ngón tay về phía trước, đồng thời trong mắt dâng lên một tia lạnh lẽo!
Yêu phong đệ bát cấm! Trong nháy mắt, trong mắt Mạnh Hạo, thế giới trở nên hoàn toàn khác, hình thành nên một thế giới trọng điệp, thân hình hắn cũng có một hình ảnh trọng điệp, tất cả mọi thứ trên thế giới này đều hình thành một hư ảnh trọng điệp áp thẳng xuống chín con hắc mã đang lao nhanh đến phía hắn.
Cả thân hình chín con hắc mã đang thối rữa kia bỗng chốc trở nên run rẩy, hai cặp mắt đỏ ngầu vốn mờ mịt vô thần thì nay chợt xuất hiện sự hoảng sợ cực độ. Cả người chúng nhanh chóng run bần bật, đồng thời cũng có dấu hiệu như muốn tan vỡ đi mất.
Một màn này xảy ra khiến cho tâm thần tu sĩ mang mặt nạ xanh phải chấn động.
“Ranh con Trúc cơ chết tiệt, trận chiến này hôm nay sẽ phải kết thúc tại đây!” tên tu sĩ mặt nạ xanh lúc này thẹn quá hóa giận gầm lên. Giằng co một thời gian lâu như vậy dưới sự chứng kiến của vạn chúng tu sĩ bên dưới mà chưa thể kết thúc trận chiến được khiến lão vô cùng khó chịu. Lúc này sát cơ trong người lão nổi lên đầy mãnh liệt, tay phải lão chợt đặt lên mi tâm, trong chớp mắt đó, hai mắt lão cũng nhanh chóng chuyển sang đỏ thẫm.
Đan xuất hồn Sát! Tu sĩ mặt nạ xanh quát lớn lên, trên đỉnh đầu lão có một viên Đan màu cam cũng dần mơ hồ hiện ra bên ngoài.
“Xuất hồn nhất kiếm…trảm thiên sát!” cả người tên tu sĩ đeo mặt nạ xanh chợt chấn động, hai mắt cũng nhắm lại. Nhưng ngay lúc đó, thì viên Đan màu cam trên đỉnh đầu lão chợt nứt ra một khe nứt, rồi một đạo ánh sáng màu cam lóe lên lao thẳng ra bên ngoài. Ánh sáng cam đó hóa thành một thanh tiểu kiếm lao về phía Mạnh Hạo.
Phía trên thanh tiểu kiếm, vẫn còn một một linh hồn nhàn nhạt phía trên, hình dáng giống y hệt như tên tu sĩ mang mặt nạ màu xanh kia.
Một kiếm này, lão đã bỏ qua tất cả phòng hộ, bỏ qua tất cả thuật pháp, chỉ dựa vào một sát cơ kinh thiên, kiếm xuất người chắc chắn phải bị giết!
/391
|