Sở Ngọc Yên thở sâu, nhanh chóng cất bước đi về phía trước, đi trên bậc thang do chính nàng mở ra, thẳng về phía trước.
Những người khác vẫn còn đang luyện chế đan dược, lão giả lúc trước xếp thứ hai kia, lúc này đã mở ra được hơn chín nghìn bậc thang. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, thì lão chính là thí luyện giả thứ hai xông qua khu vực này.
Nhưng vào lúc này...
Một tiếng lôi đình kinh người, từ trong Tiên Thổ thế giới ầm ầm truyền ra. Khi lôi đình xuất hiện, chỉ thầy ở bên trên lò đan trước mắt Diệp Phi Mục lập tức xuất hiện kiếp vân lớn chừng trăm trượng. Kiếp vân cuồn cuộn ở giữa không trung rồi rất nhanh ngưng tụ lại. Mơ hồ có tiếng lôi đình nổ vang quanh quẩn, giống như muốn phá hủy cái viên đan dược sắp sửa xuất hiện này.
Lôi đình này là ở trong Tiên Thổ thế giới, còn ở trên Đông Lai sơn chỗ vẫn là một mảnh trời trong nắng ấm, tuy nhiên ánh mắt mọi người lại mang theo vẻ ngưng trọng, nhìn vào kiếp vân ở trong Tiên Thổ qua tấm hình của Diệp Phi Mục.
“Kiếp vân như thế, tiểu tử Phi Mục này luyện chế đan dược... Đã tạo thành đan kiếp!” Vẻ tán thưởng trong mắt Tử Lô Diệp Vân Thiên đã mãnh liệt tới cực hạn, nhẹ giọng thì thào.
Mắt thấy kiếp vân kia muốn giáng xuống, thì bỗng nhiên, Đan Quỷ nâng tay phải hướng về phía hình ảnh nhẹ nhàng bắn ra. Lập tức kiếp vân ở phía trên Diệp Phi Mục rung mạnh rồi tiêu tán, khiến cho lôi điện ở bên trong đó cũng tan rã.
Đúng vào lúc này, một tiếng oanh vang lên, đan dược do Diệp Phi Mục luyện chế trực tiếp bay ra từ bên trong lò đan. Đay là một miếng đan dược có chín màu, nó có được nhan sắc của chín đóa hoa Cửu Bảo Châu Liêm, nhưng cũng không phải chỉ có được dược hiệu như vậy, mà đã sinh ra chủng dược hiệu thứ mười!
Gần như đồng thời với lúc viên đan dược này xuất hiện, thì bậc thang trước mắt Diệp Phi Mục bỗng nhiên nổ vang ngập trời, lập tức xuất hiện, mười cái, trăm cái, ngàn cái... cho đến một vạn bậc thang.
So với Sở Ngọc Yên còn nhiều hơn một bậc, đây đã là vượt qua cực hạn!
Chỉ trong một sát na, Diệp Phi Mục cuối cùng đã trở thành số một!
Gã hất tay áo lên, lò đan biến mất. Khi gã bước lên bậc thang, thân ảnh của gã vào giờ phút này đã được muôn người chú ý.
“Đan đạo thiên kiêu như thế... Một vạn bậc thang!”
“Chức vị Tử Lô ngoài hắn ra, thì còn có thể là ai...”
“Xem ra hắn... đích đích xác xác chính là Đan Đỉnh đại sư!”
Cũng chính vào giờ phút này, Mạnh Hạo cũng đa luyện chế ra miếng phó đan thứ chín, tăng thêm một bậc thang, trở thành chín bậc. Nhưng chín bậc thang này so sánh với một vạn bậc thang kia thì thực sự là không có ý nghĩa.
Thần sắc của Mạnh Hạo vẫn như thường, hắn không biết được chuyện ở bên ngoài, cũng không biết Sở Ngọc Yên và Diệp Phi Mục đã đưa tới oanh động như thế nào. Giờ phút này hắn vẫn rất nghiêm túc đem chín miếng phó đan này đặt hết vào trong lò đan. Mạnh Hạo thở sâu, trong mắt lộ ra một vòng chấp nhất, hắn phải đi luyện chế một viên... Phù hợp với đan đạo của mình, phù hợp với tạo nghệ luyện đan của mình, phản phác quy chân!
Theo đó lấy ra dược liệu đầu tiên bỏ vào trong lò đan, hai mắt Mạnh Hạo từ từ khép lại, hai tay nâng lên nhấn vào hư không một cái, bắt đầu luyện chế.
Hành động của Mạnh Hạo ở trong tấm hình đã hoàn toàn bị dìm ngập trong sự rung động của mọi người trước Diệp Phi Mục mà không có chút nào thu hút. Người nhìn thấy, chỉ có Tiểu Bàn Tử, Hàn Bối và An Tại Hải.
Diệp Phi Mục giống như là thiên kiêu vậy, đi từng bước một ở trên bậc thang, chậm rãi đi đến. Hình ảnh của gã giờ phút này đã trở thành thứ duy nhất ở trong mắt mọi người. So sánh được với gã, vẻn vẹn chỉ có Sở Ngọc Yên.
Về phần những người khác thì tựa như đã bị rớt xuống xa xa. Cho đến một nén nhang về sau, lão giả lúc trước xếp thứ hai cũng đã luyện chế ra đầy đủ đan dược, khiến cho số lượng bậc thang của lão đã tăng lên đến chín nghìn chín trăm ba mươi bảy bậc. Lò đan trước mặt lão nổ tung, Cửu Bảo Châu Liêm hoa biến mất. Điều này đại biểu đây đã là cực hạn của lão.
Lão thở sâu, đành phải bước ra ngoài.
Sau lưng lão, theo thời gian trôi qua, mấy người khác cũng lần lượt hoàn thành. Những người có thể tham gia lần thí luyện này, tuyệt đối đều không phải là đan sư bình thường, bọn hắn cho dù có chậm một chút nhưng người ít nhất cũng có hơn chìn nghìn sáu trăm bậc thang. Giờ này sau khi lò đan nổ tung đều lần lượt rời đi.
Chỉ kém có mấy trăm bậc thang, nhưng ở trong thí luyện Tử Đông sơn này thì cũng tương đương với thất bại.
Trong mấy người, ngoại trừ có một trung niên nam tử thành công ra, thì những người khác ở vào giai đoạn cuối cùng đều lần lượt ảm đạm thất sắc, tuyên bố thất bại.
Đến tận lúc này, tám thí luyện giả chỉ còn lại năm người, trong đó có bốn người đã luyện chế thành công đan dược, chỉ còn duy nhất Mạnh Hạo là đang luyện chế lò đan dược cuối cùng.
Ngoại trừ bọn người Tiểu Bàn Tử ra thì không còn ai đi chú ý tới Mạnh Hạo. Ánh mắt của bọn họ đều rơi vào tấm hình ở phía trước nhất, trên người của Diệp Phi Mục và Sở Ngọc Yên.
Cho đến... Nửa nén hương sau, một tiếng sấm rất nhỏ vang lên quanh quẩn. Lúc này mới khiến cho một ít người chú ý tới. Rất nhanh, khi tiếng lôi đình thứ hai truyền ra, đã vang dội hơn một ít, khiến cho thêm nhiều người sững sờ rồi bắt đầu tìm kiếm hình ảnh truyền ra tiếng sấm.
Lúc bọn hắn thấy được hình ảnh của Mạnh Hạo thì tiếng lôi đình thứ ba cũng ầm ầm truyền ra. Tiếng lôi đình thứ ba này vang lên kinh thiên động địa, ở bên trong hình ảnh Tiên Thổ thế giới truyền ra khắp bát phương, khiến càng lúc càng có nhiều người bắt đầu đem ánh mắt dịch chuyển khỏi hai người Sở Ngọc Yên, Diệp Phi Mục, nhìn về phía Mạnh Hạo.
Nhìn thấy rồi thi nhau khẽ giật mình.
Bởi vì, thần sắc của Mạnh Hạo lúc này ngưng trọng chưa từng có, lò đan ở trước người hắn đang run rẩy. Ở bên trên, có một đám mây đen lớn chừng trăm trượng đang quay cuồng, cảnh tượng giống như đúc với đan kiếp của Diệp Phi Mục lúc trước.
“Phương Mộc này...”
“Chẳng lẽ hắn cũng luyện chế ra đan dược kinh thiên?”
Lúc mọi người ở bốn phía ngọn núi này còn đang nhao nhao kinh ngạc, thì hô hấp của An Tại Hải bỗng trở nên dồn dập, cặp mắt của lão lộ ra hào quang trước nay chưa từng có. Vẻ dị thường của lão lập tức khiến cho các Tử Lô khác chú ý.
Ngay một khắc này, đột nhiên, tiếng lôi đình thứ tư vang lên. Tiếng sấm này nháy mắt đẫ truyền khắp Tiên Thổ thế giới, âm thanh mãnh liệt, vượt qua âm tiếng lôi đình thứ ba phải hơn mười lần. Lò đan ở trước mặt Mạnh Hạo càng lung lay kịch liệt hơn, kiếp vân ở bên trên trong nháy mắt đã trướng to ra, không còn là trăm trượng, mà đã là ngàn trượng!
Cảnh tượng này, khiến cho tất cả mọi người ở bên ngoài chấn động tâm thần. Nhưng ngay sau đó, âm thanh lôi đình thứ năm, thứ sau, rồi thứ bảy vang lên, kinh thiên động địa!
Lôi đình chấn động cả Tiên Thổ, thậm chí khiến cho hình ảnh đã bắt đầu vặn vẹo, tựa như là bị quấy nhiễu. Kiếp vân bành trướng đã rộng tới mấy vạn trượng. Một màn rung động này, lập tức khiến cho tâm thần của đám tu sĩ bên ngoài oanh minh.
“Chuyện này... Đây là cái gì...”
“Hắn đã luyện chế đan dược gì? Làm sao mà sẽ như thế. Diệp Chủ Lô luyện đan cũng không có kiếp vân kinh người như vậy!”
Mọi người bốn phía xôn xao, trong trầm mặc ngắn ngủn sau đó đột nhiên nhấc lên. Bọn hắn không thể nào không khiếp sợ, bọn họ vốn tưởng rằng Diệp Phi Mục lúc trước đã là rung động, nhưng lúc này bọn hắn mới hoảng sợ phát hiện, đây... mới thực sự là rung động.
Cho đến lúc âm thanh thứ tám truyền ra, hơn phân nửa Tiên Thổ thế giới đã có tiếng sấm ngập trời. Chẳng những hình ảnh của Mạnh Hạo đã bắt đầu vặn vẹo, mà giờ phút này hình ảnh của mấy người khác lại ở trong một cái chớp này cũng toàn bộ bắt đầu vặn vẹo, giống như là bị xé nứt sụp đổ.
Càng kinh người hơn, mọi người ở trên đỉnh núi lại nhìn thấy rất rõ ràng, trong hình ảnh của mấy người khác, toàn bộ đều đã dừng bước chân lại. Nét mặt của bọn họ lập tức biến hóa, mang theo vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Hiển nhiên là những người kia cũng đều nghe được tiếng lôi đình, đều nhìn thấy được kiếp vân, đều bị một màn này làm cho rung động. Phải biết rằng dị tượng mà Diệp Phi Mục luyện đan đưa tới lúc trước, chỉ có một mình gã là có thể nhìn thấy mà thôi, cho dù những người khác đều ở trong Tiên Thổ, đều ở trên ngọn núi này, nhưng đi theo đường khác nhau thì đạo cũng bất đồng, cho dù đối phương có đưa tới động tác lớn hơn nữa cũng đều không nhìn thấy, cũng không có cảm giác.
Nhưng hôm nay, cảnh tượng quỷ dị kinh người này đã có thể nói rõ, tiếng nổ do đan dược của Mạnh Hạo đưa tới lại có thể phá vớ bích chướng, khiến cho tất cả những người tham dự đều có thể nhìn thấy.
“Làm sao như thế đươc...”
“Phương Mộc Chủ Lô này, hắn... hắn đang làm cái gì...”
Tiểu Bàn Tử trợn mắt há mồm, hô hấp dồn dập, nhưng hai mắt nhanh chóng lộ ra hưng phấn cùng với kích động. Thân hình của gã run rẩy, trong lòng đang reo hò, dường như Mạnh Hạo ở nơi này quật khởi, so với Mạnh Hạo thì gã còn hưng phấn hơn.
Hai mắt Hàn Bối lóe lên, vẻ mặt khôi phục lại như thường. Trong suy nghĩ của nàng thì đây mới là Phương Mộc đan sư mà nàng biết.
Còn An Tại Hải đang khoanh chân ngồi ở một chỗ, hai mắt lộ ra hào quang mãnh liệt. Những Tử Lô khác ở xung quanh lão, lúc này cũng đều lộ ra thần sắc ngưng trọng trước nay chưa từng có.
Đúng vào lúc này, âm thanh lôi đình thứ chín ầm ầm nổi lên.
Tiếng lôi đình này xuất hiện đã oanh động toàn bộ Tiên Thổ thế giới, rung chuyển Sở Ngọc Yên, Diệp Phi Mục ở trên Đông Lai sơn, chấn kinh mấy người khác.
Trong mắt đám người Sở Ngọc Yên, bọn họ nhìn thấy toàn bộ bầu trời lúc này đang bị kiếp vân vô biên vô tận bao phủ. Độ lớn của kiếp vân này là vô biên vô hạn, đen kịt một mảnh. Những tiếng lôi đình nổ vang, vô số tia chớp xẹt qua trên bầu trời, khí thế cực kỳ kinh người.
“Là ai...” Sắc mặt Sở Ngọc Yên trắng bệch giống như thất thần, thì thào. Lúc này nàng không cách nào thấy được là ai đã đưa tới cảnh tượng kinh người như vậy. Người đầu tiên hiện ra trong đầu của nàng chính là Diệp Phi Mục, nhưng chính nàng cũng chẳng biết vì sao, thân ảnh Diệp Phi Mục ngay lập tức đã bị một người mà mỗi khi nhìn thấy lại cảm thấy bực bội thay thế.
Sắc mặt của Diệp Phi Mục cũng tái nhợt giống như vậy. Gã ngơ ngác nhìn lên bầu trời, biểu tình liên tục biến hóa, không dám tin, không thể tưởng tượng nổi. Đủ loại thần tình phức tạp khiến cho đầu óc gã lúc này hoàn toàn trống rỗng.
Nhưng theo tiếng lôi đình thứ chín truyền ra, rung động nhất, ngược lại lại không phải bọn người Sở, Diệp, mà là mọi người ở trên Đông Lai Sơn. Bởi vì nháy mắt khi tiếng lôi đình thứ chín truyền ra, lại trước nay chưa từng có mà ảnh hưởng tới cả bên ngoài, khiến cho bầu trời Đông Lai Sơn lúc này cũng cuồn cuộn mây đen, tia chớp xẹt qua xẹt lại, tiếng sấm rền vang ngập trời.
Một màn này xuất hiện khiến cho An Tại Hải đứng bật dậy, những Tử Lô khác xung quanh lão cũng chấn động tâm thần. Đan Quỷ trầm mặc, rồi nháy mắt vung tay phải lên, bắn về phía trước.
Cái bắn ra này lúc trước có thể làm cho kiếp vân của Diệp Phi Mục tiêu tán, nhưng lúc này chỉ có thể khiến cho lôi đình ở bên ngoài như không tìm thấy lực lượng ứng kiếp mà biến mất, nhưng kiếp vân ở trong Tiên thổ, thì như trước vẫn còn đó.
Mắt thấy kiếp vân này đã đến thời khắc mấu chốt, trán Mạnh Hạo đổ đầy mồ hôi, nhưng hai mắt lại lộ ra chấp nhất. Sau mấy hơi thở, hắn quát khẽ một tiếng, hai tay hướng về đan lô nhấn một cái vào hư không.
Dưới một cái nhấn này, tiếng sấm kinh thiên vang lên quanh quẩn, lò đan của hắn xuất hiện một khe hở, ken két một tiếng rồi lập tức nổ tung. Trong một khắc khi nó vừa nổ tung, một quả đan dược không có màu sắc, trắng đục trông như một viên đan dược mờ ảo chớp mắt bay ra. Đúng lúc này, kiếp vân chợt co rút lại, một đạo tia chớp to bằng một người nháy mắt rơi xuống.
Hai mắt Đan Quỷ lóe lên, miệng phun ra một chữ.
“Tán!”
Một chữ này vừa thốt ra, trong giây lát Tiên Thổ thế giới dường như có nhiều thêm một đạo pháp tắc vô hình. Cái quy tắc này có thể ảnh hưởng đến tất cả, bóp méo bầu trời, thay đổi tia chớp, che đậy kiếp vân, khiến cho kiếp vân vô tận trên bầu trời Tiên Thổ thế giới, ở trong khoảnh khắc này... Như bầu trời đã bị thay đổi mà lập tức biến mất.
Mà tay của Mạnh Hạo, duỗi ra một cái, trực tiếp cầm viên đan dược hơi mờ này.
Ở bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, mọi ánh mắt đều ngưng tụ lên tấm hình của Mạnh Hạo, nhìn vào tay phải của hắn. Tất cả đan sư, Chủ Lô, còn có Tử Lô, còn có toàn bộ đệ tử của những tông môn khác, cùng với một vài lão quái Nguyên Anh hậu kỳ nửa bước lão tổ của các tông.
Đều không chớp mắt ngóng nhìn.
Bọn hắn muốn biết, viên đan dược đã gây ra một màn kinh thiên động địa như vậy, thậm chí còn ảnh hưởng vượt ra khỏi Tiên Thổ thế giới, lan tràn tới ngoại giới, có thể mở ra...
Bao nhiêu bậc thang!
Những người khác vẫn còn đang luyện chế đan dược, lão giả lúc trước xếp thứ hai kia, lúc này đã mở ra được hơn chín nghìn bậc thang. Nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn, thì lão chính là thí luyện giả thứ hai xông qua khu vực này.
Nhưng vào lúc này...
Một tiếng lôi đình kinh người, từ trong Tiên Thổ thế giới ầm ầm truyền ra. Khi lôi đình xuất hiện, chỉ thầy ở bên trên lò đan trước mắt Diệp Phi Mục lập tức xuất hiện kiếp vân lớn chừng trăm trượng. Kiếp vân cuồn cuộn ở giữa không trung rồi rất nhanh ngưng tụ lại. Mơ hồ có tiếng lôi đình nổ vang quanh quẩn, giống như muốn phá hủy cái viên đan dược sắp sửa xuất hiện này.
Lôi đình này là ở trong Tiên Thổ thế giới, còn ở trên Đông Lai sơn chỗ vẫn là một mảnh trời trong nắng ấm, tuy nhiên ánh mắt mọi người lại mang theo vẻ ngưng trọng, nhìn vào kiếp vân ở trong Tiên Thổ qua tấm hình của Diệp Phi Mục.
“Kiếp vân như thế, tiểu tử Phi Mục này luyện chế đan dược... Đã tạo thành đan kiếp!” Vẻ tán thưởng trong mắt Tử Lô Diệp Vân Thiên đã mãnh liệt tới cực hạn, nhẹ giọng thì thào.
Mắt thấy kiếp vân kia muốn giáng xuống, thì bỗng nhiên, Đan Quỷ nâng tay phải hướng về phía hình ảnh nhẹ nhàng bắn ra. Lập tức kiếp vân ở phía trên Diệp Phi Mục rung mạnh rồi tiêu tán, khiến cho lôi điện ở bên trong đó cũng tan rã.
Đúng vào lúc này, một tiếng oanh vang lên, đan dược do Diệp Phi Mục luyện chế trực tiếp bay ra từ bên trong lò đan. Đay là một miếng đan dược có chín màu, nó có được nhan sắc của chín đóa hoa Cửu Bảo Châu Liêm, nhưng cũng không phải chỉ có được dược hiệu như vậy, mà đã sinh ra chủng dược hiệu thứ mười!
Gần như đồng thời với lúc viên đan dược này xuất hiện, thì bậc thang trước mắt Diệp Phi Mục bỗng nhiên nổ vang ngập trời, lập tức xuất hiện, mười cái, trăm cái, ngàn cái... cho đến một vạn bậc thang.
So với Sở Ngọc Yên còn nhiều hơn một bậc, đây đã là vượt qua cực hạn!
Chỉ trong một sát na, Diệp Phi Mục cuối cùng đã trở thành số một!
Gã hất tay áo lên, lò đan biến mất. Khi gã bước lên bậc thang, thân ảnh của gã vào giờ phút này đã được muôn người chú ý.
“Đan đạo thiên kiêu như thế... Một vạn bậc thang!”
“Chức vị Tử Lô ngoài hắn ra, thì còn có thể là ai...”
“Xem ra hắn... đích đích xác xác chính là Đan Đỉnh đại sư!”
Cũng chính vào giờ phút này, Mạnh Hạo cũng đa luyện chế ra miếng phó đan thứ chín, tăng thêm một bậc thang, trở thành chín bậc. Nhưng chín bậc thang này so sánh với một vạn bậc thang kia thì thực sự là không có ý nghĩa.
Thần sắc của Mạnh Hạo vẫn như thường, hắn không biết được chuyện ở bên ngoài, cũng không biết Sở Ngọc Yên và Diệp Phi Mục đã đưa tới oanh động như thế nào. Giờ phút này hắn vẫn rất nghiêm túc đem chín miếng phó đan này đặt hết vào trong lò đan. Mạnh Hạo thở sâu, trong mắt lộ ra một vòng chấp nhất, hắn phải đi luyện chế một viên... Phù hợp với đan đạo của mình, phù hợp với tạo nghệ luyện đan của mình, phản phác quy chân!
Theo đó lấy ra dược liệu đầu tiên bỏ vào trong lò đan, hai mắt Mạnh Hạo từ từ khép lại, hai tay nâng lên nhấn vào hư không một cái, bắt đầu luyện chế.
Hành động của Mạnh Hạo ở trong tấm hình đã hoàn toàn bị dìm ngập trong sự rung động của mọi người trước Diệp Phi Mục mà không có chút nào thu hút. Người nhìn thấy, chỉ có Tiểu Bàn Tử, Hàn Bối và An Tại Hải.
Diệp Phi Mục giống như là thiên kiêu vậy, đi từng bước một ở trên bậc thang, chậm rãi đi đến. Hình ảnh của gã giờ phút này đã trở thành thứ duy nhất ở trong mắt mọi người. So sánh được với gã, vẻn vẹn chỉ có Sở Ngọc Yên.
Về phần những người khác thì tựa như đã bị rớt xuống xa xa. Cho đến một nén nhang về sau, lão giả lúc trước xếp thứ hai cũng đã luyện chế ra đầy đủ đan dược, khiến cho số lượng bậc thang của lão đã tăng lên đến chín nghìn chín trăm ba mươi bảy bậc. Lò đan trước mặt lão nổ tung, Cửu Bảo Châu Liêm hoa biến mất. Điều này đại biểu đây đã là cực hạn của lão.
Lão thở sâu, đành phải bước ra ngoài.
Sau lưng lão, theo thời gian trôi qua, mấy người khác cũng lần lượt hoàn thành. Những người có thể tham gia lần thí luyện này, tuyệt đối đều không phải là đan sư bình thường, bọn hắn cho dù có chậm một chút nhưng người ít nhất cũng có hơn chìn nghìn sáu trăm bậc thang. Giờ này sau khi lò đan nổ tung đều lần lượt rời đi.
Chỉ kém có mấy trăm bậc thang, nhưng ở trong thí luyện Tử Đông sơn này thì cũng tương đương với thất bại.
Trong mấy người, ngoại trừ có một trung niên nam tử thành công ra, thì những người khác ở vào giai đoạn cuối cùng đều lần lượt ảm đạm thất sắc, tuyên bố thất bại.
Đến tận lúc này, tám thí luyện giả chỉ còn lại năm người, trong đó có bốn người đã luyện chế thành công đan dược, chỉ còn duy nhất Mạnh Hạo là đang luyện chế lò đan dược cuối cùng.
Ngoại trừ bọn người Tiểu Bàn Tử ra thì không còn ai đi chú ý tới Mạnh Hạo. Ánh mắt của bọn họ đều rơi vào tấm hình ở phía trước nhất, trên người của Diệp Phi Mục và Sở Ngọc Yên.
Cho đến... Nửa nén hương sau, một tiếng sấm rất nhỏ vang lên quanh quẩn. Lúc này mới khiến cho một ít người chú ý tới. Rất nhanh, khi tiếng lôi đình thứ hai truyền ra, đã vang dội hơn một ít, khiến cho thêm nhiều người sững sờ rồi bắt đầu tìm kiếm hình ảnh truyền ra tiếng sấm.
Lúc bọn hắn thấy được hình ảnh của Mạnh Hạo thì tiếng lôi đình thứ ba cũng ầm ầm truyền ra. Tiếng lôi đình thứ ba này vang lên kinh thiên động địa, ở bên trong hình ảnh Tiên Thổ thế giới truyền ra khắp bát phương, khiến càng lúc càng có nhiều người bắt đầu đem ánh mắt dịch chuyển khỏi hai người Sở Ngọc Yên, Diệp Phi Mục, nhìn về phía Mạnh Hạo.
Nhìn thấy rồi thi nhau khẽ giật mình.
Bởi vì, thần sắc của Mạnh Hạo lúc này ngưng trọng chưa từng có, lò đan ở trước người hắn đang run rẩy. Ở bên trên, có một đám mây đen lớn chừng trăm trượng đang quay cuồng, cảnh tượng giống như đúc với đan kiếp của Diệp Phi Mục lúc trước.
“Phương Mộc này...”
“Chẳng lẽ hắn cũng luyện chế ra đan dược kinh thiên?”
Lúc mọi người ở bốn phía ngọn núi này còn đang nhao nhao kinh ngạc, thì hô hấp của An Tại Hải bỗng trở nên dồn dập, cặp mắt của lão lộ ra hào quang trước nay chưa từng có. Vẻ dị thường của lão lập tức khiến cho các Tử Lô khác chú ý.
Ngay một khắc này, đột nhiên, tiếng lôi đình thứ tư vang lên. Tiếng sấm này nháy mắt đẫ truyền khắp Tiên Thổ thế giới, âm thanh mãnh liệt, vượt qua âm tiếng lôi đình thứ ba phải hơn mười lần. Lò đan ở trước mặt Mạnh Hạo càng lung lay kịch liệt hơn, kiếp vân ở bên trên trong nháy mắt đã trướng to ra, không còn là trăm trượng, mà đã là ngàn trượng!
Cảnh tượng này, khiến cho tất cả mọi người ở bên ngoài chấn động tâm thần. Nhưng ngay sau đó, âm thanh lôi đình thứ năm, thứ sau, rồi thứ bảy vang lên, kinh thiên động địa!
Lôi đình chấn động cả Tiên Thổ, thậm chí khiến cho hình ảnh đã bắt đầu vặn vẹo, tựa như là bị quấy nhiễu. Kiếp vân bành trướng đã rộng tới mấy vạn trượng. Một màn rung động này, lập tức khiến cho tâm thần của đám tu sĩ bên ngoài oanh minh.
“Chuyện này... Đây là cái gì...”
“Hắn đã luyện chế đan dược gì? Làm sao mà sẽ như thế. Diệp Chủ Lô luyện đan cũng không có kiếp vân kinh người như vậy!”
Mọi người bốn phía xôn xao, trong trầm mặc ngắn ngủn sau đó đột nhiên nhấc lên. Bọn hắn không thể nào không khiếp sợ, bọn họ vốn tưởng rằng Diệp Phi Mục lúc trước đã là rung động, nhưng lúc này bọn hắn mới hoảng sợ phát hiện, đây... mới thực sự là rung động.
Cho đến lúc âm thanh thứ tám truyền ra, hơn phân nửa Tiên Thổ thế giới đã có tiếng sấm ngập trời. Chẳng những hình ảnh của Mạnh Hạo đã bắt đầu vặn vẹo, mà giờ phút này hình ảnh của mấy người khác lại ở trong một cái chớp này cũng toàn bộ bắt đầu vặn vẹo, giống như là bị xé nứt sụp đổ.
Càng kinh người hơn, mọi người ở trên đỉnh núi lại nhìn thấy rất rõ ràng, trong hình ảnh của mấy người khác, toàn bộ đều đã dừng bước chân lại. Nét mặt của bọn họ lập tức biến hóa, mang theo vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Hiển nhiên là những người kia cũng đều nghe được tiếng lôi đình, đều nhìn thấy được kiếp vân, đều bị một màn này làm cho rung động. Phải biết rằng dị tượng mà Diệp Phi Mục luyện đan đưa tới lúc trước, chỉ có một mình gã là có thể nhìn thấy mà thôi, cho dù những người khác đều ở trong Tiên Thổ, đều ở trên ngọn núi này, nhưng đi theo đường khác nhau thì đạo cũng bất đồng, cho dù đối phương có đưa tới động tác lớn hơn nữa cũng đều không nhìn thấy, cũng không có cảm giác.
Nhưng hôm nay, cảnh tượng quỷ dị kinh người này đã có thể nói rõ, tiếng nổ do đan dược của Mạnh Hạo đưa tới lại có thể phá vớ bích chướng, khiến cho tất cả những người tham dự đều có thể nhìn thấy.
“Làm sao như thế đươc...”
“Phương Mộc Chủ Lô này, hắn... hắn đang làm cái gì...”
Tiểu Bàn Tử trợn mắt há mồm, hô hấp dồn dập, nhưng hai mắt nhanh chóng lộ ra hưng phấn cùng với kích động. Thân hình của gã run rẩy, trong lòng đang reo hò, dường như Mạnh Hạo ở nơi này quật khởi, so với Mạnh Hạo thì gã còn hưng phấn hơn.
Hai mắt Hàn Bối lóe lên, vẻ mặt khôi phục lại như thường. Trong suy nghĩ của nàng thì đây mới là Phương Mộc đan sư mà nàng biết.
Còn An Tại Hải đang khoanh chân ngồi ở một chỗ, hai mắt lộ ra hào quang mãnh liệt. Những Tử Lô khác ở xung quanh lão, lúc này cũng đều lộ ra thần sắc ngưng trọng trước nay chưa từng có.
Đúng vào lúc này, âm thanh lôi đình thứ chín ầm ầm nổi lên.
Tiếng lôi đình này xuất hiện đã oanh động toàn bộ Tiên Thổ thế giới, rung chuyển Sở Ngọc Yên, Diệp Phi Mục ở trên Đông Lai sơn, chấn kinh mấy người khác.
Trong mắt đám người Sở Ngọc Yên, bọn họ nhìn thấy toàn bộ bầu trời lúc này đang bị kiếp vân vô biên vô tận bao phủ. Độ lớn của kiếp vân này là vô biên vô hạn, đen kịt một mảnh. Những tiếng lôi đình nổ vang, vô số tia chớp xẹt qua trên bầu trời, khí thế cực kỳ kinh người.
“Là ai...” Sắc mặt Sở Ngọc Yên trắng bệch giống như thất thần, thì thào. Lúc này nàng không cách nào thấy được là ai đã đưa tới cảnh tượng kinh người như vậy. Người đầu tiên hiện ra trong đầu của nàng chính là Diệp Phi Mục, nhưng chính nàng cũng chẳng biết vì sao, thân ảnh Diệp Phi Mục ngay lập tức đã bị một người mà mỗi khi nhìn thấy lại cảm thấy bực bội thay thế.
Sắc mặt của Diệp Phi Mục cũng tái nhợt giống như vậy. Gã ngơ ngác nhìn lên bầu trời, biểu tình liên tục biến hóa, không dám tin, không thể tưởng tượng nổi. Đủ loại thần tình phức tạp khiến cho đầu óc gã lúc này hoàn toàn trống rỗng.
Nhưng theo tiếng lôi đình thứ chín truyền ra, rung động nhất, ngược lại lại không phải bọn người Sở, Diệp, mà là mọi người ở trên Đông Lai Sơn. Bởi vì nháy mắt khi tiếng lôi đình thứ chín truyền ra, lại trước nay chưa từng có mà ảnh hưởng tới cả bên ngoài, khiến cho bầu trời Đông Lai Sơn lúc này cũng cuồn cuộn mây đen, tia chớp xẹt qua xẹt lại, tiếng sấm rền vang ngập trời.
Một màn này xuất hiện khiến cho An Tại Hải đứng bật dậy, những Tử Lô khác xung quanh lão cũng chấn động tâm thần. Đan Quỷ trầm mặc, rồi nháy mắt vung tay phải lên, bắn về phía trước.
Cái bắn ra này lúc trước có thể làm cho kiếp vân của Diệp Phi Mục tiêu tán, nhưng lúc này chỉ có thể khiến cho lôi đình ở bên ngoài như không tìm thấy lực lượng ứng kiếp mà biến mất, nhưng kiếp vân ở trong Tiên thổ, thì như trước vẫn còn đó.
Mắt thấy kiếp vân này đã đến thời khắc mấu chốt, trán Mạnh Hạo đổ đầy mồ hôi, nhưng hai mắt lại lộ ra chấp nhất. Sau mấy hơi thở, hắn quát khẽ một tiếng, hai tay hướng về đan lô nhấn một cái vào hư không.
Dưới một cái nhấn này, tiếng sấm kinh thiên vang lên quanh quẩn, lò đan của hắn xuất hiện một khe hở, ken két một tiếng rồi lập tức nổ tung. Trong một khắc khi nó vừa nổ tung, một quả đan dược không có màu sắc, trắng đục trông như một viên đan dược mờ ảo chớp mắt bay ra. Đúng lúc này, kiếp vân chợt co rút lại, một đạo tia chớp to bằng một người nháy mắt rơi xuống.
Hai mắt Đan Quỷ lóe lên, miệng phun ra một chữ.
“Tán!”
Một chữ này vừa thốt ra, trong giây lát Tiên Thổ thế giới dường như có nhiều thêm một đạo pháp tắc vô hình. Cái quy tắc này có thể ảnh hưởng đến tất cả, bóp méo bầu trời, thay đổi tia chớp, che đậy kiếp vân, khiến cho kiếp vân vô tận trên bầu trời Tiên Thổ thế giới, ở trong khoảnh khắc này... Như bầu trời đã bị thay đổi mà lập tức biến mất.
Mà tay của Mạnh Hạo, duỗi ra một cái, trực tiếp cầm viên đan dược hơi mờ này.
Ở bên ngoài hoàn toàn yên tĩnh, mọi ánh mắt đều ngưng tụ lên tấm hình của Mạnh Hạo, nhìn vào tay phải của hắn. Tất cả đan sư, Chủ Lô, còn có Tử Lô, còn có toàn bộ đệ tử của những tông môn khác, cùng với một vài lão quái Nguyên Anh hậu kỳ nửa bước lão tổ của các tông.
Đều không chớp mắt ngóng nhìn.
Bọn hắn muốn biết, viên đan dược đã gây ra một màn kinh thiên động địa như vậy, thậm chí còn ảnh hưởng vượt ra khỏi Tiên Thổ thế giới, lan tràn tới ngoại giới, có thể mở ra...
Bao nhiêu bậc thang!
/391
|